.
._802__1" class="block_" lang="en">Trang 802# 1
Chương 1604: Hai tổ ong vò vẽ
Chương 1604: Hai tổ ong vò vẽ
Chương 1604: Hai tổ ong vò vẽ
Bên ngoài Thiên Hoang sơn, hai bóng người từ xa tới.
Đây là hai dáng người trung niên, người phía bên phải áo xanh râu xanh, sắc mặt lạnh cứng, không giận mà uy lăng nhiếp tâm.
Tên của hắn đủ để lật chuyển bất cứ một mảnh thổ địa nào ở Thiên Hoang giới.
Thiên Hoang giáo chủ! Cũng là Đại Giới Vương của Thiên Hoang giới to lớn này.
Người bên cạnh hắn da trắng không râu, sắc mặt hiền hòa, nhìn như thường thường không có gì lạ, người vật vô hại. Nhưng khi hai người đồng hành, vị trí thân thể của hắn rõ ràng còn ở phía trước Thiên Hoang giáo chủ.
Nếu như bất cứ người nào ở Thiên Hoang giới thấy được cảnh tượng này đều sẽ vì vậy mà khiếp sợ líu lưỡi.
Trên quần áo mà hắn mặc thêu xích viêm mặc nguyệt, đủ để cho tất cả huyền giả bắc thần vực sợ run linh hồn.
Đó là tượng trưng cho một trong ba đại Vương giới của bắc thần vực -- Phần Nguyệt Vương giới!
- Cửu thúc, lần này cần xác nhận “Vật quan trọng gì”?
Thiên Hoang giáo chủ nói, thân là Thần Chủ tồn tại vô thượng ở giới này, một người đứng ở đỉnh huyền đạo, lúc hắn nói chuyện với người bên cạnh, giọng điệu rõ ràng mang theo kính trọng thật sâu, kể cả dáng ngươi cũng có ý thức thoáng hạ xuống vài phần.
- Chẳng lẽ ta còn thật sự đặc biệt vì ngày sinh nhật trăm giáp của Điền nhi mà đến?
Người trung niên cười hề hề nói.
- ... Cửu thúc nói rất đúng.
Thiên Hoang giáo chủ hơi lúng túng nói.
Người trung niên nở nụ cười:
- Ha ha ha ha, Điền nhi dù sao cũng là cháu trai của ta, ngày sinh nhật trăm giáp đại sự thế này, ta đặc biệt đến chúc mừng cũng là theo lý phải làm. Hy vọng lễ vật lần này có thể thuận theo tâm ý của hắn.
Thiên Hoang giáo chủ vội vàng nói:
- Cửu thúc nói lời này ngại chết Điền nhi rồi. Đồ của cửu thúc, cho dù là một khối phàm thạch, Điền nhi cũng chắc chắn tiếc như mạng.
Người trung niên cười cười, liếc nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, “Nhiệm vụ” của ngươi không còn lâu nữa sẽ hoàn thành. Đến lúc đó, không chỉ có ngươi, ta sẽ mang cả Điền nhi về Phần Nguyệt thiên vực. Tuy rằng hắn có phần quá mức tham luyến nữ sắc, nhưng về huyền đạo mà nói, thành tựu tương lai nhất định không dưới ngươi. Chuyện này ngô vương cũng đã thầm cho phép.
Thân hình Thiên Hoang giáo chủ dừng lại, sau đó vui mừng quá đỗi, kích động ngàn vạn nói:
- Cửu... cửu thúc, đây... đây là sự thật!?
Người trung niên nhìn về phía Thiên Hoang sơn phía trước càng lúc càng gần, đột nhiên cảm thán nói:
- Chẳng lẽ ta còn sẽ khi dễ ngươi sao? Ngô vương khổ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng thỏa mãn được mong muốn.
Vẻ hưng phấn trên mặt Thiên Hoang giáo chủ khó có thể bình ổn, hắn há to mồm, sau do dự cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:
- Cửu thúc, có một việc ta thủy chung không rõ. Nếu là vật quan trọng như vậy, chỗ an toàn nhất là bên cạnh thần đế đại nhân, vì sao lại muốn...
Người trung niên đảo mắt liếc nhìn hắn... ánh mắt của Thiên Hoang giáo chủ co rút lại, không dám lên tiếng nữa.
Người trung niên không hề trách cứ, mà cười nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, nói cho ngươi biết cũng không sao. Bởi vì vật kia vốn không phải là vật của ngô vương, mà là... vạn năm trước khi Tịnh Thiên thần giới dị biến, ngô vương nhân cơ hội Tịnh Thiên thần giới trong đại loạn mà đoạt được.
- Chuyện này...
Thiên Hoang giáo chủ kinh hãi trong lòng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới chuyện này lại vẫn còn liên quan đến Tịnh Thiên thần giới năm đó, cũng là Kiếp Hồn giới hiện giờ.
- Sau này Ma hậu trọng chưởng Tịnh Thiên thần giới, cũng đổi tên thành Kiếp Hồn giới. Với khôn khéo của nàng, nhất định đã sớm biết được sự tồn tại của “Vật kia” từ chỗ Tịnh Thiên thần đế, khi không tìm ra được, tự nhiên sẽ hoài nghi do Phần Nguyệt ta hoặc Diêm Ma thừa dịp Tịnh Thiên dị biến trộm đi.
- Ngươi đã tận mắt nhìn thấy sự cường đại của “Kết giới vô trần”, cho dù ở trong vòng nửa thước đều không cảm giác được khí tức của nó. Nhưng mà cũng có tai hại, làm vật không gian ở cấp bậc cao nhất, nó không thể bị dung vào tiểu thế giới gì, cho dù mạnh như ngô vương cũng không cách nào đưa nó vào trong không gian tùy thân của mình.
- Mà kết giới vô trần này lại do Tịnh Thiên thần đế năm đó thiết lập, ai cũng không cách nào cam đoan bên chỗ Tịnh Thiên thần giới có thể tìm kiếm được phương pháp tồn tại này hay không.
- Thần đế đại nhân sợ bị bên chỗ Kiếp Hồn giới tìm về được?
Thiên Hoang giáo chủ nói.
Người trung niên nói:
- Không, đây là một nửa nguyên nhân. Cho dù Ma hậu khôn khéo nữa cũng không thể nghĩ đến ngô vương sẽ để một vật quan trọng như vậy ở trong một tông môn thuộc giới của ngài.
Hắn liếc nhìn Thiên Hoang giáo chủ một cái sâu sắc:
- Một nửa nguyên nhân khác: Ma hậu quá mức cường đại, kể cả là ngô vương cũng không phải vạn bất đắc dĩ cũng tuyệt đối không muốn nổi lên xung đột với nàng. Lỡ như chuyện này bị nàng phát hiện, như vậy... chuyện này không hề liên quan đến Phần Nguyệt Vương giới và ngô vương, ngươi hiểu chưa?
Thiên Hoang giáo chủ lập tức gật đầu, không dám có bất cứ chần chừ gì:
- Đã rõ. Lời nói vừa rồi của cửu thúc... thần đế đại nhân đã tìm được phương pháp mở kết giới vô trần ra?
- Cố tình mở kết giới vô trần ra đơn giản, nhưng làm như thế nhất định sẽ tổn thương vật được phong ấn trong đó. Muốn không tổn hao gì mở kết giới vô trần ra chỉ có Tịnh Thiên thần đế năm đó thiết lập ra có thể làm được.
- Nhưng mà, cho dù là kết giới vô trần, lực lượng của nó cũng sẽ theo thời gian mà thong thả tiêu tán. Ngô vương khổ đợi vạn năm, lực lượng của kết giới vô trần đến hiện giờ cũng cuối cùng mau tiêu tán đến mức độ không sai biệt lắm. Đến lúc đó tất cả đều sẽ viên mãn.
Thiên Hoang giáo chủ giật mình, sau đó nói:
- Thì ra là thế. Nói đến vạn năm... không biết cửu thúc có còn nhớ rõ chuyện của Thiên Cương Vân tộc không? Đại nạn của bọn họ lập tức cũng sẽ đến.
- Hừ, chuyện nhỏ như vậy, bản thân dựa vào tâm tình xử lý là được, không cần hỏi ý.
Người trung niên ngược lại không thèm để ý nói.
- Dạ.
Thiên Hoang giáo chủ lên tiếng trả lời.
- Lần này ta sẽ một lần nữa xác nhận trạng thái của kết giới vô trần. Nếu như tất cả đều như mong muốn, như vậy trong vòng trăm năm các ngươi có thể...
Grào!!!
Thiên Hoang sơn phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng rồng ngâm chấn thế. Mặc dù cách rất xa cũng khiến cho linh hồn của hai đại Thần Chủ bọn họ đều hơi kích động.
Sau rồng ngâm là ánh lửa màu vàng đột nhiên nổ tung, một chớp mắt đã đầy trời.
Sắc mặt của hai người đồng thời thay đổi, Thiên Hoang giáo chủ sợ hãi gầm lên
- Có người xâm nhập!
- Đi!
Sắc mặt của người trung niên càng trở nên cực kỳ khó coi, một phát túm lấy Thiên Hoang giáo chủ, nhằm thẳng mà đi.
----
Thiên Hoang thái tử điện, tiệc sinh nhật đang tiếp tục, tuy rằng Thiên Hoang thái tử bỏ bữa tiệc lại, nhưng cho dù hắn vô lễ như thế nào, lại không ai dám chửi vào mặt hắn, không có bất kỳ ai rời đi trước thời gian.
- Ha ha ha ha!
Một tiếng cười to vang lên, “Thiên Hoang thái tử” bước trở lại vào trong điện, vẻ mặt ửng đỏ phấn chấn.
Mọi người vội vàng đứng dậy đón chào, Thiên Hoang đại trưởng lão nhíu mày thật sâu, nhưng không nói gì... ít nhất hắn còn biết trở về mà không chết ở trên người nữ nhân kia.
“Thiên Hoang thái tử” đi đến trong đại điện, cất cao giọng nói:
- Hôm nay các vị vì ta mà đến, vừa rồi ta có chuyện không thể không tạm thời rời đi, thật thất lễ. Vì đề bù e ngại trong lòng, hôm nay ta mượn buổi tiệc này đưa một phần đại lễ cho các vị.
Đại điện nhất thời rung chuyển, mọi người nhất tề vang lên không thôi. Trên mặt Thiên Hoang đại trưởng lão cũng lộ ra hứng thú:
- Đại lễ? Điện hạ chuẩn bị đưa đại lễ gì?
“Thiên Hoang thái tử” mỉm cười:
- Đương nhiên là... đưa các ngươi xuống dưới địa ngục!
Giọng nói vừa dứt, mắt hắn hiện hắc mang, thần ảnh của thái cổ thương long ở trên người hiện lên, rồi đột nhiên bắn ra tiếng rồng ngâm rung trời.
Ở trọng địa Thiên Hoang thần giáo này, thân là tiệc sinh nhật thái tử, đối mặt với Thiên Hoang thái tử, những người này nào có chút đề phòng nào, mà dưới tiếng rồng ngâm đột nhiên bùng nổ, mọi người... từ Thiên Hoang đại trưởng lão đến Thần Quân bá chủ một phương, đến huyền giả trẻ tuổi tu vi tương đối yếu kém này, không khỏi hỏng mất ý chí trong nháy mắt, rơi vào vực sâu linh hồn hoặc sợ hãi hoặc hắc ám.
Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên nụ cười lạnh tàn nhẫn, trên người kim viêm thiêu đốt, sau ngưng tụ một giây, đột nhiên bùng nổ.
Hoàng tuyền tro tàn!
Trong nháy mắt đó giống như nổ tung ra một mặt trời màu vàng trong Thiên Hoang sơn, cuốn mọi người trong đại điện, thậm chí vô số huyền giả ở ngoài đại điện vào trong tử vong viêm ngục.
Ở dưới lực lượng của long thần lĩnh vực, linh hồn huyền giả đồng thời hỏng mất lại phải thừa nhận kim ô viêm vô tình đốt diệt, ở trong biển lửa cấp tốc bị đốt thành hư vô. Cánh tay Vân Triệt duỗi ra, Kiếp Thiên kiếm hiện, bóng dáng đã lao ra trong nháy mắt tiếp theo, lao thẳng tới vài cường giả có lực lượng Thần Quân đỉnh phong, còn có thể ráng chống đỡ không bị đốt diệt.
Rầm!
Trong hỏa ngục vang lên một tiếng nổ đùng, Thiên Hoang đại trưởng lão trong sợ hãi tuyệt vọng bị đánh thành vô số khúc trong nháy mắt.
Rầm!
Cũng một thuấn thân, cũng nổ vang giống vậy, một Thần Quân đỉnh phong danh chấn Thiên Hoang giới, có thể nói là tồn tại vô địch ở một phương lĩnh vực cũng bị một kiếm đánh giết, chết không thừa xác.
Rầm! Rầm!
Bốn kiếm, bốn Thần Quân đỉnh phong giống như bốn khúc gỗ mục bị nổ nát vô cùng dễ dàng. Cũng vào lúc này, ánh mắt của Vân Triệt chợt động... bởi vì một khí tức nguy hiểm đang từ phía tây lấy tốc độ cực nhanh tới gần.
Mặc dù khí tức nguy hiểm này còn cách xa, nhưng đã chuẩn xác không gì sánh nổi tập trung chặt chẽ vào hắn.
Thu hồi Kiếp Thiên kiếm, Vân Triệt cấp tốc lao ra, một mực vọt tới bên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, trực tiếp mang nàng lên:
- Đi!
Ong!!
Gió lốc trên người tuôn ra, tốc độ của hắn đã đạt tới cực hạn trong nháy mắt, bay nhanh về hướng đông.
- Nghiệt súc! Còn không bó tay nhận lấy cái chết!
Phía sau hai người truyền đến một tiếng gầm gừ phẫn nộ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc nhìn phía sau, ánh mắt hơi trầm xuống:
- Trở về thật không đúng lúc. Một Thần Chủ cấp một, một người khác... rất có thể là Thần Chủ trung cấp!
Nàng than nhẹ nói:
- Xem ra không thể nào diệt khẩu được. Nếu như man hoang thần tủy kia thật sự do Phần Nguyệt Vương giới giấu ở nơi này... lần này xem như chúng ta đã chọc phải một tổ ong vò vẽ cực lớn.
Nhưng mà bây giờ bọn họ còn không biết được man hoang thần tủy vốn thuộc về Tịnh Thiên thần giới lúc trước -- hiện giờ là Kiếp Hồn giới.
Nói cách khác, bọn họ lấy đi man hoang thần tủy, chọc không phải chỉ có một tổ ong vò vẽ cực lớn...
Mà là hai cái!
Sau khi đạt được lực lượng phong bạo, trải qua tìm hiểu được và khống chế trong khoảng thời gian này, Vân Triệt đã có thể mượn dùng phong bạo huyền lực làm cho tốc độ của mình tăng lên một cấp bậc. Nhưng cho dù như vậy, tốc độ cực hạn của hắn cũng quả quyết khó đạt đến một Thần Chủ trung kỳ.
Khí tức ở sau lưng cấp tốc gần hơn, ánh mắt của Vân Triệt chợt lóe, “Diêm hoàng” mở ra, tốc độ lại một lần nữa tăng mạnh... nhất thời, khoảng cách miễn cưỡng không bị thu ngắn, nhưng cũng không có cách nào thoát khỏi.
Mà trạng thái Diêm hoàng không thể kéo dài lâu lắm, một khi đạt tới cực hạn, chẳng những sẽ bị nhanh chóng đuổi theo, tiêu hao và gánh nặng vĩ đại cũng sẽ khiến sức phản kháng trở nên đặc biệt yếu ớt.
Vân Triệt nhíu chân mày lại, nhưng không sợ hãi, Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng như thế.
Ở phía sau, người trung niên và Thiên Hoang giáo chủ bị hắn chộp vào trong tay cũng khiếp sợ vạn phần.
- Bọn họ là ai? Có ân oán gì với các ngươi?
Người trung niên hỏi. Trong lòng có kích động như biển cả. Có thể có tốc độ ngang hàng với hắn, nhân vật bậc này, hắn không thể nào không biết được. Nhưng khí tức của người phía trước rõ ràng vô cùng xa lạ.
Hơn nữa nhân vật như vậy, vì sao lại công kích Thiên Hoang thần giáo?
Thiên Hoang giáo chủ vô cùng xác định nói:
- Không biết. Những năm này chúng ta chưa bao giờ kéo dài thế lực ra khỏi phạm vi Thiên Hoang giới, không có khả năng đắc tội người của tinh giới khác. Mà Thiên Hoang giới tuyệt đối không tồn tại nhân vật bậc này!
Chân mày người trung niên càng trầm, trong lòng nảy sinh bất an.
Đuổi theo vẫn tiếp tục, tốc độ đáng sợ tuyệt luân vượt qua gió lốc cuốn lấy cũng đáng sợ như vậy, đã không biết xẹt qua khoảng cách xa xôi cỡ nào... Lúc này, cánh tay của Vân Triệt ở trên lưng Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên siết chặt, theo thái cổ huyền chu xuất hiện, hai người lập tức biến mất ở nơi đó, cũng biến mất trong linh giác của người trung niên và Thiên Hoang giáo chủ.
- Cái...
Hai người kinh hãi biến sắc, thân hình đột nhiên dừng lại, nhưng phạm vi tầm mắt, phạm vi linh giác không còn sự tồn tại của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, một chút khí tức đều không thể tìm được.
Trên không Thiên Hoang thần giáo, bóng dáng của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện ra. Vân Triệt nhìn chằm chằm phía dưới, ánh mắt trầm thấp, trong tay thoáng hiện hắc mang, Kiếp Thiên Ma Đế kiếm giơ lên cao cao, trong nháy mắt âm u khắp trời.
Tuy rằng lần này thái cổ huyền chu “Xuyên qua không gian” cũng không tính quá dài, nhưng vẫn cần tiêu hao cực kỳ to lớn... đây không thể nghi ngờ khiến Vân Triệt rất không cao hứng.