.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1583" class="block_" lang="en">Trang 792# 1
Chương 1584: Thiên Hoang Vân tộc
Chương 1584: Thiên Hoang Vân tộc
Chương 1584: Thiên Hoang Vân tộc
Vân Triệt chưa động, ngón tay vừa điểm, kết giới bên người nhất thời hóa thành màu xanh, chẳng những ngăn cách âm thanh, cũng ngăn cách tầm mắt của Vân Thường, sau đó hai tay hắn chắp sau lưng, nói:
- Tự ngươi làm.
- Thế nào? Ngươi không có hứng thú?
Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ đảo mắt vàng.
Vân Triệt hừ nhẹ một tiếng, giọng nói lạnh lùng:
- Đã thay đổi chủ ý, còn nhẹ nhõm chiếm được thời gian hòa hoãn “Ba trăm năm”, vì sao lại còn muốn tiếp tục như thế? Sẽ không sợ đưa tới phản hiệu quả thật lớn? Ngươi rốt cuộc là vì cái gọi là “Phản chế” hay là vì bản thân thành công cụ và đồ chơi nên không nhìn nổi nữ tử giống mình trong sạch không tỳ vết!
- Giống? Nàng ta cũng xứng!?
Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi khinh thường, nhưng răng ngọc đã cắn chặt trong ngắn ngủi, nàng nhìn Nam Hoàng Thiền Y, chậm rãi nói:
- Được, ta tự mình làm... Không tệ!
Nàng chìa tay, năm ngón tay khẽ điểm, nhất thời, huyền khí giống như từng cơn gió nhẹ không tiếng động lưu động, nhìn như nhẹ nhàng chậm chạp ôn hòa, lại như lưỡi dao vô hình không gì địch nổi cắt váy vàng trên người Nam Hoàng Thiền Y thành vô số mảnh vụn thật nhỏ.
Sau đó, ngón tay nhẹ nhàng phất một cái, mảnh váy vụn màu vàng nhất thời bay ra. Chân nhan của nàng cùng với ngọc thể của nàng không còn che đậy bại lộ trong tầm mắt.
Không hổ là đệ nhất mỹ nhân của U Khư năm giới, không hổ là một trong chín ma nữ sát bên người Ma hậu bắc vực, dung nhan như thiên hoa, thân thể như tiên ngọc, cho dù im lặng yên giấc, không vướng bụi trần, nhưng không hề dâm đãng, ngược lại đẹp mơ màng như tuyết bay nhẹ nhàng, làm cho người ta vừa thoáng nhìn đã cuộc đời này không lọt nổi núi cao biển rộng vào trong mắt.
Mà dám đối đãi với ma nữ của Ma hậu như thế, ở trong bắc thần vực, sợ rằng kể cả ma đế khác cũng không hề có lá gan này.
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi lướt trên người Nam Hoàng Thiền Y, thản nhiên nói:
- Nữ nhân quá hoàn mỹ, nếu bị nam nhân nào dẫm đạp, vậy thật đáng tiếc.
Trong miệng nói đáng tiếc, nhưng quang mang hiện lên trong đôi mắt lại rõ ràng là một vẻ nóng cháy gần như bệnh trạng, nàng liếc mắt nhìn về phía Vân Triệt, nhìn thấy Vân Triệt đang nhìn Nam Hoàng Thiền Y, ánh mắt thong thả lưu chuyển, hiển nhiên cũng không nỡ dời, nhất thời giễu cợt nói:
- Không phải mới vừa không muốn sao?
- Thứ hoàn mỹ như thế, không nhìn chẳng phải đáng tiếc.
Vân Triệt thản nhiên nói.
- Chính là nhìn thôi sao?
Trong giọng nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi mang theo âm u nhè nhẹ vào hồn.
- Ta còn không muốn chết.
Vân Triệt lạnh lùng nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng cười, sau đó chậm rãi, lời nói nhỏ bệnh trạng rõ ràng:
- A... nữ nhân hoàn mỹ như vậy, còn là ma nữ của Ma hậu, bị nam nhân giày xéo thật đáng tiếc, nếu không thể trở thành đồ chơi của ngươi chẳng phải càng đáng tiếc.
“...” Vân Triệt hơi nhíu nhíu mày. Hắn biết rõ sau lưng lời nói này của Thiên Diệp Ảnh Nhi đều vốn đến từ một sự thật vô cùng tàn khốc đối với nàng, đó chính là Phạm Đế thần nữ nàng đều đã là công cụ và đồ chơi của Vân Triệt hắn.
Tuy rằng đây là lựa chọn của nàng, nhưng tuyệt đối không đại biểu nàng hoàn toàn tiếp nhận chuyện này. Ngược lại, tâm hồn nhân cách nàng rõ ràng bởi vậy mà có vặn vẹo tiêu cực... Dù sao, nàng trước kia vốn kể cả thần đế cũng không để vào trong mắt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nâng bàn tay lên, ngón tay nhiều hơn vài viên huyền ảnh thạch, trong lúc huyền quang chớp lên đã hoàn chỉnh, không chút bỏ sót khắc ấn thân hình của Nam Hoàng Thiền Y vào trong đó... Hành động lần này của nàng rốt cuộc là vì chế trụ ngược lại hay cho hả giận, cũng hoặc là đơn thuần chỉ vì thỏa mãn tâm lý âm u của nàng, chính nàng cũng không nhất định biết được.
Ném hai viên huyền ảnh thạch trong đó cho Vân Triệt, ngón tay Thiên Diệp Ảnh Nhi nhẹ nhàng vẽ vòng tròn ở phía trước, xây lên một lưu âm huyền trận đơn giản, giọng nói ngạo mạn khắc vào trong huyền trận:
- Ma nữ điện hạ, nếu là hợp tác, hai bên luôn cần ở vị trí cân bằng. Tay ngươi nắm giữ bí mật của chúng ta, mà chúng ta hiện giờ cũng coi như cầm lấy cán chuôi của ngươi.
- Trong vòng ba trăm năm, ngươi tốt nhất đừng có hành động truy tung giám thị hay quấy nhiễu chúng ta... Trừ phi, ngươi muốn để cho nam nhân toàn bắc thần vực đều thỏa sức thưởng thức thân thể của ngươi.
Lưu âm hoàn thành, Thiên Diệp Ảnh Nhi tiêu sái xoay người:
- Đi thôi.
Thủ đoạn không thể nghi ngờ ti tiện vô sỉ tới cực điểm ở trong mắt nhân sĩ chính đạo này, đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi mà nói, kể cả hai chữ “Âm độc” đều không được tính.
Vân Triệt liếc nhìn Nam Hoàng Thiền Y lần cuối, cùng Thiên Diệp Ảnh Nhi đi ra khỏi kết giới.
Hắn và Nam Hoàng Thiền Y không oán không thù, ngược lại, hai bên coi như từng hỗ trợ, Nam Hoàng Thiền Y phóng túng hắn cũng vẫn là thiện ý. Nếu là Vân Triệt trước kia quyết sẽ không cho phép Thiên Diệp Ảnh Nhi làm như thế, nhưng hiện giờ, cho dù hắn có trào phúng, nhưng không có hành động ngăn cản.
- Tiền bối, bên trong xảy ra chuyện gì?
Vân Thường tò mò hỏi.
Trong khoảng thời gian này nàng sớm thành thói quen đối với kết giới ngăn cách này. Bởi vì lúc Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi tu luyện sẽ luôn xây lên kết giới, lưu nàng một mình cô đơn ở ngoài tu luyện, có lúc tu luyện gặp được chỗ không hiểu và trở ngại, nàng đều phải tha thiết chờ mong... Có khi vừa chờ sẽ thật nhiều ngày.
Vân Triệt trả lời:
- Không có gì, bây giờ chúng ta đưa ngươi về tộc... Nếu ngươi muốn thay đổi chủ ý, còn kịp.
Đôi mắt Vân Thường lóe sáng, kích động mà kiên quyết nói:
- Ta muốn trở về!
Vân Triệt khuyên nhủ một lần cuối cùng:
- Nếu như tộc nhân của ngươi biết ngươi còn sống, nhất định không hy vọng ngươi trở về. Kể cả lần này ngươi được tộc nhân mang đi ra, cũng vì trước “Đại nạn”, mang ngươi chạy ra khỏi “Tội vực” .
Vân Thường lắc đầu:
- Nhưng mà, bọn họ gạt ta nói là tìm được tin tức của phụ thân...Ta không muốn trốn, ta đã đáp ứng tiểu Dung, đã đáp ứng tiểu Y các nàng, chờ ta trưởng thành, nhất định sẽ bảo hộ các nàng, ta không thể giống như phụ thân nói không giữ lời.
Vân Triệt: “...”
Hai tay nàng nắm thật chặt lên:
- Hơn nữa, trong khoảng thời gian ở cùng tiền bối, ta trở nên lợi hại thật nhiều thật nhiều. Ta đã có thể bảo hộ các nàng, tộc trưởng, Tường ca ca bọn họ nhìn thấy ta đây bây giờ, cũng nhất định sẽ thật cao hứng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi im lặng nghe, lạnh nhạt nói:
- Thật hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn hồn nhiên như thế.
- Nói vị trí của Thiên Hoang giới, còn gia tộc các ngươi nữa cho ta đi.
Vân Triệt không cần phải nhiều lời nữa.
Vân Thường giơ ngón tay, điểm vào giữa mi tâm của Vân Triệt, bóng dáng của bọn họ đã ngự không bay lên, đảo mắt đã ở phương bắc xa xôi.
Trung Khư giới vẫn gió lốc quẩn quanh, nhưng đã đáng được xưng là bình tĩnh so với quá khứ. Không tới vài năm, gió lốc ở nơi này sẽ hoàn toàn biến mất. Nhưng không có ai biết gió lốc nơi này sinh ra từ đâu, lại vì sao mà biến mất.
Nam Hoàng Thiền Y yên tĩnh ngủ say, chính nàng cũng nhất định không thể tưởng được, với cấp bậc thực lực của nàng thế mà lại sẽ bị ngoại lực làm yên giấc. Ở trong kết giới hoàn toàn yên tĩnh, kể cả tiếng gió lốc đều hoàn toàn ngăn cách, nàng tự nhiên tỉnh lại ít nhất cần sau mấy canh giờ.
- Hiện giờ trong tộc các ngươi có bao nhiêu người?
- Đại khái... chừng sáu mươi vạn người.
- Đã từng là gia tộc Giới Vương, số người lại suy bại đến không bằng cả một tiểu tông môn tinh giới bình thường.
- Nhưng... nhưng chúng ta vẫn rất lợi hại, không phải ai cũng có thể khi dễ.
Vân Thường vừa nói, giọng nói không tự chủ nhỏ đi, hiển nhiên rất không đủ tự tin
- Người mạnh nhất trong tộc các ngươi là ai?
Vân Triệt lại hỏi.
Vân Thường nói:
- Là tộc trưởng gia gia. Tộc trưởng gia gia hơn hai vạn tuổi, nghe phụ thân nói, ở vạn năm trước, trước khi gia tộc phát sinh chuyện kia, tộc trưởng gia gia là một vị Thần Chủ rất lợi hại, lợi hại còn giống như thần tiên. Nhưng, sau chuyện kia, tộc trưởng gia gia nhận lấy phạt nặng của Vương giới, tu vi rơi xuống Thần Quân cảnh, hơn nữa... giống như vĩnh viễn đều khó có khả năng khôi phục, thân thể cũng trở nên rất không tốt.
- Tuy rằng tộc trưởng gia gia vẫn rất lợi hại, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không ra tay nữa, bởi vì mỗi lần ra tay, đều sẽ giảm bớt lượng lớn tuổi thọ của tộc trưởng gia gia... Trước khi phụ thân rời đi đã nói, tuổi thọ của tộc trưởng gia gia cũng đã còn thừa không có mấy.
- Trong tộc các ngươi có mấy người có được “Thiên cương thần lực” màu tím giống như ngươi?
Vân Triệt hỏi.
- Chỉ có một mình ta. Phụ thân và tộc trưởng gia gia đều nói ta là ánh rạng đông cuối cùng trên trời ban cho gia tộc trước đại nạn. Chính là...
Vân Thường gục đầu xuống, nàng không biết khi nào mình mới có thể thực hiện được kỳ vọng của mọi người.
- ... Thì ra là thế.
Vân Triệt lẩm bẩm một tiếng.
Vân Khinh Hồng đã từng nói với hắn, trong ghi chép lại của gia tộc, từng xuất hiện Huyền cương mạnh nhất đó là màu lam. Màu tím càng giống như là một truyền thuyết mơ hồ làm cho người ta hướng tới.
Mà Huyền cương của Vân Thường đó là màu tím!
Ngày ấy ở cuộc chiến Trung Khư, khi nhìn thấy Vân Thường phóng thích Huyền cương màu tím, cảm xúc của Lục Bất Bạch và Bắc Hàn Sơ đều rõ ràng trở nên vô cùng kích động. Thật hiển nhiên, ngoài Thiên Cương Vân tộc ra, cũng đều rõ Huyền cương màu tím là khái niệm hạng nào.
Cũng khó trách, Thiên Cương Vân tộc cố gắng muốn mang Vân Thường chạy ra như thế.
Mặt khác, vẻ mặt quá mức hưng phấn và kích động của Lục Bất Bạch khi đó, còn có Tàng Kiếm tôn giả vốn nên giám sát cuộc chiến Trung khư lại giữa đường đuổi theo Tội Vân tộc... Cửu diệu thiên cung dường như có ý đồ gì khác đối với Tội Vân tộc.
...
...
Thiên Hoang giới, một trong hai trăm tinh giới thượng vị ở bắc thần vực.
Bầu trời nơi này càng thêm âm trầm, mức độ nồng đậm của khí tức hắc ám gấp mấy lần, thậm chí gấp trên mười lần U Khư năm giới. Nơi này là thiên đường của “Ma nhân”, mà một sinh linh không tu luyện Hắc Ám huyền lực lỡ bước vào nơi đây sẽ như bị một ác ma hắc ám cắn phụ thân này không cách nào thoát ra được, cấp tốc từng bước xâm chiếm sinh mệnh, huyền khí thậm chí linh hồn.
Một đường đi tới, vô số hình ảnh đều đang hiển lộ rõ ràng cách sinh tồn tàn khốc của bắc thần vực cho Vân Triệt, cùng với sự đáng sợ của nhà giam bắc thần vực vĩ đại này... Một kẻ yếu không có chỗ dựa vào, ở một thế giới như vậy, tài nguyên gần như tương đương với sẽ bị đoạt lấy săn giết bất cứ lúc nào.
Từ Trung Khư giới đến Thiên Hoang giới, Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi gặp phải mấy mươi lần bỏ mạng săn giết không cần lý do gì... Rồi hậu quả sau đó tự nhiên là đối phương hài cốt không còn trong khoảnh khắc
Từ Thiên Hoang giới một đường hướng bắc, thế giới phía trước núi non trùng điệp, trên đỉnh núi chọc trời che kín mảng lớn lôi vân. Những lôi vân này giống như mãi mãi tồn tại, bên trong mỗi một mảnh lôi vân đều bao hàm lực lượng lôi đình khủng bố tuyệt luân.
Chỉ cần thoáng bị dẫn động, sẽ gặp lôi đình hủy diệt với uy lực vĩ đại đánh xuống.
- Là nơi này sao?
Vân Triệt dừng thân hình lại, nhìn về phía trước. Hiển nhiên, đây là một lôi trận phòng ngự mà cho dù phạm vi hay uy lực đều cực kì khổng lồ.
- Ừm!
Vân Thường dùng sức gật đầu, với độ tuổi khó khăn lắm mới tròn mười sáu của nàng, cách tộc nửa năm đã là một thời gian quá dài. Nàng dưới sốt ruột đã mắt đầy hơi nước:
- Tộc trưởng gia gia bọn họ nhất định rất lo lắng cho ta... Tiền bối, cám ơn tiền bối, tộc trưởng gia gia bọn họ cũng nhất định sẽ cảm tạ tiền bối.
Vân Triệt nghiêm nghị nói:
- Nhớ kỹ lời ta nói, chuyện ta dạy cho ngươi tiến hóa huyền công, còn có tăng tiến tu vi với thiên phú của ngươi, không thể nói cho bất kỳ kẻ nào.
- Ta nhớ kỹ rồi.
Vân Thường cam đoan.
Nói xong, nàng đã không kìm nén được hưng phấn và kích động trong lòng, vội vàng bay về phía lôi trận trước mặt, trong dãy núi nhất thời vang lên tiếng la kích động của nàng:
- Tộc trưởng gia gia, Tường ca ca, tiểu Y, tiểu Dung... Ta đã về rồi!
Theo nàng tiến lên trước, lôi vực bị uy áp khủng bố bao phủ không bị xúc động, cũng không công kích Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi ở sau lưng nàng.
Vân Thường cười tủm tỉm nói:
- Đây là lôi vực của gia tộc chúng ta, có nó ở đây, sẽ không sợ có ác nhân xâm nhập.Nhưng mà tiền bối và Thiên Ảnh tỷ tỷ yên tâm, có ta ở đây, nó sẽ không công kích chúng ta.