.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_160" class="block_" lang="en">Trang 80# 2
Chương 160: Tứ đại thánh địa trong truyền thuyết
- Cổ Thu Hồng?
Lời Lam Tuyết Nhược khiến cho Vân Triệt kinh ngạc một trận, lập tức rơi vào trầm tư. Người có thể khiến cho Thương Vạn Hác đồng ý động đao trên thân thể, còn là vị trí ở ngực, nhất định là người hắn cực kỳ tin cậy hoặc người thân cận. Vân Triệt vốn cho rằng sẽ là thái tử hoặc tam hoàng tử hoặc là hoàng tử khác, không nghĩ tới, người Lam Tuyết Nhược kêu lên lại là Cổ Thu Hồng.
Nhưng theo như lời Lam Tuyết Nhược, Cổ Thu Hồng dường như vốn không có lý do để trăm phương ngàn kế hại Thương Vạn Hác như vậy, trừ phi…
- Vân Triệt…
Thần sắc Thương Vạn Hác vô cùng phức tạp, hắn có phần gian nan hỏi:
- Loại cổ này tồn tại ở tâm mạch, có phải cực kỳ khó có thể phát hiện không?
Vân Triệt rõ ràng vì sao hắn lại hỏi như vậy, nghiêm nghị nói:
- Y giả bình thường, nhất là người không đọc lướt qua về cổ độc cổ trùng, thật khó có thể phát hiện sự hiện hữu của nó. Nhưng mà, nếu y thuật của Cổ Thu Hồng thật sự cao siêu như trong truyền thuyết mà nói, không có khả năng không phát hiện ra sự tồn tại của “Phệ hồn đồng mệnh cổ”. Đương nhiên, nếu như hắn hạ cổ… Hắn đương nhiên không “Phát hiện” được.
- Ta hiểu rồi.
Trọng miệng Thương Vạn Hác nặng nề thở ra một ngụm trọc khí, thân thể ngửa ra dựa vào trên giường, sắc mặt tái nhợt, dường như bỗng chốc lại già đi rất nhiều:
- Nguyệt nhi, không sai, tất cả sự thật đều đang chứng minh, người hạ cổ, chính là Cổ Thu Hồng. Vết sẹo trên ngực ta, chính là ba năm trước hắn đã lưu lại, cũng từ sau hôm ấy, ta ròng rã ba năm bệnh nặng không dậy nổi. Vân Triệt đã ép cổ đi ra cho chúng ta nhìn, nó quả thật tồn tại, đây là sự thật chân thật nhất, mà tất cả những chuyện khác… Đều là giả dối.
Một khắc này, hắn cảm giác mình uổng công làm hoàng đế, trong ba năm, nhưng lại luôn tin cậy, thậm chí kính trọng một người độc hại chính mình, lúc này nghĩ đến, bản thân đường đường là hoàng đế Thương Phong, quả thật giống như kẻ ngốc bị đùa bỡn trong lòng bàn tay… Quả nhiên là ngu xuẩn buồn cười đến cực điểm.
- Nhưng mà, vì sao Cổ đại sư lại phải làm như vậy? Hoàng thất chúng ta luôn có quan hệ tốt với hắn, ngay cả phụ hoàng cũng kính trọng hắn có thừa, tại sao hắn có thể làm ra chuyện như vậy?
Lam Tuyết Nhược như trước khó có thể chấp nhận, môi cắn chặt vào nhau.
- Hắn có lẽ không có lý do trực tiếp, nhưng nhất định có lý do gián tiếp. Ví dụ như nghịch tử Thương Lâm và Thương Sóc có giao dịch gì đó với hắn… Cũng có thể dính dáng đến Tiêu tông hoặc Phần Thiên môn. Hơn nữa… Nguyệt nhi, tâm tính con quá mức thuần lương, con luôn luôn kính trọng Cổ Thu Hồng, thậm chí coi hắn như thánh nhân. Nhưng trước kia khi trẫm kết giao với hắn, liền phát hiện tâm tính của hắn cũng không phải đức dày vô hại như ngoài mặt. Ngược lại, có khi hắn cũng sẽ âm thầm làm ra chút hành vi khiến cho người ta khinh thường. Nhưng y thuật của hắn cao, không thể nghi ngờ, cho nên trẫm luôn luôn nỗ lực quan hệ tốt. Nhưng người muốn quan hệ tốt với hắn nhiều lắm, so sánh với tông môn to lớn, thân phận hoàng đế này của trẫm, có lẽ không đáng kể chút nào.
Thương Vạn Hác lắc lắc đầu, trên mặt lộ vẻ bi ai. Thân là hoàng đế, lại bị người trong im hơi lặng tiếng giết hại đến mức này, ròng rã ba năm ốm đau trên giường, khó rời tẩm cung, quả thật kém chết không xa. Hơn nữa nếu như hắn không “Bị bệnh”, Thương Lâm và Thương Sóc lại dám vọng động, càng không có cơ hội dẫn sói vào nhà.
- Vân Triệt, cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, có lẽ đến chết, trẫm cũng chết không rõ ràng, điểm cuối của sinh mệnh, có lẽ còn có thể không biết đi cảm kích người hại ta.
Thương Vạn Hác tự giễu cười cười:
- Lúc trước ta còn chất vấn y thuật của ngươi, thật sự ngượng ngùng.
- Hoàng thượng ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy.
Vân Triệt vội vàng xua tay nói:
- Hoàng thượng, về chuyện ngươi trúng cổ này, ta có một nghi ngờ, kính xin hoàng thượng cho giải đáp. Đương nhiên, nếu chuyện này liên quan đến bí mật hoàng thất, hoàng thượng hoàn toàn có thể không cần trả lời ta.
- Ngươi hỏi đi. Trẫm đã là một cái mạng tàn, tâm nguyện cuối cùng, tất cả ở trên người Nguyệt nhi. Ngươi là người Nguyệt nhi tin cậy nhất, cho nên trẫm đối với ngươi, cũng không có bí mật…
Thương Vạn Hác nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Vân Triệt lộ vẻ xúc động… Lời này từ trong miệng một người hoàng đế nói ra, phân lượng nặng dữ dội. Mấy câu ngắn ngủi tỏ rõ u ám trong lòng Thương Vạn Hác, còn có cưng chiều với Lam Tuyết Nhược. Ốm đau ba năm, hắn cuối cùng thấy rõ ràng cuộc đời của bản thân luôn luôn có được tài sản quý giá nhất là gì… Không phải là ngôi vị hoàng đế của hắn, không phải là thần tử và bảy nhi tử hắn luôn luôn ưu ái, mà là nữ nhi duy nhất của hắn.
Vân Triệt chậm rãi nói:
- Theo như ta được biết, phệ hồn đồng mệnh cổ là loại cổ đào tạo cực kỳ không dễ, chẳng những nguồn cổ vạn kim khó cầu, hơn nữa trong đào tạo, ngàn con cổ nhiều nhất chỉ có thể có một con thành công, thứ khác đều là cổ chết. Cho nên muốn có được một chủng cổ phệ hồn đồng mệnh cổ, phải hao tốn thời gian rất dài và giá cao. Mà sau khi phệ hồn đồng mệnh cổ xâm nhập vào cơ thể, rất khó phát hiện, trúng cổ thân thể sẽ suy yếu, nhanh chóng già đi, trong vòng năm năm hẳn phải chết, sau khi phệ hồn đồng mệnh cổ cũng cùng chết đi, hóa thành một vũng máu trong cơ thể người trúng cổ, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết từng tồn tại nào. Cho nên, loại cổ này bình thường được dùng để ám hại một người không để lại chút dấu vết nào, khiến cho không ai có thể phát hiện ra nguyên nhân chân chính chết đi, mà cho rằng hắn bị bệnh chết.
- Nhưng nghe đồn, thái tử và tam hoàng tử đều nóng lòng tranh vị, Tiêu tông và Phần Thiên môn âm thầm trợ giúp. Sở dĩ Cổ Thu Hồng hạ cổ trên người hoàng thượng, tất nhiên có liên quan đến bọn họ. Nhưng bọn họ đã nóng lòng khiến hoàng thượng băng hà, vì sao không sử dụng ám sát, hạ độc các thủ đoạn nhanh hơn này, mà muốn hao hết tâm tư dùng phương pháp chẳng những phiền toái, hơn nữa tốn thời gian rõ dài này? Nếu Tiêu tông và Phần Thiên môn thật sự có dã tâm như vậy, bọn họ lựa chọn âm thầm ám sát hoặc giết bằng thuốc độc mới nên là bình thường nhất. Ta có thể nghĩ đến giải thích duy nhất… Là phía sau hoàng thượng, có cái gì khiến Tiêu tông và Phần Thiên môn đều kiêng kỵ, khiến cho bọn họ không dám lưu lại bất kỳ dấu vết gì?
Khi Vân Triệt nói được một nửa, Thương Vạn Hác đã biết hắn muốn hỏi điều gì, Vân Triệt vừa dừng lời, hắn chậm rãi gật đầu, không giấu giếm Vân Triệt, cúi đầu đáp lại:
- Là vì Thiên kiếm sơn trang.
- Thiên kiếm sơn trang?
- Thương Phong hoàng thất, và Thiên kiếm sơn trang đều khởi đầu cùng một ngày trong cùng một năm, tổ tiên của trẫm, cùng tổ tiên của Thiên kiếm sơn trang giống như huynh đệ khác họ thân như tay chân. Sau khi Thương Phong hoàng thất nắm chính quyền thiên hạ trong tay, luôn luôn cố hết sức thúc đẩy Thiên kiếm sơn trang lớn mạnh, cho đến khi trở thành tông môn hạng nhất ở Thương Phong đế quốc. Còn Thiên kiếm sơn trang, luôn vì làm tông môn thủ hộ cho hoàng thất mà tồn tại. Tuy rằng theo thời gian trôi đi, quan hệ giữa hoàng thất và Thiên kiếm sơn trang đã dần dần xa cách, nhưng một ít hiệp nghị trong đó, lại chưa bao giờ đứt đoạn. Động tác trong nội bộ hoàng thất, bọn họ không hề nhúng tay vào chút nào, nhưng nếu có ngoại lực uy hiếp đến hoàng thất, bọn họ sẽ ra tay. Mà, nếu như trẫm gặp phải ám sát hoặc giết bằng thuốc độc mà chết, bọn họ nhất định sẽ ra tay, tra rõ ràng.
- … Nhưng mà, Tiêu tông, Phần Thiên môn và Thiên kiếm sơn trang đều được xưng là tứ đại tông môn, bọn họ sẽ kiêng kỵ Thiên kiếm sơn trang như vậy?
Vân Triệt có phần không hiểu nói.
Thương Vạn Hác khẽ lắc đầu:
- Có lẽ ngươi có điều không biết. Mặc dù họ được xưng là tứ đại tông môn, nhưng bản về thực lực tổng hợp lại, cho dù Băng Vân tiên cung, Tiêu tông, Phần Thiên môn cộng lại, cũng không cách nào so sánh với Thiên kiếm sơn trang. Mặc dù Thiên kiếm sơn trang cũng được xưng giống như họ, nhưng trên cấp độ, lại hoàn toàn siêu việt hơn họ. Mà bối cảnh của Thiên kiếm sơn trang, càng khiến cho ba đại tông môn khác không rét mà run.
- Bối cảnh? Thiên kiếm sơn trang còn có bối cảnh?
Vân Triệt lại kinh ngạc. Thiên kiếm sơn trang đã là tông môn hạng nhất của Thương Phong đế quốc, đã là đỉnh phong, lại còn có bối cảnh?
- Ngươi có từng nghe tới “Tứ đại thánh địa” của Thiên Huyền đại lục chưa?
Thương Vạn Hác hỏi.
- Tứ đại thánh địa… Hình như đã từng nghe gia gia ngẫu nhiên nhắc tới…
Vân Triệt thoáng ngẫm nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nói:
- Nhưng mà, tứ đại thánh địa không phải là thứ tồn tại trong truyền thuyết sao? Chẳng lẽ chúng thật sự tồn tại?
- Ha ha, nếu như bàn về cấp độ, tứ đại thánh địa đúng là truyền thuyết, thậm chí tồn tại giống như thần. Ngay cả như trẫm, cũng không có tư cách tiếp xúc với cấp độ kia, ngay cả tư cách ngưỡng vọng cũng không có. Tứ đại tông môn của Thương Phong đế quốc chúng ta, ở trước mặt tứ đại thánh địa đều nhỏ bé như con kiến. Chỉ cần tứ đại thánh địa muốn, hủy diệt quốc đô Thiên Huyền thất là dễ dàng.
- Thế mà lại… Còn có tồn tại như thế.
Trong lòng Vân Triệt hoàn toàn rung động:
- Chẳng lẽ, bối cảnh của Thiên kiếm sơn trang, chính là một trong tứ đại thánh địa?
- Không sai.
Thương Vạn Hác chậm rãi gật đầu:
- Hoàng cực thánh vực, nhật nguyệt thần cung, thiên uy kiếm vực, chí tôn hải điện… Đây là tên của Tứ đại thánh địa Thiên Huyền. Bọn họ vì sứ mệnh “Thủ hộ” thứ gì đó mà tồn tại, từ đó không can thiệp vào tranh đấu của bảy nước. Mà Thiên kiếm sơn trang, có liên quan tới thiên uy kiếm vực của tứ đại thánh địa. Bởi vì tổ tiên của Thiên kiếm sơn trang, chính là nhi tử lớn nhất của cường giả chí tôn Quân Huyền cảnh của Thiên uy kiếm vực, nhưng bởi vì tư chất quá kém, không có tư cách ở lại trong Thiên uy kiếm vực, cho nên bị trục xuất, cũng liền sáng lập ra Thiên kiếm sơn trang trên mảnh đất này, kiếm quyết Thiên kiếm sơn trang sử dụng, cũng có bóng dáng của “Thiên uy kiếm quyết”.
Một thứ thiên uy kiếm vực bỏ quên, lại có thể thành lập lên đại tông môn đệ nhất của Thương Phong đế quốc. Khủng bố của Tứ đại thánh địa này, quả thật không thể tưởng tượng.
- Vì quan hệ tổ tiên, cách mỗi ba năm Thiên kiếm sơn trang sẽ cung phụng Thiên uy kiếm vực một lần, lúc ban đầu Thiên uy kiếm vực không thèm để ý, sau này cuối cùng nhận lấy, cũng khiến cho Thiên kiếm sơn trang dựng lên liên hệ với Thiên uy kiếm vực. Tuy rằng tia liên hệ này rất yếu ớt, nhưng dù sao cũng là Thiên uy kiếm vực, cho dù chỉ có một tí xíu, cũng khiến cho Thiên kiếm sơn trang không ai dám khi dễ, không người dám chọc. Trẫm còn từng nghe nói, vào trăm năm trước Thiên uy kiếm vực chấn áp ngầm một vị “Yêu nhân” có địa vị rất nặng ở trong Thiên kiếm sơn trang, có thể thấy được cũng có coi trọng nhất định đối với Thiên kiếm sơn trang.
- Các đại tông môn của Thương Phong đế quốc hàng năm tranh đấu gay gắt, nhưng chưa bao giờ có tông môn nào nghĩ tới muốn lay động vị trí tông môn hạng nhất của Thiên kiếm sơn trang. Bọn họ muốn trẫm chết, cũng không thể không cố kỵ Thiên kiếm sơn trang, cho nên dùng phương pháp không lưu lại bất kỳ dấu vết nào này, thật sự chẳng qua cũng bình thường.
Thương Vạn Hác nói xong, thở dài thật dài một tiếng, đầy mặt mỏi mệt.
Vân Triệt lâu không nói gì, im lặng tiêu hóa lời Thương Vạn Hác nói.
Lời nói giữa bọn họ, Lam Tuyết Nhược đang tâm thần lo lắng không nghe lọt nhiều lắm, mà chút chuyện này, cũng không phải là chuyện nàng quan tâm nhất, nàng giữ chặt ống tay áo Vân Triệt, khẩn trương nói:
- Vân sư đệ, ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết… Ngươi đã biết loại cổ này, kia có phải có biện pháp có thể giải cổ này không?
Vân Triệt tiếp tục trầm mặc một lúc, sau đó khẽ gật đầu:
- Có.
- A ––
Lam Tuyết Nhược kêu to một tiếng, đôi mắt đẹp trong nháy mắt mở to đến vô cùng sáng rực. Thương Vạn Hác cũng bỗng chốc mở to mắt, ánh mắt u ám toát ra khát vọng sáng rọi:
- Vân Triệt, ngươi nói… Là thật? Là không phải cổ không giải được?
- Vạn vật cân bằng, tương sinh tương khắc. Trên thế giới này, không có cổ không giải được. Chính là, muốn giải cổ “Phệ hồn đồng mệnh cổ” này, nói dễ dàng cực kỳ dễ dàng, nói khó khăn… Nhưng cũng khó ngang tận trời xanh.
Vân Triệt bình tĩnh nói.
- Rốt cuộc phải giải như thế nào?
Lam Tuyết Nhược nắm chặt cánh tay Vân Triệt, sắc mặt vì kích động mà ửng hồng toàn bộ:
- Chỉ cần có thể cứu phụ hoàng, cho dù khó hơn nữa, ta cũng nhất định sẽ làm được.
- Phần hồn hoa.
Vân Triệt nhìn Lam Tuyết Nhược, nhẹ nhàng nói ra cái tên này:
- Chỉ cần một cánh hoa phần hồn hoa, ta có thể giải được “Phệ hồn đồng mệnh cổ” trong cơ thể hoàng thượng, chính là phần hồn hoa này… Thiên hạ khó tìm.
Lời tác giả: Từ mấu chốt của chương này thật ra chính là “Yêu nhân”, những cái khác đều vô nghĩa.