.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1600" class="block_" lang="en">Trang 800# 2
Chương 1601: Lộ ra trò hề
Chương 1601: Lộ ra trò hề
Chương 1601: Lộ ra trò hề
Tiến vào Thiên Hoang thần giáo, một luồng cảm giác áp bách vô hình đã ngay mặt tới.
So với tông môn bình thường, bầu không khí nơi này tương đối lộ vẻ nghiêm trang trịnh trọng. Liếc mắt nhìn lại, trong tầm mắt có nhiều loại giáo chúng mặc áo khoác màu sắc khác nhau, bọn họ nghiêm mật canh gác từng khu vực, đều ánh mắt mang uy, vẫn không nhúc nhích.
- Muốn lén đi vào, bản thân ngươi nặc ảnh không phải được rồi sao.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.
Nàng rất rõ ràng bản thân lộ mặt thật ra sẽ dẫn tới cái gì. Năm đó khi nàng còn chưa quen lấy mặt nạ che mặt, nam nhân nhìn thấy nàng từ phàm phu đến thần đế đều không khỏi lộ ra đủ loại thái độ không chịu nổi.
Nàng khinh bỉ với chán ghét nam nhân, cũng dần dần hình thành trong quá trình này.
- Ngươi thật sự cho rằng ta đơn thuần chỉ vì Vân Thường đến hủy diệt Thiên Hoang thần giáo này sao?
Vân Triệt lạnh lùng nói.
Đôi môi Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ mím:
- Còn có tài nguyên đúng không? Chính là hai điều này, điều nào mới là “Thuận tiện” đây?
Vân Triệt có thể từ Thần Vương cảnh cấp một đột phá đến Thần Quân cảnh cấp một trong thời gian không đến một năm, trợ lực lớn nhất là thần lực cuối cùng do băng hoàng thần linh ban tặng.
Nếu chỉ là tu luyện đơn thuần, không biết hắn phải cần bao nhiêu năm.
Vân Triệt hiện giờ đã đến Thần Quân cảnh. Đến cảnh giới này, cho dù thiên phú của hắn cao đến không người có thể bằng, mỗi một lần đột phá cũng đều phải trả nỗ lực thật lớn và thời gian thật dài... Cho dù đột phá từng tiểu cảnh giới chỉ cần mười năm kinh hãi thế tục, hắn lòng tràn đầy hận cũng tuyệt đối không cam nguyện ngủ đông thời gian rõ ràng rất ngắn ngủi này.
Hắn mơ hồ hiểu được đến Hư Vô pháp tắc, để cho hắn có thể trực tiếp chuyển hóa linh khí huyền đạo trong huyền tinh thành tu vi của bản thân, đây không thể nghi ngờ là một loại lực lượng nghịch thiên.
Chỉ cần có đủ huyền tinh, tốc độ tăng lên của hắn còn vượt xa tu luyện bình thường, hơn nữa không hề có phiêu lưu và gian khổ gì.
Nhưng điều kiện đầu tiên là phải có đầy đủ huyền tinh!
Huyền tinh huyền ngọc cướp đoạt được từ Cửu Diệu thiên cung chính là phụ trợ đột phá lên Thần Quân cảnh đã tiêu hao gần ba thành. Mà Thần Quân cảnh tăng lên cần có năng lượng còn nhiều hơn Thần Vương cảnh không biết bao nhiêu lần... Huống chi vì tính đặc thù của huyền mạch, hắn đột phá còn gian nan hơn huyền giả bình thường.
Cho nên ngoài mượn dùng Thiên Diệp Ảnh Nhi dung hợp ma huyết với tu luyện hắc ám vĩnh kiếp ra, chuyện hắn cần làm nhất đó là dồn hết tất cả thủ đoạn, thu hoạch được lượng tài nguyên thật lớn!
Thiên Hoang thần giáo ở dưới chân, tuy rằng lịch sử tương đối ngắn ngủi, nhưng tốt xấu gì cũng là đại tông Giới Vương của tinh giới thượng vị. Nếu có thể cướp sạch tài nguyên của nó, vậy không thể nghi ngờ sẽ là trợ lực tương đương to lớn đối với Vân Triệt.
Nhưng mức độ khó khăn sợ rằng không khác gì diệt cả toàn bộ Thiên Hoang thần giáo.
Vân Triệt đột nhiên nói:
- Dưới chân có một huyền trận công kích rất lớn, ta cảm giác được trận mạch có hơn ba ngàn cái. Nếu như khởi động, ta chắc không chết được, nhưng ngươi khẳng định chết.
Theo tiến cảnh của hắc ám vĩnh kiếp, cảm giác về Hắc Ám huyền lực của hắn cũng đã vô cùng mẫn cảm.
Một thế lực khổng lồ luôn luôn có lá bài tẩy của mình. Huyền trận công kích khổng lồ giấu kín ở phía dưới kia chắc hẳn là vách chắn cuối cùng của Thiên Hoang thần giáo, cũng đáng sợ nhất, một khi bị ép mở ra, chắc chắn kinh thiên động địa.
Nhưng trái lại, nếu như xoắn loạn phá hủy trận mạch của huyền trận khổng lồ này, cố tình dẫn động lực lượng súc tích trong đó mà nói...
Thiên Diệp Ảnh Nhi khinh thường hừ lạnh:
- A, ta đây thật đúng là cám ơn ngươi. Ngươi chuẩn bị để cho ta làm cái gì?
Vân Triệt nói:
- Không cần làm gì cả. Ngoan ngoãn đứng ở đó là đủ rồi. Tự nhiên sẽ có người chủ động đưa cơ hội tới... hơn nữa còn là cơ hội vô cùng hoàn mỹ.
- Nếu thất bại?
- Vậy cứng rắn là được.
Vân Triệt không hề kiêng kỵ, hắn đột nhiên đưa tay nâng cằm tinh xảo của Thiên Diệp Ảnh Nhi lên, nhìn vào mặt nàng nói:
- Hơn nữa ta cũng không thừa nhận sẽ thất bại... Sắc đẹp thứ này, ở mức độ khác nhau sẽ khiến cho nam nhân có phản ứng khác nhau.
- Có loại làm cho người ta liếc mắt, có loại làm cho lòng người mê hoặc, có loại làm cho lòng người sinh ham muốn, có loại làm cho người ta mất trí, còn có loại sẽ làm cho người ta điên cuồng. Ngươi cảm thấy ngươi thuộc loại nào đây?
“Bốp” một tiếng, tay của Vân Triệt bị Thiên Diệp Ảnh Nhi hung hăng gạt ra, nàng cười lạnh một tiếng nói:
- Ta đây công cụ này, thật đúng là dùng tốt!
Thiên Diệp Ảnh Nhi khép hờ mắt vàng, ý lạnh tận tâm:
- Nhưng mà có một việc ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu như có ai “Điên cuồng” quá mức, cho dù là ai dám sờ vào góc áo của ta, ta sẽ tuyệt ~ đối ~ không nhẫn nhịn, nhất định để cho kẻ đó bầm thây tại chỗ! Bất chấp kế hoạch gì của ngươi!
- Nghe hiểu chứ!
“...” Vân Triệt nhìn nàng, đột nhiên cười nhẹ:
- Bây giờ ta vẫn thích dáng vẻ chán ghét nam nhân này của ngươi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “??”
----
Vì Vân Triệt cố tình kéo dài thời gian, khi bọn họ đến điện của Thiên Hoang thái tử, tiệc mừng sinh nhật của thái tử đã bắt đầu.
Trước cửa điện, chân mày của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời vừa động.
Trong điện có lượng lớn khí tức Thần Quân, tổng cộng có bốn Thần Quân đỉnh phong. Nhưng mà lại không hề có khí tức của Thần Chủ cảnh.
Thiên Hoang giáo chủ không ở đây?
Tiệc sinh nhật trăm giáp của Thiên Hoang thái tử, không thể nghi ngờ là đại sự đủ để chấn động toàn bộ Thiên Hoang giới. Thân là Thiên Hoang giáo chủ, phụ thân của thái tử, hắn nên là người có khả năng làm chủ trì nhất trong số những người ở đây, nhưng bọn họ lần nữa xác nhận, trong điện không hề có khí tức của cảnh giới Thần Chủ.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng trước mắt xem ra dường như không phải là chuyện xấu.
- Bộ tộc Bạch thị đông vực đến!
Tiệc sinh nhật trăm giáp của Thiên Hoang thái tử, Giới Vương Thiên Hoang tương lai không hề nghi ngờ sẽ dẫn tới tám phương và lễ trọng đến chúc mừng, ít có ai dám đến trễ.... Mà “Bạch thị đông vực”, hiển nhiên không có tư cách bị trễ.
Vân Triệt còn chưa bước vào, một tiếng hừ lạnh không hề che giấu chút nào đã truyền đến:
- Những năm này bộ tộc Bạch thị càng ngày càng không tốt, nghe nói ở đông vực sắp rơi vào nhị lưu, nhưng dáng vẻ này lại càng lúc càng lớn, kể cả đại sự tiệc sinh nhật trăm giáp của thái tử điện hạ cũng dám đến trễ, quả thật buồn cười!
Nói chuyện là một người trung niên ngồi bàn tiệc bên hông, hắn không hề quen biết cũng không có thù cũ với bộ tộc Bạch thị, nhưng hắn dẫn đầu nói ra mấy câu lại tỏ vẻ vỗ mông ngựa về phía Thiên Hoang thái tử.
Đắc tội bộ tộc Bạch thị nho nhỏ nhận lấy một cái nhìn của Thiên Hoang thái tử, chỉ kiếm không mệt, sao lại không làm.
Dưới lời ấy, tiếng phụ họa nhất thời vang lên.
- Đúng vậy, thật kỳ quái.
- Chúng ta đều đầy cõi lòng mừng rỡ phấn chấn, mấy ngày trước đã sớm tìm đến. Bộ tộc Bạch thị có thể được mời đã là ơn lớn, lại dám tới trễ, thật sự không biết sống chết.
Chủ tọa đại điện, Thiên Hoang thái tử nở nụ cười nhạt, từ chối cho ý kiến với khích bác của mọi người, vô cùng tùy ý nhìn lướt về phía cửa điện... mà một cái liếc mắt như vậy, đầu óc của hắn như bị thứ gì đó hung hăng va chạm, linh hồn giống như bị ma quỷ đột nhiên bắt cóc, ánh mắt, còn có từng bộ phận trên thân thể đều gắt gao khựng lại ở đó.
Vào lúc này tiếng chê bai trong điện cũng đột nhiên dừng lại, từ ồn ào trực tiếp chuyển thành yên tĩnh gần như đáng sợ.
Vân Triệt bước đi vào, nhưng không có một ánh mắt nào dừng lại ở trên người hắn, thậm chí đều không chú ý tới hắn... bởi vì sáng rọi trong trời đất, thậm chí trong mắt mỗi một người đều tụ lại toàn bộ trên người nữ nhân sau lưng hắn.
Năm đó, khi Vân Triệt mới nhìn thấy chân nhan của Thiên Diệp Ảnh Nhi, khoảnh khắc hoàn hồn, ý niệm đầu tiên nảy lên trong lòng đó là “Đáng sợ”... sự tồn tại của nàng có thể mạt sát tất cả sáng rọi đã từng nhìn thấy của cả một đời người, thậm chí lý trí với ý chí.
Nhất là đôi mắt màu vàng của nàng, cho dù không hề chất chứa tình cảm gì, nhưng lại là màu vàng vực sâu làm cho người ta điên cuồng, làm cho người ta cam nguyện trọn đời trầm luân, cho dù chết muôn ngàn lần.
Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự từng nhìn thấy tình cảnh như vậy quá nhiều. Cho dù như thần đế, ở trước mặt nàng đều sẽ lộ ra vẻ si mê triệt để. Từ khi nàng chỉ có mười bảy tuổi, ở trong mắt nàng nam nhân thế gian đều là sinh vật kém cỏi ti tiện.
Chỉ tiếc, nàng như vậy, hiện giờ lại lưu lạc đến mặc kệ cho một nam nhân đùa giỡn... không chỉ có chính nàng, bất cứ kẻ nào của ba phương thần vực đều khó có thể nghĩ đến Phạm Đế thần nữ cao không thể chạm, kể cả ngưỡng vọng đều là khinh nhờn sẽ có “Kết cục” như vậy.
Vân Triệt đứng lại trong điện, cao giọng nói:
- Bạch Thất bộ tộc Bạch thị đông vực, chúc mừng sinh nhật trăm giáp của Thiên Hoang thái tử. Vì trên đường gặp chuyện xấu, cho nên đến trễ, kính xin thái tử giáng tội.
Dưới giọng nói hơi điếc tai, như cảnh trong mộng tan đi, hô hấp dừng lại hồi lâu cũng khôi phục lại vào lúc này, chính là trở nên hơi hỗn loạn. Toàn trường cho dù là thanh niên tuổi chưa đủ giáp hay là bá chủ một phương đã qua vạn năm, tất cả đều như thế.
