.
._787__2" class="block_" lang="en">Trang 787# 2
Chương 1575: Cưỡng đoạt
Chương 1575: Cưỡng đoạt
Chương 1575: Cưỡng đoạt
- Sao vậy?
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc mắt.
“...” Vân Triệt không nói gì, xoay người lại nhìn lên trên không trung.
- Còn định chạy?
Lục Bất Bạch không cần dùng đến tay, ánh mắt chợt lóe lên hắc mang, một tầng hắc khí nhàn nhạt đã phủ thẳng lên người thiếu nữ, hoàn toàn áp chế thân thể và huyền khí của nàng, đừng nói trốn chạy, kể cả thoáng nhúc nhích đều là hy vọng xa vờ.
Nhưng mà thật hiển nhiên, Lục Bất Bạch không có ý định giết nàng, kể cả lực lượng trói buộc nàng đều có phần cẩn thận.
Nữ hài cắn chặt hàm răng, không hề sợ hãi, ánh mắt trừng lớn mang theo phẫn hận không hề lui bước:
- Ác... nhân! Đại trưởng lão, còn có Tường ca ca bọn họ... nhất định sẽ tới cứu ta, cũng nhất định... sẽ không tha thứ cho các ngươi!
Giọng nói của nàng còn mang theo vài phần trẻ con vẫn chưa hoàn toàn biến mất hết, cũng chứng minh tuổi của nàng giống với vẻ bề ngoài, chắc chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.
Lục Bất Bạch lạnh lùng cười:
- Cứu ngươi? Tha thứ? Chỉ bằng bộ tộc Tội Vân các ngươi?
Vân Triệt: “...”
Bốn chữ “Bộ tộc Tội Vân” vừa ra, chiến trường nhất thời xì xào bàn tán. Bắc Hàn Thần Quân hiểu rõ nói:
- Nữ hài này, là người của Tội Vân tộc?
Bắc Hàn Sơ đưa tay ôm ngực, thở hổn hển, hắn oán hận nói:
- Đúng vậy! Trên đường đến đây ta và sư tôn, sư thúc chính là gặp được người của Tội Vân tộc.
Bắc Hàn Thần Quân lấp lóe ánh mắt:
- Người của Tội Vân tộc không phải không thể tùy ý rời khỏi tội vực sao? Hay là bọn họ định chạy trốn?
Bắc Hàn Sơ nói:
- Đại khái đi, người của Tội Vân tộc trốn chạy bốn phía, sư tôn đuổi giết mà đi, đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay sư tôn không thể đến đây.
Nói tới đây, Bắc Hàn Sơ hung hăng cắn răng... Nếu Tàng Kiếm tôn giả ở đây, hắn cần gì phải chịu nhục nhã vô cùng như vậy.
Bắc Hàn Sơ hạ giọng:
- Mà tiểu cô nương này lại trùng hợp bị chúng ta đụng phải, nên thuận tay bắt lấy. Sư thúc nói thân phận của nàng ở Tội Vân tộc chắc không giống tầm thường, mà tổng cung chủ lại vừa khéo... Dẫn nàng về thiên cung, ít nhất có thể thoáng giải được tội ta đánh mất Tàng Thiên kiếm.
- Lăn về đi!
Bàn tay Lục Bất Bạch vừa lật, đã định quét thiếu nữ một lần nữa về trên huyền chu.
Toàn thân thiếu nữ nhúc nhích không được, mà không cần nói đến nàng bây giờ, cho dù mạnh mẽ hơn trăm lần ngàn lần, nàng cũng không thể có lực giãy giụa gì. Nhưng mà nàng lại quật cường không chịu nhận mệnh, trên tay nhỏ bị hắc ám trói chặt đột nhiên bắn ra một chùm tử mang thâm thúy.
Một huyền giả Thần Hồn cảnh, cho dù như thế nào đều khó có khả năng tránh thoát được áp chế của một Thần Quân. Cho dù thân thể hay huyền khí. Nhưng mà đường tử mang này rõ ràng bắn ra từ cánh tay nữ hài mà không phải đến từ huyền khí nào có thể dùng ý chí khống chế.
Tử mang xuyên không, đâm thẳng vào ánh mắt Lục Bất Bạch...
Nhìn thấy luồng tử mang này, động tác của Lục Bất Bạch khựng lại, kể cả hai mắt cũng đột nhiên trừng lớn.
Rầm!!
Tử mang đâm thẳng vào mi tâm của hắn, nhưng không tạo thành chút tổn thương nào. Nhưng Lục Bất Bạch chính là nhất thời cứng đờ ở đó, sau khoảnh khắc, trong đôi mắt phóng xuất ra sáng rọi vô cùng cuồng nhiệt.
Phía dưới, Bắc Hàn Sơ cũng chấn động toàn thân, lỡ lời gầm nhẹ:
- Tím... ma cương màu tím!?
Lục Bất Bạch bỗng nhiên nở nụ cười, đó là một kiểu mừng như điên không cách nào khống chế, như phát hiện trời cao ban ơn:
- A... ha ha... thật sự nhặt được bảo bối, ha ha ha... A!?
Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, cũng trực tiếp cắt đứt tiếng cười to mừng như điên không khống chế được của hắn.
Vân Triệt đứng ở bên cạnh người thiếu nữ, chậm rãi đưa tay, kéo thiếu nữ ngã lên trên người mình, đồng thời cởi bỏ hắc ám phong tỏa ở trên người nàng.
“...” Thiếu nữ ngớ ra, ngây ngốc đứng sau lưng Vân Triệt, một tầng lực lượng đến từ hắn phủ lên người nàng, giống như bảo hộ nàng, cũng làm cho nàng không cách nào trốn thoát.
Nụ cười của Lục Bất Bạch cứng đờ lại, chân mày hơi trầm xuống:
- Ngươi đây là có ý gì?
- Người này, ta muốn.
Vân Triệt lạnh lùng nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
- Ngươi!
Lục Bất Bạch tiến lên trước một bước, sau đó lại đứng vững vàng, thản nhiên nói:
- Nàng ta là đời sau của tội tộc, ta cần dẫn nàng ta về, lấy ra chế tài. Mặc dù tôn giá cũng họ Vân, nhưng hiển nhiên không hề liên quan gì đến tội tộc này, cần gì phải tốn lòng thương hại vô vị chứ.
Vân Triệt trực tiếp nắm lấy tay nhỏ bé của nữ hài, bay xuống.
Cho dù hàm dưỡng, tính nhẫn nại của Lục Bất Bạch cường thịnh hơn nữa cũng suýt chút nữa tức điên phổi, thân thể của hắn gập lại, đột nhiên cắt ngang trước mặt Vân Triệt, trên mặt đã mang theo ba phần âm u:
- Cửu Diệu thiên cung ta không oán không thù với tôn giá, lại bị tôn giá tính kế, mất Tàng Thiên kiếm, thiếu cung chủ càng bị nhục nhã nặng nề. Cho dù như thế, ta cùng với thiếu cung chủ vẫn từng bước thoái nhượng tôn giá... Tôn giá không nên được một tấc lại tiến thêm một thước!
Tính kế theo lời hắn tất nhiên là chỉ Vân Triệt khi giao thủ với mười đại Thần Vương cố ý tràn ngập hắc ám làm cho không ai có thể nhìn thấy quá trình, do đó nhận định Vân Triệt nhất định dùng một loại ma khí rất mạnh nào đó, khơi lên lòng hiếu kỳ với lòng tham của Bắc Hàn Sơ... mới có tất cả sau đó.
Biết rõ Vân Triệt cố ý tính kế, nhưng hắn vẫn nhận tội.
Nhưng Vân Triệt khí thế bức người như thế... nếu như hắn còn vẫn tiếp tục lui nữa, đừng nói người khác, kể cả chính hắn cũng sẽ khinh thường bản thân.
Huống chi, người thiếu nữ này... tuyệt đối nhất định phải dẫn về Cửu Diệu thiên cung!
Hắn kiêng kỵ lai lịch có khả năng của Vân Triệt, nhưng tuyệt đối sẽ không đại biểu cho hắn sợ hãi Vân Triệt người này. Mà cho dù thực lực chân chính của Vân Triệt thật sự không hề kém hắn, ở đây còn có Bắc Hàn thành, còn có Đông Khư tông và Tây Khư tông!
Khi nói chuyện, trên người hắn đã trải rộng ra một tầng uy áp Thần Quân rất nặng, hai tay, bả vai, từng đường hắc ám kiếm cương mơ hồ lóe ra, ma uy lẫm liệt.
Vân Triệt: “...”
Một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy chéo áo hắn từ phía sau, càng nắm càng chặt.
Lục Bất Bạch tiếp tục nói:
- U Khư năm giới đều nghe lệnh của Cửu Diệu thiên cung ta, ở đây trừ ta ra còn có bảy Thần Quân của U Khư năm giới. Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, kể cả Nam Hoàng ở trong đó đều sẽ cùng tấn công ngươi, cho dù tôn giá có khả năng thông thiên, cũng không thể còn sống rời đi.
- Chúng ta vốn có thể là bằng hữu. Tôn giá là người thông minh, cần gì phải vì một nữ tử vô dụng mà bồi đền cả tính mạng chứ.
Giọng nói của Lục Bất Bạch có năm phần khuyên giải an ủi năm phần uy hiếp. Trước khi chưa rõ ràng thân phận của Vân Triệt, hắn không muốn trở mặt với Vân Triệt, nhưng nếu như Vân Triệt cố ý cưỡng đoạt... hắn cũng chỉ có thể tru sát Vân Triệt ở đây.
Câu trả lời của Vân Triệt chỉ có sáu chữ:
- Hoặc là cút, hoặc là chết!
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ thở hắt ra.
Sắc mặt Lục Bất Bạch thay đổi, lại không trở nên càng thêm âm trầm mà trở nên hoàn toàn bình tĩnh, chính là trong mắt, trên người, sát ý đột nhiên hiện lên.
- Xem ra, ngươi là cho mặt mũi mà còn lên mặt.
Ầm rầm!
Thần Quân giận dữ, trời khóc đất rung, trên không bốc lên mây đen, phía dưới âm phong thổi quét, Lục Bất Bạch đã không còn cần phải áp chế phẫn nộ với sát ý cộng cả lúc trước đồng thời bùng nổ, hắn giơ tay lên, bàn tay quấn quanh hắc quang, giống như một đầu ác quỷ dữ tợn rít lên.
Biểu cảm của Vân Triệt cũng thay đổi, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, một độ cong lộ ra lành lạnh vô tận.
Trong khoảnh khắc hắc khí nhuộm đầy toàn thân, râu tóc của Lục Bất Bạch bay lượn, khắp trời che phủ uy áp Thần Quân khiến các huyền giả phía dưới không thể khống chế sợ hãi run rẩy:
- Hôm nay, nàng ta, Tàng Thiên Kiếm, còn có mạng của ngươi nữa... đều phải lưu lại! Không biết điều, tự tìm đường chết. Hiện giờ cho dù ngươi có quỳ xuống cầu xin cũng đã không còn kịp rồi!
Trong tiếng rít vang đáng sợ, một đường kiếm quang hắc ám xoay mình bắn ra từ trên người Lục Bất Bạch, đâm thẳng vào Vân Triệt, đâm xuyên tới, từng tầng đất phía dưới cách xa mười mấy dặm đều nứt tung.
Ở trong cùng một khoảnh khắc, vách chắn vô hình nháy mắt mở ra ở trước người Vân Triệt.
Phong vân tỏa nhật!
Cánh tay hắn mang nữ hài lên, một thuấn thân, tránh khỏi kiếm quang, vách chắn Tà thần chống đỡ hoàn toàn ngăn cản dư ba, không hề suy giảm tới nữ hài chút nào.
Mà lúc này, Lục Bất Bạch đã gầm lên một tiếng dữ dội, lao thẳng tới, năm ngón tay chộp tới lại không phải là thiếu nữ váy trắng mà là ngực của Vân Triệt.
Cánh tay Vân Triệt vung ngang, thiếu nữ bị đẩy đi xa xa, vách chắn Tà thần trên người cũng trực tiếp cởi xuống, theo thiếu nữ mà đi. Thân thể Vân Triệt dời tới trước, kéo gần hơn khoảng cách với Lục Bất Bạch, năm ngón tay thành trảo, nghênh đón thẳng mà đi.
Phụt rầm!
Hai móng chạm vào nhau, mười dặm không gian như miếng băng mỏng vỡ vụn, hắc ám phong bạo kéo tới lập tức nuốt hết thiếu nữ, nàng kêu lên một tiếng sợ hãi... Nhưng lập tức phát hiện ra, một tầng vách chắn thần kỳ vờn quanh nàng đang mơ hồ phóng thích ra ánh sáng nhạt, ngăn cách tất cả tai họa với hắc ám cho nàng.
Rầm!
Rầm!!
Rầm!!!
Lực lượng hắc ám liên tục bùng nổ, cánh tay hai người lại chạm vào nhau, không gian mới vừa thừa nhận tai họa lại một lần nữa hung hăng sụp đổ.
Giao thủ giữa Vân Triệt với Lục Bất Bạch đột nhiên bùng nổ, người ở chiến trường Trung Khư vốn không hề phản ứng kịp. Lực lượng như vậy không thể nghi ngờ chính là tai họa khủng bố đối với bọn họ, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang trời, vô số bóng người liều mạng chạy trốn.
Một mực rút lui, hiển nhiên trong lòng còn óc kiêng kỵ rất lớn là Bất Bạch thượng nhân lại đột nhiên ra tay với Vân Triệt... Còn là toàn lực ra tay với sát ý đầy trời, Bắc Hàn Sơ, còn có các đại Thần Quân đều trở tay không kịp.
Mà càng làm cho bọn họ kinh hãi chính là, lực lượng của Lục Bất Bạch... hoàn toàn bị Vân Triệt chính diện đỡ được toàn bộ!
Lục Bất Bạch chính là một Thần Quân cấp bốn! Hơn nữa đã dừng lại ở Thần Quân cảnh hơn tám ngàn năm, huyền lực hùng hậu mênh mông giống như biển cả. Vân Triệt đánh bại Đông Tuyết Từ, đánh bai mười đại Thần Vương, đánh bại Bắc Hàn Sơ, hiện giờ... thậm chí ngay cả lực lượng của Lục Bất bạch đều chính diện đỡ lấy!
Hơn nữa huyền lực phóng thích ra vẫn là lực lượng Thần Vương cấp năm!
Đây rốt cuộc là quái vật gì!
Sau kinh ngạc, Bắc Hàn Sơ vốn lòng bị đè đầy khuất nhục vô tận và không cam lòng phấn chấn tinh thần lên:
- Sư thúc ra tay! Phụ vương, các vị Giới Vương tiền bối, mau đồng loạt ra tay! Bầm thây Vân Triệt vạn đoạn!
Bắc Hàn Thần Quân nhìn trên không, thản nhiên nói:
- Không, Bất Bạch thượng nhân có thân phận như thế nào, vội vàng ra tay hỗ trợ chỉ biết khiến hắn bất mãn. Hơn nữa... một mình hắn, vậy là đủ rồi.
Ầm rầm!!
Lại một đường hắc quang phá nát trên không, cánh tay Vân Triệt bị hung hăng đánh văng ra, năm ngón tay của Lục Bất Bạch từ trảo thành kiếm, nhằm thẳng vào ngực Vân Triệt, kiếm uy bùng nổ, chấn Vân Triệt bay ngang mà đi.
- Nguy rồi!
Nam Hoàng Thiền Y nói nhỏ một tiếng, nàng bước chân lên trước, nhưng lại lập tức dừng lại... Bởi vì nàng chợt thấy Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng ở trung tâm chiến trường vẫn đứng yên lặng, không hề có chút cảm xúc dao động nào.
Đánh bay Vân Triệt ra, Lục Bất Bạch lai không đi bắt lấy thiếu nữ váy trắng mà lại bổ nhào vào Vân Triệt mà đi. Bởi vì nàng không có khả năng trốn thoát được, mà sự tình đến mức độ này, Vân Triệt đã phải chết!
Thân thể Vân Triệt cuộn tròn trên không, huyền khí trên người đột nhiên thay đổi.
Oanh thiên, mở!
Huyền khí đột nhiên cuồng bạo hơn không biết bao nhiêu lần trực tiếp chấn lộn nhào Lục Bất Bạch đang toàn lực bổ nhào tới, hắn còn chưa kịp kinh hãi, một đôi tròng mắt màu đỏ đen đã gần đến trong gang tấc, cánh tay quấn quanh lấy huyết quang đánh thẳng xuống.
Ầm rầm!!
Song chưởng chạm vào nhau, đôi mắt của Lục Bất Bạch lập tức lồi ra, gần như phá nát. Hắn cảm giác một quyền của mình giống như nện lên trên huyền thép không thể phá vỡ, toàn bộ cánh tay phải đột ngột mất đi tri giác hoàn toàn, năm ngón tay gãy vụn, âm thanh mạch máu nổ tung rõ ràng đến điếc tai.
Dù sao lịch duyệt huyền đạo của hắn hùng hậu phi thường, hậu lực còn sót lại dẫn dắt thân thể chạy về phía sau bằng tốc độ nhanh nhất, cứng rắn thoát khỏi lực lượng của Vân Triệt.
- Ngươi...
Tay trái của hắn cầm lấy tay phải, trong miệng sợ run rên lên, trong mắt lay động lên hoảng sợ như gặp phải quỷ thần. Mấy khoảnh khắc đi qua, cánh tay hắn vẫn hoàn toàn tê dại, không cách nào nâng lên, chỉ có mảng lớn suối máu đang điên cuồng rơi xuống.
- Sư... thúc!
Bắc Hàn Sơ hoảng sợ muốn chết, các Thần Quân càng kinh hãi mất hồn run rẩy.
Vân Triệt lại một lần nữa hung hăng xé rách nhận thức và tín niệm của bọn họ.
Vân Triệt không hề đuổi theo, bởi vì vừa rồi lực lượng liên tục đánh sâu vào, đã gần như hao hết vách chắn Tà thần che chở cho thiếu nữ váy trắng, hắn thuấn thân tới, đi tới bên cạnh thiếu nữ, bàn tay chìa ra, một vách chắn Tà thần mới gắn vào trên người nàng.
Mà đúng lúc này, Bắc Hàn Sơ đột nhiên chuyển mắt, giống như tên bay bắn ra, nháy mắt xông đến trước người Thiên Diệp Ảnh Nhi, bàn tay nổ bắn ra kiếm cương chín thước, nhằm thẳng vào cổ Thiên Diệp Ảnh Nhi.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi chưa động.
Biến cố bất thình lình dẫn tới mọi người liếc mắt kinh hãi.
Bắc Hàn Sơ thở hổn hển, kiếm cương trong tay chỉ cần thoáng tới trước một phần sẽ chặt đứt yết hầu của Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Vân Triệt, đây là nữ nhân của ngươi đi? Giao nữ hài kia... cho sư thúc! Ngươi và nàng đều sẽ bình yên vô sự, Tàng Thiên kiếm cũng có thể lấy đi.
- Bằng không, ta giết nàng!
Làm rất tốt... nắm lấy cánh tay vẫn tê dại, Lục Bất Bạch bình thường tuyệt đối sẽ khinh thường hành vi như thế này nhưng vào lúc này lại trong lòng tràn đầy khen ngợi.
Vân Triệt không hề phản ứng tới, trong ánh mắt lạnh lùng thoáng qua một chút thương hại.