Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1569 - Chương 1571: Vĩnh Dạ Tàn Sát

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1570" class="block_" lang="en">Trang 785# 2

 

 

 


Chương 1571: Vĩnh Dạ tàn sát

Chương 1571: Vĩnh Dạ tàn sát



Chương 1571: Vĩnh Dạ tàn sát
Dưới tiếng hô của Bắc Hàn Thần Quân, mười đại Thần Vương đồng thời phóng huyền khí ra ngoài... Nhưng không một ai tiến về phía trước hay ra tay.
Dù sao trừ bỏ cục diện... Mười nhân vật cấp bậc tông sư có uy tín danh dự đánh một người ở trước mặt mọi người, cho dù về tâm lý hay mặt mũi đều thấy ghê tởm.
Toàn trường yên tĩnh, mọi người chú mục, nhưng bọn họ chờ đợi không phải là trận chiến này chênh lệch đến không thể chênh lệch hơn, về kết quả không hề có khả năng có chút thắc thỏm nào, mà là Nam Hoàng thần quốc kết thúc chuyện này như thế nào.
Bắc Hàn Sơ lấy tư thái hạ thấp chân thành cầu xin, Nam Hoàng Thiền Y trực tiếp cự tuyệt. Nếu như kết quả là Nam Hoàng Thiền Y trở thành tỳ cho Bắc Hàn Sơ, vậy Nam Hoàng thần quốc thật sự trở thành trò cười lớn nhất trong tất cả tinh giới trung vị.
Vào lúc này Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi ngẩng đầu lên, hờ hững liếc nhìn chằm chằm Nam Hoàng Thiền Y. Một cái chớp mắt đã thu hồi ánh mắt về, một lần nữa nhắm mắt.
Chính là khoảnh khắc trước nhắm mắt, chỗ sâu trong mắt vàng lóe lên một chút hàn quang nguy hiểm.
Trên chiến mười, mười đại Thần Vương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn không có ai chịu chủ động ra tay.
Mà lúc này, Vân Triệt chậm rãi nâng cánh tay lên, năm ngón tay lấy một phương thức càng thêm thong thả xòe ra.
Cũng vào một khắc này, chiến trường yên tĩnh đột nhiên không lý do trở nên đè nén, ánh sáng rõ ràng cũng trở nên hơi âm u.
Biến hóa thình lình xảy ra khiến mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên, lại phát hiện trên không trung cũng không hề có mây đen che phủ. Mà cảm giác đè nén này tăng lên trong yên lặng, như có thứ gì đó càng ngày càng trầm trọng đè nặng lên trái tim.
Trong lúc mọi người kinh nghi, trên người Vân Triệt đột nhiên hắc quang bạo liệt, chiến trường Trung Khư khổng lồ trước mắt đột nhiên trở nên hoàn toàn tối đen.
Biến hóa kịch liệt này cũng không phải tiến hành theo chất lượng mà trong một chớp mắt, toàn bộ chiến trường đã hoàn toàn bị hắc ám tràn ngập, như bóng đêm đột nhiên trong khoảnh khắc một mình bao phủ chiến trường Trung Khư, cắn nuốt tất cả.
Đây là một luồng hắc ám quá mức nồng đậm, cắn nuốt từng tia ánh sáng của chiến trường. Mọi người, bao gồm các đại Thần Quân trong đó, tầm mắt của bọn họ đều bị hắc ám hoàn toàn ngăn cách, lại không nhìn thấy một chút bóng dáng của Vân Triệt và mười đại Thần Vương, kể cả linh giác cũng rõ ràng nhận lấy cản trở.
Đầu chân mày của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ động...
Bởi vì hắc ám bao phủ chiến trường rõ ràng là hắc ám lĩnh vực đặc thù trong Vĩnh Dạ huyễn ma điển -- Vĩnh Dạ vô quang!
Hắn quả nhiên cũng đã tu thành Vĩnh Dạ huyễn ma điển!
Chính là đối phó với vài cái Thần Vương như vậy, lại làm to chuyện như thế.. Xem ra hắn có ý tưởng đặc thù gì đó.
Hay là...
Tiếng kinh hô tràn ngập chung quanh, các đại Thần Quân đều “Vụt” đứng lên, mặt lộ vẻ kinh hãi. Mười đại Thần Vương đứng trong chiến trường Trung Khư, khoảnh khắc khi hắc ám buông xuống, bọn họ cảm nhận được không phải là đêm đen, mà là vực sâu!
Không hề chuẩn bị, không hề có điềm báo trước, tất cả trong tầm mắt đều biến thành hắc ám. Bên trong hoảng sợ, bọn họ theo bản năng phóng thích ra huyền khí, nhưng mà trong lòng bọn họ cũng trong nháy mắt này trở nên càng thêm hoảng sợ, bởi vì tay chân bọn họ, thậm chí toàn bộ thân thể đều giống như bị vô số vật vô hình trói buộc chặt chẽ, chỉ cần giơ tay nhấc chân lên đều gần như phải dùng hết tất cả lực lượng.
Huyền khí của bọn họ giống như bị ngọn núi cao vạn trượng gắt gao trấn áp, cho dù giãy giụa như thế nào đều không thể thoát khỏi.
Mà đáng sợ hơn là từng luồng khí tức lạnh như băng, đè nén, âm trầm theo tất cả các phương hướng điên cuồng tuôn vào trong thân thể và linh hồn của bọn họ, như có vô số ác quỷ đang tàn cắn thân thể và ý thức của bọn họ, nảy sinh sợ hãi với tuyệt vọng càng ngày càng trầm trọng.
Vĩnh Dạ vô quang, cắn nuốt không chỉ có quang minh, còn có sự sống với hy vọng!
Trong bóng tối, bóng dáng của Vân Triệt không tiếng động dao động, xuất hiện ở trước một Thần Vương... Cách vài thước ngắn ngủi, Thần Vương đỉnh phong cường đại này lại không hề cảm nhận được sự hiện hữu của hắn, kể cả linh giác đều cơ bản bị cắn nuốt hầu như không còn.
Ngón tay Vân Triệt điểm cách không, một luồng huyền khí hắc ám nhằm thẳng vào trong thân người này, nổ tung trong cơ thể hắn, tàn nhẫn đánh sâu về phía tứ chi của hắn.
- Hu a a a!
Tiếng kêu thảm thiết cũng bị bao phủ hoàn toàn ở trong bóng tối, ngực Thần Vương đầu tiên bị phá nát, hai tay hai chân đồng thời đứt đoạn... Tuy rằng chính là lực lượng trong nháy mắt của Vân Triệt, nhưng huyền khí và ý chí của những Thần Vương này bị áp chế hai tầng, nào có một chút đề phòng và phòng ngự nào đáng nói, ở dưới lực lượng của Vân Triệt quả thật yếu ớt như gỗ mục.
Chân đạp hắc ám, bóng dáng của Vân Triệt đã lập tức xuất hiện ở trước mặt một Thần Vương khác, cũng đưa tay điểm nhẹ nhàng bâng quơ giống vậy... thân thể một Thần Vương trước đó còn chưa kịp hoàn toàn ngã xuống, Thần Vương thứ hai đã nổ tung suối máu, tứ chi đều gãy.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
...
Lực lượng bùng nổ, thân thể gãy vụn, tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng... toàn bộ bị hắc ám bao phủ hoàn toàn.
Bên ngoài chiến trường, trong tầm mắt của mọi người chỉ có một mảnh hắc ám hoàn toàn triệt để, không nhìn thấy một chút bóng dáng, không nghe được một chút âm thanh, càng không có khả năng biết được trong bóng đêm đã xảy ra chuyện gì.
Bắc Hàn Thần Quân, Đông Khư Thần Quân, Tây Khư Thần Quân tất cả đều cau chặt chân mày. Trước mắt là một luồng hắc ám thuần túy, thuần túy đến không thể tưởng tượng được. Bọn họ đều không hẹn mà cùng tiến lên trước, nhưng mới vừa tới gần, hắc ám trên chiến trường đã đột nhiên tan ra.
Giống như một màn sân khấu tối đen được xé mở ra từ giữa, quang minh chợt hiện ra từ giữa, sau đó thoáng chốc ngược lại nuốt hết tất cả hắc ám.
Chiến trường một lần nữa hiện ra ở trong tầm mắt của mọi người.
Đồng thời xuất hiện còn có hít thở không thông đáng kể.
Chính giữa chiến trường, Vân Triệt đứng yên ở đó, cho dù đang đứng hay vị trí đứng đó đều không hề khác gì lúc trước.
Mặt hắn không có biểu cảm, mắt không gợn sóng, trên người cũng không hề có một chút nếp nhăn tro bụi, giống như từ đầu đến cuối đều không hề động đậy.
Mà phía trước hắn, trong mười vết máu nhìn thấy mà ghê người nằm mười bóng người vô cùng thê thảm, khắp cả người bọn họ nhuốm máu, nhất là ngực và tứ chi đều ấn xuống năm lỗ máu, kể cả hình dạng đều gần như hoàn toàn giống nhau suối máu vẫn cấp tốc phun trào như trước.
Sắc mặt của bọn họ trắng bệch giống như tờ giấy, toàn thân khi thì vặn vẹo, khi lại co rút, khi thì tỏa ra sợ run trong sợ hãi tột độ, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ thảm thiết thống khổ khàn khàn, giống như mười con côn trùng sắp chết đi.
Mà mười người... rõ ràng là mười đại Thần Vương đỉnh phong đến từ ba tông Bắc Hàn, Đông Khư, Tây Khư!
Sắc mặt của ba đại Thần Quân Bắc Hàn, Đông Khư, Tây Khư đột nhiên thay đổi, kể cả thân hình cũng đều thoáng lảo đảo, rõ ràng giống như bị người nện một chùy lên trên đầu.
Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết, hình ảnh trước mắt đánh sâu vào mãnh liệt, mang đến cho mọi người ở đây là một loại kinh hãi với hoảng sợ vượt trên nhận thức, xé rách tín niệm.
Không có ai thấy rõ xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ nhìn thấy hắc ám đột nhiên hiện lên đột nhiên tan đi, cùng với toàn bộ mười đại Thần Vương trọng thương tê liệt trên đất, kể cả đứng lên đều không thể.
Mà thời gian, mới chỉ qua vài giây ngắn ngủi đáng sợ mà thôi.
- A... a...
- Shhh...
- Đây... đây là... chuyện gì...
“...”
Tiếng nỉ non, rên rỉ, hút vào, hàm răng run lên... Đừng nói bọn họ, kể cả mười đại Thần Vương này đều vốn không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Sao lại thế này!!
Tiếng gió gào thét, Bắc Hàn Thần Quân đã trong chớp mắt dời thân tới chiến trường, đi tới bên cạnh mười đại Thần Vương, nhìn ở khoảng cách gần, mí mắt của hắn nhảy dựng lên, sắc mặt cũng vặn vẹo càng thêm lợi hại.
Trong mười người này có một nửa là người của Bắc Khư giới. Mà năm Thần Vương đỉnh phong, có một hỗ trợ bên ngoài, bốn người khác đều là hạch tâm và nền tảng của Bắc Hàn thành. Thương thế đáng sợ này, rất có khả năng lưu lại trọng thương không cách nào cứu vãn, đây là tổn thất vĩ đại không cách nào đánh giá đối với Bắc Hàn thành hắn.
Hắn không biết xảy ra chuyện gì... nhưng hắn tuyệt đối không tin tưởng đây là Vân Triệt lấy thực lực của chính mình gây nên!
- A... a a...
Thần Vương Bắc Hàn thành chính giữa mang theo hàm răng tràn đầy máu phun ra âm thanh thống khổ:
- Yêu thuật... là yêu thuật!
Hắc ám bất ngờ kia, áp chế đối với thân thể và huyền lực, tàn cắn đối với linh hồn... hắn lần đầu tiên tin tưởng, thậm chí tin tưởng trên đời này có sự tồn tại của yêu thuật.
- Đúng... là... yêu thuật...
Một Thần Vương Bắc Hàn khác cũng kiệt lực khàn giọng gào thét, âm thanh hoảng sợ, tuyệt vọng kia như từng đợt âm phong, lọt vào trong tai mọi người.
Trên tôn vị, Bắc Hàn Sơ cau chặt chân mày, hắn thấp giọng nói:
- Sư thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?
“...” Bất Bạch thượng nhân trầm mặc ngắn ngủi, nói:
- Cách nói yêu thuật thuần túy là vớ vẩn. Nhưng kẻ này nhất định sử dụng ma khí cực kỳ cao cấp nào đó.
Hắn nói như chém đinh chặt sắt.
Bắc Hàn Sơ khẽ gật đầu:
- Đệ tử cũng cho là như thế.
Lúc nói chuyện trong mắt hắn đồng thời lóe lên quang mang kỳ lạ.
Bất Bạch thượng nhân hơi cúi đầu:
- Xem ra ngươi sinh ra hứng thú đối với ma khí này.
Bắc Hàn Sơ cười nhẹ:
- Đương nhiên. Đã có kỳ ngộ này, nếu không thử một phen, chẳng phải tiếc nuối.
Tiếng kêu của hai đại Thần Vương Bắc Hàn khiến Bắc Hàn Thần Quân đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt đâm thẳng vào Vân Triệt:
- Vân Triệt! Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì!
Góc phía nam chiến trường truyền đến giọng nói của Nam Hoàng Thiền Y:
- Làm cái gì còn không rõ ràng sao? Nam Hoàng Vân Triệt ta, một người đánh thắng mười Thần Vương của ba tông các ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn thấy rõ sao? Hay là... ngươi đường đường Bắc Hàn Thần Quân, thật sự tin tưởng Vân Triệt sử dụng yêu thuật gì?
Bắc Hàn Thần Quân nào còn có một chút chắc chắn như lúc trước, giọng nói lộ ra khiếp sợ và sát ý không cách nào che giấu đi:
- Hừ! Vân Triệt hắn chính là một... làm sao có thể còn hơn mười người bọn họ! Cho dù hắn không dùng yêu thuật, hắn cũng nhất định vận dụng ma khí nào đó!
Lời nói suy nghĩ của hắn hoàn toàn giống với Bất Bạch thượng nhân.
Nam Hoàng Thiền Y nói:
- Thì tính sao? Vân Triệt chiến với mười Thần Vương ba tông các ngươi, có từng quy định không được sử dụng huyền khí gì không?
- Ngươi!!
Ngũ quan của Bắc Hàn Thần Quân đột nhiên ngưng lại... Câu nói này của Nam Hoàng Thiền Y giống như chấp nhận Vân Triệt thật sự sử dụng huyền khí cường đại nào đó, nhưng cũng khiến cho Bắc Hàn Thần Quân á khẩu khó biện giải.
Bởi vì ở trên gần như tất cả chiến trường, huyền đan, huyền trận gì đó đều là vật cấm, nhưng cơ bản đều sẽ không cấm huyền khí hộ giáp bên ngoài. Vũ khí cũng là một loại huyền khí, mà có thể khống chế huyền khí cường đại, bản thân chính là một loại năng lực.
Năng lực khống chế không đủ mạnh mẽ, là một hành vi gần như muốn chết.
Hình ảnh trước mắt cuối cùng chiếm được giải thích, trên mặt Đông Khư Thần Quân hiện lên tức giận, lạnh lùng nói:
- Mặc dù cuộc chiến Trung Khư không hạn chế huyền khí, nhưng mà Vân Triệt thế mà lại sử dụng là ma khí, hiển nhiên cũng không phải vật tầm thường, rất có thể dính dáng tới cấm kỵ!
- Dùng ma khí cấm kỵ làm tổn thương mười đại Thần Vương của ba tông ta, còn xuống tay ngoan độc như thế... sao có thể tha thứ cho!
Tây Khư Thần Quân cũng tức giận nói.
Nam Hoàng Thiền Y sâu xa nói:
- Hả? Nam Hoàng ta một người đối chiến với mười người của ba tông các ngươi, kết quả của một trận chiến này đã ra, Vân Triệt đại thắng. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của ba vị Giới Vương các ngươi, chẳng lẽ chuẩn bị không cần mặt mũi của bản thân và tông môn, chống chế ở trước mặt mọi người sao?
Chân mày Bắc Hàn Thần Quân lại nhíu lại, vừa định nói chuyện, lại nghe giọng nói của Nam Hoàng Thiền Y thay đổi, nói:
- Bắc Hàn công tử, làm người giám sát chứng kiến cao nhất của trận chiến này, ngươi cảm thấy như thế nào?
Lời Bắc Hàn Thần Quân sắp nói ra khỏi miệng nhất thời thu hồi lại. Hắn biết, cho dù như thế nào Bắc Hàn Sơ đều khó có khả năng quyết định Vân Triệt thắng.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Bắc Hàn Sơ đứng lên, mỉm cười nói:
- Cuộc chiến Trung Khư thật sự không cấm huyền khí. Nhưng mà huyền khí vượt qua cấp bậc của chiến trường thì có thể được gọi là “Cấm khí”. Huyền khí bình thường là phụ trợ hợp lý đối với huyền giả, trên giao chiến càng thêm phấn khích kịch liệt.
- Nhưng huyền khí cấm kỵ vượt trên giới hạn, lại sẽ phá hủy cân bằng với quy tắc cơ bản nhất của chiến trường.
- Trên chiến trường, quyết định thắng bại nên là bản thân huyền giả. Mà không phải là huyền khí phá vỡ cân bằng! Cho nên trận chiến này vốn không có chút ý nghĩa nào! Nếu như nhất định phải nói người thắng, như vậy thắng chính là món ma khí không nên xuất hiện ở trên chiến trường này mà không phải là Vân Triệt!
Bắc Hàn Sơ nói bình thản, nhưng chân thật đáng tin.
Vân Triệt cũng không ngẩng đầu lên, cực kỳ lạnh nhạt nói:
- Ta không cần dùng ma khí.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment