Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 160 - Chương 161: Lăng Vân, Lăng Kiệt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_161" class="block_" lang="en">Trang 81# 1

 

 

 

Chương 161: Lăng Vân, Lăng Kiệt



Phần hồn hoa là một loại kịch độc, thần kỳ mà đáng sợ có tác dụng"Ly hồn", đó cũng là thứ duy nhất Vân Triệt nghĩ đến có thể giải trừ"phệ hồn đồng mệnh cổ" gì đó. Nhưng phần hồn hoa tồn tại lượng cực kỳ ít ỏi, năng lực"Ly hồn" của nó đáng ngạc nhiên không kém hơn tinh ẩn thảo, mà nó ít ỏi đến mức cũng như tinh ẩn thảo. Toàn bộ Thiên Huyền Đại Lục, cũng không vượt quá mười cây.

- Phần hồn hoa...... Phần hồn hoa......

Lam Tuyết Nhược thì thầm nhiều lần cái tên này, ghi nhớ trong lòng. Bốn chữ đơn giản"Thiên hạ khó tìm", cho thấy phải tìm được nó cỡ nào gian nan, nhưng gian nan lại cho nàng tia hi vọng duy nhất:

- Ta sẽ vận dụng hết thảy sức mạnh, lập tức đi tìm kiếm phần hồn hoa, Thương Phong hoàng thất của ta nắm quyền trong Thương Phong Đế Quốc, thứ khó tìm hơn nữa cũng nhất định có thể tìm được.

Vân Triệt biết mình nói ra"Phần hồn hoa" sẽ có kết quả này, hắn do dự một phen, vẫn không lên tiếng ngăn cản. Dù sao, chuyện này quan hệ đến cha nàng, là tính mạng an nguy của hoàng đế Thương Phong đế quốc.

Lúc này, thái giám trung niên vội vã đi vào, cúi đầu bẩm tấu:

- Khởi bẩm hoàng thượng, Thương Nguyệt công chúa, thiếu trang chủ Thiên Kiếm Sơn Trang Lăng Vân cầu kiến, hiện tại đang ở ngoài Thương Vân điện chờ đợi.

- Vậy sao?

Thương Vạn Hác với Lam Tuyết Nhược kinh ngạc.

- Thiên Kiếm Sơn Trang?

Vân Triệt trong lòng hơi động...... Vừa nghe Thương Vạn Hác kể về Thiên Kiếm Sơn Trang thực lực kinh người lại thêm chỗ dữa, do đo ấn tượng của hắn về Thiên kiếm Sơn Trang xảy ra biến hóa to lớn, lúc này người Thiên Kiếm Sơn Trang bỗng nhiên đến phỏng, trong lòng hắn nhất thời xáo động.

- Lẽ nào bọn họ đến vì vấn an phụ hoàng? Hoặc là nói...... Tiêu Tông và Phần Thiên Môn làm gì khiến cho bọn họ có hành động?

Lam Tuyết Nhược thấp giọng nói.

- Không phải!

Thương Vạn Hác chậm rãi lắc đầu:

- Trừ phi trẫm chết, hoặc là Tiêu Tông cùng Phần Thiên Môn bề ngoài can thiệp vào chuyện hoàng thất, bằng không Thiên Kiếm Sơn Trang sẽ không xuất thủ. Tính toán thời gian, cũng không xê xích gì nhiều. Bọn họ đến, có phải vì đưa thiệp mời. Nguyệt nhi, con thay trẫm đi tiếp đãi một chút...... Vân Triệt, ngươi tựa hồ có vẻ động tâm, nếu ngươi có hứng thú với Thiên kiếm Sơn Trang, vậy cùng Nguyệt nhi đi đi.

Lam Tuyết Nhược nhẹ nhàng gật đầu:

- Vâng, phụ hoàng. Liên quan đến việc phụ hoàng bị Cổ Thu Hồng hạ độc, có muốn đề cập với người Thiên Kiếm Sơn Trang không?

Thương Vạn Hác lặng lẽ, sau đó lắc đầu:

- Không! Chuyện này không được nói với bất kì nguời nào, lại càng không đuọc kinh động đến Cổ Thu Hồng bên kia. Coi như trước mặt vạch trần, hắn cũng nhất định có vô số phương pháp bao biện. Hơn nữa, Cổ Thu Hồng giao thiệp cực lớn, ngay cả tứ đại tông môn cũng chịu nhân tình. Trẫm tuy là hoàng đế, nhưng cũng không thể trở mặt với hắn.

Lam Tuyết Nhược cay đắng gật đầu:

- Nữ nhi biết rồi. Sau khi tiếm người Thiên Kiếm Sơn Trang, ta sẽ lập tức sai người đi Hắc Nguyệt thương hội, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải tìm được phần hồn hoa.

Vân Triệt theo Lam Tuyết Nhược điThương Vân điện, trong điện, hai người đã ở nơi đó chờ đợi. Một người nhìn qua trên dưới hai mươi tuổi, toàn thân áo trắng không nhiễm bụi, diện mạo tuấn nhã, hắn an tĩnh đứng trong điện trước một bộ tranh sơn thủy, tựa hồ đang đánh giá tâm ý bên trong, một người khác nhìn qua chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo có chút giống người kia, nhưng ngờ ngợ thấy được tính trẻ con chưa hết, cũng đồng dạng toàn thân áo trắng, nhưng không an phận như người thiếu niên kia, đang trong điện đi tới đi lui, hết nhìn đông tới nhìn tây, làm như đối với hoàng cung hết thảy đều rất tò mò.

Nghe được tiếng bước chân, ánh mắt thiếu niên khẽ rời bức tranh, thấy Lam Tuyết Nhược, trong con ngươi lóe lên kinh ngạc một cái rồi biến mất, tiến lên trước chắp tay nói:

- Thiên Kiếm Sơn Trang Lăng Vân, bái kiến Thương Nguyệt công chúa.

Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng chuyển hướng sang Vân Triệt, lễ phép mỉm cười.

Thân là thiếu trang chủ Thiên Kiếm Sơn Trang, Lăng Vân địa vị tuyệt không thua kém Hoàng thất công chúa, thậm chí còn hơn vài phần.

Nhưng Vân Triệt thấy từ trên người hắn, nhưng không có nửa điểm kiêu căng ngạo khí, ở trước mặt Thương Nguyệt công chúa không chỉ thân sĩ hành lễ, hơn nữa ngay cả người"Không cần thiết" đứng sau Thương Nguyệt công chúa như hắn cũng không mất lễ phép...... Mà những chuyện này, hoặc là có thể nói cố tình làm, nhưng Vân Triệt từ ánh mắt hắn, không nhìn thấy một tia tạp chất, trong suốt, không hề ô uế.

Đây là một quân tử chân chính, cũng không phải loại người ngu ngốc như Tiêu Cuồng Vân kia...... Vân Triệt trong lòng âm thầm than thở.

"Vân đại ca." Lam Tuyết Nhược cũng thuận theo đáp lễ, tao nhã cười:

- Đã đã lâu không gặp, không nghĩ tới lần này ngươi lại đến trước.

Lăng Vân mỉm cười nói:

- Lần trước may mắn được thấy phong thái Thương Nguyệt công chúa, nay đã qua hai năm lẻ sáu tháng. Hôm nay tới Hoàng thất, có thể lần thứ hai chính mắt thấy tôn nhan Thương Nguyệt công chúa, quả thật là vinh hạnh của Lăng Vân......

Lăng Vân đang nói, thiếu niên đi cùng hắn kia"Vèo" chạy tới, nhìn chằm chằm Lam Tuyết Nhược kinh hô:

- Ngươi chính là Thương Nguyệt công chúa sao? Oa oa oa! Lão ca, vị công chúa tỷ tỷ này còn xinh đẹp hơn ngươi nói!

- Tiểu Kiệt, không được vô lễ!

Lăng Vân lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho thiếu niên, sau đó trên mặt mang theo áy náy nói:

- Công chúa điện hạ, đây là xá bỏ đệ Lăng Kiệt, năm nay vừa mới 15 tuổi rưỡi, còn nhỏ không hiểu chuyện, lại hiếm khi rởi khỏi Thiên Kiếm Sơn Trang, vì lẽ đó không hiểu lễ nghi, mong công chúa đừng bận tậm.

Đệ đệ của Lăng Vân...... Cũng là nhi tử của trang chủ Thiên Kiếm Sơn Trang. Thân phận này tự nhiên không phải chuyện nhỏ, Lam Tuyết Nhược vừa muốn nói chuyện, Lăng Kiệt đã rất bất mãn lầm bầm:

- Này, lão ca! Ta sắp mười sáu tuổi, đã là người lớn, chỗ nào còn nhỏ không hiểu chuyện! Công chúa tỷ tỷ vốn lớn lên xinh đẹp như vậy, ta không có nói sai.

Lam Tuyết Nhược mỉm cười, nửa trêu chọc nói:

- Lăng Kiệt tiểu đệ đệ, tỷ tỷ cám ơn ngươi khích lệ, ngươi cũng đáng yêu nha. Lớn lên, nhất định sẽ có vô số tiểu muội muội thích.

Lời nói Lam Tuyết Nhược vốn ôn nhu như nước, hơn nữa nàng dung mạo khuynh thành, đủ để trong nháy mắt chiếm được trái tim"Tiểu đệ đệ". Lăng Kiệt từ nhỏ ở Thiên Kiếm Sơn Trang khổ cực luyện kiếm, rất ít ra ngoài, chưa từng thấy cô nương nào tuyệt mỹ như Lam Tuyết Nhược, còn thêm ôn nhu. Hắn cảm giác được nhịp tim đập nhanh, ngay cả khuôn mặt nhỏ còn có chút non nớt đỏ lên, ánh mắt hắn nhìn Lam Tuyết Nhược không chớp một cái, có chút thất thần nói:

- Công chúa tỷ tỷ, ngươi không chỉ lớn lên đẹp mắt như vậy, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe...... A, đúng rồi! Công chúa tỷ tỷ, ngươi gả cho ta làm nương tử có được hay không?

Lăng Vân cùng Vân Triệt lông mày đồng thời hơi co quắp một hồi.

Nếu như biến thành người khác, một mặt si mê, ánh mắt dâm tà nói ra những lời này, Vân Triệt không quản hắn là ai, trực tiếp cho một cái tát...... Đùa giỡn nữ nhân của mình ngay trước mặt, là nam nhân không ai chịu được. Nhưng Lăng Kiệt này bất luận vẻ mặt hay ánh mắt, cũng không nửa điểm dâm tà, chỉ có hình bóng thiếu niên chưa từng trải đời đối với lần đầu rung động trước nữ nhi, mà loại tình cảm đơn thuần không hề dối trá làm cho Vân Triệt không có cách nào chán ghét nổi.

- Tiểu Kiệt! Không được nói lung tung! Như ngươi vậy thực sự quá mạo phạm công chúa điện hạ, ngươi hồ nháo như vậy, lần sau ta sẽ không mang ngươi đi cùng.

Lăng Vân nắm lấy cánh tay Lăng Kiệt, nghiêm khắc nói, sau đó hướng Lam Tuyết Nhược áy náy nở nụ cười:

- Công chúa điện hạ, tiểu Kiệt tuổi còn nhỏ, ăn nói linh tinh, xin đừng nên trách móc.

- Ta mới không có ăn nói linh tinh!

Lăng Kiệt không phục lắm nói:

- Hơn nữa ta nói bao nhiêu lần, tuổi của ta đã không nhỏ, không được xem ta thành tiểu hài tử. Ta sắp mười sáu tuổi, cha cũng nói ta có thể làm chủ mọi chuyện. Ta muốn lấy công chúa tỷ tỷ làm lão bà, ta rất nghiêm túc, mới không phải ăn nói linh tinh! Mẫu thân còn cố ý dặn dò, nếu như nhìn thấy thích cô nương nào, nhất định phải lớn tiếng nói ra, chậm chễ sẽ bị người khác cướp đi. Hơn nữa, công chúa tỷ tỷ vừa nãy cũng nói ta rất đáng yêu, nói không chắc công chúa tỷ tỷ cũng rất yêu thích ta, sẽ lập tức đáp ứng ta...... Công chúa tỷ tỷ, có đúng không?

Khóe mắt Vân Triệt lần thứ hai co giật, lần này hắn không cách nào bình tĩnh nữa, bước lên trước nói:

- Lăng Kiệt tiểu đệ đệ, ngươi chết tâm đi, công chúa tỷ tỷ của ngươi không thể nào đáp ứng ngươi.

- A? Tại sao?

Lăng Kiệt đưa ánh mắt chuyển tới Vân Triệt, con mắt tròn xoe nhìn hắn. Lăng Vân cũng nhìn hắn vài lần, đối với khí chất thần bí không thể nhận ra của hắn thật đáng tán thưởng, mà có thể theo bên người Thương Nguyệt công chúa, cũng đủ để chứng minh hắn nhất định có chỗ bất phàm.

- Nguyên nhân rất đơn giản.

Vân Triệt hơi nhếch miệng:

- Bởi vì công chúa tỷ tỷ của ngươi đã có nam nhân.

Lam Tuyết Nhược môi đỏ hé mở, nhưng không có lên tiếng, vầng trán cũng nhăn lại, trên mặt hơi xuất hiệt một mảng hồng.

- Có nam nhân rồi?

Lăng Kiệt trừng mắt, sau đó rất khó chịu hét lên:

- Là ai! Là ai đoạt công chúa tỷ tỷ của ta, ta muốn khiêu chiến với hắn. Mẫu thân đã nói, những thứ khác có thể nhường, nhưng nữ nhân nhất định không thể, coi như bị người khác đoạt đi, cũng phải dùng... Phương thức nam nhân đoạt lại! Công chúa tỷ tỷ là ta coi trọng, ta muốn đánh bại hắn, đoạt lại công chúa tỷ tỷ."

Vân Triệt không quan tâm, sau đó bước lên trước, kéo tay nhỏ Lam Tuyết Nhược, cười híp mắt nói:

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chính là ta.

Lam Tuyết Nhược lần đầu tiên trước mặt người ngoài cầm tay hắn, càng là lần đầu tiên lấy thân phận công chúa ở trước mặt người khác thân mật như vậy, nàng lúc đầu theo bản năng kinh hoảng một hồi, nhưng không có ý tránh thoát, tùy ý cho hắn nắm chặt. Rõ ràng, Vân Triệt là người bốc đồng, để người ngoài biết quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối có hại, bởi vì có khả năng thu hút sự cảnh giác của Thương Lâm và Thương Sóc.

Nàng rất rõ ràng Vân Triệt kích động vì cái gì, chiếm hữu của riêng hắn với cô. Tuy rằng cùng một loại hài tử ghen tuông làm cho nàng có chút buồn cười, nhưng nàng lại cảm động cùng hương thụ kiểu bá đạo quan tâm này.

- Ngươi sao?

Lăng Kiệt trên dưới đánh giá hắn một phen, vừa muốn nói không tin, chợt thấy hắn kéo tay công chúa tỷ tỷ, nhất thời trừng mắt lên, như hổ con tức giận hét ầm lên:

- Ngươi ngươi ngươi lại dám cầm tay công chúa tỷ tỷ! Ngươi có chỗ nào xứng với công chúa tỷ tỷ, ngươi kém như vậy, lớn lên không đẹp bằng ta...... Ta muốn khiêu chiến ngươi! Đoạt lại công chúa tỷ tỷ.

Vân Triệt nhất thời cũng nổi giận...... Nói hắn kém cũng thôi, nhưng con thỏ nhỏ chết bầm này lại còn nói mình lớn lên không bằng hắn, chuyện này hoàn toàn không thể nhẫn nhịn:

- Khiêu chiến? Bỏ đi! Ta sợ tiểu tử ngươi chưa đủ lông đủ cánh! Muốn so sánh, cứ việc tới đây, nhìn ta làm ngươi răng rơi đầy đất!

Vân Triệt vừa nói xong, ánh mắt Lăng Vân nhìn về phía Vân Triệt nhất thời trở nên rất...... Phức tạp. Mà trong đầu Vân Triệt cũng truyền đến tiếng cười khổ của Mạt Lỵ:

- Ngươi xác định ngươi muốn tỷ thí với hắn? Lăng Kiệt tuy rằng tuổi so với ngươi nhỏ hơn nhiều, nhưng huyền lực tu vi đã Linh Huyền Cảnh cấp ba......

Mạt Lỵ mới nói một nửa, Vân Triệt giật nảy mình...... Linh Huyền cảnh cấp ba? Tiểu oa nhi này mới 15 tuổi, huyền lực tu vi lại cao tới Linh Huyền Cảnh cấp ba!? Sao có thể có chuyện đó?

Nội phủ Thương Phong Huyền phủ, đứng hàng thứ nhất trong Thiên Huyền Bảng cũng mới Linh Huyền Cảnh cấp hai, tuổi 17. Hai Linh Huyền Cảnh khác tuổi đã 20. Mà người trước mắt mới nhìn qua hiền lành, còn có chút ngốc manh Lăng Kiệt...... Lại là 15 tuổi Linh Huyền Cảnh cấp ba! Một đủ để gọi là"Quái thai" rồi

- Này còn không hết! Hắn tu luyện huyền công rất bá đạo, khí trường trên người mơ hồ càng vô cùng sắc bén, vượt xa khỏi Linh Huyền Cảnh cấp ba. Này đủ để chứng minh, hắn chẳng những là Linh Huyền Cảnh cấp ba, còn có thể khiêu chiến vượt cấp. Nếu như ngươi muốn thử sức, gặp phải Linh Huyền Cảnh cấp ba bình thường còn có thể miễn cưỡng chống đỡ bốn, năm chiêu, nhưng đối mặt hắn...... Nhất định tìm chết!

Tinh Hồn Kiếm Thánh: Tên của ta là Lăng Kiệt.

Lăng Kiệt: Trùng hợp như thế, tên của ta cũng gọi là Lăng Kiệt.

Tinh Hồn Kiếm Thánh: Ta còn có một ca ca, tên gọi Lăng Vân.

Lăng Kiệt: trùng hợp như vậy! Ta cũng có ca ca, cũng gọi là Lăng Vân.

Tinh Hồn Kiếm Thánh: mịa nó! Ngươi cùng ca ca ngươi đến từ đâu? Ta đến từ Hoả Tinh (sao hỏa).

Lăng Kiệt: ta cũng đến từ Hoả Tinh.

Tinh Hồn Kiếm Thánh:......... Sát Thiên Đao này thậm chí ngay cả đặt tên cũng lười biếng! Không thể nhẫn nhịn! Ta tìm lão đại mật báo!

Lăng Kiệt: Ơ! Lão đại ngươi là ai?

Tinh Hồn Kiếm Thánh: nghe cho kỹ, lão đại ta là phu quân Thánh Tử Quả Quả đại nhân, uy chấn thiên hạ, lục giới chi chủ, chúng thần chi vương, còn nắm giữ thánh thể bất tử. Ngươi có lão đại sao?

Lăng Kiệt: Tạm thời có...... Nhưng lão đại Vân Triệt của ta tương lai nhất định cũng có thể nhất thống lục giới, so với lão đại ngươi còn khủng khiếp hơn!

Tinh Hồn Kiếm Thánh: Cái gì! Lại dám nói so với ta lão đại ta! Muốn chết!

Lăng Kiệt: Ta lại sợ ngươi sao? Xuất chiêu!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment