Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1600 - Chương 1602: Dễ Dàng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1601" class="block_" lang="en">Trang 801# 1

 

 

 


Chương 1602: Dễ dàng

Chương 1602: Dễ dàng



Chương 1602: Dễ dàng
Vân Triệt nói:
- Thưa điện hạ, nàng này họ Vân tên Thiên Ảnh, là phàm nữ tháng trước tộc ta mới thu nhận được... Thiên Ảnh, còn không nhanh đi bái kiến điện hạ.
Hắn vốn còn định kêu Thiên Diệp Ảnh Nhi mượn tên Bạch Thác Nhi, nhưng nàng không chịu dịch dung, vả lại tai họa ngầm nhiều lắm... nên thôi.
- Hừ.
Ngọc nhan của Thiên Diệp Ảnh Nhi quay đi, hừ lạnh một tiếng cực kỳ khinh thường.
Vân Triệt vội vàng nói:
- Thời gian thu nhận nàng còn ngắn ngủi, chưa dạy dỗ đủ, không hề có giáo dưỡng, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, còn thường xuyên kháng mệnh không tuân, mong điện hạ chớ trách.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: ...
Trọng địa của Thiên Hoang thần giáo, trước mặt Thiên Hoang thái tử và một đám bá chủ mà lại kiêu căng như thế, kia quả thực không khác muốn chết. Nhưng mà, Thiên Hoang thái tử lại lập tức nâng tay, gấp gáp không thôi nói:
- Không sao, không sao! Mau... chỗ trên, chỗ trên.
Hắn nói chính là “Chỗ trên” mà không phải vào chỗ, khác biệt một chỗ cách biệt một trời.
Trên mặt Thiên Hoang thái tử che một tầng ửng hồng cực kỳ không bình thường, hai mắt đang không ngừng lóng lánh, lúc nói chuyện, giọng nói run run, tay đang run run. Nếu bình thường thấy dáng vẻ này của hắn, tuyệt đối không ai dám tin tưởng hắn chính là thiếu chủ của một đại tông Giới Vương thượng vị.
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi ngồi vào vị trí, hơn nữa quả thật là bàn thượng tịch, vừa mới ngồi vào chỗ, sắc mặt của Thiên Hoang thái tử đột nhiên trầm xuống, quát:
- Ngụy Thái Đình, cút ra đi!
Một tiếng gầm nhẹ, toàn trường đều yên lặng. Bên trong ghế cuối, một người trung niên run rẩy đứng lên, sợ hãi nói:
- Cái này... không biết tại hạ chọc giận điện hạ chỗ nào.
Người này chính là người mới vừa rồi cướp đoạt trách cứ “Bộ tộc Bạch thị” đầu tiên.
Sắc mặt Thiên Hoang thái tử lạnh hơn, uy lăng tỏ ra hết:
- Hừ! Từ trước đến nay bộ tộc Bạch thị luôn hết sức chân thành đối với Thiên Hoang thần giáo ta. Hôm nay cho dù tới trễ cũng không phải cố ý, càng không tới lượt ngươi chọc thương mang gậy há mồm sỉ nhục!
- Lập tức lăn ra!
Sắc mặt Ngụy Thái Đình trắng bệch, người mới vừa rồi phụ họa theo càng toàn bộ như hến. Ngụy Thái Đình lập tức quỳ rạp xuống đất, toàn thân run run:
- Điện... điện hạ, tại hạ chỉ nhất thời phẫn nộ thay điện hạ, mới.
Thiên Hoang thái tử nheo đôi mắt lại:
- Cút! Chẳng lẽ ngươi muốn ta tự mình ném ngươi đi ra ngoài?
Toàn thân Ngụy Thái Đình run rẩy, trên mặt không còn chút máu, cuống quýt lui về phía sau:
- Điện hạ bớt giận... cút, ta đây cút ngay...
Ngụy Thái Đình gần như vừa lăn vừa bò đi ra. Đoán chừng trong một khoảng thời gian rất dài tiếp theo, hắn đều phải trải qua trong cơn ác mộng.
Thiên Hoang thái tử xoay người, vừa định mở miệng, ánh mắt đụng chạm vào Thiên Diệp Ảnh Nhi, trước mắt lại chợt choáng váng, sau khi cùng gian nan dời ánh mắt mới cuối cùng lên tiếng:
- Trên đời này luôn có vài thứ không có mắt, hy vọng không làm hỏng tâm tình của hai vị. Hôm nay mời thỏa sức nâng cốc nói cười, ha ha ha ha.
Tiệc sinh nhật tiếp tục, nhưng không khí rõ ràng trở nên không thích hợp.
Người có thể tham gia tiệc sinh nhật này, thân phận của mỗi người đều nhất định phi phàm -- nhưng lại không phải phi phàm bình thường, bọn họ nhân vật vị diện này, ai mà không thường thấy vinh hoa mỹ nhân, theo đuổi đối với huyền đạo đã vượt xa ham muốn thế tục này từ rất lâu.
Nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi đến lại ném xuống một đường quang hoa quá mức chói mắt trong buổi tiệc sinh nhật này... chói mắt đến gần như phá diệt hết tất cả ánh sáng mà bọn họ đã vốn từng tưởng rằng.
Trong yến tiệc có rất nhiều nữ tử đặc biệt xinh đẹp, đều do các đại bá chủ mang tới, để được Thiên Hoang thái tử nhìn trúng. Mà có thể được dẫn vào nơi này không khỏi là mỹ nhân danh chấn một phương... Nhưng các nàng vốn là quang hoa làm người ta ghé mắt, thậm chí danh chấn ngàn dặm, nhưng từ một khắc Thiên Diệp Ảnh Nhi bước vào đã ảm đạm đến không sót một chút nào.
Các nàng vốn đều đang chiếu ra sáng rọi, giờ phút này toàn bộ cúi đầu thật sâu, lại không dám ngẩng đầu, không dám nói lời nào, lại không dám liếc nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi một lần, trong lòng tràn đầy ao ước ghen tỵ và tự biết xấu hổ trước nay chưa có.
Đây vốn là tiệc mừng sinh nhật trăm giáp của Thiên Hoang thái tử, nhưng nhân vật chính lại hoàn toàn thay đổi, cho dù từng đôi mắt mơ hồ hay lực chú ý của mỗi người hoàn toàn đều tập trung lên trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi. Mà những thứ này, Thiên Hoang thái tử lại giống như không hề phát hiện ra, bởi vì bản thân hắn là người mất hồn mất vía nhất.
Hắn sống sáu ngàn năm, thân phận lại vô cùng cao quý, nữ nhân gì mà chưa từng thấy! Cơ thiếp trong hậu cung của hắn, đã sớm vượt qua vạn người, tự nhận hậu cung khổng lồ của bản thân đã gộp lại hết tất cả tuyệt sắc đương thời.
Nhưng hôm nay, hắn lại đột nhiên cảm giác được, nữ nhân trong hậu cung của mình chính là khác thường như vậy... Không, quả thật là khó coi.
Mà nghĩ đến, nữ tử này là “Hạ lễ” Bạch thị đông vực đưa cho hắn, trái tim hắn đã kinh hoàng từng trận, chẳng những không cách nào bình ổn, ngược lại đang càng nhảy càng nhanh, máu toàn thân cũng giống như sôi trào, để cho gương mặt, còn có làn da lộ ra ngoài của hắn hoàn toàn đỏ đậm kinh người.
Lúc này, hắn đột nhiên đứng phắt lên, trực tiếp nói với Vân Triệt:
- Bạch huynh đệ, nghe nói gần nhất đông vực tương đối rung chuyển. Về đông vực, ta vừa khéo có một chuyện cần thương lượng với bộ tộc Bạch thị ngươi, giờ đi vào trò chuyện riêng được chứ?
Đại điện bỗng chốc yên tĩnh trở lại, Thần Quỳ đạo nhân âm thầm thở hắt ra, nhưng không nói gì... Thậm chí, hắn đều hoàn toàn không biết là ngoài ý muốn.
Một nữ nhân lại hoàn mỹ đến mức độ như thế này... Sợ rằng Ma hậu Trì Vũ Thập trong truyền thuyết có thể một cái liếc mắt cướp hồn, một nụ cười họa thế kia, tối đa cũng không gì hơn cái này.
Mọi người đều cúi đầu, sắc mặt không ngừng thay đổi. Bọn họ cũng đều biết Thiên Hoang thái tử đây là có dụng ý gì, hơn nữa tìm lý do này cũng thật sự rất sứt sẹo đi.
Nhưng mà nữ tử tên là Vân Thiên Ảnh này, nàng thật sự có tư cách như vậy.
Vân Triệt âm thầm hừ lạnh. Hắn vốn còn tưởng rằng Thiên Hoang thái tử này tốt xấu gì có thể kiên trì đến khi kết thúc tiệc sinh nhật... Ít nhất có chút dè dặt với mặt mũi của thân là Giới Vương thái tử.
Kết quả, từ khi hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi tiến vào đến bây giờ mới đi qua không đến trăm giây ngắn ngủn mà thôi.
Vân Triệt đứng dậy, vui vẻ nói:
- Điện hạ có lệnh, đương nhiên phải vâng theo. Thiên Ảnh, ngươi cũng cùng đi đi.
Thiên Hoang thái tử đi phía trước, trực tiếp bỏ quên tiệc sinh nhật trăm giáp của chính hắn, trước mắt bao nhiêu người mang theo Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đi vào nội điện. Khoảnh khắc cửa nội điện đóng lại, đại điện nhất thời ồn áo náo động.
Tiếng nghị luận nổi lên khắp nơi.
Cửa nội điện khép lại, kết giới tự thành, ngăn cách tất cả âm thanh và khí tức -- chuyện này đương nhiên không thể bị bất cứ kẻ nào quấy nhiễu. Thiên Hoang thái tử xoay người lại, hắn định bày ra thái độ uy lăng, nhưng môi và ngón tay rõ ràng đang không bị khống chế run run.
Hắn nhìn Vân Triệt, nhưng khóe mắt run rẩy giống như bị vật vô hình khẽ động không ngừng liếc nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Bạch huynh đệ, không biết... hạ lễ mà ngươi nói... là?
Kể cả bản thân hắn đều nghe ra được giọng nói của mình đang run run, biết chắc mình bây giờ không chịu nổi cỡ nào, sợ rằng làm mất hết thể diện cả đời này của mình.
Nhưng không quan trọng... cũng không quan trọng! Hắn thậm chí có một cảm giác hưng phấn vô cùng đáng sợ còn hơn bất cứ điều gì, nếu có thể có được nữ tử này, cho dù sau một đêm đột tử phơi thây hắn đều sẽ không hề do dự.
Đáng tiếc, hắn lại không biết rằng giờ phút này đứng ở trước mặt hắn là một nữ nhân mà kể cả thần đế hạng nhất nam thần vực điên cuồng phục tùng mấy trăm năm đều không gặp được một ngón tay.
Linh giác của Vân Triệt im lặng quét nhìn bốn phía, không hổ là nội điện thuộc về Thiên Hoang thái tử, ngăn cách khí tức có thể nói là hoàn mỹ. Hắn mỉm cười, sau đó tránh người, đi sang bên, nói:
- Hạ lễ là cái gì, điện hạ đến gần một chút nhìn sẽ biết.
Yết hầu của Thiên Hoang thái tử kịch liệt giật giật, trước mắt càng lay động kịch liệt, hắn đã không kịp đáp lời, mạnh mẽ nâng bước, khi bước chân hạ xuống, trong tầm mắt đột nhiên bay qua một con bướm đỏ cháy lửa.
Sau đó là hai con... ba con... trăm con... ngàn con...
Bướm lửa nhảy múa, xinh đẹp mơ màng. Chúng nó ào ào bay tới, bay đến ánh mắt, lại bay đến tròng mắt, cho đến biến toàn bộ thế giới của hắn thành một mảnh hỏa diễm thuần túy.
Phịch phịch.
Thiên Hoang thái tử ngã thẳng tắp về trước, hai mắt nheo lại, sắc mặt si ngốc, vẻ mặt say mê, lại vẫn không nhúc nhích.
Hồng điệp hồn vực!
Lấy thần hồn cường đại của một Thần Quân, hồng điệp hồn vực muốn mạnh mẽ đi đốt hồn rất khó trực tiếp làm được. Nhưng với trạng thái linh hồn cực kỳ không chịu nổi của hắn, Vân Triệt có thể nói dễ dàng khóa nhập linh hồn của hắn vào trong thế giới viêm điệp.
Từ đầu đến cuối Thiên Diệp Ảnh Nhi đều không hề liếc nhìn Thiên Hoang thái tử, bởi vì đây quả thật là làm dơ bẩn hai mắt đối với nàng:
- A, mặt hàng này lại là Giới Vương thái tử, thật đúng nực cười.
Có thể làm Thiên Hoang thái tử, đương nhiên không thể nào là nhân vật đơn giản, nhưng nàng hoàn toàn sẽ không quy kết nguyên nhân lên trên người mình.
Hơn nữa so sánh ra... nàng thà rằng trở thành đồ chơi của Vân Triệt cũng không nguyện bị thứ mặt hàng này chạm vào dù chút góc áo.
Vân Triệt duỗi ngón tay ra, huyền cương bắn ra, vào thẳng trong hồn hải của Thiên Hoang thái tử... sau đó sắc mặt thay đổi rất nhỏ.
- Hả?
Thiên Diệp Ảnh Nhi như có nhận thấy, thoáng liếc mắt.
Giọng nói của Vân Triệt hơi trầm thấp:
- Không trách được Thiên Hoang giáo chủ không ở đây. Hơn nửa canh giờ trước hắn đx rời khỏi đây tự mình đi xa nghênh đón một người.
- Ai?
Trên mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng nhiều thêm một phần ngưng trọng, người có thể để cho Thiên Hoang giáo chủ đi xa như vậy để nghênh đón, không hề nghi ngờ cũng không tầm thường.
Vân Triệt nói:
- Người của Phần Nguyệt Vương giới. Một người chúng ta không có khả năng đối phó được.
- Đi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi vô cùng quyết đoán nói.
Ánh mắt của Vân Triệt lại âm trầm:
- Không, đã đến đây, sao có thể tay không mà về! Hơn nữa ta đã đáp ứng Thiên Cương Vân tộc, đáp ứng Vân Thường, vậy nhất định phải đảo lộn nơi này!
Viêm quang chợt lóe lên trong mắt hắn, nhất thời, hồng điệp hồn ngục triệt để bùng nổ, hoàn toàn đốt diệt linh hồn của Thiên Hoang thái tử, biến thành một hoạt tử nhân chỉ còn thừa lại sinh mệnh và thể xác.
Tay vừa trảo, Vân Triệt đã khoác áo khoác của Thiên Hoang thái tử lên người, phất lên, gương mặt đã trở nên giống nhau như đúc trong nháy mắt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn chằm chằm Vân Triệt, bỗng nhiên nói:
- Khó trách ba phương thần vực dốc toàn bộ lực lượng, nhưng ngay cả bóng dáng của ngươi đều không đụng đến được, Nghịch Uyên thạch, nặc ảnh, hơn nữa dịch dung dịch thanh lại không dựa vào huyền khí, lại gần như hoàn mỹ, ngươi không đi làm trộm thật sự đáng tiếc!
Ném thân thể Thiên Hoang thái tử vào trong thái cổ huyền chu, Vân Triệt vốn không cần tận lực, ý niệm tùy tiện vừa động, hắc ám huyền khí phát tán trên người đã giống với Thiên Hoang thái tử như đúc, lại theo huyền khí dâng lên, sắc mặt của hắn đã hóa thành một mảnh đỏ ửng.
- Đi!
Vân Triệt đi nhanh về phía trước, không đợi Thiên Diệp Ảnh Nhi phản ứng lại, cánh tay đã dùng sức ôm lấy trên eo nàng, sau đó trực tiếp đẩy đại môn nội điện ra.
“Thiên Hoang thái tử” mặt đỏ bừng, ôm lấy eo của Thiên Diệp Ảnh Nhi bước đi ra, trong miệng còn mang theo cười to tùy ý không hề có dáng vẻ gì:
- Ha ha ha ha, các vị, mới vừa rồi đột nhiên nghĩ đến một đại sự cần tạm quay về tẩm điện một chuyến, các vị thoải mái vui đùa, không cần câu nệ khách sáo. Đại trưởng lão, nơi đây làm phiền ngươi đãi khách, ta đi chút rồi về.
Nói xong, không đợi những người khác có bất cứ đáp lại gì, hắn đã nóng lòng không kịp đợi mang theo Thiên Diệp Ảnh Nhi bay lên, đảo mắt đã bay đi xa xa, tiệc sinh nhật trăm giáp gì trực tiếp vứt ra sau người.
- Rầm!
Thần Quỳ đạo nhân một chưởng đập nát bàn tiệc:
- Thật sự không tưởng tượng nổi!
Lão giả bên cạnh hắn nói:
- Chuyện này cũng không trách được thiếu chủ, nữ tử như vậy... haizzz.
Hắn nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được ngôn ngữ gì có thể hình dung, chỉ có thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Đi thẳng tới tẩm điện thái tử, tiến vào mật thất phong ấn từng tầng, Vân Triệt xách thân thể Thiên Hoang thái tử từ trong thái cổ huyền chu ra, cầm lấy tay hắn ấn vào trong, cũng nặn ra một giọt máu tươi.
Tinh --
Một tiếng vang nhỏ, huyền quang chớp động, một kết giới vô hình mở ra, hiện ra một đường ngầm không biết thông đi đâu.
- Hy vọng thu hoạch lần này sẽ không để cho ta quá thất vọng.
Khóe miệng Vân Triệt chậm rãi nhếch lên, bởi vì đường ngầm chỉ có máu tươi của nhất mạch giáo chủ mới có thể mở ra được này thông đến chính là kho bảo vật trung tâm của Thiên Hoang thần giáo!




 

 

 

Bình Luận (0)
Comment