.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1614" class="block_" lang="en">Trang 807# 2
Chương 1615: Cường sát Thái Ngần
Chương 1615: Cường sát Thái Ngần
Chương 1615: Cường sát Thái Ngần
Không thể nghi ngờ Thiên Diệp Ảnh Nhi rõ ràng thực lực của người thủ hộ Trụ Thiên hơn Vân Triệt rất nhiều.
Vân Triệt không hoài nghi lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói, nhưng vẻ u ám lóe lên trong chỗ sâu trong đôi mắt hắn lại không vì vậy mà biến mất, ngược lại trở nên càng thêm u ám.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cúi đầu truyền âm:
- Xem ra chỉ có thể bắt cóc. Tuy rằng...
Trong tai nàng đột nhiên truyền đến giọng nói của Vân Triệt:
- Khống chế Trụ Thanh Trần và Khư Uế.
Giọng nói vừa dứt, Thiên Diệp Ảnh Nhi còn chưa kịp đáp lại, Vân Triệt ở bên người đã đột nhiên bùng nổ mà ra, lực lượng nháy mắt bùng nổ giống như một ngọn núi lửa sụp đổ, hung hăng đánh văng Thiên Diệp Ảnh Nhi ra.
Cảnh quan Tà thần mở ra chỉ cần trong chớp mắt, luận về sức bùng nổ trong nháy mắt, có thể nói đương thời không ai có thể so sánh được với Vân Triệt, cả người hắn giống như ánh sáng lóe lên, nhằm thẳng vào Thái Ngần tôn giả đang định bay vào huyền chu.
Biến cố bất ngờ này, kể cả Thiên Diệp Ảnh Nhi đều trở tay không kịp chứ đừng nói đến ba người Thái Ngần, Khư Uế, Trụ Thanh Trần. Mà khoảng cách gần như thế, bộc phát vượt qua giới hạn nhận thức, sợ rằng Thái Ngần ở trạng thái toàn thịnh cũng không nhất định có thể kịp phản ứng lại.
Kiếp Thiên ma đế mang theo u quang thoáng hiện, đâm xuyên không gian, nhằm thẳng vào Thái Ngần tôn giả đột nhiên trở lại.
Rầm!!
Hắc ám huyền quang phá nát, đánh bay Khư Uế và Trụ Thanh Trần đang trong ngạc nhiên ra xa xa.
Kiếp Thiên Ma Đế kiếm đâm vào giữa ngực Thái Ngần tôn giả... Dưới tình huống thương thế rất nặng lại không hề đề phòng bị đòn nghiêm trọng này, mũi kiếm lại gắt gao dừng lại ở trước ngực Thái Ngần, không hề xuyên thủng được thân thể hắn.
Một màn này rõ ràng đang nói cho Vân Triệt biết nhân vật cấp bậc người thủ hộ đều là một đám quái vật đáng sợ dữ dội.
Thái Ngần vốn bị thương khắp người dưới một kiếm này, trong miệng, toàn thân đồng thời phun ra mảng lớn bọt máu. Biến cố bất thình lình khiến đôi mắt của Thái Ngần phóng đại đến gần như phá nát, vào lúc này một bàn tay hoàn toàn nhuốm máu gắt gao chộp lên trên thân kiếm tối đen.
Cùng trong một khoảnh khắc, Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng không áp chế huyền khí nữa, đột nhiên ra tay, một chớp mắt đã tới gần trước người Trụ Thanh Trần, kim mang bay ra từ bên hông, như một con rắn vàng dài nhỏ, chặt chẽ quấn quanh Trụ Thanh Trần.
Trụ Thanh Trần chưa nhận truyền thừa với tu vi như hiện giờ tuyệt đối được xưng tụng là thiên kiêu chi tử. Nhưng hắn đối mặt với Thiên Diệp Ảnh Nhi phóng thích toàn lực, nào có chút khả năng giãy giụa đấu tranh nào, lúc bị kim mang quấn thân, huyền khí của hắn cũng bị phong tỏa hoàn toàn, vừa giãy giụa, kim mang đã vào thẳng xương thịt, để cho hắn phát ra tiếng rên rỉ bi thương thống khổ.
- Thanh Trần!
Thái Ngần tôn giả rít lên một tiếng, khi ánh mắt chạm đến kim mang kia, tròng mắt phóng đại trong khoảnh khắc lại mãnh liệt co rút lại:
- Thần... Dụ!
Phừng ----
Lực lượng của người thủ hộ bùng nổ, mặc dù là tàn lực dưới bị trọng thương cực độ, nhưng vẫn khủng bố giống như thiên tai, dọc theo Kiếp Thiên Ma Đế kiếm đánh thẳng tới người Vân Triệt, nặng nề đánh bay hắn lẫn kiếm.
Không thở dốc nửa hơi, càng không có ý đồ đi cứu Trụ Thanh Trần. Thái Ngần tôn giả ở dưới biến cố và kinh hãi lại làm ra lựa chọn bình tĩnh đến đáng sợ, tinh huyết vô cùng trân quý của người thủ hộ bị hắn lập tức tế xuất, để cho thân thể tàn phế của hắn bộc phát ra lực lượng khủng bố tuyệt luân, đánh thẳng vào Vân Triệt đang bị đánh văng ra.
Tuy rằng hắn không biết lúc trước Thiên Diệp Ảnh Nhi giấu giếm được cả hắn như thế nào, nhưng huyền khí mới vừa rồi nàng bùng nổ ra là Thần Chủ trung kỳ kinh người. Thanh Phạm Đế nhuyễn kiếm quấn quanh toàn thân Trụ Thanh Trần kia có tên là “Thần Dụ”, là khí thần lưu lại thuộc về Phạm Đế thần giới, cũng tượng trưng cho thân phận của Thiên Diệp Ảnh Nhi!
Bị Thần Dụ khóa thân, chỉ cần một ý niệm của Thiên Diệp Ảnh Nhi đã có thể cắn nát thân hình Trụ Thanh Trần, khó có khả năng cố gắng cứu hắn ra được.
Như vậy, lựa chọn tốt nhất chính là không tiếc giá nào, bắt cóc ngược lại người đồng hành cùng với nàng!
Một người thủ hộ Trụ Thiên, Thần Chủ cấp chín, nhưng lại hiến tế tinh huyết khi đối mặt với một Thần Quân cấp bốn, đây quả thật là một màn không cách nào lý giải được, Thái Ngần tôn giả lại lựa chọn trong khoảnh khắc, không hề do dự chút nào!
Khoảnh khắc này như có một đường ngân hà nổ tung, khí tức hãi thế khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi đang khống chế Trụ Thanh Trần kinh sợ quay đầu.
Nàng mới vừa cảnh cáo Vân Triệt cho dù Thái Ngần trọng thương đến mức độ như vậy, nhưng bọn họ cũng không phải là đối thủ! Nàng không nghĩ ra, vì sao Vân Triệt lại cố tình ra tay với Thái Ngần tôn giả! Rõ ràng chỉ cần trực tiếp bắt cóc Trụ Thanh Trần là được!
Hắn như thế, ngược lại có khả năng tự đưa bản thân mình đến trên tay Thái Ngần!
Lực lượng quyết tuyệt do người thủ hộ Trụ Thiên hiến tế tinh huyết, chưa tới gần và bùng nổ đã khiến cho Vân Triệt hoàn toàn hít thở không thông. Hắn không hề sợ hãi, trên mặt ngược lại hiện ra một chút điên cuồng làm cho người ta nhìn mà khiếp sợ, bởi vì đây đúng là kết quả mà hắn muốn!
Kiếp Thiên Ma Đế kiếm trong tay nhẹ nhàng bâng quơ chém ra, nghênh đón về phía lực lượng có thể nói ở cấp bậc cao nhất thế gian này.
Nguyệt vãn tinh hồi!
Trước Kiếp Thiên kiếm, nguyên tố vỡ vụn, pháp tắc xoay ngược, lực lượng mà Thái Ngần tôn giả lấy hao tổn tinh huyết làm cái giá đột nhiên phản nghịch, quay ngược vào người Thái Ngần.
Chỗ khủng bố nhất của Nguyệt vãn tinh hồi không phải là nó cưỡng ép phản chấn mà là lực lượng phản nghịch trong khoảnh khắc, chính là lúc đối phương phóng thích lực lượng, phòng ngự bản thân yếu nhất, cũng không có khả năng phòng bị nhất, huống chi Thái Ngần tôn giả trọng thương lại thêm hiến tế tinh huyết!
Một tiếng nổ đùng, trời sụp đất nứt. Đối mặt với một màn hoàn toàn trái ngược với lẽ thường nhận biết này, Thái Ngần tôn giả không kịp sinh ra dù chỉ một chút hoảng sợ đã bị lực lượng của chính mình hung hăng đánh vào, vô số đường lực lượng có thể phá núi ngăn biển giống như nước lũ điên cuồng dũng mãnh vào trong thân thể hắn, va chạm trong cơ thể hắn, tàn sát bừa bãi, vô tình hủy diệt mạng tàn còn sót lại của hắn.
Hoàn Hư đỉnh cũng rời tay bay ra, kể cả liên hệ linh hồn đều nhất thời gián đoạn.
- Thái Ngân!!
Khư Uế tôn giả vốn định hỗ trợ Trụ Thanh Trần nhất thời sợ đến gan mật như muốn nứt ra.
Miệng vết thương toàn thân Thái Ngần tôn giả nứt hết, giống như một túi máu bị rách, mà vào lúc này một đường hắc mang đột nhiên đâm tới, thân kiếm lúc trước bị chặn lại nhưng lúc này vô tình xuyên suốt thân thể hắn, như phá gỗ mục!
- A... a a...
Trong cổ họng Thái Ngần tôn giả tràn ra tiếng rên rỉ khàn khàn thống khổ, ánh mắt của hắn đang trong tan rã, đã gần như không thấy rõ được bóng đen gần trong gang tấc, chỉ còn sót lại cánh tay gần như đánh ra theo bản năng.
Rầm!
Cho dù là người thủ hộ sắp chết đều có thể dời núi lấp biển, một kích này trực tiếp chấn lộn nhào Vân Triệt, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi lớn, Kiếp Thiên kiếm cũng rút ra khỏi thân thể.
Nhưng máu tươi phun ra lại cháy bùng lên trong không trung, trải rộng ra một mảnh biển lửa màu vàng, nháy mắt chôn diệt Thái Ngần tôn giả, thân hình bị đánh bay ra của Vân Triệt cũng cứng rắn lộn nhào giữa không trung, lấy tinh thần toái ảnh lại thuấn thân tới trước người Thái Ngần, Kiếp Thiên Kiếp đâm chính giữa ngực, lần thứ hai xuyên thẳng vào... Đồng thời như thế, trong hồn hải của hắn gầm nhẹ lên một tiếng:
- Hòa Lăng!
Một màu xanh u ám lưu chuyển dọc theo thân kiếm, không tiếng động nổ tung trong huyết nhục của Thái Ngần.
- A a!!
Cho dù vô cùng thống khổ, tiếng gầm to của Thái Ngần tôn giả vẫn mang theo khí thế kinh người, dưới Trụ Thiên thần lực mãnh liệt bùng nổ, kim ô viêm bị diệt vong trong chớp mắt, toàn thân Vân Triệt chao đảo, phun máu bay ra, nhưng máu tươi tung đầy trời lúc này không biết là máu của Vân Triệt hay máu của Thái Ngần.
Phịch!
Vân Triệt nặng nề rơi xuống đất, lúc thân thể chao đảo, lại lấy kiếm chống đất, không ngã xuống.
Phía trước xa xôi, một lỗ máu làm cho người ta sợ hãi khắc ở trước ngực Thái Ngần, máu thịt quanh thân giống như từng miếng vải rách rưới tàn tạ dính ở trên người, nhìn thấy mà ghê.
Vốn thương thế rất nặng, lại bị lực lượng do Vân Triệt phản chấn và hai kiếm của Vân Triệt bị trọng thương lần nữa, đổi lại là người thường... không, cho dù là một Thần Chủ bình thường đều đã sớm mất mạng.
Nhưng Thái Ngần vẫn đứng ở đó, thân thể thẳng tắp, khí thế vạn linh đừng tới gần.
Đây là người thủ hộ của Trụ Thiên cùng với lực lượng đáng sợ tương ứng, là kiên cường dẻo dai với sức sống vượt qua tưởng tượng của người thường.
Cảm nhận được khí tức còn sót lại của Thái Ngần, Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày thật sâu. Ngón tay nhỏ nhắn của nàng duỗi ra, chuôi kiếm “Thần Dụ” lại trở lại trên tay nàng, thân kiếm dài nhỏ vẫn quấn quanh trên người Trụ Thanh Trần.
Cho dù Trụ Thanh Trần khẽ giãy giụa đều sẽ kim mang cắt thể, đau đến không muốn sống. Toàn thân hắn phủ đầy mồ hôi lạnh, nhưng lại ngơ ngác nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi... Thân là thái tử Trụ Thiên, kim mang quấn quanh người hắn là cái gì, sao hắn lại không biết được.
- Ngươi... ngươi là...
Hắn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, ánh mắt lại mơ hồ như sương.
- Ngươi là Phạm Đế thần nữ!
Khư Uế tôn giả hoảng sợ ra tiếng. Toàn thân hắn cứng ngắc, triệt để mơ hồ ở đó.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng vừa động, tia máu chớp lên, mang theo tiếng rên rỉ vô cùng thê lương của Trụ Thanh Trần:
- Thái Ngần, hoặc giao thần quả ra, hoặc là... ta xé hắn!
Thái Ngần tôn giả ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt khóa chặt trên người Vân Triệt, giọng nói âm trầm:
- Kim ô viêm... còn có thanh kiếm kia... ngươi là Vân Triệt!
- Cái... cái gì!
Khư Uế lập tức đảo mắt, kể cả Trụ Thanh Trần cũng đột nhiên trợn tròn hai mắt lên.
Vân Triệt đưa tay vuốt mặt, lộ ra khuôn mặt thật, lại lạnh lùng đến làm cho trái tim người ta băng giá.
- Ngươi...
Như đột nhiên rơi vào trong hàn đàm minh ngục, toàn thân Khư Uế như có vô số đường khí lạnh đang điên cuồng tán loạn.
Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi, hai cái tên đã biến mất khỏi đông thần vực, bọn họ thế mà lại xuất hiện ở nơi này!
Nhất là Vân Triệt... Trụ Thiên thần đế, thậm chí ba phương thần vực dốc hết toàn lực, không tiếc tất cả cũng muốn đồ diệt lại hiện thân ở trước mặt bọn họ!
Không, là trong khoảng thời gian này hai người vẫn luôn gần trong gang tấc, ở gần bên cạnh Trụ Thanh Trần!
Khư Uế không cách nào dùng ngôn ngữ gì để hình dung hoảng sợ trong một khắc này.
- Quả... nhiên... là... ngươi!
Thân là người thủ hộ năm đó toàn lực đuổi giết Vân Triệt, sao bọn họ có thể quên được khuôn mặt của Vân Triệt. Chính là Vân Triệt hai năm trước rõ ràng chính là mới bước vào Thần Vương, khí tức hiện giờ lại là Thần Quân cấp bốn.
Mà lực lượng mới bùng nổ càng rõ ràng tới gần Thần Chủ trung kỳ!
Rung động trong lòng hắn không thể hơn được nữa!
Nhất là đột nhiên hiểu được vì sao Trụ Thiên thần đế lại kiêng kỵ hắn như thế, vì hắn mà liên tục làm ra những hành động đánh mất lý trí.
Thái Ngần rõ ràng nhớ được, năm đó khi Vân Triệt được tôn là “Thần tử cứu thế”, ánh mắt của Vân Triệt thâm thúy ôn hòa cỡ nào, nhưng lúc này lại như vực sâu không đáy, u ám đến khiến cho hắn gần như không dám nhìn thẳng vào.
- A a a a a a a a!!
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế đột nhiên vang lên, kim mang quấn quanh Trụ Thanh Trần xé ra hơn mười vết nứt ở trên người hắn, Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng lên tiếng:
- Xem ra các ngươi không nghe rõ lời ta vừa mới nói. Ta nói lại một lần cuối cùng, hoặc giao thần quả ra, hoặc ta bầm thây các ngươi trên đất!
Thái Ngần tôn giả lại không tỏ vẻ gì, đời này hắn chưa từng thừa nhận trọng thương như thế, ý thức đều không ngừng mơ hò, nhưng thân hình đổ máu lại ngạo nghễ mà đứng:
- Người Trụ Thiên ta, kể cả trời cao đều bất khuất, sao sẽ khuất phục ngươi!
- Nếu như Thanh Trần chết, các ngươi... nhất định vì thế mà chôn cùng!
Từng tiếng như chuông trời chấn vang, chấn động mạnh tâm hồn.
Mà theo sát tiếng nói rung trời này lại là giọng nói nhỏ lạnh như băng mà trào phúng của Vân Triệt:
- Thiên Ảnh, không cần làm giao dịch với bọn họ, Trụ Thiên lão cẩu... xứng sao!?
- Hôm nay, thần quả phải lưu lại, mạng của bọn chúng cũng phải lưu lại toàn bộ!
Thiên Diệp Ảnh Nhi lườm hắn.
Thái Ngần giống như nở nụ cười:
- A, chỉ bằng ngươi? Ngươi thật sự coi người thủ hộ Trụ Thiên ta...
Giọng nói đột nhiên ngừng lại, toàn thân hắn đột ngột cứng đờ, trong đôi mắt phóng đại nổi lên hai lục mang sâu thẳm.