Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1601 - Chương 1603: Man Hoang Thần Tủy

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1602" class="block_" lang="en">Trang 801# 2

 

 

 

Chương 1603: Man hoang thần tủy

Chương 1603: Man hoang thần tủy



Chương 1603: Man hoang thần tủy
Kho bảo vật của một đại tông Giới Vương thượng vị, có thể nghĩ tới phong tỏa sâm nghiêm này.
Kho bảo vật cũng là nơi chứa đựng tài nguyên tông môn lớn nhất, cũng là chỗ ẩn nấp khi phát sinh ngoài ý muốn, cho nên có một cửa vào là tẩm cung của thái tử.
Kho bảo vật của Thiên Hoang thần giá không hề có bất cứ kẻ nào canh gác, nhưng sáu đường kết giới phong tỏa, mỗi một đường kết giới đều phải do huyết mạch trực hệ của nhất mạch giáo chủ mới có thể mở ra, vả lại phải là máu tươi. Mà đại trận phòng ngự cuối cùng ngược lại phải chuẩn xác giẫm qua chín mươi chín mắt trận, nếu như giẫm sai bỏ sót bất cứ cái nào đều sẽ trực tiếp khởi động huyền trận, kinh động toàn tông.
Đáng tiếc, phòng ngự nghiêm mật đến người ngoài hoàn toàn khó giải được này, ở dưới tay của Vân Triệt lại như không có gì, nhỏ máu Thiên Hoang thái tử, men theo ký ức của Thiên Hoang thái tử, dễ dàng vào thẳng chỗ sâu, mở cửa chính của kho bảo vật ra.
Một luồng linh khí nồng đậm tới cực điểm pha trộn với hắc ám cũng nồng đậm đập vào mặt.
Kho bảo vật lớn hơn mười dặm, tích trữ vô số loại linh thạch, huyền tinh, bảo ngọc, dược liệu, linh đan, huyền khí, nguyên liệu, binh khí, công pháp vân vân.
- Suy cho cùng là đại tông Giới Vương, tốt xấu gì cũng khí phái hơn Cửu Diệu thiên cung kia một chút.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói... tuy rằng so sánh đây với nội tình của Phạm Đế thần giới vốn khó coi.
Tất cả tài nguyên trong tầm mắt đều bao phủ một tầng kết giới hắc ám không biết tồn tại bao lâu. Những kết giới hắc ám này cũng không cường đại, muốn phá vỡ cũng không khó, nhưng một khi phá vỡ bất cứ cái nào trong đó, khí tức hắc ám vỡ vụn cũng sẽ lập tức kinh động phạm vi tương đương với to lớn.
Hơn nữa Vân Triệt rõ ràng cảm nhận được, trên những kết giới này đều bị khắc lên hồn ấn rất khó phát hiện, một khi kích động, chủ nhân của hồn ấn sẽ lập tức phát hiện ra... mà người này, khả năng lớn nhất đó là Thiên Hoang giáo chủ.
Đáng tiếc, những thứ này đều là bài trí đối với Vân Triệt. Lấy lực lượng hắc ám vĩnh kiếp, muốn khống chế kết giới hắc ám như vậy lại quá mức đơn giản.
Hắn tiến thẳng về phía trước, tay quét qua, một kết giới hắc ám trước mắt kể cả hồn ấn ở trên đó đều cùng bị thong thả xóa đi, không hề phát ra tiếng vang gì, không tràn ra khí tức gì.
Huyền tinh dưới kết giới cũng bị hắn trực tiếp quét vào trong Thiên Độc châu.
Kết giới hắc ám vốn có thể bảo vệ không chút sơ hở gì giống như một đám bọt nước bị Vân Triệt xóa đi, tài nguyên những năm này Thiên Hoang thần giáo cướp lấy được cấp tốc rơi vào trong Thiên Độc châu. Lúc này, theo một kết giới xóa đi mở ra, một đống ngọc thạch hắc ám khí tức bạo liệt dị thường hiện ra ngay trước mắt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Là ngọc năng lượng rất cao cấp. So với việc hỗ trợ tu luyện, thích hợp làm nguồn năng lượng hơn.
Vân Triệt đưa tay, cảm nhận khí tức hắc ám trong ngọc năng lượng này, thấp giọng nói:
- Rất tốt. Có chúng nó ở đây, [cũng đủ hoàn thành xuyên qua một lần khoảng cách dài.]
Khóe mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi vừa động:
- Thái cổ huyền chu?
Bàn tay Vân Triệt vừa trảo, nhét toàn bộ chúng nó vào trong Thiên Độc châu:
- Đúng. Năng lực “Xuyên qua không gian” của thái cổ huyền chu là do năm đó Tà thần lấy Càn khôn thứ hắc ấn, cho nên chỉ cần số lượng lớn đủ, sẽ có thể giống như không huyễn thạch, làm được di chuyển tức thời mà không để lại bất cứ dấu vết gì.
- Chính là lấy phương thức này xuyên qua không gian của thần giới cần nguồn năng lượng cực kỳ to lớn, những ngọc năng lượng này đủ để liên tục thúc giục một huyền chu phổ thông mấy trăm năm, nhưng thúc giục thái cổ huyền chu... nếu như khoảng cách cực dài đại khái là một hai lần.
Thiên Diệp Ảnh Nhi ngược lại không hề cảm thấy bất ngờ. Nếu như thật sự có thể phát huy hiệu quả giống như không huyễn thạch, như vậy cho dù chỉ có một hai lần cũng tuyệt đối đáng giá.
- Hòa Lăng, kêu Hồng nhi hiện giờ ăn hết toàn bộ nhưng ngọc năng lượng này đi.
Vân Triệt lấy hồn âm dặn dò, sau đó mở miệng nói:
- Kể từ đó, hậu hoạn duy nhất cũng không còn, thỏa sức dọn dẹp nơi đây một lần đi.
Trên người Vân Triệt có thể có được đủ loại năng lực kỳ lạ, như thật sự rất thích hợp làm trộm.
Nơi người khác vốn không thể nào tới gần nửa bước, đối với hắn lại như đổ tuyết vào nước nóng. Rất nhanh, kho bảo vật to như vậy, tích lũy dốc hết sức vẻn vẹn vạn năm của Thiên Hoang thần giáo bị Vân Triệt chuyển đi cơ bản sạch không... kết cục giống với Cửu Diệu thiên cung như đúc.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Rất tốt. Lần này cũng đủ để cho ngươi tiêu xài một thời gian ngắn.
- Đi thôi.
Còn thừa lại đều là một đống có thể nói là đồ vô dụng đối với hắn. Hắn vừa định chuẩn bị rời đi, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Hòa Lăng:
- Chủ nhân, góc phía dưới bên phải che giấu một khí tức cao cấp nào đó.
Hắn nâng tay trái lên, Thiên Độc châu chớp động lên ánh sáng cảm ứng mỏng manh.
Đã nhận ra Vân Triệt khác thường, ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi chuyển sang:
- Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Vân Triệt chưa trả lời, thả lỏng bước chân, đi tới góc bên phải, ngồi xổm xuống, men theo vị trí Hòa Lăng báo cho biết, dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ.
Bộp!
Một tiếng vang nhỏ, mặt đất hắc ngọc dưới chân vỡ vụn, hiện ra một kết giới vô hình.
Kết giới này cực kỳ cao cấp đặc thù, không hề có bất cứ khí tức gì, lại ngăn cách tất cả khí tức, hiển nhiên do huyền khí đặc thù nào đó tạo thành.
Tuy rằng vô hình, lại hoàn toàn không cách nào thấy rõ được bên trong đó phong tỏa thứ gì.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đi tới:
- Kết giới vô trần!? Kết giới tuyệt đối không phát ra khí tức gì. Chỉ có thể do vô trần thạch tạo ra, mà mức độ trân quý của vô trần thạch so ra chỉ kém không huyễn thạch, cũng kém không xa.
Nói tới đây, nàng đột nhiên khẽ cau mày:
- Thiên Hoang thần giáo nho nhỏ lại có loại kết giới này. Ta rất tò mò bên trong rốt cuộc cất giấu cái gì. Kỳ quái, sự tồn tại của kết giới vô trần vốn gần như không thể nào dựa vào linh giác tìm được, ngươi phát hiện ra như thế nào?
Vân Triệt không trả lời, hắn chìa tay, khi sắp đụng chạm đến “Kết giới vô trần” lại thu tay về, hỏi:
- Mở nó ra như thế nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi rất thẳng thắn nói:
- Lấy lực lượng của ngươi bây giờ vốn không có khả năng mở ra được. Nếu dễ dàng mở ra như vậy thì đâu xứng với “Kết giới vô trần”.
“...” Vân Triệt chưa động, ánh mắt dần dần nheo lại. Trầm tĩnh ngắn ngủi, hai tay hắn chậm rãi chìa ra, một tay hỏa diễm, một tay hàn băng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “?”
Hỏa diễm với hàn băng chậm rãi lại gần, sau đó đụng chạm vào một chỗ, một giây... hai giây... mười giây...
Pháp tắc không gian chung quanh đột nhiên nghịch loạn, thân thể Thiên Diệp Ảnh Nhi một nửa nóng rực, một nửa lạnh như băng, mắt đẹp của nàng khẽ biến , thân hình vội vàng lùi lại, kinh sợ nhìn trong tay Vân Triệt... ngọn lửa đảo nghịch trật tự hiện ra màu xanh lam vô cùng tà dị đồng thời phóng thích ra nóng rực với băng hàn kia.
- Đây là... Cái gì?
Nàng hỏi. Một lần này, sự vật trước mắt dập nát không chỉ là nhận thức với thường thức, còn có Nguyên Tố pháp tắc cơ bản nhất!
Vân Triệt im lặng, băng viêm trong tay chậm rãi trầm xuống.
Khoảnh khắc băng viêm chạm đến kết giới vô trần, kết giới “Không có khả năng bị phá vỡ” ở trong miệng Thiên Diệp Ảnh Nhi giống như một tầng băng mỏng bị hòa tan trong chớp mắt, im hơi lặng tiếng biến mất... sau đó tan đi trong vô hình.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “!!”
Bàn tay Vân Triệt vừa lật, băng viêm theo đó biến mất, một chút tử mang cũng không nồng đậm nhưng thuần túy đến không thể tưởng tượng được sáng lên, chiếu vào trên mặt Vân Triệt.
Luồng tử mang này cũng lập tức hấp dẫn ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nàng bước chân về phía trước, theo mắt vàng khựng lại đáng kể, trên môi phát ra than nhẹ vô cùng khác thường:
- Man... hoang.... thần... tủy!
- Ngươi lại nhận ra được.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Vân Triệt vẫn luôn chăm chú ở trên tử mang.
Vật trước mắt thật sự là “Man hoang thần tủy”, mà cái tên này phát ra từ dạy dỗ của Thần Hi và ký ức của mộc linh vương châu.
Mắt vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi chớp động lên quang mang cực kỳ khác thường:
- Đây là thần vật bao hàm khí tức hồng mông! Sao ta lại có thể không biết! Mặc dù ta chưa từng thấy, nhưng khí tức hồng mông giống như cất chứa toàn bộ thế giới này, muốn nhận sai đều khó có khả năng!
Khí tức hồng mông... hễ là thứ có dính dáng một chút đến bốn chữ này đều tuyệt đối là vật thần thánh cao nhất.
Tuy rằng Thiên Diệp Ảnh Nhi vừa liếc mắt đã nhận ra được, nhưng lại chưa từng thấy. Hiển nhiên kể cả tồn tại cấp bậc như Phạm Đế thần giới cũng chỉ có ghi chép lại mà không có may mắn thấy được nó.
- Khí tức hồng mông ở thế giới hỗn độn gần như đã bị diệt sạch, thần vật như man hoang thần tủy này, ở trong nhận thức đã sớm tuyệt tích rồi, nơi này chỉ là một tinh giới thượng vị, một tông môn thượng vị nho nhỏ, sao lại có thể tồn tại loại vật này... đây vốn không phải tồn tại như Thiên Hoang thần giáo này có thể có được!
Ánh mắt Vân Triệt chớp lên:
- Kết giới vô trần này, lấy lực lượng của Thiên Hoang thần giáo cũng vốn không có khả năng mở ra được. Nói cách khác, Thiên Hoang thần giáo vốn do Phần Nguyệt Vương giới “Bố trí” ở trong này, tác dụng của nó cũng không dừng lại ở ngoài mặt “Dùng để chế tài và thay thế lấy Thiên Cương Vân tộc”, còn vì giấu giếm man hoang thần tủy này!
- Đây thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn cực lớn!
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày khẽ lẩm bẩm, chỗ sâu trong mắt vàng ẩn sâu hưng phấn... còn có nóng rực.
Giống như năm đó biết được trên người Vân Triệt có được Tà thần thần lực.
Nếu như thần vật vốn nên mất sạch này thật sự cường đại như trong ghi chép lại, như vậy, chỉ cần tìm được phương thức sử dụng “Chính xác” sẽ có thể tăng thực lực của bản thân lên giống như “Thần tích”.
Vân Triệt vô cùng cẩn thận đưa tay, một chút huyền khí trầm xuống, man hoang thần tủy đã được hắn hoàn chỉnh dời vào trong Thiên Độc châu.
Tử mang trong mắt biến mất, ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn không dời đi, nàng chậm rãi nói:
- Xem ra ngươi dường như đã từng nghe nói tới man hoang thần tủy. Như vậy không biết ngươi đã từng nghe nói tới... cái tên “Thái sơ thần quả” này chưa?
Vân Triệt nói, cái tên này cũng từng nghe thấy từ chỗ Thần Hi:
- Từng nghe rồi. Chỉ tồn tại ở thái sơ thần cảnh. Do thái sơ long tộc thủ hộ. Ta còn biết dung hợp man hoang thần tủy và thái sơ thần quả có thể luyện thành thứ không nên tồn tại ở hiện thế..
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói, ánh mắt nàng liếc xéo sang:
- Man hoang thế giới đan! Những thứ này cũng do Long hậu nói cho ngươi đi?
- Nàng là Thần Hi.
Giọng Vân Triệt lạnh lùng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh, nói:
- Hừ! Bắc thần vực tồn tại một khối man hoang thần tủy, hơn nữa lại chỉ đơn giản rơi vào tay chúng ta như vậy, ta thật sự sợ ngươi sẽ dùng hết khí vận vạn năm tiếp theo!
Giọng nói của nàng lạnh đi:
- Nhưng mà, nếu như chuyện này để cho Thần Nguyệt Vương giới biết được, nhất định sẽ đuổi giết chúng ta đến chân trời góc bể! Đến lúc đó kể cả bắc thần vực này cũng khó có chỗ cho chúng ta dung thân.
Bọn họ hiện giờ còn xa mới đến trình độ có thể đối mặt với một Vương giới.
Được đến man hoang thần tủy, Vân Triệt cũng không tỏ vẻ hưng phấn gì, càng không hề có vẻ kiêng kỵ:
- Nên rời đi. Trước khi đi, thừa dịp người phiền toái nhất không ở đây, thuận tiện lật tung nơi này lên.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Không, đã lấy được man hoang thần tủy rất có thể là do Phần Nguyệt Vương giới giấu ở nơi này, nên bằng tốc độ nhanh nhất trốn đi càng xa càng tốt... nếu ngươi sợ Thiên Hoang thần giáo đi đối phó với Thiên Cương Vân tộc, vậy không ngại đưa cho bọn họ một phần đại lễ trước.
Trong mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi lóe lên một chút lành lạnh:
- Hôm nay là ngày sinh nhật của thái tử ngu ngốc này, tới Thiên Hoang thần giáo đều là nhân vật có uy tín danh dự của các đại tông môn cao nhất... Nhưng nếu như mọi người đều chết ở nơi này, hơn nữa bị dọn kho bảo vật đi, ngươi đoán Thiên Hoang thần giáo còn có rảnh rỗi và dư lực đi quản một Thiên Cương Vân tộc không?



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment