Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1590 - Chương 1592: Lăn Xuống Đi!

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1591" class="block_" lang="en">Trang 796# 1

 

 

 


Chương 1592: Lăn xuống đi!

Chương 1592: Lăn xuống đi!



Chương 1592: Lăn xuống đi!
Ánh mắt Cửu Diệu thiên tôn ngưng lại:
- Hả? Dù sao cũng là tổ miếu, lại có một kết giới phòng ngự không tệ.
- Không... không phải là kết giới!
Trong giọng nói của Hoang Thiên long chủ không còn chắc chắn ngạo nghễ như lúc trước, rõ ràng mang theo kinh hãi thật sâu.
“?” Cửu Diệu thiên tôn liếc mắt sang.
Phía dưới, toàn bộ người của bộ tộc Vân thị cũng kinh ngạc đến ngây người, nhất là đám người Vân Đình, bọn họ nhìn về phía tổ miếu, trong mắt toàn là kinh sợ.
Trong tầm mắt của mọi người, dưới chân Vân Triệt bất động, một cánh tay ôm lấy Vân Thường, tay phải chậm rãi nâng lên, mạnh mẽ chụp vào phía sau.
Ong!
Lòng bàn tay hướng tới, không gian nhất thời luồn lên dòng xoáy lan tràn cực nhanh, cuốn thẳng long trảo vĩ đại bị ngăn cản ở trên không trung... Trong nháy mắt, long trảo ngàn trượng đột nhiên biến hình, mỗi một móng vuốt rồng đều bị vặn vẹo thành hình dạng làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
- A!
Tròng mắt rồng của Hoang Thiên long chủ co rút lại lui, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, một tiếng gầm nhẹ, trên long trảo lại hiện lên ma lôi... Nhưng hắc ám lôi quang mới thoáng hiện một khoảnh khắc, bàn tay sau trảo của Vân Triệt đột nhiên bóp chặt.
Rắc!!
Năm móng vuốt rồng bao hàm long uy Thần Quân bị xoắn gãy trong cùng một khoảnh khắc ở trên không, sau đó lại cứng rắn bị xé ra khỏi long trảo.
- A!!
Long trảo huyễn ảnh vỡ nát trên ko, Hoang Thiên long chủ rên rỉ một tiếng nặng nề, thân thể chấn động mạnh, cánh tay phải đổ máu như gió bay!
Tuy long trảo ngàn trượng chỉ là lực lượng huyễn ảnh, nhưng chung quy có tương liên với tính mạng của hắn.
Tay hắn túm lấy cánh tay phải, vẻ mặt kinh hãi. Trên mặt Cửu Diệu thiên tôn ở bên người cũng không còn ý cười, hai mắt nhíu chặt, khóa thẳng vào Vân Triệt.
- A...
Trong cổ họng Vân Đình tràn ra một tiếng than nhẹ khàn khàn, hắn trố mắt nhìn về phía tổ miếu, cả người như hóa đá ở nơi đó, lôi thương trong tay “Keng” một tiếng buông rơi trên đất.
Dáng người khó khăn lắm mới đứng lên được của Vân Tường cũng khựng lại nơi đó, hai mắt trợn thẳng, giống như gà gỗ.
- Ngươi là ai?
Hoang Thiên long chủ trầm giọng hỏi, cánh tay phải vẫn đau nhức vô cùng.
Để cho hắn khiếp sợ chính là, lực lượng vừa rồi đưa xoắn gãy long trảo của hắn chính là khí tức huyền đạo của Thần Vương cảnh!
- Hắn không phải là người của Thiên Cương Vân tộc.
Cửu Diệu thiên tôn nói. Trên người Thiên Cương Vân tộc đều có khí tức lôi điện độc đáo, trên người Vân Triệt không hề có.
Hơn nữa, nếu như Thiên Cương Vân tộc thật sự có một nhân vật như thế, Thiên Hoang giới đã sớm biết được.
- Cút.
Vân Triệt vẫn quay lưng về phía bọn họ, lạnh lùng phun ra một chữ.
Vân Thường bị nội thương quá nặng, huyền mạch lại phá thành mảnh nhỏ, cho dù lấy sinh mệnh thần tích, muốn khôi phục cũng cần phải tốn thời gian dài, hắn không muốn bị quấy rầy.
