Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1587 - Chương 1589: Hủy Thương

. ._794__2" class="block_" lang="en">Trang 794# 2

 

 

 


Chương 1589: Hủy thương

Chương 1589: Hủy thương



Chương 1589: Hủy thương
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi rời khỏi Thiên Cương Vân tộc như vậy, ngoài Vân Thường ra, không chào hỏi bất cứ kẻ nào.
Mà trong lúc Vân Triệt và Vân Thường cáo biệt, trong tổ miếu Thiên Cương Vân tộc đang quyết định một đại sự.
- Đây chính là... thánh vân cổ đan?
Chính giữa tổ miếu, một viên bảo châu kích cỡ mắt rồng đang lơ lửng lóng lánh, cũng thỉnh thoảng lóe lên lôi quang rất nhỏ. Nó rõ ràng chỉ là một viên đan dược, nhưng lại rõ ràng có được khí tức sinh mệnh với linh hồn cường đại, mà linh khí nó phóng thích ra càng nồng đậm đến mức độ làm cho người ta khó có thể tin được.
Chung quanh, tộc trưởng Thiên Cương Vân tộc Vân Đình, ba đại thái trưởng lão, mười bảy trưởng lão đang ngồi đó, Vân Tường cũng ở đó. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thánh vân cổ đan, những năm này nó đều bị chặt chẽ niêm phong ở trong đại trận trong tổ miếu, thứ nhất vì phong tỏa dược lực, thêm nữa không bị kẻ xấu đoạt được.
- Xem ra các vị đã thống nhất ý kiến.
Vân Đình chậm rãi nói, trong đôi mắt hắn chiếu ra lôi quang của thánh vân cổ đan, mang theo thành kính nhè nhẹ.
Vân Tường đảo mắt, trên mặt hiện vẻ sầu lo:
- Thật... thật sự muốn luyện hóa nó cho Thường nhi? Nhưng mà, tổ tiên nói, tộc nhân cần vượt qua ít nhất bốn tầng lôi kiếp mới có thể dùng thánh vân cổ đan. Lấ tư chất của Thường nhi thật sự là người có tư cách sử dụng nhất. Nhưng mà tu vi của nàng dù sao mới vừa vào Thần Kiếp, nếu như sử dụng cổ đan mà tổ tiên nói phải Thần Linh cảnh mới có thể luyện hóa, thật sự quá nguy hiểm, lỡ như...
Nhị trưởng lão Vân Phất chậm rãi nói:
- Yên tâm đi, một mình bản thân Thường nhi đương nhiên không thể. Nhưng mười bảy người chúng ta ở đây, hơn nữa với lực lượng của tộc trưởng và ba vị thái trưởng lão, không có lý do gì không khống chế được dược lực của thánh vân cổ đan.
- Ba vị trưởng lão cũng định ra tay?
Chân mày Vân Tường nhíu lại. Ba đại thái trưởng lão của Vân tộc đều đã sắp hết tuổi thọ, dùng một phần lực sẽ thiếu đi một phần tuổi thọ.
Thái trưởng lão ở giữa nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Haizzz, cách đại nạn chỉ còn bảy ngày cuối cùng. Thừa dịp chúng ta còn mạng sống, lợi dụng cổ đan này thành toàn Thường nhi... Bằng không, bảy ngày sau, sợ rằng không còn cơ hội.
Vân Đình nói:
- Thường nhi được cao nhân ban ơn, thể chất và huyền mạch đều trở nên không giống tầm thường. Trước đó đủ loại liệt đan thậm chí máu rồng, nàng đều có thể dễ dàng luyện hóa. Hiện giờ hợp lại lực lượng của mọi người chúng ta không có lý do gì không thể trợ giúp Thường nhi luyện hóa cổ đan. Chính là tu vi của Thường nhi quá yếu, phải khống chế dược lực trên mức độ thật lớn, về thời gian sẽ rất lâu dài.
- Tường nhi, cho gọi ngươi đến cũng là vì mượn một phần lực của ngươi, như thế khả năng xuất hiện ngoài ý muốn sẽ không tồn tại mấy.
Lời nói chắc chắn của các trưởng giả khiến lo lắng trong lòng Vân Tường mất đi, hắn đứng lên nói:
- Được! Ta đi kêu Thường nhi.
Rất nhanh, bên trong tổ miếu, một huyền trận màu tím hơi khổng lồ thành hình.
Vân Thường ngồi ở trung tâm huyền trận, hơn hai mươi luồng khí tức thông qua huyền trận truyền đến trên người nàng. Mà những khí tức này đến từ hai mươi hai người mạnh nhất của Thiên Cương Vân tộc... bao gồm tộc trưởng, tiền thiếu tộc trưởng cùng với tất cả trưởng lão và thái trưởng lão.
Cũng chỉ có Thánh vân cổ đan và Vân Thường mới có thể khiến cho bọn họ làm vậy.
Vân Đình dùng giọng nói ôn hòa nhất nói:
- Thường nhi, bình ổn huyền khí, thả lỏng tâm tình. Mặc dù dược lực của thánh vân cổ đan mãnh liệt bá đạo, nhưng nó là cổ đan của Thiên Cương Vân tộc ta, vốn thân thiết với chúng ta. Ngươi phải tin tưởng chúng ta, càng thêm tin tưởng vào thân thể và huyền mạch trời ban mình có được.
- Ta sẽ không để cho mọi người thất vọng.
Vân Thường thật bình tĩnh, thật khôn khéo nói.
Vân Đình gật đầu:
- Bắt đầu đi.
Xoẹt!
Hắc mang di động, tử quang lóng lánh, huyền trận thong thả vận chuyển, thánh vân cổ đan nối liền với khí tức của hai mươi hai Thần Quân lơ lửng lên, bay về phía Vân Thường, Vân Thường đưa tay cầm lấy, không hề do dự để vào trong miệng, trực tiếp nuốt vào.
- Giải phóng!
Đại trưởng lão Vân Kiến gầm nhẹ một tiếng.
Phong tỏa của thánh vân cổ đan cởi bỏ, dược lực nhất thời như nước lũ phóng thích ra, nhưng lại lập tức bị trói chặt chẽ dưới khí tức khống chế của mọi người, hóa thành dòng suối dài nhỏ, chậm rãi tràn đầy trong thân thể Vân Thường, lại càng thong thả luyện hóa thành lực lượng của chính nàng.
- Tốt...
Tuy rằng bọn họ chưa bao giờ được chân chính chứng kiến dược lực của thánh vân cổ đan nhưng hai mươi hai Thần Quân phụ trợ luyện hóa, cho dù Vân Thường chính là mới vào Thần Kiếp cũng không có khả năng xuất hiện ngoài ý muốn, mà ngay từ đầu, cũng thật sự không có nguy hiểm gì, mặc dù dược lực nháy mắt dâng lên vô cùng mãnh liệt, nhưng đều khống chế trong tay.
- Như thế nhất định sẽ khiến tu vi của Thường nhi tăng mạnh, nói không chừng có thể cao đến Thần Kiếp trung kỳ. Lôi điện lực cũng có thể tiến nhanh!
Vân Đình nín thở ngưng thần, nhưng giọng nói lại mang theo kích động khó nén.
Một khắc đồng hồ... ba khắc đồng hồ...
Ở dưới hai mươi hai đại Thần Quân hiệp lực, dược lực bị khống chế vô cùng ôn hòa, luyện hóa cũng vô cùng thuận lợi.
- Két...
Mà đúng lúc này, trong linh giác của mọi người lại vang lên một âm thanh kỳ quái rất nhẹ.
- Âm thanh gì?
Linh giác của Thần Quân cường đại cỡ nào, bọn họ quyết sẽ không cho rằng nghe lầm.
Đột nhiên, dược lực của thánh vân cổ đan hoàn toàn dừng phóng thích, giống như khô kiệt. Mọi người nhất tề sửng sốt... nhưng lập tức, hình dạng của cổ đan lại đột nhiên phát sinh biến hóa, lại một âm thanh kỳ quái vô cùng quỷ dị, thánh vân cổ đan yên lặng ngắn ngủi bộc phát ra dược lực gấp bội.... gấp mười lần lúc trước.
Như một ngọn núi lửa không hề có điềm báo mãnh liệt phun trào.
- Cái... cái gì!!
Dị biến bất thình lình khiến mọi người nhất tề hoảng hốt, mà chuyện đáng sợ hơn theo tới, thánh vân cổ đan chẳng những mãnh liệt bùng nổ, hơn nữa ược lực vô cùng tinh chuẩn tuôi thẳng tới chỗ yếu ớt nhất trong hai mươi hai khí tức, khoảnh khắc phá tan, như nước lũ vỡ đê, dữ dội tuôn vào trong thân thể và huyền mạch của Vân Thường...
Rầm ----
Thế giới của Vân Thường mất đi sáng rọi, chỉ có một tiếng nổ vang nặng nề.
Một đường máu tươi thật dài điên cuồng phun ra từ trong môi nàng, mang đi tất cả huyết sắc trên mặt nàng.
- A... a a! Sao... sao lại thế này!!
- Dược linh... là dược linh! Lại có dược linh đáng sợ như thế!
Đây là tiếng kêu sợ hãi đến từ Vân Đình... Dược linh này chẳng những có được ý thức, còn rõ ràng có trí tuệ không thấp, lại ám toán bọn họ!
- Khống chế nó... mau khống chế nó!!
Vân Kiến khàn giọng rít gào:
- Dừng tay! Ngươi muốn giết Thường nhi sao!
Dù sao thân thể Vân Thường chính là Thần Kiếp, sao có khả năng trực tiếp thừa nhận lực lượng Thần Quân. Lực lượng của mỗi người bọn họ đều chỉ là một luồng ngưng tụ lại cực kỳ dè dặt cẩn thận, mà hơi gia tăng bất cứ một luồng lực lượng nào trong đó cũng có thể trực tiếp giết Vân Thường.
Phụt!
Lại một đường máu tươi phun ra, dược lực bạo tẩu giống như ngàn vạn lưỡi dao ác mộng đánh thẳng về phía trước trong cơ thể, huyền mạch của Vân Thường, vô tình tàn diệt tính mạng của nàng.
- Tộc trưởng!
Vân Tường triệt để không biết làm sao.
- Dẫn thánh vân cổ đan ra... mau!
Vân Đình hét lên, khóe mắt nứt hết.
Huyền quang chớp động, nửa giây sau, thánh vân cổ đan chỉ luyện hóa được một chút đã bị vội vàng dẫn ra, mới bay ra từ môi Vân Thường, vài luồng lực lượng Thần Quân toàn lực phóng thích đột nhiên phủ lên, lập tức gắt gao phong tỏa.
Huyền trận tiêu tán, thân hình Vân Thường chậm rãi ngã xuống, sắc mặt trắng bệch, không còn ý thức... Dược lực trong cơ thể vẫn còn vọt lên, như vô số con mãnh thú tàn nhẫn khát máu.
Lấy thân thể Thần Kiếp của Vân Thường, sợ rằng lại có vài giây nữa sẽ triệt để chết đi dưới dược lực quá mức đáng sợ này... thậm chí có khả năng nổ tan xác mà chết.
- Thường nhi..
- Mau! Ép toàn bộ dược lực trong cơ thể nàng dẫn tới huyền mạch!
Vân Đình thở hổn hển, khi gầm rú, giọng nói đang kịch liệt phát run.
Vân Tường chợt ngẩng đầu, khàn giọng nói:
- Chẳng... chẳng lẽ...
- Luôn tốt hơn chết!!
Hơn mười khí tức lại dũng mãnh vào thân thể Vân Thường, cẩn thận mà run rẩy dẫn dắt dược lực bạo loạn này... Lấy lực lượng Thần Quân của bọn họ, lực lượng phóng thích ra dễ dàng mai một chỗ dược lực này. Nhưng mà chúng nó ở trong cơ thể Vân Thường, lực lượng phóng thích ra đủ để mai một chỗ dược lực này không thể nghi ngờ sẽ làm cho nàng chết ngay tại chỗ.
Bọn họ có thể làm chỉ có dẫn dắt!
Dắt nó tới huyền mạch... chỉ có huyền mạch có thể thừa nhận lực lượng đủ cường đại này mà không khiến Vân Thường chết.
Nhưng hậu quả không thể nghi ngờ là khiến huyền mạch bị thương nặng... thậm chí hoàn toàn tổn hại.
Rất nhanh, dược lực vào hết huyền mạch, trong nháy mắt phá hủy huyền mạch vỡ nát. Vân Đình tiến lên trước, ngón tay điểm ở ngực nàng, một đường huyền quang đột nhiên dũng mãnh vào... trong nháy mắt kia, hàm răng của hắn đầm đìa máu tươi.
Rầm ----
Dược lực bạo tẩu bị lực lượng của Vân Đình phá diệt từng tầng, cho đến hoàn toàn diệt hết.
Mà huyền mạch của Vân Thường cũng hoàn toàn hủy liệt trong khoảnh khắc dược lực diệt hết... huyền khí điên cuồng băng tán.
Tổ miếu yên tĩnh trở lại... chỉ có từng tiếng hít thở nặng nề.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Vân Thường bên môi nhuốm máu đang hôn mê trên mặt đất, khí tức tính mạng của nàng trở nên đặc biệt bạc nhược, khí tức huyền lực càng trôi đi trong từng khoảnh khắc, không lâu lắm sẽ tiêu tán toàn bộ.
Hơn nữa vĩnh viễn không có khả năng khôi phục.
Bởi vì huyền mạch của nàng... đã triệt để bị hủy, phế đi.
- Sao có thể... phát sinh chuyện như này...
Vân Đình ngồi sững sờ ở đó, tay hắn cứng lại trong không trung, tròng mắt hoàn toàn xám trắng làm cho người ta sợ hãi.
- Thường nhi...
Vân Tường khẽ gọi một tiếng, cắn răng cúi đầu, toàn thân phát run.
- Haizzz.
Tất cả các trưởng lão đều than thở, gần như đồng thời già nua đi rất nhiều.
Vân Thường, thiên cương màu tím giống như kỳ tích, huyền mạch dị biến giống như thần tích; thánh vân cổ đan, thánh vật thần thánh nhất, thần bí nhất của Thiên Cương Vân tộc bọn họ.
Bọn họ nguyện ý giao tất cả trân quý nhất toàn tộc cho Vân Thường, vào hôm nay lại không tiếc dốc tất cả lực lượng cường giả, giao cả thánh vân cổ đan này cho nàng.
Nhưng mà...
Hủy đi...
Thánh vân cổ đan... không, là bọn họ hủy Vân Thường đi.
Hủy đi không chỉ là Vân Thường, còn là hy vọng với tương lai mà tộc tộc tha thiết gửi gắm.
Ngày Vân Thường về tộc, tất cả mà nàng triển lộ ra khiến trên dưới toàn tộc phấn chấn cỡ nào. Giống như cuối u ám chợt hiện lên ánh sáng trời ban, khiến trên dưới toàn tộc vô cùng cảm giác được rõ ràng trên trời vẫn chiếu cố Thiên Cương Vân tộc bọn họ.
Trên người nàng chảy xuôi không phải là nhất mạch tộc trưởng, nhưng nàng thay thế được Vân Tường được lập làm thiếu tộc trưởng, trên dưới toàn tộc không một ai phản đối.
Nhưng mà... giống như là một trò đùa tàn nhẫn. Vân Thường bị hủy đi triệt để.
Lại còn do chính tay bọn họ hủy đi.
- Tộc trưởng...
Vân Tường kêu lên hai chữ, rồi không còn cách nào phát ra âm thanh.
Vân Đình nhắm chặt hai mắt, hồi lâu đều không mở ra, giống như sợ hãi hiện thực tàn khốc sẽ tiến vào tầm mắt.
Thái trưởng lão ở giữa chậm rãi mở miệng, giọng nói vô cùng trầm trọng:
- Tộc trưởng, chuẩn bị khởi động nghi thức cấm huyết đi.
Ánh mắt của Vân Đình chợt mở ra, Vân Tường càng kinh sợ ngẩng đầu.
Thái trưởng lão phía bên phải cũng thong thả nói:
- Tuy rằng đây là cấm thuật tổ tông nghiêm khắc giáo huấn không được dùng, nhưng cảnh giới hiện giờ đã không còn lựa chọn nào khác. Ít nhất... còn có thể giữ được thiên cương màu tím duy nhất.
Cái gọi là “Nghi thức cấm huyết” đó là thông qua một phương pháp dời máu tàn khốc, chuyển dời thiên cương thần lực của một tộc nhân Vân tộc lên trên người một đồng tộc khác.
Không hề nghi ngờ, người bị dời đi... chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Thiên cương thần lực là một loại lực lượng huyết mạch, cho dù huyền mạch bị phế, thiên cương vẫn còn.
Cơ bắp khô héo của Vân Đình rung động, cuối cùng hắn vẫn không nói ra lời cự tuyệt, trong miệng phát ra giọng nói vô lực:
- Các vị trưởng lão, chuẩn bị huyền trận dời máu.
Vân Thường đã hoàn toàn trở thành phế nhân, không còn hy vọng và khả năng gì. Thiên cương màu tím giống như kỳ tích của nàng cũng không còn cách nào phát huy ra thần lực gì... Dời đi, mặc dù quá mức tàn khốc đối với nàng, nhưng chung quy có thể bảo trụ kỳ tích cuối cùng của bộ tộc Vân thị.
- Tường nhi...
Vân Đình gọi một tiếng, lời tiếp theo lại không nói ra được.
Vân Tường than nhẹ một tiếng:
- Ta đã rõ. Ta sẽ nhận thiên cương màu tím của Thường nhi, cũng sẽ... tiếp nhận tính mạng của muội ấy... tương lai cho dù như thế nào... đều sẽ không để muội ấy hy sinh vô ích.
Trong đè nén đáng sợ, nghi thức cấm huyết... khí tức cấm kỵ kia bắt đầu khởi động.
Vân Thường lẳng lặng nằm ở đó, kể cả cánh môi cũng đều hoàn toàn mất đi huyết sắc. Thế giới của nàng sụp đổ trong thống khổ với âm u.
Thật thống khổ... rất khổ sở... ai tới... cứu ta với...
Bóng dáng của phụ thân, bóng dáng của mẫu thân... bóng dáng của Vân Triệt cùng với một đường quang mang màu đen hắc ám vô cùng rõ ràng nhưng lại ấm áp như vậy.
Nàng cố gắng đưa tay, muốn đi chạm vào đường quang mang kia, thế giới ý thức mơ hồ vang lên tiếng lẩm bẩm đến từ dưới đáy linh hồn.
Tiền... bối...
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi ra khỏi Thiên Cương Vân tộc, suốt dọc đường Vân Triệt không hề nói gì, Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng tương đối thức thời không nói chuyện với hắn.
- Chuẩn bị đi đâu?
Cuối cùng Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn mở miệng.
- Tùy duyên.
- Ta ngược lại có chỗ không tệ.
- Đâu?
- Thái sơ thần cảnh.
Vân Triệt xoay người, nhíu mày nhìn nàng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:
- Suy nghĩ đừng cổ điển như vậy. Ngươi vốn vô cùng giỏi ẩn giấu, hiện giờ lại có thể khống chế được lực lượng gió lốc, dịch dung lại lấy phong huyền lực phóng ra, không một người nào ở đông thần vực có thể nhận ra ngươi.
- Mà ta có Nghịch Uyên thạch trong người, lại càng không có ai có thể nhận ra được ta. Như thế, cho dù chúng ta bị ép vào nơi đây, nhưng hiện giờ dường như đã không thể giam cầm được chúng ta.
Trong mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi chợt lóe lên ánh sáng lạnh:
- Ta đã từng đi thái sơ thần cảnh nhiều lần, trên đời này không có chỗ nào thích hợp để tu luyện hơn nơi đó. Đương nhiên cũng không có chỗ nào càng nguy hiểm hơn trong đó.
- Để nói sau.
Vân Triệt vẫn chưa tán thành, nhưng khi nhắc tới thái sơ thần cảnh, trước mắt hắn lại thoáng qua bóng dáng thiếu nữ mặc đồ sặc sỡ.
Thải Chi.
Không biết hiện giờ nàng như thế nào, lại không rõ đã biết được chuyện của Mạt Lỵ và ta chưa...
Tinh!
Vào đúng lúc này, trong mắt của Vân Triệt đột nhiên xoẹt qua một đường hắc mang không tầm thường.
Thiên Diệp Ảnh Nhi có nhận biết:
- Hả? Có chuyện gì vậy?
Nàng còn chưa dứt lời đã phát hiện sắc mặt lạnh lùng của Vân Triệt đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm.
Hắn không nói một lời, đột nhiên xoay người, đồng thời túm được bả vai của Thiên Diệp Ảnh Nhi, mang theo một luồng gió lốc làm cho người ta sợ hãi phóng lên cao, quay thẳng về Thiên Cương Vân tộc.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment