.
._807__1" class="block_" lang="en">Trang 807# 1
Chương 1614: Thiện ác
Chương 1614: Thiện ác
Chương 1614: Thiện ác
Rầm!
Một huyền thú to lớn bị Vân Triệt và Trụ Thanh Trần hợp lực đánh giết, Thiên Diệp Ảnh Nhi tiến lên trước, vô cùng thuần thục hoàn hảo lấy huyền đan tỏa khí tức ra, trực tiếp thu hồi.
- Thủ pháp của Thiên Ảnh cô nương cực kỳ xinh đẹp, xem ra hai vị đúng là thường xuyên đến đây.
Trụ Thanh Trần tán thưởng nói. Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu hắn khen Thiên Diệp Ảnh Nhi... Tuy rằng chưa từng nhận được đáp lại gì của nàng.
- Chuyện lấy huyền đan này, nàng thật sự làm không tệ.
Trong miệng Vân Triệt giống như đang khen ngợi, nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi nghe như lạnh lùng hừ khẽ.
Vân Triệt mỉm cười nhìn Trụ Thanh Trần:
- Lại nói tiếp, Trần huynh lần đầu tiên đến đây, lại cho dù loại tài nguyên nào đều mảy may không lấy, trong mắt cũng không hề có dục niệm. Chỉ riêng cổ thú Thần Quân này, da lông đều quý báu vô giá, không hề lọt được vào trong mắt của Trần huynh, xem ra Trần huynh có xuất thân thật sự vô cùng cao quý.
Trụ Thanh Trần mỉm cười, hắn không phủ nhận, ánh mắt lại không tự kiềm chế được liếc nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhìn bóng lưng của nàng nói:
- Ta và Lăng huynh đệ tâm hợp ý đầu, ở chung thật vui, thật sự không định lừa gạt. Luận về xuất thân, ta thật sự được xưng tụng hai chữ “Cao quý”. Nhưng xuất thân cao quý tới đâu, thân thể đều từ máu xương da thịt chất lên mà thành, linh hồn cũng đều chất đầy thất tình lục dục giống nhau, về bản chất lại có phân biệt gì.
- Ngược lại ta có phần hâm mộ Lăng huynh đệ.
- Hâm mộ ta?
Vân Triệt liếc mắt.
Trụ Thanh Trần mỉm cười, chưa trả lời, nhưng ánh mắt hơi mơ hồ.
- Hay là Trần huynh hâm mộ bên cạnh ta có một nữ tử như vậy đi cùng?
Vân Triệt đột nhiên nói, trên mặt cười như không cười.
Mặt Trụ Thanh Trần ngớ ra.
Vân Triệt cười nói:
- Lúc trước ta luôn tò mò, Trần huynh người có tu vi cao tuyệt như vậy, mỗi tiếng nói cử động đều cao quý phi phàm, tại sao lại chủ động muốn làm bạn đồng hành với chúng ta. Sau này ta chú ý tới, ánh mắt của Trần huynh luôn như vô thức dừng lại ở trên người Thiên Ảnh, mỗi lần gặp được thái sơ huyền thú, khi Trần huynh ra tay đều sẽ trước tiên phong kín phương hướng chỗ nào, để tránh nàng gặp phải nguy hiểm có khả năng gì.
Cảm nhận được khí tức của Trụ Thanh Trần hơi co quắp, Vân Triệt âm thầm lạnh lùng, tiếp tục nói:
- Hơn nữa... Trần huynh khen ngợi nàng không khỏi cũng quá nhiều.
Trụ Thanh Trần tránh ánh mắt đi, sau đó cười cười lắc đầu:
- Lăng huynh thật đúng là tâm tư tinh tế, khiến ngươi chê cười.
- Nói như vậy, Trần huynh thật sự có ý với nàng?
Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, nàng đang cách rất xa, giống như sẽ không hề nghe thấy được bọn họ đang nói cái gì.
Trụ Thanh Trần lại lắc đầu, sau đó đột nhiên ngửa đầu nhìn trời, khẽ thở dài nói:
- Lăng huynh đệ, ngươi cảm thấy... trên đời này chuyện khó khăn nhất là gì?
Vân Triệt chưa trả lời, rất tùy ý nói:
- Vấn đề này, người khác nhau sẽ có câu trả lời khác nhau, ta muốn nghe đáp án của Trần huynh trước.
Trụ Thanh Trần nhắm mắt lại, giọng nói trở nên xa xăm:
- Xuất thân của ta hơi đặc biệt, lúc còn nhỏ ta đã được cho biết có thân phận hoàn toàn không giống với những người khác, nhưng đồng thời cũng lưng mang “Sứ mệnh”. Trong cuộc đời của ta, thứ quan trọng nhất là “Chính đạo”, mà không nên có nhất đó là “Dục vọng”.
Vân Triệt: “...”
- Cũng bởi vì như vậy, ta vẫn luôn là người có cảm giác dục vọng cực thấp, đối đãi với tất cả chỉ có bình thản, cũng khó có hứng thú đối với bất cứ tranh đấu gì.
- Sau này, ta đến tuổi hôn phối, phụ vương của ta, tộc nhân của ta tìm rất nhiều đối tượng cho ta, nhưng mà... Có lẽ vì tu tâm gây nên, ta thủy chung vô cảm đối với nữ tử, cho dù bất chợt có hảo cảm, nhưng đảo mắt sẽ quên mất hết. Ta vốn tưởng rằng sẽ luôn luôn như thế, cho đến có một ngày ta thấy được một người...
Trụ Thanh Trần hỏi:
- Lăng huynh đệ, ngươi tin tưởng... trên thế giới này tồn tại người chỉ cần ngươi liếc mắt một cái sẽ khắc sâu trong lòng cả đời không?
- Không tin.
Vân Triệt không hề do dự trả lời.
Năm đó, hắn rơi xuống Tê Phượng cốc, liếc mắt đã lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với Phượng Tuyết Nhi trước khi hôn mê... Luân hồi cấm địa, tim nát hồn tan trong khoảnh khắc Thần Hi tán đi quang sương...
Đã từng có, vả lại cả đời đều sẽ khắc sâu trong tim. Nhưng các nàng lại không còn đây... thêm nữa sau này cũng sẽ không còn, vĩnh viễn đều sẽ không thể lại còn.
Giọng nói của Trụ Thanh Trần xuất hiện run rẩy rất nhỏ, ngũ quan của hắn cũng không tự chủ nhíu chặt:
- Ta đã từng không tin tưởng, nhưng người này... ta chỉ liếc nhìn nàng từ xa xa, lại như đột nhiên rơi vào trong giấc mộng vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại.
- Thật sao?
Vân Triệt nói, giống như không cho là đúng.
Trụ Thanh Trần nói:
- Lăng huynh đệ, ta biết những lời này nghe hơi buồn cười. Nhưng mà... nếu như có một ngày, ngươi liếc thấy dung nhan của nàng, ngươi sẽ rõ loại “Giấc mộng” này là gì. Cho dù... nàng không hề cười chút nào, cặp mắt kia vĩnh viễn chỉ có lạnh lùng, thậm chí còn có một chút đùa cợt, vẫn sẽ vĩnh viễn giam cầm ngươi vào trong “Giấc mộng”, bất cứ kẻ nào đều không thể trốn ra.
Vân Triệt đưa tay sờ cằm:
- Như vậy sao... Như thế nói đến, có thể nói chuyện khó khăn nhất trên đời này đối với Trần huynh chính là giải thoát khỏi người này?
Trụ Thanh Trần nói:
- Đúng. Ta đã từng thử đủ phương pháp, nhưng cho dù như thế nào đều không thể thoát khỏi. Kể cả một ngày nào đó nàng lại trở thành...
Hắn dừng nói.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Người có thể khiến cho Trần huynh như thế, ta thật tò mò nữ tử kia rốt cuộc có dáng vẻ họa thủy như thế nào.
- Ta ngược lại hy vọng Lăng huynh đệ vĩnh viễn không nhìn thấy nàng. Gặp được người làm vui mừng là chuyện may mắn, mà gặp được nàng... lại là kiếp nạn.
Trụ Thanh Trần thở ra một hơi, sau đó nói một lời rất nhẹ:
- Trên đời này cũng chưa từng có ai xứng với nàng, cho dù chính là một cái liếc mắt ôn nhu của nàng.
- Cũng không nhất định. Có vài nữ tử chính là nhìn như ngạo mạn thôi, thật ra...
Vân Triệt chắp hai tay ra sau đầu, mặt cười tủm tỉm, lời nói sau đó lại không nói ra.
Trụ Thanh Trần cười lắc đầu, ánh mắt nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi ở xa xa:
- Thiên Ảnh cô nương có rất nhiều chỗ tương tự với àng, cho nên sẽ không tự kiềm chế muốn nhìn Thiên Ảnh cô nương nhiều thêm một thời gian ngắn. Coi như là một loại...
Hắn tự giễu cười cười:
- Một chút gửi gắm đáng thương đi.
Vân Triệt nói:
- Thì ra là thế, nhưng mà ta luôn thiếu dạy dỗ nàng, ở ngoài rất không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, Trần huynh đừng trách.
Trụ Thanh Trần nói:
- Không sao. Đối với người không biết lại chủ động tiếp cận, nên giữ cảnh giác và xa lạ như vậy. Hơn nữa... kể cả điểm này các nàng đều có phần giống nhau.
Xa xa, Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn về phía trước, linh giác âm thầm tìm kiếm khí tức của người thủ hộ Trụ Thiên, giọng nói của Trụ Thanh Trần được nàng thu rõ ràng vào trong tai, nhưng nàng không hề có chút phản ứng gì, kể cả hừ lạnh một tiếng.
Ở xa, Khư Uế vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ rất xa. Hắn cảm giác được Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề có ý đồ gì với Trụ Thanh Trần, ngược lại vẫn duy trì một khoảng cách và cảnh giác, điều này ngược lại khiến cho hắn triệt để yên lòng... Dù sao, là Trụ Thanh Trần chủ động muốn đồng hành với bọn họ.
Hắn cũng nghe lọt vào tai lời Trụ Thanh Trần nói, lẩm bẩm:
- Yêu nữ của Phạm Đế, quả nhiên hại người không ít, hy vọng nàng ta thật sự chết rồi.
Trụ Thanh Trần hoàn hồn, giống như không muốn tiếp tục nghĩ tới chuyện này, nói sang chuyện khác:
- Lăng huynh đệ, đối với ngươi mà nói, trên đời này chuyện khó khăn nhất là gì?
Vân Triệt nhắm mắt, nói:
- Đại khái là phân rõ thiện với ác đi.
Trên mặt Trụ Thanh Trần hiện vẻ nghi hoặc:
- Hả? Tại sao Lăng huynh đệ lại rối rắm vấn đề này?
- Đối với Trần huynh mà nói, như thế nào là thiện ác?
Vân Triệt hỏi ngược lại.
Trụ Thanh Trần ngẫm nghĩ, nói:
- Thiện có rất nhiều loại, ân huệ nhân ái đều là thiện. Thế gian có vô số tiểu thiện, mà đại thiện lại có cực ít.
- Đại thiện trong mắt Trần huynh là chỉ cái gì?
Vân Triệt giống như tùy ý hỏi.
Trụ Thanh Trần hơi cảm hoài nói:
- Ta kính trọng một người, hắn vì bảo vệ yên bình của thế gian, không thể không làm trái với nguyên tắc của mình, hủy bỏ hứa hẹn của mình, làm ô uế danh dự của mình, thậm chí từng muốn đối phương tự tay lấy đi tính mệnh của mình để bình ổn căm phẫn này, đây là đại thiện lớn nhất mà ta đã từng thấy trong cuộc đời ta cho đến nay. Có lẽ trên đời này đã không còn ai có thể làm được như hắn.
- Vậy còn ác?
Vân Triệt hỏi tiếp.
Trụ Thanh Trần nói:
- Ác cũng có đủ loại. Phụ thân từng dạy ta, thế gian không có ác thuần túy, rất nhiều ác có thể bị bóp chết khi vừa sinh ra, rất nhiều ác có thể bị cảm hóa cứu lại. Nhưng mà, muốn nói ác không thể tồn tại trên thế gian, chính là ma nhân thuộc bắc vực.
Vân Triệt thật sự không hề cảm thấy kỳ quái khi Trụ Thanh Trần nói như vậy, hắn chuyển mắt nói:
- Nói như vậy, đối với Trần huynh mà nói, ma nhân có ý tứ là ác không thể dung thế?
Trụ Thanh Trần nói:
- Đó là đương nhiên. Ma nhân là mặt tiêu cực bị bóp méo tính người, Hắc Ám huyền lực cũng là lực lượng tiêu cực không nên tồn tại. Nếu như trên đời có thể vĩnh viễn xóa đi sự tồn tại của Hắc Ám huyền lực, không còn ma vật ma nhân, có khi sẽ ít đi bao nhiêu u ám và kiếp nạn.
Hắn liếc nhìn Vân Triệt:
- Chẳng lẽ Lăng huynh đệ không cho là như thế?
Ý tứ trong lời nói của hắn hiển nhiên là... đây chẳng phải là nhận thức và thường thức cơ bản nhất sao? Vì sao ngươi lại còn có loại nghi hoặc này?
Vân Triệt cười cười nói:
- Ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề thú vị, ngươi nói... một ma nhân cứu vớt thế giới, hắn xem như là kẻ ác hay vẫn là người lương thiện đây?
Trụ Thanh Trần nở nụ cười:
- Ha ha ha ha, thật là một vấn đề thú vị...
Nhưng mà vừa nói ra khỏi miệng, tiếng cười của hắn đột ngột dừng lại, vẻ mặt bỗng chốc hơi phức tạp... hắn nghĩ tới một người, sau đó dùng giọng nói rất nhẹ nói:
- Ma nhân không thể có khả năng có thiện niệm cứu thế, nhưng nếu như một người cứu thế bị sa đọa thành ma nhân, như vậy hắn càng không thể được dung thế. Bởi vì hắn có thể còn đáng sợ hơn cả một ma nhân thông thường. Bởi vì là thiện có thể cứu thế thì khi là ma nói không chừng có thể họa thế.
- Thì ra là thế.
Vân Triệt gật đầu, giống như đang tán thành lời hắn nói, cười hề hề nói:
- Xem ra chỉ cần thành ma nhân, cho dù hắn đã từng làm cái gì đều dứt khoát là dị đoan không thể tồn tại trên thế gian. Suy nghĩ của Trần huynh khắc sâu lòng ta.
Vân Triệt nói tiếp:
- Lại nói tiếp, nghe nói hai năm này, đông thần vực luôn luôn toàn lực truy kích và tiêu diệt một ma nhân tên “Vân Triệt”. Hắn đã từng là thiên kiêu chi tử của đông thần vực các ngươi, kể cả ta ở nam thần vực cũng đã từng nghe nói tới thanh danh của hắn, nhưng cho dù hắn là con cưng như thế nào, cũng cuối cùng chỉ là một tiểu bối mới xuất hiện, để truy kích và tiêu diệt hắn, nghe nói các đại Vương giới đông thần vực cũng không tiếc dốc toàn bộ lực lượng, đây rốt cuộc là vì sao?
Sắc mặt Trụ Thanh Trần khẽ biến, hắn không muốn trả lời vấn đề này, thậm chí không muốn nhớ tới người tên Vân Triệt này.
Mà đúng lúc này, chân mày của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời vừa động.
Một khí tức ở cấp bậc cực cao, nhưng lại đặc biệt suy yếu đang cấp tốc bay tới, từ trên cảm giác khí tức và phi hành quỷ dị... dường như đối phương bị trọng thương.
Ở xa, sắc mặt Khư Uế đột nhiên thay đổi... chỉ một đường khí tức, hơn nữa vô cùng suy yếu, còn mang theo mùi máu tanh rất nặng, một cảm giác lạnh lẽo lập tức lan tràn khắp toàn thân hắn, hắn thay vì tiếp tục ẩn nấp, trong nháy mắt toàn bộ huyền lực dâng lên, bằng tốc độ nhanh nhất xông lên.
Khư Uế đột nhiên hiện thân đi tới bằng tốc độ nhanh nhất, sắc mặt làm cho người ta sợ hãi, vào lúc này Trụ Thanh Trần cũng đột nhiên nhận ra khí tức đang đến đó, sắc mặt của hắn cũng đột nhiên thay đổi, khẽ lẩm bẩm một tiếng “Thái Ngần thúc thúc”, sau đó bất chấp gì khác, chợt phi thân lên, theo sát sau Khư Uế.
- Này... Trần huynh, ngươi đi đâu vậy?
Vân Triệt kêu lên một tiếng, hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi trao đổi khí tức trong khoảnh khắc, sau đó thật tự nhiên bay lên, lấy tốc độ không nhanh đi theo phía sau.
Toàn thân Thái Ngần tôn giả là máu, hơn phân nửa xương thịt lộ ra bên ngoài, giống như bị người thiên đao vạn quả sau đó lại bị ngâm vào trong huyết trì luyện ngục, toàn bộ cánh tay phải càng hoàn toàn biến mất khỏi trên thân thể... Nhưng hắn dù sao cũng là người thủ hộ Trụ Thiên, cho dù thê thảm đến như vậy, dọc đường này toàn bộ thái sơ huyền thú đến gần người đều táng thân dưới tay hắn.
Trong tay hắn nắm chặt lấy Hoàn Hư đỉnh, để đề phòng xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, cuối cùng, hắn kéo lên thân tàn đi tới chỗ của Khư Uế và Trụ Thanh Trần.
Từ xa nhìn thấy được bóng dáng màu đỏ kia, thân hình Khư Uế khựng lại ở đó, nếu không phải kia là khí tức chỉ thuộc về người thủ hộ, cho dù như thế nào hắn đều không thể tin tưởng nổi kia chính là Thái Ngần... người thủ hộ xếp hạng thứ sáu của Trụ Thiên thần giới!
Cho đến khi gần trong gang tấc, Khư Uế cuối cùng mới hồi hồn lại, sau đó trầm giọng nói:
- Thái Ngần... Xảy ra chuyện gì? Trục Lưu tôn giả đâu?
Thái Ngần tôn giả thở phào một hơi, sau đó cấp tốc nuốt vào vài giọt linh dịch, trong kịch liệt thở dốc, nhất thời không rảnh mở miệng.
- Thái Ngần thúc thúc!!
Giọng nói hoảng hốt của Trụ Thanh Trần truyền tới từ xa xa, sau đó bóng dáng xông đến, nhìn thấy dáng vẻ của Thái Ngần, đột ngột sững sờ ở đó, giống như Khư Uế vốn không thể tin nổi vào hai mắt của mình.
Thái Ngần lặng im áp chế thương thế, một hồi lâu mới mở to mắt... Trong tầm mắt, hắn nhìn thấy hai bóng người hạ xuống từ xa, vẻ mặt nghi hoặc nhìn sang bên này.
Khư Uế siết chặt hai tay, lại hỏi một lần nữa:
- Yên tâm, bọn họ không phải là kẻ địch. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trục Lưu tôn giả hắn... chẳng lẽ...
Hai Thần Quân cấp bốn, cho dù là tử địch đều khó có khả năng có chút uy hiếp gì. Thái Ngần tôn giả thở ra một hơi thật dài, thong thả nói:
- Trục Lưu... chết rồi.
- Cái... cái gì!?
Khư Uế và Trụ Thanh Trần đồng thời lảo đảo thân hình.
Bọn họ vô cùng rõ ràng chuyện một người thủ hộ ngã xuống có ý vị như thế nào đối với Trụ Thiên thần giới, đối với đông thần vực thậm chí đối với toàn bộ thần giới.
Thái Ngần vừa điều chỉnh khí tức, vừa dồn dập nói:
- Nhưng mà, may mắn không làm nhục mệnh... lễ vật hiến cho thái tử đã lấy được, chúng ta lập tức trở lại... đi mau!
Lấy được... lấy được thái sơ thần quả!
Dưới tin dữ Trục Lưu chết đi, đây không thể nghi ngờ là an ủi cực lớn. Khư Uế nhanh chóng gật đầu:
- Được!
Không trì hoãn chút nào, bàn tay hắn vung lên, một huyền chu loại nhỏ dài mười trượng xuất hiện, hắn túm lấy Trụ Thanh Trần, nói:
- Đi! Chuyện khác trở về rồi nói.
Mà vào lúc này ánh mắt của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời thay đổi.
Trụ Thiên lấy được thái sơ thần quả từ trong tay thái sơ long tộc, đây không thể nghi ngờ là kết quả mà bọn họ muốn nhìn thấy, cũng là nguyên nhân vì sao Vân Triệt thiết kế tiếp cận Trụ Thanh Trần.
Nhưng phát triển sau khi lấy được lại hoàn toàn khác với dự đoán của bọn họ.
Vốn nếu như hai đại thủ hộ có thể lấy được thái sơ thần quả, sau khi lấy được, lòng hiếu kỳ rất vĩ đại, chắc chắn sẽ khiến Khư Uế và Trụ Thanh Trần muốn lập tức tự mình nhìn thấy thái sơ thần quả và tắm rửa khí tức của nó, thậm chí có khả năng bọn họ sẽ trực tiếp giao thần quả cho Trụ Thanh Trần.
Mà có hai đại thủ hộ ở bên, ai có thể cướp đi trong quá trình này được.
Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi... Bọn họ đã ở khoảng cách gần vừa đủ, vả lại hai người thủ hộ Trụ Thiên sao có thể có cảnh giác gì đối với hai Thần Quân cấp bốn.
Nhưng mà đã chết đi một người thủ hộ, bản thân lại bị thương nặng, ý thức nguy cơ của Thái Ngần tôn giả rõ ràng đạt tới cực hạn, chẳng những muốn lập tức rời khỏi thái sơ thần cảnh, hơn nữa hoàn toàn không có ý tứ lấy thần quả ra.
Bởi vì thái sơ thần quả ở trên người hắn là an toàn nhất, cho dù hắn bị trọng thương đến mức độ như vậy, tu vi cũng hơn xa Trụ Thanh Trần và Khư Uế, huống chi hắn còn có Hoàn Hư đỉnh trong tay.
Trụ Thanh Trần cũng nghiêm nghị gật đầu, nói:
- Ta hiểu được. Chờ ta nói tạm biệt với hai người bạn mới.
Nói xong, hắn xoay người nâng tay, cấp tốc nói:
- Lăng huynh đệ, Thiên Ảnh cô nương, vừa có việc gấp cần cấp tốc rời đi, ngày khác nếu như hai vị có tới đông thần vực, có thể có ngày gặp lại.
Ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi trọn vẹn một giây mới cuối cùng quay đi, chuẩn bị rời đi.
Vân Triệt gật đầu, bước chân nhẹ nhàng tiến lên trước... Nhưng tay của hắn lại bị Thiên Diệp Ảnh Nhi lập tức túm lấy.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cúi đầu nói:
- Chúng ta không phải là đối thủ của Thái Ngần. Người thủ hộ Trụ Thiên còn đáng sợ hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Kể cả như lúc này... vẫn có năng lực phản công chúng ta đến chết!