Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1610 - Chương 1612: Thiếu Nữ Ngự Long (Hạ)

. ._806__1" class="block_" lang="en">Trang 806# 1

 

 

 

Chương 1612: Thiếu nữ ngự long (hạ)

Chương 1612: Thiếu nữ ngự long (hạ)



Chương 1612: Thiếu nữ ngự long (hạ)
Trục Lưu tôn giả nói:
- Không hổ là thần quả, chỉ với khí tức đã không phụ một chữ “Thần” này. Nếu như lấy được sẽ không còn cần lo lắng cho tương lai của thiếu chủ.
Thái Ngần tôn giả nhìn phía trước, ánh mắt sáng quắc:
- Chủ thượng đã chính miệng nói, thái sơ thần quả này rất có thể đã tới gần hoàn toàn thành thục. Thần lực súc tích trong đó còn có thể vượt qua ba trái trong lịch sử Trụ Thiên chúng ta đã đoạt được. Tương lai của thiếu chủ đó là tương lai của Trụ Thiên ta. Một lần này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
- Chúng ta không có lý do thất bại.
Trục Lưu tôn giả trầm giọng nói.
Trụ Thiên thần giới không muốn giao thủ với thái sơ long tộc, cho nên tuyệt đối càng không cần nhiều người càng tốt. Bọn họ là hai người thích hợp nhất, có tài nghệ không gian cực cao, lại mang theo bảo khí không gian mạnh nhất của Trụ Thiên thần giới, thêm với hiểu biết về lãnh địa của thái sơ long tộc, định vị khí tức của Trụ Thiên thần linh, kinh nghiệm lấy được thái sơ thần quả của tổ tiên...
Bọn họ thật sự không có lý do thất bại!
Dốc hết khả năng áp chế khí tức, hai người cách lãnh địa của thái sơ long tộc càng ngày càng gần, khí tức của thái sơ long quả tẩy rửa thân thể và linh hồn bọn họ cũng theo tới gần mà bộc phát ra mãnh liệt và không thể tưởng tượng nổi.
Thái Ngần tôn giả dừng bước:
- Được rồi, ở đây đi. Thần tức của thái sơ thần quả sẽ ôn nhuận long thân lng hồn ở trên mức độ rất lớn, linh giác của chúng nó cũng theo đó mà mạnh hơn bình thường rất xa, không hể lại tiến vào gần hơn nữa.
- Khoảng cách như vậy là đủ rồi.
Trục Lưu tôn giả nói.
Hai người đứng lại, bàn tay đẩy tới trước, phía trước nhất thời nhiều thêm một cái đỉnh lớn màu xám trắng.
Đỉnh này tên là “Hoàn Hư”, không chỉ là huyền khí không gian mạnh nhất ở Trụ Thiên thần giới mà còn ở toàn bộ đông thần vực. Thứ nguyên trận quy mô cực lớn nối thông Trụ Thiên thần giới đến bên cạnh hỗn độn là do lấy vật này làm hạch tâm xây lên.
Tay của hai người đồng thời đặt lên trên đỉnh lớn, sau trầm mặc một lúc, một chút bạch mang mỏng manh thong thả hiện lên ở trên đỉnh, dần dần trải rộng ra một huyền trận không gian cỡ nhỏ.
Hai đại thủ hộ đồng thời ngưng tụ tất cả tinh thần, không gian pháp tắc vận chuyển tới cực hạn, đồng thời cố hết sức thu liễm khí tức tràn ra ngoài. Hồi lâu, huyền trận không gian chung quanh đỉnh lớn bắt đầu trở nên ngưng thưc, tuy rằng nhìn như thật nhỏ, cũng không có khí tức không gian rộng lớn mênh mông, nhưng Hoàn Hư đỉnh cộng thêm không gian thần lực của hai đại thủ hộ, có thể nghĩ tới huyền trận không gian này cũng không tầm thường.
Thái Ngần tôn giả mở to mắt, cúi đầu lên tiếng:
- Tốt... Đã thành công hoàn thành định hướng và định vị, tiếp theo chỉ nhìn thiên mệnh. Chủ thượng đã nói, phương vị mà Trụ Thiên thần linh báo cho sai lệch lớn nhất không vượt quá hai mươi dặm. Nếu như thiên mệnh quy về...
- Kể cả hai mươi dặm cũng đã đầy đủ.
Trục Lưu tôn giả nói.
- Ta tới khống chế trận, ngươi đi hái quả! Nhớ lấy... chỉ nhằm vào mục tiêu!
Ánh mắt của hai người đồng thời trở nên vô cùng ngưng trọng, theo mặc niệm trong lòng, bọn họ đồng thời tiến lên một bước, tiến vào trong huyền trận, sau đó kể cả đỉnh lớn đồng thời biến mất tại chỗ.
Đây chính là không gian của thái sơ thần cảnh, muốn xuyên qua đã khó khăn bao nhiêu, đừng nói đến xuyên qua có định hướng và xác định khoảng cách.
Nhưng ở dưới lực lượng của Hoàn Hư đỉnh và hai đại thủ hộ lại hoàn thành hoàn mỹ!
Không gian đột nhiên cắt, vẫn là thế giới màu xám trắng, nhưng khí tức đột nhiên thay đổi, giống như đột nhiên đặt mình vào một thế giới hoàn toàn khác.
Long uy vô tận đột nhiên phủ xuống, vô cùng trầm trọng, lại xa xưa hơn bất cứ gì, như đến từ viễn cổ thương hoang.
Đồng thời với long uy là khí tức nồng đậm đến giống như đến từ thần linh thần giới xa xôi.
Hơn nữa khí tức này vô cùng gần, khiến hai đại thủ hộ kinh hỉ đến máu đều dừng lưu động trong chớp mắt.
Trăm trượng... lại chỉ cách có gần trăm trượng!!
Đối với người thủ hộ cường đại mà nói, khoảng cách này gần như tương đương với gần ngay nơi tay. Là tình hình tốt nhất mà bọn họ có khả năng hy vọng xa vời!
Không kịp kích động, không kịp nói một chữ, thậm chí không xem xét tình hình chung quanh, huyền khí súc tích đã lâu của Trục Lưu tôn giả không hề giữ lại mãnh liệt bùng nổ, cả người giống như ánh sáng bay đi, nhằm thẳng vào vị trí của khí tức.
Phía sau của hắn, Thái Ngần tôn giả cũng phóng thích huyền khí, chống đỡ huyền trận không gian ở dưới chân.
Cũng vào lúc này, một điểm hồng mang tiến vào trong mắt.
Đó là một quả đã thành thục đỏ như máu, kích cỡ chỉ bằng móng tay nhưng lại phóng thích ra quang hoa giống như ngôi sao, chiếu rọi mảng lớn không gian chung quanh thành một mảnh đỏ thẫm.
Chung quanh quả này có một nhóm lớn cự long màu xanh xám chiếm cứ. Chúng nó đắm chìm trong thần tức nồng đậm. Mỗi một thái sơ thần quả kết thành có thể nói đều là kỳ tích trời ban đối với thái sơ long tộc, đắm chìm trong thần tức của thái sơ thần quả, được đến không chỉ là tinh lọc đối với long tức và long hồn, thậm chí có khả năng vì vậy mà thoát thai hoán cốt.
Nhưng mà đối mặt với Trục Lưu tôn giả đột nhiên xuyên không hiện ra, lại trong khoảnh khắc đầu tiên nhào về phía thái sơ thần quả, chúng nó vốn không kịp làm ra phản ứng... Tiếng rồng ngâm phẫn nộ đầu tiên còn chưa vang lên, Trục Lưu tôn giả đã lập tức xuyên qua từng tầng long ảnh, bàn tay chộp thẳng vào thái sơ thần quả.
Vì tắm rửa thần tức thần quả, chung quanh thái sơ thần quả tự nhiên không có kết giới ngăn cách, bàn tay của Trục Lưu tôn giả không hề bị ngăn cách chụp vào thái sơ thần quả... chỉ cần vào tay, khí tức của hắn tương liên với Hoàn Hư đỉnh đã có thể lập tức quay về thứ nguyên trận, sau đó cùng với Thái Ngần tôn giả chống đỡ thứ nguyên huyền trận trốn đi xa xa.
Mười trượng... năm trượng... ba trượng... một trượng...
Ngay vào lúc còn có một phần ngàn khoảnh khắc đã có thể vào tay, một tiếng rồng ngâm đột nhiên nổ tung bên tai cùng với trong hồn hải của hắn.
Thân là người thủ hộ Trụ Thiên, lịch duyệt phong phú, cấp độ cao nhận biết được không phải huyền giả tầm thường có thể sánh bằng. Nhưng giờ phút này vang lên tuyệt đối là tiếng rồng ngâm đáng sợ nhất cả đời này hắn từng nghe được.
Dưới tiếng rồng ngâm, trước mắt hắn chợt tối sầm, thân thể vọt tới trước nặng nề lộn nhào xuống, bàn tay vốn sắp đụng chạm tới thái sơ thần cảnh cũng trực tiếp trảo vào khoảng không.
Mà đáng sợ hơn chính là, âm thanh rồng ngâm này không chỉ chấn vỡ linh hồn của hắn, còn trực tiếp chấn tan vỡ liên hệ giữa khí tức của hắn với Hoàn Hư đỉnh.
Phía sau, Thái Ngần tôn giả vốn tưởng không có chút sơ hở gì hoảng sợ thất sắc. Hắn chợt ngẩng đầu lên, khi ánh mắt đụng chạm đến hình rồng giống như che khuất mặt trời kia, đôi tròng mắt của hắn nhất thời giống như bị kim đâm, trong miệng sợ run thất thanh:
- Thái... thái sơ long đế!
Thái sơ long đế, đế vương của thái sơ long tộc, cũng là con rồng mạnh nhất trong toàn bộ thái sơ thần cảnh!
Mà được đội lấy chữ “Đế” ở trong tên, cũng nói cho người đời biết được một sự thật đáng sợ. Thực lực của nó có thể so sánh với thần đế của thần giới!
Đã vào lãnh địa của thái sơ long tộc, tự nhiên sẽ có khả năng gặp được thái sơ long đế. Nhưng mà hai đại thủ hộ Thái Ngần, Trục Lưu làm chuẩn bị đầy đủ, dùng hết thủ đoạn không gian cường đại nhất, vị trí truyền tống tới càng cách thái sơ thần quả cực gần... Cho dù là thái sơ long đế, đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ không hề có điềm báo trước của bọn họ cũng không thể có khả năng nhanh chóng làm ra phản ứng như thế.
Nhưng mà nó chẳng những ở ngay bên cạnh thái sơ thần quả, hơn nữa lại còn trong lúc vô cùng bất ngờ, trong thời gian còn ngắn ngủi hơn khoảnh khắc ánh sáng phát ra tiếng rồng ngâm chấn hồn đáng sợ như thế!
Tình cảnh này, rõ ràng giống như đã sớm biết được bọn họ sẽ đến vào giờ phút này, đã súc thế chờ đợi!
Nhưng sao có thể tồn tại chuyện như này!? Truyền tống và tập kích bất ngờ đều trong một khoảnh khắc, trước đó bọn họ vô cùng cẩn thận cách thật xa, cũng vốn không bị thái sơ long tộc nào phát hiện!
Trục Lưu tôn giả lộn nhào trên đất, vào lúc này mảng lớn tiếng rồng ngâm phẫn nộ cũng vang lên, chấn động không gian với thương khung sợ run kịch liệt, vô số long tức cường đại đã gắt gao tập trung vào hai người trong lúc này... nhất là Trục Lưu tôn giả cách thái sơ thần quả quá gần.
- Đi!!
Tiếng gầm to xuyên hồn khiến Trục Lưu tôn giả bị hồn tan vỡ trong khoảnh khắc đột nhiên tỉnh táo lại... tuy rằng thái sơ thần quả gần trong gang tấc, nhưng hắn rõ ràng, cơ hội tốt nhất, thậm chí là duy nhất đã triệt để đánh mất, nếu như lại còn cố tình ra tay tiếp, chẳng những khả năng thái sơ thần quả đến tay cực kỳ bé nhỏ, kể cả tính mạng cũng có thể rơi lại nơi này!
Kể cả hắn là người thủ hộ Trụ Thiên!
Một tiếng gầm nhẹ, Trục Lưu tôn giả lập tức xoay người lên, trong tay đã nhiều thêm một cây quạt lóng lánh sáng rọi khác lạ, lúc quạt mở ra, long tức áp chế trên người hắn giống như dây thừng thực chất gãy toàn bộ, hắn không hề có ý tứ tham chiến, lực lượng không gian nhanh chóng ngưng tụ, đã định truyền tống tới bên cạnh Thái Ngần.
Nhưng lúc này, long uy trên vòm trời đột nhiên chụp xuống, không gian chung quanh nhất thời bị phong tỏa, Trục Lưu tôn giả chỉ xuyên không đến khoảng cách ba mươi trượng đã bị cứng rắn ngăn trở.
Xuyên qua không gian này cũng không phải đến từ huyền khí mà đến từ lực lượng không gian của bản thân Trục Lưu tôn giả. Cho dù xuyên qua không gian của thái sơ thần cảnh ở khoảng cách rất ngắn cũng cần tiêu cực cực kỳ khổng lồ.
“Xuyên qua không gian” bị phương thức vô cùng bá đạo này cứng rắn ép dừng lại, không hề nghi ngờ đã tạo thành sụp đổ kịch liệt đối với lực lượng không gian, toàn thân Trục Lưu tôn giả chấn động mạnh, suýt chút nữa phun ra một búng máu.
Khẩu khí này còn chưa hòa hoãn lại, thái sơ long đế đã từ trên không phủ xuống, long uy hãi thế!
Lũ rồng thái sơ chung quanh không tới gần, ngược lại toàn bộ lui ra.
Long đế ra tay, lực lượng của bọn họ can thiệp sẽ chỉ là khinh nhờn đối với thiên uy của long đế!
Uy thế long đế, dữ dội khủng bố, trong khoảnh khắc che phủ xuống kia, Trục Lưu tôn giả rõ ràng cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình đều bị hung hăng vặn vẹo... Sao hắn lại có khả năng không biết đến cái tên thái sơ long đế này. Hắn không nghĩ tới, trong nháy mắt đầu tiên khi mình đến nơi này đã gặp phải thái sơ long đế.
Càng không nghĩ đến bọn họ vốn nên làm cho đối phương trở tay không kịp chính là vừa lên đến đã gặp phải trở tay không kịp. Một tiếng rồng ngâm khiến cho bọn họ trực tiếp từ tự cho là chủ động rơi vào bị động.
Sự cường đại của thái sơ long đế vốn không phải bọn họ hợp lực có thể bằng, rơi xuống thế bị động ở trước mặt nó, cho dù bọn họ là người thủ hộ Trụ Thiên cũng chỉ có khả năng bị chôn vùi vào vực sâu tử vong.
Một long trảo vĩ đại phủ xuống từ trên không, dưới long uy, thoáng chốc trời rung đất nứt, vạn vật mai một, chỉ có thái sơ thần quả kia vẫn yên tĩnh lóng lánh, lông tóc vô thương dưới lực lượng tai họa.
Rầm!!
Trục Lưu tôn giả không thể không giơ hai tay lên không trung, đối chiến với long uy, dưới khí bạo hủy thiên diệt địa, hắn miễn cưỡng ngăn cản được long trảo, nhưng trong miệng cũng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, hắn chợt ngẩng đầu lên, khàn giọng quát:
- Đi nhanh, đừng lo cho ta!!
Liên hệ khí tức giữa hắn cùng với Hoàn Hư đỉnh bị mạnh mẽ cắt đứt, dưới huyền khí đại loạn lại gặp phải long đế trấn áp, chung quanh còn có vô số con rồng thái sơ vây quanh, khả năng chạy trốn đã cực kỳ bé nhỏ. Mà Thái Ngần tôn giả ở trong huyền trận có thể trốn đi bất cứ lúc nào, nếu như cố tình cứu hắn, rất có thể kể cả Thái Ngần tôn giả cũng bị kéo vào kiếp nạn này.
- Trục Lưu!
Thái Ngần tôn giả cũng gầm to ra tiếng, sau khoảnh khắc do dự, lại rời khỏi huyền trận, đột nhiên bổ nhào tới trước, một dấu tay to lớn mở ra trng không trung, đánh thẳng vào long trảo.
Lực lượng lại một lần nữa mãnh liệt va chạm, long trảo của long đế bị đánh văng ra, Trục Lưu tôn giả và Thái Ngần tôn giả cũng bay ngang về phương hướng khác nhau.
Thoát khỏi trấn áp của long trảo, Trục Lưu tôn giả cuối cùng được cơ hội thở dốc ngắn ngủi. Hắn cấp tốc ngưng tâm tụ lực, vận chuyển không gian pháp tắc... Nhưng ý niệm mới vừa tụ lên, trong hồn hải của hắn lại đột nhiên hiện ra một hình dáng thương lang khủng bố, mang theo hàn ý lập tức tràn đầy toàn thân.
Hắn khó khăn quay đầu lại, một bóng sói vĩ đại rõ ràng ở trên đỉnh đầu hắn, mở ra miệng máu ngàn trượng cùng với nanh sói khủng bố lóe lên quang hoa thương lam với hắc ám giao thoa.
- Thiên... lang...
Trong đầu chỉ còn kịp thoáng hiện lên hai chữ này, thân thể của hắn đã bị bóng sói cắn nuốt không còn.
Rầm ----
Trục Lưu tôn giả bị nện mạnh trên mặt đất, một đường máu tươi kéo dài mười mấy trượng trong không trung. Mà khoảnh khắc khi thân thể của hắn chạm đất, long trảo đã lại chụp xuống, không hề thương xót phủ lên trên người hắn.
Mặt đất thái sơ nhất thời nứt tung khoa trương, toàn bộ lãnh địa của thái sơ long tộc đều cuốn lên gió lốc không gian làm cho người ta sợ hãi, có thể nghĩ đến uy thế của một móng này.
Long trảo nâng lên, trung tâm mặt đất tan hoang là Trục Lưu tôn giả xương cốt toàn thân gãy gần nửa, khắp cả người hắn là máu, nhưng hắn thân là một Thần Chủ cấp tám, sao sẽ dễ dàng tan tác như vậy.
Trong đôi mắt tan rã lại ngưng tụ thần quang... nhưng lúc này, trên đầu rồng của thái sơ long đế lại đột nhiên có một bóng dáng sặc sỡ hơi bé bỏng nhảy xuống.
Kia giống như là bóng dáng của một thiếu nữ, màu sắc sặc sỡ mênh mông chợt lóe lên, lại bị thần quang thương lam chói mắt bao phủ, một thanh cự kiếm dài chừng trượng đột nhiên đánh xuống, mang theo tiếng thiên lang gầm lên giận dữ rung trời chấn đất.
Uy này thế này nhưng lại không hề thấp hơn rồng ngâm chấn thế của long đế.
- Ngươi... là...
Trong miệng Trục Lưu tôn giả chỉ còn kịp phun ra hai chữ, thương lam cự kiếm đã đánh thẳng vào trước ngực hắn, xuyên thẳng mà vào, như xuyên vào gỗ mục, vô tình đóng đinh thân thể Thần Chủ của người bảo hộ Trụ Thiên tên mảnh đất thái sơ tan hoang.
Rầm!!
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Thần Chủ bị thân kiếm xuyên suốt mãnh liệt nổ tung, nhưng thịt nát máu tươi đang bay ra đã trực tiếp bị chôn diệt trong không trung, hóa thành bụi bay nhỏ bé nhất thế gian.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment