.
._79__2" class="block_" lang="en">Trang 79# 2
Chương 158: Y thánh
Buổi sáng ngày hôm sau, Vân Triệt đi theo Lam Tuyết Nhược tới Thương Phong hoàng cung.
Đời này đây là lần đầu tiên tiến vào hoàng cung, Vân Triệt ít nhiều gì cũng có chút cảm giác Già Lưu vào thăm đại quan viên (nhà quê lên tỉnh). Kiến trúc hoàng cung tự nhiên cực kỳ khí thế xa hoa, chung quanh đều là ngói lưu ly màu vàng sáng lóng lánh sáng rọi đẹp đẽ quý giá dưới ánh mặt trời, nhìn đến khiến Vân Triệt hoa cả mắt.
Lam Tuyết Nhược như trước ăn vận một thân đơn giản, ở ngoài nàng sẽ không bị người nhận ra thân phận, nhưng trong hoàng cung, lại có ai mà không biết công chúa hoàng thất duy nhất này. Bọn họ đi đến đâu, đủ kiểu thị vệ cung nữ nối liền không dứt, nhìn thấy Lam Tuyết Nhược, đều sẽ vội vàng hạ bái, cung kính gọi “Công chúa”, Vân Triệt theo bên người Lam Tuyết Nhược, cũng không dịch dung hoặc cố hết sức giả dạng cái gì. Cơ sở ngầm trong cung của thái tử và tam hoàng tử tự nhiên rất nhiều, chuyện hắn đi theo Lam Tuyết Nhược tiến cung, nhất định sẽ nhanh chóng bị thái tử và tam hoàng tử biết được, chỉ có điều Vân Triệt cũng không để chuyện này vào trong lòng. Ngược lại, nếu hắn dịch dung hóa trang, truyền ra tin tức chính là Thương Nguyệt công chúa dẫn theo một người không quen biết tiến cung gặp mặt hoàng thượng, mà thái tử và tam hoàng tử lại không tra ra được thân phận của người này, ngược lại có khả năng sẽ là một phiền toái đối với Lam Tuyết Nhược.
Hoàng cung rất lớn, Lam Tuyết Nhược vừa đi, vừa giới thiệu kiến trúc quan trọng của hoàng cung cho Vân Triệt. Hơi bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới phía trước một tòa cung điện khí thế huy hoàng.
- Nơi này, chính là tẩm cung của phụ hoàng ta.
Lam Tuyết Nhược mở miệng nói, thần sắc hơi khẩn trương. Nàng giống như thiếu nữ bình thường lần đầu tiên dẫn người trong lòng mình đến cho phụ mẫu nhìn xem, khẩn trương sợ không nhận được tán thành của phụ mẫu.
Hai bên đường đi tới cung điện chia ra có một mảng lớn hồ nước, hoa sen trong hồ nở vừa vặn, sóng xanh dập dờn, liễu xanh lướt nước, lá sen khẽ lan, hoa sen đón gió, trong không khí tràn ngập hương vị nhàn nhạt.
- Ừm, chúng ta vào đi thôi.
So sánh với Lam Tuyết Nhược, Vân Triệt ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Lam Tuyết Nhược đi phía trước, dẫn theo Vân Triệt đi tới tẩm cung hoàng đế. Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một lão giả toàn thân áo bào màu tro, râu dài tới ngực đối diện đi tới. Mặc dù khuôn mặt lão giả này trông có vẻ già nua, nhưng đầu tóc và chòm râu kia đều đen, hiển nhiên cực kỳ chú ý đạo dưỡng sinh, cách rất xa, Vân Triệt đã có thể ngửi thấy được mùi thuốc nhàn nhạt.
Đi theo phía sau lão giả là hai tùy tùng, mặc dù chỉ là tùy tùng, nhưng từ chỗ sâu trong đôi mắt kia mơ hồ có thể thấy được thái độ ngạo mạn, cho dù đây là ở trong hoàng cung.
Nhìn thấy lão giả này, bước chân Lam Tuyết Nhược dừng lại một chút, sau đó vội vàng nghênh đón, hơi thi lễ, lễ phép nói:
- Cổ đại sư, ngươi đã đến rồi. Bệnh tình của phụ hoàng ta như thế nào?
Hành động của Lam Tuyết Nhược khiến cho Vân Triệt kinh ngạc một trận. Từ cách ăn mặc của lão giả này đến xem, hiển nhiên không phải là người hoàng thất, nhưng Lam Tuyết Nhược đường đường là thân phận công chúa, lại chủ động tiến lên chào hỏi vấn an, còn hành một lễ đơn giản… Khi Lam Tuyết Nhược nói lên ba chữ “Cổ đại sư”, chân mày Vân Triệt vừa động, nhất thời nghĩ đến một người.
- Hóa ra là công chúa điện hạ.
Lão giả cười hề hề hoàn lễ, thái độ rất hiền hòa:
- Sáng nay được hoàng thượng truyền cho đòi, cho nên đặc biệt đến xem. Đêm qua gió hơi lạnh, hoàng thượng bị chút phong hàn, đã không có gì đáng ngại. Về phần chuyện mạch máu của hoàng thượng… Haizzz, xin thứ cho lão phu vô năng, vẫn không tìm thấy biện pháp giải quyết.
- Cổ đại sư ngàn vạn lần đừng nói như vậy, mạch máu vất vả mà sinh bệnh, thế gian vốn không có biện pháp chữa trị. Năm đó nếu không phải phụ hoàng được Cổ đại sư chiếu cố, chỉ sợ… Tóm lại, Cổ đại sư ngàn vạn lần đừng tự trách. Thương Nguyệt lại tạ ơn ân tình của Cổ đại sư.
Trên mặt Lam Tuyết Nhược hiện vẻ cảm kích nói.
- Thương Nguyệt công chúa nói như vậy, thật sự ngại chết lão phu rồi. Xin điện hạ yên tâm lão phu nhất định sẽ dùng hết khả năng, bảo vệ long thể ngô hoàng… Hiện giờ hoàng thượng sắp nghỉ ngơi, nếu điện hạ muốn vào thăm hoàng thượng, cũng nhanh chóng đi vào đi, lão phu cáo từ.
- Cổ đại sư đi đi.
Lão giả mang theo hòm thuốc, dẫn theo tùy tùng chậm rãi mà đi. Lam Tuyết Nhược vẫn nhìn theo bọn họ rời đi, đủ thấy rất tôn trọng lão giả này. Vẫn chờ bọn họ đi xa, Lam Tuyết Nhược mới đảo mắt, giải thích với Vân Triệt:
- Hắn chính là Cổ đại sư lúc trước ta đã từng nhắc tới với chàng, vài năm này, bệnh tình của phụ hoàng ta đều do hắn trị liệu, cũng may có Cổ đại sư, phụ hoàng ta mới có thể kéo dài hơi tàn đến bây giờ.
- Y thuật của hắn rất mạnh?
Vân Triệt đưa tay sờ cằm, thuận miệng hỏi.
- Cổ Thu Hồng đại sư năm nay tuổi đã một trăm sáu mươi, có danh xưng “Y thánh”, y thuật cao có một không hai ở Thương Phong đế quốc, không ai có thể bằng, được công nhận là thần y hàng đầu của Thương Phong. Hơn nữa, chẳng những Cổ đại sư y thuật cao tuyệt, còn hiểu thuật thông huyền, có thể thông ba huyền quan quỳ thủy, tử khuyết, tâm môn cho huyền giả hậu thiên, có thể được Cổ đại sư thông huyền, gần như là giấc mộng của toàn bộ huyền giả Thương Phong. Ngay cả tứ đại tông môn, cũng vì vậy mà một đường tôn sùng Cổ đại sư là thượng khách, cung cung kính kính, hàng năm đều sẽ thỉnh cầu Cổ đại sư thông huyền cho đệ tử hạch tâm. Cho nên, ở Thương Phong hoàng thành, danh vọng của Cổ đại sư cực cao, người có việc cầu hắn, thiếu tính mạng hắn, thiếu nhân tình của hắn đếm cũng đếm không hế, cho nên, cũng chưa từng có ai dám đắc tội Cổ đại sư, bằng không, sẽ có số người không đếm được chủ động ra mặt vì Cổ đại sư… Bao gồm tứ đại tông môn Thiên kiếm sơn trang, Băng Vân tiên cung, Tiêu tông, Phần Thiên môn này.
Khi Lam Tuyết Nhược nói điều này, thái độ kính ngưỡng trên mặt, hiển nhiên trong kính trọng Cổ đại sư này còn có sùng bái ít nhiều.
- Y thánh?
Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, hiện ra một độ cong nhỏ bé… Y thánh, là danh hiệu của sư phụ hắn. Mà ở trong lòng hắn, sư phụ cũng là y thánh, trên thế gian này không có người nào xứng với danh y thánh này!
- Phẩm hạnh của Cổ đại sư này như thế nào?
Vân Triệt có điều ngụ ý hỏi.
Lam Tuyết Nhược nói:
- Cổ đại sư chẳng những y thuật cao tuyệt, hơn nữa hòa nhã hiền lành, cũng không vì mình là thần y hàng đầu mà ngạo mạn, trị liệu cho bệnh nhân vẫn không hỏi tôn ti, cứu trị một vài người cùng khổ còn thường xuyên không lấy một xu. Cho nên danh tiếng của Cổ đại sư ở Thương Phong hoàng thành cực kỳ tốt, người người ngưỡng mộ khen ngợi. Chỉ có điều, nghe nói tính tình của hắn có đôi khi hơi ngang ngược, một vài bệnh nhân đắc tội hắn, hoặc hắn vì nguyên nhân gì đó không vừa mắt người ta, cho dù cho vạn kim, hắn cũng tuyệt đối không cứu trị.
- A, thật sao…
Vân Triệt gật gật đầu,
- Đi thôi, chúng ta vào xem phụ hoàng nàng.
Bàn về khả năng nhìn người, mười Lam Tuyết Nhược cũng kém Vân Triệt. Lần đầu tiên khi Vân Triệt nhìn thấy Cổ Thu Hồng, liền trực tiếp kết luận… Lão nhân này, tuyệt đối không phải thứ hàng tốt gì!
Không có lý do đặc thù gì, chỉ là một cảm giác, một cảm giác khi gặp phải vô số người đuổi giết, biết được vô số kiểu đáng ghê tởm, trải qua vô số lần bên bờ sinh tử bồi dưỡng lên.
Tiến vào tẩm cung, thái giám trung niên bên người hoàng thượng lập tức tiến vào trong bẩm báo.
Từ ba năm trước sau khi phụ hoàng đột nhiên bạo bệnh, phần lớn thời gian đều ở trong tẩm cung này, rất ít ra ngoài. Bởi vì thân thể phụ hoàng thật sự quá yếu, chịu không nổi một chút phong hàn, cho dù mắc một chút bệnh nhỏ, cũng có thể dẫn đến nguy hiểm tới tính mạng.
Thần sắc Lam Tuyết Nhược ảm đạm nói:
- Tình huống này của phụ hoàng, đã không thể lo liệu quốc sự, nhưng đại hoàng huynh và tam hoàng huynh của ta lại dẫn sói vào nhà, sau đó chẳng những bất kính với phụ hoàng, còn thỉnh thoảng nói ra lời bức bách, khiến phụ hoàng vốn không có khả năng truyền ngôi cho bọn họ, chỉ có thể dùng tính mạng của mình kéo ngày từng ngày…
- Yên tâm đi.
Vân Triệt nhẹ nhàng bóp tay Lam Tuyết Nhược, an ủi:
- Ta nói rồi, cho dù là bệnh gì, chỉ cần là bệnh, ta liền nhất định có biện pháp chữa khỏi.
Câu nói này không phải Vân Triệt nói bừa, hắn là truyền nhân của y thánh, tuyệt đối không cho phép bản thân bôi nhọ danh tiếng của sư phụ!
- Ta tin tưởng chàng.
Lam Tuyết Nhược ôn nhu trả lời.
- Công chúa điện hạ, còn có vị tiểu huynh đệ này, hoàng thượng đã ở bên trong chờ hai người, mời vào đi.
Thái giám trung niên khom người ở cửa, cung kính nói.
Tiến vào tẩm phòng của hoàng đế, Vân Triệt liếc mắt liền nhìn thấy được lão giả đang ngồi dựa trên giường. Năm nay Lam Tuyết Nhược vừa tròn mười chín tuổi, tám ngày sau thái tử mới ba mươi ba tuổi, theo lẽ thường mà nói, tuổi của hoàng đế này hẳn chừng năm sáu chục tuổi, hơn nữa trong hoàng cung sống an nhàn sung sướng, linh dược linh quả vô số, ở tuổi này đế vương không thể trông có vẻ già nua, nhưng người trên giường lại sắc mặt khô héo vàng như nến, tóc hoa râm, ánh mắt đục ngầu vô thần, giống như lão nhân xế chiều hơn tám mươi tuổi.
Vân Triệt nhíu chặt mày một cái, đây là…
- Phụ hoàng!
Nhìn thấy sắc mặt Thương Vạn Hác kém như vậy, Lam Tuyết Nhược đau xót trong lòng, vội vàng tiến đến trước giường, lo lắng nói:
- Mới vừa rồi ở cửa tẩm cung gặp được Cổ đại sư, hắn nói đêm hôm qua người lại nhiễm phong hàn… Hiện giờ cảm thấy như thế nào? Có tốt lên một chút không?
- Ha ha.
Thương Vạn Hác hiền từ nhìn Lam Tuyết Nhược, hiện giờ, cũng chỉ có ở trên người nữ nhi này, hắn mới có thể tìm thấy được ấm áp ở trên người làm phụ thân là mình:
- Đã không có gì đáng ngại. Sợ con lại lo lắng quá độ, cho nên không nói cho con biết. Nguyệt nhi, người con mang đến, sao không giới thiệu cho trẫm một chút?
Vân Triệt tiến lên phía trước một bước, chắp tay nói:
- Vân Triệt đệ tử nội phủ, bái kiến hoàng thượng.
- Hả? Ngươi chính là Vân Triệt?
Trên mặt Thương Vạn Hác lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười:
- Tuy rằng trẫm sống trong tẩm cung, nhưng cũng nghe nói Thương Phong huyền phủ ra một thiếu niên tuyệt tài kinh diễm, tuổi còn nhỏ liền vượt qua bảy cấp chiến thắng đệ tử nội phủ, còn thành công khống chế Bá Vương cự kiếm mấy trăm năm đều không thể có ai khống chế được, thật sự làm cho người ta kinh thán.
Vân Triệt mỉm cười, khiêm tốn nói:
- Hoàng thượng khen trật rồi. Tại hạ chỉ là một đệ tử huyền phủ bình thường, không đảm đương nổi lời khen như thế của hoàng thượng.
Lời Vân Triệt nói khiến Lam Tuyết Nhược không nhịn được “Phì” cười:
- Vân sư đệ, ngươi bình thường đều vênh váo hung hăng, ở đâu cũng đều có dáng vẻ kiêu ngạo khí thế bừng bừng, sao hôm nay ở trước mặt phụ hoàng ta lại bỗng nhiên trở nên khiêm nhường như thế.
Nếu như mới vừa rồi Thương Vạn Hác nghe xong tên của Vân Triệt, trong lòng chỉ có một chút thưởng thức hắn, nhưng lời này của Lam Tuyết Nhược vừa ra, ánh mắt Thương Vạn Hác nhìn về phía Vân Triệt nháy mắt thay đổi, hắn tự nhiên vô cùng hiểu biết nữ nhi của mình, nữ nhi của mình tùy ý tự nhiên trêu đùa một nam tử thiếu niên như thế, hắn hoàn toàn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thân là hoàng đế Thương Phong, ánh mắt hắn sắc bén bao nhiêu, lúc Lam Tuyết Nhược nói chuyện, trong ánh mắt nàng nhìn Vân Triệt, Thương Vạn Hác lại càng thấy được thứ gì đó không giống bình thường…
Thần sắc Thương Vạn Hác không thay đổi, hiền hòa nói:
- Nguyệt nhi, vị “Vân sư đệ” này của con, có phải chính là người con dùng thời gian hai năm tìm được không?
Đêm qua hoàn toàn thổ lộ tiếng lòng, mở ra khúc mắc, Lam Tuyết Nhược cũng vốn không cần kiêng dè chuyện Thương Phong bài vị chiến ở trước mặt Vân Triệt, nàng thản nhiên gật đầu trả lời:
- Dạ. Thiên phú của Vân sư đệ như thế nào, phụ hoàng đã nghe nói, tin tưởng ba năm tiếp theo, Vân sư đệ có thể đạt tới độ cao rất cao, nhất định có khả năng tiến vào vị trí một trăm người đầu tiên… Chỉ có điều, hôm nay con mang Vân sư đệ tới, cũng không đơn thuần giới thiệu cho phụ hoàng biết, thật ra Vân sư đệ chẳng những thiên phú huyền lực rất cao, lại còn biết y thuật, còn thường xuyên tự xưng là thần y đó.
- Hả?
Trên mặt Thương Vạn Hác lại một lần nữa nhiều thêm vài phần hứng thú:
- Ngươi còn biết y thuật? Hay là, ngươi chuẩn bị xem bệnh cho trẫm?
- Ta sẽ dốc hết khả năng thử một chút.
Vân Triệt hơi lộ vẻ dè dặt đáp lại… Từ khi hắn vào cửa, liền đã quan sát sắc mặt của Thương Vạn Hác, dần dần bắt đầu có một dự cảm không tốt lắm.
- Ha ha, được.
Ngay cả Cổ Thu Hồng cũng bó tay hết cách, Thương Phong đế quốc cũng không có khả năng có người khác có thể trị, huống chi là một thiếu niên mới chỉ mười bảy tuổi. Nhưng Thương Vạn Hác cũng không cự tuyệt, ôn hòa nói:
- Khó có được ngươi có phần tâm này, ngươi lại là người Nguyệt nhi mang đến, trẫm tự nhiên không có lý do cự tuyệt. Chỉ có điều, trẫm cần phải báo trước cho ngươi biết, dựa theo lời Cổ đại sư nói, trên người trẫm cũng không phải là bệnh, mà là do vất vả lâu ngày khiến cho mạch máu bị tổn thương mang tính vĩnh cửu, cũng không cần miễn cưỡng.