Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1603 - Chương 1605: Ma Nữ Họa Cẩm

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1604" class="block_" lang="en">Trang 802# 2

 

 

 

Chương 1605: Ma nữ Họa Cẩm

Chương 1605: Ma nữ Họa Cẩm



Chương 1605: Ma nữ Họa Cẩm
- Ngươi định làm gì?
Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm giọng nói.
Lấy thái cổ huyền chu thoát khỏi hai đại Thần Chủ đuổi giết, nhưng vị trí xuyên qua tới chính là Thiên Hoang thần giáo, vả lại chuyện Vân Triệt đang làm chính là không che giấu khí tức trốn đi, mà ma kiếm giữa rời, tương đương với cố tình đặt bản thân vào hiểm địa.
Vân Triệt không đáp, Kiếp Thiên Ma Đế kiếm hắc mang trùm không. Vào lúc này người của Thiên Hoang thần giáo cũng phát hiện ra chỗ của Vân Triệt, bắt đầu cấp tốc vây lên... Đúng lúc này, các nơi của Thiên Hoang thần giáo, mấy trăm cột sáng tối đen phóng lên cao.
Dưới cột sáng, một huyền trận hắc ám bao phủ toàn bộ Thiên Hoang thần giáo đột nhiên hiện lên, phóng xuất ra hắc ám huyền quang u ám.
Khoảnh khắc hắc ám huyền trận xuất hiện, Thiên Hoang thần giáo vốn sớm đại loạn nhất thời kinh hãi kêu lên đầy trời.
- Đây là... đại trận che tông?
Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi chợt lóe.
- Không, hiện giờ, là đại trận hủy tông.
Vân Triệt lành lạnh nói nhỏ.
- ... Đây cũng là năng lực của hắc ám vĩnh kiếp!?
Thiên Diệp Ảnh Nhi ngước mắt nhìn hắc mang trên thân kiếm của Vân Triệt, đôi tròng mắt màu vàng bị chiếu rọi thành màu đen hoàn toàn.
Hắc ám vĩnh kiếp, sáng thế thần lực thuộc về Kiếp Thiên ma đế, lực lượng cấp bậc này vốn chỉ thuộc về Kiếp Thiên ma đế Kiếp Uyên, đừng nói phàm nhân, kể cả chân thần và sáng thế thần khác cũng tuyệt đối không có khả năng khống chế.
Nhưng nó ở trên người Vân Triệt lại hiển lộ rõ ràng ma uy càng ngày càng làm cho người ta sợ hãi, vả lại tiến cảnh cực nhanh.
Đại trận che tông, át chủ bài cuối cùng của một tông môn, cũng chỉ có ở dưới tuyệt cảnh chính thức mới khởi động lên. Lực lượng này vốn đều sẽ đồng thời nối liền với linh hồn của mấy nhân vật quan trọng nhất trong tông môn, những người khác muốn cố tình khởi động hoàn toàn là người si nói mộng.
Mà bây giờ, nàng lại tận mắt nhìn thấy Vân Triệt cố tình khởi động... Vả lại vô cùng dễ dàng khởi động đại trận che tông của Thiên Hoang thần!
Rầm ----
Tất cả lực lượng hắc ám bị phóng thích hoàn toàn, mãnh liệt bùng nổ, trong khoảnh khắc đại trận che tông hóa thành đại trận hủy tông khủng bố tuyệt luân, toàn bộ Thiên Hoang thần giáo đều bị hắc ám nuốt hết hoàn toàn, như đột nhiên rơi vào vực sâu hắc ám tử vong, tiếng kêu thảm thiết vô tận rót thành một khúc nhạc đưa ma khiến trời đất run rẩy.
- Ngươi càng lúc càng giống với ác nhân đủ tư cách.
Nhìn phía dưới, Thiên Diệp Ảnh Nhi nói... Lấy hắc ám vĩnh kiếp cố tình thúc giục huyền trận hắc ám của người khác nắm giữ, năng lực nghịch thiên này, tương lai không biết sẽ trở thành ác mộng của bao nhiêu người.
Vân Triệt thu kiếm, nhưng không lập tức rời đi, ánh mắt chuyển hướng sang phía kho bảo vật lúc trước xâm nhập, trong mắt chợt lóe hắc mang, ngón tay điểm vào mi tâm, giây lát, khi ngón tay hắn rời khỏi mi tâm, một điểm hắc mang mỏng manh lóe ra lượn lờ ở đầu ngón tay hắn.
Sau đó theo ngón tay hắn điểm ra, nhẹ nhàng bay xuống phía dưới.
- Đây là cái gì?
Đây là năng lực mà Thiên Diệp Ảnh Nhi chưa từng thấy ở trên người Vân Triệt.
Vân Triệt nói:
- Hắc ám hình chiếu. Xem như một trong những năng lực đẳng cấp thấp nhất trong hắc ám vĩnh kiếp.
Dính dáng đến man hoang thần tủy, bọn họ nhất định sẽ đi thăm dò, nói không chừng cứ phun ra lai lịch của nó như vậy.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhàn nhạt khinh bỉ:
- Thấp nhất? Năng lực của ma đế, cho dù là thấp nhất cũng là lực lượng nghịch thiên không hơn không kém đối với hiện thế.
Khả năng hình chiếu cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, năm đó ở Viêm Thần giới, Vân Triệt đã từng thấy Chu Tước tông chủ Diễm Vạn Thương mượn dùng lực lượng của táng thần hỏa ngục thi triển hình chiếu chu tước khoảng cách cực dài.
Đại hội huyền thần, Trụ Thiên giới còn dùng hình chiếu tới từng góc của đông thần vực.
Hắc ám hình chiếu mà Vân Triệt thi triển ra thật sự vốn từ lực lượng của hắc ám vĩnh kiếp, cũng thật sự là năng lực hình chiếu quá mức bình thường nhất... Nhưng chỗ đặc thù là lấy cấp bậc cực kỳ cao của hắc ám vĩnh kiếp, sự hiện hữu của nó không có khả năng bị bất cứ kẻ nào của hiện thế phát hiện ra được!
- Thay đổi khí tức, đi!
Vân Triệt lại liếc nhìn xuống dưới, mang theo Thiên Diệp Ảnh Nhi cấp tốc bay đi hướng nam.
Thiên Diệp Ảnh Nhi có thể mượn dùng Nghịch Uyên thạch ở trên người thay đổi khí tức bất cứ lúc nào. Còn Vân Triệt có hắc ám vĩnh kiếp trong người, khí tức hắc ám tràn ra ngoài có thể tùy ý thay đổi. Hiện giờ thoát khỏi linh giác của hai đại Thần Chủ, bọn họ muốn tìm hai người đã khó càng thêm khó... Bởi vì cho dù linh giác của hai đại Thần Chủ này quét tới cũng sẽ trực tiếp bỏ qua khí tức của hai người “Hoàn toàn xa lạ” này.
Vẫn rời khỏi Thiên Hoang thần giáo khoảng cách rất xa, tốc độ của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi bắt đầu chậm lại.
Vân Triệt giải trừ huyễn quang lôi ẩn, đột nhiên liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, nói:
- Đeo mặt nạ lên!
Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng liếc sang:
- Thứ kia, khi ngươi kêu ta tháo xuống, ta đã thuận tay bỏ đi rồi. Thế nào, ngươi không chú ý?
“...” Vân Triệt đưa tay trảo, một khối huyền tinh hắc ám được hắn chộp vào trong lòng bàn tay, trong tay chợt lóe lên sáng rọi, hắc ám huyền tinh đã hóa thành hình dáng một chiếc mặt nạ quy củ, sau đó đưa cho Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Đeo lên!
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không đưa tay đón lấy, kể cả mặt đều quay đi:
- Có hiểu vì sao ta muốn vứt sạch không? Thứ xấu xí đen tuyền này, ngươi vẫn giữ cho mình mang đi!
Vân Triệt nhíu nhíu mày, bàn tay vừa lật, khí tức hắc ám trong huyền tinh bị cấp tốc xua tan. Thoáng ngẫm nghĩ, huyền quang trên tay khẽ thay đổi, rót vào trong huyền tinh một chút băng hoàng thần lực, hóa thành màu băng lam tinh thuần trong suốt, lại ngẫm nghĩ, biến hình dạng thành cánh phượng coi như tinh xảo.
- Vậy còn không kém nhiều lắm.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cuối cùng quay ánh mắt lại, tay ngọc vừa trảo, trực tiếp cầm lấy từ trong tay Vân Triệt, đeo lên trên mặt, cũng che đi hơn phân nửa ngọc nhan của nàng.
- Bọn họ quả nhiên đi nơi đó.
Vào lúc này Vân Triệt đột nhiên nói, trong mắt hắn có một luồng hắc mang khác thường đang chớp động.
- Hiện cụ thể ra cho ta nhìn xem.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói. Sự tình liên quan đến man hoang thần tủy thần vật hiện ra thế gian nhất định kinh động thiên hạ này, nàng khó mà không sinh ra hứng thú được.
Vân Triệt không cự tuyệt, ánh mắt chợt lóe, hắc vụ phía trước di động, trung tâm hắc vụ là một hình ảnh dần dần phóng đại. Trong tấm hình rõ ràng là hai người trước đó đuổi giết bọn họ -- Thiên Hoang giáo chủ và một người trung niên rất có khả năng đến từ Phần Nguyệt Vương giới!
Mục tiêu trong đuổi theo đột nhiên biến mất ly kỳ, không dấu vết, hai người kinh hãi không thôi, động tĩnh bên chỗ Thiên Hoang sơn lại làm cho bọn họ kinh hãi hơn, vội vàng chạy về, tất cả trong tầm mắt làm cho bọn họ không thể nghi ngờ hoảng sợ tới cực điểm.
- Sao lại thế này! Đây là có chuyện gì!
Tứ chi của Thiên Hoang giáo chủ lạnh như băng, da đầu run lên, sắp hỏng mất. Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, tròng mắt co rụt lại, nỉ non một tiếng “Điền nhi” rồi cuống quýt vọt xuống.
Nhưng cánh tay hắn lại bị tóm chặt lấy, vừa mới quay đầu, lại phát hiện sắc mặt của đối phương còn đáng sợ hơn hắn:
- Không quan tâm Điền nhi gì cả! Kết giới vô trần... nhanh đi xem kết giới vô trần!
Thiên Hoang giáo chủ giật mình, suy nghĩ tỉnh táo hơn phân nửa, vội vàng nói:
- Cửu thúc yên tâm... yên tâm, kho bảo vật không ai có thể xâm nhập, hơn nữa kết giới vô trần tồn tại bậc này, cho dù như thế nào đều khó có khả năng bị người tìm được.
- Đừng nói nhảm, nhanh đi... nhanh đi!
Đối với hắn mà nói, thứ trong kết giới vô trần còn quan trọng hơn Thiên Hoang thần giáo... mười cái Thiên Hoang thần giáo!
Hai người lại bất chấp gì khác, bóng dáng lướt gấp xuống.
Đại trận che tông bị cố tình khởi động hủy diệt đi gần ba thành Thiên Hoang thần giáo, mặc dù kho bảo vật được nhận đến bảo hộ cực hạn nhất, nhưng nó vừa khéo ở trung tâm đại trận che tông, khi lực lượng che tông bị khởi động thành lực lượng hủy diệt, nó nhận đến đánh sâu vào không thể nghi ngờ là lớn nhất, bị phá hủy hơn phân nửa.
Nhìn kho bảo vật bị bại lộ ra dưới ánh mặt trời, hơn nữa rõ ràng bị chuyển sạch bốn phía, sắc mặt của hai người nhất tề tha đổi, bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới góc che giấu kết giới vô trần kia, hình ảnh nhìn thấy khiến hai người đều vong hồn bốc lên.
Người trung niên bước chân về sau, cả người lạnh lẽo. Hắn đột nhiên túm lấy Thiên Hoang giáo chủ, hai mắt lồi ra dữ dội, giống như điên quát lên:
- Kết giới... vô trần... Kết giới vô trần đâu! Đi đâu rồi! Đi đâu rồi!
Thiên Hoang giáo chủ đã triệt để hồn bay lên trời:
- Ta... ta không biết... Sáu canh giờ trước ta còn cố ý xác nhận lại... không thể nào, không có khả năng...
Toàn thân người trung niên run lên, gương mặt đen như ác quỷ, năm ngón tay khom lại gần như cào ra máu:
- Ngươi... ngươi... ngươi cũng biết ngô vương coi trọng thứ trong kết giới vô trần bao nhiêu! Ta cho ngươi biết, tội lớn này, ngươi chính là có ngàn vạn cái mạng... đều chuộc không nổi!
Sắc mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ động, nhìn lướt qua trang phục của người trung niên, hừ nhẹ nói:
- Ngô vương? Người này quả nhiên là thần sử của Phần Nguyệt Vương giới. Nói cách khác, man hoang thần tủy kia quả nhiên là vật của Phần Nguyệt Vương giới!
- Chính là vì sao Phần Nguyệt Vương giới không sử dụng nó, ngược lại giấu giếm nó ở nơi này?
Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ lẩm bẩm.
Thiên Hoang giáo chủ gắt gao bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng:
- Là hai người kia! Nhất định là bị hai người kia lấy đi! Chỉ cần bắt được bọn họ là có thể đoạt kết giới vô trần lại. Bọn họ... bọn họ nhất định chạy không xa.
Phần Nguyệt thần sử cười lạnh:
- A, sao ngươi không dùng đầu óc cẩn thận suy nghĩ xem, sao bọn họ lại đặc biệt đến đây, còn chuẩn xác tìm được chỗ của kết giới vô trần như vậy!
Thiên Hoang giáo chủ sửng sốt, sắc mặt lại thay đổi:
- Chẳng lẽ, bọn họ là...
Phần Nguyệt thần sử thấp giọng nói:
- Kiếp Hồn giới. Bọn họ nhất định là người của Kiếp Hồn giới! Kết giới vô trần vô tức vô hình, cũng chỉ có Kiếp Hồn giới mới có thể cảm ứng được chỗ của kết giới vô trần này.
“...?” Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời sửng sốt.
- Kiếp Hồn giới? Man hoang thần tủy này có liên quan gì đến Kiếp Hồn giới?
Thiên Diệp Ảnh Nhi lẩm bẩm.
Nàng đột nhiên có cảm giác bất an.
Phần Nguyệt thần sử không nói chuyện nữa, hắn buông Thiên Hoang giáo chủ ra, bay vút lên không trung, hai tay xòe ra trước, phía trước nhất thời chiếu lên một huyền trận hắc ám hình trăng tròn, theo huyền trận xoay tròn, chậm rãi chiếu ra một hình ảnh mơ hồ.
Mặc dù chỉ là một hình ảnh không rõ ngũ quan, chỉ có thể mơ hồ nắm được bóng dáng đại khái, nhưng lại không tiếng động phóng thích ra uy lăng lớn đến như ngập trời.
Đối mặt với hình ảnh mơ hồ này, Phần Nguyệt thần sử bái xuống trong không trung:
- Bái kiến ngô vương. Quấy rầy ngô vương tĩnh tu, tội đáng chết vạn lần.
Đột nhiên nghe thấy lời ấy, toàn thân Thiên Hoang giáo chủ chợt run lên, một luồng lạnh cứng thấm thẳng vào xương cốt toàn thân, hai đầu gối lập tức khụy xuống đất, cho dù thân thể hay giọng nói đều trong sợ hãi run run cực độ:
- Tiểu... tiểu... tiểu vương... Thiên Hoang... bái kiến... bái kiến Phần Nguyệt thần đế...
Thiên Diệp Ảnh Nhi nheo mắt nói nhỏ:
- Thật phấn khích. Quả nhiên kinh động đến Phần Nguyệt thần đế. Đáng tiếc không thấy rõ được mặt của hắn, ta ngược lại thật sự muốn biết thần đế của bắc thần vực này có vẻ mặt như thế nào.
- Có đại sự gì?
Giọng nói của Phần Nguyệt thần đế truyền ra từ trong huyền trận, từng chữ ma uy rung hồn.
Nếu như không phải đại sự, một Phần Nguyệt thần sử không dám phát động huyền trận này. Yết hầu Phần Nguyệt thần sử giật giật, lắp bắp ra tiếng:
- Thưa ngô vương... kết giới vô trần giấu ở Thiên Hoang giới, bị... bị...
Phần Nguyệt thần sử dừng nói, không còn cách nào nói tiếp được. Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được một ánh mắt vô cùng đáng sợ trong nháy mắt vừa rồi gần như đâm xuyên qua linh hồn run rẩy của hắn.
Một trận trầm mặc vô cùng đáng sợ, giọng nói của Phần Nguyệt thần đế lại vang lên, chỉ có hai chữ:
- Là... ai?
Ánh mắt của Phần Nguyệt thần sử nhìn sang Thiên Hoang giáo chủ, Thiên Hoang giáo chủ trong e sợ nhanh trí, đột nhiên kêu lên:
- Ta... ta nhớ ra rồi, hai người kia... trong hai người kia có một người... tên là... tên Vân Triệt!
Phần Nguyệt thần sử chợt quay đầu lại:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi xác định là cái tên này? Ta chưa từng nghe nói tới trong Kiếp Hồn giới có nhân vật như vậy!
Thiên Hoang giáo chủ run giọng nói:
-Không, hắn không phải là người của Kiếp Hồn giới. Ngay tại mấy ngày trước, đại hộ pháp Thần Hư đạo nhân của tông ta đến Thiên Cương Vân tộc bị một người tên là “Vân Triệt” giết chết! Tin tức truyền về, nữ nhân đồng hành với hắn có mái tóc vàng cực kỳ hiếm thấy.
- Mà hai người vừa rồi... nữ nhân kia, vừa khéo cũng có mái tóc màu vàng! Ta ở Thiên Hoang giới nhiều năm như vậy chưa từng thấy nữ nhân nào có mái tóc màu vàng, đây tuyệt đối sẽ không phải là trùng hợp.
“...” Ngoài ngàn dặm, Vân Triệt nghiêng đầu liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, lạnh lùng nói:
- Đầu tóc của ngươi thật sự vướng bận, vì sao không ẩn đi!
Đã không còn lực lượng phạm thần, Thiên Diệp Ảnh Nhi càng hận Thiên Diệp Phạm Thiên thấu xương, lại thủy chung không chịu bỏ đi màu mái tóc của mình.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Huyền công của Phạm Đế thần giới sẽ bắn ra huyền quang màu vàng, cũng có thể hóa tóc thành màu vàng sáng. Nhưng màu tóc của ta vốn không phải do phạm thần thần lực ta sử dụng lúc đầu mà đến từ mẫu thân của ta.
Vân Triệt: “...”
- Cho nên, đây là thứ mà ta không thể bỏ qua nhất.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói câu nói này không có lạnh như băng, chỉ có cố chấp bình thản.
Vân Triệt hạ lệnh:
- Không ai kêu ngươi bỏ qua. Ẩn đi! Chắc ngươi ghét nhất thứ sơ hở này đi? Huống chi còn là sơ hở rõ ràng như thế!
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng, trong mắt chợt lóe lên hắc mang, nháy mắt, tóc vàng của nàng dưới hắc quang lượn lờ hóa thành màu tối đen giống như bóng đêm.
- Vân Triệt... hắn là người của Tội Vân tộc kia?
Phần Nguyệt thần sử trầm giọng nói.
Thiên Hoang giáo chủ nói:
- Không, mấy ngày gần đây ta chuẩn bị đại sự, chưa tự mình đi tới Tội Vân tộc, nhưng cũng điều tra rõ lai lịch của Vân Triệt. Hắn không phải là người của Tội Vân tộc mà đến từ U Khư năm giới, vào một tháng trước mới đến Thiên Hoang giới.
- Xem ra trong Thiên Cương Vân tộc có cơ sở ngầm của Thiên Hoang thần giáo.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.
- Đây chẳng phải là chuyện đương nhiên sao.
Vân Triệt lạnh lùng nói.
Giọng nói của Thiên Hoang giáo chủ trở nên thiết tha dồn dập:
- Tra được thân phận của hắn, lấy lực lượng thông thiên của Phần Nguyệt Vương giới, cho dù như thế nào hắn đều khó có khả năng chạy thoát. Kết giới vô trần nhất định sẽ lập tức quay trở về trên tay thần đế đại nhân.
Trong huyền trận, Phần Nguyệt thần đế trầm mặc.
Mà vào lúc này, một giọng nói nữ tử vang lên:
- Ngươi xác định người kia tên là “Vân Triệt”?
Giọng nói này mơ hồ nhẹ nhàng, lại gần trong gang tấc. Phần Nguyệt thần sử và Thiên Hoang thần giáo đồng thời dựng thẳng tóc gáy toàn thân lên, đột ngột xoay người lại...
Một nữ tử đứng yên trong không trung, quanh thân thải quang trong vắt, cách bọn họ chỉ không đến hai mươi trượng ngắn ngủi.
Mà khoảng cách gần như thế, hai đại Thần Chủ này thế mà lại không hề phát hiện.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment