.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_156" class="block_" lang="en">Trang 78# 2
Chương 156: Mưu đồ bí mật
Hai tấm thiệp mời, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Tần Vô Ưu. Nhưng mà khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, hai tấm thiệp này chia ra đến từ thái tử và tam hoàng tử chẳng những đồng thời mà đến, hơn nữa thời gian mời, cũng hoàn toàn giống nhau.
Vân Triệt nhận hai tấm thiệp mời, nhanh chóng lật xem một lần. Lời lẽ trong hai tấm thiệp mời đều rất khách khí thành khẩn, đầu tiên khen ngợi Vân Triệt một phen, tán thơngr hắn là một ngôi sao mới chói mắt trong một đời tuổi trẻ ở hoàng thành, nghe nói một trận chiến ngày hôm qua giữa hắn và đệ tử nội phủ khiến lòng sinh tán thưởng, khát vọng thấy phong thái, cho nên chia ra mời hắn tham gia tiệc sinh nhật và đại hội đấu thú vào giữa trưa mười ngày sau, mời hắn nhất định phải nể mặt đi đến…
Thấy hắn xem xong, Tần Vô Ưu nói:
- Sẽ thu được thiệp mời như vậy, tin tưởng đã trong dự đoán trước của ngươi. Hễ là đệ tử có thể vào nội phủ, đều sẽ phải nhận thái tử và tam hoàng tử mượn sức, huống chi một trận chiến ngày hôm qua của ngươi, thanh danh lan truyền rộng, gần như lấn át tất cả đệ tử nội phủ, hai phần thiệp mời này tới nhanh như vậy, không hề ngoài dự đoán của ta. Ngươi chuẩn bị lựa chọn như thế nào?
- Tần đạo sư cho rằng ta nên lựa chọn như thế nào?
Vân Triệt tiện tay đặt tấm thiệp mời xuống, hỏi ngược lại.
Tần Vô Ưu lắc lắc đầu:
- Không biết lựa chọn như thế nào. Thế lực của ngươi đơn bạc, không hề có bối cảnh, hai người đó đều là hai người mà ngươi không thể đắc tội. Vốn, ngươi lựa chọn tốt nhất là hai bên đều đi, sau đó thái độ mập mờ uyển chuyển, hai người đều không cự tuyệt, nhưng cũng không đáp ứng. Nhưng không biết vô tình hay cố ý, thời gian hai thiệp mời này lại hoàn toàn nhất trí, nếu ngươi đi, cũng chỉ có thể đi một nơi, nhưng cho dù ngươi đi chỗ ai, cũng tương đương với biểu lộ trực tiếp lập trường của mình, đồng thời triệt để đắc tội bên không đi. Mà nếu như hai bên đều không đi, lại có thể lý giải rằng đồng thời đều không để bọn họ vào mắt. Nếu đổi lại là ta, ta hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ.
Vân Triệt cười, nói:
- Là đi tham dự tiệc sinh nhật hay đại hội đấu thú, dù sao còn thời gian mười ngày cân nhắc, không cần phải sốt ruộc, ta tương đối quan tâm chính là… Ta chẳng qua chỉ là một đệ tử nho nhỏ của Thương Phong huyền phủ, như lời ngươi nói, ở tỏng vòng tròn lớn đó, thực lực của ta có thể nói nhỏ bé tới cực điểm, vì sao thái tử và tam hoàng tử lại còn có thể thịnh tình mời như vậy?
- Thực lực của cá nhân ngươi bây giờ đúng là thấp kém, nhưng mà, bọn họ coi trọng không phải là thực lực cá nhân hiện giờ của ngươi, mà là danh vọng bây giờ của ngươi và tiềm lực vĩ đại của ngươi trong tương lai. Có lẽ ngươi không biết, trải qua một trận chiến hôm qua, tên của ngươi đã truyền khắp toàn bộ Thương Phong hoàng thành, cũng gần như trở thành thần thoại theo như lời đồn đãi khoa trương ở các phiên bản, nhất là đối với lớp người trẻ tuổi, càng sinh ra sùng bái và hướng tới mãnh liệt đối với ngươi, hơn nữa ngươi không có bối cảnh, xuất thân bình dân, càng rất dễ khiến cho huyền giả trẻ tuổi bình dân vô số đồng tình và ủng hộ. Nếu ngươi đầu nhập vào phương nào, như vậy, lực ảnh hưởng trước mắt ngươi đã có, sẽ khiến cho cán cân tâm nguyện của huyền giả trẻ tuổi vì sự lựa chọn của ngươi mà có độ nghiêng mức độ nhất định. Hơn nữa, biểu hiện trước mắt của ngươi cũng xác định tương lai của ngươi tất nhiên sẽ không tầm thường, bây giờ thực lực của ngươi thấp kém, nhưng lại qua năm năm, mười năm, chờ ngươi lớn lên, tất nhiên thành trợ lực thật lớn. Thái tử và tam hoàng tử tự nhiên muốn cố hết sức bắt đầu mượn sức.
Vân Triệt suy nghĩ thật lâu, chậm rãi gật đầu:
- Ta hiểu được.
- Làm lựa chọn như thế nào, tất cả do chính ngươi Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi thật sự tham gia và dưới trướng thái tử hoặc tam hoàng tử, như vậy, cho dù Thương Nguyệt công chúa có tình cảm sâu hơn với ngươi, cũng sẽ đoạn tuyệt với ngươi.
Tần Vô Ưu đưa mắt nhìn Vân Triệt thật sâu, bước chân nặng nề rời đi. Nếu Vân Triệt chỉ đơn thuần là đệ tử huyền phủ, cho dù Vân Triệt là thiên tài gấp bội, hắn cũng sẽ không nóng lòng như thế, nhưng quan hệ của Vân Triệt và Thương Nguyệt công chúa, khiến cho hắn vốn không có cách nào lạnh nhạt với chuyện này.
Chuyện Vân Triệt đồng thời nhận được thiệp mời của thái tử và tam hoàng tử, không biét nguyên nhân gì tiết lộ ra ngoài, một truyền mười, mười truyền một trăm… Chỉ trong một buổi trưa, gần như người người ở Thương Phong huyền phủ đều biết, khắp nơi đều có thể nghe được có người đang bàn luận chuyện này.
- Này! Có nghe nói không, Vân Triệt đồng thời nhận được thiệp mời của thái tử và tam hoàng tử… Thật sự làm cho người ta hâm mộ, nếu như có thể đầu nhập vào dưới trướng của thái tử hoặc tam hoàng tử, đều sẽ cả đời vinh hoa.
- Chậc chậc, ngươi cứ hâm mộ đi. Vân Triệt sư đệ thiên tài bậc này, sẽ nhận được thái tử và tam hoàng tử đồng thời coi trọng cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu ngươi có thể nghiền ép đối thủ vượt trên bảy cấp, cam đoan ngày hôm sau ngươi cũng sẽ nhận được đãi ngộ như vậy.
- Ngươi nói Vân Triệt sư đệ sẽ lựa chọn thái tử, hay là tam hoàng tử đây?
- Chậc, cái này cũng khó nói. Nghe nói hiện giờ thái tử và tam hoàng tử thủy hỏa bất dung, nếu lựa chọn sai rồi, tương lai chủ tử đoạt vị thất bại, cả đời nói không chừng liền xong rồi.
… … …
Thương Phong hoàng thành, phủ Trấn Bắc tướng quân.
Đánh với Vân Triệt một trận, Mộ Dung Dật bị thương không nhẹ, hôm đó liền được Phong Bạch Y đưa về phủ đệ dưỡng thương. Lời đồn đại truyền lưu chung quanh trong thành về Vân Triệt khiến Mộ Dung Dật nghe nghiến răng nghiến lợi, giận dữ không thôi, mà trong lời đồn đại này, hắn lại trở thành kẻ phối hợp diễn vừa đáng thương lại buồn cười… Càng chính xác mà nói, là đá đặt chân.
- Vân Triệt, ta muốn giết ngươi… Giết ngươi!!
Câu nói này, không đến hai ngày, Mộ Dung Dật đã điên cuồng hét lên không dưới trăm lần, mỗi một lần đều mang theo hận thù sâu sắc. Hắn cả đời lớn lên dưới nịnh hót và vinh quang, chưa từng chịu nhục nhã vô cùng như thế, cũng là lần đầu tiên sinh ra oán hận ngập trời như vậy.
- Mộ Dung huynh, có một tin tức có thể sẽ khiến cho ngươi không quá thoải mái.
Phong Bạch Y đi tới, nhướng chân mày nói.
- Tin tức gì!
Mộ Dung Dật ngồi từ trên giường bệnh dậy, mạt trầm xuống nói:
- Là về Vân Triệt?
- Không sai.
Phong Bạch Y nắm cằm, ánh mắt âm trầm:
- Nghe nói vào hôm nay hắn đồng thời nhận được thiệp mời của thái tử và tam hoàng tử, tham gia tiệc sinh nhật ba mươi ba tuổi của thái tử và đại hội đấu thú do tam hoàng tử giám sát.
“Crắc crắc…”
Mộ Dung Dật không nói gì, nhưng giữa hai kẽ tay lại truyền đến tiếng xương cốt lệch chỗ thanh thúy.
- Thái tử và tam hoàng tử đều tung cành ô liu về phía hắn, hơn nữa mời tham gia, đều là trường hợp long trọng như thế, có thể thấy được coi trọng Vân Triệt. Mặc dù bọn họ đều có chỗ mượn sức đệ tử nội phủ, nhưng chưa bao giờ mời tới trường hợp quan trọng như vậy. Nói như thế, chúng ta muốn cho Vân Triệt chút đau khổ, cũng hơi khó khăn, cho dù phụ thân của ngươi ra mặt, cũng đã không thể nào làm được, bằng không không thể nghi ngờ chính là không cho thái tử và tam hoàng tử mặt mũi.
Phong Bạch Y thản nhiên nói.
- Hắn phải chết… Phải chết!!
Mộ Dung Dật nóng nảy gầm lên, động tác kịch liệt quá mức liền động đến miệng vết thương, khiến cho hắn đau đến tru lên một trận.
Phong Bạch Y liếc nhìn hắn, nói:
- Một khi đã như vậy, chỉ có thể ngầm tiến hành rồi, hơn nữa hành động phải nhanh.
- Bạch Y, chuyện này ngươi nhất định phải giúp ta! Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng phải nhận khuất nhục như vậy. Tất cả tôn nghiêm và vinh quang lớn như vậy của ta, đều bị Vân Triệt tên hỗn đản này một cước đạp xuống vỡ vụn! Ta nào có thể nhịn được khẩu khí này, nào có thể để cho hắn đạp trên tôn nghiêm mà được nở mày nở mặt như thế!
Toàn thân, trong ánh mắt phẫn nộ của Mộ Dung Dật đều lộ ra âm độc thật sâu:
- Bạch Y, ngươi nhất định phải giúp ta!
- Yên tâm, chúng ta là huynh đệ tốt nhiều năm, ngươi bị khuất nhục như vậy, làm huynh đệ đương nhiên sẽ không bỏ mặc.
Phong Bạch Y tự nhiên nói:
- Thật ra, trận chiến ngày hôm qua, ngươi quá mức gấp gáp. Ban đầu, ngươi và Vân Triệt giao chiến, trên cơ bản thế lực ngang nhau, thiên phú của hắn đúng là kinh người, Chân Huyền cảnh cấp hai, lại có thể phát huy ra cường độ huyền lực xấp xỉ ngươi, nhưng mà, dù sao các ngươi có chênh lệch bảy cấp, hắn có thể phát huy ra cường độ huyền lực gần bằng ngươi, nhưng nếu như bàn luận về căn cơ và trình độ hùng hậu của huyền lực, hắn quả quyết không có khả năng so sánh với ngươi, ngươi chỉ cần tiếp tục giao chiến tay không với hắn, hắn sẽ dần chống đỡ không nổi, là nhất định. Nhưng ngươi lại đánh không được bao lâu lựa chọn vũ khí.
- Đối mặt với một người thấp hơn mình bảy cấp lại không chiếm được thượng phong, ta có thể không nóng vội sao!
Mộ Dung Dật cắn răng giải thích. Hắn hoàn toàn đồng ý với lời Phong Bạch Y nói, lúc này hồi tưởng lại, nếu hai người không sử dụng vũ khí, hắn tất nhiên thắng không thể nghi ngờ. Tuy rằng thắng cũng sẽ hơi khó coi, nhưng ít ra sẽ không khuất nhục giống như hiện giờ.
- Thật ra, trọng kiếm của Vân Triệt không hề đáng sợ như vậy, chẳng qua ngươi dùng trọng kiếm quá ít, ngươi không có kinh nghiệm giao thủ với trọng kiếm thôi. Bằng không, sao ngươi lại khinh địch như vậy, bị một kiếm của Vân Triệt đập bay thương ngân long, còn bị nội thương… Mà mất thương ngân long, ngươi hoàn toàn đại loạn, cũng nhất định thất bại về sau. Ta ở bên cạnh thấy rõ, công kích của trọng kiếm của Vân Triệt đúng là bá đạo tuyệt luân, nhưng trọng kiếm vô cùng nặng nề, tốc độ công kích rất chậm, sau mỗi lần công kích sơ hở cũng rất lớn, lấy huyền kỹ thân pháp của ngươi, hoàn toàn có thể thoải mái tránh thoát, sau đó nắm lấy sơ hở nhanh chóng phản kích, kể từ đó, Vân Triệt vốn không có khả năng thắng. Mà lần đầu tiên ngươi và vũ khí của hắn đụng nhau, cũng là cứng đối cứng, đối mặt với chỗ mạnh nhất của trọng kiếm, sao có thể không bại!
- Đồng thời, thanh Bá Vương trọng kiếm kia nặng ba ngàn chín trăm cân, cho dù là ta và ngươi, muốn vung lên đều cực kỳ cố hết sức, ba kiếm công kích kia của Vân Triệt, đoán chừng cũng vốn là cực hạn. Cho nên, ngày hôm qua ngươi thất bại, thật ra không liên quan đến Vân Triệt nhiều lắm, mấu chốt là ở ngươi. Tin tưởng ngươi nghe ta nói xong, tái chiến một trận với hắn, hắn tuyệt đối không có khả năng thắng ngươi. Mà nếu đổi thành ta…
Trong mắt Phong Bạch Y chợt lóe tia sáng lạnh, cười lạnh nói:
- Nhiều nhất ba hiệp, ta liền có thể muốn mạng của hắn.
Hồi tưởng lại hình ảnh giao chiến ngày hôm qua, Mộ Dung Dật càng nghĩ càng cảm thấy Phong Bạch Y nói có lý, trong lòng hắn nhất thời vừa ân hận vừa oán giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi nói không sai. Nếu lại chiến một lần, ta tuyệt đối không có khả năng bại… Nhưng mà, hiện giờ ta toàn thân thương tổn, ngay cả xuống giường cũng không được, bằng không, ta nhất định tự mình… Bầm thây hắn vạn đoạn!
- Yên tâm, thù này, ta sẽ thay ngươi tìm về, nhiều nhất năm ngày, ta liền xách đầu Vân Triệt qua cho ngươi, cam đoan tất cả oán khí tức giận của ngươi biến mất không còn một mảnh.
Phong Bạch Y cười tủm tỉm nói.
- Thật sự!?
Mộ Dung Dật liền hưng phấn mở to hai mắt, sau đó lại chau mày, nói:
- Nhưng mà, hiện giờ Vân Triệt nhận được thiệp mời của thái tử và tam hoàng tử, nếu động thủ…
- Yên tâm, chuyện này ta sẽ làm không chê vào đâu được, hơn nữa vì đề phòng không chút sơ hở, ta còn mời tới một người khác.
- Ai?
Mộ Dung Dật lập tức hỏi.
- Tiết Lãng.
Tròng mắt Phong Bạch Y hơi híp lại.
- Tiết Lãng… Tiết Lãng hạng thứ bảy Thiên Huyền bảng nội phủ?
Trên mặt Mộ Dung Dật lộ vẻ kinh hãi:
- Hắn thật sự bằng lòng động thủ?
Phong Bạch Y cười nhạt gật đầu:
- Ngươi chắc cũng hiểu người này, chỉ cần cho hắn đủ lợi ích, hắn chuyện gì đều bằng lòng làm. Mà chuyện này, hắn muốn giá tám trăm tử huyền tệ. Dù sao, hiện giờ lực ảnh hưởng của Vân Triệt không thể so với tầm thường, giết hắn sẽ phải gánh vác phiêu lưu nhất định. Chỉ xem Mộ Dung huynh có bằng lòng ra khoản tiền này không.
- Hoàn toàn không thành vấn đề!
Sắc mặt Mộ Dung Thành âm trầm:
- Chỉ cần có thể giết hắn mà không lưu bất cứ dấu vết nào, giải mối hận trong lòng ta, đừng nói tám trăm tử huyền tệ, cho dù là tám ngàn tử huyền tệ, ta cũng tuyệt đối không do dự!
- Được!
Phong Bạch Y đứng dậy, giọng nói trở nên lạnh lẽo trầm thấp:
- Mộ Dung huynh cứ đợi tin tức tốt của ta đi… A, ta cũng thật gấp gáp muốn xem hình ảnh người này dám cuồng vọng ở trước mặt ta, sẽ quỳ gối dưới chân ta liều mạng cầu xin tha thứ, ha ha ha ha…