Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 156 - Chương 157: Ái Mộ, Hứa Hẹn

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_157" class="block_" lang="en">Trang 79# 1

 

 

 

Chương 157: Ái mộ, hứa hẹn



Màn đêm buông xuống, gió đêm hơi mát. Toàn bộ nội phủ hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không nghe thấy. Vân Triệt ngồi trên đỉnh đình của quan phong đình sau Thái huyền điện, tắm ánh trăng, trong đầu yên lặng suy nghĩ sự tình.

Rời khỏi Lưu Vân thành đã hơn một năm, hắn vốn quy hoạch cuộc đời rất đơn giản, chữa trị huyền mạch của mình, trong vòng ba năm có được thành tựu, sau đó trở lại Lưu Vân thành, đòi tự do cho gia gia và tiểu cô, cùng với tôn nghiêm của mình. Sau này, hắn gặp Mạt Lỵ, hắn nhờ Mạt Lỵ mà sống lại, vận mệnh, cũng buộc cùng một chỗ với nàng, quỹ tích cuộc đời cũng nhất định vì Mạt Lỵ mà sẽ long trời lở đất.

Nhưng hiện giờ, trong sinh mạng của hắn, lại thêm một Lam Tuyết Nhược.

Hắn thích Lam Tuyết Nhược, một điểm này hắn rất khẳng định. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã bị dáng dấp xinh đẹp và khí chất ôn nhã của nàng hấp dẫn thật sâu. Nửa năm ở chung, nhất là từng cùng trải qua kiếp nạn sinh tử, cảm tình đối với lẫn nhau trong lòng bọn họ cũng nảy sinh một chút thành thục.

Mà cho đến ngày hôm qua, hắn mới biết được thân phận của Lam Tuyết Nhược, cũng biết chuyện nàng gánh vác. Cùng với, nếu như muốn cùng với nàng, sẽ gặp phải chuyện gì.

Hôm qua, một vài lời Tần Vô Ưu nói cực kỳ tàn khốc, nhưng Vân Triệt không thể không thừa nhận, mỗi một câu hắn nói đều là sự thật không thể tranh cãi. Năng lực của hắn quá nhỏ, có lẽ có thể giải quyết bất cứ ân oán cá nhân nào đó, nhưng hoàng thất phân tranh, còn dính dáng tới hai tông môn to như vậy, nếu như hắn chợt bị cuốn vào, cuốn vào trong cát bụi như lấp bể, nháy mắt liền bị chìm ngập vô tung vô ảnh.

- Vân sư đệ, hóa ra ngươi lại ở trong này.

Giọng nói dịu dàng của Lam Tuyết Nhược vang lên sau lưng Vân Triệt, mang theo một trận gió thơm lay động, Lam Tuyết Nhược đã nhảy lên đỉnh đình, mỉm cười nhìn hắn:

- Vừa mới đi chỗ ở của ngươi tìm ngươi, phát hiện ngươi không ở đó. Không nghĩ tới ngươi lại sẽ có hứng trí trong việc ngắm trăng này, có phải gặp chuyện gì phiền lòng không?

- Chuyện phiền lòng không coi vào đâu.

Mắt Vân Triệt nhìn về phía trước:

- Ta chỉ làm một quyết định có thể là quan trọng nhất trong cuộc đời ta.

Lam Tuyết Nhược ngồi xuống bên cạnh Vân Triệt, do dự một chút, sau đó cẩn thận hỏi:

- Vân sư đệ, nghe nói ngươi đồng thời nhận được thiệp mời của thái tử và tam hoàng tử, hơn nữa thời gian mời còn hoàn toàn giống nhau. Ngươi… Ngươi đang do dự nên đi thiệp mời của ai sao?

Vân Triệt chưa trả lời, hỏi ngược lại:

- Sư tỷ, ngươi cảm thấy ta nên đồng ý ai? Một người là thái tử, một người là tam hoàng tử, dường như đều không phải người ta có thể cự tuyệt.

Trên mặt Lam Tuyết Nhược thoáng qua phức tạp thật sâu, do do dự dự nói:

- Ta, ta muốn nghe quyết định của ngươi. Chuyện của ngươi, ta… Không có quyền can thiệp.

- … Ta nghe nói, hiện giờ hoàng thất Thương Phong phong vân rung chuyển, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Trước mắt hoàng đế ốm đau nằm giường, mạng không bao lâu, nếu có một ngày hắn băng hà, một khi tất cả phong vân và mạch nước ngầm bộc phát… Sư tỷ, ta muốn biết, ngươi có bằng lòng để ta cuốn vào phân tranh của hoàng thất không?

Sắc mặt Vân Triệt lạnh nhạt hỏi.

- Không! Không đồng ý! Ta một vạn cái không đồng ý!

Lam Tuyết Nhược vội vàng lắc đầu:

- Vân sư đệ, ta biết ngươi không phải người có dục vọng quyền lực, ngươi cũng nhất định sẽ không làm như vậy, đúng không?

- Nếu như, ta nhất định phải lẫn lộn vào đây?

Vân Triệt buồn bã nói.

Thân thể Lam Tuyết Nhược cứng đờ, hai mắt to mang theo kinh hoảng nhìn Vân Triệt:

- Tại sao ngươi phải lẫn lộn vào? Ngươi không rõ ràng phong vân và mạch nước ngầm trong nội bộ hoàng thất có nguy hiểm đáng sợ cỡ nào, một khi ngươi bị cuốn vào, sau đó cuối cùng không ra được. Phức tạp và nguy hiểm trong này, không phải ngươi có thể tưởng tượng. Vân sư đệ, ngươi không phải người thích quyền lực và đấu tranh, ngươi định làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự định đầu nhập vào thái tử hoặc tam hoàng tử sao?

- Ngươi nói rất đúng, ta không có dục vọng vì với quyền lợi. Đối với tranh đấu, ta càng không có hứng thú. Nhưng mà, trên thế giới này, rất nhiều việc không phải vì mình không có hứng thú, không thích liền không làm.

Ánh mắt Vân Triệt chuyển về phía Lam Tuyết Nhược, đắm đuối nhìn nàng:

- Sư tỷ… Ta nên gọi ngươi là Tuyết Nhược sư tỷ, hay là… Thương Nguyệt công chúa điện hạ?

Mắt đẹp của Lam Tuyết Nhược bỗng chốc trừng lớn, trong mắt xuất hiện rung chuyển và hoảng loạn trong thoáng chốc, nàng cúi đầu xuống, ấp úng nói:

- Ngươi… Ngươi đã biết cả rồi? Là Tần đạo sư nói cho ngươi sao? Ta… Ta thật sự không phải cố ý muốn giấu giếm ngươi, ta chỉ là… Chỉ là…

Vân Triệt không chờ nàng nói tiếp, tự nhiên nói nhỏ:

- Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã bị vẻ ngoài ôn nhu tao nhã và làm cho người ta vui tai vui mắt của ngươi khuất phục. Sau này, phân tông Tiêu tông làm khó dễ, ngươi không tiếc phiêu lưu mạo hiểm bị liên lụy cũng phải cứu ta, sau đó, càng đơn độc tự mình đi đến chỗ phân tông, cũng bởi vì vậy mà trải qua chạy trốn sinh tử với ta… Sau này đi tới Thương Phong hoàng thành này, tiến vào Thương Phong huyền phủ, ngươi luôn luôn cẩn thận sắp xếp và chăm sóc tốt tất cả cho ta. Nếu như không có ngươi, ta đã chết dưới tay Tiêu Tại Hách, cũng hoặc là hiện giờ không biết thân về nơi đâu, có lẽ còn đang trong trốn chạy, ăn gió nằm sương, nào có thể có chỗ yên ổn đặt chân.

- Vì ta làm nhiều như vậy, ta nghĩ ngươi thích ta, ta cũng hưởng thụ mỗi một khắc cùng với ngươi… Cho đến ngày hôm qua, khi ta nhận được thiệp mời, Tần đạo sư nói tất cả với ta, ta mới biết được, ngươi sở dĩ đối xử đặc biệt với ta, sở dĩ không tiếc tự mình đi tới phân tông Tiêu tông, sở dĩ dẫn ta đến Thương Phong hoàng thành, là nhìn trúng tư chất và tiềm lực của ta, vì hoàn thành một nguyện vọng của phụ hoàng ngươi, để cho ta đại diện hoàng thất đi tham gia Thương Phong bài vị chiến. Một vài suy nghĩ lúc trước của ta, chỉ là ta tự mình đa tình…

Trong lời nói của Vân Triệt mang theo mất mát và đau thương nhàn nhạt, khiến cho Lam Tuyết Nhược rối loạn tâm thần một trận, mà một câu nói cuối cùng của hắn, càng làm cho trong lòng nàng không khỏi đau đớn một trận, nàng kinh hoảng kêu lên:

- Không phải… Không phải! Ta thật sự đúng là vì phụ hoàng mà lựa chọn ngươi, nhưng ta không phải luôn lén gạt ngươi, càng không muốn lợi dụng ngươi. Ta chỉ luôn hy vọng tìm được thời cơ thích hợp nhất sau đó sẽ nói tất cả cho ngươi biết. Bởi vì ở chung với ngươi càng lâu, ta càng sợ hãi… Ta sợ lỡ như sau khi ngươi biết tất cả sẽ cảm thấy ta lừa gạt ngươi, lợi dụng ngươi, mà sở dĩ ta sợ hãi, là vì… Bởi vì…

- Sư tỷ…

Vân Triệt lại một lần ngắt lời nàng, giọng thương cảm nói:

- Ta muốn… Yên tĩnh một chút…

Giọng nói vừa dứt, Vân Triệt đã trượt từ trên đỉnh đình xuống, không tiếng động biến mất trong màn đêm.

- Vân sư đệ… Vân sư đệ!!

Dưới ánh trăng sáng tỏ, chiếu sáng hoàn toàn chung quanh, Lam Tuyết Nhược lại đã không tìm được bóng dáng của Vân Triệt.

- Không phải như thế, thật sự không phải như thế… Ta thật sự không phải cố ý muốn giấu giếm ngươi, lại không phải thật sự muốn lợi dụng ngươi…

Lòng Lam Tuyết Nhược bỗng chốc như rớt xuống vực sâu vạn trượng, thân thể nàng vô lực ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, hu hu khóc rống lên.

Phụ thân bệnh nặng, nàng không rơi lệ, hoàng thất rơi vào tai họa, nàng không rơi lệ, Phần Tuyệt Thành của Phần Thiên môn từng bước ép sát, nàng không rơi lệ… Yên lặng gánh vác thừa nhận tất cả, nhưng giờ phút này, theo Vân Triệt rời đi, nàng cảm giác tinh thần, linh hồn của mình bỗng chốc trở nên trống rỗng, giống như mất đi thứ gì đó còn quan trọng hơn sinh mệnh, lòng nàng đau giống như mũi châm khoan, nước mắt không thể khống chế điên cuồng tuôn trào, bất lực giống như một chiếc lá rụng bị cả thế giới vứt bỏ.

- Sư tỷ, nước mắt của ngươi quá quý giá. Quý giá đến… Ta chỉ có thể dùng một đời một kiếp đến trao đổi.

Một giọng nói mềm nhẹ như mộng vang lên bên tai nàng, nàng bỗng chốc ngẩng đầu, trong hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nàng nhìn thấy Vân Triệt đang ở trước người mình, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, lau đi một giọt nước mắt trong suốt.

- Vân sư đệ, đừng… Rời khỏi ta!

Câu nói này mang theo âm khóc thật sâu, hoàn toàn không thể khống chế vang lên từ trong miệng Lam Tuyết Nhược. Bởi vì, đây là giọng nói đã sớm chôn sâu trong lòng nàng thật lâu, chính nàng cũng không ý thức được. Thống khổ như khoan tim vừa rồi, cũng giống như một con dao sắc chia linh hồn và trái tim nàng ra, khiến cho tình cảm nàng chôn sâu hoàn toàn phóng thích, cũng khiến cho nàng cuối cùng hoàn toàn triệt để hiểu được tình cảm của bản thân với “Vân sư đệ” này là như thế nào.

Nàng bổ nhào vào trong ngực Vân Triệt, gào khóc rống lên. Nàng chưa từng tùy ý khóc như thế, nhưng có hắn ở bên người, dựa vào trong lòng hắn, nàng cảm thấy tất cả đều không cần phải ngụy trang nữa, tất cả đều không cần phải đè nén nữa, lo lắng, áp lực, đau lòng, thống khổ, hối hận… Tích cóp từng chút một ở trong lòng hồi lâu giống như nước lũ vỡ đê, tùy ý tuôn trào.

- Sư tỷ, xin lỗi…

Vân Triệt ôm nàng, nhẹ nhàng nói:

- Lời nói lúc trước, cũng không phải là chủ ý của ta. Ta và ngươi quen biết lâu như vậy, sao lại không biết ngươi là nữ hài tử trong lòng yếu đuối bao nhiêu, sao lại bằng lòng giấu giếm và lợi dụng ta chứ. Ta nói như vậy, là bởi vì ta bất an sợ hãi… Ta không biết ta có chân chính đi vào trong lòng sư tỷ không, vì sư tỷ tốt như vậy, lại là công chúa địa vị cao quý, mà ta không quyền không thế, xuất thân thấp hèn, trừ bỏ tràn đầy tự tôn, nhiệt huyết và quan tâm tới sư tỷ, không có gì cả, cho nên ta thật sự vô cùng bất an sợ hãi… Ta thật ích kỷ, muốn nhìn xem sư tỷ có vì ta mà rơi lệ không…

- Một nam nhân khiến nữ nhân của mình rơi lệ, là nam nhân ác độc nhất trên thế giới… Sư tỷ, tha thứ cho ta đây một lần ích kỷ và tùy hứng được không? Nước mắt của ngươi, ta sẽ trân quý trong lòng, nó sẽ là của cải quý giá ấn dấu vào trong lòng ta cả đời, cũng sẽ là động lực lớn nhất từ nay về sau của ta.

- Không phải là lỗi của ngươi, ngươi đừng nói xin lỗi ta… Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, là ta che giấu ngươi, là ta vẫn luôn ôm lấy ý đồ như vậy với ngươi…

Lam Tuyết Nhược ở trong ngực Vân Triệt dùng sức lắc đầu, bi thương khóc

- Ta vẫn cho rằng, ta vướng bận, tưởng niệm ngươi, còn có luôn có kích động muốn gặp ngươi, là bởi vì trên người ngươi có hy vọng có thể thực hiện được nguyện vọng của phụ hoàng ta… Cho đến vừa rồi, khi ngươi biến mất khỏi bên người ta, ta mới biết được, là ta đã sớm không thể tách khỏi ngươi… Hu hu… Đừng rời khỏi ta, ta không muốn thân phận công chúa này… Ta cũng sẽ không để cho ngươi đi tham gia Thương Phong bài vị chiến, ta chỉ muốn… Ngươi có thể ở bên cạnh ta, để cho ta có thể thường xuyên nhìn thấy ngươi… Đừng rời khỏi ta…

Lam Tuyết Nhược cuối cùng hoàn toàn, không hề giữ lại thổ lộ tâm tình. Vân Triệt khẽ nở nụ cười, hắn ôm chặt Lam Tuyết Nhược, nói khẽ:

- Lòng ta đối với sư tỷ, cũng giống như sư tỷ đối với ta. Nếu lòng ở cùng nhau, như vậy chuyện của chúng ta, cũng đều nên cùng chung gánh vác. Chuyện của sư tỷ, cũng chính là chuyện của ta, nếu như ngay cả một chút tâm nguyện nho nhỏ của sư tỷ cũng không thỏa mãn được, ta sao xứng được sư tỷ yêu thích… Thương Phong bài vị chiến, ta sẽ đi, náo động của Thương Phong hoàng thất, ta cũng sẽ tham dự vào trong đó… Sư tỷ trước đừng cản trở ta, ta vừa nói với sư tỷ, ta đang làm một quyết định thật quan trọng trong cuộc đời… Đây chính là quyết định của ta.

- Tuy rằng hiện giờ ta chỉ là một con ưng non. Nhưng mà, cho ta thời gian, ta cuối cùng sẽ có một ngày sải cánh chim. Xin sư tỷ cho ta có cơ hội dùng cánh chim che gió che mưa cho ngươi… Cho dù phong vân quá lớn, ta không cách nào che chắn, cũng có thể mang theo sư tỷ giương cánh bay cao, vĩnh viễn rời xa nơi phong vân này, một lần nữa tìm kiếm chỗ thuộc về chúng ta. Đây là quyền lợi ta có được vì thích sư tỷ… Cho dù là sư tỷ, cũng không thể cướp đoạt.

Lam Tuyết Nhược không nói gì, chỉ nỗ lực đè nén tiếng khóc và bả vai run rẩy kịch liệt. Bả vai nam tử mà nàng đang rúc vào không hề rộng rãi, nhưng khiến cho nàng ấm áp và an tâm như vậy, nàng cảm giác mình giống như lục bình trôi giạt khắp nơi, cuối cùng tìm được nơi trở về ấm áp.

Hai người ngồi kề cận bên nhau trên đỉnh đình, cùng tắm trong ánh trăng. Thật lâu, hai người đều không nói gì, nước mắt một phen, nói ra và hứa hẹn một phen, tầng ngăn cách cuối cùng giữa bọn họ cuối cùng hoàn toàn biến mất, nội tâm dính liền chặt chẽ, cùng lắng nghe tiếng lòng của đối phương.

- Ngày mai, dẫn ta đi gặp phụ hoàng của nàng, được không? Đừng quên, nam nhân của nàng, là một thần y, không có bệnh hắn không trị được.

- Ừm…

Lam Tuyết Nhược nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, dựa ở trên vai Vân Triệt, hai tròng mắt khép hờ, khóe miệng hơi cong, khóe mắt mang theo nước mắt, tươi đẹp vô song.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment