.
._793__2" class="block_" lang="en">Trang 793# 2
Chương 1587: Cảnh cáo
Chương 1587: Cảnh cáo
Chương 1587: Cảnh cáo
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi lưu lại Thiên Cương Vân tộc như vậy, mỗi ngày một nửa thời gian tu luyện, một nửa thời gian còn lại tùy ý đi lại trong tộc, im lặng quan sát tất cả nơi này.
Nơi thủy tổ... đối với hắn đã mất đi tất cả tình thân mà nói, chung quy không cách nào triệt để coi thường chỗ này.
Lúc trước, Vân Thường chìm đắm trong thống khổ và bóng ma mất đi phụ thân, luôn buồn bực không vui. Lần này về tộc, có lẽ bởi vì nhận đến phúc lộc trời ban, cũng hoặc là thoát khỏi bóng ma, nàng trở nên vui vẻ rất nhiều, trên mặt luôn mang theo mỉm cười đủ để hòa tan tâm linh... Nhất là mỗi ngày khi nàng chạy đi tìm Vân Triệt.
Chuyện nàng sắp được lập làm thiếu tộc trưởng cũng đã truyền ra trong tộc. Ở trong khói mù trước khi đại nạn buông xuống, chuyện này cùng với biến hóa giống như thần tích ở trên người Vân Thường đều đặc biệt phấn chấn lòng người.
Trở về ngày thứ ba, bên ngoài lôi vực, một giọng nói đúng hẹn tới.
Đây là một giọng nói ngạo khí lăng nhiên, lại mang theo uy áp trầm trọng:
- Tội Vân bộ tộc, hôm nay là cơ hội cuối cùng của các ngươi! Ngoan ngoãn giao “Thánh vân cổ đan” ra, ta cam đoan trong vòng ba ngày sẽ đưa tiểu nha đầu kia lông tóc vô thường về. Bằng không... nàng ta sẽ có kết cục giống như mấy người trước!
Ngày ấy mấy người vì mang Vân Thường trốn đi mà cùng nhau trốn ra khỏi tội vực, một nửa đã bị Cửu Diệu thiên cung bắt được, Cửu Diệu thiên cung lấy tính mạng của bọn họ áp chế... Nhưng Thánh vân cổ đan quá mức quan trọng đối với Thiên Cương Vân tộc, bọn họ không thể giao ra, chỉ có thể rưng rưng nuốt máu nhìn tộc nhân bị bắt giữ rơi vào tàn sát.
Mà ở Thiên Hoang giới, tộc nhân Vân thị không được Thiên Hoang thần giáo cho phép đã tự ý đi ra khỏi tội vực, bất cứ kẻ nào đều có thể chính đáng đánh chết... Tình cảnh rõ ràng là đối phương ti tiện tàn nhẫn, nhưng bọn họ lại không có tư cách trách móc và lên tiếng phê phán.
Có lẽ từ trong miệng tộc nhân Vân thị bị bắt ép hỏi được một chút chuyện về Vân Thường, Cửu Diệu thiên cung lợi dụng nó để áp chế... Cũng hung hăng điểm trúng tử huyệt của Thiên Cương Vân tộc.
Cũng như lời nói trước đó của Vân Tường và Vân Lộ, nếu không phải Vân Thường bình an trở về, sợ rằng bọn họ sẽ thật sự giao Thánh vân cổ đan ra.
- Cuối cùng đã tới.
Lần này đối mặt với Cửu Diệu thiên cung tới cửa, Thiên Cương Vân tộc đã không còn bất an.
Tộc trưởng Vân Đình nhìn trên không, sắc mặt âm trầm:
- Là Tàng Kiếm. Lần này lại là hắn. Nghe nói khoảng thời gian trước hắn làm mất Tàng Thiên kiếm cùng với một đệ tử xuất sắc nhất một thế hệ này của Cửu Diệu thiên cung, xem ra nóng lòng muốn lập công chuộc tội.
Vân Đình thét lên ra lệnh:
- Vân Kiến, Vân Phất, Vân Hoa. Đi gặp hắn.
- Dạ.
Trên người ba trưởng lão Vân tộc phát động huyền khí, cánh tay lóng lánh huyền cương.
Vân Tường tiến lên trước một bước, mắt như ưng đói:
- Ta tới đi. Chính là một Tàng Kiếm, một mình ta đã đủ rồi! Bị bọn họ mượn an nguy của Thường nhi áp chế đến tận đây, cũng nên đòi lại chút nợ nần!
Nói xong, không đợi Vân Đình lên tiếng trả lời, hắn đã bay vút lên không trung, xuyên qua loi vực, đối diện với một người ở trên không.
- Một Thần Quân cấp tám, ở nơi Thiên Hoang giới này chắc là đại nhân vật. Tàng Kiếm? Dường như hơi quen tai.
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc nhìn phía nam.
- Cung chủ Tàng Kiếm cung của Cửu Diệu thiên cung, sư tôn của Bắc Hàn Sơ.
Vân Triệt nói.
- Vậy cũng thật có duyên.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhàn nhạt cười lạnh, sau đó nhắm mắt cúi người, không để ý tới động tĩnh bên ngoài.
Người của Cửu Diệu thiên cung đến đây đúng là Tàng Kiếm tôn giả. Trong khoảng thời gian này hắn xem như đã trải qua lên lên xuốn xuống trong cuộc đời. Đệ tử Bắc Hàn Sơ tuổi không đến mười giáp đã thành Thần Quân, vinh quang trèo lên bắc vực thiên quân bảng, là vinh quang cỡ nào Nhưng mới chưa tròn tháng lại đã chết!
Chết ở một tinh giới trung vị nho nhỏ, hơn nữa hài cốt không còn!
Hắn liều mạng chạy tới, lại gặp được một người để cho hắn suýt chút nữa bị dọa nát mật... Bắc Hàn Sơ chết đi, hắn chỉ có thể cứng rắn nuốt xuống, toàn bộ Cửu Diệu thiên cung cũng phải đàng hoàng tử tế nín nhịn, đừng nói giận mà truy cứu, kể cả nửa câu cũng không dám lộ ra.
Mà tổng cung chủ phẫn nộ không thể nghi ngờ sẽ phát tiết ở trên người hắn.
Hôm nay nếu có thể thuận lợi lấy được Thánh vân cổ đan, còn có thể giảm bớt được cơn tức giận của tổng cung chủ.
Đối mặt với Vân Thường, Tàng Kiếm tôn giả chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt cười:
- Hóa ra là thiếu tộc trưởng, bản tôn đã xác nhận rồi, tiểu nha đầu tên Vân Thường kia thân có ma cương màu tím chưa bao giờ xuất hiện ở Tội Vân tộc các ngơi, đây chính là thần tích của toàn tộc. Dùng chính là một viên Thánh vân cổ đan đến trao đổi, có lời cỡ nào.
Tay trái Vân Thường yên lặng làm một thủ thế, cười nhạt nói:
- An nguy tính mạng của Thường nhi, đừng nói một viên cổ đan, chính là trăm viên ngàn viên đều kém hơn.
Ý cười của Tàng Kiếm tôn giả càng sâu hơn:
- Nói như thế, thiếu tộc trưởng đã nghĩ thông?
Cánh tay Vân Tường nâng lên, lòng bàn tay sáng lóng lánh lôi quang:
- Đúng. Đây là Thánh vân cổ đan, Cửu Diệu thiên cung các ngươi cần phải hết lòng tuân thủ lời hứa nha!
- Ha ha ha ha, đó là tự nhiên.
Tàng Kiếm tôn giả cười lớn một tiếng, ánh mắt chuyển đi, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Rắc rắc!!
Lôi quang bạo liệt, ở trong tay Vân Tường hóa thành thiên long lôi thần thương, cuốn động lên vạn trượng hắc khí và vạn đường tử lôi đánh thẳng vào Tàng Kiếm tôn giả.
- Ngươi!
Tàng Kiếm tôn giả vội vàng ra tay, lực lượng của hai Thần Quân cấp tám va chạm ở trên không, trải rộng ra một khu vực tai họa vô cùng khổng lồ.
- Thường nhi đã yên ổn về tộc. Cửu Diệu thiên cung ngươi dù sao cũng là đại tông ba mươi vạn năm, lại làm ra hành động ti tiện vô sỉ như thế... Thật sự coi Thiên Cương Vân tộc ta dễ bắt nạt sao!
Vân Tường gầm lên giận dữ rung trời, bên trong oanh lôi đầy trời, cánh tay trái của hắn đột nhiên lóe lên lam quang, Huyền cương màu lam hóa thành một đường lôi long khổng lồ, đánh thẳng xuống.
Tàng Kiếm tôn giả với Vân Tường đều là Thần Quân cấp tám, nhưng mà bàn về mức độ huyền lực hùng hậu, Tàng Kiếm tôn giả hơn xa Vân Tường... Nhưng “Thiên cương thần lực” chỉ Thiên Cương Vân tộc có đủ để cho bọn họ bất bại trong cuộc chiến cùng cấp, “Thiên cương” màu lam có thể thêm vào sáu phần lực lượng của bản thân càng có thể dễ dàng tạo nên xu thế nghiền áp.
Ầm rầm!
Trời cao giống như phá nát trong tiếng nổ vang, lực lượng Vân Tường vốn ở thế yếu, dưới Thiên cương thần lực một lần đánh tan Cửu Diệu kiếm trận của Tàng Kiếm tôn giả, đánh lui hắn mấy chục dặm ở trên không.
Đây là lần đầu tiên Tàng Kiếm tôn giả giao chiến với Vân Tường. Có nằm mơ hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến, hắn ở Thiên Hoang giới uy danh như trời hoàn toàn bị một tiểu bối của Tội Vân tộc dễ dàng áp chế như thế. Hắn giận dữ hét lên:
- Tội Vân tiểu nhi! Tội tộc của ngươi đã chết đến trước mắt! Cửu Diệu thiên cung ta với Thiên Hoang thần giáo giao hảo nhiều thế hệ, giao Thánh vân cổ đan ra, Cửu Diệu thiên cung ta còn có thể nói ngọt khuyên giải với Thiên Hoang thần giáo, ngu xuẩn không biết điều... toàn tộc ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn!
Sắc mặt của Vân Tường nhất thời dữ tợn, thiên long lôi thần thương càng phát ra tiếng rồng ngâm phẫn nộ, phía sau của hắn, lôi vực cũng bị tác động, thêm với thiên cương thần lực, ba luồng lực lượng cùng chèn ép Tàng Kiếm tôn giả.
- Wow a!!
Trên không xa xôi, tiếng kêu thảm thiết trong phút chốc, bên trong lôi vân đầy trời, Tàng Kiếm tôn giả chật vật chạy đi, nhanh chóng biến mất ở chân trời mờ tối.
Trong Thiên Cương Vân tộc nhất thời vang lên tiếng kêu ầm rĩ rung trời. Thừa nhận u ám với đè nén từ lâu lắm rồi, một lần này cuối cùng thống khoái tiết hận một lần.
Vân Tường từ trên không trung hạ xuống, trên người mang theo lôi điện còn chưa hoàn toàn tán đi, sợi tóc đang bay lượn trong lôi quang không ngừng lóe lên, giống như thiên thần hạ phàm, uy phong lẫm liệt. Nam nữ trẻ tuổi của bộ tộc Vân thị bước nhanh đến, vây quanh hắn vung tay hô to, trong ánh mắt nhìn hắn như có ngàn vạn ngôi sa.
- Ha ha ha.
Vân Đình chậm rãi gật đầu, vuốt râu mà cười.
Năm nay Vân Tường vừa tròn năm ngàn tuổi đã là Thần Quân cấp tám, càng là thiếu tộc trưởng và thần thủ hộ hiện giờ của bộ tộc Vân thị, về thiên phú còn hơn hắn năm đó... tương lai sẽ có khả năng thành Thần Chủ.
Hắn và các trưởng lão Vân tộc đều âm thầm hạ quyết tâm, một tháng sau, cho dù Thiên Cương Vân tộc có kết cục ra sao... bọn họ sẽ dồn hết tất cả bảo trụ Vân Tường và Vân Thường.
Trong mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi lóe lên quang mang kỳ lạ:
- Đó chính là “Huyền cương” theo như lời ngươi nói? Lại có thần uy như thế? Vì sao chưa bao giờ thấy ngươi dùng tới?
Vân Triệt nói:
- Không cách nào bị Tà thần thần lực can thiệp, cho nên vô dụng đối với ta.
- Thì ra là thế.
Thiên Diệp Ảnh Nhi ngược lại không hề nghi ngờ, bởi vì năm đó ở trên cuộc chiến phong thần, hắn bị Lạc Trường Sinh đánh tới gần chết cũng chưa hề dùng tới lực lượng này. Nhưng mà lập tức ánh mắt của nàng lóe lên, lại hỏi:
- “Huyễn thần thuật” mà ngươi sử dụng ở trên cuộc chiến phong thần chẳng lẽ mượn dùng Huyền cương?
Vân Triệt nhíu nhíu mày, nói:
- Nữ nhân quá thông minh thật sự khiến người ta ghét.
... ...
Vân Tường đánh bại Tàng Kiếm tôn giả, vừa ra một ngụm ác khí đồng thời cũng cổ vũ khí thế của Thiên Cương Vân tộc lên cao, tiếp theo, Thiên Cương Vân tộc bắt đầu tiến vào trong chuẩn bị cho đại hội tông tộc.
Triệt để trở thành trung tâm của toàn tộc, gần như mỗi một khắc Vân Thường đều bị vây quanh. Mỗi ngày nàng đều sẽ đi tìm Vân Triệt, thuật lại chuyện đã làm ngày hôm nay.
- Hôm nay, ta dạy tộc trưởng gia gia thiên cương lôi vân công mới, tộc trưởng gia gia thật kích động. Nhưng mà tộc trưởng gia gia học thật chậm, còn chậm hơn ta lúc trước thật nhiều... không đúng, nên là tiền bối dạy giỏi. Hì hì.
... ...
- Hôm nay các vị trưởng lão gia gia đặc biệt mở thủy tổ cấm địa đã đóng cửa thật nhiều năm ra, về sau ta sẽ tu luyện ở đó, mỗi ngày đều sẽ có thật nhiều người chỉ dẫn hỗ trợ ta cùng nhau tu luyện.
... ...
- ... Bọn họ nói tất cả tài nguyên cao cấp nhất trong tộc đều muốn dùng ở trên người ta... Ngày mai trưởng lão gia gia sẽ luyện hóa phi lăng đan và kỳ vân tiên lộ cho ta, không biết phải bao lâu mới có thể hoàn thành, khả năng phải trễ một chút mới đến tìm tiền bối được.
... ...
- Nhìn nè, đây là Thiên Cương bảo y, chỉ có tộc trưởng mới có thể được mặc nha, tộc trưởng gia gia đưa cho ta trước... Ừm, không biết vì sao ta lại không hề cao hứng, hôm nay còn hơi mệt... nhưng mà ta sẽ càng thêm nỗ lực.
... ...
Mười ngày sau, đại điển tông tộc của Thiên Cương Vân tộc tiến hành, Vân Thường được lập làm thiếu tộc trưởng. Tât cả tộc nhân Vân thị đều có mặt, trong mắt bọn họ, ánh sáng hy vọng trong lòng đều tập trung tất cả ở trên người nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
Sau đó, Vân Thường đã là thiếu tộc trưởng vẫn đều đều mỗi ngày sẽ đi tìm Vân Triệt, chính là, thời gian nàng đi tới càng ngày càng muộn, thời gian lưu lại cũng càng ngày càng ngắn... Rất nhiều khi mới vừa đến đã bị người gọi đi.
Nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng ít, càng ngày càng miễn cưỡng.
Một ngày này, màn đêm buông xuống... Vân Thường nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, nhìn Vân Triệt, nàng không nói gì, sau đó vội vàng tiến lên trước vài bước, mất lực gục ở trên người hắn, sau đó nhắm hai mắt lại.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vân Triệt hỏi.
Vân Thường ở trong lòng hắn lắc đầu, nói rất nhẹ:
- Không có... chính là hơi mệt. Nhưng mà... còn có rất nhiều chuyện chưa làm... chưa học...
- Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, đừng bức bách bản thân như vậy.
Vân Triệt nói.
Vân Thường vẫn lắc đầu, giọng nói mang theo mỏi mệt cuối cùng có thể không cần che giấu:
- Là ta... là ta còn chưa đủ tranh khí... đồ tốt nhất toàn tộc đều cho ta... bọn họ nói, ta là hy vọng của toàn tộc, ta... ta không thể khiến cho bọn họ thất vọng...
- Thường nhi!
Tiếng kêu vừa dứt, cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra, Vân Tường bước nhanh vào, liếc nhìn thấy hình ảnh Vân Thường đang gục ở trên người Vân Triệt... Chân mày hắn chợt trầm xuống.
Vân Thường chậm rãi đứng dậy:
- Tường ca ca.
Nhìn Vân Thường, trên mặt Vân Tường nở nụ cười:
- “Thiên cương vân linh trận” do mười bảy vị trưởng lão chuẩn bị cho muội đã thành hình, có thể rèn luyện lôi thể càng thêm tinh thuần cho muội. Thái trưởng lão còn mạo hiểm săn bắt ba giọt máu lôi long cho muội... mau đi đi.
- Vâng, muội đã biết.
Vân Thường gật đầu, lộ ra nụ cười hơi miễn cưỡng nhưng vẫn ngọt ngào yêu kiều như trước với Vân Triệt:
- Tiền bối, ta phải đi chỗ tổ miếu, ngày mai gặp lại nha.
Vân Thường rời đi... nhưng Vân Tường không rời đi mà đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn thẳng vào Vân Triệt.
- Có chuyện gì muốn nói?
Vân Triệt hỏi.
Trên mặt Vân Tường mỉm cười, giọng nói ôn hòa:
- Vân Triệt huynh đệ, hai vị đã ở trong tộc ta làm khách nhiều ngày, không biết chuẩn bị khi nào rời đi?
- Đuổi khách?
Vân Triệt đáp lại đơn giản mà lạnh nhạt.
Nụ cười trên mặt Vân Tường dần dần biến mất, giọng nói cũng lạnh đi theo:
- Hai vị cứu tính mạng của Thường nhi, đây là đại ân đối với Thiên Cương Vân tộc ta. Thiên Cương Vân tộc ta hiện giờ là tình cảnh gì, các ngươi đều nhìn ở trong mắt, mà Thường nhi có ý vị như thế nào đối với tộc ta, các ngươi cũng biết rõ trong lòng.
- Cho nên là?
Đối mặt với Vân Tường rõ ràng dốc sức phóng thích khí thế, vẻ mặt của Vân Triệt không hề thay đổi.
- Thường nhi là hy vọng và báu vật trời ban cuối cơn ác mộng vạn năm của tộc ta! Hiện giờ cũng đã là thiếu tộc trưởng của tộc ta, tộc trưởng tương lai! An nguy của nàng, tương lai của nàng còn hơn tất cả trên thế gian đối với chúng ta. Thiên Cương Vân tộc ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì quấy nhiễu đến nàng... Nhất là về tình cảm!
Vân Triệt: “...”
- Sớm ngày rời đi đi, cách càng xa càng tốt!
Xoẹt!
Trên đầu ngón tay của Vân Tường đột nhiên lóe lên lôi đình:
- Bằng không... cho dù các ngươi đã từng cứu tính mạng của Thường nhi, ta cũng sẽ không... hạ thủ lưu tình!
Xoẹt!
Lôi quang đánh xuống, nháy mắt xé rách mặt đất trước mặt Vân Triệt, lưu lại lôi quang bùng lên rít vang, hồi lâu bất diệt.
- Lời nói đến thế!
Vân Tường xoay người, lạnh lùng rời đi.
Vân Triệt thủy chung chưa động, về phần lôi quang bổ nhào ở dưới chân, càng xem như không hề có.
- Làm thịt hắn chứ?
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi lên tiếng, thản nhiên còn giống như đang chỉ một con bọ chó ven đường.
“...” Vân Triệt không nói gì, chỉ có chân mày bắt đầu chậm rãi nhíu chặt.