.
._803__1" class="block_" lang="en">Trang 803# 1
Chương 1606: Trốn ra khỏi bắc thần vực
Chương 1606: Trốn ra khỏi bắc thần vực
Chương 1606: Trốn ra khỏi bắc thần vực
- Người này... hả?
Chân mày Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nheo lại, nàng ta đột nhiên xuất hiện ở trong hình chiếu, không hề có bất cứ tiếng động gì, giống như là quỷ ảnh huyễn hóa ra từ trong hư không.
Thiên Hoang giáo chủ và Phần Nguyệt thần sử hai Thần Chủ cường đại, phản ứng của bọn họ đều đang xác minh thực lực của người này cực kỳ đáng sợ. Nhất là... có thể khiến cho Phần Nguyệt thần sử một Thần Chủ trung kỳ không hề phát hiện ra khi đến gần ở khoảng cách như thế, kia không sai biệt lắm phải cách biệt nửa đại cảnh giới mới có thể làm ra được.
Hơn nữa, nàng ta nói ra câu nói kia... dường như nàng ta biết được cái tên Vân Triệt này.
Nữ tử một thân áo sặc sỡ cực kỳ kỳ dị -- so với nói là xiêm y, càng giống như vô số màu sắc sặc sỡ xếp chồng lên nhau, kể cả mái tóc dài của nàng ta cũng đều đủ màu sắc, chung quanh cũng vờn quanh vầng sáng kỳ dị không ngừng biến hóa.
Nhưng mà, mặc dù quanh thân nàng ta dải sáng nhiều màu gợn sóng, nhưng không hề có vẻ rối loạn, chỉ có một cảm giác đẹp như mộng ảo.
Mặt khác, nhưng dải sáng nhiều màu này cũng không phải là quang mang bình thường, giống như có thể ngăn cách khí tức trên trình độ thật lớn. Rõ ràng cách gần như thế, vả lại ở ngay trong tầm mắt, nhưng cho dù Phần Nguyệt thần sử hay là Thiên Hoang giáo chủ lại gần như không nhận ra được sự tồn tại của nàng, giống như kia là hư ảnh nhiều màu chỉ thoáng đụng chạm sẽ tan biến.
- Ngươi... ngươi là...
Tuy rằng dưới ánh sáng nhiều màu che khuất, Phần Nguyệt thần sử không cách nào nhìn thấy rõ bóng dáng và gương mặt của nàng, nhưng dải sáng nhiều màu trước mắt có thể ngăn cách được khí tức để trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một cái tên, một cái tên để cho linh hồn hắn lập tức hồi hộp.
Lúc này trong huyền trận màu đen truyền đến giọng nói trầm thấp của Phần Nguyệt thần đế:
- Ma nữ thứ bảy, ngươi sẽ xuất hiện ở trong này, cũng sẽ không phải là trùng hợp đó chứ.
Ma nữ thứ bảy... bốn chữ nói ra khỏi miệng Phần Nguyệt thần đế khiến Thiên Hoang giáo chủ hoảng hốt thất sắc.
Nữ tử dải sáng nhiều màu quanh quẩn trước mặt này đúng là một trong những ma nữ dưới trướng Ma hậu!
Tồn tại đứng ở tầng diện tối cao bắc thần vực!
Giọng ma nữ thứ bảy u ám:
- Thật đáng tiếc, trên đời này lại có nhiều trùng hợp như vậy. Ta chẳng qua vừa khéo gần đây, lại đột nhiên nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, “Thần vật” của Kiếp Hồn giới ta bị mất vạn năm, xuất hiện cảm ứng ở chỗ này.
- Nhưng mà Phần Nguyệt thần đế, ngươi sẽ không nói với ta rằng hình chiếu và thần sử của ngươi xuất hiện ở nơi đây cũng là một trùng hợp đó chứ!?
Giọng nói của ma nữ thứ bảy rõ ràng trầm đi, cho dù đối mặt là Phần Nguyệt thần đế.
Nàng không chỉ thấy được Phần Nguyệt thần sử và hình chiếu của Phần Nguyệt thần đế, còn nghe thấy lời bọn họ nói.
Phần Nguyệt thần đế nhịn tức giận, nhàn nhạt cười:
- Ha ha, đã vật quy nguyên chủ, việc nhỏ khác có quan trọng gì chứ?
Ma nữ thứ bảy cười lạnh một tiếng:
- Vật quy nguyên chủ? Nếu như quả thật là chúng ta lấy đi, như vậy tất cả lực lượng đều sẽ dùng để quay về bảo vệ chủ nhân, sao ta lại sẽ hiện thân ở đây!
Phần Nguyệt thần đế: “...”
- Sở dĩ chủ nhân phát hiện ra là vì trên món “Thần vật” đó có ấn ký đặc thù năm đó Tịnh Thiên thần đế lưu lại. Lúc trước có kết giới vô trần ngăn cách, không cách nào cảm giác được. Mà trong khoảnh khắc mới vừa rồi cảm giác được chứng minh nó chẳng những bị người lấy đi, hơn nữa kể cả kết giới vô trần đều đã bị mở ra!
- Cái... gì!?
Giọng nói của Phần Nguyệt thần đế trở nên trầm thấp.
Muốn cố tình mở kết giới vô trần ra cực kỳ khó khăn, bằng không mạnh như Phần Nguyệt thần đế cũng sẽ không thể trăm phương ngàn kế trọn vẹn vạn năm đều giấu ở Thiên Hoang thần giáo.
Còn nếu như kết giới vô trần thật sự bị mở ra, cũng không nghi ngờ gì đối phương có thể sử dụng hết man hoang thần tủy trong đó bất cứ lúc nào! Đến lúc đó đã không còn khả năng tìm về.
Mà trăm phương ngàn kế trong vạn năm này của hắn lại triệt để hóa thành bọt nước, hoàn toàn làm áo cưới cho người khác... còn chắc chắn nhận lấy lửa giận của Ma hậu.
- Những năm này chủ nhân nhà ta chưa từng dừng tìm kiếm tung tích của “Thần vật”. Thời gian vạn năm cũng tích lũy lửa giận vạn năm. Phần Nguyệt thần đế, nếu chủ nhân nhà ta thật sự tức giận, sẽ có hậu quả đáng sợ cỡ nào, tin tưởng ngươi rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào.
“...” Phần Nguyệt thần đế không nói gì, mặc dù chỉ là một cái bóng, nhưng vẫn khiến tất cả mọi người có một cảm giác âm trầm làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
- Cho nên, ngươi tốt nhất cầu nguyện chủ nhân nhà ta có thể tìm được thần vật về, bằng không... ta thật sự không nghĩ ra được Phần Nguyệt thần đế ngươi sẽ ăn nói như thế nào mới có thể bình ổn được phẫn nộ của chủ nhân nhà ta.
Giọng nói của ma nữ thứ bảy vừa dứt, cánh tay nàng chìa ra, hình ảnh nhiều màu trên người đột nhiên cuốn ra, như ngàn vạn sợi tơ màu sắc rực rỡ quấn quanh về phía Thiên Hoang giáo chủ... Giới Vương thượng vị cường đại này chỉ còn kịp phát ra một tiếng kêu sợ hãi rồi đã triệt để bị nhốt trong một kết giới nhiều màu, gần như không hề có sức giãy giụa.
Tròng mắt Phần Nguyệt thần sử co rúm lại, bước chân vội vàng lui lại.
Ma nữ thứ bảy lạnh lùng nói:
- Con chó làm việc bất lợi này, ta sẽ thay ngươi thu lại, tin tưởng Phần Nguyệt thần đế ngươi không có ý kiến đi. Cái tên “Vân Triệt” này là từ trong miệng Thiên Hoang giáo chủ thốt ra, hắn hiển nhiên biết rất nhiều tin tức có ích.
- Hừ, đại bổn vương vấn an Ma hậu.
Phần Nguyệt thần đế lạnh lùng hừ khẽ, vào lúc này huyền trận cũng đột nhiên tan biến.
- Cung... cung tiễn ngô vương.
Phần Nguyệt thần sử cố gắng trấn định, nhưng đối mặt với “Ma nữ”, sợ hãi vốn đến từ nhận thức với linh hồn này lại căn bản không cách nào hoàn toàn áp chế:
- Hiện giờ... hiện giờ việc cấp bách là tìm thần vật về. Tên trộm kia khẳng định chưa đi xa, lấy khả năng của ma nữ điện hạ, muốn bắt giữ lại dễ như trở bàn tay. Tại hạ... nguyện trợ giúp ma nữ điện hạ một tay.
Nữ tử trước mắt là ma nữ thứ bảy [Họa Cẩm] của Kiếp Hồn giới có danh xưng “Vạn thải huyễn cơ”, nghe đồn nàng có ngàn khuôn mặt, vạn thủ đoạn, nghe nói trừ bỏ Ma hậu ra, chưa từng có ai nhìn thấy khuôn mặt chân chính của nàng.
Dưới trướng Ma hậu có bảy ma nữ, mỗi một người đều có sở trường riêng của mình. Chỗ cường đại nhất của ma nữ thứ bảy là biến ảo của nàng, có thể nói bắc vực vô song. Dịch dung, dịch thanh, dịch hình, dịch tức của nàng, nghe nói không ai có thể nhìn thấu được.
Ma nữ Họa Cẩm xoay người sang chỗ khác:
- Ta đã bày ra thiên la địa võng ở Thiên Hoang giới này. Thừa dịp hiện giờ ta không muốn ô uế bàn tay của mình... cút đi!
“...” Bước chân của Phần Nguyệt thần sử luôn luôn lui về phía sau, nghe được câu nói này, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là sỉ nhục và phẫn nộ mà là như nhặt được đại xá, lại không dám thốt ra một lời, hoảng hốt mà đi.
...
- Lại thêm một ma nữ!
Vân Triệt nói nhỏ một tiếng. Không lâu mới gặp được một Nam Hoàng Thiền Y, khó khăn lắm mới ổn định được, lại gặp thêm được một người nữa!
Thiên Diệp Ảnh Nhi tức giận nói:
- Ngươi nên cẩn thận tự hỏi mình xem! Ở bắc thần vực, nhân vật như ma nữ, cả đời người thường đều khó nhìn thấy một lần, ngươi tới bắc thần vực mới được một năm lại liên tiếp gặp được hai người! Quả thật giống như bị ngươi thể chất tai tinh này hút đi vậy!
Vân Triệt: “...”
Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên đưa tay, túm lấy Vân Triệt:
- Đi! Lập tức rời khỏi nơi này.
- Đi đâu?
- Thái sơ thần cảnh!
Thiên Diệp Ảnh Nhi thong thả mà trầm thấp nói.
Vân Triệt nói:
- Không cần chứ. Bọn họ không tìm được chúng ta.
Hắn có thể dịch dung, có thể biến ảo khí tức hắc ám. Thiên Diệp Ảnh Nhi lại có Nghịch Uyên thạch, hai người có thể ẩn nấp đến trình độ lớn nhất. Về phần man hoang thần tủy, tuy rằng trên đó có ấn ký truy tung, nhưng đặt ở trong Thiên Độc châu, ấn ký có cường đại hơn nữa cũng không thể bị cảm ứng được.
Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm giọng nói:
- Không, mức độ nghiêm trọng của chuyện này đã vượt xa tưởng tượng lúc trước. Vốn cho rằng nhiều nhất chỉ trêu chọc một Phần Nguyệt Vương giới thôi, hiện giờ... lại kéo thêm một Kiếp Hồn giới!
Giọng nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi dần dần thấp đi:
- Ngươi cho rằng lấy khả năng ẩn nấp bây giờ của chúng ta sẽ không có chút sơ hở nào? A... xem nhẹ Vương giới, ngươi sẽ chết cực kỳ bi thảm, huống chi là hai Vương giới! Trên đời này chưa bao giờ có “Không có chút sơ hở” chân chính. Ngươi sẽ không nhanh quên mất giáo huấn của Nam Hoàng Thiền Y đó chứ? Lấy thực lực của chúng ta bây giờ, gặp được bất cứ một cái nào trong hai đại Vương giới đều sẽ cửu tử nhất sinh.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:
-Mặt khác, vấn đề hiện tại đã không đơn thuần là chúng ta lấy được man hoang thần tủy. Bắc vực Ma hậu mượn dùng miệng của Nam Hoàng Thiền Y, lúc trước dùng chính là tư cách “Hợp tác” với chúng ta, chúng ta miễn cưỡng lấy ước hẹn “Ba trăm năm” kéo dài. Lúc này bên chỗ bắc vực Ma hậu kia sẽ nhanh chóng biết được man hoang thần tủy là do chúng ta lấy đi, khi đó, tốc độ phát triển của ngươi sẽ bị bại lộ.
- Lần đầu khi gặp Nam Hoàng Thiền Y, đánh bại Thần Quân trung kỳ đều đã là cực hạn của cả ta và ngươi. Lúc này lại hủy diệt một Thiên Hoang thần giáo khá lớn, còn đánh mở kết giới vô trần mà ngay cả Phần Nguyệt thần đế đều bó tay chịu thua, thời kỳ này còn chưa tới một năm!
- Tốc độ phát triển như vậy đủ để khiến cho Ma hậu khiếp sợ rất nhiều, lập tức nhận ra ước hẹn “Ba trăm năm” trước đó chỉ là ngụy trang để mê hoặc nàng.
- Nàng muốn gọi ngươi vào Kiếp hồn giới, nhìn trúng chính là tiềm lực của ngươi, “Tiên đoán chân thần” của ngươi và thù hận đối với đông thần vực. Nhưng bởi vì vậy nàng tuyệt đối sẽ không trước khi hoàn toàn khống chế ngươi lại cho phép ngươi trưởng thành đến mức độ nàng không cách nào nắm được trong tay.
- Lúc trước, theo lẽ thường, ba trăm năm ngắn ngủi, cho dù như thế nào ngươi đều khó có khả năng trưởng thành đến mức độ mà nàng không cách nào nắm được trong tay. Nhưng sau ngày hôm nay, nàng sẽ tuyệt đối không cho rằng như vậy! Càng không có khả năng thật sự sẽ yên tĩnh trước kỳ hạn ba trăm năm... Chúng ta cầm cán chuôi của Nam Hoàng Thiền Y, nhiều nhất chỉ có thể ảnh hưởng đến Nam Hoàng Thiền Y, nhưng nhất định không có khả năng ảnh hưởng đến Ma hậu!
Đôi mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi chuyển qua, nhìn chăm chú vào Vân Triệt:
- Ngươi có biết vì sao Kiếp Hồn giới lại tên là “Kiếp Hồn” không? Nếu như bây giờ ngươi rơi vào trong tay Ma hậu bắc vực, cuộc đời còn lại của ngươi có lẽ đều sẽ trở thành con rối của nàng!
- Ngàn vạn lần đừng hoài nghi nàng có làm được hay không! Ta tự nhận thông minh, lại cả đời bị Thiên Diệp Phạm Thiên lão tặc kia đùa bỡn trong tay, mà bắc vực Ma hậu Trì Vũ Thập, nàng ta lại là người khiến lão tặc kia sinh ra bóng ma, bây giờ ngươi không có bất cứ tư cách gì chống lại nàng... nghe hiểu chứ!?
- Còn gì nữa không?
Vân Triệt nói.
Chỗ sâu trong đôi mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi chớp động lên dị quang:
- Man hoang thần tủy vốn nên là vật đã diệt tuyệt, một khối rơi vào trong tay chúng ta rất có thể là một khối duy nhất hiện thế, thậm chí hậu thế! Nếu trực tiếp dùng hết sẽ quá mức đáng tiếc.
- Nếu như có thể tìm được thái sơ thần quả ở thái sơ thần cảnh tới luyện thành “Man hoang thế giới đan”... con đường báo thù của cả ta và ngươi có thể không chỉ đơn giản là tiến lên một bước như vậy! Nói không chừng khi đó ngươi có thể mượn dùng lực lượng hắc ám vĩnh kiếp chân chính có tư cách hợp tác với bắc vực Ma hậu!
Vân Triệt: “...”
Thiên Diệp Ảnh Nhi thấp giọng nói:
- Ngươi yên tâm, Trì Vũ Thập là một người thông minh, lại cực kỳ có dã tâm. Sau khi biết được man hoang thần tủy đã bị sử dụng không có cách nào cứu vãn, cho dù nàng giận dữ cũng sẽ giảm tổn hại như vậy mà hợp tác với ngươi. Dù sao trên đời này cũng không có khối man hoang thần tủy thứ hai, cũng sẽ không có ngươi thứ hai.
Chỉ sợ vế sau mới là mục đích chân chính của ngươi đi... Vân Triệt liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sâu, nhưng không nói câu này ra, nói:
- Nói cho cùng, đi thôi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Xác định hiện giờ rời đi? Không lo lắng cho Thiên Cương Vân tộc của ngươi sao? Cho dù Kiếp Hồn giới hay là Phần Nguyệt Vương giới đều chắc chắn sẽ truy xét đến đó.
Vân Triệt nói:
- Không cần lo lắng. Nếu như Ma hậu kia thật sự thông minh giống như ngươi nói. Nàng sẽ không động đến người của Thiên Cương Vân tộc. Ít nhất... sẽ bảo vệ cẩn thận cho Vân Thường.
- Đi!
Có lẽ Vân Triệt quả thật là tai tinh, hắn dưới ba phương thần vực đuổi giết bị bắt ép vào bắc thần vực. Sau một năm ngắn ngủi lại vì bị ma nữ chọc thủng thân phận, lại ngoài ý muốn lấy được man hoang thần tủy liên quan đến hai đại Vương giới, kể cả bắc thần vực cũng đã trở thành nơi nguy hiểm khó có thể dung thân.
Thái sơ thần cảnh dường như trở thành nơi đi đến cuối cùng.