Ở Thiên Hoang giới này lại có mấy người dám nói ra chữ “cút” với hai người bọn họ, hai người đồng thời ánh mắt phát lạnh. Cửu Diệu thiên tôn nói:
- Vị đạo hữu này, ngươi đã không phải là người của Thiên Cương vân tộc của, có thể đừng đếm xỉa đến, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu xuẩn uổng phí tánh mạng.
Hiển nhiên, cảnh tượng Vân Triệt xoắn nát long trảo tạo thành kinh sợ khá lớn đối với bọn họ, mạnh như Cửu Diệu thiên tôn cũng không muốn trở mặt như vậy.
Hoang thiên long chủ trầm giọng nói:
- Rời khỏi đây đi, đừng nhúng tay vào, chuyện vừa rồi, bản long chủ coi như chưa từng phát sinh. Bằng không, ngươi muốn đi cũng đi không xong!
Vân Triệt nhẹ nhàng đẩy Vân Thường đưa đến trước mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại nhíu nhíu mày, ngón tay chặn lại, Vân Thường đã bị rất không ôn nhu dừng ở bên chân.
Nàng không thích bị đụng chạm thân thể, cho dù là nam nhân hay là nữ nhân.
- Bảo vệ cẩn thận cho nàng, trong vòng ba ngày ta giúp ngươi khôi phục Thần Chủ.
Vân Triệt nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng cười:
- A, thời gian tiểu nha đầu này ở chung với ngươi còn không dài bằng thời gian ta ngủ với ngươi, nhưng đãi ngộ khác biệt này, thật đúng là làm cho người ta thất vọng đau khổ nha.
Vân Triệt xoay người, chậm rãi lơ lửng lên, mắt lạnh nhìn về phía Cửu Diệu thiên tôn và Hoang Thiên long chủ.
Vào một khắc này không khí, không gian bỗng nhiên đông lạnh, không khí đột nhiên thay đổi khiến ác chiến không kéo dài lâu lắm không tự giác yên ổn đi. Ánh mắt hai bên đều ném lên không trung.
Nhất là tộc nhân Vân thị, bọn họ có hai mặt nhìn nhau, có vẻ mặt kinh sợ, hơn nữa là ngơ ngác với khó có thể tin.
- Xem ra, đạo hữu đây là cố ý muốn đối nghịch với Cửu Diệu thiên cung ta và Hoang Thiên long chủ rồi?
Cửu Diệu thiên tôn xác nhận lại một lần nữa, khí tức sinh mệnh của nam tử trước mắt giống như trẻ đến quỷ dị, khí tức huyền đạo thật sự chính là Thần Vương cảnh cấp mười.
Ánh mắt Vân Triệt lạnh lẽo, từng chữ âm trầm:
- Một cơ hội cuối cùng, hoặc là cút, hoặc là chết!
Từ một khắc khi quay lại Thiên Cương Vân tộc nhìn thấy Vân Thường như vậy, trong lòng Vân Triệt vẫn cưỡng chế một luồng lệ khí sôi trào tới cực điểm. Bởi vì trong mắt hắn, ngoài Vân Thường ra đều là đồ hèn mọn. Là sống hay là chết, đều không quan trọng bằng an nguy của Vân Thường.
Nếu lúc này Cửu Diệu thiên cung và Hoang Thiên long tộc rời đi như vậy, hắn thật sự sẽ không ra tay và ngăn cản, mà lập tức đi chữa khỏi cho Vân Thường.
Giống như nghe được một câu chuyện cười, Hoang Thiên long chủ xoay cổ tay, nở nụ cười lạnh:
- Ha ha, có thể đánh nát long ảnh của bản long chủ, thật sự rất giỏi. Đáng tiếc... Lại là đồ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, có đường sống không đi càng muốn tìm chết.
Cửu Diệu thiên tôn nói:
- Tàng Kiếm, thử hắn xem.
Nhất thời, một đường kiếm quang lóe lên trên không, một bóng người mang theo kiếm uy hắc ám phóng lên cao, ở trong giây lát kiếm cương dài một tấc tăng vọt tới trăm trượng, đâm thẳng vào Vân Triệt.
Tàng Kiếm tôn giả, cung chủ Tàng Kiếm cung một trong chín cung của Cửu Diệu thiên cung, Vân Triệt đã sớm nghe thấy tên của hắn. Bởi vì hắn là sư tôn của Bắc Hàn Sơ, nguyên chủ của Tàng Thiên kiếm.
Vân Triệt khi đó mới là Thần Vương cảnh cấp năm, cho dù toàn bộ thực lực khai hỏa, cũng gần như không có khả năng là đối thủ của hắn.
Nhưng... tốc độ phát triển của Vân Triệt thực sự quá khủng bố. Nửa năm ngắn ngủn, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt khó có chút tiến cảnh nào đối với huyền giả cùng cấp bậc mà nói, nhưng lại đủ để nghiêng trời lệch đất đối với Vân Triệt!
Đối mặt với kiếm cương hắc ám của Tàng Kiếm tôn giả, Vân Triệt không nhúc nhích, kể cả ánh mắt đều không liếc về phía hắn chút nào... Cho đến gần người đều như thế.
- Hả?
Người của Cửu Diệu thiên cung và hoang Thiên long tộc vì vậy mà ngạc nhiên... Người này chẳng lẽ là kẻ ngốc?
Tàng Kiếm tôn giả là một Thần Quân cấp tám, lực lượng kiếm cương của hắn khủng bố dữ dội, đến chỗ nào, không gian giống như dòng nước bị chặt đứt, một chớp mắt đâm tới trước người Vân Triệt, đâm thẳng vào trong thân này.
Nhưng phát ra lại không phải là âm thanh kiếm nổ tung và đâm xuyên thân thể nên có mà là... âm thanh nứt tung nặng nề.
Khoảnh khắc kiếm cương hắc ám đụng chạm vào thân thể của Vân Triệt, chính là trực tiếp nứt vụn... không, càng chính xác hơn mà nói là vỡ vụn!
Bởi vì bắn ra không phải là kiếm cương nứt vụn mà rõ ràng là mảnh vỡ tối đen.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm...
Giống như dòng nước màu đen đánh sâu vào bàn thạch đứng ngạo nghễ vạn năm, kiếm cưng trăm trượng điên cuồng vỡ vụn, thân hình của Tàng Kiếm tôn giả đang nhằm về phía Vân Triệt cứng rắn khựng lại giữa không trung, tròng mắt vốn bao hàm kiếm uy trợn lớn đến gần như tràn ngập toàn bộ hốc mắt, kiếm cương trong tay vẫn chỉ vào trước ngực Vân Triệt như trước... nhưng lại chỉ còn thừa lại dài không đến mười trượng.
- Ngươi...
Âm thanh tràn đầy trong miệng Tàng Kiếm tôn giả, hắn thấy được một màn hoảng sợ nhất, không thể tưởng tượng nổi nhất cả đời này.
Ánh mắt của Vân Triệt hơi dời xuống, cuối cùng nhìn về phía Tàng Kiếm tôn giả, tay phải chậm rãi nâng lên, điểm lên trên kiếm cương hắc ám của hắn, ngón tay vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ bắn ra.
Phụt!
Kiếm cương hắc ám chợt bắn ngược xuống, trong nháy mắt phá gãy cánh tay của Tàng Kiếm tôn giả, đánh thẳng vào ngực... sau đó xuyên thẳng qua.
Kiếm cương hắc ám giống như củi mục ở trước mặt Vân Triệt nhưng ở dưới cái búng tay của hắn lại giống như đột nhiên hóa thành ma nhận địa ngục.
- Ưm... A...
Toàn thân Tàng Kiếm tôn giả cứng đờ, hắn chậm rãi cúi đầu, tròng mắt cấp tốc mất màu nhìn về phía ngực của mình... đó là kiếm cương do lực lượng của chính mình ngưng tụ thành, thật không ngờ dễ dàng xuyên qua thân thể của chính mình như vậy.
Tại sao có thể có... chuyện đáng sợ như vậy, buồn cười như vậy.
Kiếm cương của Tàng Kiếm tôn giả lấy kiếm ý ngưng thành, nhưng chủ thể lực lượng vẫn là Hắc Ám huyền lực.
Có mầm mống hắc ám của Tà thần ở trong người, Vân Triệt không hề sợ Hắc Ám huyền lực thuần túy. Theo lực lượng của hắc ám vĩnh kiếp không tiếng động tăng trưởng và ảnh hưởng trong vô hình, không sợ hãi này dần dần hóa thành khắc chế... cho đến hoàn toàn khắc chế!
Còn nếu như hoàn toàn tu thành... theo như chính miệng Kiếp Thiên ma đế từng nói ra, vậy cũng không chỉ đơn giản là hoàn toàn khắc chế như vậy, mà sẽ là “Hoàn toàn khống chế” đáng sợ đến thiên đạo đều vì vậy mà kinh sợ!
Tuy rằng hắn cách thời điểm này vẫn còn rất xa xôi. Nhưng giờ phút này mới chỉ tu luyện hắc ám vĩnh kiếp không đến một năm, khi hắn đối mặt với huyền giả bắc thần vực chỉ có thể áp chế, cũng đã vô cùng rõ ràng.
Những cường giả bắc vực có thực lực rõ ràng vô cùng cường đại, ở tinh giới thượng vị đều là tồn tại cao nhất này, đều đã không cách nào làm cho hắn cảm thấy áp bách và uy hiếp.
- Tàng... Tàng Kiếm!
Cửu Diệu thiên tôn triệt để ngây người, kêu to trong miệng mang theo khàn khàn và run run.
Nhưng Tàng Kiếm tôn giả lại không hề đáp lại, hắn ngơ ngác nhìn ngực mình bị kiếm cương của chính mình xuyên thủng... thân thể bị xuyên thủng, đối với một Thần Quân mà nói chẳng qua chỉ là thương tổn không phải không trị được, nhưng mà thân thể lại cảm thấy tiêu tán rõ ràng, cuối cùng thứ có thể cảm giác được đến là lục phủ ngũ tạng hóa thành bột phấn trong hắc ám...
Ầm!
Kiếm cương màu đen biến mất, hai lỗ máu vĩ đại ở trước ngực và sau lưng Tàng Kiếm tôn giả nổ tung, cả người trong mưa máu ngã lộn nhào xuống.
- Tàng Kiếm!
- Sư... sư tôn!
Tiếng kêu hoặc run run hoặc hoảng sợ chậm chạp vang lên, cả đám Cửu Diệu thiên cung đều bổ nhào lên, nhưng khoảnh khắc khi đụng chạm đến thân thể của Tàng Kiếm tôn giả lại toàn bộ kinh hãi muốn chết.
Thân thể của hắn đã không còn hơi thở, chỉ còn lại lạnh như băng.
Cho dù ở vị diện tinh giới thượng vị, một Thần Quân ngã xuống đều là đại sự oanh động một phương, đừng nói đến Thần Quân cấp tám! Bởi vì lấy lực lượng và sức sống cường đại của Thần Quân, muốn bại một Thần Quân có thể nói là tầm thường, nhưng muốn giết một Thần Quân thật sự quá khó khăn quá gian nan.
Mà Tàng Kiếm tôn giả từ khi hắn hoàn hảo không tổn hao gì đến khi trực tiếp đột tử lại chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Có lẽ hắn là Thần Quân chết nhanh nhất, không thể hiểu ra làm sao nhất trong lịch sử Thiên Hoang giới này.
- Chết... chết rồi.
Một cung chủ khác ngửa đầu, run giọng nói.
- Cái... gì!?
Cửu Diệu thiên tôn và Hoang Thiên long chủ đồng thời kinh hãi thất thanh.
Bên chỗ Thiên Cương Vân tộc, từ tộc trưởng Vân Đình đến các đại trưởng lão, rồi đến đệ tử Vân thị bình thường, tất cả đều như bị một cây chùy nện ngay mặt, cả kinh lung lay sắp đổ... không sai, kẻ địch chết, bọn họ sinh ra không phải là vui sướng mà chỉ có kinh hãi.
- Hắn... hắn... hắn... thật sự là... Vân Triệt!?
- Hắn thế mà lại... lợi hại... như vậy?
- Tàng Kiếm tôn giả... chính là Thần Quân cấp tám giống như Vân Tường đại nhân... A a...
Phịch phịch!
Thân thể Vân Tường mới vừa miễn cưỡng đứng lên lại đột ngột quỳ về, hắn nhìn Vân Triệt ở trên không sắc mặt lạnh cứng, như thần chết kiêu ngạo, thân thể và ngũ quan không ngừng phát run, không cách nào dừng lại.
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Trên mặt Cửu Diệu thiên tôn không còn một chút ngạo nghễ với ý cười như trước, hắn nói liên tục ba chữ “Ngươi”, cho dù là người yếu nhất ở đây đều nghe ra được ý sợ hãi ở trong đó.
Thân là Thần Quân cao nhất, cho dù Cửu Diệu thiên tôn hay là Hoang Thiên long chủ đều có thể chiến thắng Tàng Kiếm cung chủ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng phản chế kiếm cương của hắn, càng không có khả năng dễ dàng khiến hắn mất mạng như thế.
- Nửa bước... Thần... Chủ!
Mắt rồng của Hoang Thiên long chủ trợn to, gầm nhẹ ra tiếng.
Bốn chữ như trời giáng thần lôi, cả kinh mọi người linh hồn sợ run.
Thần Quân cấp mười là Thần Quân cảnh cao nhất, nhưng cũng không phải là cảnh giới cách Thần Chủ cảnh gần nhất. Bởi vì giữa Thần Quân cảnh và Thần Chủ cảnh còn có một cảnh giới đặc thù tên là “Nửa bước Thần Chủ”, thuộc cảnh giới chỉ còn nửa bước nữa sẽ bước vào Thần Chủ cảnh, chỉ cần cơ hội nào đó sẽ có thể thành Thần Chủ chí tôn!
Một cảnh giới mộng ảo mà Cửu Diệu thiên tôn và Hoang Thiên long chủ đều nhất định cả đời không dám hy vọng xa vời.
Tuy rằng trên bản chất vẫn là cảnh giới Thần Quân, nhưng lây dính hai chữ “Thần Chủ”, trong vô hình đã mang theo uy lăng làm cho người ta kính sợ và hít thở không thông.
Đối mặt với ánh mắt âm u kia của Vân Triệt, sắc mặt của Cửu Diệu thiên tôn cũng âm trầm xuống:
- Thật sự là nửa bước Thần Chủ thì sao! Hai người chúng ta liên thủ thì sợ gì hắn!
- ... Không sai!
Lời Cửu Diệu thiên tôn nói khiến Hoang Thiên long chủ đột nhiên từ trong kinh hãi tỉnh ngộ lại, hôm nay đến đây không chỉ có hai tộc bọn họ. Kể cả người trước mắt thật sự là nửa bước Thần Chủ, bọn họ có “Người sau lưng”, cũng vốn không sợ.
- Ra... tay!
Hoang Thiên long chủ gầm lên một tiếng dữ dội, hắc quang trên người phá nát, thân thể người tám thước trong hắc mang hóa thành long ảnh vạn trượng.
Phía sau nó, lũ rồng Hoang Thiên cũng toàn bộ hiện lên bản thể... Mặc dù bản thể sẽ tăng tiêu hao lên, nhưng sẽ phát huy ra chiến lực ở trạng thái cao nhất. Kể cả long chủ đều đã hiện ra bản thể, hiển nhiên gặp phải kẻ địch mạnh, sao chúng nó lại do dự.
Trong lúc nhất thời, trên không Thiên Cương Vân tộc long ảnh che không, trời đất không ánh sáng, ma lôi trùm xuống thế gian, long uy làm cho người ta sợ hãi khiến tộc nhân Vân thị không cách nào khống chế được mà run run, sắp quỳ lạy trên đất.
Đầu rồng của Hoang Thiên long chủ thong thả cúi xuống, một đôi mắt rồng hiện lên hắc mang như vực sâu hắc ám đủ để thôn tính tiêu diệt vạn vật:
- Long nộ không thể chạm, nhưng bản long chủ còn có thể cho ngươi cơ hội cuối cùng.
Vân Triệt hơi nâng mắt, nhìn lướt qua trên không, tròng mắt chợt hiện lên hồn mang lam đen giao hòa, trên người cũng nổ tung ra một đường long mang thương lam mở ra tròng mắt rồng tối đen.
Long thần hắc ám rít gào, mang theo âm thanh phán quyết của hắn vang vọng trời cao.
- Cút -- đi -- cho -- ta!!




 

 

 

Bình Luận (0)
Comment