Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1616 - Chương 1618: Thải Chi Thiên Diệp

. ._809__1" class="block_" lang="en">Trang 809# 1

 

 

 

Chương 1618: Thải Chi Thiên Diệp

Chương 1618: Thải Chi Thiên Diệp



Chương 1618: Thải Chi Thiên Diệp (thượng)
Thiên Diệp Ảnh Nhi rất rõ ràng muốn lấy được một thái sơ thần quả là chuyện khó khăn cỡ nào.
Trụ Thiên thần giới có cảm ứng đặc thù của Trụ Thiên châu, có Hoàn Hư đỉnh và người thủ hộ nắm trong tay không gian thần lực cường đại, cho nên cơ hội được đến thái sơ thần quả cao hơn người khác rất nhiều. Ngoài Trụ Thiên ra, kể cả Phạm Đế thần giới tổng hợp lại thực lực hơn xa Trụ Thiên, thậm chí cả Long Thần giới đều không ôm suy nghĩ quá lớn.
Phần Nguyệt Vương giới trăm phương ngàn kế giấu giếm man hoang thần tủy lâu như vậy, chắc chắn là người muốn lấy được thái sơ thần quả nhất, đáng tiếc vạn năm đi qua, kể cả bóng dáng đều chưa từng đụng đến.
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đến thái sơ thần cảnh, nguyên nhân chính là hoàn toàn thoát khỏi truy kích và tiêu diệt mà Kiếp Hồn giới và Phần Nguyệt Vương giới nhất định phát động sau đó, về phần thái sơ thần quả... mặc dù cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng thật hiển nhiên, hai người bọn họ nhiều hơn đối với nó chính là suy nghĩ, ở thái sơ thần cảnh một năm, đừng nói tìm kiếm thần quả, đều chưa bao giờ thâm nhập vào nửa bước.
Đột nhiên gặp được người của Trụ Thiên thần giới, cũng thám thính được tin tức của thái sơ thần quả, không thể nghi ngờ là ngoài ý muốn và kinh hỉ cực lớn. Vân Triệt lợi dụng Thiên Diệp Ảnh Nhi dẫn dụ Trụ Thanh Trần chủ động tới gần, làm như vậy là để nếu như hai đại thủ hộ có thể thành công lấy được thần quả, bọn họ có thể mượn dùng Trụ Thanh Trần thăm dò sơ hở của thần quả, hoặc kiềm chế hắn đến cưỡng ép chiếm lấy thái sơ thần quả.
Mà hai cách nào đều không hề nghi ngờ sẽ kèm theo phiêu lưu rất lớn... Bởi vì khi đó bọn họ phải đối mặt với hai người thủ hộ!
Nhưng tất cả phát sinh sau đó hoàn toàn ngoài dự đoán của bọn họ. Trục Lưu tôn giả chết, Thái Ngần tôn giả thành công mang thái sơ thần quả về... cũng tàn phế cực độ, gần như sắp chết.
Vân Triệt mượn nó cường sát Thái Ngần, cưỡng ép lấy thần quả, tuy rằng cũng mạo hiểm một chút phiêu lưu, nhưng so sánh với sự trân quý của thần quả và phiêu lưu vốn nên gánh vác lấy, quả thật có thể nói không phí chút khí lực nào.
Vân Triệt không hề cảm thấy kinh ngạc với lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Quả thật dễ dàng quá mức. Ngươi nghĩ đến điều gì?
Chẳng những lấy được thái sơ thần quả, còn tiêu diệt một người thủ hộ Trụ Thiên! Hai chuyện này, chuyện trước vốn nên mạo hiểm phiêu lưu vĩ đại, chuyện sau lại là chuyện không thể nào làm được, lại gần như không phí bao nhiêu khí lực đã đồng thời làm được.
Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhíu mày:
- Thái Ngần và Trục Lưu đều cực kỳ giỏi không gian huyền lực, còn mang theo Hoàn Hư đỉnh. Bọn họ lén vào chỗ của thái sơ long tộc, cho dù gặp phải thái sơ long đế cũng đủ để toàn thân mà lui. Trừ phi... thái sơ long đế đã biết trước bọn họ sẽ đến, sớm vận sức chờ phát động, ngược lại đột nhiên ra đòn với bọn họ, cũng đoạn tuyệt cơ hội bình yên bỏ chạy của bọn họ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:
- Nhưng mà có thể nói tầm quan trọng của thái sơ thần quả đối với thái sơ long tộc còn hơn xa tiêu diệt người xâm nhập. Nếu như thái sơ long tộc thật sự sớm có chuẩn bị, như vậy lực lượng càng nhiều hơn chính là trút lên bảo hộ thái sơ thần quả.
- Mà sự thật lại là Trục Lưu chết, Thái Ngần bị trọng thương, lại mang về thái sơ thần quả. Chuyện này cho dù nghĩ như thế nào đều giống như không có khả năng.
Năm ngón tay của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ xòe ra, thần tức nồng đậm không lời nào diễn tả được này, trừ bỏ thái sơ thần quả ra lại không có khả năng nào khác.
Thái Ngần thật sự đã chết, thái sơ thần quả cũng không phải giả dối.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Xem ra chúng ta chiếm được đại vận. Man hoang thần tủy, thái sơ thần qur, hiện giờ kể cả ông trời chưa hề mở mắt đều có khuynh hướng về phía chúng ta hai ác ma này sao?
Vân Triệt không nói gì, chân mày hơi nhíu lại.
Thứ bản thân tìm không được dễ dàng rơi vào tay, người bản thân không giết chết được lại chết ở trước mắt...
Cảnh tượng này sao lại có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Lúc này hắn chợt nhớ tới vết thương trên người Thái Ngần, khí tức lực lượng xa lạ đột nhiên xẹt qua, lại hơi quen thuộc kia.
Một chút ám quang thoáng hiện trong đầu, hắn chợt ngẩng đầu, kêu to:
- Thải Chi, có phải ngươi không!
“?” Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt, mà trong nháy mắt này, bầu trời đột nhiên âm u.
Một luồng uy áp bá đạo tuyệt luân đột nhiên chụp xuống, như ngân hà mênh mông lật úp trên không khiến cho thân hình thậm chí máu toàn thân nàng đều có phần triệt để đọng lại. Một bóng dáng sặc sỡ mang theo khí tức băng hàn đột nhiên phủ xuống, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như tuyết ngọc mang theo uy thế hủy thiên diệt địa chỉ thẳng vào Thiên Diệp.
Thiên Diệp Ảnh Nhi có thực lực đã khôi phục đến Thần Chủ trung kỳ hoàn toàn bị luồng uy lăng này áp chế đến không cách nào thở dốc, chỉ có “Thần Dụ” bên hông miễn cưỡng bay ra.
Tinh!
Ngón tay nhỏ bé non mềm đến làm cho người ta không đành lòng đụng chạm va chạm với Thần Dụ đủ để tiêu diệt ngôi sao, một tiếng kêu khẽ tê hồn, Thần Dụ ngược lại giống như con rắn chết cứng, thần tức vỡ vụn, mất lực bay tứ tung, thân hình của Thiên Diệp Ảnh Nhi vội vàng lui lại, khóe miệng tràn ra một đường máu rất nhỏ.
Thái sơ thần quả vốn nắm chặt trong tay cũng rời tay bay ra, bị bóng dáng sặc sỡ này hút vào trong tay trong chớp mắt.
- Thải Chi!
Nhìn bóng dáng nữ hài, Vân Triệt chợt kêu lên, tâm hồn vắng lặng hồi lâu nhất thời phát ra tình cảm vô cùng phức tạp. Nhất là... có một cảm giác vui sướng vốn nên đã triệt để chết đi.
Nếu như nói trên đời này hắn còn có một người thân, vậy đó là Thải Chi.
Đối mặt với tiếng gọi của hắn, Thải Chi lại không hề có một chút phản ứng, bóng dáng sặc sỡ lóe lên, nhằm thẳng vào Thiên Diệp Ảnh Nhi, Thiên Lang thánh kiếm hiện hình trong tay nàng, phóng xuất ra thần uy với sát khí khiến trời đất sợ run.
Bảy năm trước, Thải Chi từng giao thủ với Thiên Diệp Ảnh Nhi. Nhưng mà khi đó nàng liên thủ với Mạt Lỵ cũng không cách nào thương tổn được Thiên Diệp Ảnh Nhi chút nào, ngược lại cùng bị thương, cuối cùng chỉ có thể mượn dùng năng lực của Mạt Lỵ trốn đi.
Lúc này, gần như một chiêu, nàng đã thương tổn được thân này, chấn vỡ Thần Dụ, cướp thần quả đi.
Cũng không phải do tu vi của Thiên Diệp Ảnh nhi không bằng năm đó, càng vì Thải Chi hiện giờ đã không còn là Thải Chi năm đó.
- Thải Chi!!
Sắc mặt Vân Triệt khẽ biến, chân đạp tinh thần toái ảnh với đoạn nguyệt phất ảnh giao thoa, một chớp mắt đã thuấn thân tới trước người Thải Chi, cũng cứng rắn ngăn cản uy thế của nàng... Thanh Thiên Lang thánh kiếm còn khổng lồ hơn người của nàng kia đứng giữa không trung, cách ngực Vân Triệt chỉ có chừng nửa thước.
Ở phía sau nữa vài thước đó là Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Uy lăng ngưng kết, sát ý không hề giảm. Nhiều năm xa cách, đôi mắt của Vân Triệt và Thải Chi lại một lần nữa đụng chạm, nhưng mà ngăn cách giữa thân thể của hai người lại là một thanh cự kiếm thương lam.
- Đừng giết nàng!
Vân Triệt gấp giọng nói, nhưng vừa nói ra khỏi miệng, nhìn Thải Chi gần trong gang tấc, hắn đột nhiên hít thở không thông.
Nhiều năm không gặp, vẻ ngoài của Thải Chi không hề có biến hóa, kể cả quần áo của nàng cũng vẫn là chiếc váy sặc sỡ bao phủ lấy khí tức thiếu nữ hồn nhiên, giống như lần đầu tiên gặp gỡ vào năm đó.
Chính là ánh mắt của nàng hoàn toàn thay đổi.
Đôi mắt giống như từng khảm vô số ngôi sao màu sắc sặc sỡ lúc này u ám giống như vực sâu không thấy đáy. Không còn thần thái thản nhiên, tươi cười duyên dáng, chỉ còn lại lạnh như băng và u ám.
Khí tức của nàng cũng thay đổi rõ ràng. Làm người mẫn cảm với khí tức hắc ám nhất đương thời, Vân Triệt rõ ràng cảm giác được Thiên Lang thần lực của Thải Chi đã xuất hiện dị hóa... Không, kia đã không phải là Thiên Lang thần lực như trong nhận thức của thần giới nữa, mà là ma lang hận thế sau khi trải qua vặn vẹo cực độ đã kết hợp ra!
Vốn tưởng rằng trừ bỏ hồi ức, trên đời này đã không còn có chuyện gì có thể làm cho mình đau lòng. Nhưng nhìn vào ánh mắt của Thải chi, tâm hồn của Vân Triệt giống như bị cây châm độc hung hăng đâm xuống.
Trong đầu hắn vang lên giọng nói năm đó của Mạt Lỵ sau khi cố tình ép hắn và Thải Chi bái đường:
- Vân Triệt, ta biết ngươi sẽ cảm thấy tất cả đều thật vớ vẩn buồn cười... Trong lòng muội ấy có một vực sâu, ta làm như thế là hy vọng tương lai ngươi có thể cứu vớt nàng, cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu vớt nàng.
- Nếu trong tương lai ta vì một chuyện nào đó mà không ở bên cạnh muội ấy, trong thế giới của muội ấy ít nhất còn có ngươi nữa, sẽ không đến mức vĩnh viễn rơi xuống vực sâu...
Mạt Lỵ khi đó tự biết sẽ nhanh chóng trở thành tế phẩm. Nàng cố tình lấy phương thức đơn giản lại hơi vớ vẩn kết Vân Triệt và Thải Chi thành vợ chồng, chính là vì để sau khi mình rời đi, khiến trong thế giới của Thải Chi còn có Vân Triệt vầng ánh sáng này, sẽ không vĩnh viễn rơi vào u ám.
Nhưng chuyện Mạt Lỵ lo lắng nhất cuối cùng vẫn phải phát sinh.
Thải Chi trước mắt, nàng đã biến thành dáng vẻ Mạt Lỵ sợ hãi nhất, không muốn nhìn thấy nhất... Không, Hắc Ám ma khí nồng đậm đến khiến Vân Triệt cũng kinh hãi kia, nàng rơi vào là vực sâu càng sâu thẳm âm u hơn Mạt Lỵ đã lo lắng.
- Thải... Chi...
Lại một lần nữa gọi lên, giọng nói của Vân Triệt đã trở nên rất nhẹ.
- Ngươi... muốn... che chở... cho... nàng ta?
Thải Chi phát ra tiếng, giọng nói không còn linh hoạt kỳ ảo nữa, chỉ có âm trầm nhiếp tâm.
Trước khi bắt đầu nghi thức hiến tế ở Tinh Thần giới, Thải Chi hận nhất hai người là Nguyệt Vô Nhai và Thiên Diệp Ảnh Nhi. Người trước bức tử dưỡng mẫu của nàng, người sau hại chết ca ca của nàng.
Hiện giờ Thiên Diệp Ảnh Nhi không còn như năm đó nữa, mà nàng hơn xa năm đó. Nàng cuối cùng có thể tự tay báo thù cho huynh trưởng Khê Tô.
Vân Triệt đưa tay, năm ngón tay chộp lên trên lưỡi kiếm của Thiên Lang thánh kiếm... trên thân kiếm nhấp nhô lên kiếm quang u lam, nhưng lại không hề tổn thương đến hắn:
- Thải Chi, nàng thật sự đáng chết. Nhưng hiện giờ nàng còn không đến lúc phải chết.
Năm ngón tay nắm lấy lưỡi kiếm, hắn nhìn vào ánh mắt của Thải Chi, nhẹ nhàng nói:
- Trước khi Kiếp Thiên ma đế rời đi đã để lại nguyên huyết và ma công của nàng cho ta. Mà Thiên Diệp là lô đỉnh tu luyện tốt nhất.
- Năm đó nàng là kẻ địch của chúng ta. Mà bây giờ nàng và chúng ta đều có mục tiêu giống nhau. Cuộc đời còn lại của ta không tiếc tất cả báo thù, vì người nhà ta, vì Mạt Lỵ, vì sư tôn, vì bản thân ta... còn nàng là thanh kiếm bén, cũng là công cụ tốt nhất. Nếu như không có nàng, con đường báo thù này của ta sẽ phải đi rất lâu rất xa.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
Nhưng lời Vân Triệt nói không khiến Thải Chi thay đổi chút sắc mặt nào, Thiên Lang thánh kiếm đột nhiên phát ra kiếm quang, hổ khẩu của Vân Triệt nứt vụn, huyết châu vẩy ra, bị đánh văng ra xa xa trong nháy mắt.
Một tiếng sói tru, trời đất biến sắc, Thiên Lang thánh kiếm sát khí bốn phía, đánh thẳng vào Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Bóng dáng của Vân Triệt lại cứng rắn lộn nhào giữa không trung, lấy tinh thần toái ảnh thuấn mình, lại một lần nữa chắn trước Thiên Lang thánh kiếm, Tà thần vách chắn cũng mở ra trong khoảnh khắc này.
Rầm!!
Tà thần vách chắn lập tức nứt tung, Thiên Lang thánh kiếm lại một lần nữa chạm vào ngực Vân Triệt... Sau đó khó khăn dừng lại.
Lại một lần nữa chắn ngang giữa Thải Chi và Thiên Diệp Ảnh Nhi, trên mặt Vân Triệt lại hoàn toàn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Thải Chi, hiện giờ mạng của nàng đã không còn thuộc về nàng, đợi tương lai đạt thành mục đích, nếu như ngươi còn muốn giết nàng, ta tuyệt đối không ngăn cản.
Thải Chi vẫn không thể thay đổi sắc mặt, câu trả lời của nàng chỉ có bốn chữ:
- Nàng... ta... phải...chết!
Lúc này Thiên Diệp Ảnh Nhi lại chậm rãi đi ra từ phía sau Vân Triệt, đứng ở bên người Vân Triệt, trên tuyết nhan không hề có một chút e sợ, ngược lại mang theo cười nhẹ khó có thể nắm bắt.
- Mới mấy năm ngắn ngủi, con sói non nho nhỏ lại đã trưởng thành đến mức độ như vậy, kể cả Khê Tô năm đó được các giới kinh thán cũng còn lâu mới có thể bằng. Tinh Tuyệt Không sinh một nữ nhi giỏi giang lại còn định mang đi hiến tế, thật ngu ngốc buồn cười.
Thiên Diệp Ảnh Nhi thế mà lại chủ động nhắc tới hai chữ “Khê Tô”, đôi mắt u ám của Thải Chi nhất thời băng hàn vô tận, trên Thiên Lang thánh kiếm đột nhiên mở ra đôi mắt sói lam đậm.
- Thiên Lang Khê Tô thật sự vì ta mà chết. Nhưng mà... ngươi xác định ngươi giết được ta sao?
Đối mặt với ma lang Thải Chi tuyệt đối có khả năng giết nàng, nàng lại mím nhẹ cánh môi, mắt đẹp nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng như bụi trần, nói lời không nên nói nhất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment