Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1584 - Chương 1586: Kỳ Hạn Đại Nạn

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1585" class="block_" lang="en">Trang 793# 1

 

 

 


Chương 1586: Kỳ hạn đại nạn

Chương 1586: Kỳ hạn đại nạn



Chương 1586: Kỳ hạn đại nạn
- Tộc trưởng gia gia, vị tiền bối kia thật sự lợi hại như vậy sao?
Vân Thường hỏi.
Nàng cũng đủ thông minh, nhưng dù sao lịch duyệt và nhận thức quá nhỏ bé, tuy rằng cảm thấy Vân Triệt rất lợi hại, nhưng tự nhiên không thể chân chính rõ ràng được biến hóa trên người bản thân kinh hãi thế tục cỡ nào. Phản ứng của Vân Đình khiến cho nàng rất kinh ngạc.
- Đương nhiên.
Vân Đình trả lời.
- Còn lợi hại hơn tộc trưởng gia gia năm đó sao?
Vân Thường tiếp tục hỏi.
Vân Đình cười lắc đầu:
- Mặc dù năm đó ta từng đứng ở cảnh giới Thần Chủ, nhưng vốn không thể so sánh nổi với vị tiền bối cao nhân này. Thường nhi, mặc dù chỉ nửa năm ngắn ngủi, nhưng phúc phận mà ngươi nhận được, có lẽ muôn đời người khác đều cầu không được.
Vân Thường khẽ nhếch cán môi, ở trong cảm nhận của nàng bóng dáng của Vân Triệt vốn đã rất cao nhất thời lại càng cao hơn rất nhiều rất nhiều... còn nhiều thêm một tầng cảm giác thần bí mông lung.
- Thường nhi, tục danh của vị tiền bối kia thật sự không thể nói ra sao? Hắn... hắn đã nguyện ban ơn như thế cho muội, nhất định vạn phần yêu thích muội, vậy có từng nói về sau sẽ tới đây thăm muội không?
Vân Tường hỏi, giọng điệu lộ ra gấp gáp thật sâu.
Vân Đình xua tay. Hắn biết nguyên nhân vì sao Vân Tường vội vàng như thế, Thiên Cương Vân tộc đã gần đến ngày “Đại nạn”, nếu như có được người kia thoáng hỗ trợ, có lẽ có thể bình yên vượt qua kiếp đại nạn:
- Không thể hỏi nhiều. Vị tiền bối kia đã ban ơn lớn như thế, đã là cả tộc khó báo, sao có thể đòi hỏi yêu cầu xa vời. Hiện giờ chúng ta có thể báo đáp đó là không nhiễu tục danh này... Trừ phi cao nhân chủ động hiện thân, bằng không bất cứ kẻ nào đều trên dưới toàn tộc không được truy vấn Thường nhi
Vân Tường không nhiều lời nữa.
Vân Đình đứng dậy, hít sâu một hơi, đột nhiên nói:
- Tường nhi, lập tức truyền lệnh, mười ngày sau, tiến hành đại hội dòng họ... khụ, khụ khụ...
Giọng nói vừa dứt, hắn đã ho khan một trận, nhưng mọi người không hề có thái độ kinh dị, hiển nhiên đã sớm thành thói quen.
Lấy trạng thái năm đó bị thương nặng và những năm này của hắn, nếu không phải liều mạng muốn chống đỡ lấy kỳ hạn “Đại nạn”, có lẽ đã sớm mất mạng.
Mọi người đều kinh ngạc, bọn họ nhìn Vân Thường, tất cả đều động tâm tư:
- Đại hội dòng họ? Chẳng lẽ...
Vân Đình chậm rãi gật đầu, giọng nói cao thêm mấy phần:
- Không sai. Lập Thường nhi làm thiếu tộc trưởng!
- Thiên Cương Vân tộc ta nhận khó khăn vạn năm, cuối cùng đến đại nạn. lại được trời ban bảo vật, Thường nhi thân có thiên cương màu tím, lại được cao nhân ban ơn, thiên phú từ xưa đến nay chưa hề có, tương lai không có giới hạn. Cho dù sau đại nạn Thiên Cương Vân tộc ta có kết cục như thế nào... Cho dù thật sự vong tộc, chỉ cần bảo trụ Thường nhi, Thiên Cương Vân tộc ta tương lai nhất định có ngày một lần nữa diệu thế!
Vân Đình nói từng chữ vang vang, nói năng có khí phách, ánh mắt của mọi người cũng nhất thời sáng quắc. Ngược lại là Vân Thường đứng ở đó không biết làm sao, theo bản năng chuyển ánh mắt xin giúp đỡ về phía Vân Triệt.
- Tường nhi, ngươi... có dị nghị gì không?
Vân Đình hỏi, bởi vì Thiên Cương Vân tộc đã có thiếu tộc trưởng, đó là Vân Tường, cũng là hậu bối trực hệ với hắn. So ra mà nói, Vân Thường ngược lại không phải là đời sau trực hệ với hắn.
Ánh mắt Vân Tường kiên quyết, không hề do dự nói;
- Tuy tuổi Thường nhi còn nhỏ, nhưng trong tộc không có ai thích hợp thừa nhận tương lai với hy vọng của toàn tộc hơn nàng. Sau khi bỏ địa vị thiếu tộc trưởng, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực thủ hộ phù tá Thường nhi... cho dù dốc cả sinh mệnh!
- Không hổ là thiếu tộc trưởng.
Tất cả các trưởng lão đều tán thưởng.
Vân Đình chậm rãi gật đầu:
- Tốt. Đây mới là ý chí và giác ngộ của con cháu Vân thị nên có!
- Hai vị khách quý cũng mời ở lại đây thêm một thời gian, để cho tộc ta tỏ lòng biết ơn.
Vân Đình kích động rất nhiều, nhưng không quên Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi.
...
Vì ân tình cứu Vân Thường, Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự được coi là khách quý, chỗ an bài cho bọn họ nghỉ ngơi cũng ở trung tâm tông tộc, tương đối được coi trọng.
Bên ngoài không ngừng truyền đến âm thanh phấn chấn, Vân Thường trở về tuyệt đối trở thành trung tâm của toàn tộc, giống như trong bóng đêm trước khi tận thế tiến đến xoay mình hiện ra ánh sáng chói mắt.
Vân Triệt chậm rãi thong thả bước, nhìn trang trí nơi này, cảm nhận được khí tức nơi này... Nơi này đó là khởi nguyên của bộ tộc Vân thị bọn họ, Vân Triệt hắn hóa ra vẫn luôn là đời sau của ma nhân.
- Ngươi chuẩn bị lãng phí bao nhiêu thời gian ở nơi này?
Thiên Diệp Ảnh Nhi thình lình nói.
Vân Triệt nhắm mắt, nói:
- Từ nhỏ ta không ở trong tộc, cũng chia ra với phụ mẫu, không thể tẫn hiếu mấy ngày đã liên lụy bọn họ gặp phải đại nạn... Tìm được thủy tổ, để cho bọn họ nhìn nhiều vài lần, đây có lẽ ngoài báo thù vì bọn họ ra cũng là chuyện duy nhất ta có năng lực làm được cho bọn họ trong quãng đời còn lại.
Khi mở mắt ra, một chút hắc mang chớp lên:
- Tiện thể... vừa vặn mượn “Đại nạn” nơi này, danh chính ngôn thuận đoạt một chút đồ mà chúng ta phải cần.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đi đến bên người Vân Triệt:
- Là đáp án ta muốn nghe thấy. Nhưng mà cũng đừng kéo dài lâu quá, bằng không ta có thể sẽ... tự chủ trương.
Vân Triệt liếc nhìn nàng, đột nhiên nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi!
- Hy vọng như thế.
Mắt đẹp của Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên thay đổi, nói:
- Ban đầu ngươi không hạ nô ấn cho ta, đại khái vì một nguyên nhân khác, sợ bản thân vẫn không đủ ngoan tuyệt, cần ta vào thời điểm đó đẩy ngươi một phen... ngươi yên tâm, về điểm này, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng!
“...” Chân mày Vân Triệt hơi trầm xuống, nhưng hắn không phản bác.
Cốc cốc cốc..
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ, sau đó là giọng nói mềm mại của Vân Thường:
- Tiền bối, tiền bối đang ở bên trong sao?
- Tiến vào.
Vân Triệt xoay người, ánh mắt vốn lạnh lùng trong lúc vô hình trở nên nhu hòa.
Cửa phòng đẩy ra, Vân Thương bước chân vội vàng tiến vào, nàng đổi một thân xiêm y vẫn màu trắng noãn, sắc mặt đỏ bừng, nàng đứng ở trước mặt Vân Triệt, đôi mắt sáng phóng thích ra quang mang sùng bái hơn trước không biết bao nhiêu lần:
- Tiền bối, hóa ra tiền bối... lợi hại như vậy nha, hì hì.
Ở trong thế giới của nàng tộc trưởng Vân Đình vốn là người lợi hại nhất, nhưng khi Vân Đình nhắc tới “Tiền bối cao nhân”, lộ ra chính là dáng vẻ ngưỡng vọng núi cao. Cho dù lịch duyệt của nàng nông cạn như thế nào cũng nên rõ ràng Vân Triệt vẫn luôn sống cùng nửa năm nay là người lợi hại cỡ nào.
Vân Triệt mỉm cười:
- Ngươi mới vừa về tộc, lại dẫn đến chấn động lớn như vậy, chắc có rất nhiều chuyện bận rộn, sao lại đột nhiên chạy đến nơi đây.
Vân Thường cười nói:
- Bởi vì đột nhiên rất muốn gặp tiền bối. Đại khái thời gian nửa năm này đã quen, không có tiền bối ở bên cạnh, đột nhiên có một cảm giác không an toàn kỳ quái, vì thế đã vụng trộm chạy tới.
“...” Trước mắt Vân Triệt hơi hoảng hốt, sau đó nói:
- Vân Thường, đại nạn của gia tộc các ngươi cụ thể là thời gian nào?
Đột nhiên nhắc tới vấn đề này, ý cười trên mặt Vân Thường cũng đột ngột thu lại, nhưng lập tức lại tràn ra miệng cười lần nữa:
- Ngay tại một tháng sau. Nhưng mà tộc trưởng gia gia bọn họ đều đã nói không cần lo lắng quá mức, những năm này gia tộc chúng ta và Thiên Hoang thần giáo luôn có giao tình rất tốt, thời kỳ đại nạn, chắc cũng sẽ không thật sự làm ra chuyện gì quá phận đối với chúng ta.
Cái gọi là “Giao tình rất tốt” không hề nghi ngờ là hàng năm Thiên Cương Vân tộc dốc hết toàn lực cúi đầu lấy lòng...
Dù sao Thiên Hoang thần giáo là người chế tài Tội Vân tộc được Phần Nguyệt Vương giới khâm định.
Sau đại nạn vạn năm, nếu vẫn chưa tìm được “Thánh vật” về, Thiên Hoang thần giáo có thể tùy ý chế tài Tội Vân tộc... kể cả diệt tộc. Cho nên có thể nghĩ được trong những năm này Tội Vân tộc đã quỳ gối trước mặt Thiên Hoang thần giới tới mức độ nào.
- Ừm, một khi bọn họ đã nói như vậy, cũng không cần quá lo lắng nữa.
Vân Triệt nói, sau đó ra vẻ tùy ý hỏi:
- Đúng rồi, nếu như sau đại nạn mà Thiên Hoang thần giáo không ra tay với gia tộc các ngươi, bên chỗ Phần Nguyệt giới sẽ không can thiệp sao?
Vân Thường không suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu:
- Sẽ không. Phụ thân đã từng nói, năm đó Phần Nguyệt giới có nói, nếu như sau đại nạn Thiên Cương Vân tộc có thể thoát bị tiêu diệt, thậm chí chèn ép ngược lại Thiên Hoang thần giáo, như vậy chính là mệnh số của gia tộc chúng ta còn chưa hết, bọn họ thân là Vương giới sẽ không can thiệp, cũng sẽ không thể hạ chế tài.
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời nhíu mày.
Những lời này nói nghe như Phần Nguyệt giới lưu lại một con đường sống và hy vọng cho Thiên Cương Vân tộc, nhưng thật ra cũng triệt để nhốt đánh bọn họ vào vực sâu.
Bởi vì có lời nói này, trong vạn năm này Thiên Hoang thần giáo tuyệt đối sẽ áp chế tuyệt đối Thiên Cương Vân tộc, tuyệt đối không để cho bọn họ có khả năng “Áp chế ngược lại” gì.
“Tội vực” này, chắc là Thiên Hoang thần giáo trù tính ra.
Thiên Cương Vân tộc hiện giờ vô cùng điêu linh, đó là kết quả của tất cả.
Toàn tộc chỉ còn lại chính là sáu mươi vạn người, điêu linh đến mức còn không bằng tông môn của một tinh giới hạ vị, đã không còn có dù chỉ một chút uy hiếp đáng nói đối với Thiên Hoang thần giáo.
Vì còn nhận lấy trọng trách “Tìm về” thánh vật, Thiên Hoang thần giáo sẽ không đuổi cùng giết tuyệt Tội Vân tộc. Nhưng đại nạn vừa tới, Tội Vân tộc sống hay chết đều trong một ý niệm của Thiên Hoang thần giáo.
Mặt khác, đối với chuyện Thiên Hoang thần giáo có thể sẽ buông tha Tội Vân tộc hay không, cho dù là Vân Triệt hay Thiên Diệp Ảnh Nhi đều sẽ không tin tưởng.
Bởi vì “Tội” của Tội Vân tộc là chọc giận tới Vương giới!
Thiên Hoang thần giáo có thể thay Thiên Cương Vân tộc trở thành tông môn Giới Vương cũng do Phần Nguyệt giới ban tặng. Chuyện thuận theo ý tứ của Vương giới, sao bọn họ có thể không làm... Biểu hiện trước đó cũng đủ ái muội, chắc đều chỉ vì cho Tội Vân tộc hy vọng đến hấp thu cung phụng cốt nhục càng nhiều của bọn họ.
Vân Triệt và Vân Thường nói chuyện một hồi lâu, lại tỏ vẻ tùy ý hỏi:
- Bên chỗ Cửu Diệu thiên cung kia có thù oán gì với các ngươi?
Vân Thường ngẫm nghĩ, nói:
- Nghe Tường ca ca nói, tổng cung chủ của Cửu Diệu thiên cung có một con út rất giỏi, thiên phú huyền đạo rất mạnh, nhưng đã dừng lại ở Thần Vương cảnh đỉnh phong hơn ba trăm năm, thủy chung không cách nào đột phá bình cảnh. Một năm trước không biết Cửu Diệu thiên cung biết được trong tộc chúng ta có một viên “Cổ đan” từ đâu, nên vẫn muốn được đến nó trợ giúp con út của tổng cung chủ đột phá bình cảnh.
Trên mặt Vân Thường lộ vẻ căm giận:
- Lúc ban đầu vẫn chỉ tiến đến trao đổi, sau khi bị cự tuyệt thì bắt đầu dùng rất nhiều thủ đoạn ti tiện. Nhưng chúng ta nhât định sẽ không giao cổ đan cho bọn họ. Tộc trưởng gia gia đã nói, cho dù cổ đan không dùng ở trên người tộc nhân cũng có thể vào lúc sau cùng hiến cho Thiên Hoang thần giáo để đổi lấy một đường sống... Mới sẽ không cho đám ác nhân Cửu Diệu thiên cung kia!
- Viên cổ đan kia có thần kỳ như vậy?
Vân Triệt nói, tuy là câu hỏi, nhưng cũng không có hứng thú gì, bởi vì mạnh hơn nữa cũng không thể so sánh được với sinh mệnh thần thủy và long hi ngọc dịch mà Thần Hi đã cho hắn.
Vân Thường thật khẳng định nói:
- Đó là do tổ tiên lưu lại, đương nhiên lợi hại! Chính là tổ tiên có nói, trong tộc chỉ có thiên tài chấn cổ khi thành Thần Linh cảnh dẫn tới ít nhất bốn tầng lôi kiếp mới có tư cách dùng cổ đan... Chính là đến hiện giờ cũng chưa từng xuất hiện. Kể cả Tường ca ca lợi hại cũng chỉ có ba tầng lôi kiếp.
Vân Triệt mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng:
- Cho đến “Kỳ hạn đại nạn”, ta đều sẽ ở chỗ này. Ngươi có việc gì khó hiểu, bất cứ lúc nào đều có thể tới tìm ta.
- Ừm!
Lời Vân Triệt nói khiến Vân Thường bỗng chốc vui vẻ lên, kể cả đôi mắt đều sáng rực rất nhiều.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Vân Tường bước vào:
- Thường nhi! Hóa ra muội ở đây. Tộc trưởng nói muốn tự mình mang muội đi tế bái tổ tiên, mau đi theo ta.
- A... được.
Vân Thường gật đầu đáp ứng, sau đó vung tay chào Vân Triệt:
- Tiền bối, ngày mai ta lại tới thăm tiền bối.
- Đi đi.
Vân Tường khẽ gật đầu với Vân Triệt, mang theo Vân Thường rời đi.
- Ngươi chuẩn bị giúp bọn họ vượt qua một kiếp này?
Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn không rên một tiếng khi hai người nói chuyện đột nhiên hỏi.
Vân Triệt nói:
- Sẽ không. Vân tộc chỗ ta xóa đi hắc ám, bởi vì tuổi thọ có hạn, cũng đã truyền thừa rất nhiều đời, gắn bó huyết mạch với bọn họ xem như vô cùng nhạt nhẽo. Đây là số mệnh của bọn họ, cũng nên do bản thân đến đấu tranh và đối diện. Lưu lại một hy vọng cho nhất mạch này của bọn họ ta đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
- Nhưng ngươi sẽ bảo vệ mạng của tiểu nha đầu kia đúng không?
- Đúng.
Vân Triệt trả lời không hề chần chừ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không nói chuyện nữa, nhắm mắt ngưng thần, không biết đang nghĩ đến cái gì.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment