Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1571 - Chương 1573: Thảm Không Nói Nổi

. ._786__2" class="block_" lang="en">Trang 786# 2

 

 

 


Chương 1573: Thảm không nói nổi

Chương 1573: Thảm không nói nổi



Chương 1573: Thảm không nói nổi
Thân thể của Bắc Hàn Sơ cuối cùng dừng lại, nhũn như con chi chi ngồi phịch ở đó.
Trong một nháy mắt này vô số cái cằm đều nện trên mặt đất, kể cả tròng mắt của các đại Thần Quân đều suýt chút nữa lòi ra khỏi hốc mắt ngay tại chỗ.
Thân thể Bất Bạch thượng nhân chợt trầm xuống, nhưng lập tức lại gắt gao dừng lại. Hắn nhìn một màn trước mắt, lần đầu tiên trên mặt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ thật sâu.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Bắc Hàn Sơ... Bắc Hàn Sơ thành Thần Quân, lại bị Vân Triệt...
Một quyền đánh bay!?
Trong yên tĩnh đáng sợ, Bắc Hàn Sơ chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, hai mắt của hắn trợn trừng đến lớn nhất, điên cuồng run run co rúm lại. Mà thân thể Thần Quân vô cùng đau nhức, khí tức hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng của hắn giống như bị cắn nát...
Một ngụm tinh huyết trào lên trong cổ bị hắn cứng rắn nuốt về. Hắn miễn cưỡng đứng lên, nhưng khí cơ mới tác động một chút, nghịch huyết còn dữ dằn hơn lúc nãy không biết bao nhiêu lần điên cuồng phun ra, một luồng nối tiếp một luồng... Thân thể hắn mới vừa đứng lên cũng chợt quỳ xuống, phun liên tiếp hơn mười đường máu tươi, còn mang ra từng cái răng.
Hàm răng đầy miệng hắn gần như vỡ vụn mất tám thành. Lấy thân thể Thần Quân của hắn, đương nhiên không phải vì va chạm mà gãy, mà là vì lực lượng đến từ Vân Triệt nháy mắt tuôn ra vọt khắp toàn thân tàn nhẫn phá gãy...
Hiển nhiên, Vân Triệt ác ý cố tình làm vậy.
Mười mấy ngụm máu to gần như mang đi non nửa cái mạng của Bắc Hàn Sơ. Máu không còn trào ra nữa, khí tức dường như cũng hòa hoãn đi nhiều, nhưng hắn vẫn quỳ rạp trên đất, hồi lâu đều không đứng lên, chỉ có tròng mắt đang khoa trương co rúm lại, giống như đột nhiên rơi vào trong ác mộng hoang đường.
Đúng... ác mộng... đây nhất định là ác mộng...
Cánh tay của Vân Triệt chậm rãi buông xuống, thản nhiên nói:
- Còn nhường chứ?
Ba chữ vô cùng lạnh nhạt như ba cây cương châm đâm vào trong tâm hồn, tròng mắt của Bắc Hàn Sơ khựng lại, như chợt bừng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, hắn đột ngột xoay người đứng lên, nhìn thẳng vào Vân Triệt... bàn tay dưới ý thức sờ lên trên mặt, dính máu tươi đầy tay.
Mặt hắn... bị hủy đi.
Một khắc trước, hắn uy phong lẫm liệt cỡ nào, ngạo nghễ vô song cỡ nào. Hắn là một trong những thiếu cung chủ của Cửu Diệu thiên cung, là kỳ tài tuyệt thế của bắc vực thiên quân bảng, là người giám sát cuộc chiến Trung Khư. Giới Vương của U Khư năm giới, kể cả phụ thân hắn ở trong đó đều phải cung kính khép nép với hắn, những ánh mắt ngưỡng mộ hắn này không khỏi giống như ngưỡng mộ ao ước con của thần linh.
Đối mặt với Vân Triệt, hắn thi triển ra hết uy thế Thần Quân, chắp tay đứng ngạo nghễ, như đối mặt với con kiến càng.
Lại bị một quyền của Vân Triệt nện thành chó chết trên mặt đất.
Gương mặt bị máu dính đầy, hàm răng gãy vụn, ngũ quan dữ tợn... chật vật đến làm cho người ta thương hại và không đành lòng nhìn thẳng.
- Sơ... Sơ nhi!?
Cho tới bây giờ, Bắc Hàn Thần Quân mới cuối cùng miễn cưỡng lên tiếng... Hắn ngơ ngác ở đó, triệt để ngây ngốc.
Tất cả mọi người ngây ngốc, mỗi một gương mặt ở đây đều viết hai chữ “Ngơ ngác”.
“...” Khóe mắt khóe miệng của Bắc Hàn Sơ đều đang kịch liệt run rẩy, trước mắt khi thì mơ hồ, khi thì trời xoay đất chuyển, không phải là thị giác của hắn xuất hiện vấn đề mà là chật vật sỉ nhục suốt đời chưa từng có này đang hung hăng xé rách linh hồn hắn.
- Ngươi...
Hắn há mồm, âm thanh phát ra lại khàn khàn giống như con vịt bị vặn gãy cổ.
- A!
Ánh mắt dữ dội lồi ra đột nhiên lóe lên một luồng hắc quang hỗn loạn, Bắc Hàn Sơ kêu lên một tiếng quái gở, chợt bổ nhào về phía Vân Triệt.
Trong chớp mắt, toàn thân hắn bao phủ hắc mang, kể cả da thịt đều biến thành màu xám tro, một luồng uy áp Thần Quân rõ ràng hơi hỗn loạn mãnh liệt phóng thích ra, trên cánh tay phải phồng lên một đường kiếm cương hắc ám dài một thước.
Chứng minh cái gì, gì mà trước nhường cho Vân Triệt bảy chiêu... mới vừa rồi hắn đã mất hết thể diện, còn cần thể diện cái gì! Hiện giờ chỉ muốn xé Vân Triệt ra thành mảnh nhỏ bằng phương thức tàn nhẫn nhất.
Sóng khí của toàn bộ chiến trường đều bị đẩy ra trong một chớp mắt, trong mảng lớn tiếng kinh hô, kiếm cương hắc ám đâm thẳng vào yết hầu của Vân Triệt.
Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, ở trong đôi mắt vô số lần co rút đến mức tận cùng, cánh tay hắn nâng lên, nhưng lại trực tiếp chụp vào kiếm quang hắc ám ngay mặt đâm tới.
Bắc Hàn Sơ dưới khuất nhục, kinh sợ, đó chính là lực lượng Thần Quân hắn không hề giữ lại!
- Chết... đi!!
Bắc Hàn Sơ dữ dợn gầm to.
Keng ----
Một vài âm thanh vang lên, chói tai giống như có vô số con dao sắc nứt sâu trong trái tim. Kiếm cương hắc ám của Bắc Hàn Sơ với năm ngón tay của Vân Triệt chạm nhau, máu tươi nổ ra...
Nhưng nổ tung lại không phải là máu của Vân Triệt.
Kiếm cương hắc ám của Bắc Hàn Sơ, kể cả năm ngón tay của hắn đều nứt vụn trong phút chốc, hắc mang, thịt vụn và huyết tương nổ tung đầy trời.
Bàn tay Vân Triệt tiếp tục giơ tới trước, một chớp mắt khóa chặt trên yết hầu của Bắc Hàn Sơ, cứng rắn bóp chết tiếng kêu thảm thiết sắp ra khỏi miệng của hắn, theo năm ngón tay của Vân Triệt bóp vào, xương cổ, yết hầu của hắn cấp tốc co rút lại, biến hình, vỡ vụn.
Nhìn chằm chằm vào tròng mắt hoảng sợ muốn nứt ra của Bắc Hàn Sơ, Vân Triệt lạnh lùng nói nhỏ:
- Thiếu cung chủ? Bắc vực thiên quân bảng? Gọi sao mà vui mừng, ta còn tưởng rằng ngươi có năng lực bao lớn, hóa ra chẳng qua chỉ là con chó què chỉ biết kêu loạn!
- A... a... a a...
Gương mặt của Bắc Hàn Sơ từ đen chuyển thành xanh, bàn tay mất đi năm ngón tay không trọn vẹn điên cuồng giãy giụa, nhưng bàn tay đáng sợ này đâu chỉ khóa lại mỗi yết hầu của hắn, còn có cả huyền khí của hắn...
Lực lượng Thần Quân mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, rõ ràng cường đại như vậy, giống như ấu trùng bị người dẫm nát dưới chân, cho dù như thế nào đều không thể tránh thoát được.
- Sơ nhi!
- Dừng tay!!
Hai tiếng quát to đinh tai nhức óc từ phương hướng khác nhau đồng thời vang lên, theo sát sau là hai tiếng nổ đùng kinh thiên động địa... cùng với một mảng lớn tiếng kêu thảm thiết.
Bắc Hàn Thần Quân với Bất Bạch thượng nhân đồng thời bùng nổ huyền khí, lao thẳng về Vân Triệt.
Làm người đệ nhất của U Khư năm giới, Bắc Hàn Giới Vương không chỉ là một Thần Quân, còn là Thần Quân cấp bốn tới gần trung kỳ! Bất Bạch thượng nhân cũng là một Thần Quân cấp bốn, vả lại còn hơn Bắc Hàn Thần Quân một phần, hai lực lượng Thần Quân cấp bốn bùng nổ ở chiến trường Trung Khư, chỉ cần là sóng khí với uy thế thôi đã đủ lật chuyển mấy ngàn người thậm chí đánh bay.
Mà hai luồng lực lượng giống như thần uy đối với U Khư năm giới này lại đồng thời nhằm thẳng vào một người... Một người mới vừa rồi còn là “Huyền giả nho nhỏ tham gia cuộc chiến Trung Khư” ở trong mắt bọn họ.
Lực lượng của hai đại Thần Quân đồng thời bao phủ khiến thân thể của Vân Triệt bị áp chế trong khoảnh khắc, chân mày cũng chợt nhíu lại.
Rầm!!
Một luồng lực lượng hơi âm hàn quỷ dị nhằm thẳng vào bên sườn trái của Vân Triệt, thân thể Vân Triệt cuộn tròn lại, bị chấn ra mấy trăm trượng trong nháy mắt, tất cả mặt đất dưới chân đều nứt tung.
Bắc Hàn Sơ trong tay cũng bị đánh bay ra ngoài, thân thể Bắc Hàn Thần Quân vừa chuyển, túm lấy Bắc Hàn Sơ, nhìn hơn phân nửa bàn tay đã không trọn vẹn của hắn, khóe mắt nứt hết.
“...” Vân Triệt đứng thẳng thân hình, đưa tay khẽ phủi chút tro bụi ở bên sườn trái.
Chiến trường Trung Khư triệt để rối loạn, hoảng sợ, dại ra, kinh hoàng, sợ run... Không, bọn họ không tìm được từ ngữ gì để hình dung tâm tình của bản thân và hình ảnh mới vừa thấy được.
Bắc Hàn Sơ hoàn toàn bị Vân Triệt một quyền làm trọng thương. Hắn dưới nổi giận phản kích lại càng tan vỡ như chê cười, bị Vân Triệt tùy tay phản chế.
Nhưng hắn là thiên tài Thần Quân của bắc vực thiên quân bảng, là kỳ tích và kiêu ngạo của U Khư năm giới!
Còn Vân Triệt rõ ràng mới chỉ là một Thần Vương cấp năm!
Chẳng lẽ lúc trước Vân Triệt đánh bại hai Thần Vương chẳng phải dùng thủ đoạn phi thường gì sao. Hắn làm trọng thương mười đại Thần Vương trong vài giây, cũng ngay từ đầu không hề mượn dùng ma khí gì sao!?
Trước đó, không có bất kỳ ai sẽ tin tưởng Thần Vương cấp năm có thể có được thực lực như vậy. Hắn đánh bại mười đại Thần Vương, khả năng mười phần mười là dùng ma khí thủ đoạn linh tinh gì đó...
Nhưng hiện giờ bọn họ chứng kiến... rốt cuộc là cái gì!!
Thần Vương cấp năm hoàn toàn nghiền ép Bắc Hàn Sơ đã là Thần Quân cấp một, như nghiền con chó kiểng... cho dù là đồ điên cũng không thể bịa ra một câu chuyện cười như vậy, hôm nay còn sống sờ sờ hiện ra ở trước mặt bọn họ.
Nam Hoàng Tiễn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, dưới khiếp sợ cực độ, hắn đã không nói lưu loát ra được:
- Hắn... hắn... hắn... hắn rốt cuộc... là... ai...
- A...
Yết hầu của Nam Hoàng Mặc Phong đang không ngừng giật giật, vốn nói không ra lời.
Một Nam Hoàng Thần Vương đột nhiên nói:
- Không tốt! Bắc Hàn Sơ bị thương, còn bị nhục nhã như thế ở trước mặt mọi người, Cửu Diệu thiên cung nhất định không có khả năng bỏ qua cho... Mà Vân Triệt, hôm nay đại biểu cho Nam Hoàng ta mà chiến.
Lời vừa nói ra, người của Nam Hoàng đang thừ người nhất tề chuyển mắt, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Thực lực của Vân Triệt đã khủng bố đến khó có thể tin được. Mà thủ đoạn của hắn cũng cực kỳ âm độc tàn nhẫn, gãy răng này, hủy mặt này, gãy tay này... Chuyện nhục nhã vô tận càng nghiêm trọng hơn là tôn nghiêm mất sạch!
Với địa vị của Bắc Hàn Sơ ở Cửu Diệu thiên cung đã không phải đơn giản là chọc giận như vậy... Bọn họ trả thù khó có thể tưởng tượng được.
Vân Triệt có thực lực kinh người như thế, muốn vỗ mông chạy lấy người, sợ rằng ai cũng không ngăn được hắn. Không thể nghi ngờ lửa giận của Cửu Diệu thiên cung sẽ phát tiết lên trên người Nam Hoàng thần quốc... Nam Hoàng thần quốc sao thừa nhận nổi.
- Chuyện này không cần kinh hoàng.
Nam Hoàng Thần Quân mở miệng, lại chắc chắn lạ thường.
Hắn nhìn Vân Triệt, lại nhìn Nam Hoàng Thiền Y, hồi tưởng lại đủ loại hành động với lời nói quỷ dị hôm nay của nữ nhi, trong lòng hắn kinh sợ như sóng lớn phập phồng.
Trong lòng hắn biết rõ “Một thân phận khác” của Nam Hoàng Thiền Y.
Có thể để cho nàng làm như thế... nam tử tên Vân Triệt này rốt cuộc là nhân vật như thế nào!
Thiên Diệp Ảnh Nhi luôn luôn vô cùng yên tĩnh vào lúc này chậm rãi đứng dậy... Trong cùng một khoảnh khắc, Nam Hoàng Thiền Y thoáng liếc mắt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi tiến lên trước, ở trong vô số ánh mắt kinh ngạc đi vào chiến trường, đi thẳng đến bên người Vân Triệt.
Vân Triệt nói:
- Ngươi không cần đi ra. Chỉ cần bọn họ đầu óc bình thường sẽ không ra tay.
- Hừ, đầu óc không bình thường vẫn luôn là ngươi!
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói.
Phía trước bọn họ, Bắc Hàn Thần Quân một tay đỡ Bắc Hàn Sơ, hai mắt giống như mỏ ưng nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, trong lòng kinh hãi, tức giận đều giống như sóng to gió lớn, nhưng hắn gắt gao chịu đựng không ra tay:
- Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai!
Cho dù kẻ này một kích trọng thương Bắc Hàn Sơ, một tay phản chế làm nát ngón tay Bắc Hàn Sơ, nhưng phóng thích ra thủy chung vẫn là huyền khí Thần Vương cấp năm.
Hắn chưa từng gặp chuyện gì quỷ dị như thế, đáng sợ như thế, kể cả nghe đều chưa từng nghe nói đến.
Kể cả toàn bộ truyền thuyết lời đồn về Vương giới xa xôi đều không có chuyện nào quá mức không thể tưởng tượng được như vậy.
- Ta chứng minh, vậy là đủ rồi chứ?
Vân Triệt nói, không hề nhìn thẳng vào vấn đề của Bắc Hàn Thần Quân.
“...” Vẻ mặt Bắc Hàn Thần Quân vặn vẹo.
Rầm!
Huyền khí thoát khỏi áp chế, Bắc Hàn Sơ tránh thoát khỏi cánh tay của phụ thân, cố gắng tiến lên trước, nhưng mới bước lên trước được hai bước lại gắt gao dừng lại, oán hận và sợ hãi giao thoa hỗn loạn trong đôi mắt, bước chân của hắn bắt đầu lui về phía sau, co rúm lại quát lên:
- Phụ vương... giết hắn đi... giết hắn đi!
- Im miệng!
Bất Bạch thượng nhân từ trên không trung hạ xuống, hai chữ tàn nhẫn lại là gầm ra đối với Bắc Hàn Sơ.
Bắc Hàn Sơ sửng sốt:
- Sư thúc...
- Còn không câm miệng!
Lục Bất Bạch lại quát khẽ một tiếng, sau đó quay mặt về phía Vân Triệt, trên mặt không hề có một chút tức giận, chỉ có bình thản:
- Vân Triệt, ngươi giao thủ với thiếu cung chủ, đã chứng minh ngươi đánh bại mười Thần Vương kiai không phải mượn dùng ma khí vi phạm lệnh cấm gì mà hoàn toàn bằng thực lực của bản thân.
- Cho nên, cuộc chiến giữa Nam Hoàng với ba tông, Nam Hoàng thắng.
Câu nói này vốn nên do Bắc Hàn Sơ là người giám sát nói ra, nhưng giờ phút này lại do Lục Bất Bach đến tuyên đọc:
- Dựa theo hiệp định, năm trăm năm tiếp theo, Trung Khư giới đều thuộc về Nam Hoàng thần quốc sở hữu, các tinh giới khác của U Khư đều không được phép, không thể bước vào nửa bước.
Cuộc chiến Trung Khư, bên lấy được vị trí hạng đầu cũng chỉ được bốn phần Trung Khư giới, thời gian chỉ có năm mươi năm.
Mà lần này... lại là toàn bộ Trung Khư giới, vả lại kéo dài đến năm trăm năm!
Từ xưa đến nay chưa hề có!
Bởi vì trước khi tự cấp ra lợi thế này, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới chuyện như vậy sẽ thật sự phát sinh.
Gương mặt của Bắc Hàn Thần Quân, Đông Khư Thần Quân, Tây Khư Thần Quân đều đang kịch liệt run rẩy, nhưng mà... không một ai nói gì.
Nam Hoàng thần quốc cũng không hưng phấn hô to.
Vân Triệt chìa tay ra:
- Còn có nữa. Tàng Thiên kiếm.
- Thiếu cung chủ, đưa hắn.
Lục Bất Bạch thở dài một tiếng, nói ra năm chữ khiến mọi người không dám tin.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment