Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1568 - Chương 1570: Một Chọi Mười

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1569" class="block_" lang="en">Trang 785# 1

 

 

 


Chương 1570: Một chọi mười

Chương 1570: Một chọi mười



Chương 1570: Một chọi mười
Xôn xao --
Chiến trường Trung Khư thoáng chốc ồn ào lên, bọn họ nghe được lời nói không sao nói rõ được nhất, không thể tưởng tượng nhất trong lịch sử cuộc chiến Trung Khư.
Huyền giả cuối cùng của Nam Hoàng, chiến tất cả của Bắc Hàn, Đông Khư, Tây Khư!?
Tuy rằng Vân Triệt kinh hãi toàn trường, nhưng huyền giả xuất chiến của ba tông này còn lại tổng cộng mười người! Hơn nữa có thể vào chiến trận của ba tông, mỗi một người đều là Thần Vương đỉnh phong cường đại!
Cho dù hai trận trước Vân Triệt đều thắng lợi mang tính áp đảo, cho dù hắn có dư lực rất lớn, một chọi mười... Đây cũng quá vớ vẩn đi!
Hoặc là Nam Hoàng Thiền Y điên rồi, hoặc là... chính là ngụy trang hư ảo.
- Thiền Y, hôm nay ngươi rốt cuộc đang làm loạn cái gì!?
Nam Hoàng Mặc Phong gần như tức nổ phổi, không còn biện pháp nhẫn nại.
Nam Hoàng Thần Quân thấp giọng nói:
- Mặc Phong, đừng nhiều lời, yên lặng xem là được.
“...” Nam Hoàng Mặc Phong đảo loạn mắt liên tục từ trên người Nam Hoàng Thần Quân sang Nam Hoàng Thiền Y, hắn không lên tiếng nữa, nhưng tuyệt đối không cách nào bình tĩnh được.
Tây Khư Thần Quân cười ha hả:
- Ha ha ha ha, Nam Hoàng, nữ nhi này của ngươi, có phải đã điên rồi không?
Lời đánh cược này còn không phải là châm chọc thuần túy sao... Tất cả mọi hành vi hôm nay của Nam Hoàng Thiền Y đều cực kỳ khác thường, hoàn toàn khác với trong truyền thuyết, với thân phận, lập trường của nàng càng không hề phù hợp chút nào. Bắt đầu từ khi nàng cự tuyệt Bắc Hàn Sơ ở trước mặt mọi người, đã có người hoài nghi nàng có phải thật sự điên rồi không.
- Nói như vậy, các ngươi không dám?
Nam Hoàng Thiền Y nói nhỏ.
Đông Khư Thần Quân trầm giọng nói:
- Không, là Nam Hoàng ngươi không xứng. Huyền giả ba tông ta là tồn tại bậc nào, đừng nói mười người, kể cả...
Vào lúc này Bắc Hàn Thần Quân lại đột nhiên nâng tay phát ra tiếng, cắt ngang lời Đông Khư Thần Quân, chậm rãi nói:
- Haizzz! Mười huyền giả của ba tông ta đối chiến với một người Nam Hoàng ngươi, lời nói buồn cười vớ vẩn như vậy, cũng mệt ngươi nói ra được. Nếu như bổn vương thật sự ứng lời, cho dù kết quả gì, đều là một loại tự mình nhục nhã đối với huyền giả ba tông ta.
Lời Bắc Hàn Thần Quân nói không sai. Ba tông phái ra mười người đánh với một người? Đây là chuyện hạ thấp bản thân cỡ nào! Kể cả bọn họ đáp ứng, mười đại Thần Vương được lựa chọn đoán chừng thà rằng kháng mệnh cũng nhất định không đáp ứng.
Bắc Hàn Thần Quân đột nhiên nở nụ cười, ý cười đặc biệt nguy hiểm và châm chọc:
- Nam Hoàng thái nữ, ngươi nhất định cho rằng bổn vương tuyệt đối không có khả năng đáp ứng. Không không không, đề nghị này, bổn vương cảm thấy cực kỳ có hứng thú! Đáp ứng, nhất định phải đáp ứng!
Đông Khư Thần Quân và Tây Khư Thần Quân đồng thời cau chặt chân mày, bọn họ nhìn về phía Bắc Hàn Thần Quân, nhưng không nói gì. Bọn họ biết, Bắc Hàn Thần Quân như thế, nhất định có ý khác.
“...” Đối mặt với lời ấy của Bắc Hàn Thần Quân, Nam Hoàng Thiền Y đột nhiên trầm mặc, nhất thời không hề đáp lại.
- Nhưng mà, nếu như Nam Hoàng thái nữ nói là “Đánh cược”, vậy luôn nên có chút lợi thế đi?
Bắc Hàn Thần Quân cười híp mắt nói.
Ánh mắt của Đông Khư Thần Quân và Tây Khư Thần Quân chợt sáng ngời lên.
- ... Xem ra Bắc Hàn Giới Vương đã nghĩ kỹ lợi thế rồi, không ngại nói nghe một chút.
Nam Hoàng Thiền Y mở miệng, âm điệu không thay đổi, nhưng mà tất cả mọi người mơ hồ nghe ra được, lời nói của nàng thiếu đi vài phần uy thế mới vừa rồi. Hơn nữa khi nói ra, có nửa khắc chần chừ.
Ý cười của Bắc Hàn Thần Quân càng sâu:
- Rất đơn giản. Nếu như Nam Hoàng ngươi có thể lấy một người thắng được ba tông chúng ta... như vậy, Nam Hoàng ngươi đương nhiên là hạng nhất của cuộc chiến Trung Khư lần này, trừ bỏ bốn phần Trung Khư giới nên được ra, Bắc Hàn thành ta nguyện ngay tại chỗ chắp tay tặng bốn phần của chúng ta... a không không, là ba phần Trung Khư giới cho Nam Hoàng ngươi...
Phụt...
Lời Bắc Hàn Thần Quân còn chưa dứt, đã có không biết bao nhiêu người trực tiếp cười ra tiếng.
Kể cả Tây Khư Thần Quân và Đông Khư Thần Quân có nhi tử vừa bị phế cũng không nhịn được run rẩy khẽ động khóe miệng.
Một đối chiến mười... Còn là mười Thần Vương đỉnh phong, nếu như vậy mà có thể thắng, bọn họ cũng dám ăn phân!
Hai mắt Bắc Hàn Thần Quân híp lại, cười như không cười:
- Nhưng mà nếu như Nam Hoàng ngươi bị bại... chúng ta thật sự sẽ không ép Nam Hoàng các ngươi giao ra chỉ có một phần Trung Khư giới kia, chỉ cần ngươi... Nam Hoàng thái nữ, theo con ta về Cửu Diệu thiên cung!
- Nhưng không phải làm thê làm thiếp, mà làm tỳ trăm năm!
Xôn xao -- không hề nghi ngờ, âm thanh lại nổ tung.
Nếu là trước đó, Bắc Hàn Thần Quân còn không đến mức nói ra lời như thế. Nhưng mà là Nam Hoàng Thiền Y chủ động cố tình trở mặt trước, lại tìm đường chết chủ động dâng ra một cơ hội như vậy, sao hắn có thể “Khách khí” được.
Nam Hoàng Thiền Y cự tuyệt Bắc Hàn Sơ ở trước mặt mọi người, không hề nghi ngờ hung hăng tát lên mặt Bắc Hàn Sơ, khiến hắn hết sức khó coi. Mà bây giờ, hắn dựa vào thời cơ Nam Hoàng Thiền Y chủ động đưa lên, một câu “Làm tỳ” hung hăng trả nhục nhã về.
Cũng ở trước mặt mọi người báo cho Nam Hoàng biết, các ngươi không biết điều mất đi cơ hội duy nhất rồi, còn dám một lần nữa mạo phạm! Cho tới bây giờ cũng chỉ xứng làm tỳ!
Ánh mắt chuyển hướng về phía Nam Hoàng Thiền Y, chuyện vốn tuyệt đối không có khả năng đáp ứng hoàn toàn được Bắc Hàn Thần Quân một lời đáp ứng... chính là kèm theo đưa ra một lợi thế có thể nói là nên có!
Ánh mắt lại một lần nữa dừng ở trên người Nam Hoàng Thiền Y. Một chiêu này của Bắc Hàn Thần Quân hơi âm ngoan, khiến Nam Hoàng Thiền Y ứng cũng không được, mà không ứng cũng không được... Nếu như ứng, sau khi bại nàng sẽ làm tỳ cho Bắc Hàn Sơ; nếu như không ứng, kia không thể nghi ngờ là đánh mặt mình, cũng mất hết mặt mũi của Nam Hoàng thần quốc.
Nam Hoàng Thiền Y mở miệng nói:
- Bắc Hàn Giới Vương, ngươi không biết rằng lợi thế này của ngươi cũng quá buồn cười sao!
Đáp lại không hề ngoài ý muốn, Bắc Hàn Thần Quân trực tiếp ngửa đầu cười ha hả:
- Ha ha ha ha! Thế nào? Không dám? Đây chính là do ngươi chủ động đưa ra, hiện giờ ngược lại không có lá gan? Hay là, đây chính là liêm sỉ và tôn nghiêm của Nam Hoàng thần quốc ngươi?
Nam Hoàng Thiền Y thản nhiên nói:
- Bắc Hàn Giới Vương, dường như ngươi đã hiểu lầm cái gì. Ta nói không dám khi nào?
- Ngươi muốn lợi thế gì, đúng là nên do ngươi tới định, nhưng mà, tại sao ngươi lại có tư cách quyết định lợi thế ta muốn chứ?
Bắc Hàn Thần Quân cười tủm tỉm:
- Hả? Nói rất hay. Vậy bổn vương cũng muốn nghe thử một chút xem, trăm năm của Nam Hoàng Thiền Y ngươi xứng đáng giá trị lợi thế bao lớn.
Nam Hoàng Thiền Y chậm rãi nói:
- Cả Bắc Khư giới ngươi bồi đền cũng không đủ. Nhưng mà, nếu là lợi thế, luôn luôn có giá, vả lại cũng chỉ có thể là cái giá mà các ngươi có khả năng đưa lên. Nếu như thế, ta đây chỉ có thể cố mà làm...
- Nếu như Nam Hoàng ta thắng! Không chỉ có Bắc Hàn thành, phần Trung Khư giới thuộc về Đông Khư tông, Tây Khư tông kia cũng đều thuộc về Nam Hoàng ta!
- Vả lại thời gian không phải là năm mươi năm, mà là năm trăm năm!
Chân mày Bắc Hàn Thần Quân lập tức nhíu lại, sau đó lại lập tức giãn ra. Nghe được nửa câu đầu của Nam Hoàng Thiền Y, là hắn biết nàng nhất định chuẩn bị đưa ra một lợi thế vô cùng vĩ đại để cho hắn không có khả năng thừa nhận đến kỳ vọng hù sợ hắn, ví dụ như “Tự chết tại chỗ”, “Khiến Bắc Hàn Thần Quân hắn vào Nam Hoàng làm nô” vân vân.
Trung Khư giới năm trăm năm đều thuộc về Nam Hoàng, thật đúng là một lợi thế cực lớn, nếu như là thật sự, sẽ khiến cho Nam Hoàng dưới tài nguyên hùng hậu cấp tốc quật khởi, ba giới khác vì mất đi tài nguyên của Trung Khư giới mà yếu đi.
Nhưng mà, lợi thế như vậy, còn xa không đủ để hù được hắn, càng đừng nói tới “Tuyệt đối không thể nhận”.
Đến cùng chỉ là tiểu bối hoàng nữ lịch duyệt không đủ năm giáp, đầu óc còn rõ ràng không quá bình thường.
Giọng Nam Hoàng Thiền Y còn chưa trôi đi hết, Bắc Hàn Thần Quân đã một lời đáp ứng, kể cả một chút do dự chần chừ đều không có, ánh mắt của hắn chuyển sang trái phải:
- Rất tốt! Đương nhiên không có vấn đề! Đông Khư huynh, Tây Khư lão đệ, hai người có thể có ý kiến gì?
- Ha ha, chính là ba tông chúng ta cùng lên, lợi thế kia cũng nên tính chúng ta một phần.
Tây Khư Thần Quân cười nói.
- Không dị nghị!
Đông Khư Thần Quân cũng không hề do dự.
Cho dù thắng, dường như bọn họ vẫn chưa thể được đến cái gì, nhưng trong vô hình chính là tặng cho Bắc Hàn thành, càng mấu chốt là tặng cho Bắc Hàn Sơ một nhân tình lớn! Sao bọn họ có thể cự tuyệt được.
Bắc Hàn Thần Quân gật đầu:
- Tốt! Như thế, Nam Hoàng các ngươi còn có lời gì khác muốn nói?
Như thế nào là đâm lao phải theo lao? Nam Hoàng Thiền Y chủ động đưa ra muốn một trận chiến mười, lại chủ động đưa ra lợi thế mới, toàn bộ bị Bắc Hàn Thần Quân một lời đáp ứng. Nam Hoàng Thiền Y hiện giờ đã không còn đường lui... Nhìn Bắc Hàn Thần Quân, Đông Khư Thần Quân, Tây Khư Thần Quân đột nhiên trở nên như hổ rình mồi, sợ rằng Nam Hoàng có bỏ hết tất cả mặt mũi cố tình lui ra cũng đều không thể làm được.
Nam Hoàng Thiền Y cũng gật đầu:
- Tốt! Cũng miễn khiến cho cuộc chiến Trung Khư đã trở thành trò cười này tiếp tục lãng phí thời gian. Ba vị Giới Vương, hiện giờ, các ngươi có thể lựa chọn người xuất chiến của các ngươi rồi.
Bắc Hàn Thần Quân cười nhẹ, thân thể vừa chuyển, khí tức đã trực tiếp dừng lại ở trên người năm người:
- Năm người các ngươi, lên lĩnh giáo phong thái của vị Nam Hoàng Thần Vương này một phen xem.
- Vâng!
Năm đại Thần Vương đỉnh phong đồng thời lên tiếng trả lời.
Nếu như là thuần túy giao chiến, lấy nhiều đánh ít, bọn họ thừa nhận tôn nghiêm Thần Vương đỉnh phong tuyệt đối khó tiếp nhận được. Nhưng hiện giờ lại bị Bắc Hàn Thần Quân mấy lời xoay thành một trò cười, sau khi giẫm chết huyền giả Nam Hoàng này còn có thể để cho Nam Hoàng Thiền Y trở thành tỳ cho Bắc Hàn Sơ trăm năm, bọn họ nào sẽ còn gánh nặng tâm lý.
Nhưng tất cả chuyện này, còn có một người, vả lại là người rất quan trọng, nhưng không có ai hỏi đến ý kiến của hắn.
Vân Triệt ở trung tâm chiến trường hơi xoay người, ánh mắt của hắn liếc xéo, truyền âm nói với Nam Hoàng Thiền Y:
- Coi là cây thương mà dùng!?
Giọng điệu của hắn rất lạnh cứng, mang theo ý tứ cảnh cáo đâm vào hồn.
- Đây là quyết định lâm thời của ta, chưa từng hỏi ý ngươi, thật sự là bất công đối với ngươi. Nhưng mà... ngươi đã cố ý tới tham gia cuộc chiến Trung Khư, cũng chọn trúng ta, tất nhiên là có điều cầu! Ngươi đã có đầy đủ năng lực, vì sao không thuận tiện kiếm lấy càng nhiều lợi ích hơn chứ.
- Chỉ sợ đến lúc đó, ngươi đưa ra không nổi!
- Ta nhất định đưa ra được!
“...” Khi ánh mắt Vân Triệt quay lại, trước người hắn đã có thêm mười khí tức cường đại.
Mười Thần Vương đỉnh phong vào cuộc chiến Trung Khư! Năm người đến từ Bắc Khư giới, ba người đến từ Tây Khư giới, hai người đến từ Đông Khư giới.
Những người này hoặc là tồn tại hạch tâm của tông môn Giới Vương, hoặc là bá chủ tuyệt đối làm Giới Vương một phương. Bất cứ một ai đều có được uy danh hiển hách ở U Khư năm giới.
Trình diễn trên chiến trường của cuộc chiến Trung Khư đều là cuộc chiến giữa các Thần Vương đỉnh phong, phần lớn đều kịch liệt tuyệt luân, bỏ qua Thần Quân cực ít tồn tại ra, đó là cuộc chiến cao nhất chân chính của U Khư năm giới.
Mà mười Thần Vương đỉnh phong đồng thời xuất chiến, đối chỉ là một Thần Vương, vả lại còn là Thần Vương cấp năm yếu hơn bất cứ người nào trong tổ hợp bọn họ nửa đại cảnh giới...
Hình ảnh này, đừng nói cuộc chiến Trung Khư, cả đời bọn họ cũng chưa từng gặp.
Nam Hoàng thần quốc, thật sự tự tìm cái chết.
- Thiền Y...
Nam Hoàng Thần Quân cuối cùng không cách nào ngồi yên được, hắn đứng dậy đi đến bên người Nam Hoàng Thiền Y, cúi đầu lên tiếng.
Nam Hoàng Thiền Y dùng giọng nói chỉ có Nam Hoàng Thần Quân mới có thể nghe thấy được nói:
- Phụ vương yên tâm đi. Tuy rằng nghe ra không thể nào tưởng tượng được. Nhưng mà ở trước mặt người này, mười Thần Vương kia chẳng qua chỉ là một đám chó đất mà thôi.
“...” Đuôi chân mày của Nam Hoàng Thần Quân giật giật, môi mấp máy liên tục, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì.
Mười đại Thần Vương đỉnh phong đối mặt với một Thần Vương cấp năm, hình ảnh cực kỳ đánh sâu vào, càng buồn cười nhất thời hiện ra trong chiến trường Trung Khư. Bắc Hàn Thần Quân tiến lên trước mấy bước, cất cao giọng nói:
- Nam Hoàng đã dám đưa ra chiến trận như thế, nghĩ đến tin tưởng mười phần. Xem ra tiếp theo nhất định là một trận chiến phấn khích, vô cùng oanh liệt có một không hai.
Lời trào phúng này dẫn tới không biết bao nhiêu người cười ra tiếng theo.
- Mặt khác, đây cũng là một trận chiến đánh cược. Nếu như ba tông ta thua, như vậy năm trăm năm tiếp theo, toàn bộ Trung Khư tông đều thuộc về sở hữu của Nam Hoàng thần quốc, ba giới Bắc Khư, Đông Khư, Tây Khư ta không được bước vào nửa bước.
- Còn nếu như ba tông ta may mắn thắng lợi, Nam Hoàng thái nữ ngươi phải làm tỳ bên người Bắc Hàn Sơ thiếu cung chủ Tàng Kiếm cung ở Cửu Diệu thiên cung trăm năm, trong vòng trăm năm không được rời đi. Trận chiến đánh cược này, mọi người ở đây đều làm chứng kiến!
Thân thể của hắn vừa chuyển, khom người cúi đầu về phía Bắc Hàn Sơ với Bất Bạch thượng nhân:
- Thiếu cung chủ, lợi thế của trận chiến này có liên quan đến Trung Khư giới, cho nên cũng thuộc về cuộc chiến Trung Khư, còn làm phiền thiếu cung chủ làm người chứng kiến.
Bắc Hàn Sơ nhẹ nhàng gật đầu:
- Được. Quá trình diễn ra, kết quả của trận chiến này, Bắc Hàn Sơ ta đại diện cho Cửu Diệu thiên cung chứng kiến! Nếu như có người không tuân theo quy định, người vi phạm đánh cược, Cửu Diệu thiên cung đều sẽ đi chế tài.
Bắc Hàn Sơ rất ít nói chuyện, càng không hề đưa ra đề nghị hay giải thích thiên hướng gì, vẫn luôn luôn là tư thái một người chứng kiến thuần túy.
Mà lời hắn nói, lấy lập trường của Cửu Diệu thiên cung nói ra lời làm chứng kiến, gắt gao đóng đinh chuyện này, cũng phong kín một con đường lui cuối cùng của Nam Hoàng thần quốc.
- Làm phiền thiếu cung chủ.
Bắc Hàn Thần Quân mỉm cười thi lễ, lúc xoay người ánh mắt trở nên nghiêm nghị, cánh tay vung lên:
- Khai chiến!



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment