Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 158 - Chương 159: Phệ Hồn Đồng Mệnh Cổ

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_159" class="block_" lang="en">Trang 80# 1

 

 

 

Chương 159: Phệ hồn đồng mệnh cổ



- Hoàng thượng, trước để cho ta kiểm tra mạch tượng của ngươi đi.

Tướng mạo của Thương Vạn Hác khiến trong lòng Vân Triệt có một dự cảm tương đối đáng sợ, nhưng cũng không dám quyết đoán. Hắn tiến về phía trước vài bước, đi đến trước mặt Thương Vạn Hác, hai ngón tay phải đặt trên mạch đập của hắn, sau đó nhắm hai mắt lại.

Lam Tuyết Nhược nhất thời ngừng hô hấp, Thương Vạn Hác cũng không nói gì thêm, hai mắt hơi đục ngầu im lặng đánh giá nam tử mà nữ nhi chọn lựa này.

Nhưng trong lòng hoàn toàn không trông cậy vào hắn có khả năng có trợ giúp gì cho bệnh tình của mình, hắn có thể có y thuật siêu quần, nhưng dù sao còn quá trẻ tuổi. Chuyện y thuật này, không phải dựa vào học được, mà cần vào nhiều năm tích lũy và cô đọng lại.

Vân Triệt kiểm tra mạch một lần, cũng không kiểm tra lâu lắm, sau hơn mười hơi thở, hắn thấp giọng nói:

- Hoàng thượng, tiếp theo ta sẽ lấy huyền lực chạy vào nội tạng của ngươi, xin đừng kháng cự.

- Được, ngươi cứ việc làm là được. Trẫm nói rồi, ngươi là người do Nguyệt nhi mang đến, trẫm tuyệt đối tin được.

Thương Vạn Hác gật đầu nói.

Tức thời, huyền lực của Vân Triệt phóng thích một chút, chạy vào lục phủ ngũ tạng của Thương Vạn Hác. Cũng giống vậy không lâu lắm, hắn liền thu hồi huyền lực, sau đó mở mắt ra, vẻ mặt phức tạp.

- Như thế nào?

Lam Tuyết Nhược liền vội vàng hỏi. Tuy rằng thời gian Vân Triệt kiểm tra cộng lại, cũng mới không đến một phút, nhưng “Bệnh” mà bất cứ ai kiểm tra, ngay cả Cổ Thu Hồng cũng bó tay hết cách, một thiếu niên mười bảy tuổi kiểm tra trong thời gian ngắn có năng lực thấy cái gì. Chỉ có điều trong lòng thiếu nữ có chủ, luôn có một tín nhiệm mù quáng đối với nam nhân của mình, Lam Tuyết Nhược có địa vị Thương Nguyệt công chúa cao quý, cũng không thoát khỏi được tâm tính như thế của nữ hài.

Vân Triệt trầm mặc một lúc, hỏi:

- Hoàng thượng, chỗ ngực của ngài có phải có một vết sẹo không tính là quá lâu? Nếu như có, có phải đại khái lưu lại từ ba năm trước không?

Thương Vạn Hác khẽ ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên:

- Không sai, đúng là trước ngực trẫm có lưu lại một vết sẹo, chiều dài một tấc, cũng đúng là ba năm trước lưu lại… Sao ngươi lại biết được trên người trẫm có vết sẹo này?

Nhìn thấy Thương Vạn Hác gật đầu, sắc mặt Vân Triệt bỗng chốc trở nên hơi khó coi.

Biểu cảm của Vân Triệt, khiến Lam Tuyết Nhược nhất thời bất an, khẩn trương hỏi:

- Vân sư đệ, bệnh tình của phụ hoàng ta rốt cuộc như thế nào? Ngươi có phải nhìn thấy cái gì không?

- Phù…

Vân Triệt thở ra một hơi thật dài, sắc mặt nặng nề nói

- Hoàng thượng bị, đúng là không phải bệnh, càng không phải trúng độc, nhưng mà, cũng không phải mạch máu bị hao tổn như Cổ Thu Hồng kia nói… Mà là, bị người hạ cổ!

- Hả? Cổ?

Môi thơm của Lam Tuyết Nhược há to, vẻ mặt kinh ngạc.

- Hả? Tại sao lại có phán đoán này?

Thương Vạn Hác lại tỏ vẻ thản nhiên. Thật hiển nhiên, hắn không tin lời Vân Triệt nói, đây cũng không phải không tín nhiệm Vân Triệt, mà là hắn càng tin Cổ Thu Hồng hơn. Từ ba năm trước đến nay, thân thể của hắn đều được Cổ Thu Hồng trị liệu vẫn duy trì ổn định. Hơn nữa, một người là thần y hạng nhất danh chấn Thương Phong, một người là một thiếu niên mới mười bảy tuổi, cho dù là ai, cũng không thể lựa chọn tin tưởng lời một thiếu niên mà chất vấn một thần y hạng nhất thanh danh Y thánh trăm năm.

Vân Triệt cau mày nói;

- Loại cổ này tên là “Phệ hồn đồng mệnh cổ”, lấy hình thức cổ nhập vào thân thể, dựa vào máu trong tim người mà trưởng thành. Sau khi trưởng thành ở bên cạnh tâm mạch người, lấy nguyên khí của người mà sống, nhưng nguyên khí cần cho sinh trưởng lại vô cùng to lớn, gần như một nửa nguyên khí của ký chủ, đều sẽ bị nó cắn nuốt. Mấy năm nay sở dĩ thân thể hoàng thượng vô cùng suy yếu, hơn nữa cực nhanh già đi, cũng bởi vì nguyên khí của ngươi, quá một nửa bị “Phệ hồn đồng mệnh cổ” này cắn nuốt.

Biểu cảm của Thương Vạn Hác vẫn như trước cực kỳ bình tĩnh, hắn hơi lộ vẻ kinh ngạc, nói:

- Nếu quả thật như lời ngươi nói, trong cơ thể trẫm bị hạ xuống cổ lợi hại như thế, Cổ Thu Hồng có y thuật cổ kim có một không hai, không có khả năng không phát hiện được. Nếu nói một lần chẩn trị không phát hiện ra được còn nói qua được, nhưng ba năm này, Cổ Thu Hồng vì trẫm chẩn trị vài chục lần, quả quyết không đến mức mỗi lần đều không phát hiện ra được. Vân Triệt, có phải ngươi nghĩ sai chỗ nào rồi không?

- Sẽ không!

Vân Triệt không hề do dự lắc đầu:

- Tuyệt đối sẽ không. Ta biết hoàng thượng tất nhiên không tin, cho nên, xin hoàng thượng cho ta một cơ hội chứng minh… Cho phép ta mở vết sẹo trước ngực ngươi ra, ta sẽ khiến cổ kia, hiện hình ngay trước mặt hoàng thượng.

Chân mày Thương Vạn Hác nhất thời cau chặt. Thân thể hoàng đế hắn vô cùng tôn quý, sao có thể để cho một thiếu niên nho nhỏ cứ như vậy mở cơ thể ra. Hắn còn chưa nói ra lời, Lam Tuyết Nhược đã mở miệng nói:

- Phụ hoàng, con tin lời Vân sư đệ nói, càng tin tưởng cách làm người của hắn, hắn tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện gì tổn thương đến phu hoàng. Bệnh tình của phụ hoàng vẫn không có chuyển biến, ngay cả Cổ đại sư cũng không có cách nào, cho dù Vân sư đệ không mang đến chuyển biến, nhưng ít nhất không có chỗ xấu.

Cắt một vết thương trên người hoàng đế, chuyện này đương nhiên không phải nhỏ. Nhưng Lam Tuyết Nhược vẫn như trước không chút lựa chọn khuyên nhủ Thương Vạn Hác, một mặt hy vọng chuyển biến xuất hiện, về phương diện khác, càng là một tín nhiệm sâu đậm đối với Vân Triệt. Nàng mới mở miệng, Thương Vạn Hác vốn định nói lời cự tuyệt liền trực tiếp nuốt xuống, chậm rãi gật đầu:

- Được rồi… Nếu lát nữa miệng vết thương này cắt uổng công, ngươi cũng không cần khẩn trương tự trách.

Vân Triệt gật gật đầu, không nói gì, hắn vạch quần áo trước ngực Thương Vạn Hác ra, vị trí ở trước ngực Thương Vạn Hác, quả nhiên để lại một vết sẹo dài chừng một tấc, thời gian đã lâu, vết sẹo này đã trở nên rất mờ, nhưng đủ để thấy rõ.

Vân Triệt chìa ngón tay, huyền lực truyền lên đầu ngón tay, ngay khi hắn chuẩn bị vạch lên trên ngực Thương Vạn Hác, động tác hơi khựng lại một chút, bởi vì trong một nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác được một khí lực huyền khí tập trung chặt chẽ vào bản thân. Khí lực huyền khí này ẩn náu cực kỳ kỹ, người bình thường tuyệt đối khó phát hiện ra, nhưng lực cảm giác của Vân Triệt sâu sắc dữ dội, hơn nữa hắn cảm giác được, khí lực huyền lực này có nội tình vô cùng khủng bố, cường độ, ít nhất ở Thiên Huyền cảnh!

Kinh ngạc một khoảnh khắc, sau đó Vân Triệt lập tức bình tĩnh lại. Bên người hoàng đế, sao lại không có cao thủ tuyệt đỉnh thủ hộ chứ. Chỉ có điều hắn không phải muốn hại hoàng đế, cho nên cũng không hề kiêng kỵ. Lập tức đưa tay nhẹ nhàng vạch lên trên ngực Thương Vạn Hác, mở vết sẹo dài chừng một tấc kia ra, từng giọt máu nhanh chóng chảy ra. Mà tay kia của Vân Triệt vội vàng đặt lên vị trí lệch lên trên vết thương, phượng hoàng viêm lực cẩn thận dũng mãnh tiến vào, nháy mắt liền tìm được chỗ ẩn thân của “Phệ hồn đồng mệnh cổ”.

Cổ tự nhiên sợ lửa, phượng hoàng viêm lại là vua trong lửa. “Phệ hồn đồng mệnh cổ” chấn kinh lập tức chạy trốn ngược theo hướng phượng hoàng viêm, bị Vân Triệt dẫn dắt từng chút một ra chỗ miệng vết thương.

- Đi ra.

Vân Triệt mở to mắt, thấp giọng nói.

Giọng hắn vừa dừng, miệng vết thương nơi ngực Thương Vạn Hác bỗng nhiên động đậy một trận khác lạ, sau đó, một cổ trùng thon nhỏ dài chừng nửa tấc, toàn thân vàng óng ánh từ trong miệng vết thương thò ra nửa thân cổ, lại kịch liệt giãy giụa.

- A!!!

Lam Tuyết Nhược bị sợ đến kêu sợ hãi một tiếng, mặt mày trắng bệch. Ngay cả Thương Vạn Hác thân là hoàng đế cũng bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, toàn thân cương cứng…

- Đừng động!

Vân Triệt gầm to một tiếng, ngăn lại tất cả mọi động tác của Lam Tuyết Nhược, Thương Vạn Hác, còn có người âm thầm kia, tay trái nhanh chóng nâng lên, lấy phượng hoàng viêm ép cổ trùng màu vàng óng ánh này vào trong máu Thương Vạn Hác, sau đó phóng thích huyền lực, che lại miệng vết thương của Thương Vạn Hác, bôi dịch cầm máu bên ngoài.

- Trẫm… Trong thân thể trẫm lại có thứ như vậy!

Thương Vạn Hác nhìn qua đã trấn tĩnh lại, nhưng toàn thân cứng ngắc hiển thị rõ ràng hắn vẫn còn kinh hồn chưa ổn định.

- Vân sư đệ… Vì sao không đưa… Đưa cổ vừa rồi ra, ngược lại khiến nó quay trở về thân thể phụ hoàng? Rõ ràng… Rõ ràng đã bị ngươi dẫn ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tuyết Nhược hoàn toàn tái nhợt, thiếu nữ vốn có sợ hãi trời sinh đối với côn trùng kỳ dị này, huống chi nó còn tồn tại trong thân thể Thương Vạn Hác.

Vân Triệt lắc lắc đầu, nói:

- Không phải ta không muốn lấy nó ra, mà vốn không thể. Nếu đây là cổ khác, cho dù lại đáng sợ, chỉ cần tìm ra chỗ này, cũng có thể nghĩ biện pháp dẫn ra hoặc giết luôn. Nhưng loại cổ này… Sở dĩ nó được gọi là “Phệ hồn đồng mệnh cổ”, là vì nó không chỉ cắn nuốt số lượng lớn nguyên khí của ký chủ, thêm vào đó, sau khi nó từ hình thái cổ nuốt máu trong tim của ký chủ mà sinh, liền lấy mạch máu của ký chủ thành mạch máu của mình, đồng mệnh cộng sinh với ký chủ. Nói cách khác, phệ hồn đồng mệnh cổ trong cơ thể hoàng thượng này, cùng xài chung một mạng với hoàng thượng! Nếu hoàng thượng chết, nó sẽ chết. Trái lại, nếu nó chết, hoàng thượng cũng sẽ chết!

- A!!

Mắt đẹp của Lam Tuyết Nhược trợn to, tròng mắt run rẩy dữ dội.

- Cái… Cái gì? Trên đời này, vẫn còn có vật âm độc như vậy!

Thương Vạn Hác cũng tỏ vẻ lo sợ không yên.

Vân Triệt tiếp tục nói:

- Mà nó cần hút nguyên khí của hoàng thượng để sống, một khi rời khỏi thân thể hoàng thượng, sẽ lập tức biến mất, hơn nữa cả đời nó chỉ biết có một ký chủ, cho dù nó rời thể sau đó lập tức nhập vào trong cơ thể một ký chủ khác, cũng không làm nên chuyện gì. Cho nên, phệ hồn đồng mệnh cổ này chẳng những không thể lấy từ trong thân thể hoàng thượng ra, ngược lại phải “Cung cấp nuôi dưỡng” thật tốt cho nó, chỉ có thể bất đắc dĩ mặc kệ nó thời thời khắc khắc cắn nuốt nguyên khí thân thể, tuyệt đối không thể để cho nó chết đi.

Vân Triệt ngừng lại một chút, giọng nặng nề nói:

- Tuyết Nhược sư tỷ, hoàng thượng, lời tiếp theo, hơi tàn khốc… Tuổi thọ của cổ trùng đều không quá dài. Theo ta được biết, tuổi thọ của phệ hồn đồng mệnh cổ được năm năm. Mà thời gian nó ở trong cơ thể của hoàng thượng, đã vượt qua ba năm. Chừng hai năm nữa, phệ hồn đồng mệnh cổ này cũng sẽ chết, nói cách khác… Tuổi thọ của hoàng thượng, tối đa cũng chỉ còn lại có hai năm.

- Tại sao lại như vậy… Tại sao lại như vậy…

Lam Tuyết Nhược che môi, đã khóc không thành tiếng.

Thương Vạn Hác há to miệng thở phì phò, cổ giấu trong cơ thể hắn, còn có lời Vân Triệt nói, không thể nghi ngờ khiến cho tâm thần hắn hoàn toàn đại loạn, thậm chí còn có hoảng sợ. Hắn thấp giọng nói:

- Rốt cuộc là ai… Là ai lại hạ cổ trùng âm độc này cho trẫm! Trẫm nhất định phải tìm ra hắn… Bầm thây vạn đoạn!!

Vân Triệt nhìn Thương Vạn Hác, nói:

- Nếu hoàng thượng muốn biết là ai hạ cổ, thật ra lập tức có thể biết.

Thân thể Thương Vạn Hác chấn động, lập tức nói:

- Vân Triệt, chẳng lẽ ngươi biết người hạ cổ?

- Ta cũng không biết, nhưng hoàng thượng nhất định biết.

Vân Triệt bình tĩnh đích nói:

- Loại “Phệ hồn đồng mệnh cổ” này chỉ có thể lấy phương thức cổ nhập vào trong cơ thể con người, hơn nữa phải xuyên vào máu trong tim ký chủ mới có thể trưởng thành. Máu trong tim một người, chỉ tồn tại ở vị trí ngực. Cho nên, muốn hạ cổ này trong cơ thể một ngươi, nhất định phải vạch ra một vết thương ở ngực hắn, thông qua miệng vết thương trực tiếp bỏ cổ này vào. Cổ thông qua đồ ăn, thức uống mà tiến vào trong cơ thể vốn sẽ không trưởng thành, thông qua máu ở các bộ phận khác cũng giống như thế. Hoàng thượng chỉ cần nhớ tới ba năm trước kia là ai vạch ra vết thương ở trên ngực ngươi, cũng biết là ai hạ cổ.

Lời này của Vân Triệt vừa dứt, Thương Vạn Hác và Lam Tuyết Nhược đều ngây ra đó.

- Không… Không có khả năng! Không thể nào là Cổ đại sư hạ cổ, năm đó Cổ đại sư vẫn luôn dốc lòng trị liệu cho phụ hoàng, quan hệ với hoàng thất ta vẫn luôn vô cùng tốt… Không thể nào là hắn! Hắn vốn không có lý do hại phụ hoàng ta.

Lam Tuyết Nhược đầy mặt hoảng sợ… Nàng biết người ba năm trước đã vạch ra vết thương trên ngực phụ hoàng, chính là y thánh Cổ Thu Hồng. Lần đó, là Thương Vạn Hác bị nhiễm phong hàn nặng, Cổ Thu Hồng tự xưng là phong hàn quá nặng, muốn từ trong ngực lấy ra một ít máu hàn…

Nhưng nàng tôn trọng, kính ngưỡng và cảm kích thật sâu với y thánh này, trong lúc nhất thời vốn không cách nào liên hệ hắn với người hạ cổ ác độc.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment