.
._791__2" class="block_" lang="en">Trang 791# 2
Chương 1583: Ma nữ Thiền Y
Chương 1583: Ma nữ Thiền Y
Chương 1583: Ma nữ Thiền Y
- Ngươi sẽ không sợ nàng dưới giận dữ sẽ bất chấp hậu quả hạ tử thủ?
Vân Triệt nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi vô cùng chắc chắn:
- Ta xác định nàng sẽ không! Chẳng lẽ ngươi còn có thể hiểu rõ nữ nhân hơn ta?
- Vậy cũng không nhất định.
Vân Triệt lạnh lùng trả lời.
- Ngươi yên tâm, lui vạn bước mà nói, kể cả nàng ta thật sự muốn, chủ tử của nàng ta cũng sẽ không thể cho phép.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng cười.
- Ngươi rất hiểu “Ma hậu” bắc vực kia?
Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi rõ ràng trở nên khác thường:
- Không biết, nhưng mà... con đường cả đời nàng đi qua đều đang chứng minh nàng là một người rất có dã tâm. Nói là nữ nhân có cực kỳ có dã tâm trên thế giới này đều không quá. Một người có dã tâm như thế, sao lại có thể bỏ qua ngươi một vạn năm khó gặp gỡ chứ...
- Không, là cơ hội duy nhất muôn đời!
- Mà bây giờ chúng ta cần phải làm là ở dưới tình huống đã bị để mắt, dốc hết khả năng không rơi vào thế bị động.
Thời gian đã qua đi lâu như vậy, nếu như Nam Hoàng Thiền Y thật sự là “Cái bóng” của Ma hậu, như vậy chuyện Vân Triệt đến bắc thần vực vả lại ở ngay dưới mí mắt của nàng ta, nàng ta không có khả năng không nói cho Ma hậu.
Nhưng giống vậy, Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự tin tưởng một điểm, đó chính là nàng ta sẽ không công khai thân phận của Vân Triệt, nàng ta sẽ dốc sức giấu giếm, quyết sẽ không để hai Vương giới khác biết.
Nhưng mà tất cả vẫn còn giới hạn trong suy đoán. Nhưng... Thiên Diệp Ảnh Nhi chuyển mắt, nhìn về phía nam... xem ra lập tức sẽ có đáp án.
Vào lúc này ánh mắt của Vân Triệt cũng chuyển qua, phía nam, rõ ràng là khí tức của Nam Hoàng Thiền Y đang cấp tốc tới gần.
Cách cuộc chiến Trung Khư ngày ấy vừa khéo nửa năm, một ngày không kém.
Váy vàng chói mắt, phượng văn lăng nhiên, và giống trước như đúc, dung nhan vẫn bị rèm châu che khuất. Nàng nhẹ nhàng dừng trước mặt hai người, ánh mắt quét nhìn bốn phía, giống như hơi kinh ngạc vì gió lốc nơi này biến hóa, nhưng vẫn chưa quá mức để ý, khẽ gật đầu:
- Vân công tử, Ảnh tiên tử, đã lâu không... gặp.
- A!
Thiên Diệp Ảnh Nhi cực kỳ khinh thường cách xưng hô “Ảnh tiên tử” của nàng ta.
Âm điệu cuối cùng của Nam Hoàng Thiền Y rõ ràng đột nhiên thay đổi, nàng nhìn chăm chú vào Vân Triệt một lúc lâu, mới khẽ thở dài một tiếng nói:
- Vân công tử, tiến cảnh của ngươi... quả nhiên kinh hãi thế tục.
Nửa năm trước tu vi của Vân Triệt là Thần Vương cảnh cấp năm, đã có lệch lạc so với trong truyền thuyết. Mà hôm nay... lại là Thần Vương cảnh cấp mười!?
- Tu vi Thần Linh cảnh của điện hạ lại có thể liếc mắt một cái đã thăm dò ra được tu vi của ta biến hóa, còn giỏi hơn.
Vân Triệt không mặn không nhạt nói.
Nam Hoàng Thiền Y khẽ cười nói:
- Chủ nhân của ta muốn gặp các ngươi, không biết hai người...
- Không có hứng thú!
Thiên Diệp Ảnh Nhi mở miệng trước Vân Triệt, bốn chữ vô cùng lãnh đạm, không hề có chỗ trống.
- Hai vị yên tâm, chủ nhân của ta không có bất cứ địch ý gì với hai người. Ngược lại chủ nhân của ta và hai người, trên nhiều khía cạnh có thể nói có chung mục tiêu. Cho nên chủ nhân chính miệng hứa hẹn, có thể cho hai người trợ giúp tối đa nhất... Cho dù cái gì đều tùy ý hai người mở miệng.
Nam Hoàng Thiền Y nói cực kỳ bình thản, mà lời này cũng không phải lời nàng tự tiện nói ra, chính là nguyên văn lời “Chủ nhân”. Lúc trước khi nàng nghe vào trong tai cũng giật mình thật lâu.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy tiến cảnh không thể tưởng tượng được của Vân Triệt, nàng bắt đầu có phần rõ ràng vì sao “Chủ nhân” lại trực tiếp đưa ra hứa hẹn như thế.
- Điệu kiện là vào Kiếp Hồn giới của các ngươi đúng không?
Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ cười.
“...” Nam Hoàng Thiền Y chuyển mắt qua, than thở nói
- Không hổ là... Phạm Đế thần nữ!
Đến tận đây, suy đoán của Thiên Diệp Ảnh Nhi hoàn toàn ứng nghiệm.
- A, không hổ là “Ma nữ”, quả nhiên ngay cả thân phận của ta đều biết đến.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đáp lại bằng nụ cười lạnh.
Nam Hoàng Thiền Y chậm rãi nói:
- Mái tóc như vàng, kể cả giấu đi dung nhan vẻ tao nhã vẫn khiến cho Thiền Y tự biết xấu hổ, khí tức Thần Quân, lại còn có hồn áp làm cho lòng người sợ hãi này, hơn nữa hai chữ “Thiên Ảnh”... tuy rằng rất nhiều không thể tưởng tượng được, nhưng Thiền Y vẫn nghĩ tới “Thần nữ tháo chạy” không lâu ở đông thần vực.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên hỏi:
- Đối với Vân Triệt, ngươi biết được bao nhiêu? Hoặc là nói, Trì Vũ Thập biết được bao nhiêu!?
Ở bắc thần vực, ai dám gọi thẳng tên “Ma hậu”?
Thiên Diệp dám. Hơn nữa với thân phận và độ cao nàng đã từng đứng, cũng thật sự có tư cách như vậy.
- Rất nhiều.
Nam Hoàng Thiền Y trả lời đơn giản mà bình tĩnh.
- Kể cả “Ma đế” sao?
Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên âm hàn, giống như có thể xuyên thấu qua rèm châu tươi đẹp sáng rọi lạ thường kia, đâm thẳng vào chỗ sâu trong mắt Nam Hoàng Thiền Y.
- Có cả.
Nam Hoàng Thiền Y trả lời.
“...” Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời trầm mặc, sau đó Thiên Diệp Ảnh Nhi cười nhẹ:
- Có thể duỗi chân đến mức độ như vậy, xem ra, dã tâm của Trì Vũ Thập còn lớn hơn ta nghĩ so với trong truyền thuyết. Chẳng lẽ nói, nàng không chỉ muốn thoát khỏi “Nhà giam” bắc thần vực này, còn chuẩn bị trùm hắc ám ngược lại lên ba thần vực khác sao?
Dưới rèm châu, trong mắt Nam Hoàng Thiền Y lóe lên chút ánh sáng u ám:
- Đây không phải là mục tiêu cuối cùng của các ngươi khi bị ép vào hắc ám sao.
Mấy câu trả lời ngắn ngủi của Nam Hoàng Thiền Y lại khiến cho Thiên Diệp Ảnh Nhi thấy được dã tâm lớn đến làm cho người ta dựng cả tóc gáy của Ma hậu Trì Vũ Thập.
Bắc thần vực không lúc nào không muốn thoát khỏi nhà giam, nhưng chưa bao giờ có thể làm được, thậm chí hiếm khi tiến hành hành động. Bắc thần vực đang không ngừng giảm bớt, bọn họ chiếm cứ sân nhà tuyệt đối, vô cùng an toàn. Nhưng một khi rời khỏi lại không thể nào là đối thủ của bất cứ một thần vực nào... huống chi là ba phương thần vực.
Trên nhiều khía cạnh ba phương thần vực đề phòng thậm chí ngầm đấu đá nhau, nhưng cho tới bây giờ ba bên đều không chân chính coi bắc thần vực là uy hiếp.
Mà lần này, nàng rõ ràng ngửi được mũi nhọn hắc ám Ma hậu Trì Vũ Thập kéo dài ra, nhưng ba phương thần vực lại không hề biết chuyện này một chút nào, không hề đề phòng... Sợ rằng nếu đã biết cũng sẽ chỉ coi thành trò cười.
Nếu Ma hậu thật sự hiểu được Vân Triệt đến mức độ này. Như vậy, Ma hậu ôm ấp dã tâm như thế thật sự sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn, đến bồi dưỡng Vân Triệt có được sáng thế thần lực, có “Tiên đoán chân thần” thành công cụ sắc bén nhất của bản thân!
Thiên Diệp Ảnh Nhi thầm thay đổi tâm tư, nói:
- Nói cho cùng! Kia đúng là mục tiêu của ta và Vân Triệt. Hai người chúng ta mới tới bắc thần vực, không chỗ dựa vào không nơi nương tựa, hèn mọn như bụi trần. Ma hậu chẳng những không so đo thân phận quá khứ của chúng ta, còn chìa tay giúp đỡ, cũng đưa ra hứa hẹn nặng như thế, thật sự vô cùng may mắn. Sao chúng ta có thể cự tuyệt được.
“...?” Vân Triệt không nói gì, nghe nàng nói tiếp.
Thiên Diệp Ảnh Nhi thay đổi lời nói:
- Nhưng mà, nếu như Ma hậu nói là “Hợp tác”, vậy cần đối xử bình đẳng. Thực lực hiện giờ của chúng ta ở vị diện như Kiếp Hồn giới kia kể cả tư cách làm pháo hôi đều không có, đi chẳng phải chọc người chê cười sao.
Nam Hoàng Thiền Y nói:
- Ảnh tử đây là cự tuyệt sao? Ý tứ của Vân công tử như thế nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:
- Đương nhiên không phải cự tuyệt. Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, đạo lý đơn giản như vậy, ta còn không đến mức không hiểu. Nhưng mà, thực lực không đủ, cho dù Ma hậu có thành ý như trời, như chúng ta hiện giờ đây ở Vương giới cũng chỉ có thể là ăn nhờ ở đậu... Ta nghĩ, ma nữ điện hạ sẽ không phải không hiểu đi.
Nam Hoàng Thiền Y: “...”
Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi thản nhiên, không hề giả ý:
- Ma hậu ưu ái và mời, chúng ta vinh hạnh vô cùng, cũng tuyệt đối không có lý do cự tuyệt. Cho nên ta sẽ thay chủ tử Vân Triệt của ta nhận lấy. Chẳng qua, chúng ta sẽ không đi gặp Ma hậu vào bây giờ, mà là... ba trăm năm sau.
Không đợi Nam Hoàng Thiền Y mở miệng, Thiên Diệp Ảnh Nhi đã lập tức nói tiếp:
- Ma hậu chính miệng hứa hẹn, chỉ cần chúng ta nguyện ý “Hợp tác”, yêu cầu gì đều có thể thỏa mãn... Yêu cầu đơn giản như thế, ta nghĩ ngươi và chủ tử của ngươi không có lý do cự tuyệt đi?
- Huống chi chính là ba trăm năm, so với hắc ám vĩnh hằng ở bắc thần vực, chẳng qua chỉ là giây lát mà thôi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhẹ nhàng bâng quơ lấy lời hứa của Ma hậu ra cứng rắn khóa chặt đường lui của Nam Hoàng Thiền Y. Nàng im lặng một chút, nói:
- Ba trăm năm sau thì sao?
- Cho dù ta và Vân Triệt có như nguyện đạt tới tư cách đủ để bước trên Kiếp Hồn giới hay không, đều sẽ đi bái kiến Ma hậu.
Thiên Diệp Ảnh Nhi bình tĩnh hứa hẹn.
Ba trăm năm, là một ngụy trang thật vi diệu.
Đối với một huyền giả mà nói, ba trăm năm rất ngắn, tới cấp bậc như Thần Quân, Thần Chủ, ba trăm năm trên đường tu luyện quả thật ngắn như khói nhẹ, thường thường một lần bế quan đã đi qua mấy cái ba trăm năm.
Đối với một Thần Quân mà nói, ba trăm năm có thể vượt qua một tiểu cảnh giới đã là tiến cảnh cực lớn.
Nhưng trong khoảng thời gian này Thiên Diệp Ảnh Nhi và Vân Triệt ngày đêm bên nhau, nàng tận mắt nhìn thấy lần lượt từng bí mật với dị trạng kinh hãi thế tục ở trên người hắn, rõ ràng biết được ba trăm năm sau sẽ mang đến cho Vân Triệt biến hóa như thế nào.
Không, vốn không cần ba trăm năm, ngắn ngủi mười mấy năm, thậm chí ngắn hơn, nói không chừng hắn sẽ có thể đạt tới trình độ mà Ma hậu Trì Vũ Thập muốn khống chế đều không có khả năng khống chế được.
Ngắn đến trình độ mà Trì Vũ Thập... là bất cứ kẻ nào đều khó có khả năng tưởng tượng, càng không có khả năng đề phòng.
Đây là kế hoãn binh tạm thời mà nàng có thể nghĩ đến, có thể ổn định nhất... bằng không nếu cố tình cự tuyệt, lấy dã tâm và “Thành ý” làm cho người ta dựng cả tóc gáy của Trì Vũ Thập, không chừng sẽ là ra trò mèo gì đối với bọn họ.
- Ý của Vân công tử thì sao?
Nam Hoàng Thiền Y hỏi.
Vân Triệt nhàn nhạt nói:
- Ba trăm năm sau chúng ta sẽ tới bái phỏng Kiếp Hồn giới, nhưng mà trước đó chúng ta tự nhiên có chuyện mình phải làm, không muốn bị quấy nhiễu, Ma hậu đã muốn “Hợp tác”, thành ý cơ bản nhất này luôn nên phải có đi!
Nam Hoàng Thiền Y chậm rãi gật đầu, ba trăm năm thật sự rất ngắn, ngắn đến mức ở cấp bậc như Vương giới đều có thể xem nhẹ:
- Được. Lời của hai vị, Thiền Y sẽ chuyển cáo cho chủ nhân một chữ không sai. Kính xin ba trăm năm sau hai vị đừng quên lời nói hôm nay.
Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi quái lạ:
- Hả? Nói như vậy, ngươi có thể thay chủ nhân của ngươi quyết định?
- Thiền Y làm “Cái bóng” của chủ nhân, cả đời phụ thuộc vào ý chí của chủ nhân. Chủ nhân chính miệng hứa hẹn chỉ cần đáp ứng hợp tác sẽ đáp ứng mọi yêu cầu, căn cứ vào đó, Thiền Y xứng đáng thay thế chủ nhân quyết định.
Thiên Diệp Ảnh Nhi giơ ngón tay, lòng bàn tay chớp lên kim mang:
- Ma nữ... thật sự làm cho người ta cảm thấy hứng thú. Nếu như thế, làm thành ý và tín vật “Hợp tác”, kính xin chuyển giao nó cho Ma hậu.
- Hả?
Ánh mắt Nam Hoàng Thiền Y khẽ liếc.
Mà trong nháy mắt này, Vân Triệt luôn luôn yên tĩnh, ít tỏ vẻ và nói gì đột nhiên mắt nứt hắc mang, một thương lam long ảnh vĩ đại hiện lên trên không hắn, đôi tròng mắt rồng hiện ra màu tối tăm như đêm đen, trong khoảnh khắc khi Nam Hoàng Thiền Y kinh sợ quay đầu đã phat ra tiếng rít gào rung trời chuyển đất.
Linh hồn long thần cao nhất, theo tín niệm của Vân Triệt thay đổi về chất nhưng lại bị đồng hóa thành long hồn hắc ám, rồng ngâm chấn thế giống như đến từ viễn cổ, càng giống như đến từ vực sâu.
Dưới không hề đề phòng gặp phải long thần rít gào, hai tròng mắt của Nam Hoàng Thiền Y lập tức tan rã, mà kim mang trong tay Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng thành hình trong khoảnh khắc này, phạm hồn lực còn sót lại trong đó không hề giữ lại phóng thích ra toàn bộ, dũng mãnh vào trong tâm hồn Nam Hoàng Thiền Y đã hỏng mất trong khoảnh khắc dưới tiếng rồng rít gào...
Thế giới của Nam Hoàng Thiền Y nhất thời hóa thành một mảnh màu vàng mông lung, thế giới này chỉ có ấm áp và mộng ảo, thuần túy đến làm cho người ta không đành lòng đụng chạm... Dưới rèm châu, đôi mắt đẹp chậm rãi khép lại, thân thể cũng mềm yếu ngã xuống.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cấp tốc đưa tay, một tầng huyền khí ôn hòa nâng lấy thân thể Nam Hoàng Thiền Y, khiến cho nàng chỉ vô cùng nhẹ ngã xuống trên đất.
Phạm hồn lực cường đại không chỉ thể hiện riêng trên phạm hồn cầu tử ấn.. Trước mắt, Nam Hoàng Thiền Y là ma nữ của Ma hậu, thực lực sâu không lường được lại ở dưới lực lượng phạm hồn mà ngã xuống yên giấc.
Nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng đã nói với Vân Triệt, đây là yên giấc mà không phải trói hồn! Lúc này, công kích gì, khí tức quá mức cường thịnh gì tới gần... thậm chí âm thanh quá lớn cũng đều có thể trực tiếp khiến nàng tỉnh lại.
- Rất tốt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi vứt thẳng tiểu phạm hồn linh đã hao hết hồn lực, không còn tác dụng, càng không còn lưu luyến xuống trên đất. Nếu không phải sợ làm thức tỉnh Nam Hoàng Thiền Y, nàng thậm chí muốn trực tiếp hóa nó thành bụi mịn.
Nhìn Nam Hoàng Thiền Y ngủ yên trên mặt đất, toàn thân phóng thích ra tao nhã và cao quý vô hình, trong mắt vàng của nàng lóe lên một chút khoái ý vặn vẹo, cúi đầu nói:
- Lột quần áo của nàng ta!