Sau khi Vân Triệt lên tiếng, trong điện hồi lâu không có người đáp lại. Vào lúc này Thiên Hoang thái tử đứng lên từ chỗ chủ tọa, động tác vô cùng thong thả cứng ngắc, hai mắt càng nhìn chằm chằm phía trước, giống như con rối gỗ bị nắm dây.
Hắn không phải là huyền giả bình thường, mà là thái tử của Thiên Hoang thần giáo, cả đời hắn đều chưa bao giờ lộ ra vẻ si mê như thế.
- Khụ khụ!
Bên tai hắn đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ, tiếng ho không nặng nhưng chấn động tâm hồn, khiến Thiên Hoang thái tử chợt tỉnh táo vài phần.
Lão giả này là phó giáo chủ Thần Quỳ đạo nhân của Thiên Hoang thần giáo, nhân vật số hai của Thiên Hoang thần giáo, Thần Quân đỉnh phong của đỉnh phong.
Ngũ quan của Thiên Hoang thái tử co giật loạn một trận, nhưng như thế nào đều không thể giữ được dáng vẻ bình thản uy áp như trong ngày thường:
- Nha... a, ha ha, hóa ra là... là... là...
- Là tiểu tử Bạch gia.
Thần Quỳ đạo nhân truyền âm, nhưng lại lấy âm lọc hồn. Dáng vẻ không chịu nổi của Thiên Hoang thái tử để cho hắn cau chặt chân mày, nhưng cũng không thở dài thất vọng, bởi vì kể cả hắn đều không dám nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi lần thứ hai -- mà trước đó, hắn đã sớm coi nữ nhân là hồng phấn khô lâu, trọn vẹn vạn nam chưa gần nữ sắc.
- Hóa ra là Bạch gia tiểu... Bạch gia công tử.
Bị Thần Quỳ đạo nhân hai lần dùng âm lọc hồn, lý trí của Thiên Hoang thái tử cuối cùng kéo về được non nửa. Cũng vào lúc này hắn mới phát hiện mình thế mà lại đã đứng lên.
Thiên Hoang thái tử hắn đứng lên nghênh đón người của bộ tộc Bạch thị, cảnh tượng này thật sự...
- Dâng lễ, vào ngồi.
Thần Quỳ đạo nhân kêu.
- A, cái này...
Vân Triệt lại không tiến lên dâng lễ, trên mặt lộ ra vẻ làm khó rõ ràng.
- Sao vậy? Hay là hạ lễ đã bị kẻ xấu cướp đi dọc đường?
Thần Quỳ đạo nhân hừ lạnh một tiếng nói... Nhưng lúc nói chuyện lại cúi đầu nhắm mắt, không dám liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi một lần.
Vân Triệt vội vàng nói:
- Không không, sinh nhật trăm giáp của thái tử điện hạ, bộ tộc Bạch thị ta có thể được mời đã là may mắn của toàn tộc, lại không dám tay không tới. Nhưng mà... trong tộc phân phó, lễ này cần âm thầm một mình tặng cho thái tử điện hạ.
Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn giống như vô tình, giống như không yên liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Tuy chỉ là một động tác rất không rõ ràng, nhưng mọi người nào còn không rõ cái gì. Cái mông của Thiên Hoang thái tử mới vừa ngồi xuống lại bắn lên, trên môi thế mà lại bắt đầu kịch liệt của run run:
- A... nha! Thì ra là thế... a ha... ha ha ha, bộ tộc Bạch thị có thể đến, đã là tận tâm, hạ lễ ngược lại cũng không quan trọng. Đúng rồi, không biết vị... cô nương này xưng hô như thế nào? Chính là người của bộ tộc Bạch thị các ngươi?
Hắn cảm giác được giọng điệu vặn vẹo và giọng nói run run của mình, thậm chí có thể cảm giác được dáng vẻ của mình bây giờ có thể nói là “Trò hề hoàn toàn hiện ra”, nhưng hắn không cách nào khống chế, thậm chí không rảnh để ý đến... trong lòng chỉ có nóng rực, kích động, hưng phấn... kích động đến hoảng hốt, hưng phấn đến gần như muốn điên.
Tư thái này còn không chịu nổi hơn dự tính của Vân Triệt rất xa.
Dù sao... bên người hắn là Phạm Đế thần nữ!