Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1583 - Chương 1585: Trời Thương Vân Thị

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1584" class="block_" lang="en">Trang 792# 2

 

 

 


Chương 1585: Trời thương Vân thị

Chương 1585: Trời thương Vân thị



Chương 1585: Trời thương Vân thị
Lôi vực kéo dài trăm dặm, nó là vách chắn phòng ngự của “Tội Vân tộc”, cảm giác không phải là một nhà giam nhốt bọn họ.
Dù sao, một mảnh địa vực này là “Tội vực” trong miệng người ngoài.
Vừa mới xuyên qua lôi vực, một tiếng quát lớn từ phía trên phủ xuống:
- Ai lại dám xông vào Thiên Cương Vân tộc ta!
Thân là Tội Vân tộc, có thể nói cực kỳ mẫn cảm đối với khí tức xa lạ. Tiếng gầm to này giống như kinh lôi, điếc tai nổ vang. Vào lúc này trong mắt Vân Thường lại hiện lên kinh hỉ, hô lớn:
- Tường ca ca!
Dưới tiếng la lên này, khí tức tới gần rõ ràng khựng lại, sau đó tới gần càng thêm vội vàng. Rất nhanh, trong tầm mắt xuất hiện hai bóng dáng một nam một nữ, nam tử cao lớn anh tuấn, mắt như hùng hổ, nữ tử ba phần thanh tú, cũng là bảy phần oai hùng.
Nhất là khí tức trên thân hai người hùng hậu đến khiến Vân Triệt vì vậy mà liếc mắt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi truyền âm cho Vân Triệt:
- Một Thần Quân cấp tám, một Thần Quân cấp năm, tuổi tác chắc đều dưới một trăm giáp. Đại khái là hai trong vài người mạnh nhất nơi này.
Nam tử ngay mặt mà đến không hề nghi ngờ là người mạnh nhất ngoài Nam Hoàng Thiền Y thần bí khó lường mà bọn hắn đã gặp được sau khi tiến vào bắc thần vực, nhưng nàng cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, rồi tỏ vẻ phục tùng cúi đầu, toàn thân tản ra lạnh lùng vạn linh đừng tới gần.
- Thường... nhi!
Hai người nhìn thấy Vân Thường từ xa xa, đồng thời phát ra tiếng la lên kích động vạn phần, bọn họ gần như bổ nhào vọt lên, nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, trên mặt hai người đều là kích động mừng như điên không cách nào kiềm chế được.
- Tường ca ca, Lộ tỷ tỷ, cảm giác thật lâu không nhìn thấy hai người.
Vân Thường cười tủm tỉm nói.
- Thường nhi, muội...
Nam tử cao lớn... Một người đường đường Thần Quân cấp tám chính là kích động nhất thời nói không ra lời.
- Muội... không có việc gì? Muội cũng không bị người của Cửu Diệu thiên cung bắt đi?
Nữ tử tiến lên trước nắm lấy bả vai thiếu nữ, trên người thiếu nữ không bị thương, khí tức cũng không hề suy yếu, thậm chí không có dấu vết nhận đến kinh hãi.
Vân Thường nói:
- Nửa năm trước, muội thật sự bị ác nhân của Cửu Diệu thiên cung bắt đi, nhưng lập tức đã được Vân tiền bối cứu. Thời gian nửa năm này muội vẫn luôn ở cùng Vân tiền bối, còn có Thiên Ảnh tỷ tỷ.
- Nửa năm trước?
Hai người liếc nhìn nhau, nam tử thấp giọng nói:
- Là Cửu Diệu thiên cung lừa gạt chúng ta!?
Bọn họ chuyển mắt nhìn về phía Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi ở phía sau:
- Bọn họ chính là?
Vân Triệt đơn giản nói:
- Vân Triệt. Đến từ Đông Khư giới.
- Vân Thiên Ảnh tỳ nữ của hắn.
Tuy tự xưng là tỳ nữ, nhưng giọng điệu hiển nhiên còn lạnh lùng kiêu ngạo khinh người hơn Vân Triệt.
Nam tử cao lớn tiến về phía trước chắp tay nói:
- Tại hạ Vân Tường, đây là thê tử Vân Lộ, hai vị cứu Thường nhi, lại chăm sóc nửa năm, ân tình này, Thiên Cương Vân tộc ta nhớ kỹ. Mới vừa rồi không biết ân nhân đến, thật thất lễ, mong rằng thứ tội.
Vân Triệt khẽ gật đầu:
- Tường huynh khách khí. Ta và Thường nhi có chút duyên, có thể dưới cơ duyên cứu nàng, với ta mà nói cũng là một chuyện may mắn.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lườm hắn.
Vân Tường cười lớn một tiếng:
- Ha ha, huynh đệ cũng họ Vân, có duyên với tộc ta. Chính là có lẽ huynh đệ không biết, ngươi cứu Thường nhi là đại ân hạng nào đối với chúng ta.
- Tộc trưởng và các trưởng lão đều ở trong tổ miếu cầu phúc, nhìn thấy Thường nhi bình an trở về, chắc chắn vui sướng ngàn vạn.
Vân Lộ nói.
Vân Tường thấy quả thực vô cùng may mắn vì hôm nay do mình tuần tra lôi vực:
- Đúng! Phải sớm đi báo cho tộc trưởng biết. Hai vị khách quý mau mời. Ân tình này, tin tưởng tộc trưởng cũng chắc chắn muốn ngay mặt cảm tạ.
Thiên Cương Vân tộc hiện giờ mọi chuyện đều cẩn thận tới cực điểm, nhất là đối với người từ bên ngoài đến. Vân Tường và Vân Lộ hoàn toàn không biết lai lịch của hai người Vân Triệt nhưng lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Đầu tiên là do bọn họ cứu Vân Thường. Thứ hai, hai Thần Vương cấp mười, cho dù thật sự định mưu đồ gây rối, cũng không hề có uy hiếp đáng nói.
Tuy rằng Vân Thường chỉ có mười sáu tuổi, nhưng vì có được Huyền cương màu tím nên địa vị của nàng ở Thiên Cương Vân tộc quả thật cao đến dọa người.
Nàng không hề thương tổn bình an trở về, nhất thời kinh động Thiên Cương Vân tộc này, khiến “Tội vực” luôn luôn không khí trầm lặng trong một ngày này bộc phát ra hưng phấn với sinh cơ không biết đã bao lâu rồi không xuất hiện.
Hôm nay, dạ nghi thức cầu phúc trăm năm một lần của, mà nghi thức thần thánh lại vì Vân Thường trở về bất chợt gián đoạn, khi nhận được tin tức, tộc trưởng Vân Đình thậm chí là người đầu tiên bất chấp nghi thức, trực tiếp lao ra khỏi tổ miếu, các trưởng lão theo sát phía sau.
- Tộc trưởng gia gia!
Vân Đình, tộc trưởng đương nhiệm của Thiên Cương Vân tộc, mà chức tộc trưởng này của hắn đã trải qua Thiên Cương Vân tộc đỉnh phong và suy bại rồi đến tuyệt cảnh như hiện giờ, từ gia tộc Giới Vương từng thống lĩnh một giới đến tội tộc người người thương hại.
Tóc, chòm râu của hắn đều đã trắng xám như tuyết, gương mặt, hai tay đều đã khô như cây khô. Nhất là cặp mắt đục ngầu kia, cho dù là một phàm nhân không tu huyền lực đều có thể nhìn ra đã hiện ra mặt trời sắp lặn.
Thịnh vượng cực hạn đến suy vong tận cùng, Vân Đình đã trải qua vô số sóng gió lên xuống sớm lòng như núi cao. Nhưng nhìn bóng dáng nhảy nhót chạy tới của Vân Thường, trong mắt già nua của hắn vẫn nổi lên lệ quang không biết đã bao nhiêu năm chưa từng có.
Bởi vì, nữ hài này thật sự quá quan trọng đối với gia tộc hiện giờ đã rơi vào tuyệt cảnh.
Nàng là minh châu trời ban, càng là hy vọng.
- Thường nhi, ngươi bình an là tốt rồi... bình an là tốt rồi.
Vân Đình hạ thấp người, kích động đến không hề có dáng vẻ tộc trưởng. Các trưởng lão phía sau hắn cũng không ai mà không kích động vạn phần.
Như lời Vân Thường nói trước đó, đối với Vân Triệt đã cứu Vân Thường, Vân Đình càng tự mình lấy thân phận tộc trưởng nói cảm tạ... Cho dù đối phương chỉ là Thần Vương trẻ tuổi lai lịch không rõ.
- Tiểu nha đầu này lại có địa vị cao đến mức độ như vậy ở trong này.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không biết Huyền cương màu tím là khái niệm như thế nào hơi ngạc nhiên với tất cả trước mắt.
- Hừ, Cửu Diệu thiên cung lại lừa gạt chúng ta rằng Thường nhi ở trên tay bọn họ, buồn cười.
Vân Tường nhíu mày, từng chữ đầy giận.
- Nếu Thường nhi trở về chậm thêm vài ngày, sợ rằng chúng ta đã mắc bẫy.
Một trưởng lão Vân tộc trầm giọng nói.
- Nói như vậy, Cửu Diệu thiên cung tự xưng bọn họ đang bắt giữ Vân Thường, ép các ngươi dùng thứ gì để trao đổi?
Vân Triệt đột nhiên mở miệng nói.
Lấy mức độ coi Vân Thường như bảo bối của Thiên Cương Vân tộc, cho dù từ đầu tới cuối không gặp được người, cho dù biết rất có thể là giả, bọn họ chắc vẫn sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Vân Tường nói:
- Không sai. Tổng cung chủ của Cửu Diệu thiên cung vì trợ giúp con út của hắn đột phá Thần Quân, muốn Vân tộc ta...
- Chuyện này đã qua, Thường nhi bình an, không cần để ý tới tính toán của Cửu Diệu thiên cung nữa. Ngày sau đợi bọn chúng đến đây, trực tiếp đuổi đi là được.
Tộc trưởng Vân Đình cắt ngang lời Vân Tường nói, cười hề hề nói.
Vừa mới dứt lời, gương mặt già nua của hắn đột nhiên chợt biến đổi, bàn tay phải khô héo đột ngột chộp lên trên bờ vai nhỏ bé và yếu ớt của Vân Thường, khuôn mặt khó có thể tin:
- Thường nhi, ngươi... thế mà lại... Thần Kiếp!
- Cái gì!?
Lời Vân Đình vừa nói ra, toàn trường sợ hãi. Đợi khi thần thức của bọn họ tập trung ở trên người Vân Thường, không khỏi mặt lộ vẻ kinh sợ.
Vân Thường bình yên trở về, tất cả bọn họ đều kích động. Lúc này mới chợt phát hiện, khí tức huyền lực của Vân Thường lại rõ ràng đã là Thần Kiếp cảnh!
Thần Kiếp cảnh mười sáu tuổi không phải chưa từng xuất hiện ở trong lịch sử của Thiên Cương Vân tộc. Dù sao năm đó bọn họ từng là gia tộc Giới Vương, ở dưới tài nguyên hùng hậu, mỗi thế hệ dựa vào tài nguyên chất lên đều có thể ra vài kỳ tài.
Nhưng mà nửa năm trước, tu vi của Vân Thường rõ ràng mới là Thần Hồn cảnh trung kỳ!
Nửa năm ngắn ngủn... thế mà lại là Thần Kiếp cảnh!?
- Thường nhi, hay là ngươi... đã ăn thần đan huyền đạo gì?
Giọng Vân Đình đã dồn dập vài phần. Tiến cảnh như thế, ở trong nhận thức của hắn chỉ có thể là ngoại lực thúc đẩy... Nhưng nói đi nói lại, dược lực kinh người như vậy, thật sự là Vân Thường có thể thừa nhận được sao?
Quá bất ngờ, Vân Thường cũng lắc đầu, nàng vụng trộm nhìn thoáng qua Vân Triệt, nói;
- Trong khoảng thời gian này, Thường nhi gặp được một tiền bối cao nhân rất lợi hại ở bên ngoài, hắn dùng năng lực thần kỳ để cho ta thoát thai hoán cốt, sau đó tu luyện huyền khí đột nhiên trở nên rất dễ dàng.
Vân Đình sửng sốt, tất cả mọi người sửng sốt. Đôi mắt của Vân Thường tinh thuần như kim cương, cho dù là ai đều sẽ không tin tưởng rằng nàng đang nói dối. Nhưng mà... không phải là dược lực tăng cao, mà là sau khi thoát thai hoán cốt tự nhiên tu thành!? Sao có thể có chuyện như vậy được!
Thế tay của Vân Đình đột nhiên thay đổi, một luồng huyền khí chảy thẳng vào huyền mạch của Vân Thường... Thoáng chốc, hắn như bị sét đánh, đôi mắt già nua đục ngầu đã lâu giống như đã sớm không cách nào hoàn toàn mở ra lại trợn trừng đến lớn nhất, ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mắt, hồi lâu không hề có động tĩnh gì, không hề nói gì.
Phản ứng của tộc trưởng quá mức quỷ dị, các trưởng lão Vân tộc còn có Vân Tường và Vân Lộ ở bên cạnh hai mặt nhìn nhau, cũng không hẹn mà cùng phóng thích huyền khí, dò xét về phía huyền mạch của Vân Thường... Giây lát, trên mặt bọn họ đều lộ ra phản ứng không khỏi còn khoa trương hơn Vân Đình.
Vân Triệt đứng yên bên cạnh, hắn không hề kỳ quái khi thấy một màn như vậy.
Hắc ám vĩnh kiếp thêm với long hi ngọc dịch, huyền khí của Vân Thường đã tinh thuần đến mức tận cùng, thân thiết và khống chế của thân thể nàng đối với huyền khí đã đến mức như Vân Đình người từng đặt chân đến cảnh giới Thần Chủ nhất định đều không thể tin, thậm chí đến mức độ không thể nào lý giải được.
Tốc độ tu luyện đâu chỉ tăng lên gấp bội so với quá khứ.
Vân Đình hai vạn tuổi nhưng lại mang theo kính sợ thật sâu gọi lên hai chữ “Tiền bối”
- Vị tiền bối cao nhân kia... không biết là thần thánh phương nào?
Vân Thường biến hóa chỉ có thể dùng thần tích để hình dung. Có thể tạo ra thần tích như thế, hắn quả thật không cách nào tưởng tượng nổi đó phải là tồn tại cấp cao hạng nào.
Vân Thường khẽ cười nói:
- Vị tiền bối kia không cho Vân Thường nói.
Vân Đình gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ kích động không cách nào kìm nén:
- Đúng, không thể nói, không thể nói, nếu đã là phân phó của tiền bối cao nhân, vậy một chữ cũng không thể nói.
Thân thể Vân Thường vừa chuyển, bàn tay nhỏ nhắn chìa ra, lôi quang màu tím trong vờn quanh giữa ngón tay:
- Đúng rồi. Tiền bối còn dạy ta biến hóa “Thiên cương lôi vân công”, tộc trưởng gia gia xem nè.
Giọng nói vừa dứt, tay nàng chỉ lên đầu, thiên cương lôi vân công liên hoàn đánh ra, không gian chung quanh nhất thời lôi điện như rồng... Khi nàng đánh ra chiêu đầu tiên, mọi người đã trố mắt, đến chiêu thứ hai, chiêu thứ ba, chiêu thứ tư... tất cả người trong Vân tộc ở đây đều triệt để ngây ngốc ở đó, cho dù như thế nào cũng không dám tin vào hai mắt và cảm giác của mình.
Lôi điện Vân Thường đánh ra thật sự là thiên cương lôi vân công, nhưng mỗi một chiêu đều có được biến hóa vi diệu. Mà nhìn như là biến hóa vi diệu rất nhỏ, nhưng khiến mỗi một đường lôi quang đều dệt thành một lôi điện pháp tắc càng cao cấp huyền ảo, uy lực hơn xa lúc trước!
Huyền công hạch tâm của một gia tộc, tông môn đều sẽ không hề ngừng thay đổi tiến hóa, nhưng đây là một quá trình cực kỳ gian nan, dài lâu.
“Thiên cương lôi vân công” mà Vân Thường thi triển trong tầm mắt, sợ rằng cho Thiên Cương Vân tộc bọn họ mười vạn năm đều không thể tiến hóa đến trình độ này.
- Đây cũng là... vị tiền bối cao nhân kia dạy cho ngươi?
Mỗi một lời Vân Đình nói ra đều giống như lơ lửng trong không trung.
Vân Thường dùng sức gật đầu:
- Ừm. Tiền bối còn nói, cho phép Thường nhi dạy nó cho tộc nhân.
“...” Vân Đình đứng lên, chính là hai chân hơi run run, hắn không biết mình đã bao nhiêu năm không khiếp sợ như thế, kích động như thế, hắn nhìn thoáng qua tổ miếu ở sau lưng, lại nhìn lên trời cao, sau đó phát run kêu to:
- Trời ban... là trời ban! Chính là trời thương Vân thị bộ tộc chúng ta a --
- Xí!
Đôi môi Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhếch.
Tuy rằng Vân Thường được Vân Triệt cứu, vả lại nói rõ nửa năm này do bọn họ chăm sóc, nhưng Vân Đình còn có mấy người trong Vân tộc đều nửa phần không hề nghĩ đến thứ này là do Vân Triệt hay Thiên Diệp Ảnh Nhi ban tặng... Dù sao cao nhân có một không hai hoàn toàn siêu việt nhận thức này sao có thể là hai Thần Vương trẻ tuổi như bọn họ được!





 

 

 

Bình Luận (0)
Comment