.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1607" class="block_" lang="en">Trang 804# 1
Chương 1608: Mị Âm vào Nguyệt
Chương 1608: Mị Âm vào Nguyệt
Chương 1608: Mị Âm vào Nguyệt
Lời Hạ Khuynh Nguyệt nói khiến mọi người ngớ ra, Thủy Thiên Hành vốn đã nhận mệnh chợt ngẩng đầu lên:
- Không... không được! Chuyện này là ý tứ của một mình ta, không hề liên quan đến bất cứ kẻ nào khác.
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh giọng nói:
- Thủy Thiên Hành, ngươi cần gì phải lừa mình dối người. Thân là Lưu Quang Giới Vương, nếu như không vì tiểu nữ nhi được ngươi sủng ái nhất, ngươi thật sự sẽ mạo hiểm nguy hiếm tai họa lan đến toàn bộ Lưu Quang giới để che giấu cho ma nhân Vân Triệt vẻn vẹn mười hai canh giờ sao?
- Ta không tin, Trụ Thiên thần đế cũng sẽ không tin, bất cứ kẻ nào đều khó có khả năng tin tưởng.
Đúng vậy, cho dù là ai đều nghĩ ra được, thân là Lưu Quang Giới Vương, có thể khiến cho Thủy Thiên Hành không để ý đến an nguy của toàn bộ Lưu Quang giới cũng chỉ có Thủy Mị Âm.
Thủy Thiên Hành lắc mạnh đầu, hắn mới vừa rồi đối mặt với tử vong đều thản nhiên không sợ nhưng lúc này lại tỏ vẻ sợ hãi:
- Không, Nguyệt Thần đế, mới vừa rồi ngươi đã nói chỉ xử trí một mình ta, tuyệt đối sẽ không họa lan đến người khác, thân là thần đế cao nhất, sao có thể lật lọng.
Nàng liếc nhìn Thủy Mị Âm:
- Bổn vương chỉ nói sẽ không giết người khác, nhưng chưa bao giờ nói sẽ không truy cứu người khác, Thủy Thiên Hành, trong lòng ngươi chắc rất rõ ràng, nếu không phải nàng có được Vô Cấu thần hồn duy nhất thế gian, là báu vật độc nhất vô nhị của đông thần vực ta, người đầu tiên bổn vương muốn xử trí đã có thể không phải là Thủy Thiên Hành ngươi!
Ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt hơi đổi:
- Nhưng dính dáng đến ma nhân Vân Triệt, nếu muốn bổn vương vì vậy mà bỏ qua cho nàng cũng tuyệt đối không có khả năng. Trụ Thiên thần đế, ý của ngươi như thế nào?
Trụ Thiên thần đế không chạm vào ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng đủ để rõ ràng hiểu được ý tứ... Hạ Khuynh Nguyệt đã nhượng bộ trên chuyện của Thủy Thiên Hành, từ xử tử biến thành phế bỏ Thần Chủ lực, nếu Trụ Thiên hắn còn cố tình đi bảo vệ Thủy Mị Âm nữa, kia không chỉ sẽ chọc giận Nguyệt Thần đế, sợ rằng sau khi chuyện này truyền ra, người trong thiên hạ đều sẽ có cái nhìn khác.
Thân thể Thủy Thiên Hành vẫn bị Tử Khuyết thần kiếm đâm xuyên đang dốc sức đi về trước, giống như không hề cảm thấy đau đớn, lại càng không chú ý đến thương thế, hắn nhìn Trụ Thiên thần đế, gần như cầu xin nói:
- Trụ Thiên thần đế, cho dù tiểu nữ Mị Âm có sai cũng đều là trẻ người non dạ. Tất cả... tất cả quyền quyết định đều ở trên người tội nhân Thiên Hành, Thiên Hành nguyện lấy cái chết để chuộc tội, cầu Trụ Thiên thần đế cứu giúp tiểu nữ, cầu... cầu Nguyệt Thần đế giơ cao đánh khẽ, Thiên Hành có chết vẫn cảm kích đại ân khoan thứ của ngài.
Thản nhiên thừa nhận, thản nhiên đối mặt với tử vong, lộ hết phong phạm của một vị Giới Vương thượng vị. Nhưng liên quan đến nữ nhi, hắn thân là phụ thân lại trở nên hoảng loạn bất lực... và hèn mọn như vậy.
Lấy sự tuyệt tình của Nguyệt Thần đế, nhất là quyết tuyệt của nàng đối với Vân Triệt, hắn không cách nào tưởng tượng được nếu như Thủy Mị Âm rơi ở trên tay nàng sẽ được đối xử như thế nào... hắn không dám nghĩ.
Hạ Khuynh Nguyệt không hề nhúc nhích, lạnh lùng nói:
- Bổn vương đã đáp ứng Trụ Thiên thần đế không giết ngươi, vậy nhất định sẽ không giết ngươi. Bằng không, chẳng phải bổn vương thành đồ ti tiện nói không giữ lời sao.
Trụ Thiên thần đế: “...”
- Cho dù bây giờ ngươi muốn chết, bổn vương đều sẽ không cho phép. Năm đó khi ngươi chứa chấp Vân Triệt nên nghĩ đến cái giá ngày hôm nay!
Trụ Thiên thần đế đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói:
- Nguyệt Thần đế, xử trí Thủy Thiên Hành làm phiền ngươi động thủ, xử trí Thủy Mị Âm để lão hủ làm có được không? Đều là giam cầm, như vậy Nguyệt Thần giới và Trụ Thiên thần giới ta chắc đều không khác biệt đi.
U ám trong mắt Thủy Thiên Hành bỗng chốc ít đi vài phần, thay vào đó là vài phần hy vọng lộng lẫy.
Trụ Thiên thần đế cực kỳ yêu thích Thủy Mị Âm, đây vốn là chuyện cả đông thần vực đều biết rõ. Từ trước đại hội huyền thần Trụ Thiên thần đế đã không tiếc tự mình đến Lưu Quang giới muốn thu Thủy Mị Âm làm đệ tử thân truyền... còn là đệ tử quan môn, nhưng bị Thủy Thiên Hành cự tuyệt.
Nếu như giam cầm ở Trụ Thiên thần giới, cho dù thật sự ngàn năm không thể dời đi nửa bước, lấy công nghĩa của Trụ Thiên thần giới với yêu thích của Trụ Thiên thần đế đối với con bé, con bé ít nhất không phải nhận đến tổn thương gì.
- Xem ra Trụ Thiên thần đế chính là vẫn còn lòng mang nhân từ, cho dù đối với tội nhân đã từng chứa chấp ma nhân Vân Triệt vẫn lòng mang không nỡ.
Hạ Khuynh Nguyệt nói.
Trụ Thiên thần đế nói:
- Hành vi của bọn họ chung quy là do tính tình, mà không phải trợ ma vi ngược. Bằng không lão hủ cũng không thể “Nhân từ” như thế. Một điểm này, chắc Nguyệt Thần đế nhất định cũng hiểu được.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Ngược lại chính xác. Bằng không sao bổn vương sẽ lui nửa bước. Nhưng sai chính là sai, nếu như không trả giá sẽ cực kỳ bất công đối với người vì lỗi sai của bọn họ mà thừa nhận hậu quả!
Trụ Thiên thần đế thở dài một tiếng, nói:
- Haizzz, nhiều lời vô ý. Cứ giam Thủy Mị Âm ở Trụ Thiên thần giới ta có được không? Nguyệt Thần đế yên tâm, trong vòng ngàn năm, lão hủ tuyệt đối sẽ không cho phép nàng rời khỏi Trụ Thiên nửa bước, sẽ để cho nàng suy nghĩ lỗi lầm mỗi ngày, ngàn năm sau cũng sẽ yêu cầu nàng dùng lực lượng của mình chuộc lại lỗi lầm.
Trụ Thiên thần đế biết lời của mình rất có khả năng bị cự tuyệt, năm đó chuyện hắn muốn thu Thủy Mị Âm làm đệ tử có thể nói thiên hạ đều biết. Nhưng sau khi Hạ Khuynh Nguyệt suy nghĩ ngắn ngủi lại chậm rãi gật đầu, nói ra lời nói khiến cho hắn rất ngoài ý muốn:
- Trụ Thiên thần đế kiên trì như thế, vậy bổn vương... sẽ cho Thủy Mị Âm một cơ hội lựa chọn.
Lựa chọn?
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi xoay người qua, mặt nhìn nữ hài vẫn luôn luôn trầm mặc:
- Thủy Mị Âm, che giấu ma nhân Vân Triệt mặc dù là do phụ thân ngươi gây nên, nhưng ngươi mới là nguyên nhân quan trọng nhất. Giam cầm ngàn năm ở Vương giới đã là xử trí nhân từ nhất mà bổn vương có thể nghĩ đến, huống chi đây còn có thể đổi lấy tính mạng cho phụ thân ngươi.
Hạ Khuynh Nguyệt nheo mắt đẹp lại, giọng nói chậm dần:
- Ngươi không có tư cách cự tuyệt, nhưng hiện giờ bổn vương cho ngươi một cơ hội lựa chọn. Nguyệt Thần giới, Trụ Thiên thần giới, tự ngươi lựa chọn đi.
- Đương nhiên, nếu ngươi muốn đi Phạm Đế thần giới cũng có thể.
Giống như theo Hạ Khuynh Nguyệt, do bất cứ Vương giới nào của đông thần vực hạ chế tài đều không khác nhau... Về phần Tinh Thần giới đã vô hình bị đá ra khỏi đội ngũ Vương giới.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm thật sâu. Thủy Thiên Hành, Thủy Ánh Nguyệt đều nhìn về phía Thủy Mị Âm, ánh mắt rung động, nhưng đều không nói chuyện... Bởi vì đây là một lựa chọn quá mức đơn giản.
Không gian yên tĩnh trong ngắn ngủi, đôi mắt của Thủy Mị Âm và Hạ Khuynh Nguyệt đụng chạm, trong mắt của các nàng đều chỉ có ánh mắt của đối phương... Đều thâm thúy vô tận, chỉ có điều một bên tuy rằng như u ám nhưng lại như bầu trời đêm được vô số vì sao lộng lẫy điểm tô, còn một bên rõ ràng tím tối như mộng, nhưng lại như vực sâu màu tím không còn ánh sáng gì khác.
Cánh môi Thủy Mị Âm khẽ động, phát ra giọng nói như trong mơ:
- Ta theo ngươi đi... Nguyệt Thần giới.
Câu trả lời của Thủy Mị Âm khiến ba người đồng thời sửng sốt, Thủy Thiên Hành thất thanh nói:
- Mị Âm! Con... con đang ngu ngốc cái gì vậy! Đi Trụ Thiên... nơi đó mới là nơi thích hợp hơn đối với con!
Trụ Thiên thần đế càng không hiểu... Ai đang che chở cho nàng, ai đang dốc sức bảo toàn Lưu Quang giới, nàng thật sự không thấy rõ ràng sao?
Thủy Mị Âm đảo mắt, đột nhiên khẽ cười, nói:
- Nguyệt Thần đế nói không sai, cho dù xuất phát từ lý do gì, đối với đông thần vực mà nói, chúng ta đã làm chuyện sai rất lớn. Đã sai lầm rồi nên chuộc tội, đã là chuộc tội... nếu như đi Trụ Thiên thần giới, như vậy, phụ thân... còn có Lưu Quang giới, sau này đều sẽ phải thừa nhận vô số chê trách, bởi vì sau khi chuyện hôm nay truyền ra, mọi người đều biết được Trụ Thiên gia gia đang bảo hộ ta.
Thủy Thiên Hành gấp giọng nói:
- Không sao, hoàn toàn không sao. An nguy của con còn quan trọng hơn tất cả!
Thủy Mị Âm lắc đầu, nói với Hạ Khuynh Nguyệt:
- Nguyệt Thần đế, ta theo ngươi về Nguyệt Thần giới. Cũng xin ngươi tuân thủ lời hứa, buông tha cho phụ vương ta.
- Sao bổn vương sẽ lật lọng.
Giọng Hạ Khuynh Nguyệt vừa dứt, kiếm cương màu tím xuyên suốt thân thể Thủy Thiên Hành đột nhiên tăng vọt, một chút tử mang nổ bung ở trước ngực Thủy Thiên Hành, phá thẳng huyền mạch.
- Phụ thân!
Thủy Thiên Hành rên rỉ một tiếng, hắn không kháng cự và chống đỡ, hắn biết nếu làm như vậy sẽ chỉ dẫn tới hậu quả càng nghiêm trọng hơn, mặc kệ cho lực lượng đáng sợ này tuôn thẳng tới huyền mạch, vô tình phá diệt, lại phá diệt lực lượng mà hắn đã từng kiêu ngạo chúng sinh...
Ong!
Tử quang tiêu tan, Tử Khuyết thần kiếm biến mất khỏi trong tay Hạ Khuynh Nguyệt, Thủy Thiên Hành chậm rãi quỳ xuống đất, lỗ máu ở ngực vẫn tuôn chảy máu đỏ tươi như trước.
Thủy Ánh Nguyệt tiến lên trước đỡ lấy thân hình phụ thân, lấy huyền khí hoảng loạn che lại vết thương cho hắn... Tính mạng của hắn được bảo vệ, nhưng cho dù khỏi hẳn, tu vi cũng bị hạ xuống Thần Quân cảnh, hơn nữa dưới bị thương nặng như thế, có lẽ đời này không có khả năng quay về cảnh giới Thần Chủ.
Cảnh giới Thần Quân, đối với vô số huyền giả mà nói là suốt đời khó cầu. Nhưng hắn là Lưu Quang Giới Vương... Từ Thần Chủ hậu kỳ rơi vào cảnh giới Thần Quân, đây nói cho cùng có khác nào một loại tử vong khác đâu.
Tay Thủy Ánh Nguyệt lại run run, đầu nàng cúi sâu xuống, không ngẩng lên... Bởi vì nàng sợ Hạ Khuynh Nguyệt nhìn thấy phẫn nộ với sát ý bốc lên mãnh liệt trong mắt nàng.
- Đi thôi.
Hạ Khuynh Nguyệt xoay người, không hề liếc nhìn bất cứ kẻ nào nữa.
- Bây... giờ?
Giọng Thủy Mị Âm thật chậm, giống như chìm trong mộng, còn chưa tỉnh lại?
- Đúng.
Hạ Khuynh Nguyệt trả lời.
- Được.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng liếc nhìn phụ thân và tỷ tỷ một lần, nhẹ nhàng nói:
- Phụ thân, tỷ tỷ, chờ con trở lại.
Chỉ nói một câu này, nàng chậm rãi tiến lên trước, sau khi đến gần Hạ Khuynh Nguyệt, Ngọc Nguyệt đột nhiên đưa tay, một đường kết giới màu xanh đã bao phủ, phong tỏa nàng vào trong đó.
Trong giọng nói bình tĩnh của Trụ Thiên thần đế giống như mang theo đau đớn mơ hồ:
- Đừng để thêm càng nhiều người gánh vác “Kết quả” đã phát sinh... đối xử tử tế với nàng ấy.
Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì, sau một chớp mắt đã mang theo Ngọc Nguyệt và Thủy Mị Âm rời đi xa xa, biến mất trong tầm mắt.
Phịch!
Ở dưới Thủy Ánh Nguyệt mất hồn, Thủy Thiên Hành ngã trên đất, toàn thân sợ run trong thống khổ. Chính là tra tấn hắn không phải là thân thể đau đớn mà là tâm linh đau đớn.
Một khi Thủy Mị Âm vào Nguyệt Thần giới, vận mệnh của nàng sẽ hoàn toàn do Nguyệt Thần đế quyết định, ai cũng không giúp được nàng, càng không cứu được nàng.
Nguyệt Thần đế hiện giờ, ở trong mắt người đời, mức độ đáng sợ đã sớm không hề thua gì Phạm Đế thần nữ trước kia. Thủy Mị Âm rơi vào trong tay nàng... sẽ có kết cục như thế nào, không cách nào tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng.
Trụ Thiên thần đế không lập tức rời đi, nhìn Thủy Thiên Hành, hắn than thở nói:
- Lưu Quang Giới Vương, đừng lo lắng quá mức, ít nhất tính mạng của nàng nhất định không ngại.
Hiện giờ, duy nhất có thể bảo đảm lại chỉ có tính mạng của Thủy Mị Âm... Ngoài tính mạng ra, một ngàn năm đủ để thay đổi và phát sinh rất nhiều chuyện.
- Kết quả hôm nay... Lưu Quang Giới Vương, ngươi có hối hận không?
Trụ Thiên thần đế nói.
Thủy Thiên Hành chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt chính là nụ cười thảm:
- Hối... hối hận? Vì sao ta... phải hối hận?
Trụ Thiên thần đế khẽ nhíu mày, thả chậm giọng nói:
- Hiện giờ Vân Triệt đã ở bắc thần vực, đó là một nơi mà cánh tay của chúng ta không cách nào vươn tới, cũng chôn xuống một mối họa có thể nói là đáng sợ ở trong đó. Chẳng lẽ ngươi còn không cho rằng mình làm sai rồi sao?
Hắn vẫn cười thảm:
- Mối họa? Không phải mối họa lớn nhất đã qua rồi sao? Chẳng lẽ còn có tai họa nào còn lớn hơn ma đế, ma thần nữa sao?
Trụ Thiên thần đế: “...”
Sắc mặt Thủy Thiên Hành thống khổ, nhưng giọng điệu, lời nói của hắn lại vẫn kiên cường như vậy:
- Mà cứu thoát chúng ta ra khỏi đại kiếp diệt thế này đó là Vân Triệt. Năm đó ta cứu không chỉ là con rể tương lai, càng là... ân nhân cứu mạng của Thủy Thiên Hành ta, Lưu Quang giới ta... Là chuyện đương nhiên, làm sai chỗ nào!
Vẻ mặt Trụ Thiên thần đế cứng đờ, có lẽ không thể tin được Thủy Thiên Hành thế mà lại nói ra lời nói như thế:
- Lưu Quang Giới Vương, cho dù trước kia như thế nào... khi đó, chẳng lẽ ngươi không biết hắn đã thành ma nhân rồi sao?
Thủy Thiên Hành khẽ lẩm bẩm:
- Ma nhân... Ma nhân thì như thế nào? Năm đó Vân Triệt mà ta từng thấy, hắn có danh hiệu thiên đạo chi tử, có tiên đoán “Chân thần lâm thế”, có truyền thừa của Tà thần và Thiên Độc châu ở trên người, lại còn có khả năng vô tận... hắn có được tất cả những thứ này, sau khi ma đế về thế lại nhận được che chở của ma đế.
- Trụ Thiên thần đế, ngươi có thể nghĩ xem, nếu như Vân Triệt đổi lại là bất cứ người nào trong nhận thức của ngươi, hắn sẽ như thế nào? Hắn sẽ ước gì ma đế vĩnh viễn ở lại thế giới hỗn độn, bởi vì như thế, hắn chính là chúa tể vạn linh ở dưới ma đế, kể cả các thần đế, kể cả Long hoàng đều phải cúi đầu ở dưới chân hắn!
Trụ Thiên thần đế há to mồm, nhưng không cách nào phát ra âm thanh.
- Mà Vân Triệt làm ra, ngươi nhìn thấy nhất định càng rõ ràng hơn bất cứ người nào. Hắn khiến Kiếp Thiên ma đế cuối cùng quyết định rời khỏi hỗn độn, bằng không, cho dù Kiếp Thiên ma đế thật sự không có lòng họa thế, chỉ cần ma thần về thế này cũng sẽ biến thế giới hỗn độn này thành luyện ngục.
- “Thần tử cứu thế”, danh hào năm đó ngươi đích thân phong, hắn hoàn toàn xứng đáng!
Trụ Thiên thần đế thở dài:
- Chuyện hắn đã làm năm đó sẽ không có ai phủ nhận và lãng quên. Nhưng mà... Hiện giờ ngươi nói những thứ này lại còn có ý nghĩa gì?
Thủy Thiên Hành lắc đầu:
- Phủ nhận và lãng quên? Người đời hoàn toàn không hề hay biết gì về tất cả những chuyện mà hắn đã làm thì làm sao có thể phủ nhận và lãng quên? Biết đến chỉ có hắn và Tà Anh là bạn, chỉ có hắn biến thành ma nhân tội ác!
Thân thể của Thủy Thiên Hành càng ngày càng suy yếu, ý thức đã mơ hồ, nhưng giọng nói lại vô cùng rõ ràng:
- Ta nói những lời này chỉ vì muốn hỏi Trụ Thiên thần đế... một người thiện niệm trong lòng nặng đến có phần ngây thơ, rốt cuộc vì sao lại đột nhiên biến thành ma nhân làm cho các ngươi sợ hãi như thế...
Tâm hồn bị hung hăng chạm đến, Trụ Thiên thần đế nặng lời quát khẽ, khí tức rõ ràng đã rối loạn, hắn quay lưng đi, nói:
- Đủ rồi! Hắn thật sự đã từng cứu thế. Nhưng mà... nếu như có một ngày hắn mang theo tai họa trở về, ngươi cũng vẫn muốn che chở cho hắn như vậy sao?
Thủy Thiên Hành đột nhiên nở nụ cười:
- Ta chỉ biết, mỗi người của Lưu Quang giới ta đều thiếu nợ hắn một cái mạng. Hắn muốn giết vậy cứ để cho hắn giết là được. Nhưng mà... Ta càng biết chắc, nếu như có một ngày đó, cho dù hắn tàn sát tất cả tinh giới khác cũng nhất định sẽ không giết người của Lưu Quang giới...
- Cho dù hắn trở thành ma quỷ, cũng suy cho cùng... là con rể mà Thủy Thiên Hành ta... nhìn trúng...
Ý thức của Thủy Thiên Hành mất đi, cuối cùng hôn mê.
Trụ Thiên thần đế khựng lại ở đó, hắn ngẩng đầu nhắm mắt, thân thể đang run rẩy rất nhỏ... Không biết qua bao lâu mới rời đi xa xa, nhưng mà hướng đi lại không phải là Trụ Thiên thần giới.