.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1587" class="block_" lang="en">Trang 794# 1
Chương 1588: Cáo biệt
Chương 1588: Cáo biệt
Chương 1588: Cáo biệt
- Đau lòng? Hay là nói... hối hận?
Nhìn dáng vẻ Vân Triệt trầm mặc, Thiên Diệp Ảnh Nhi chuyển mắt hỏi, ý tứ hàm xúc trong lời nói quỷ dị.
Vân Triệt lạnh nhạt nói:
- Không có. Ta cho rằng nàng chỉ là cơ duyên, mà trưởng thành chỉ có dựa vào chính nàng. Không có bất cứ trưởng thành nào là thoải mái, nhất là ở Thiên Cương Vân tộc hiện giờ. Tất cả ánh mắt, hy vọng, tài nguyên đều cho nàng, được đến những thứ đó đồng thời nàng cũng sẽ phải gánh vac áp lực tương đương.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười như không cười:
- Thật sao? Nhưng những ngày này ngươi thường xuyên sẽ tâm thần không yên, kể cả lúc tu luyện cũng không bình thường, chẳng lẽ nhớ lại thân thể của nữ nhân Nam Hoàng Thiền Y kia sao?
Không để ý đến Thiên Diệp Ảnh Nhi trào phúng, Vân Triệt nhìn cửa phòng đóng chặt, nói:
Ta chỉ hơi lo lắng, dưới tình huống tình cảnh này, Thiên Cương Vân tộc sẽ có khả năng làm ra hành động quá khích đối với Vân Thường giống như hy vọng trời ban này.
Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi kéo dài, tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra:
- A -- hóa ra vẫn vì tiểu nha đầu kia. Lại nói, năm đó khi Hạ Khuynh Nguyệt và ngươi lập gia đình cũng mới mười sáu tuổi. Nghe nữ nhi ngươi nói, khi sư phụ của con bé Phượng Tuyết Nhi làm với ngươi cũng chỉ mới mười sáu tuổi... chậc, nhiều năm trôi qua như thế, khẩu vị của ngươi thật sự không hề thay đổi chút nào.
Chân mày Vân Triệt hơi trầm xuống:
- Ngươi định nói cái gì!?
Đầu Thiên Diệp cúi xuống, thản nhiên thưởng thức ngón tay trắng nhỏ:
- Nếu nữ nhi của ngươi còn sống, không sai biệt lắm cũng mười sáu tuổi, tương đương với Vân Thường, kể cả trên diện mạo đều có phần tương tự. Đáng tiếc thay đáng tiếc thay... Đáng tiếc nàng không phải là Vân Vô Tâm, nữ nhi của ngươi đã chết, vĩnh viễn chết rồi!
Ầm!
Tâm hồn và huyền khí của Vân Triệt đồng thời không khống chế được vọt lên, hắn đột nhiên tiến lên trước, bàn tay đột ngột chụp lên trên cổ tuyết của Thiên Diệp Ảnh Nhi, kéo thân thể của nàng nặng nề đánh lên trên vách tường phía sau.
“...” Mắt hắn như nhuốm máu, khuôn mặt dữ tợn dọa người.
Năm ngón tay khóa ở cổ giống như móc sắt, hơi thở gấp gáp giống như hỏa diễm phả lên trên mặt nàng. Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không hề kinh loạn, nhìn gương mặt Vân Triệt gần trong gang tấc, nàng ngược lại lộ ra nụ cười hơi trào phúng:
- Nữ nhi của ngươi chết như thế nào? Bị Hạ Khuynh Nguyệt giết chết? Bị ba phương thần vực bức tử? Không, nàng chết dưới ngây thơ của ngươi, bất lực của ngươi, còn có thiện lương mà ngươi tự cho là đúng!
- Ngươi!
Năm ngón tay của Vân Triệt bóp chặt, lại trong lúc bóp chặt kịch liệt run run.
Đôi mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lại còn sắc nhọn hơn hắn:
- Ngươi cho rằng ngươi đối xử tốt với Vân Thường là có thể xóa bỏ đi tội ác với áy náy vì đã không bảo vệ tốt cho nữ nhi ngươi? Là có thể bù vào chỗ trống trong lòng? Ta nói cho ngươi biết... không có khả năng! Vĩnh viễn đều khó có khả năng! Ngược lại, ngươi đang sai càng thêm sai!
- Bây giờ ngươi phải làm nhất, cũng duy nhất có thể làm là báo thù cho con bé! Ngươi không dễ dàng mới không có thắc thỏm và sơ hở, lại ở chỗ này, tự mình cố tình lại tạo ra một cái? A...
Thiên Diệp Ảnh Nhi nâng tay, chộp lên trên cổ tay hắn:
- Ngày đầu tiên đến nơi này, ngươi nói mục đích ngươi lưu lại ở nơi này là chuẩn bị mượn ân oán của Tội Vân tộc đến đoạt tài nguyên của Cửu Diệu thiên cung, mệt ta còn tin ngươi!
“...” Vân Triệt cắn chặt răng, nhưng không lên tiếng.
Trong đôi mắt đẹp như sao trời mênh mông kia của Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên lóe lên sát ý đủ để băng hàn vạn linh:
- Ta là công cụ của ngươi không sai. Nhưng đừng quên, ngươi cũng là công cụ của ta! Ngươi có thể phạm ngu xuẩn, nhưng ta cũng có thể ngăn cản ngươi phạm ngu xuẩn! Ngươi tốt nhất có chừng mực, bằng không... ta nhất định sẽ giết nàng!
Không khí trở nên vô cùng lạnh như băng, trong yên tĩnh đáng sợ, tay của Vân Triệt chậm rãi dời khỏi cổ của Thiên Diệp Ảnh Nhi, để lại năm dấu tay màu đỏ tươi.
- Mặc dù cùng một mạch, nhưng đã sớm là hai tộc ở hai thế giới, đã tới rồi, đúng là không còn gì để lưu luyến.
Vân Triệt nhắm mắt lại, giống như lẩm bẩm.
Lúc đang nói, tay hắn điểm ra, Quang Minh huyền quang phóng thích, thong thả xóa vết đỏ trên cổ tuyết của Thiên Diệp Ảnh Nhi đi.
Bốp!
Thiên Diệp Ảnh Nhi hung hăng gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói:
- Cho nên là?
Vân Triệt thấp giọng nói:
- ... Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây. Kỳ hạn đại nạn bọn họ sẽ đón nhận kết cục như thế nào, đều nhìn số mệnh của bọn họ, không hề có liên quan đến ta!
... ...
- Tiền bối... Thiên Ảnh tỷ tỷ.
Vân Thường đến rất sớm, sớm hơn bất cứ một ngày nào trong khoảng thời gian này. Hôm nay dường như tâm tình của nàng không tệ, miệng cười rõ ràng dễ dàng hơn hôm qua rất nhiều.
- Hôm nay không đi bên tổ miếu kia sao?
Vân Triệt cười nói.
Vân Thường cười tủm tỉm:
- Mới từ bên chỗ tổ miếu về. Trưởng lão gia gia đã nói, cơ thể và huyền mạch của ta hiện giờ thật thần kỳ, kể cả máu lôi long đều có thể dễ dàng luyện hóa dung hợp, thời gian còn ngắn hơn bọn họ dự tính gấp bội. Sau đó bọn họ nói có chuyện quan trọng cần quyết định nên để cho ta ra ngoài chơi.
Những ngày này, khí tức của Vân Thường vẫn luôn có biến hóa tương đương rõ ràng, nhiều hơn một luồng linh khí của thuốc cao cấp, thân thể cũng trải qua rèn luyện nhiều hơn, vả lại hiển nhiên do nhiều cường giả dốc hết sức lực hiệp lực hoàn thành.
Bởi vì do long hi ngọc dịch và hắc ám vĩnh kiếp, đối với các loại linh khí... nhất là khí tức hắc ám, Vân Thường thân thiết hơn xa bình thường, cho nên cho dù là đan dược luyện hóa hay là tôi luyện thể, tốc độ và thành quả đều sẽ khiến trên dưới Vân tộc chấn động, sau đó càng thêm hưng phấn kích động.
Hiện giờ để cho nàng đi ra ngoài thả lỏng tâm tình và trạng thái có khả năng rất lớn là vì nghi thức quan trọng gì đó tiếp theo. Kỳ hạn đại nạn rất có thể là kỳ hạn diệt tộc, bọn họ muốn trước đó dốc hết khả năng lấy lực lượng và tài nguyên của toàn tộc đến thành tựu Vân Thường.
Trên khuôn mặt của Vân Thường vẫn là nụ cười tươi tắn như trước, nhưng ánh mắt lại có trốn tránh rất nhỏ. Hắn không cần hỏi cũng biết... thái độ của Vân Tường hôm qua đã nói rõ tất cả, tộc nhân của nàng nhất định đã nói với nàng không được quá thân cận với hắn, thậm chí muốn nàng khuyên hắn rời đi. Nhưng mà nàng thật cố gắng không biểu hiện nó ra ngoài.
Vân Triệt hạ thấp người, nói:
- Vân Thường, trong khoảng thời gian này ngươi đã cực kỳ vất vả. Nhưng mà dưới kiếp nạn của dòng họ, đây là một quá trình mà ngươi phải trải qua. Tương lai của ngươi cũng nhất định phủ đầy bụi gai. Hy vọng... ngươi có thể trưởng thành nhanh một chút, ít nhất sớm có năng lực bảo vệ được mình.
Vân Thường hơi nghi hoặc chớp chớp mắt:
- Hả? Ừm, ta biết. Nhưng mà hôm nay tiền bối rất kỳ quái, từ trước đến giờ không nói lời như vậy.
- Ta phải đi.
Vân Triệt nói thẳng.
Vân Thường sửng sốt, sau đó trên mặt đột nhiên trở nên hoảng loạn:
- Đi... tiền bối định đi đâu?
Vân Triệt nói:
- Đương nhiên là rời khỏi đây. Ta làm khách ở trong tộc các ngươi lâu như vậy, cũng sớm nên đến lúc cáo biệt.
Nàng hoảng loạn, một kiểu hoảng loạn rất sâu đến làm cho nàng thất thố:
- Nhưng... nhưng mà... tiền bối đã nói sẽ lưu lại đến kỳ hạn đại hạn.
Vân Triệt đưa tay đặt trên bờ vai nàng, nhìn vào ánh mắt nàng nói:
- Vân Thường, ngươi phải nhớ thật kỹ. Đừng dễ dàng tin lời của bất cứ kẻ nào. Bởi vì bất cứ kẻ nào... cho dù là người mà bản thân tin cậy nhất cũng sẽ lừa gạt ngươi.
“...” Đôi mắt Vân Thường rung động, nàng chu môi, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Ừm! Tiền bối là... là người lợi hại như vậy, chẳng những đã cứu ta, còn đưa ta về tộc, vả lại cho ta nhiều như vậy... ta lại vẫn còn tham lam thế... không muốn để cho tiền bối rời đi... ta...
Nàng nỗ lực cười, nhưng trên mặt lại chảy xuống từng vệt nước mắt, dù thế nào đều không thể dừng lại:
- Thế giới của tiền bối nhất định rất cao lớn... tương lai cho dù ở nơi này đều nhất định phải bình an.
- Ừm, ngươi yên tâm đi.
Vân Triệt chìa tay lau nước mắt cho nàng, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh thanh thản.
- Ta... ta đi nói cho tộc trưởng gia gia và Tường ca ca bọn họ, mọi người nhất định đều muốn tự mình tiễn hai người.
Bất tri bất giác tay nhỏ bé của nàng nắm lấy ống tay áo của Vân Triệt, không muốn buông ra.
Vân Triệt lắc đầu:
- Không cần, hiện giờ ta phải đi. Bọn họ chắc cũng sớm hy vọng ta rời đi.
Trong mắt Vân Thường trở nên ảm đạm, nàng cúi đầu xuống, một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng nói:
- Tiền bối... về sau sẽ đến thăm ta chứ?
- Sẽ không.
Hắn trả lời bình thản mà tàn nhẫn.
Dùng sức lau sạch giọt lệ trên mặt đi, nàng không thương tâm, ngược lại dùng sức ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên:
- Vậy... nếu như sau này, ta tìm được tiền bối, tiền bối đừng tránh đi, có được không?
Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu:
- ... Được. Nhưng mà, thế giới của ta giống như ngươi nói rất cao rất lớn, nếu như ngươi muốn tìm được ta, sẽ phải trở nên cường đại hơn hiện giờ.
Nàng thật dùng sức gật đầu:
- Ừm! Cho dù... cho dù phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ còn sống tốt. Ta... nhất định... sẽ gặp lại tiền bối.
Bàn tay dời khỏi trên vai nàng, đồng thời rời đi còn có ánh mắt, Vân Triệt nói:
- Thiên Ảnh, chúng ta đi thôi.
Giọng nói chưa dứt, hắn đã cất bước về trước, đẩy cửa phòng ra, không mang theo chần chừ lưu luyến gì.
Phía sau hắn lại truyền đến tiếng la lên của Vân Thường:
- Tiền bối! Có thể đáp ứng một thỉnh cầu bốc đồng của ta không?
Bước chân của Vân Triệt dừng lại.
Giọng nói mềm nhẹ muốn khóc, lại mang theo cầu xin, đủ để hòa tan bất cứ ý chí sắt đá gì:
- Tiền bối có thể... lưu lại thứ gì cho ta không? Khi ta nhớ tiền bối, có thể...
- Tạp niệm không cần thiết sẽ chỉ trở thành trở ngại trong cuộc đời của ngươi.
Vân Triệt lạnh lùng nói lời tàn nhẫn cắt ngang lời nàng, sau đó hắn lại cất bước, đi về trước.
Một bước... hai bước... ba bước... phía sau không truyền đến giọng nói của thiếu nữ nữa, chỉ có một chút bi thương không tiếng động lan tràn.
Bước chân của Vân Triệt cứ thế dừng lại, hắn nặng nề thở ra một hơi, đột nhiên xoay người, về tới bên người Vân Thường, đầu ngón tay lóng lánh lên hắc mang nồng đậm mà tinh thuần.
Quang mang của hắc ám vĩnh kiếp.
- A...
Ở trong tiếng kêu thất thố của Vân Thường, ngón tay Vân Triệt điểm ra, vẽ lên một ấn ký hình vòng cung tối đen ở ngực nàng, khoảnh khắc ấn ký thành hình hắc quang đột nhiên lóe lên, sau đó biến mất vô tung.
- Tiền... bối?
Nàng mê man ngẩng đầu.
- Khi gặp được nguy hiểm, có thể thử dùng nó gọi tên của ta.
Nói xong hắn trực tiếp quay người, bay vút lên không trung, một trận gió dữ dội thổi quét, bóng dáng của hắn đã ở phía chân trời, cho đến hoàn toàn biến mất.
Vân Thường yên lặng nhìn về phía bầu trời bao la xa xôi, ánh mắt ngây ngốc, hồi lâu không dời.