Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1611 - Chương 1613: Thiên Lang Dị Hóa

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1612" class="block_" lang="en">Trang 806# 2

 

 

 

Chương 1613: Thiên lang dị hóa

Chương 1613: Thiên lang dị hóa



Chương 1613: Thiên lang dị hóa
- Trục Lưu!!
Tiếng kêu ré của Thái Ngần tôn giả bị gió lốc tai họa kéo dài không tiêu tan nuốt hết.
Người thủ hộ Trụ Thiên, đây không chỉ là nền tảng của Trụ Thiên thần giới, càng là linh hồn của Trụ Thiên thần giới và tượng trưng diệu thế.
Năm đó hao tổn hai đại thủ hộ đã khiến cho Trụ Thiên trọng thương, đến nay vẫn không tìm được kẻ kế thừa thích hợp. Nhưng lần đó gặp phải là Tà Anh, mặt tiêu cực lớn nhất thế gian, tổn thất như vậy cũng không phải không thể thừa nhận.
Nhưng hôm nay, thế giới không còn ma đế, không còn Tà Anh này, một người thủ hộ Trụ Thiên lại cứ táng thân ở trước mặt hắn như vậy.
Táng thân ở dưới thanh kiếm thương lam rõ ràng quen thuộc.. Nhưng giờ phút này lại xa lạ không gì sánh bằng.
Thiên lang thánh kiếm là thần kiếm bản mạng thuộc về Thiên Lang tinh thần của Tinh Thần giới. Không thể nghi ngờ sự cường đại của nó, nhưng ở trong nhận thức của hắn, ở trong nhận thức của bất cứ kẻ nào đương thời, nó đều khó có khả năng chôn diệt được một người thủ hộ Trụ Thiên!
Tầm mắt xuyên qua gió lốc hủy diệt vẫn đang tàn sát bừa bãi, Thái Ngần tôn giả thấy được một bóng dáng nữ hài nhỏ nhắn mềm mại yểu điệu. Thân xiêm y màu sắc rực rỡ kia là do mẹ nàng tự tay dệt nên trước khi rời thế, là lễ vật duy nhất lưu lại cho nàng, cho nên khi nàng có thể mặc nó lên trên người, nàng đã không muốn lại lớn lên, cho dù kế thừa Thiên Lang thần lực cũng thà bỏ qua Thiên Lang chiến giáp có thần lực thủ hộ cường đại.
Vì thế bắt đầu từ rất nhiều năm trước, thân quần áo sặc sỡ kia đã trong lúc vô hình trở thành tượng trưng cho thân phận của nàng.
Thiên Lang tinh thần... Thải Chi.
Tròng mắt của Thái Ngần tôn giả phóng đại đến bên bờ cực hạn... hắn vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của đối phương. Nhưng thân là người thủ hộ Trụ Thiên, hắn xem như là người hiểu biết tinh thần nhất trên đời này, Thiên Lang tinh thần mới sinh ra này mặc dù được xưng là có độ phù hợp cực cao với Thiên Lang thần lực, nhưng thần lực mà nàng kế thừa tổng cộng mới chỉ được có khoảng chừng mười năm mà thôi.
Mà Thiên Lang thần lực được công nhận là tinh thần lực mạnh nhất, nhưng giác tỉnh khó nhất, chậm nhất trong mười hai tinh thần.
Năm đó Thải Chi mới vừa kế thừa thần lực thường xuyên sẽ chạy tới Trụ Thiên giới, Trụ Hư Tử cũng rất yêu thích nàng. Thải Chi khi đó không thể nghi ngờ là tinh thần yếu nhất trong mười hai tinh thần. Cho dù đồ phù hợp giữa nàng với Thiên Lang thần lực cao đến đâu, mấy năm ngắn ngủi... thậm chí hơn mười năm cũng không nên có biến hóa quá lớn.
Nhưng giờ phút này đối mặt với nàng, trái tim hắn đang run rẩy, thân thể hắn đang không thể khống chế phát run... cho dù thanh kiếm lớn còn khổng lồ hơn bóng dáng của nàng ở bên cạnh khiến một người thủ hộ Trụ Thiên khác mất mạng.
Tuy rằng Trục Lưu tôn giả bị thái sơ long đế đánh tan lực lượng bị thương trước đó, nhưng hắn dù sao cũng là người thủ hộ Trụ Thiên, là một trong số những người khó chôn diệt nhất trên đời này, lại bị một kiếm đánh diệt... Mà có thể một kích phá tan lực lượng hủy sạch thân thể người thủ hộ, trừ phi cấp bậc lực lượng đạt tới... cấp bậc Thần Chủ cấp mười!
Cho dù ở toàn bộ Trụ Thiên thần giới, cũng chỉ có hai người Trụ Thiên thần đế và Thái Vũ tôn giả ở cấp bậc này.
Kể cả Tinh Thần giới cường thịnh năm đó cũng chỉ có một mình Tinh Thần đế Tinh Tuyệt Không.
Nàng... rõ ràng vốn nên chính là Thiên Lang tinh thần “Sói non”... chẳng lẽ...
Không... không có khả năng... trên đời này làm sao có thể có chuyện vớ vẩn như thế!
Thái Ngần tôn giả có thực lực và lịch duyệt tối cao, cả đời trải qua vô số sóng gió, vào giờ phút này lại kinh hãi đến quên mất lập tức trốn đi.
Mà khoảnh khắc khi hắn cuối cùng hồi hồn lại, kiếm uy chôn diệt Trục Lưu tôn giả kia đã nặng nề phủ lên trên người hắn, để cho hắn không còn cách nào thở dốc. Trong tầm mắt của hắn xuất hiện một bóng sói thương lang bổ nhào cắn tới.
Nháy mắt, trong ngũ cảm của hắn trừ bỏ bóng sói ra đã không còn gì khác. Giống như trong nháy mắt tiếp theo, thế giới này của hắn đều sẽ bị xé nát phá diệt.
Nháy mắt, trong ngũ cảm của hắn trừ bỏ bóng sói ra đã không còn gì khác. Giống như trong nháy mắt tiếp theo thế giới này của hắn đều sẽ bị xé nát phá diệt.
Mà để cho tâm hồn hắn lại hồi hộp chính là đường thiên lang thần ảnh này, trong tròng mắt sói của nó lóng lánh lên không phải là bóng dáng thương lam thuần túy mà pha lẫn với hắc quang tịch mịch!
Ma... biến!?
Hai chữ này đột nhiên lóe lên trong ý thức của hắn, thân thể đã bay lên trước ý thức, Trụ Thiên thần lực như con dã thú bị bừng tỉnh trong mộng, vô cùng mãnh liệt phóng thích.
Năm đó hắn không hề tham dự cuộc chiến Tà Anh, hắn đã không nhớ rõ mình đã bao nhiêu lâu rồi không hề giữ lại mà phóng thích toàn lực như thế.
Dưới Trụ Thiên thần lực, trước mắt Thái Ngần tôn giả lập tức dựng lên hơn mười đường huyền trận phòng ngự... Không sai, tất cả lực lượng của hắn đều dùng để phòng ngự. Hình ảnh Trục Lưu tôn giả bị một kiếm táng thân vẫn còn ngay trước mắt, mà cho dù nàng vẫn là Thiên Lang tinh thần năm đó, bên cạnh còn có một thái sơ long đế mà hắn tuyệt đối không có khả năng địch nổi, hắn không có khả năng chiến, chỉ có thể trốn!
Gió lốc hủy diệt lại một lần nữa đánh tới, huyền trận phòng ngự của Thái Ngần tôn giả đảo mắt đã tán loạn hơn phân nửa, sắc mặt của hắn đột nhiên tái nhợt đi, suýt chút nữa phun ra một búng máu ngay tại chỗ.
Mà dưới một kiếm này, may mắn cuối cùng của hắn cũng theo đó mà tán loạn.
Bởi vì luồng thiên lang kiếm uy mà hắn đang tự mình thừa nhận này lại thật sự đã đạt tới cấp bậc mới vừa rồi hắn đã nghĩ đến, lại không thể tin nổi!
Rõ ràng đã có thể so với... không, rất có thể đã vượt qua Thiên Lang tinh thần đời trước, Thiên Lang Khê Tô được người đời chú ý kia!
Sao... sao... sẽ... có... loại... chuyện... này!
Thái Ngần tôn giả kinh sợ mà không hoảng loạn, thế tay lập tức thay đổi, thân hình mượn lực lui về phía sau, cũng cấp tốc nắm lấy Hoàn Hư đỉnh.
Nhưng không gian thần lực mới vừa vận chuyển, không gian chung quanh đã đột nhiên bị phong tỏa vô cùng bá đạo, long uy vô thượng phủ xuống ngay sau Thiên Lang thần lực.
Trong lúc tròng mắt co rút lại, Thái Ngần tôn giả không thể không cưỡng ép thu lực, ở trong gầm to lại bị ép đối chiến với lực lượng long đế.
Rầm ầm!
Trời đất lật chuyển, Thái Ngần tôn giả bị đánh lui vài dặm trong chớp mắt, tuy rằng vẫn ngang nhiên mà đứng như trước, nhưng trong thất khiếu đã bắn ra bọt máu. Chỉ có điều hắn đã không có khả năng có cơ hội chữa thương với thở dốc, bởi vì hai luồng lực lượng hơn xa hắn đã đồng thời gắt gao tráo buộc lấy hắn, chung quanh quần long nhảy múa, phong tỏa tất cả đường lui có khả năng của hắn.
- Nhân loại dị tộc, mang theo tham lam của ngươi vĩnh viễn chôn diệt ở nơi đây đi!
Tiếng gầm giống như phán quyết của long đế vang vọng trên trời cao. Nơi này là lãnh địa của long tộc, long đế hiện thân, lại thêm với một thiên lang ma hóa cường đại đến vượt trên nhận thức. Có thể nói đều là tuyệt địa đối với một người thủ hộ Trụ Thiên cường đại.
----
Phịch!
Trụ Thiên thần giới, toàn thân Trụ Hư Tử chao đảo, đưa tay đỡ lấy trán, sắc mặt trắng bệch.
Thái Vũ tôn giả ở trước người hắn nhanh chóng tiến lên, trầm giọng nói:
- Chủ thượng, đã xảy ra chuyện gì?
Hơi thở Trụ Hư Tử hỗn loạn, hồi lâu mới đứng thẳng người, phát ra giọng nói mềm nhũn trống rỗng:
- Trục Lưu... đã chết.
Thái sơ thần cảnh tồn tại độc lập, linh hồn liên hệ cũng hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Nhưng mà Trụ Thiên thần giới tồn tại bậc này dù sao cũng không thể bàn theo lẽ thường.
Thái Vũ tôn giả quá sợ hãi:
- Cái gì!? Ai? Là ai? Chẳng lẽ... thất thủ rồi?
Trụ Thiên thần đế lắc đầu, lấy khoảng cách giữa thần giới với thái sơ thần cảnh, có thể cảm ứng được tử vong đã là cực hạn, không có khả năng truyền về tin tức linh hồn gì khác.
Trên mặt của hắn liên tục không thấy huyết sắc, người thủ hộ tử vong, đây là tai họa lớn không gì sánh bằng đối với Trụ Thiên thần giới. Hắn lẩm bẩm nói:
- Lấy thần lực không gian của bọn họ, hơn nữa thêm Hoàn Hư đỉnh, cho dù thất thủ cũng nên toàn thân mà lui...
- Hoặc có khả năng thái sơ long đế vừa khéo thủ hộ ở bên cạnh thần quả?
Thái Vũ tôn giả nói.
Trụ Thiên thần đế nhắm mắt, sau đó đột nhiên nói
- Hoàn Hư đỉnh do Thái Ngần chủ khống, cho dù thật sự gặp phải thái sơ long đế, hắn cũng nhất định không có việc gì. Nhưng bọn họ có một nhiệm vụ khác là âm thầm bảo hộ Thanh Trần, điều này làm cho ta khó có thể yên tâm.
- Thái Vũ, ngươi tự mình đi tới thái sơ thần cảnh, xóa bỏ thí luyện, mang Thanh Trần về!
- Vâng!
Thái Vũ lĩnh mệnh, nhanh chóng xoay người đi.
----
Thái Ngần tôn giả lần đầu tiên biết được thế nào là ác mộng với tuyệt vọng.
Rồng mạnh nhất của thái sơ thần cảnh, Thiên Lang tinh thần bị ma hóa, hắn đối mặt với một bên đều đã phải vô cùng cố hết sức, hai bên dưới hợp lực, người thủ hộ Trụ Thiên cường đại này khó khăn chống đỡ được mười giây đã tan tác toàn diện, thiên lang thần lực cuồng bạo với lực lượng long đế bá đạo điên cuồng đánh lên trên người hắn.
Rầm!
Hắn bị long trảo của long đế trọng kích sau lưng, thân thể hung hăng ấn xuống dưới đất.
Rầm!
Hắn bị một luồng lực lượng lớn từ khắp mặt đất lật lên, một bóng sói tuyệt tình trực tiếp xuyên qua thân thể, nứt tung ra hơn mười vết rách ở trên người hắn, huyết nhục bắn ra.
Rầm!!!
Máu tươi trong cổ khó khăn lắm mới phun ra, hắn đã lại bị long trảo đánh rơi, ngũ tạng kịch liệt.
Hắn giống như một mảnh lá khô bị cuốn vào gió bão, bị tùy ý tàn phá xoắn diệt, không hề có dù chỉ một chút sức phản kháng.
Rầm... Hoàn Hư đỉnh hắn luôn gắt gao giữ trong tay rời tay bay ra, nện xuống xa xa.
Ánh mắt của Thải Chi vắng lặng giống như vực sâu hắc ám đã chôn diệt hàng tỷ sinh linh, đối mặt với Thái Ngần tôn giả đã toàn thân tàn phá đến vô cùng thê thảm, bên trong đôi mắt vẫn không hề có một chút thương hại, bàn tay nhỏ nhắn khẽ đẩy, Thiên Lang thánh kiếm mang theo ma uy diệt thế bay ra, nện thẳng vào Thái Ngần tôn giả đang trong rơi xuống.
Lấy trạng thái hiện giờ của Thái Ngần tôn giả, rất có thể sẽ bị một kiếm gãy thể.
Trong đôi mắt rõ ràng đã tan rã của Thái Ngần tôn giả lóe lên quang hoa ảm đạm, thân thể vỡ nát ở dưới uy áp vẫn khó khăn xoay lại.
Xoẹt!!
Thiên Lang thánh kiếm sát bên thân mà qua, không xuyên qua thân thể của Thái Ngần tôn giả, lại mang theo cánh tay phải đã sớm máu tươi đầm đìa của hắn.
Toàn bộ cánh tay phải rời thể mà vỡ vụn, hóa thành bọt máu bay ra đầy trời.
Phịch!
Thái Ngần tôn giả nện xuống trên mặt đất, toàn thân hắn đẫm máu, hơi thở mong manh, nhưng lại không hôn mê, hai con mắt gắt gao trừng lớn lại chỉ có u ám với tuyệt vọng. Thân thể đang không ngừng run rẩy co rút..... bất cứ kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ lúc này của hắn đều tuyệt đối sẽ không thể tin tưởng nổi hắn chính là người thủ hộ của Trụ Thiên thần giới, một Thần Chủ cấp chín đứng ở trên đỉnh huyền đạo.
Hồi lâu, hắn đều không có cách nào đứng lên, khí tức cuối cùng đã lấy tốc độ tương đương với cực nhanh dần dần ly tán.
Gió lốc tạm dừng, Thiên Lang thánh kiếm bay trở về trong tay Thải Chi, đầu nàng khẽ ngước lên nhìn thoáng qua thái sơ long đế... Chính là một cái liếc mắt này của nàng, thái sơ long đế thu hồi lại long uy hãi thế của nó, để cho nàng đến xử quyết người xâm nhập này, cũng là người nàng oán hận.
Thải Chi chậm rãi tiến lên trước, đứng ở phía trước Thái Ngần tôn giả, hờ hững nhìn người thủ hộ mặc dù vẫn mở to mắt nhưng có lẽ đã không còn ý thức này, Thiên Lang thánh kiếm chậm rãi nâng lên.
Mà đúng lúc này, Hoàn Hư đỉnh trước đó đã rời tay Thái Ngần tôn giả bay xuống chỗ xa lóe lên một chút thần mang mỏng manh.
Một cái chớp mắt, Thái Ngần tôn giả biến mất ngay tại chỗ, ở trong cùng một nháy mắt xuất hiện ở phía dưới thái sơ thần quả.
Thái Ngần tôn giả nhìn như hấp hối, ý thức không còn bao nhiêu đột nhiên phi thân lên, cánh tay trái đẫm máu chộp vào thái sơ thần quả trong lúc chúng long ở xung quanh không kịp trở tay. Trụ Thiên thần lực đặc thù này vô cùng dễ dàng và hoàn hảo hái thái sơ thần quả xuống.
Thải Chi đột nhiên xoay người, Thiên Lang thần lực nổi giận lại bùng nổ, một lần nữa phủ lên thân này... Nhưng mà, chính vào lúc này Hoàn Hư đỉnh lại một lần nữa xuất hiện ở trong tay Thái Ngần tôn giả.
Biến cố bất ngờ, trong nháy mắt, thái sơ long đế vốn đã không kịp phong tỏa không gian, long uy khó khăn phủ xuống, Hoàn Hư đỉnh với Thái Ngần tôn giả đã đồng thời biến mất, không còn khí tức, chỉ còn dư lại một huyền trận tràn đầy không gian pháp tắc cấp cao đang tan vỡ theo.
Thái Ngần... người thủ hộ, suy cho cùng là người thủ hộ.
Rồng ngâm phẫn nộ vang vọng trên mảnh đất đã không còn khí tức của thái sơ thần quả, từng đường linh giác chân long dốc sức phóng thích, nhưng không cách nào tìm kiếm được dấu vết với khí tức gì.
Thiên Lang thánh kiếm biến mất khỏi trong tay Thải Chi, không hoảng loạn, không phẫn nộ, nàng xoay người nhìn về phía nam xa xôi.
Trong hồn hải của nàng vang lên một giọng nói có uy nghiêm vô thượng:
- Chủ nhân của ta, chủ nhân oán hận hắn như thế, vì sao lại cố ý để cho hắn lấy đi thần quả?
Không có bất cứ đáp lại, nàng đã phi thân lên, đi thẳng đến phía nam.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment