.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1571" class="block_" lang="en">Trang 786# 1
Chương 1572: Cố tình tìm đường chết
Chương 1572: Cố tình tìm đường chết
Chương 1572: Cố tình tìm đường chết
Bắc Hàn Sơ cười nhẹ:
- Không có? Vân Triệt, hôm nay ta thay mặt sư tôn, cũng đại diện Cửu Diệu thiên cung đến giám sát chứng kiến cuộc chiến Trung Khư. Một trận chiến mới vừa rồi đã ở trong phạm vi cuộc chiến Trung Khư.
Giọng điệu của Bắc Hàn Sơ không thay đổi, nhưng ánh mắt lại âm trầm thêm nửa phần:
- Đã là người giám sát chứng kiến, sẽ không cho phép phát sinh chuyện gì làm trái với quy tắc! Nhất là ở trước mặt ta, vẫn không nên nói dối thì tốt hơn.
Vân Triệt cười như không cười:
- Phải không? Vậy ngươi nói cho ta xem, ta dùng rốt cuộc là loại ma khí nào?
Chỉ biết Vân Triệt sẽ nói như thế, Bắc Hàn Sơ cười cười:
- Ha ha, ma khí mà ngươi sử dụng chắc là một loại ma khí dạng “Vật chứa”, có thể trong một khoảnh khắc phóng thích ra lượng lớn lực lượng hắc ám niêm phong giấu vào trong đó. Phóng thích hắc ám bao phủ đồng thời ngăn cách tất cả thị giác, linh giác, đương nhiên không thể nào nhìn thấy.
- Lực lượng hắc ám có thể áp chế tàn cắn Thần Vương đỉnh phong đến mức độ như vậy, lấy tu vi của ngươi, ma khí cấp bậc này, ngươi có thể khống chế được cũng chỉ có kiểu “Vật chứa” mà thôi, ta nói đúng chứ?
Bắc Hàn Sơ chậm rãi nói, suy nghĩ của các huyền giả cũng bị lời nói của hắn dẫn dắt, trong lòng dần dần hiểu rõ với kính phục.
Bên chỗ Nam Hoàng không ai lên tiếng, thần sắc giãy giụa... thật hiển nhiên, kể cả bọn họ cũng đều hoàn toàn tin tưởng Vân Triệt nhất định mượn dùng ma khí rất mạnh nào đó. Hắc ám phong tỏa tất cả này đó là ma khí phóng thích ra... bằng không, chỉ bằng Vân Triệt, làm sao có thể đánh bại được trọn vẹn mười Thần Vương đỉnh phong!
Hơn nữa còn trong thời gian vài giây ngắn ngủi bị trọng thương toàn bộ!
Mặt khác, lui hàng tỷ bước mà nói, kể cả hắn thật sự có thực lực đánh bại mười đại Thần Vương, sao phải cần đột nhiên tản ra Hắc Ám huyền khí ngăn cách tất cả thế giới ngay từ đầu... kia hiển nhiên đang che giấu cái gì.
Vân Triệt vẫn tỏ vẻ lãnh đạm cho dù là ai nhìn thấy đều sẽ cực kỳ khó chịu:
- Nói cách khác, những điều gì chẳng qua là suy đoán của ngươi. Cửu Diệu thiên cung các ngươi đều dựa vào phán đoán đến làm việc hả?
Lời Vân Triệt vừa nói ra, Bắc Hàn Thần Quân nhất thời giận tím mặt:
- Hỗn xược! Dám nói lời bất kính như thế đối với Cửu Diệu thiên cung, ngươi không muốn sống nữa sao!
Bắc Hàn Sơ nâng tay, không hề tức giận, mỉm cười trên mặt ngược lại sâu sắc hơn vài phần:
- Phụ vương đừng tức giận. Chúng ta thật sự không có ai nhìn thấy Vân Triệt sử dụng ma khí, cho nên hắn sẽ nói lời này là hợp tình hợp lý. Đổi lại là ai, vất vả lắm mới có được kết quả này đều sẽ cắn chặt không buông.
Ánh mắt của Bắc Hàn Sơ nhiều thêm vài phần quang mang kỳ lạ:
- Nhưng mà, ta đã là người giám sát chứng kiến, nên quyết định ra kết quả công bằng nhất.
Hắn từ tôn vị đứng lên, chậm rãi đi xuống, một luồng uy áp Thần Quân như có như không phóng thích, bao phủ toàn bộ chiến trường Trung Khư, giọng nói cũng nhiều thêm vài phần uy lăng khiếp người:
- Một khi ngươi đã kiên trì bản thân không sử dụng ma khí cấm kỵ vượt qua cấp bậc chiến trường như vậy, nói cách khác ngươi dựa vào thực lực của bản thân, ở trong thời gian ba giây ngắn ngủi, đánh bại và làm trọng thương mười vị Thần Vương đỉnh phong này.
- Tuy rằng chuyện vớ vẩn tuyệt luân như vậy, trên đời không có khả năng có bất kỳ ai sẽ tin tưởng. Nhưng ta cho ngươi một cơ hội chứng minh bản thân... Ngươi cũng cần phải chứng minh bản thân!
Bước chân của hắn rơi vào chiến trường Trung Khư, đứng ở đối diện với Vân Triệt, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt nói:
- Làm người giám sát, ta tự mình giao thủ với ngươi. Nếu như ngươi có thể chứng minh ngươi có thực lực như vậy từ trong tay ta, như thế cho dù là kẻ nào đều không có lời gì để nói. Một trận chiến mới vừa rồi cũng coi như ngươi thắng. Năm trăm năm tiếp theo, Trung Khư giới sẽ hoàn toàn thuộc về Nam Hoàng thần quốc sở hữu.
Ong ----
Chiến trường như đột nhiên có vô số con ong vò vẽ lọt vào, trở nên ầm ĩ.
Cuộc chiến Trung Khư, là cuộc chiến của tinh giới trung vị. Mà Bắc Hàn Sơ là nhân vật hạng nào! Tuổi của hắn rất thấp, nhưng đã là một trong những thiếu cung chủ của Cửu Diệu thiên cung, lại còn vào bắc vực thiên quân bảng, cho dù ở tinh giới thượng vị đều là tồn tại siêu nhiên người đời chú ý!
Bắc Hàn Sơ như vậy, nhưng lại vì “Chứng minh”, tự mình giao thủ với Vân Triệt!?
Tây Khư Thần Quân nhanh chóng nói:
- Không thể! Tuyệt đối không thể! Chuyện nhỏ như vậy, muốn chứng minh quá mức đơn giản. Thiếu cung chủ có thân phận như thế nào, sao có thể hạ mình như thế.
- Không sai! Một huyền giả Nam Hoàng nho nhỏ cố làm ra vẻ huyền bí đâu xứng để thiếu cung chủ tự mình ra tay! Nếu như thiếu cung chủ sợ mất công bằng, bổn vương có thể ra sức, thiếu cung chủ giám sát là được.
Đông Khư Thần Quân cũng theo sát nói.
Bắc Hàn Thần Quân lại không hề ngăn cản, biết con không ai ngoài cha, Bắc Hàn Sơ đột nhiên làm vậy, nhất định có mục đích.
Nam Hoàng Thiền Y lặng yên thở dài một tiếng, nàng thoáng ngoái đầu nhìn lại, nói với Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Haizzz, công tử nhà ngươi thật sự rất xấu.
Nàng biết đây là Vân Triệt trả thù nàng... Trêu chọc Bắc Hàn Sơ, kích động tới chính là Cửu Diệu thiên cung. Mà Vân Triệt giờ phút này đứng chính là thuộc mặt trận Nam Hoàng, nếu như có hậu quả gì, cũng nên là Nam Hoàng gánh lấy, không gánh được, thậm chí có thể có hậu quả diệt quốc.
Đây là một loại trả thù, cũng là một... phép thử đối với nàng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cuối cùng mở miệng nói chuyện với Nam Hoàng Thiền Y, nhưng lúc nói chuyện, ánh mắt không hề nhìn về phía nàng:
- Là bản thân ngươi tự chủ trương trước. Trên đời này không phải ai đều xứng để cho ngươi tính kế!
“...” Nàng không gấp gáp không tức giận cánh môi dưới rèm châu ngược lại nhếch lên một độ cong tươi đẹp:
- Thú vị.
Còn thú vị hơn cả trong truyền thuyết.
- Không cần.
Nhàn nhạt từ chối hai đại Thần Quân nịnh hót vỗ mông ngựa, Bắc Hàn Sơ nhìn Vân Triệt:
- Hôm nay, do chính ta giám sát, tự thân tự lực cũng phải làm.
Bắc Hàn Sơ tiếp tục nói:
- Còn nếu như không thể chứng minh, như vậy, chuyện ngươi ác ý lừa gạt người giám sát, còn nhục nhã Cửu Diệu thiên cung ta ta sẽ không thể không theo đuổi! Hậu quả đã có thể không phải đơn giản như vậy... Ta cần phải áp tải ngươi đến Cửu Diệu thiên cung, giao cho sư tôn xử trí định đoạt!
- Mặt khác, chuyện này liên quan đến kết quả cuối cùng của cuộc chiến Trung Khư, ngươi không có quyền cự tuyệt!
Không khí ngưng lại, sau đó ánh mắt của mọi người nhìn về phía Vân Triệt nhất thời đều mang theo thương hại càng ngày càng sâu.
Đây là hậu quả của đùa giỡn khinh nhờn, còn mạnh miệng, lừa gạt ở trước mặt Cửu Diệu thiên cung.
Đương nhiên, cũng có rất ít người liếc mắt một cái đã nhìn ra được... Hành động lần này của Bắc Hàn Sơ rất có thể vì sinh ra hứng thú với cái gọi là ma khí thần bí mà trước đó Vân Triệt đã sử dụng.
Cái gọi là hoài bích có tội, mà kẻ yếu hoài bích, càng là tội lớn!
Bắc Hàn Sơ tự mình vào chiến trường, thiên uy của Cửu Diệu thiên cung ở trước mặt, Vân Triệt ứng chiến cũng phải ứng chiến, không ứng chiến cũng phải ứng chiến.
Còn người ngoài, đừng nói ngăn cản và khuyên giải, kể cả thở cũng không dám thở mạnh.
Yên lặng một lúc, Vân Triệt lên tiếng:
- ... Được. Như vậy, nếu như ta chứng minh bản thân không dùng đến ma khí thì sao?
- Hả?
Khóe miệng Bắc Hàn Sơ khẽ nhếch lên.
- Trận chiến vừa rồi, kết quả đã ra. Mà cái gọi là chứng minh, chẳng qua là vô căn cứ cố tình đưa vào. Nếu ta không thể chứng minh, chẳng những vừa bị phán thua, lại còn rơi vào trong tay Cửu Diệu thiên cung. Mà nếu như ta có thể chứng minh... chẳng lẽ lại chỉ là không công chịu tiếng xấu này!?
Bắc Hàn Sơ ngửa đầu cười to:
- Ha ha ha ha, nói cho cùng, là lời người thông minh nên nói, nếu như ngươi không nói lời ấy, nói không chừng ta sẽ thất vọng đó.
Ngón tay Bắc Hàn Sơ vạch ra, bạch mang đột nhiên lóe lên, một thanh kiếm gần tám thước hiện ra ở trong tay hắn. Thân kiếm thon dài bằng phẳng, kiếm màu xám trắng, nhưng chung quanh lại vờn quanh một tầng hắc khí nhàn nhạt quỷ dị.
- Tàng Thiên kiếm!
Kiếm này vừa hiện ra, Bắc Hàn Thần Quân thốt ra một tiếng kinh hãi.
Tên kiếm ba chữ ngắn ngủi, cả kinh trái tim mọi người đều kịch liệt nhảy dựng theo mà những người dùng kiếm, trong mắt đều phóng xuất ra quang mang cuồng nhiệt tới cực điểm.
- Kiếm này tên là Tàng Thiên, Tàng Kiếm cung ta chính là dùng kiếm này đặt tên. Ba tháng trước sư tôn mới ban cho ta.
Bàn tay vừa chuyển, thu hồi Tàng Thiên kiếm, trong trời đất nhất thời thiếu đi một chút kiếm quang diệu tâm, Bắc Hàn Sơ thản nhiên nói:
- Kiếm trấn cung của Cửu Diệu thiên cung ta đủ để đền bù trăm Nam Hoàng! Nếu như ngươi có thể chứng minh bản thân, ta chẳng những sẽ đích thân tạ lỗi với ngươi, còn có thể tặng Tàng Thiên kiếm này cho ngươi, đến bồi thường oan khuất ngươi phải chịu.
- Như thế, ngươi còn có gì để nói?
Mọi người trố mắt thật lâu, hít thở không thông thật sâu.
Tàng Thiên kiếm, đó chính là Tàng Thiên kiếm! Ở Cửu Diệu thiên cung đều là tồn tại bảo vật trấn cung! Nó được ban cho Bắc Hàn Sơ sớm như vậy, không ai cảm thấy quá mức kinh ngạc, dù sao Bắc Hàn Sơ là người đầu tiên trong lịch sử Cửu Diệu thiên cung vào bắc vực thiên quân bảng.
Mà lấy thanh Tàng Thiên kiếm này làm “Lợi thế”, Vân Triệt còn có thể có lời gì để nói? Còn có thể có đường lui gì?
Đây không thể nghi ngờ đã phong kín đường lui của Vân Triệt... Cùng lúc đó, cũng hiển nhiên tin tưởng Vân Triệt vốn không có khả năng thật sự “Chứng minh” được bản thân.
“...” Nam Hoàng Thiền Y sóng mắt xao động, trước đó nàng luôn giữ chủ quyền phát ngôn cho Nam Hoàng, nhưng sau khi Bắc Hàn Sơ đi xuống tôn vị đứng ở trước người Vân Triệt, lại không nói một câu.
Bắc Hàn Sơ là thiên tài tuyệt thế chân chính, xuất thân tinh giới trung vị lại có thể vào bắc vực thiên quân bảng, đây không thể nghi ngờ là chứng minh tốt nhất. Bắc Hàn Sơ như vậy, ở vị diện gì đều có tư cách nhận đến thừa nhận và truy phủng, ở trước mặt bất cứ huyền giả cùng thế hệ nào đều có vốn liếng để cuồng ngạo.
Nhưng mà... Khi tất cả mọi người dùng ánh mắt thương hại nhìn Vân Triệt, Nam Hoàng Thiền Y cũng đang dùng ánh mắt thương hại nhìn Bắc Hàn Sơ... Hiện giờ hắn hoàn toàn không biết bản thân đối mặt với là một quái vật như thế nào.
- Được! Ngươi cũng đừng hối hận.
Vân Triệt gật đầu, trên mặt không có khẩn trương, không có bất an, một chút biểu cảm đều không có.
Sau khi hắn vào chiến trường đều thủy chung như thế, làm cho người ta có một cảm giác hắn giống như không hề có tình cảm dao động.
- Trong cuộc đời của ta chưa từng có hai chữ hối hận. Lời khuyên vô vị này ngươi vẫn nên lưu lại cho chính ngươi đi.
Đối với cảm giác buồn cười sâu sắc Vân Triệt đang phô trương thanh thế và cố giả bộ trấn định, Bắc Hàn Sơ híp híp mắt, chậm rãi tiến lên trước, vẫn luôn đến gần Vân Triệt cách không đến mười trượng mới dừng bước.
Bắc Hàn Sơ nở nụ cười, giọng nói nhàn nhạt, hai tay vẫn chắp ở sau lưng, trên người cũng không hề có dấu hiệu huyền khí bắt đầu khởi động:
- Yên tâm đi, ta còn không đến mức khi dễ một Thần Vương trung kỳ. Ta sẽ nhường cho ngươi ba chiêu... a không, vẫn là bảy chiêu đi. Trong vòng bảy chiêu ta sẽ không đánh lại, sẽ không tránh né, kể cả phản chấn đều sẽ không, cho ngươi không gian hoàn toàn đầy đủ để thi triển, như thế ngươi có vừa lòng chứ?
- Vừa lòng, vô cùng vừa lòng!
Vân Triệt gật đầu, cánh tay nâng lên, tùy ý xoay xoay cổ tay.
Bắc Hàn Sơ vẫn chắp hai tay sau lưng, dáng đứng tùy ý:
- Như vậy ra tay đi. Để cho ta, còn có mọi người ở đây đều được chứng kiến kỹ càng thực lực của ngươi đánh bại mười Thần Vương đỉnh phong!
Vân Triệt không nói gì nữa, dưới chân xê dịch, bóng dáng lóe lên, đã nhằm thẳng vào Bắc Hàn Sơ, trên tay phải nâng lên tụ tập một luồng hắc khí cũng không nồng đậm.
Tốc độ của hắn cũng không nhanh, hắc khí trên tay nhìn cũng đặc biệt nhạt nhòa. Hắn xông đến trước mặt Bắc Hàn Sơ, một quyền đánh thẳng tới trước ngực.
Cho đến khi hắn tới gần, Bắc Hàn Sơ vẫn không nhúc nhích... Chê cười, thân là một Thần Quân, sao sẽ để một lực lượng Thần Vương vào trong mắt.
Hai trận chiến trước đó của Vân Triệt đã từng phóng thích ra lực lượng gần tới nửa bước Thần Quân trong khoảnh khắc. Tuy rằng nửa bước Thần Quân là cảnh giới gần với Thần Quân nhất, nhưng so sánh với Thần Quân chân chính vẫn luôn luôn có khoảng cách như rãnh trời! Cho dù Vân Triệt lại đánh ra lực lượng nửa bước Thần Quân, hắn cũng sẽ không thể nhíu mày chút nào.
Mà một kích mềm nhũn trước mắt này, sẽ chỉ làm cho hắn cảm thấy buồn cười.
Rầm!
Tay phải quấn quanh lấy hắc quang của Vân Triệt đánh thẳng vào ngực Bắc Hàn Sơ, phát ra một tiếng đánh cũng không vang dội.
Bắc Hàn Thần Quân, Đông Khư Thần Quân, Tây Khư Thần Quân, Bất Bạch thượng nhân... một khắc này, trên mặt bọn họ đồng thời lóe lên khinh thường và cười nhạt. Lực lượng như vậy, ở trước mặt một Thần Quân chân chính, kể cả câu chuyện cười đều không được tính.
Nếu không phải hắn để tâm đến ma khí thần bí ở trên người Vân Triệt, tuyệt đối sẽ không hạ mình đi giao thủ với Vân Triệt.
Nhưng mà... vẻ cười nhạt giống như phán quyết ở trên mặt Bắc Hàn Sơ lại trong nháy mắt dừng hình.
Khoảnh khắc khi bàn tay của Vân Triệt đụng vào ngực hắn, trong đầu hắn, còn có trong cơ thể hắn như có ngàn ngọn, vạn ngọn núi lửa đồng thời sụp đổ nứt tung.
Rầm ----
- A a!
Một tiếng kêu thảm thiết giống như xé rách yết hầu, một chớp mắt trước Bắc Hàn Sơ còn ngạo nghễ như núi cao giống như một trái bóng cao su bị một cước đá ra, lăn lộn... bắn ra ngoài, bắn thẳng đến ngoài vài dặm mới nặng nề nện lên trên mặt đất.
Không biết là cố ý hay vô ý, dưới lực lượng lớn kinh khủng kia kéo đi, thân thể của Bắc Hàn Sơ nện mặt trồng xuống đất, mặt hắn cày mặt đất ra khoảng cách ngàn trượng mới khó khăn lắm dừng lại, phía sau tung bay mảng lớn răng vỡ bọt máu.