.
._800__1" class="block_" lang="en">Trang 800# 1
Chương 1600: Vào thẳng Thiên Hoang
Chương 1600: Vào thẳng Thiên Hoang
Chương 1600: Vào thẳng Thiên Hoang
Hàn quang khuất nhục lóe lên ở chỗ sâu trong đôi mắt vàng kim của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhưng chỉ trong chớp mắt.
Nàng đã quen.
Đúng vậy, nàng thế mà lại bắt đầu thành thói quen.
Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ cắn răng ngọc:
- Vân... Triệt! Cho dù là công cụ, ngươi cũng tốt nhất đừng quá làm càn, bằng không...
- Bằng không thì thế nào?
Vân Triệt chẳng những không hề hòa hoãn, ngược lại chân hơi vạch ra, bày Thiên Diệp Ảnh Nhi thành một tư thế vô cùng hổ thẹn, lại hết sức nhục nhã.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không cách nào giãy giụa, trong giọng nói tràn đầy sát khí:
- ... Vân Triệt, ta cho ngươi biết, sai lầm lớn nhất của ngươi đó là ngày hôm đó không hạ nô ấn cho ta! Đợi sau khi ta tự tay giết chết Thiên Diệp Phạm Thiên lão tặc kia, người đầu tiên ta muốn giết chính là ngươi!
Vân Triệt cúi thân thể xuống, không đứng đắn nói:
- Không, ta lại không hề hối hận chút nào. Ta cứ thích dáng vẻ ngươi rõ ràng cực hận, rõ ràng khuất nhục, rõ ràng muốn giết ta, nhưng lại không thể không khuất phục, mặc cho ta đùa bỡn! Ở chỗ này của ta, không có vận mệnh nào càng thích hợp hơn như vậy đối với ngươi!
Ngón tay Vân Triệt tùy ý chạy trên thân thể hoàn mỹ như thiên tuyết như thần ngọc của nàng:
- Còn có... ngươi không giết được ta... vĩnh viễn đều khó có khả năng!
Phương xa, một tay Hồng nhi ôm một thanh kiếm lớn màu đen, một tay cầm một thanh kiếm rộng màu tím, trái phải cùng gặm, ăn vang lên “Rắc rắc”, trên thân hai thanh kiếm tràn đầy dấu răng xiêu xiêu vẹo vẹo giăng khắp nơi.
- Lại bắt đầu cãi nhau... A rắc a rắc!
Hồng nhi phồng quai hàm, vừa ăn vừa mơ hồ lẩm bẩm. Nàng đã thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều thành quen.
- Hồng nhi, U nhi, chúng ta cần phải trở về.
Hòa Lăng lặng lẽ dời thân, ý đồ ngăn cản tầm mắt của các nàng.
Hồng nhi có ý thức tăng nhanh tốc độ cắn:
- Hả? Nhưng mà ta còn chưa ăn xong, hơn nữa ta muốn mang U nhi đi xem nơi năm đó chủ nhân tìm được Hồng nhi.
- Ừm, muốn nhìn.
U nhi nhẹ nhàng gật đầu, ba chữ kia nói đã hơi thông thuận, cặp mắt nhiều màu chớp động lên quang mang chờ mong kỳ lạ.
- Vậy bây giờ chúng ta đi qua được không?
- Ừm!
Hai nữ hài tay trong tay bay về phía nam, Hòa Lăng cũng cuối cùng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lặng lẽ quay đầu, nhìn Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi... không cách nào đoán trước được, ở tương lai không xa và tương lai xa xôi, bọn họ rốt cuộc sẽ biến thành quan hệ như thế nào.
----
Thiên Hoang thần giáo ở phía nam Thiên Hoang giới, là tông môn Giới Vương giỏi hơn cao hơn hết ở Thiên Hoang giới. Cho dù mới bá chủ vạn năm, nhưng dựa vào Phần Nguyệt Vương giới, phát triển cực kỳ mạnh, địa vị ở Thiên Hoang giới đã sớm không thể lay động.
- Mặc dù mới chính là vạn năm, nhưng tốt xấu gì là đại tông Giới Vương của tinh giới thượng vị, còn có Vương giới là chỗ dựa vững chắc, ngươi diệt như thế nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi một thân váy trắng, bên trên điểm tô hoa văn hồ điệp, làn váy viền châu trong lúc lay động chiếu lên quang hoa hoa lệ.
Nàng rất không thích màu sắc quá mức đơn thuần không tạp này, nhưng xiêm y nàng thích cơ bản đều đã bị Vân Triệt hủy nát bét.
- Lần sau trước khi thể hiện, nhớ suy nghĩ trước!
Thiên Diệp Ảnh Nhi tức giận nói.
Vân Triệt nói:
- Ta nhìn một phần ký ức của Vân Thường, năm đó Thiên Hoang thần giáo mạnh mẽ thay thế được Thiên Cương Vân tộc, tuy rằng là tông môn Giới Vương của tinh giới thượng vị, nhưng nội tình và thực lực tổng thể bình quân khá kém, cho tới bây giờ đều yếu hơn Thiên Cương Vân tộc ở thời kỳ đỉnh phong.
Ánh mắt Vân Triệt nheo lại:
- Thiên Hoang giáo chủ vốn là một thần sử vị trí cuối ở Phần Nguyệt Vương giới, mặc dù là một Thần Chủ, nhưng đã dừng ở Thần Chủ cảnh cấp một hơn một vạn năm, đại khái là cực hạn của hắn. Đối với chúng ta đây hiện giờ mà nói, không có gì phải sợ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc nhìn hắn:
- Một Thiên Hoang giáo chủ đương nhiên có thể không sợ. Nhưng mà... đó chính là một đại tông Giới Vương! Huống chi trừ bỏ thứ này ra, ngươi hoàn toàn không hề biết gì về Thiên Hoang thần giáo cả.
Ánh mắt Vân Triệt lạnh như băng mà kiêu ngạo:
- Chính là một Thiên Hoang thần giáo, còn chưa có tư cách để cho ta lãng phí nhiều thời gian đi tìm tòi nghiên cứu. Ta biết rõ bản thân là đủ.
- A.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh một tiếng.
- Hơn nữa ta chưa bao giờ nói định trực tiếp đối chiến với Thiên Hoang thần giáo.
Vào lúc này bước chân của Vân Triệt dừng lại, híp mắt nhìn phía trước.
Trong tầm mắt, hai bóng người cấp tốc xẹt qua.
Mặc dù cách nhau cực xa, nhưng giọng nói của bọn họ lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi.
- Thất ca, muội còn không rõ ràng, sinh nhật trăm tuổi của Thiên Hoang thái tử chuyện đại sự này, gia tộc chúng ta chỉ nhận được hai danh ngạch. Thất ca thiên phú tuyệt đỉnh, có trong danh ngạch là chuyện đương nhiên. Nhưng vì sao phụ thân lại phái cả muội đến? Phụ vương đích thân đến dường như mới hợp lý nhất.
Hai người một nam một nữ, nhìn có phần trẻ tuổi, nghe lời bọn họ nói chuyện với nhau, giống như là một đôi huynh muội.
Nam tử cười nhạt nói:
- Đã đến đây rồi, nói cho muội biết cũng không sao. Thiên Hoang thái tử người này thiên phú huyền đạo tuyệt đỉnh, nhưng háo sắc thành tính, bên người vô số cơ thiếp. Mà trong vài năm, ở trong tiệc sinh nhật của chính hắn thường xuyên sẽ lựa chọn cơ thiếp từ trong số khách mời. Những đại quý đại tông này cũng thường xuyên sẽ lấy mỹ nhân làm lễ... như thế, muội hiểu rồi chứ?
“...” Bóng dáng của nữ tử chợt dừng lại ở trong không trung, trên mặt lộ vẻ lo sợ không yên:
- Phụ thân định... định đưa muội...
Nam tử nói:
- Muội sợ cái gì. Đó chính là Thiên Hoang thái tử! Tương lai rất có thể là Thiên Hoang Đại Giới Vương! Nếu thật sự có thể được hắn coi trọng, cho dù chỉ là một thị thiếp, cũng có thể một bước lên trời, hiểu chưa!
Nhìn tư sắc của nữ tử, hắn hơi nhíu mày nói:
- Hơn nữa, Thiên Hoang thái tử có vô số nữ nhân, tuy rằng muội có danh rất xinh đẹp ở đông vực, nhưng có thể lọt vào mắt người ta hay không đều không biết được. Lát nữa vào tiệc mừng sinh nhật, muội cần phải suy nghĩ cẩn thận xem nên dẫn tới sự chú ý của hắn như thế nào.
Sắc mặt nữ tử thay đổi.
Lời nam tử sâu xa:
- Thác nhi, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng đây là ủy khuất bản thân. Cẩn thận suy nghĩ xem Thiên Hoang thái tử là tồn tại như thế nào. Nói không chừng hôm nay sẽ quyết định tương lai của muội, thậm chí tương lai của gia tộc chúng ta... Một ngày quan trọng nhất.
Nữ tử gật đầu:
- Muội... muội đã biết.
Vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nhỏ, trước mắt hai người đồng thời tối đen, không còn tri giác.
Bóng dáng của Vân Triệt hiện lên, bàn tay chìa ra, huyền cương phóng thích, vào thẳng linh hồn của nam tử... lại trong giây lát bay ra, xâm nhập vào bên trong tâm hồn của nữ tử.
Rắc!
Không gian giới chỉ trên tay nam tử trực tiếp bị Vân Triệt bóp nát, trong không gian vặn vẹo và nứt vụn, Vân Triệt dùng ngón tay nặn ra một tờ thiếp mời hắc quang lượn lờ.
- Ta tên Bạch Thất, ngươi tên Bạch Thác Nhi.
Khi xoay người, khuôn mặt của Vân Triệt đã giống với nam tử hôn mê như đúc, kể cả giọng nói cũng không nghe ra khác biệt gì.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ nhẹ một tiếng xem như trả lời.
Bàn tay của Vân Triệt vừa trảo, áo khoác của nam tử đã bị lột ra, đổi lại ở trên người hắn, sau đó ánh mắt của hắn liếc sang nữ tử đang hôn mê, còn chưa mở miệng nói ra đã thu về... lấy tính tình của Thiên Diệp Ảnh Nhi, quả quyết sẽ không nhận xiêm y nữ tử khác đã mặc rồi.
Vân Triệt khựng lại một chút, đột nhiên nói:
- Huyền khí khống chế đến Thần Linh cảnh. Gỡ mặt nạ xuống.
Mắt đẹp của Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc sang, khóe môi hồng nhạt tươi đẹp nhếch lên một chút trêu tức nguy hiểm:
- Ngươi... xác... định?
- Gỡ xuống!
Vân Triệt lặp lại.
Tay Thiên Diệp Ảnh Nhi nhẹ nhàng lướt lên mặt, gỡ mặt nạ màu đen che đậy dung nhan xuống.
Khoảnh khắc khi khuôn mặt thật hoàn toàn hiện ra, tất cả ánh sáng của thế giới đột nhiên tối đi.
Nàng không cần tỏ vẻ gì, không cần trang điểm và trang sức gì, khoảnh khắc khi dung nhan lộ ra đã đang nói cho đương thời biết như thế nào là thiên hoa ngạo thế chân chính.
- Đi.
Vân Triệt phi thân lên, Thiên Diệp Ảnh Nhi ngược lại chậm hơn một chút, ngón tay nhẹ nhàng bâng quơ điểm về phía sau, hai huynh muội xấu số này trực tiếp bị hắc khí tàn cắn thành hư vô, kể cả một chút dấu vết đều không để lại.
Thiên Hoang thần sơn, chỗ tổng giáo của Thiên Hoang thần giáo, kéo dài ba ngàn dặm. Tuy rằng quy mô còn không bằng Băng Hoàng giới chỗ Băng Hoàng thần tông, nhưng thân là đại tông của Thiên Hoang Giới Vương, không ai dám chất vấn uy lăng này.
Trong khoảng thời gian này, trong nội bộ Thiên Hoang thần giáo đã phát sinh đại sự... tổng hộ pháp Thần Hư đạo nhân vì lấy thánh vân cổ đan và Vân Thiên đỉnh của Thiên Cương Vân tộc làm lễ vật mừng sinh nhật trăm giáp của thái tử, lấy Cửu Diệu thiên cung và Hoang Thiên long tộc làm thương, bức bách Thiên Cương Vân tộc giao ra nhưng lại chết thảm ở dưới tay một người lai lịch bất minh tên là “Vân Triệt”.
Khi chuyện này truyền đến, toàn tông chấn động, Thiên Hoang giáo chủ càng giận tím mặt. Bọn họ thân là tông môn Giới Vương, lại có Phần Nguyệt thần giới làm chỗ dựa, còn chưa có ai dám nghịch vảy của Thiên Hoang thần giáo bọn họ... Huống chi Thần Hư tôn giả còn là tổng hộ pháp!
Trước mắt ngày sinh nhật trăm giáp của thái tử gần đến, vạn tông của Thiên Hoang giới đến chúc mừng, Thiên Hoang thần giáo vẫn chưa phát tác. Sau sinh nhật, đó là ngày đại nạn của Thiên Cương Vân tộc, đến lúc đó không thể nghi ngờ bọn họ sẽ truy tội đến cùng.
Trước cửa chính Thiên Hoang thần gáo, không gian to lớn lại hoàn toàn tĩnh lặng.
Sinh nhật trăm giáp của thái tử là hôm nay, người đến đây không khỏi là đại lão một phương. Nhưng lúc bọn họ đến đây đều thu liễm khí tức, lúc hạ xuống, bước chân và hô hấp đều hết sức thả nhẹ, e sợ có hành vi xúc phạm thất lễ.
Nhưng vào lúc này lại xuất hiện một ngoài ý muốn.
Rầm!
Vân Triệt từ trên trời giáng xuống, lúc rơi xuống đất lực đạo rất nặng, mặt đất đều mơ hồ phát run.
Đệ tử đón khách chân mày trầm xuống, mặt lộ vẻ giận dữ, tiến lên trước một bước nói:
- Người phương nào tới, hôm nay là sinh nhật thái tử, nhanh chóng đưa thiệp mời ra, bằng không lăn ra.
- Bộ tộc Bạch thị đông vực.
Vân Triệt lấy thiệp mời ra, đệ tử đón khách nhíu mày cầm lấy, vừa định nói chuyện, vào lúc này bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi hạ xuống, rơi vào phía sau Vân Triệt.
Miệng đệ tử đón khách mở ra khựng lại ở đó, cả người đều hoàn toàn cứng đờ lại.
Tất cả trước mắt dường như hoàn toàn tiêu tán toàn bộ, trong tầm mắt, trong thế giới, trong linh hồn đều chỉ dư lại một ngọc nhan giống như cảnh trong mơ... không, còn hư ảo hơn cả cảnh trong mơ.
Vượt qua nhận thức, vượt qua ảo tưởng.
- A... a...
Một giây... hai giây... ba giây... hắn vẫn đứng sững sờ ở đó, nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp Ảnh Nhi, cả người giống như bị kéo ra hết tất cả hồn phách, chỉ có tiếng rên rỉ không ngừng vô ý thức tràn ra từ trong cổ họng.
Ngón tay vừa kẹp, trực tiếp cầm lại thiệp mời từ trong tay đệ tử đón khách kia, Vân Triệt nói:
- Đi thôi.
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đi qua cửa chính, bước vào nơi trung tâm của Thiên Hoang thần giáo. Mà đệ tử đón khách ở trước cửa chính... lại qua hồi lâu, bọn họ mới cuối cùng hoàn hồn, chính là mỗi người đều ánh mắt mơ hồ, mất hồn mất vía, giống như mơ một giấc mộng đẹp làm cho bọn họ cam nguyện trầm luân trọn đời.
Hết quyển 15.
Quyển 16: Làm đế bắc vực