Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1589 - Chương 1591: Trời Giáng Kiếp Nạn

. ._795__2" class="block_" lang="en">Trang 795# 2

 

 

 


Chương 1591: Trời giáng kiếp nạn

Chương 1591: Trời giáng kiếp nạn



Chương 1591: Trời giáng kiếp nạn
Giọng điệu của Vân Triệt rõ ràng vô cùng bình thản, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khiến cho những cường giả Vân thị này đều nhíu mày thật sâu.
Vân Tường cười cười, một khắc này hắn đột nhiên cảm thấy giải thích với liên tục “Thoái nhượng” lúc trước là chuyện buồn cười cỡ nào, trên mặt cũng không hề có tức giận, chỉ còn lại miệt thị và ghét bỏ:
- A... Dựa vào ngươi? Một Thần Vương nho nhỏ?
Nhị trưởng lão Vân Phất của Vân thị nhíu mày nói:
- Cứu Thường nhi không phải là lý do ngươi có thể giương oai ở đây. Ngươi nên may mắn tộc trưởng lòng dạ rộng lớn lại là người nhớ ơn, bằng không, lời nói mới vừa rồi của ngươi, một câu gì đều gặp phải trừng phạt nặng.
- Một lần cuối cùng... lập tức lăn xa khỏi đây.
Rầm!
Huyền khí phóng thích đẩy ra từng tầng gợn sóng giống như vằn nước ở trong không gian tổ miếu. Giống như nếu Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi lại còn chần chừ, sẽ ra tay không chừa đường sống.
Vân Triệt thấp giọng nói:
- Thiên Ảnh, giết...
Rầm xoẹt!!!
Một tiếng sét đánh vô cùng vĩ đại đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, kèm theo không gian chấn động như trời nứt, cùng với mảng lớn tiếng kinh hô hỗn loạn.
Toàn bộ hai mươi hai Thần Quân trong tổ miếu lập tức đứng dậy, Vân Tường lạnh lùng nói:
- Có người cố tình xông vào lôi vực!
Vân Đình nói:
- Không... là đã xông vào. Hơn nữa khí tức này...
Giọng nói già nua trầm trọng của đại thái trưởng lão vang lên:
- Lôi vực bị can thiệp, là Hoang Thiên long tộc.
- Cái... cái gì!
Vân Tường còn có các trưởng lão nhất tề hoảng hốt.
Vân Đình xoay người, hai tay chậm rãi siết chặt:
- Không, không chỉ có Hoang Thiên long tộc. Còn có Cửu Diệu thiên cung.
Đúng lúc này, một âm thanh chấn hồn mang theo uy lăng của Thần Quân... vả lại còn là Thần Quân đỉnh phong từ xa truyền đến:
- Vân Đình tộc trưởng, Cửu Diệu đặc biệt tới bái phỏng, kính xin nể mặt ra gặp.
- Đây... đây là! Cửu Diệu cung chủ!
Giọng nói này, còn có linh áp đáng sợ này, người đến đây đúng là tổng cung chủ của Cửu Diệu thiên cung -- Cửu Diệu thiên tôn!
- Lại là vì thánh vân cổ đan sao?
Vân Tường nghiến răng nghiến lợi nói.
Vân Đình nặng nề thở dài, trong lòng hoàn toàn bi thương:
- Thế trận lớn như thế, sợ rằng không chỉ đơn giản vì thánh vân cổ đan. Đại nạn chỉ còn lại bảy ngày, sẽ luôn có người không nhịn được tới ngoan độc vớt một khoản trước... Chúng ta đi ra ngoài đi, ba vị thái trưởng lão cũng xin mời.
Trong ngày thường, hắn gần như không hề sử dụng đến lực lượng của ba vị thái trưởng lão, lần này lại chủ động đưa ra.
- Tộc trưởng, chẳng lẽ ngươi định....
Các trưởng lão nhất tề kinh giọng, lấy trạng thái thân thể của Vân Đình, thi triển toàn lực, tiêu hao không chỉ là huyền khí, còn có sinh mệnh.
Vân Đình xua tay:
- Thực lực của Cửu Diệu thiên tôn còn hơn xa dự tính của các ngươi, huống chi còn có Hoang Thiên Long tộc. Hôm nay nếu như ta không ra tay, sợ rằng đều không chống đỡ được đến kỳ hạn đại nạn... Đừng nhiều lời nữa, đi thôi.
Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy hy vọng chói mắt ở trên người Vân Thường, rồi lại tự tay dập tắt hoàn toàn hy vọng này đi.
Hy vọng đột nhiên thành âm u tan biến, áy náy, cảm giác có tội để cho hắn có phần nản lòng thoái chí.
Bọn họ đã không để tâm đến Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, thậm chí không quan tâm đến Vân Thường, toàn bộ phi thân lên, rời khỏi tổ miếu.
Vân Triệt chưa động, không có người khác ở bên, dưới Quang Minh huyền lực gợn sóng, thân thể và huyền mạch bị thương của Vân Thường lấy tốc độ vượt xa lẽ thường khép lại, sắc mặt của Vân Thường cũng rút dần trắng bệch đi, nhưng vẫn rơi vào trong hôn mê sâu, không cách nào tỉnh lại.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng yên bên cạnh, yên lặng nhìn... nàng thật tin tưởng, khi Vân Triệt dùng sinh mệnh thần tích khôi phục huyền mạch cho nàng, chưa từng ngưng tâm chuyên chú như vậy.
Ở trên không Thiên Cương Vân tộc lúc này lơ lửng mấy trăm người. Số lượng không nhiều lắm, nhưng bất cứ một người nào trong đó, khí tức đều kinh người hơn bất cứ ai. Khí tức Thần Quân trong đó trọn vẹn nhiều đến ba mươi người, vượt qua tất cả của Thiên Cương Vân tộc.
Nhất là hai người đứng đầu, uy áp khiến không gian gắt gao đọng lại kia rõ ràng là Thần Quân đỉnh phong!
Mà những bóng dáng này không chỉ có bóng người, trên không phía sau lôi vực, xoay quanh từng long ảnh khổng lồ, ngắn thì ngàn trượng, dài thì vạn trượng, quanh thân lóng lánh lôi đình, trong lúc chúng nó bay lượn xoay quanh, càng cứng rắn chừa ra một lối đi ở lôi vực thủ hộ của Vân tộc, cho dù là phàm linh đều có thể bình yên mà qua.
Ở Thiên Hoang giới, thế lực thiên về lực lượng lôi điện nhất cũng không phải là Thiên Cương Vân tộc, mà là Hoang Thiên long tộc. Hoang Thiên ma lôi của bộ tộc chúng nó cho dù tự xưng là lực lượng oanh lôi mạnh nhất dưới Vương giới đều không hề quá.
Can thiệp lôi vực thủ hộ của Thiên Cương Vân tộc, quá mức dễ dàng với chúng.
- Vân tộc trưởng, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe đó chứ.
Cửu Diệu thiên tôn một thân áo bào đen, tóc dài râu dài, tướng mạo ôn hòa, thoạt nhìn rất có tiên phong đạo cốt.
Vân Đình lại không để ý đến hắn, mà trợn mắt nhìn về phía nam tử áo bào tím ở bên người hắn:
- Hoang Tịch! Hai tộc chúng ta giao tình mười mấy vạn năm, ở Thiên Hoang giới, ai cũng có thể giẫm lên Thiên Cương Vân tộc chúng ta một cước, chỉ có ngươi không có tư cách như vậy! Hôm nay ngươi bày trận thế lớn như thế là không mời tự đến, hay là... vì thăm lão hữu gần đất xa trời là ta đây sao!
Hoang Tịch, là long chủ của Hoang Thiên long tộc, cũng là long mạnh nhất của Thiên Hoang giới.
Hoang Thiên long chủ cười nhẹ, không thẹn không giận:
- Ha ha, Vân tộc trưởng, hôm nay bản long chủ đến đây chính là đi theo Cửu Diệu thiên tôn. Đợi Cửu Diệu thiên tôn như nguyện, bản long chủ sẽ rút lui.
Bình thản không thể nghi ngờ là tuyệt tình thẳng thắn nhất. Vẻ mặt của Vân Đình càng thêm thê lương, lạnh giọng nói:
- Tốt... rất tốt.
Ánh mắt của hắn vừa chuyển, lạnh như băng trầm giọng:
- Cửu Diệu thiên tôn, chính là một viên thánh vân cổ đan nhưng lại khiến ngươi bám riết không tha như thế, tài nguyên và liêm sỉ của Cửu Diệu thiên cung các ngươi đã thiếu thốn đến mức độ này rồi sao?
Cửu Diệu thiên tôn cũng không giận, ngược lại cười ha hả... Thiên Cương Vân tộc kề cận đại nạn sẽ chỉ làm bọn họ thương hại chứ không có tư cách khiến cho bọn họ tức giận, đây không thể nghi ngờ là một hiện thực quá mức bi ai:
- Ha ha ha ha, Vân tộc trưởng, ngươi nói đùa. Một viên cổ đan sao đáng giá để bổn thiên tôn đích thân tới nơi tội nghiệt này.
Mặt mỉm cười, Cửu Diệu thiên tôn chậm rãi nói ra:
- Ngoài thánh vân cổ đan ra, bản thiên tôn còn muốn mượn một món đồ chỗ Vân tộc trưởng, Vân Thiên đỉnh.
Vân Tường không còn cách nào nhẫn nhịn, giận dữ ra tiếng, thiên long lôi thần thương hiện ra trong tay, một tiếng rồng ngâm rít không, kinh lôi quấn quanh, mũi thương chỉ thẳng trên không:
- Vô liêm sỉ! Cho dù Thiên Cương Vân tộc ta rơi vào bụi bặm, cũng không phải các ngươi có tư cách giẫm lên!
Hoang thiên long chủ liếc mắt:
- Hả? Đây chẳng phải là long thương năm đó tộc ta ban cho các ngươi sao, hiện giờ lại lấy nó chỉ vào bản long chủ, buồn cười!
Năm đó tặng cho, hiện giờ lại thành “Ban cho” trong miệng hắn, hắc mang chợt lóe lên trong mắt hắn, thoáng chốc, thiên long lôi thần thương trong tay Vân Tường chấn động mạnh, rồng ngâm trở nên sợ run, thương uy cấp tốc giảm xuống.
“!!” Vân Tường cắn chặt răng, bàn tay cầm thương kịch liệt phát run.
- Cút...
Vân Đình chậm rãi phun ra một chữ, ngoan tuyệt... và vô lực.
Cửu Diệu thiên tôn cười hề hề nói:
- Vân tộc trưởng, ngươi vẫn nên nghĩ kỹ thì tốt hơn. Hôm nay bản thiên tôn và long chủ chính là cùng đích thân tới đây, sao có thể lại tay không mà về chứ.
Sắc mặt của Vân Đình trở nên âm trầm mỗi một giây:
- Có tư cách chế tài Thiên Cương Vân tộc ta chỉ có Thiên Hoang thần giáo. Hành động lần này của các ngươi không sợ đắc tội Thiên Hoang thần giáo sao!
Cửu Diệu thiên tôn và Hoang Thiên long chủ chẳng những không bởi vì vậy mà mặt lộ vẻ kiêng kỵ, ngược lại đồng thời nở nụ cười thần bí khó lường:
- Nói rất hay! Vì sao hôm nay chúng ta ở trong này, Vân tộc trưởng ngươi chẳng lẽ không thể dùng đầu óc cẩn thận suy nghĩ một chút sao?
Vân Đình sửng sốt, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt sau đó từ xanh đen chuyển thành trắng bệch:
- Chẳng lẽ... các ngươi...
Đại thái trưởng lão than thở nói:
- Nói năng rườm rà đã không hề có chút ý nghĩa nào. Ra tay đi.
Ác chiến bùng nổ ở trên không Thiên Cương Vân tộc như vậy.
Một ngày như vậy, bọn họ đã sớm có chuẩn bị, chính là không nghĩ tới sẽ là hôm nay, càng không nghĩ tới đối phương không phải là Thiên Hoang thần giáo, mà là Cửu Diệu thiên cung cùng với Hoang Thiên long tộc.
Toàn bộ Thần Quân của Cửu Diệu thiên cung và Hoang Thiên long tộc đột nhiên nhào xuống, mới vừa giao thủ, đã áp chế toàn diện các Thần Quân trưởng lão của Thiên Cương Vân tộc.
Vạn năm trước, Thiên Cương Vân tộc gia tộc Giới Vương, bá chủ hạng nhất hoàn toàn xứng đáng. Mà gánh vác danh tội tộc vạn năm, bị “Nhốt” ở tội vực này, lại trải qua từng lần chế tài tàn khốc, đã sớm triệt để suy bại điêu linh.
Cho tới bây giờ, Cửu Diệu thiên cung và Hoang Thiên long tộc, bọn họ đều tuyệt đối không có lực chống lại... Huống chi hai tộc cùng tới.
- Vân tộc trưởng, tính ra, cũng đã có rất nhiều năm không lĩnh giáo thần uy của ngươi.
Ngón tay của Cửu Diệu thiên tôn ngưng kiếm, cười hề hề nói.
Năm đó khi Vân Đình thân là Thần Chủ chí tôn, Cửu Diệu thiên tôn còn là một tiểu bối chỉ có thể quỳ xuống ngưỡng vọng, hiện giờ lại dám bày ra tư thái kiêu ngạo như thế ở trước mặt hắn.
Vân Đình không nói được lời nào, chưởng hiện lôi thương, màu tím lan đầy trời cao.
Ầm ầm ầm!!
Vân Đình với Cửu Diệu thiên tôn giao thủ chiêu đầu tiên, trong nháy mắt trên không đã vạn lôi cùng lóe lên, mây đen đầy trời, không gian trăm dặm chung quanh vì vậy mà kịch liệt chấn động, trời đất không ngừng biến sắc.
- Thứ vong ân phụ nghĩa... nhận lấy cái chết!
Vân Tường gầm lên một tiếng dữ dội, nhằm thẳng vào Hoang Thiên long chủ.
- Ha ha, không biết tự lượng sức mình.
Mắt rồng của Hoang Thiên long chủ liếc xéo, thân thể chưa động, bàn tay nâng lên, nhẹ nhàng đè xuống.
Nhất thời, giữa không trung chợt hiện một long trảo ngàn trượng, mang theo ma lôi tối đen đánh tới Vân Tường.
Chỗ long trảo tới, không gian lan lên từng tầng sóng gợn hắc khí, lôi quang màu đen càng sôi trào như biển cả sóng lớn.
Bóng dáng của Vân Tường chấn động, lại không hề lui bước, hét lớn một tiếng, Huyền cương phóng thích, lấy uy thế càng cường đại hơn lúc trước nghênh đón thẳng mà lên...
Rầm ---
Tiếng đánh nặng nề đến cực điểm, dưới long trảo, khí tức Thần Quân của Vân Tường như bọt biển bị nghiền nát, vỡ vụn vô tung vô ảnh, cả người như một viên thiên thạch rơi vào khoảng không, bay rơi xuống, hung hăng nện đất.
Vân Tường, Thần Quân cấp tám, thân mang thiên cương thần lực màu lam, tổng hợp lại thực lực ở Thiên Cương Vân tộc cơ bản gần với tộc trưởng Vân Đình.
Nhưng lại ở dưới một kích của Hoang Thiên long chủ... Trực tiếp tan tác!
Trên dưới Thiên Cương Vân tộc đều quá sợ hãi, bọn họ còn chưa kịp sợ hãi kêu ra tiếng, mặt đất vỡ vụn bỗng nhiên nổ tung, bóng dáng của Vân Tường giống như lôi đình lao ra, mang theo rống giận và lệ khí rung trời lại bổ nhào vào Hoang Thiên long chủ.
Nhưng mà... Bóng dáng của hắn mới vọt lên không đến mười trượng, long trảo chưa hết lực lượng kia lại đột nhiên trảo xuống.
Rầm!!!!
Thiên long lôi thần thương rời tay bay ra, dưới hắc ám lôi quang đáng sợ tuyệt luân, áo bào của hắn vỡ vụn, toàn thân nứt máu, như một túi máu bị vỡ bay ngang ra ngoài, nện xuống ngoài mười dặm... Toàn thân run rẩy, nhưng lại không thể đứng lên ngay, hiển nhiên đã bị thương nặng.
- Tường nhi!!
- Vân Tường đại nhân!!
Một màn này gần như đánh tan hơn phân nửa tín niệm của tộc nhân Vân thị. Vân Đình gầm to một tiếng, khoảnh khắc phân tâm, bị Cửu Diệu kiếm trận đâm thẳng vào trong ngực, máu tươi bắn lên không, đổ nhào xuống.
- Tộc trưởng!!
Bốn phương tám hướng rít gào càng thêm tuyệt vọng tê tâm.
Cửu Diệu thiên tôn không đuổi theo, ánh mắt của hắn chuyển hướng về phía tổ miếu của Thiên Cương Vân tộc, nói với Hoang Thiên long chủ:
- Nơi đó là tổ miếu của Thiên Cương Vân tộc. Thánh vân cổ đan và Vân Thiên đỉnh nhất định ở chỗ này.
- Ngươi... dám!!
Lời Cửu Diệu thiên tôn nói khiến tròng mắt Vân Đình co rút lại, bởi vì Vân Thiên đỉnh quan trọng nhất của bộ tộc bọn họ thật sự chính là ở dưới tổ miếu.
Hắn phi thân lên, nhưng huyền khí vừa mới dâng lên đã sắc mặt trắng bệch, trong miệng phun liên tiếp mười mấy ngụm máu tươi.
- Ha ha, quả nhiên lời thiên tôn nói không sai.
Hoang Thiên long chủ cười nhạt một tiếng, cánh tay nâng lên, long trảo ngàn trượng như thực như ảo kia mạnh mẽ nện xuống tổ miếu.
- Dừng... dừng tay!!
Vân Đình phun máu phẫn nộ gào thét... Nhưng vốn không có lực ngăn cản.
Ầm rầm!!
Khí bạo chấn không, cổ thạch bay tán loạn, trong nháy mắt dưới long trảo tổ miếu sụp đổ vụn vỡ.
Nhưng mà ý cười của Hoang Thiên long chủ cũng vào lúc này bỗng nhiên cứng đờ.
Dưới cổ miếu sụp đổ hiện ra ba bóng dáng. Một nam tử quay lưng về phía mọi người, ôm ấp một thiếu nữ đang trong hôn mê, một nữ tử che giấu dung nhan đứng dựa vào một cột đá, tư thái tao nhã mà lười nhác.
Long trảo dễ dàng đánh tan Vân Tường kia gắt gao dừng ở trên không bọn họ, giống như cố ý dừng lại... Nhưng chỉ có Hoang Thiên long chủ biết, long trảo của hắn giống như đột nhiên đánh lên trên một mặt vách chắn không nhìn thấy, cho dù như thế nào đều không thể ép về phía trước nửa phần.
Kể cả uy áp và lực hủy diệt trên long trảo cũng hoàn toàn bị ngăn cản tiêu diệt, không cách nào phóng thích ra một chút.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment