.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1573" class="block_" lang="en">Trang 787# 1
Chương 1574: Thiếu nữ thần bí
Chương 1574: Thiếu nữ thần bí
Chương 1574: Thiếu nữ thần bí
Bắc Hàn Sơ cho rằng mình nghe lầm:
- Sư thúc... ngươi nói... cái gì?
- Đưa hắn!
Giọng của Lục Bất Bạch quá nặng, ánh mắt ném tới cũng tràn đầy nghiêm nghị lạnh lùng.
Không chỉ Bắc Hàn Sơ, mọi người đều có phần không thể tin nổi vào lỗ tai của mình.
Tuy rằng Tàng Thiên kiếm là Bắc Hàn Sơ chủ động đưa ra dùng để bồi thường nói xấu mà hắn phải chịu, nhưng mà kia hoàn toàn là điều kiện tiên quyết do Bắc Hàn Sơ cùng với Lục Bất Bạch xác định rằng Vân Triệt tuyệt đối không thể lấy thực lực của bản thân thắng được mười đại Thần Vương, dùng để triệt để phong tỏa đường lui của Vân Triệt.
Bằng không, cho dù có một chút phiêu lưu hoặc khà năng, Bắc Hàn Sơ đều sẽ không thể lấy Tàng Thiên kiếm ra dính vào nguy hiểm.
Mà bây giờ, Bắc Hàn Sơ bại không còn manh giáp, chật vật không chịu nổi... Tàng Thiên kiếm vốn chính là hư chiêu, thật sự phải lấy ra đền cho Vân Triệt sao?
Tàng Thiên kiếm cũng không phải là một thanh huyền kiếm... Tên Tàng Kiếm cung là do Tàng Thiên kiếm mà sinh, có thể nghĩ tới địa vị và tầm quan trọng của nó ở Cửu Diệu thiên cung.
Là bảo vật trấn tông, cũng là thể diện và tượng trưng!
Giao Tàng Thiên kiếm ra, tổn thất kia không chỉ là một thanh kiếm, mà là toàn bộ thể diện của Cửu Diệu thiên cung!
Bắc Hàn Sơ lắc đầu, toàn thân phát run:
- Không... không thể! Tàng Thiên kiếm, sao có thể rơi vào trong tay người ngoài!
Thân là Thần Quân ngạo thị của bắc vực thiên quân bảng, thiếu cung chủ Cửu Diệu thiên cung, vì giữ Tàng Thiên kiếm, đã không tiếc nuốt lời ở trước mặt mọi người.
Nhưng nói đi nói lại, thể diện của hắn đã triệt để mất hết ở dưới chân Vân Triệt, còn không bằng lại triệt để chút... Nếu cứ mất Tàng Thiên kiếm như vậy, cho dù hắn được coi trọng hơn nữa ở Cửu Diệu thiên cung, cũng nhất định bị phạt nặng.
Sắc mặt Lục Bất Bạch đột nhiên âm trầm, cũng hơi lộ ra tức giận:
- Tàng Thiên kiếm thật sự là kiếm trấn tông của Cửu Diệu thiên cung ta. Nhưng mà thua chính là thua, Tàng Thiên kiếm có thể mát, tôn nghiêm của Cửu Diệu thiên cung ta không thể mất.
“...” Bắc Hàn Sơ càng thêm sửng sốt.
Bởi vì Tàng Thiên kiếm quá mức quan trọng... quan trọng vượt trên cả cái gọi là tôn nghiêm.
Lúc này bên tai hắn đột nhiên truyền đến truyền âm dồn dập của Lục Bất Bạch:
- Đừng nhiều lời nữa, giao Tàng Thiên kiếm cho hắn! Người tên Vân Triệt này, thực lực của hắn chắc không dưới ta!
Một câu nói tiếp theo càng làm cho sắc mặt của Bắc Hàn Sơ đột nhiên thay đổi:
- Hơn nữa... hắn rất có thể là người của Vương giới!
Tuy rằng Bắc Hàn Sơ mới vào Thần Quân, nhưng cũng là Thần Quân chân chính, ở dưới tay của Vân Triệt lại không hề có lực giãy giụa. Mà mới vừa rồi Lục Bất Bạch một chiêu đánh trúng Vân Triệt, Vân Triệt lại không hề có dấu vết bị thương, những thứ này đều đang nói cho Lục Bất Bạch biết, thực lực của Vân Triệt rất có thể không hề kém hơn hắn!
Thần Vương cấp năm có thể so sánh được với Thần Quân trùng kỳ, nếu chuyện vớ vẩn này thật sự tồn tại, kia chỉ có khả năng ra từ Vương giới!
Vân Triệt biết rõ bọn họ đến từ Cửu Diệu thiên cung, Bắc Hàn Sơ còn là nhân vật trọng điểm nhất được Cửu Diệu thiên cung bồi dưỡng, nhưng lại vẫn ra tay tàn nhẫn, không hề có chút cố kỵ, hiển hiên từ đầu đã không để Cửu Diệu thiên cung vào trong mắt... Những thứ này đều đang chứng minh Vân Triệt rất có thể là tiểu bối đến từ một Vương giới nào đó!
Hai chữ “Vương giới” nhất thời đánh tan tín niệm cuối cùng của Bắc Hàn Sơ, kể cả trong lòng căm hận tức giận sát khí đều giống như bị giẫm lên một cước ngoan độc, bỗng chốc trôi đi, ánh mắt của hắn chợt tắt, trên mặt cứng rắn hiện lên chút kiên cường:
- Được, Bắc Hàn Sơ ta... nói được thì làm được!
Bàn tay hắn vừa lật đẩy, Tàng Thiên kiếm hiện ra, sau đó được hắn đẩy về phía Vân Triệt.
Vân Triệt đưa tay trảo, nhìn cũng không nhìn một lần, trực tiếp thu hồi, tùy ý còn giống như nhặt được một tảng đá ở ven đường.
Trơ mắt nhìn Tàng Thiên kiếm biến mất ở trong tay Vân Triệt, cho dù Bắc Hàn Sơ hay là Lục Bất Bạch, khuôn mặt của bọn họ đều hung hăng run rẩy một chút.
Lục Bất Bạch lại truyền âm cho Bắc Hàn Sơ:
- Yên tâm, bên chỗ tổng cung chủ và sư tôn của ngươi, ta sẽ đi nói. Tàng Thiên kiếm và Cửu Diệu thiên cung có liên hệ linh hồn nguyên thủy nhất... nếu như hắn không phải là người của Vương giới, trốn không thoát đâu.
Nếu như Vân Triệt thật sự đến từ Vương giới, cho dù như thế nào, cũng không thể tiếp tục đắc tội.
Nhưng mà nếu như ngày sau tra ra hắn không phải đến từ Vương giới, bọn họ cũng không còn gì cần cố kỵ. Thông qua liên hệ linh hồn của Tàng Thiên kiếm, bọn họ có thể dễ dàng xác định chỗ của Tàng Thiên kiếm, lấy khả năng của Cửu Diệu thiên cung, muốn đoạt lại từ trong tay Vân Triệt, dễ dàng!
Lục Bất Bạch gật đầu với Vân Triệt, nói:
- Thiếu cung chủ thiên tư trác tuyệt, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, nhận áp lực lớn này rất có lợi cho tương lai của hắn. Về một điểm này Bất Bạch còn muốn tạ ơn tôn giá... Bắc Hàn, kết quả như thế, ngươi còn có gì muốn nói?
Lục Bất Bạch có thân phận như thế nào, thái độ của hắn đã đang ám chỉ và quyết định tất cả. Bắc Hàn Thần Quân nào dám có bất cứ dị nghị gì, lập tức sắc mặt nghiêm nghị, đều gắt gao áp chế tất cả cảm xúc tiêu cực đối với Vân Triệt:
- Mười huyền giả ba tông ta bại bởi một mình Nam Hoàng Vân Triệt, mọi người đều thấy, không thể nghi ngờ, ba tông ta nguyện cược chịu thua.
- Bắt đầu từ ngày mai... năm trăm năm tiếp theo Trung Khư giới đều thuộc về Nam Hoàng thần quốc.
Nói mỗi một chữ, trong lòng Bắc Hàn Thần Quân đều sẽ nhỏ máu. Nhất là câu nói sau cùng, hắn đã cố hết sức khống chế, nhưng giọng điệu vẫn xuất hiện run run rõ ràng.
- Đông Khư, Tây Khư, còn các ngươi?
Lục Bất Bạch hỏi lại.
- Đương nhiên không có dị nghị.
Tây Khư Thần Quân đang cười, nhưng ý cười cứng ngắc khó coi đến cực điểm.
- ... Chúc mừng Nam Hoàng.
Đông Khư Thần Quân nhắm mắt, thật lâu không mở ra, sắc mặt tái nhợt dọa người.
Đông Tuyết Nhạn ở bên người hắn ngơ ngác nhìn Vân Triệt... Dấu tay trên mặt còn chưa tiêu đi, nhưng nàng đã không hề cảm thấy đau đớn. Cuộc đời của nàng lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng hối hận có thể đốt tâm đến cỡ nào.
Huynh trưởng Đông Tuyết Từ mà nàng sùng kính nhất bị Vân Triệt một kích phế bỏ, Bắc Hàn Sơ có vầng hào quang chói mắt cỡ nào lại bị hắn dễ dàng giẫm đạp như thế, Cửu Diệu thiên cung là tồn tại như thế nào, lại ở trước mặt hắn chủ động nhận thua, kể cả Tàng Thiên kiếm tồn tại giống như thánh vật đều phải ngoan ngoãn giao ra...
Hồi tưởng lại lúc trước nàng và Đông Tuyết Từ nhảy lên kêu gào ở trước mặt Vân Triệt, rất giống như hai tên hề vô tri buồn cười... Không, trong mắt hắn khẳng định còn không bằng cả tên hề đi.
Chiến trường hoàn toàn yên tĩnh, Lục Bất Bạch thỏa hiệp, còn cầu tốt rõ ràng, không chỉ kinh sợ ba Đại Giới Vương thật sâu, còn không hề nghi ngờ làm rung động mọi người ở đây... Có thể làm cho Bất Bạch thượng nhân nhân vật như vậy làm như thế, bọn họ đều không thể tưởng tượng nổi sẽ là tồn tại như thế nào.
Vân Triệt nhân vật lai lịch bất minh, như từ trống rỗng xuất hiện này... hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Nam Hoàng Thiền Y để cho hắn xuất chiến sau cùng không phải là đầu óc nóng lên, đưa ra một người chiến mười người của ba tông cũng không phải giả tạo, mà rõ ràng đang dẫn ba tông vào trong.
Kể cả lúc trước nàng cự tuyệt Bắc Hàn Sơ ở trước mặt mọi người, lúc này nghĩ đến, chẳng lẽ cũng bởi vì Vân Triệt?
Sau lưng Vân Triệt là... chỗ dựa vững chắc còn mạnh hơn lớn hơn cả Cửu Diệu thiên cung?
- Thiền Y, hắn... rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?
Nam Hoàng Tiễn hỏi hai lần, kích động khó nén. Cho tới bây giờ đầu óc của hắn đều có phần chếnh choáng.
- Vân Triệt.
Nam Hoàng Thiền Y trả lời như thế.
“...” Vào lúc này Nam Hoàng Mặc Phong cũng quay người lại, đầu cúi xuống, lắp bắp nói:
- Lão hủ... có mắt không tròng, còn liên tục... tự cho là đúng... dĩ hạ phạm thượng... cam chịu tùy ý điện hạ trách phạt.
- Chuyện này chờ sau khi trở về lại bàn. Chuẩn bị toàn diện tiếp quản Trung Khư giới.
Nam Hoàng Thiền Y nói.
- Dạ.
Lần này Nam Hoàng Mặc Phong cúi đầu thật sâu, trả lời cung kính lễ độ.
Nam Hoàng Thần Quân thấp giọng truyền âm:
- Thiền Y, chuyện này, là con đã mưu định trước cuộc chiến Trung Khư.
Nam Hoàng Thiền Y trả lời:
- Không, chính là ngẫu nhiên gặp được kỳ nhân, thuận tay làm vậy.
Nam Hoàng Thần Quân: “...”
- Khống chế toàn bộ Trung Khư giới năm trăm năm, nếu như không có gì khác ngoài ý muốn, đủ để Nam Hoàng trưởng thành tới mức độ miễn cưỡng so sánh được với ba giới khác.
Nam Hoàng Thiền Y hơi ngước mắt, liếc nhìn về phía Vân Triệt:
- Nhưng mà...
- Kết quả này cũng không phải miễn phí. Ta thật chờ mong, thù lao hắn muốn sẽ là cái gì.
Trung tâm của cuộc chiến Trung Khư lần này đã không còn là U Khư bốn giới nữa mà thành vì một mình Vân Triệt.
Hắn tàn ngược Bắc Hàn Sơ, khiến Lục Bất Bạch phục tùng chịu thua, từng màn này thật sự quá mức rung động. Giờ phút này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía hắn nào còn có một chút châm chọc và thương hại giống như lúc trước, chỉ có kinh với sợ sâu đậm.
Vân Triệt xoay người, nói với Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Đi thôi. Làm lâu như vậy, cũng nên đi thu nợ nần.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói nhỏ:
- Bây giờ không phải là lúc gây thù hằn, ngươi cũng không thể trêu vào Cửu Diệu thiên cung! Lần này không dẫn đến xung đột lớn, chỉ có thể coi như ngươi gặp may mắn. Nếu như còn dám tự chủ trương như thế...
Nàng nhất thời không nghĩ ra được lời uy hiếp. Dù sao, trạng thái hiện giờ của hai người là nàng hoàn toàn dựa vào Vân Triệt!
Lục Bất Bạch không ngăn cản, không nói gì, từ đầu đến cuối đều không hỏi tới lai lịch của hắn.
Tay hắn đặt trên người Bắc Hàn Sơ, đề phòng Bắc Hàn Sơ có dị động gì. Chăm chú nhìn vào bóng lưng của Vân Triệt đồng thời cũng lưu lại ngắn ngủi ở trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi... khí tức của nàng cũng là Thần Vương cảnh cấp năm giống như Vân Triệt, một đầu tóc dài màu vàng kim nhạt, cực kỳ hiếm thấy ở bắc thần vực.
- Sư thúc, chẳng lẽ thật sự cứ...
Nhìn Vân Triệt rời xa khỏi trong tầm mắt như vậy, cho dù như thế nào Bắc Hàn Sơ đều không thể chân chính cam tâm.
- Câm miệng.
Lục Bất Bạch khẽ quát. Hắn cực kì tán thưởng Bắc Hàn Sơ, lần này đến U Khư năm giới còn đồng ý ở sau lưng Bắc Hàn Sơ, tự mình bảo vệ an toàn cho Bắc Hàn Sơ. Bình thường hiếm khi nặng lời với Bắc Hàn Sơ, nhưng giờ phút này, tâm tinh của hắn kém đến cực điểm, chỉ riêng khống chế cảm xúc đã dốc toàn lực.
“...” Môi Bắc Hàn Sơ run run.
Tích... tích...
Trên mặt của hắn vẫn lưu lại máu tươi, hắn không dám nghĩ tới mặt của mình hiện giờ đã khó coi đến mức độ nào, nhưng hắn biết ngàn vạn huyền giả ở đây đều nhìn thấy rõ ràng tất cả trò hề của hắn, thậm chí những huyền giả hèn mọn này giờ phút này còn đang thương hại hắn.
Đúng, thương hại...
Uy phong lẫm liệt ngạo nghễ đứng ra, bị người thuận tay đánh thành chó chết, còn bồi đền cả Tàng Thiên kiếm vào, lại thêm phải đứng nhìn hắn bình yên rời đi, kể cả truy cứu đều không dám...
Mất không bao lâu, trò hề hôm nay của hắn sẽ bị truyền ra, trở thành chê cười của cả U Khư năm giới, chê cười của Cửu Diệu thiên cung, chê cười của bắc vực thiên quân bảng.
Sỉ nhục là thứ đáng sợ cỡ nào. Còn đáng sợ hơn thống khổ lúc tu luyện không biết bao nhiêu lần... Trong đầu đan xen hỗn loạn từng hình ảnh trước đó, lần đầu tiên trong đời hắn biết như thế nào là xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Thân thể Bắc Hàn Sơ sợ run, đôi mắt trợn trắng, dưới cực giận đốt tâm toàn thân hắn chấn động, tâm huyết nghịch lưu, một ngụm máu lớn điên cuồng phun ra.
- Sơ nhi!
Bắc Hàn Thần Quân kinh hãi, cuống quít đỡ lấy hắn. Nhìn tròng mắt u ám kia của Bắc Hàn Sơ, trái tim hắn đang run rẩy... Từ nhỏ Bắc Hàn Sơ lớn lên trong tôn sùng, cho dù đến Cửu Diệu thiên cung đều có thể phóng thích ra vầng hào quang vô cùng chói mắt. Cả đời thuận lợi, hôm nay phải thừa nhận khuất nhục và đả kích lớn như vậy.
“...” Lục Bất Bạch thở dài nặng nề.
Mà đúng lúc này, trên không xa xôi, huyền chu Bắc Hàn Sơ và Lục Bất Bạch ngồi đến đây vẫn luôn lơ lửng ở trên không chiến trường, kết giới hắc ám chứa đựng trong đó đột nhiên nứt vụn.
Kết giới này nối liền với khí cơ của Bắc Hàn Sơ, vốn không có khả năng bị người trong đó trốn thoát. Nhưng mà dưới tâm hồn của Bắc Hàn Sơ tan vỡ, kết giới cũng theo đó vỡ vụn.
Động tĩnh lạ thường khiến ánh mắt của mọi người quay lên trên không... Bên trong hắc vụ tản ra, một bóng dáng thiếu nữ nhu nhược nhỏ bé bay ra, cấp tốc trốn về phương bắc.
- Hừ.
Lục Bất Bạch hừ lạnh một tiếng khinh thường, phóng người lên, như liệt ưng lao thẳng đến chỗ thiếu nữ định trốn đi.
Thiếu nữ nhìn có vẻ còn nhỏ tuổi, một thân váy trắng bồng bềnh, tu vi chỉ có Thần Hồn cảnh hậu kỳ, đối mặt với tồn tại như Lục Bất Bạch, cho dù thoát khỏi lồng giam, cũng vốn không có khả năng trốn đi được.
Cảm nhận được nguy cơ phía sau nháy mắt tới gần, khuôn mặt nữ hài quay lại, nhưng không hề có vẻ sợ hãi mà hiện ra vẻ lạnh lùng hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi, tay nhỏ bé cấp tốc vung lên, một đường lôi quang thoáng hiện từ trong hư không, chém thẳng vào Lục Bất Bạch.
Rắc!!
Lục Bất Bạch không thèm để ý, lôi quang chém giữa đỉnh đầu hắn, nhưng chính là Thần Hồn lực, vốn không hề suy giảm được tới dù chỉ một sợi tóc của hắn.
“!?” Vân Triệt chợt dừng bước, chân mày chợt nhíu lại.