Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1605 - Chương 1607: Lưu Quang Họa Phát

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1606" class="block_" lang="en">Trang 803# 2

 

 

 

Chương 1607: Lưu Quang họa phát

Chương 1607: Lưu Quang họa phát



Chương 1607: Lưu Quang họa phát
Thời gian lưu chuyển, lại một năm trôi qua.
Đông thần vực xao động nhất thời bắt đầu dần dần yên tĩnh lại. Động tĩnh tìm kiếm ma nhân Vân Triệt càng ngày càng nhỏ, sau khi thủy chung không có kết quả, các Vương giới đều xác định hắn thật sự đã trốn vào bắc thần vực.
Lại không biết rằng ban đầu Vân Triệt thật sự trốn vào bắc thần vực, nhưng một năm trước đã rời khỏi bắc thần vực, tiến vào trong thái sơ thần cảnh.
Chính là dưới năng lực ẩn nấp quá mức cường đại của bọn họ, đừng nói ba phương thần vực, kể cả người của bắc thần vực biết đến sự tồn tại của Vân Triệt đều không hề phát hiện ra.
Đông thần vực, Nguyệt Thần giới.
- Tinh Thần giới đã bắt đầu xây dựng lại, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của Tinh Tuyệt Không... Người phán quyết của Trụ Thiên thần giới đã triệu hồi hơn phân nửa, Trụ Thiên thần đế cũng đã lâu rồi không hiện thân. Nhưng mà ngày hôm trước nhận được tin tức không xác thực, dường như Trụ Thiên thần giới bắt đầu chuẩn bị nghi thức thí luyện đối với Trụ Thanh Trần.
Trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt thoáng hiện ánh sáng lạ:
- Nghi thức thí luyện? Trụ Thiên thần đế muốn để cho Trụ Thanh Trần kế vị thần đế trước thời gian?
- Về lịch duyệt của Trụ Thanh Trần...
Liên Nguyệt nói được một nửa, đột nhiên nghĩ đến chủ nhân của mình là thần đế trẻ tuổi nhất, lịch duyệt ít ỏi nhất trong lịch sử thần giới, vội vàng thay lời:
- Lấy trạng thái với uy danh hiện giờ của Trụ Thiên thần đế, không có bất cứ lý do thoái vị nào, cho nên tin tức này chắc không phải là thật.
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói:
- Không, đây rất có thể là sự thật. Mạnh như Trụ Thiên thần đế, sợ rằng khó mà chống đỡ nổi cảm giác tội lỗi như trời sụp.
- Tội lỗi?
Liên Nguyệt ngạc nhiên khó giải.
- Bên chỗ Lưu Quang giới có kết quả không?
Hạ Khuynh Nguyệt không giải thích, hỏi.
Ánh mắt Liên Nguyệt ngưng lại:
- Thưa chủ nhân, tất cả đều như chủ nhân dự đoán, năm đó trong mười hai canh giờ đầu tiên Vân Triệt trốn đi không thấy bóng dáng thật sự là do Lưu Quang giới che giấu!
Trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt hiện tử mang:
- Quả nhiên... Lưu Quang giới thật sự to gan!
- Nhưng mà năm đó Vân Triệt cũng không phải tự mình đi tới Lưu Quang giới, sau khi hắn được Thiên Diệp Ảnh Nhi dùng không huyễn thạch đưa đi, dường như đã bị hôn mê, là được người đưa vào trong Lưu Quang giới.
Liên Nguyệt tiếp tục nói.
- Ai?
- Giới Vương tân nhậm của Viêm Thần giới... Hỏa Phá Vân.
“...” Trầm mặc ngắn ngủi, đôi mày nhỏ như nguyệt của nàng hơi nhíu lại:
- Hắn?
Hồi tưởng lại hình ảnh năm đó các Thần chủ tiễn Kiếp Thiên ma đế ở trước vách tường hỗn độn, Hỏa Phá Vân thật sự không có mặt.
Liên Nguyệt nói:
- Chuyện này tỳ nữ đã điều tra kỹ càng. Năm đó ngày đưa Kiếp Thiên ma đế đi, Hỏa Phá Vân thật sự rời khỏi Viêm Thần giới, nhưng vẫn không tới Trụ Thiên thần giới, có lẽ trên đường thay đổi chủ ý đi vòng, trên đường đi vòng ngoài ý muốn gặp được Vân Triệt đang hôn mê, nên đưa vào trong Lưu Quang giới.
Suy nghĩ ngắn ngủi, Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Liên Nguyệt, nhanh chóng chuẩn bị huyền trận truyền âm, nối thông với các Vương giới, các tinh giới thượng vị, công khai chuyện năm đó Lưu Quang giới thu lưu giấu kín ma nhân Vân Triệt!
- ... Dạ.
Liên Nguyệt rõ ràng sửng sốt, lập tức lên tiếng trả lời, không hỏi nguyên nhân.
- Nhưng mà, đừng đề cập đến Hỏa Phá Vân, tốt nhất xóa hết toàn bộ dấu vết đi.
- Dạ.
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi đứng dậy, thong thả bước, một luồng uy áp kinh người khiến tất cả không gian chung quanh đều run rẩy:
- Ngọc Nguyệt!
Một bóng hình xinh đẹp không tiếng động hiện thân dưới ánh sáng nhạt màu xanh, chậm rãi bái xuống:
- Chủ nhân.
- Theo ta đi Lưu Quang giới một chuyến.
Ngọc Nguyệt lĩnh mệnh, thuận miệng hỏi:
- Dạ. Lần này chủ nhân đi có ý định gì?
- Giết Thủy Thiên Hành!
Hạ Khuynh Nguyệt từng chữ âm trầm.
“...!?” Liên Nguyệt và Ngọc Nguyệt đồng thời cả kinh, Ngọc Nguyệt không biết nguyên nhân nói:
- Chủ nhân, Thủy Thiên Hành là Giới Vương thượng vị không bình thường. Thế lực với danh vọng của Lưu Quang giới đều đứng đầu trong các tinh giới thượng vị, vả lại đều có chút quan hệ tốt với các Vương giới, nếu như không đủ lý do... chủ nhân suy nghĩ cẩn thận.
- Hừ, bao che giấu giếm ma nhân đã là tội lớn. Mà Vân Triệt lại không phải là ma nhân bình thường, lần này hắn trốn vào bắc thần vực, ẩn giấu chính là mối họa vĩ đại không cách nào đoán trước được! Nếu không có Lưu Quang giới năm đó giấu giếm, mối họa này có lẽ đã sớm không tồn tại, đây là tội vạn linh đều có thể giết!
“!?” Ngọc Nguyệt chợt ngẩng đầu.
- Ta không giết hắn, sau khi bại lộ sẽ luôn có người giết hắn. Nếu như thế, cần gì phải chắp tay nhường cho người khác!
Tử quang chợt lóe lên trên người, một thân váy xanh nhẹ nhàng đã hóa thành quần áo nguyệt đế uy lãnh:
- Ngọc Nguyệt, hiện giờ xuất phát đi tới Lưu Quang giới. Liên Nguyệt, lập tức truyền âm cho Trụ Thiên thần giới... một lúc lâu sau truyền âm cho các Vương giới khác và các tinh giới thượng vị.
... ...
Trên Lưu Quang giới, một chút tử mang diệu không, giống như phật giáng quang hoa khác lên toàn bộ Lưu Quang giới. Chính là tử mang diệu không này quá mức băng hàn, vạn linh dưới tử mang đều thân lạnh hồn sợ, không tiếng động co rúm lại.
Một trận cười to hết sức sang sảng phá vỡ tử mang lạnh như băng này, bóng dáng của Thủy Thiên Hành lấy tốc độ cực nhanh từ xa tới gần, thi lễ từ xa:
- Ha ha ha ha! Hôm nay Lưu Quang giới mây tím đầy trời, chính là may mắn hiện ra, hóa ra đúng là Nguyệt Thần đế và thanh Dao nguyệt thần đích thân đến, đâu chỉ là may mắn.
Thủy Thiên Hành không tới một mình, phía sau của hắn, theo sát hai bóng dáng nữ tử, là hai nữ nhi hắn kiêu ngạo nhất.
Thủy Ánh Nguyệt và Thủy Mị Âm.
Trải qua Trụ Thiên ba ngàn năm, hai nữ nhi của hắn đều thành Thần Chủ, vả lại một là Thần Chủ cấp năm, một là Thần Chủ cấp bảy, trở thành kỳ tích của Lưu Quang giới. Mà Thủy Mị Âm càng là kỳ tích của toàn bộ đông thần vực, thậm chí được đội lấy cái tên thần nữ giống như Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Trong tiếng cười lớn của Thủy Thiên Hành, Thủy Ánh Nguyệt và Thủy Mị Âm đứng ở hai bên phụ thân, cũng đồng thời thi lễ.
Chính là ngọc nhan của Hạ Khuynh Nguyệt lại vẫn lạnh lùng như trăng:
- Thủy Thiên Hành, ngươi tự mình kết thúc hay muốn bổn vương ra tay!
Lúc tử mang lâm không, băng hàn thấu xương kia đã khiến Thủy Thiên Hành sinh lòng bất an, Hạ Khuynh Nguyệt vừa nói câu này ra, trong lòng hắn chợt động, sắc mặt của Thủy Ánh Nguyệt và Thủy Mị Âm đồng thời đột nhiên thay đổi.
Trên mặt Thủy Thiên Hành hiện vẻ nghi hoặc, hỏi:
- Này... không biết Thiên Hành phạm phải chuyện gì mà lại dẫn tớ Nguyệt Thần đế tức giận như vậy?
Hạ Khuynh Nguyệt không hề có bất cứ cong cong quẹo quẹo gì với hắn, mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú:
- Hai năm trước, trong vòng mười hai canh giờ Vân Triệt bại lộ thân ma nhân, cả giới đuổi giết, là người phương nào che giấu cho hắn!?
“!!” Hai tay Thủy Thiên Hành chợt siết chặt.
- Thủy Thiên Hành, ngươi định thử phủ nhận sao?
Giọng nói của Hạ Khuynh Nguyệt càng thêm lạnh như băng, đôi mắt vốn tuyệt mỹ lại như lưỡi dao tím vô hình đâm vào tâm hồn người.
Thủy Ánh Nguyệt nói:
- Nguyệt Thần đế, chuyện này...
Thủy Ánh Nguyệt mới vừa mở miệng, dẫn tới lại là tiếng quát khẽ của Thủy Thiên Hành:
- Câm miệng! Nơi này không tới lượt con nói chuyện!
Thủy Ánh Nguyệt: “...”
Nặng nề hít vào một hơi, trên mặt Thủy Thiên Hành lộ ra nụ cười chua xót:
- Nếu không vô cùng xác thực, tôn quý như Nguyệt Thần đế sao sẽ tự mình tới đây được. Ở trước mặt Nguyệt Thần đế và Thanh Dao nguyệt thần, sao Thiên Hành có tư cách nói dối.
- Phụ thân...
Thủy Mị Âm đưa tay túm lấy góc áo của phụ thân, đôi mắt run run, môi trở nên trắng bệch. Nàng biết một ngày này sớm muộn gì cũng đến, chính là không nghĩ tới người đầu tiên tới hỏi tội lại là nàng ta...
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói:
- Rất tốt, cuối cùng ngươi còn có chút phong phạm của Giới Vương. Tuy chứa chấp ma nhân là tội lớn, nhưng với thân phận Lưu Quang Giới Vương của ngươi, có lẽ không có ai sẽ truy cứu ngươi. Nhưng che giấu ma nhân Vân Triệt, cuối cùng chôn xuống mối họa vĩ đại cho toàn bộ đông thần vực, cho dù ngươi là Lưu Quang Giới Vương cũng muôn lần chết khó chuộc được tội này!
Giọng nói vừa dứt, trong tay Hạ Khuynh Nguyệt chợt hiện lên tử mang... rõ ràng là Tử Khuyết thần kiếm mạnh nhất Nguyệt Thần giới, cũng tượng trưng cho thần đế!
Một đường kiếm cương màu tím từ trên Tử Khuyết thần kiếm nổ bắn mà ra, đâm thẳng vào Thủy Thiên Hành... Chính là kể cả cơ hội giải thích và lưu lại di ngôn đều không để lại cho Thủy Thiên Hành, không hề chừa đường sống trực tiếp đưa hắn vào tử địa.
Thủy Thiên Hành vẫn không nhúc nhích.
- A!!
Thủy Ánh Nguyệt và Thủy Mị Âm quá sợ hãi, đồng thời ra tay... Nhưng gần như trong cùng một khoảnh khắc, Thủy Thiên Hành cũng ra tay, lại không phải ngăn cản Tử Khuyêt kiếm cương, hai tay chia ra đánh về phía hai nữ nhi.
Rầm!!
Không gian vỡ vụn, Thủy Ánh Nguyệt và Thủy Mị Âm bị đánh văng ra xa xa, trong đôi mắt kịch liệt co rút lại của các nàng, Tử Khuyết kiếm cương đâm thẳng vào trong ngực Thủy Thiên Hành... xuyên thể mà qua.
- Phụ thân!
- Phụ thân!!
- A a!
Thân hình Thủy Thiên Hành cứng đờ, trên mặt dần dần mất đi huyết sắc, bên tai là tiếng kêu to tê tâm liệt phế của nữ nhi, ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới, nhìn kiếm cương màu tím xuyên suốt thân thể, vẫn không hề có bất cứ giãy giụa gì... Thân là một Thần Chủ cấp tám, tồn tại đứng ở đỉnh các Giới Vương thượng vị, nếu như phản kháng, cho dù là Hạ Khuynh Nguyệt muốn giết hắn cũng không dễ dàng.
Tay Hạ Khuynh Nguyệt cầm Tử Khuyết thần kiếm xuyên suốt Thủy Thiên Hành, đôi mắt hơi hạ xuống:
- Thủy Thiên Hành, ngươi làm một lựa chọn thông minh. Một kiếm này, nếu như ngươi dám né tránh, chết đã có thể không chỉ có một mình ngươi! Lúc ta và ngươi giao thủ, Lưu Quang giới sẽ có vô số người chôn cùng bởi vì ngươi!
- Phụ... thân!
Nhìn Thủy Thiên Hành bị một kiếm xuyên người ở xa xa, sáng rọi trong mắt Thủy Ánh Nguyệt mất đi, kêu lên một tiếng giá lạnh:
- Nguyệt Thần đế... ta giết ngươi!!
Ngọc Khê kiếm ra, lam quang lóng lánh, màn nước rợp trời, lao thẳng tới Hạ Khuynh Nguyệt.
- Ánh Nguyệt... dừng tay!
Thủy Thiên Hành gian nan quay đầu, cánh tay chém ra, cố gắng ra tay, trong một chớp mắt ngăn cản toàn bộ lực lượng của Thủy Ánh Nguyệt, cũng lại đánh văng nàng ra xa xa.
Dưới bị Tử Khuyết xuyên tim còn cố tình ra tay, không thể nghi ngờ sẽ tác động thật lớn lên thương thế, trong miệng Thủy Thiên Hành nhất thời máu tuôn không dừng, nhưng lại khàn giọng quát:
- Con muốn để cho ta... chết vô ích sao!!
Ngọc Khê kiếm rời tay, Thủy Ánh Nguyệt quỳ ở đó, trong mắt bi thương hoang mang.
“...” Thủy Mị Âm không hề động.
Thủy Thiên Hành nói mỗi một chữ đều sẽ kèm theo bọt máu phun trào:
- Nguyệt... Thần... đế... che giấu Vân Triệt là ý tứ của một mình ta, những người khác đều không hề hay biết! Cho dù biết cũng không thể ngỗ nghịch ý tứ của ta... Nguyệt Thần đế muốn chế tài ta, ta không lời nào để nói. Kính xin... đừng liên lụy đến người không liên quan.
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ta nói chỉ giết một mình ngươi, vậy chỉ giết một mình ngươi! Đương nhiên, nếu như có ai dám cố tình ngăn cản...
Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua Thủy Ánh Nguyệt và Thủy Mị Âm:
- Coi là cùng tội!
Trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt lóe lên tử mang, kiếm cương phóng thích a thần mang cũng đã xảy ra biến hóa vi diệu:
- Trước khi đến nơi đây, bổn vương đã báo cho các giới biết chuyện ngươi che giấu ma nhân Vân Triệt. Bổn vương không giết ngươi cũng sẽ có người khác tới giết ngươi. Ít nhất ở dưới tay của bổn vương, ngươi còn có thể chết thống khoái một chút. Hiện giờ... yên tâm đi chết đi!
- Dừng tay! Dừng tay!!
Tiếng gầm to này không phải đến từ Thủy Ánh Nguyệt hay Thủy Mị Âm mà đến từ hư không vô cùng xa xôi... Một khí tức cũng lấy tốc độ cực nhanh vọt tới bên này, chân thân chưa tới, một bàn tay to xám trắng lại đã đột nhiên che phủ xuống, chặt chẽ chộp lên trên kiếm cương màu tím đâm xuyên thân thể Thủy Thiên Hành, gắt gao ngăn cản Tử Khuyết thần lực sắp bùng nổ.
Hạ Khuynh Nguyệt nhíu mày, ánh mắt chậm rãi liếc sang, nói với hư không:
- Trụ Thiên thần đế, ngươi định che chở cho hắn?
Giọng nói của Hạ Khuynh Nguyệt mới vừa dứt, một bóng người màu trắng giống như ánh sáng đã xông đến, chính là Trụ Thiên thần đế.
Hắn chỉ một mình tiến đến, phía sau không hề có bất cứ khí tức gì.
Trụ Thiên thần đế giơ tay, chộp lên trên kiếm cương màu tím, dấu tay xám trắng lúc trước cũng theo đó biến mất, lúc này hắn mới mở miệng nói:
- Buông tha cho hắn đi.
Giọng nói của hắn hơi vô lực, từng lời mang theo thở dài.
Hạ Khuynh Nguyệt cau chặt chân mày:
- Trụ Thiên thần đế, hay là ngươi còn không biết năm đó hắn phạm phải tội gì!?
Trụ Thiên thần đế thở dài thật dài, nói:
- Haizzz, hắn che giấu Vân Triệt, thật sự là tội lớn. Nhưng mà... lão hủ với Lưu Quang Giới Vương qua lại vạn năm, hắn làm người như thế nào, lão hủ lại biết quá rõ ràng. Sở dĩ ngày đó che giấu, chẳng qua là “Con rể” mà hắn đã nhận định... mà tuyệt đối không có lòng bao che ma nhân.
- Lấy tính tình của hắn, sẽ làm ra chuyện như vậy, lão hủ không hề thấy kỳ quái.
Hạ Khuynh Nguyệt cau mày nói:
- Trụ Thiên thần đế, hiện giờ Vân Triệt đã thành công trốn vào bắc thần vực, đợi tương lai hắn trưởng thành, cho bắc thần vực sử dụng, sẽ có hậu quả như thế nào, không có bất kỳ ai có thể đoán trước được. Mà nếu như không có Thủy Thiên Hành năm đó che giấu, mối họa này có lẽ vốn sẽ không tồn tại... nếu như họa lan đến toàn bộ đông thần vực, tội lớn của toàn bộ thần giới, bổn vương không nghĩ ra được lý do tha thứ gì.
Trụ Thiên thần đế lắc đầu:
- Lấy năng lực ẩn nấp của Vân Triệt, cho dù Lưu Quang Giới Vương không hề che giấu, mười hai canh giờ kia chúng ta cũng khó mà tìm được hắn. Ngày ấy ngoài Lam Cực tinh, ngươi, ta, Phạm Thiên đều có mặt, Long hoàng với Nam Minh thần đế đích thân đến, các Giới Vương đông vực vây quanh vẫn không thể lưu lại được Vân Triệt, hiện giờ cũng không cần trách móc nặng nề Lưu Quang Giới Vương nhất thời hồ đồ.
Hạ Khuynh Nguyệt giống như cảm thấy buồn cười:
- Nhất thời hồ đồ? Trụ Thiên thần đế vì đuổi giết Vân Triệt có thể dốc hết toàn lực, thậm chí không tiếc sử dụng thủ đoạn đã từng khinh thường, quyết tâm như vậy thiên hạ đều biết. Hiện giờ lại thoáng mở ra một mặt với người đã từn che giấu cho ma nhân Vân Triệt?
Trụ Thiên thần đế nói:
- Ma nhân Vân Triệt nhất định phải giết, nhưng mà tất cả đã đúc thành, đông thần vực đã tổn thất rất nhiều, lão hủ thật sự không muốn phải nhìn thấy có người bởi vì chuyện như vậy mà chết nữa.
- Nguyệt Thần đế, lão hủ biết ngươi tối kỵ chuyện có liên quan đến ma nhân Vân Triệt. Hôm nay xem như lão hủ thiếu ngươi, kính xin cho lão hủ một chút tình mọn, tha mạng cho hắn.
Nói xong Trụ Thiên thần đế lại thở dài một tiếng... Một đoạn tiên đoán “Ma thần giết thế” vì hắn mà càng ngày càng tới gần thực hiện, hắn không dám để cho người khác biết được nửa chữ, trong hai năm này, hắn đều trải qua trong cảm giác tội lỗi hổ thẹn từng khoảnh khắc.
Hắn không muốn nhìn thấy lại có người vì vậy mà chết... Bởi vì, kia xét đến cùng đều là tội lỗi của hắn.
Hạ Khuynh Nguyệt im lặng, tử mang trên Tử Khuyết thần kiếm cuối cùng kém đi vài phần:
- Được, nếu như là mệnh lệnh của Trụ Thiên thần đế, nếu như bổn vương vẫn còn kiên trì sẽ thành có phần không biết điều.
Giọng nói của Hạ Khuynh Nguyệt lại thay đổi:
- Nhưng mà, nếu như buông tha như vậy, cho dù người đời đều biết là ý tứ của Trụ Thiên thần đế, sợ rằng trong lòng khó yên. Bổn vương có thể tha thứ cho Thủy Thiên Hành, nhưng Lưu Quang giới phải làm được hai chuyện.
Không đợi Trụ Thiên thần đế có bất cứ phản ứng gì, Hạ Khuynh Nguyệt đã trực tiếp nói ra:
- Thứ nhất, Thủy Thiên Hành phạm phải tội lớn như thế, đã mất đi tư cách làm Lưu Quang Giới Vương. Bổn vương muốn phế huyền lực của hắn xuống dưới Thần Chủ, trong vòng mười ngày rút lui khỏi ngôi vị Giới Vương.
- Được.
Trụ Thiên thần đế gật đầu, hắn không hỏi ý kiến của Thủy Thiên Hành, bởi vì ở trước mặt hai đại thần đế, Thủy Thiên Hành không có quyền nói chuyện. Hơn nữa kết quả này đã tốt hơn chết rất nhiều rồi.
Vào lúc này ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên nhìn sang phía Thủy Mị Âm:
- Chỉ phế một Thủy Thiên Hành, sợ rằng Lưu Quang giới không nhớ kỹ giáo huấn lần này! Bởi vì hạch tâm của Lưu Quang giới hiện giờ không phải là Thủy Thiên Hành mà là Mị Âm thần nữ này!
- Thứ hai đó là... Thủy Mị Âm theo bổn vương về Nguyệt Thần giới, cầm tù ngàn năm, trong vòng ngàn năm, không được rời đi nửa bước!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment