Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1609 - Chương 1611: Thiếu Nữ Ngự Long (Thượng)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1610" class="block_" lang="en">Trang 805# 2

 

 

 

Chương 1611: Thiếu nữ ngự long (thượng)

Chương 1611: Thiếu nữ ngự long (thượng)



Chương 1611: Thiếu nữ ngự long (thượng)
- Chủ thượng vốn dặn dò trước không cần báo cho thiếu chủ biết chuyện thái sơ thần quả, nhưng nghĩ đến hành động lần này có thể thoáng hòa hoãn do dự trong lòng thiếu chủ.
Khư Uế nói, thân là người đứng đầu người phán quyết, hắn làm việc nghiêm chỉnh đến tuyệt tình, có lẽ chỉ có ở trước mặt Trụ Thanh Trần mới có thể ngẫu nhiên lộ ra chút ý cười.
- Cảm tạ Khư Uế thúc thúc cho biết. Nhưng mà cho dù chuyện thái sơ thần quả có kết quả như thế nào, ta đều nhất định không phụ sự mong đợi của phụ vương và các vị thúc bá.
Trụ Thanh Trần bật cười lớn, phi thân xuống, vào thẳng thái sơ thần cảnh càng sâu hơn.
Khư Uế tôn giả cảm nhận được ý chí chiến đấu và khát vọng dày đặc từ trên người Trụ Thanh Trần. Hiển nhiên lần lịch lãm này Trụ Thanh Trần nhất định muốn mang về thành quả đủ để kinh hỉ đến trước mặt Trụ Thiên thần đế, hắn dặn dò sâu xa:
- Thiếu chủ, tuyệt đối không thể xâm nhập sâu quá ba mươi vạn ặm. Bên cạnh dị mộc linh bảo nhất định đều có huyền thú viễn cổ chiếm cứ, nhất định phải cẩn thận.
Mà trong lúc Khư Uế dặn dò, trong rừng già xanh xám, một cự ảnh trăm trượng đột nhiên phóng lên cao, hai cánh cuốn lấy phong nhận ngàn vạn, quét thẳng Trụ Thanh Trần.
Rõ ràng là một con chim dữ có đầu hình phượng!
Dường như bởi vì “Thế giới” khác nhau, mãnh thú của thái sơ thần cảnh hiếm khi tranh đấu với nhau, nhưng có phần mẫn cảm đối với khí tức bên ngoài tới, một khi gặp được, thường thương sẽ trực tiếp phát động công kích.
Mà một màn đối mặt này, Khư Uế lại không hề động. Trụ Thanh Trần có tu vi Thần Quân cấp sáu, ở khu vực này còn không đến mức gặp phải nguy hiểm gì đủ để trí mạng.
Ánh mắt của Trụ Thanh Trần liếc xéo, đối mặt với con chim dữ đột nhiên tiến công tập kích, ánh mắt của hắn lại hoàn toàn bình thản, không hề có dấu hiệu ra tay nghênh đón, ở trong cái nhìn của người ngoài giống như không hề phản ứng kịp.
Trong gió lốc, vô số cây cổ thụ bị nhổ lên trên không, quỹ tích của con chim dữ đánh về phía Trụ Thanh Trần đột nhiên thay đổi, thân thể cũng lật nhào, trong nháy mắt tiếp theo, một bóng người phóng lên trên cao, gió lóc cũng trở nên càng thêm mãnh liệt, một tiếng vang nặng nề, gió lốc đáng sợ cứng rắn xoắn gãy một cánh chim của con chim dữ.
Chim dữ kêu lên một tiếng giá lạnh, giãy giụa thoát khỏi gió lốc, nhưng không nổi giận đánh trả mà liều mạng trốn về phương xa.
Gió lốc trên người của người vừa hiện thân dừng lại, hắn không đuổi theo, đối mặt với Trụ Thanh Trần, gật đầu nói;
Vị huynh đệ kia, bởi vì thân thể màu sắc khí tức của con chim dữ này đều hòa cùng với môi trường chung quanh, giỏi nhất ẩn giấu tung kích ngầm tập kích, kính xin cẩn thận là hơn.
Trụ Thanh Trần đáp bằng nụ cười;
- Cảm tạ huynh đệ trượng nghĩa ra tay.
Nhìn ý cười lạnh nhạt không sóng của Trụ Thanh Trần, đối phương hơi sửng sốt, sau đó cười cười nói:
- Xem ra tại hạ xen vào việc của người khác, cáo từ.
Khi nói chuyện, một nữ tử dáng người nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn.
Nữ tử có một mái tóc dài màu vàng kim nhạt, như suối vàng đẹp đẽ quý giá dài tới tận mông, mặt mang mặt nạ cánh phượng hơi rộng rãi, trên mặt nạ hiện lên màu băng lam tinh thuần, nhưng băng mang chiếu ra lại ảm đạm thất sắc dưới làn da sáng lộng lẫy trên khuôn mặt nàng.
“...” Ánh mắt Trụ Thanh Trần khựng lại.
- Chúng ta đi thôi.
Vân Triệt mang theo Thiên Diệp Ảnh Nhi chuẩn bị rời đi.
- ... Chờ đã.
Vân Triệt mới vừa quay người, Trụ Thanh Trần đột nhiên lên tiếng, tuy rằng không rõ ràng nhưng trong giọng nói lại thiếu đi vài phần thanh nhã, nhiều thêm vài phần dồn dập mất tự nhiên so với trước.
Vân Triệt quay mắt lại, nói:
- Không biết tôn giá có gì chỉ giáo?
Trụ Thanh Trần tiến lên trước một bước, sau đó ý thức được bản thân hơi thất thố, thu liễm ánh mắt, hơi thi lễ với Vân Triệt, nói:
- Bèo nước gặp gỡ ở nơi hiểm địa này, lại được huynh đệ trượng nghĩa ra tay, tại hạ cảm khái vạn phần. Dường như huynh đệ hơi quen thuộc với nơi này, tại hạ lại là lần đầu tiên bước vào, từng bước bất an, nếu không chê, không biết có thể... kết bạn đi cùng với hai vị, chiếu ứng lẫn nhau hay không?
Ở xa, Khư Uế khẽ nhíu mày.
Huyền khí ở trên thân hai người này đều là Thần Quân cảnh cấp bốn, cho dù có mang dị tâm gì, nói cho cùng đều sẽ không hề có chút uy hiếp gì đối với Trụ Thanh Trần. Hắn kinh ngạc chính là, lấy thân phận tính tình của Trụ Thanh Trần, thêm với quyết tâm đối với lần lịch lãm này, sao lại chủ động muốn đồng hành cùng với hai người xa lạ lai lịch không rõ ràng?
Mặc dù đối phương ra tay tương trợ, nhưng mà trên đời này phức tạp nhất chính là lòng người, tuyệt đối không thể dùng nó để phán định đối phương là người lương thiện... Trụ Thanh Trần không thể không rõ một điểm này.
Lúc này, ánh mắt của Khư Uế đột nhiên dừng lại ở trên người nữ tử tóc vàng... sau đó, hắn dời ánh mắt đi, âm thầm thở dài.
Thì ra là thế... haizzz.
- Cái này...
Trên mặt Vân Triệt lộ vẻ chần chừ.
Trụ Thanh Trần mỉm cười, trên người đột nhiên phóng thích huyền khí, không gian chung quanh nhất thời hóa thành một dòng xóa thong thả xoay tròn:
- Hai vị yên tâm, mặc dù tại hạ không quen nơi này, nhưng nhất định sẽ không kéo chân sau của hai vị. Đoạt được kỳ ngộ, tại hạ ba phần lấy một, tuyệt đối không tham nhiều hơn nửa phần.
Trụ Thanh Trần là người rất dễ làm cho người ta có ấn tượng tốt., năm đó lần đầu tiên Vân Triệt và hắn gặp nhau đã cảm giác sâu sắc một điểm này.
Vẻ tao nhã ôn hòa, khiêm tốn hữu lễ của hắn làm cho người ta khó có thể tin được hắn chính là con của thần đế... Hoặc là trong số các thần vực Giới Vương cũng chỉ có con của thần đế Trụ Thiên thần giới sẽ có phong phạm này.
Vân Triệt liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, suy nghĩ ngắn ngủi, sau đó nói:
- Được, nhiều thêm một đồng bạn sẽ nhiều thêm một phần trợ lực thiếu đi một phần phiêu lưu, như thế xin chỉ giáo nhiều hơn.
Bản thân chủ động và đối phương chủ động là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Mà muốn kêu Thái Tử Trụ Thiên cao quý trên trời chủ động tới gần hai Thần Quân ngẫu nhiên gặp mặt, không hề biết gì về lai lịch, có thể nói là chuyện gần như không hề có khả năng.
Nhưng giờ phút này lại thực hiện vô cùng dễ dàng ở trước mặt Vân Triệt.
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Thiên Diệp Ảnh Nhi... Càng chính xác hơn mà nói, mái tóc vàng và tiên tư “Rất giống” với Thiên Diệp Ảnh Nhi kia.
Thoáng nhìn trong khoảnh khắc đã chạm thẳng vào đáy hồn hắn.
Tuy rằng người đời đều biết hắn là thái tử Trụ Thiên, Trụ Thiên thần đế tương lai, bàn về thân phận tôn quý, nam nhi thế gian và bên trong thế hệ có một không hai.
Nhưng có một người có thể khiến cho thái tử Trụ Thiên tôn quý này... hèn mọn đến bụi bặm.
Ba phương thần vực, người ái mộ Phạm Đế thần nữ nhiều vô số, mà bàn về thân phận, luận về tương lai, Trụ Thanh Trần xem như là một trong số những người tương xứng với nàng nhất.
Nhưng mà vì phương thức truyền thừa của Trụ Thiên thần giới có hạn, mặc dù Trụ Thanh Trần thân là thái tử, nhưng cần sau khi Trụ Hư Tử thoái vị mới có thể hoàn thành thần lực truyền thừa, mặc dù thiên phú của bản thân hắn cực tốt, nhưng với thân phận Thần Quân, đối mặt với tu vi, dung nhan, thần tư, uy danh... của Thiên Diệp Ảnh Nhi lại luôn xấu hổ đến kể cả hô hấp đều trở nên hỗn loạn.
Thân là thái tử Trụ Thiên, hắn càng có nhiều cơ hội nhìn thấy Thiên Diệp Ảnh Nhi. Nhưng cho tới bây giờ đều chỉ dám nhìn xem từ xa, không dám tới gần, lại không dám chủ động tiến lên nói dù chỉ nửa câu.
Có lẽ không có ai tin tưởng nổi, đường đường thái tử Trụ Thiên, Trụ Thiên thần đế tương lai thế mà lại hèn mọn như thế ở trước mặt một nữ tử.
Mà ấn tượng của Thiên Diệp Ảnh Nhi đối với Trụ Thanh Trần ngược lại chỉ có năm chữ đơn giản:
Phế vật của Trụ Thiên.
Với tính cách và phương thức làm việc của nàng, khinh thường nhất chính là Trụ Thiên thần giới thủy chung cầm giữ chính đạo, lấy dẹp yên trật tự đông thần vực làm nhiệm vụ của mình. Càng khinh thường nhất đó là Trụ Thanh Trần thanh nhã hữu lễ như vậy, không hề thấy tài năng... Ở trước mặt nàng còn lộ ra hết chỉ thuận theo.
- Không biết huynh đệ xưng hô như thế nào, đến từ đâu
Ba người hợp vào một chỗ, Trụ Thanh Trần hỏi... nhưng mà dường như đáp án không hề quan trọng đối với hắn. Nếu bàn về nơi xuất thân, nơi nào có thể bằng Trụ Thiên thần giới.
- Tại hạ Lăng Vân, đến từ Phong Ngâm thánh giới nam thần vực.
Vân Triệt rất hào phóng nói.
- Phong Ngâm thánh giới?
Trên mặt Trụ Thanh Trần lộ vẻ kinh ngạc.
- Hả? Hay huynh đệ có nghe thấy gì?
Vân Triệt liếc mắt nói.
Trụ Thanh Trần mỉm cười:
- Cực kỳ khéo, năm đó khi một mình đi du ngoạn nam thần vực đã từng lưu lại mấy ngày ở Phong Ngâm thánh giới, rất kinh thán, ấn tượng cực kỳ sâu đối với phong nguyên tố phát triển ở nơi đó. Cũng khó trách thành tựu gió lốc của huynh đệ cao như thế.
Vân Triệt khiêm tốn nói:
- Nào có. Nếu bàn về tu vi, tại hạ còn không bằng tôn giá rất xa. Mới vừa rồi vội vàng ra tay thật sự khiến tôn giá chê cười.
Trụ Thanh Trần cũng bật cười:
- Ha ha ha, thái sơ thần cảnh là nơi hiểm địa lớn nhất thế gian, tự lo ở nơi đây còn gian nan, có thể trượng nghĩa ra tay với người xa lạ, ít có người có thể làm được. Làm cho người ta rất khâm phục.
- Tại hạ Trần Thanh, xuất thân đông thần vực, lần đầu tiên bước vào thái sơ thần cảnh, kính xin hai vị quan tâm nhiều hơn.
Nói xong, Trụ Thanh Trần rất tự nhiên liếc mắt, nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Không biết vị cô nương này xưng hô như thế nào?
- Đây là sư muội của tại hạ Lăng Thiên Ảnh, rất ít vào đời, không giỏi nói chuyện, kính xin đừng lấy làm phiền lòng.
Vân Triệt nói.
- Thiên... Ảnh.
Trụ Thanh Trần ngớ ra, nhất thời mất hồn.
- Hả?
Vân Triệt tỏ vẻ nghi hoặc.
Trụ Thanh Trần hoàn hồn, vội vàng cười nói:
- Lăng ba vân mộng, thiên ảnh phương trần, thật là một cái tên vô cùng đẹp, làm cho người ta không tự kiềm hãm được có phần mê say. Nghĩ đến người có thể hợp với cái tên này thật sự là một tuyệt đại mỹ nhân đi.
Vân Triệt cười nói:
- Trần Thanh huynh khen trật rồi. Thiên Ảnh nàng không quen lấy diện mạo chân thật đối diện với người khác, kính xin Trần Thanh huynh đừng trách móc.
- Không trách không trách.
Trụ Thanh Trần mỉm cười đáp lại, nhưng chỗ sâu trong mắt lại thoảng qua chút thất vọng.
Xa xa, Khư Uế một mực yên lặng nhìn. Đây là một phen thí luyện khởi đầu thuộc về Trụ Thanh Trần, trừ phi vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không ra tay, cũng sẽ không cho nhắc nhở gì, càng sẽ không can thiệp vào quyết định của Trụ Thanh Trần.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi Thiên Diệp Ảnh Nhi trở thành nô của Vân Triệt, in dấu dơ bẩn cả đời, sau nữa lại “Phản bội” Phạm Đế thần giới, sinh tử không biết, Trụ Thanh Trần sẽ thoát khỏi “Ma chướng” này, hôm nay xem ra... Trụ Thanh Trần vẫn hãm sâu như lúc ban đầu.
... ...
Thái sơ thần cảnh, chỗ sâu.
Thái Ngần tôn giả, Trục Lưu tôn giả, giống như lời Khư Uế nói, đã xâm nhập vào chỗ sâu của thái sơ thần cảnh, tới rất gần chỗ thái sơ long tộc.
Thái sơ long tộc, long tộc cổ xưa nhất, cũng cường đại nhất thái sơ thần cảnh. Có lẽ vì sinh sản có hạn nên số lượng rồng trong thái sơ cũng không nhiều, còn kém bộ tộc long thần ở tây thần vực rất xa, nhưng bất cứ một con rồng của thái sơ nào, cho dù là rồng con đều có được long uy cường đại kinh thế tuyệt luân.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bình quân mỗi mười mấy vạn năm thần giới có thể khó khăn lấy được một thái sơ thần quả.
Xâm nhập vào lãnh địa của thái sơ long tộc, cướp lấy thần vật mà chúng nó thủ hộ nói cho cùng đều là hành vi liều mạng đối với Vương giới.
Nhưng mà, Thái Ngần, Trụ Lưu, mặc dù chỉ có hai người nhưng lại mang theo tin tưởng khá lớn mà tới.
Bởi vì bọn họ là người thủ hộ Trụ Thiên! Càng vì bọn họ có được lực lượng không gian cường đại!
Lịch sử thần giới đoạt được sáu thái sơ thần quả, có một nửa do Trụ Thiên thần giới đoạt được, dựa vào chính là tài nghệ không gian có riêng này.
Phía trước chính là lãnh địa của thái sơ long tộc, tuy rằng còn cách rất xa, nhưng long uy làm cho người ta sợ hãi đã áp thẳng vào tâm hồn, giống như bao phủ trọn mảnh trời đất xám trắng này vào trong đó.
Mà làm tôn sư vạn linh, một tiếng rồng ngâm, vạn linh của thế giới khổng lồ chung quanh đều sẽ coi đó là hiệu lệnh. Cho dù một Thần Chủ trung kỳ cường đại rơi vào nơi này đều cửu tử nhất sinh.
Hai người giấu kỹ khí tức, không tiếng động tiến lên trước. Vào thời khắc nào đó, bóng dáng của bọn họ đột nhiên đồng thời khựng lại.
Đó là một luồng khí tức dị chủng vô cùng tinh thuần... không, là một luồng khí tức vốn không cách nào dùng lời lẽ gì để hình dung được. Nó vượt trên nhận thức của hai đại thủ hộ, giống như đến từ cảnh trong mơ hư ảo, lại giống như đến từ thần cảnh đã sớm không tồn tại.
Trong một nháy mắt, nó đã tràn đầy toàn thân hai người. Hai đại thủ hộ có lực lượng Thần Chủ đủ để ngăn cách tất cả xâm nhập, ở trước mặt nó lại giống như không hề tồn tại.
Ngũ cảm của hai người đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo, linh giác bị khí tức thái sơ áp chế cũng trong một chớp mắt trở nên rõ ràng rất nhiều, trên dưới toàn thân giống như đắm chìm vào trong suối nguồn không thể tưởng tượng nổi.
Hai người không tự kiềm chế được đồng thời hít vào một hơi, sau đó liếc nhìn nhau, đều thấy được rung động thật sâu ở trong mắt đối phương.
- Đây là... thần tức của thái sơ thần quả!
Thái Ngần thấp giọng nói. Thân là người thủ hộ, hắn cũng chỉ nghe tới tên của thái sơ thần quả, chưa bao giờ nhìn thấy. Mà khí tức này, khí tức giống như không nên tồn tại ở trên thế gian này để cho hắn trong một chớp mắt hiểu được vì sao nó lại được đội lấy cái tên “Thần quả”.
- Sẽ không sai.
Trục Lưu nói.
Bây giờ bọn họ còn chưa tới gần lãnh địa của thái sơ long tộc, cách nhau cực kỳ xa, khí tức đã như thế. Không cách nào tưởng tượng được nếu như tới gần thậm chí thôn phục sẽ dẫn phát ra thần tích như thế nào!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment