Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1615 - Chương 1617: Cưỡng Ép Dị Hóa

. ._808__2" class="block_" lang="en">Trang 808# 2

 

 

 

Chương 1617: Cưỡng ép dị hóa

Chương 1617: Cưỡng ép dị hóa



Chương 1617: Cưỡng ép dị hóa
Trụ Thanh Trần hung hăng cắn răng, đối mặt với ánh mắt của Vân Triệt, hắn trong sợ run chưa từng dừng cứng rắn khởi động lên ba phần kiên cường:
- Các giới thần vực đều nhìn sinh linh hạ giới như lũ kiến nhỏ bé, diệt như cắt cỏ rác. Các giới vâng theo Trụ Thiên ta, các đế vâng theo phụ vương ta, cũng không lạm sát sinh linh hạ giới vô tội nào! Nếu như gặp phải còn có thể dốc sức che chở bảo vệ.
- Quê hương của ngươi... tinh cầu hạ giới tên Lam Cực tinh này không phải do phụ vương ta tiêu diệt, hủy diệt nó là Nguyệt Thần đế. Phụ vương ta nhằm vào cho tới bây giờ đều chỉ có một mình ngươi!
Nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ thật thưởng thức lời nói của Trụ Thanh Trần và ánh mắt hắn giờ phút này.
Nếu như có vài người đứng xem, cũng chắc chắn vì hắn mà than thở khó chịu thay. Bởi vì cho dù giữa Vân Triệt với Trụ Thiên thần giới có ân oán như thế nào, Trụ Thanh Trần đều là một người vô tội rõ ràng. Hắn chưa bao giờ làm gì, từng tham dự chuyện gì, hắn chỉ là con của Trụ Hư Tử.
Vô tội và bi thương cỡ nào... Cũng giống như tất cả người nhà của Vân Triệt!
Vân Triệt nâng tay vỗ vỗ đầu của Trụ Thanh Trần:
- Nói rất hay, nói quá hay. Những lời này, còn có “Khí độ” ngày tận thế này, thật đúng là giống với Trụ Thiên lão cẩu. Năm đó ta bởi vì như vậy bị thuyết phục, kính trọng lão vạn phần. Nhất là “Nhân tâm” và “Hứa hẹn” của lão, ta từng cho rằng đó là thứ thần thánh nhất, không thể phá vỡ nhất đông thần vực, chậc chậc...
Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên mở miệng, giọng điệu không được tốt:
- Vân Triệt! Muốn xử trí hắn như thế nào, nhanh chóng ra tay. Đừng lãng phí thời gian ở trên người một tên phế vật!
“...” Đôi mắt Trụ Thanh Trần giật giật, khó khăn quay đầu lại, khóe mắt miễn cưỡng chạm đến mặt bên của Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Thần nữ, nàng...
- Phế vật? Nhưng hắn đường đường là thái tử Trụ Thiên đó.
Vân Triệt cười tủm tỉm nhìn Trụ Thanh Trần. Khi hắn oán hận mình trong mắt vẫn có thể kiên cường, nhưng một câu nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi chính là gần như đột ngột dập tắt tất cả sáng sủa trong mắt hắn.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng hừ khẽ, thủy chung không hề quay đầu liếc nhìn Trụ Thanh Trần dù chỉ một lần:
- Hừ! Trừ bỏ thân phận thái tử Trụ Thiên này ra, hắn coi như là gì? Hắn còn không bằng cả thái tử Nguyệt Thần đã chết thảm kia, tốt xấu gì Nguyệt Huyền Ca còn có dã tâm có thủ đoạn, mà hắn... con của lão cẩu, một con chó nhỏ hồn nhiên ngu xuẩn, còn tự cho là đúng thanh cao bất phàm mà thôi.
“...” Toàn thân Trụ Thanh Trần giật giật, sắc mặt lập tức trắng bệch, ánh mắt cố gắng tìm kiếm bóng dáng của nàng trở nên hoàn toàn đục ngầu, trái tim đột ngột buộc chặt giống như tràn ra vô số vết rách.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh một tiếng:
- Làm một người thề phải biến thần giới thành địa ngục hắc ám, lại lãng phí nhiều lời lẽ như vậy với một mặt hàng thế này. Phong cách của ngươi chỉ thế thôi sao?
Vân Triệt liếc nhìn nàng:
- Một ngày ngươi không châm chọc ta vài câu sẽ chết sao!
Chân mày Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi nhíu lại:
- Tự ngươi đưa lên cơ hội. Trục Lưu và Thái Ngần chết, bên cạnh Trụ Thiên chắc chắn có cảm giác, nơi đây đã không thể ở lại lâu, nhanh chóng giải quyết hắn đi!
“...” Nghe hai người đối thoại... nhất là lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói, ánh sáng trong hai mắt, thậm chí linh hồn của Trụ Thanh Trần như bị vô tình đánh tan, hắn chết trân ở đó, đôi mắt thất sắc, không cách nào nói gì.
Tay Vân Triệt đè lên trên đầu Trụ Thanh Trần, chậm rãi nói:
- Thanh Trần huynh, nếu như một người trở thành ma nhân, cho dù chưa từng làm cái gì cũng là tiêu cực tội ác không thể dung thế. Cẩn thận nhớ kỹ lấy lời ngươi đã nói, đời này đều đừng quên đi!
Rầm!
Trong đầu Trụ Thanh Trần nổ vang, ý thức triệt để vỡ vụn, chết ngất.
- Chuẩn bị xử trí hắn như thế nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi thuận miệng hỏi.
Vân Triệt không nói gì, bàn tay hắn nâng lên, năm ngón tay tách ra, một luồng hắc mang vô cùng sâu thẳm ngưng tụ trong lòng bàn tay, chỉ một thoáng, ánh sáng của thế giới chung quanh cấp tốc tối đi, như đêm đen đột nhiên giáng xuống.
Hắc ám vĩnh kiếp? Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt... Ép buộc một Trụ Thanh Trần nho nhỏ, vì sao phải dùng đến lực lượng của hắc ám vĩnh kiếp?
Hơn nữa lực lượng vĩnh kiếp vận chuyển ở trên người Vân Triệt, kể cả nàng đều cảm giác được một luồng áp bức càng ngày càng sâu nặng. Hiển nhiên luồng lực lượng hắc ám vĩnh kiếp này cũng không phải tiện tay làm ra, mà là dốc hết toàn lực.
Sau thời gian vài giây, hắc ám đã hoàn toàn bao phủ cả người Vân Triệt, ánh sáng hơn mười dặm chung quanh cũng gần như bị cắn nuốt hầu như không còn.
Lúc này, bàn tay của Vân Triệt cuối cùng phủ xuống, mang theo vĩnh kiếp hắc mang cắn thể, áp lên trên ngực của Trụ Thanh Trần, hắc ám trải rộng ra nhất thời hoàn toàn cắn nuốt lấy hắn.
Trong lòng Thiên Diệp Ảnh Nhi lóe lên khó hiểu. Lấy thực lực hiện giờ của Vân Triệt, có một vạn phương pháp hủy diệt Trụ Thanh Trần đến cặn bã đều không lưu lại, không có lý do nào phí khổ tâm lớn như thế cắn nuốt Trụ Thanh Trần vào hắc ám.
Nhưng lập tức nàng đột nhiên phát hiện, trong luồng hắc ám đủ để vô tình cắn nuốt một Thần Chủ sơ kỳ này, thân thể của Trụ Thanh Trần lại không hề thương tổn, kể cả lực lượng của hắn đều không bị cắn nuốt.
Lực lượng hắc ám kia đến từ Kiếp Thiên ma đế, nhưng lại như vô số dòng suối hắc ám chậm rãi chảy vào trong thân thể của Trụ Thanh Trần, dung nhập và da thịt, máu xương, kinh mạch, huyền mạch, tâm hồn... của hắn.
Lực lượng và ý thức của hắn giống như muốn giãy giụa kháng cự, nhưng thực lực của hắn kém xa Vân Triệt, hắc ám vĩnh kiếp lại là ma công cấp bậc ma đế, thêm với đang ở trạng thái hôn mê, giãy giụa của hắn có thể nói hèn mọn không chịu nổi, đảo mắt, tất cả lực giãy giụa với ý chí kháng cự đều bị hắc ám hoàn toàn nuốt hết.
Chẳng lẽ là...
Hắn đang biến Trụ Thanh Trần... thành ma nhân!?
Trên mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi lộ ra vẻ kinh hãi trong khoảnh khắc.
Trở thành ma nhân đương nhiên không phải là chuyện không thể thực hiện được. Ở dưới cảm xúc tiêu cực cực đoan ảnh hưởng, hoặc đồng hóa hắc ám huyền mạch cực kỳ tinh thuần đều có thể trở thành ma. Chính là cảm xúc tiêu cực hiếm khi xuất hiện, còn đồng hóa hắc ám huyền mạch... đừng nói đến ma huyết thượng cổ này đều ít ỏi như phượng mao lân giác kể cả ở bắc thần vực, lấy căm thù của thần giới đối với ma nhân, người bình thường cũng sẽ không thể tiếp nhận bản thân trở thành ma nhân.
Mà trừ đó ra, cho dù lấy nhận thức của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng chưa từng nghe nói đến có phương thức nào có thể cưỡng ép dị hóa một người thành ma nhân.
Nàng trở thành ma nhân là vì luyện hóa một giọt máu ma đế. Mà do ý chí của nàng chủ động hoàn thành, nếu như nàng không muốn, Vân Triệt muốn cưỡng ép luyện hóa nàng cũng không thể.
Nhưng Trụ Thanh Trần trước mắt, hắn chính là đang bị động... bị Vân Triệt hóa thành ma nhân!?
Hắc ám vĩnh kiếp lại còn có năng lực đáng sợ này!?
Cho dù Trụ Thanh Trần yếu kém đi nữa, tu vi của hắn dù sao cũng là Thần Quân cảnh trung kỳ. Dị hóa huyền lực của một Thần Quân cảnh trung kỳ, lấy lực lượng hắc ám vĩnh kiếp hiện giờ của Vân Triệt cũng không phải là một chuyện thoải mái, nhưng loại khoái trá vặn vẹo này lại khiến tròng mắt hắn phóng đại, ngón tay đang run rẩy.
Ong --
Nửa khắc đồng hồ sau, hắc ám đột nhiên tan đi, quang minh lấy tốc độ cực nhanh một lần nữa phủ xuống.
Hắc ám bị tán đi, chỉ có Trụ Thanh Trần... trên người hắn quấn quanh lấy một tầng hắc quang nhàn nhạt, lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng luồng hắc mang này lại không phải dựa vào mà vốn đến từ thân thể hắn, huyền mạch của hắn... thậm chí cả linh hồn của hắn!
Bởi vì huyền lực hắn tu luyện cả đời đã bị Vân Triệt lấy hắc ám vĩnh kiếp cưỡng chế dị hóa thành Hắc Ám huyền lực!
Hắc ám vĩnh kiếp giống như Tà thần quyết là lực lượng nghịch thế vốn không nên tồn tại ở hiện thế, nó thể hiện ra ở trên người Vân Triệt là năng lực khủng bố vượt trên giới hạn nhận thức.
Đã không biết bao nhiêu lần nhìn thấy sự đáng sợ của hắc ám vĩnh kiếp, sau ngạc nhiên ngắn ngủi, Thiên Diệp Ảnh Nhi tuyệt đối không còn khiếp sợ như vậy nữa mà nhìn chằm chằm vào Vân Triệt một hồi lâu, đột nhiên nhếch cánh môi, lộ ra một nụ cười nhạt thần bí khó lường:
- Thật sự ác độc mà, đáng ngợi khen.
Đúng, ác độc.
Biến Trụ Thanh Trần... đường đường thái tử Trụ Thiên thành một ma nhân!
Đối với Trụ Thiên thần đế, đối với Trụ Thiên giới... nàng không nghĩ ra thủ đoạn nào còn ác độc hơn thế!
Nàng thậm chí đều không thể tưởng tượng ra được sau khi Trụ Thiên thần đế nhìn thấy đứa con mà mình thương yêu nhất, cũng là đứa con duy nhất sinh ra với chính thê trở thành ma nhân sẽ xuất hiện phản ứng phấn khích như thế nào.
Vân Triệt túm lấy Trụ Thanh Trần trong hôn mê, ném thẳng hắn vào trong huyền chu lúc trước Khư Uế đã lấy ra.
- Thanh Trần huynh, tin tưởng ngươi nhất định sẽ vô cùng hưởng thụ cuộc sống tiếp theo của mình.
Vân Triệt cười nhạt, bàn tay đẩy, huyền chu đã bị huyền khí cưỡng ép thúc giục, bay về phương xa.
Mới vừa rồi huyền chu đã được Khư Uế khắc ấn hướng đi, không có bất ngờ gì xảy ra, sẽ rời khỏi thái sơ thần cảnh bay về Trụ Thiên thần giới.
Vân Triệt ngược lại rất hy vọng trên đường hắn về sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
- Trụ Thiên lão cẩu, cố gắng hưởng thụ đại lễ đầu tiên ta đưa cho ngươi đi!
Im lặng nhìn huyền chu bay khỏi tầm mắt, Vân Triệt chậm rãi thì thầm:
- Tất cả, mới vừa bắt đầu.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đi đến bên người hắn, nói:
- Vẫn ở chỗ này, hay quay về bắc vực?
Nếu không có sự tình liên quan đến thái sơ thần quả, hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi sẽ không để cho bản thân bị bại lộ. Lúc này thần quả tới tay, lại khiến cho thái sơ thần cảnh trở thành nơi không thể lưu lại.
Không hề nghi ngờ, một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, Trụ Thiên thần giới nhất định huy động toàn bộ các giới toàn lực thăm dò thái sơ thần cảnh.
Mà nếu như về bắc thần vực lại phải đối mặt với uy hiếp của hai đại Vương giới Kiếp Hồn và Phần Nguyệt.
Vân Triệt gần như không hề do dự:
- Về bắc thần vực. Lúc trước thời cơ không đến, mà bây giờ... không sai biệt lắm!
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười như không cười:
- Hả? Bởi vì man hoang thế giới đan?
Hiện giờ man hoang thần tủy và thái sơ thần quả đều đã vào tay, mà “Man hoang thế giới đan” ghi lại trong truyền thuyết đó là do hai món này luyện thành.
“Man hoang thế giới đan” vốn đến từ ghi chép lại chính từ thời đại chư thần thượng cổ. Lúc đó người đời vốn tưởng rằng nó tồn tại trong ghi chép lưu lại từ thời chư thần không có khả năng xuất hiện ở thế giới hiện tại.
Nhưng mà, từ sau khi Trụ Thiên thái tổ thành công luyện thành man hoang thế giới đan, cũng mượn dùng nó một bước lên trời, dẫn dắt Trụ Thiên giới trở thành Vương giới phủ thế, nó là vật thần tích được tất cả huyền giả, thậm chí Vương giới khát vọng không gì sánh được, lại cũng không dám chân chính hy vọng xa vời.
Bởi vì cho dù man hoang thần tủy hay thái sơ thần quả, được đến một thứ đều là trời ban, huống chi là hai thứ.
Nếu như man hoang thế giới đan thật sự thần kỳ giống như trong truyền thuyết như vậy...
- Không phải sao?
Vân Triệt không tỏ vẻ gì hỏi lại.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Ngươi có vẻ cao hứng quá sớm. Thái sơ thần quả bây giờ đang ở trên tay ta, ngươi lại giống như không thèm để ý chút nào, ngươi cứ chắc chắn ta sẽ trả lại cho ngươi như vậy?
Vân Triệt liếc nhìn nàng, nói:
- Trong man hoang thế giới đan này vốn có một nửa của ngươi, ngươi không cần dùng thủ đoạn thấp kém như vậy.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt lại, đôi mắt thoáng dừng hình trong khoảnh khắc, sau đó nói:
- Ngươi cũng biết man hoang thế giới đan là thần vật hạng nào! Ngươi sẽ nỡ cho ta một nửa? Ngươi coi ta hồn nhiên đến ngu ngốc như Trụ Thanh Trần kia sao!
Biểu cảm của Vân Triệt vẫn bình thản như trước:
- Trong ký ức của mộc linh vương tộc có ghi chép lại về man hoang thế giới đan. Thần Hi cũng từng đặc biệt nói với ta về chuyện này. Cho nên hiểu biết của ta về man hoang thế giới đan chắc còn hơn xa ngươi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
- Thiên độc độc linh của ta, nàng biết được phương pháp luyện chế man hoang thế giới đan hoàn chỉnh. Mượn dùng năng lực tôi luyện của Thiên Độc châu, man hoang thế giới đan sắp xuất hiện trong tay ta cũng không phải viên đã từng xuất hiện trong lịch sử thần giới có thể sánh bằng. Cho dù chỉ một nửa, thần lực này cũng đều hơn xa!
Thiên Diệp Ảnh Nhi híp mắt đẹp lại:
- Thì tính sao? Không ai có thể ngăn cản được sức hấp dẫn của man hoang thế giới đan. Nhất là ngươi nằm mơ đều muốn báo thù. Ta ngược lại một chút cũng không tin ngươi sẽ cho ta một nửa!
Giọng Vân Triệt lạnh đi:
- Làm công cụ của ta, ngươi không có tư cách chất vấn! Mặt khác, dường như ngươi đã quên một chuyện.
- Sau khi huyền lực của ta bùng nổ có thể địch nổi Thần Chủ cảnh, nhưng huyền mạch của ta chung quy chính là Thần Quân cảnh, hiện giờ vốn không có khả năng chịu đựng được dược lực của man hoang thế giới đan, nhưng ngươi có thể.
Ánh mắt Vân Triệt lóe lên:
- Lần này trở về bắc thần vực, ta chuẩn bị trực tiếp đi tìm “Ma hậu” trong truyền thuyết kia để hợp tác. Vì có đầy đủ bảo đảm và “Lợi thế”, hiện giờ phương pháp tốt nhất cũng là duy nhất của ta đó là lấy man hoang thế giới đan cưỡng ép tăng tu vi của ngươi lên... ngươi cảm thấy như thế nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi và Vân Triệt đối mặt, giây lát, nàng chậm rãi nói:
- Lúc trước ngươi luôn luôn cưỡng chế huyền lực của ta khôi phục, sợ chính là ta thoát khỏi khống chế của ngươi. Nếu tu vi của ta vượt qua ngươi, ngươi sẽ không sợ... ta ngược lại làm thịt ngươi sao!
Vân Triệt nhẹ nhàng bâng quơ nâng tay, lòng bàn tay lóe lên hắc mang, hắc vụ, khí tức trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi nhất thời theo đó hỗn loạn:
- Đó là trước kia. Làm lô đỉnh luyện hóa ma huyết, tu luyện hắc ám vĩnh kiếp của ta, ở dưới lực lượng hắc ám vĩnh kiếp hiện giờ của ta, ngươi thật sự cho rằng... ngươi còn có thể thoát khỏi khống chế của ta sao?
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười nhẹ một tiếng rất nhẹ, nói:
- A, ta vốn nghĩ rằng ít nhất ngươi sẽ tức giận... thật đúng là một ván cờ không thú vị làm cho người ta thất vọng. Lý do thoái thác của ngươi rất hay, hơn nữa nhìn ra ta cũng không có đường sống gì có thể lựa chọn và tranh thủ.
Bàn tay mềm của nàng vừa lật, thái sơ thần quả đã được nàng kẹp trong ngón tay, phóng thích ra tinh mang khác thường.
Nhưng nàng không ném cho Vân Triệt mà ngón tay ngọc khẽ khép lại, giữ ở trong tay, trên mặt hiện lên nghi hoặc thật sâu:
- Man hoang thần tủy thì thôi. Thần quả này... tới được có phải quá dễ dàng chút rồi không.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment