.
._784__2" class="block_" lang="en">Trang 784# 2
Chương 1569: Trở mặt
Chương 1569: Trở mặt
Chương 1569: Trở mặt
- Phế... phế rồi!?
Âm thanh từ bên Đông Khư chiến trận truyền đến dẫn tới vô số âm thanh kinh hãi.
Ở cuộc chiến Trung Khư, chỉ cần không phải ác ý hạ sát thủ, cho dù thương tổn nghiêm trọng cỡ nào cũng không được truy cứu.
Nhưng mà Đông Tuyết Từ không phải là huyền giả Đông Khư bình thường, mà là Đông Khư thái tử, đứa con Đông Khư Thần Quân coi trọng nhất!
Đông Khư Thần Quân không phát tác, kể cả phẫn nộ đều đã cố hết sức áp chế. Hiển nhiên, hắn không muốn mất đi nhi tử, lại mất đi tôn nghiêm của Giới Vương.
Nhưng mà, cho dù là ai đều sẽ không hoài nghi, Vân Triệt đã kết mối thù vĩnh viễn không thể giải với Đông Khư tông. Hiện giờ Đông Khư tông không tiện phát tác ở trước mặt mọi người. Nhưng sau cuộc chiến Trung Khư, Đông Khư tông nhất định sẽ triển khai đuổi giết không chết không ngừng với Vân Triệt!
Mà so sánh với chuyện này, chấn động lòng người hơn nữa đó là Vân Triêt lại có thực lực khủng bố trong nháy mắt phế bỏ Đông Tuyết Từ... Hắc ám che giấu, không có ai nhìn thấy rõ Vân Triệt ra tay như thế nào, nhưng mà theo hai người giao thủ đến khi Đông Tuyết Từ trọng thương bị phế, cũng chỉ cách nhau thời gian vài giây!
Một trận trước Kỳ Hàn Sơn bị Vân Triệt một cước làm trọng thương, bọn họ còn có thể cố gắng giải thích vì Kỳ Hàn Sơn quá mức sơ suất, để lộ sơ hở bị đánh trúng điểm yếu. Mà Vân Triệt giao thủ với Đông Tuyết Từ, Đông Tuyết Từ rõ ràng vừa mới lên đã thực lực khai hỏa toàn bộ, hai tầng pháp tắc phóng thích đồng thời còn tế ra ma đao, kể cả Thần Vương cùng cấp đều khó chống đỡ được, nhưng lại có kết cục còn thê thảm hơn cả Kỳ Hàn Sơn.
Một Thần Vương cấp năm, làm sao có thể có được lực lượng như vậy!
- Hắn... rốt cuộc là...
Nam Hoàng Tiễn trố mắt than thở. Hắn bị Vân Triệt thay thế xuất chiến, trong lòng vốn tràn đầy tức tối và không cam lòng, đều cùng Nam Hoàng chiến trận, hắn thậm chí ước gì Vân Triệt xấu mặt.
Nhưng giờ phút này, hắn triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Nam Hoàng Mặc Phong càng hồi lâu đều nghẹn không thốt được nên lời.
Vân Triệt, khuôn mặt xa lạ, cái tên xa lạ, không ai biết được lai lịch.
Nhưng mà, hai trận chiến, lấy tư thái Thần Vương cấp năm đối chiến Thần Vương cấp mười, lại đều kết thúc trong chớp mắt, một bị thương nặng, một tàn phế.
Kể cả ở tinh giới thượng vị, thậm chí thiên tài tuyệt đỉnh ở Vương giới cũng không đến mức bộc phát ra lực lượng siêu việt giới hạn đến mức khoa trương như thế đi!?
Ở trên tôn vị, sắc mặt của Bắc Hàn Sơ và Bất Bạch thượng nhân đều triệt để thay đổi.
- Nửa bước Thần Quân!?
Bất Bạch thượng nhân cúi đầu lên tiếng. Hắn cảm thấy rõ ràng, mới vừa rồi lực lượng một kích trong hắc ám phế bỏ Đông Tuyết Từ, khí tức Thần Vương cấp ăm nhưng lại rõ ràng đạt đến cường độ nửa bước Thần Quân!
Nửa bước Thần Quân, cảnh giới đặc thù siêu việt Thần Vương đỉnh phong, đã nửa chân đạp đến vào cảnh giới Thần Quân! Dù chưa chân chính thành Thần Quân, nhưng đã có thể giỏi hơn ở trên tất cả Thần Vương, là tồn tại vô địch dưới Thần Quân.
Một kích toàn lực của nửa bước Thần Quân, nếu đánh trúng điểm yếu, thật sự có khả năng làm tan rã phòng ngự của một Thần Vương đỉnh phong trực tiếp bị thương nặng.
Bắc Hàn Sơ khẽ lẩm bẩm:
- Lấy cảnh giới Thần Vương cấp năm, đánh ra lực lượng của nửa bước Thần Quân... Sư thúc, đệ tử kiến thức nông cạn, vượt qua cảnh giới ở biên độ này, thật sự có khả năng làm được sao?
Bất Bạch thượng nhân ngẫm nghĩ, nói:
- Một vài ma công đặc thù, có thể ở trong thời gian nhất định mạnh mẽ tăng phúc huyền lực bản thân, Cửu Diệu thiên cung chúng ta cũng tồn tại loại ma công này. Nhưng sư tôn ngươi chưa bao giờ định truyền thụ cho ngươi, bởi vì loại ma công này, đều sẽ có hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, hoặc tổn hại tuổi thọ, hoặc tổn hại thiên phú.
- Ý của sư thúc là Vân Triệt này vì có thể để cho Nam Hoàng thắng lợi mà vận dụng loại ma công này?
- ... Chỉ có thể là khả năng này.
Bất Bạch thượng nhân nói.
Chính là ma công có thể tăng phúc đến trình độ này, hắn cũng chưa từng nghe nói đến. Mặt khác, một loại ma công phát động bạo tẩu như vậy, huyền khí tăng vọt sẽ vì bản thân khó thừa nhận với khống chế mà vô cùng hỗn loạn, nhưng khí tức của Vân Triệt lại vẫn bình thản như nước.
Nhưng trừ đó ra, hắn thật sự không tìm được giải thích nào khác.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy... có người nói cho hắn biết một Thần Vương cấp năm bộc phát ra lực lượng nửa bước Thần Quân, hắn sẽ trực tiếp coi đối phương đang nói dóc.
- Khó trách hắn đều tìm khe hở trực tiếp nặng tay, tuyệt đối không dám dây dưa nhiều.
Bắc Hàn Sơ làm như hiểu rõ.
- Bắc Hàn Giới Vương, có phải ngươi lại quên cái gì không?
Nam Hoàng Thiền Y nhàn nhạt lên tiếng, lại một lần nữa nhắc nhở Bắc Hàn Thần Quân đang trong thẫn thờ.
Cuộc chiến Trung Khư trước kia đều là Nam Hoàng Thần Quân chủ quyền nói chuyện, mà bây giờ lại là Nam Hoàng Thiền Y “Phạm phải sai lầm lớn” ra mặt nói chuyện, hơn nữa đối mặt với các Đại Giới Vương lại không hề có vẻ kính trọng hòa hoãn, ngược lại đối chọi gay gắt.
Mà Nam Hoàng Thần Quân lại vẫn thản nhiên an tọa, không hề ngăn cản và can thiệp.
Đông Khư thái tử bị Vân Triệt nặng tay phế đi, bên chỗ Đông Khư tông đã hoàn toàn hỗn loạn, góc khuất nhất của chiến trường đều có thể cảm nhận được một luồng lệ khí gắt gao áp chế. Mà bên Nam Hoàng, ngay cả một câu bồi tội hoặc an ủi đơn giản đều không có.
Ngực Bắc Hàn Thần Quân phập phồng, hắn chăm chú nhìn vào Vân Triệt, nói:
- Đông Khư Đông Tuyết Từ bại, Vân Triệt thắng.
- Trận tiếp theo...
Ánh mắt Bắc Hàn Thần Quân nheo lại, Tây Khư thương tổn, Đông Khư phế, lần tiếp theo chính là Bắc Hàn thành hắn xuất chiến.
Bắc Hàn chiến trận hoàn toàn tĩnh lặng. Khi chiến đến tận đây, Bắc Hàn thành thực lực mạnh nhất còn có thể xuất chiến năm người, mà bên trong chiến trận, chừng mười lăm người có thể lựa chọn, đều là Thần Vương cấp mười.
Lúc trước khi Vân Triệt vào chiến trường, mười lăm Thần Vương này không thể nghi ngờ là người cười nhạo tùy ý nhất, bọn họ dùng ánh mắt mang theo ưu việt, thương hại, hèn mọn thật sâu nhìn Vân Triệt, nhận định hắn là một trò cười bị Nam Hoàng cố tình đẩy ra, giao thủ với hắn quả thật chính là sỉ nhục.
Nhưng hiện giờ, khi ánh mắt của Bắc Hàn Thần Quân đảo qua, bọn họ lại toàn bộ cúi đầu thật sâu, không một ai dám đối diện.
Một màn xấu hổ vô cùng này, trong toàn bộ lịch sử cuộc chiến Trung Khư, đây là lần đầu tiên xuất hiện trong chiến trận của Bắc Hàn thành.
Sắc mặt Bắc Hàn Thần Quân đột nhiên trầm xuống, máu toàn thân tuôn thẳng lên đỉnh đầu, hắn vừa định nổi giận, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói trầm lặng của Nam Hoàng Thiền Y:
- Thôi, đối với Nam Hoàng ta mà nói, một phen cuộc chiến Trung Khư lần này đã không cần thiết phải tiếp tục nữa.
Lời vừa nói ra, toàn trường đều kinh ngạc, người của Nam Hoàng càng nhất tề quay đầu, không biết làm sao.
Bắc Hàn Thần Quân xoay người:
- Nói như vậy, các ngươi chuẩn bị trực tiếp bỏ chiến sao?
Sau khi kinh ngạc, mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên hiểu được cái gì.
Vốn tưởng rằng cuộc chiến Trung Khư lần này Nam Hoàng chắc chắn lấy kết cục sỉ nhục toàn bại mà ết thúc, nhưng ngang trời giết ra một Vân Triệt, lấy lực lượng Thần Vương cấp năm, một thương tổn một tàn phế hai Thần Vương cấp mười... một trong số đó còn là thái tử Đông Khư, có thể nói kinh diễm... không, là kinh hãi toàn trường.
Chính là cho dù như thế nào, Nam Hoàng chỉ còn lại một mình Vân Triệt, đối mặt với chiến trận của ba đại tông môn Giới Vương, cho dù như thế nào đều khó có khả năng thay đổi kết quả lót đáy.
Hơn nữa, Vân Triệt liên tiếp đánh bại hai người, “Át chủ bài” cũng nên dùng hết.
Bỏ chiến như vậy, thoát khỏi chuyện nhục nhã toàn bại đồng thời cũng coi như bảo tồn thể diện trên mức độ lớn nhất, còn để lại chút ấn ký rung động.
Nhưng mà Nam Hoàng Thiền Y lại lạnh nhạt nói:
- Bỏ chiến? Bắc Hàn Giới Vương, ngươi sai lầm rồi, cuộc chiến Trung Khư một lần này đã không xứng để cho Nam Hoàng ta lãng phí thời gian!
Bắc Hàn Thần Quân sửng sốt, sau đó nở nụ cười lạnh:
- Không xứng? Lời này của ngươi, ta lại nghe không hiểu.
- Thật sự không hiểu sao?
Nam Hoàng Thiền Y cất bước, từ trong chiến trận chậm rãi đi ra, trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người giống như bị lực vô hình dẫn dắt, đều tập trung vào trên người nàng, giọng nói bên tai trong mềm mại chậm rãi mang theo uy lãnh như có như không:
- Cuộc chiến Trung Khư vì phân phối quyền chi phối Trung Khư giới mà lập ra, đồng thời cũng là tranh đua thực lực, tranh đua tôn nghiêm của U Khư bốn giới, cũng có thể giúp Thần Vương ngộ đạo!
- Nam Hoàng ta từ trước thế yếu kém, ở cuộc chiến Trung Khư cho tới bây giờ đều xếp ở vị trí cuối. Nam Hoàng ta chưa từng có ý kiến bất đồng, càng chưa bao giờ bỏ chiến hoặc vắng mặt. Bởi vì cho dù bại, cho dù dốc nỗ lực lớn hơn nữa cũng chỉ có thể rơi vào vị trí cuối, cuộc chiến Trung Khư cũng đều đáng giá để cho Nam Hoàng dốc ra toàn bộ.
Trong giọng nói của Nam Hoàng Thiền Y đột nhiên tăng thêm vài phần lạnh như băng và uy lăng:
- Nhưng cuộc chiến hôm nay... Bắc Hàn, Đông Khư, Tây Khư, ba tông các ngươi trên chiến trường thường xuyên nhận thua, giả vờ chiến, trao đổi người xuất chiến, vì cái gì, vì muốn để cho huyền giả Nam Hoàng ta toàn bại, thậm chí mỗi một trận chiến, đều nhất định hạ rất nặng tay đối với huyền giả của Nam Hoàng ta!
- Các ngươi có còn nhớ rõ đây là cuộc chiến Trung Khư!? Cuộc chiến hôm nay cũng xứng gọi là cuộc chiến Trung Khư? Chỉ vì lấy lòng Cửu Diệu thiên cung, làm nhục Nam Hoàng ta, các ngươi ba đại tông môn Giới Vương thống lĩnh U Khư năm giới này lại không tiếc bỏ qua tôn nghiêm liêm sỉ, bày ra trò hề như thế. Nam Hoàng tông ta đã khinh thường chiến với các ngươi!
Chiến trường Trung Khư đột nhiên kim rơi có thể nghe thấy.
Bắc Hàn, Đông Khư, Tây khư ba tông ở cuộc chiến Trung Khư cùng nhau giẫm đạp lên Nam Hoàng, tất cả mọi người thấy rất rõ ràng, nhưng quả quyết không có ai dám nói toạc ra. Bởi vì sau lưng tất cả là Bắc Hàn Sơ, là Cửu Diệu thiên cung.
Cho dù cuối cùng Nam Hoàng mười chiến toàn bại, lưu lại sỉ nhục vĩnh hằng, bọn họ cũng chỉ có thể cố tình nuốt xuống, kể cả Nam Hoàng Thần Quân đều không dám nhiều lời cái gì. Bởi vì Nam Hoàng thần quốc không có tư cách ngoài sáng trở mặt với ba tông khác, lại không dám tiến thêm một bước chọc giận Cửu Diệu thiên cung.
Nhưng Nam Hoàng Thiền Y lại trực tiếp vạch trần ra ở trước mặt mọi người!
Chẳng những chửi thẳng ba tông, còn rõ ràng lôi theo cả Cửu Diệu thiên cung. Khi nói ra câu “Vì lấy lòng Cửu Diệu thiên cung, Nam Hoàng Tiễn sau lưng nàng cả kinh đến hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống trên mặt đất ngay tại chỗ.
- Thiền Y, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy!
Nam Hoàng Mặc Phong thấp giọng quát.
Tất cả mọi người kinh sợ, hai tròng mắt của Bắc Hàn Sơ híp lại, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt nhiều hứng thú. Giờ phút này hắn chợt phát hiện, dường như bản thân cũng không hiểu biết Nam Hoàng Thiền Y... Thật không nghĩ tới trên dưới Nam Hoàng hoàng thất, ánh mắt đột nhiên dại ra kia đều giống như ngày đầu tiên nhìn thấy Thiền Y công chúa.
Chân mày Nam Hoàng Thần Quân giật giật, chợt đứng bật dậy... Nhưng không nói gì, giây lát, lại chậm rãi ngồi về.
Bắc Hàn Thần Quân nở nụ cười:
- A, Nam Hoàng thái nữ, ngươi biết ngươi đang nói gì chứ? Nam Hoàng, ngươi lặng im không tiếng động, hay là ngươi cũng cho rằng như thế. Hoặc là... những lời nói này đều là ngươi gợi ý?
Nam Hoàng Thần Quân nói:
- Ta đã ủy quyền cho Thiền Y dẫn dắt Nam Hoàng chiến trận, như vậy trên chiến trường, tất cả lời nói của con bé đều đại biểu cho Nam Hoàng, ngươi cho là ý tứ của ta, cũng không phải không thể.
- Thần Hoàng, ngươi...
Nam Hoàng Mặc Phong quay phắt lại, tỏ vẻ khiếp sợ và khó có thể tin.
Nam Hoàng Thiền Y cự tuyệt Bắc Hàn Sơ, đã đồng thời đắc tội Bắc Hàn thành và Bắc Hàn Sơ, cũng là nguyên nhân Nam Hoàng bị ba tông liên hợp giẫm đạp lên. Biểu hiện của Vân Triệt làm cho người ta sợ hãi khiếp sợ toàn trường, cũng vì cứu vãn một chút mặt mũi cho Nam Hoàng, nhưng không thay đổi được tình cảnh nguy nan của Nam Hoàng.
Mà lời nói phen này của Nam Hoàng Thiền Y gần như trong tìm đường chết đẩy tình cảnh hiểm nguy về tử cảnh... Nam Hoàng Thần Quân không ngăn lại thì thôi, lại còn biểu đạt ý tứ tán thành!?
Đôi cha con này đều bị điên rồi sao!
- Tốt lắm, rất tốt.
Bắc Hàn Thần Quân chậm rãi gật đầu.
Tây Khư Thần Quân nhàn nhạt cười lạnh:
- A, quả thật chê cười. Chỉ bằng Nam Hoàng ngươi còn chưa đủ tư cách để cho Tây Khư ta nhằm vào, chứ đừng nói chi là ba tông chúng ta.
Đông Khư Thần Quân đã ném Đông Tuyết Từ ngất xỉu sang bên, giọng nói vô cùng trầm thấp:
- Rõ ràng là tự biết lót đáy, cố tình bỏ chiến. Cũng nói không chắc, sợ rằng chiến thêm trận nữa sẽ khiến trên người Vân Triệt bộc lộ ra thứ gì khó coi.
- Lại còn nói đường đường chính chính như vậy, còn cố tình bôi đen ba tông ta, bôi đen cái tên cuộc chiến Trung Khư, rốt cuộc là ai không biết liêm sỉ!
Nam Hoàng Thiền Y hừ lạnh nói:
- Tự biết lót đáy, cố tình bỏ chiến? Thật đúng là buồn cười.
Bắc Hàn Thần Quân trầm thấp cười:
- Buồn cười? Là ai buồn cười, ta nghĩ tất cả mọi người biết rõ trong lòng, ngươi coi mọi người ở đây đều là kẻ ngốc sao!
Hắn vừa định mượn trách Nam Hoàng mạo phạm Cửu Diệu thiên cung, lại nghe thấy Nam Hoàng Thiền Y đột nhiên nói:
- Nếu như thế, Bắc Hàn, Đông Khư, Tây Khư, các ngươi có dám đánh cược với Nam Hoàng ta không?
Đánh cược?
Không đợi ba đại Thần Quân nói ra, Nam Hoàng Thiền Y đã tiếp tục nói:
- Cuộc chiến Trung Khư hôm nay đã thành chê cười đến giờ khắc này, Bắc Hàn còn có năm người có thể ra sân, Đông Khư hai người, Tây Khư ba người.
- Mười người ba tông các ngươi cùng lên, chiến với một mình Nam Hoàng Vân Triệt ta!
Rèm châu hơi xao động, ngôn ngữ quang mang kỳ lạ mênh mông tràn ra khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm:
- Các ngươi, dám không!?