Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1617 - Chương 1619: Thải Chi Thiên Diệp (Hạ)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1618" class="block_" lang="en">Trang 809# 2

 

 

 

Chương 1619: Thải Chi Thiên Diệp (hạ)

Chương 1619: Thải Chi Thiên Diệp (hạ)



Chương 1619: Thải Chi Thiên Diệp (hạ)
Đối mặt với lời nói nhẹ nhàng, càng giống như đang khiêu khích của Thiên Diệp Ảnh Nhi, Thải Chi không hề do dự chút nào, thân kiếm rung động rất nhỏ, đã đánh văng Vân Triệt ra xa xa, Thiên Lang kiếm uy lập tức bao phủ lấy Thiên Diệp Ảnh Nhi, phong kín tất cả đường lui của nàng... thậm chí sự sống.
Một khoảnh khắc trước khi kiếm uy diệt thế bùng nổ, cánh tay của Thiên Diệp Ảnh Nhi nhẹ nhàng nâng lên, năm ngón tay chậm rãi xòe ra, một chút lam quang theo đó rớt xuống, phát tiếng “Tinh tinh” dễ nghe:
- Tiểu Thiên Lang, vật này, ngươi còn nhận ra đ?
Đây là một chiếc chuông rất đơn giản, do dây mây màu sắc khác nhau kết thành, mặt chuông là do ngọc thạch màu sắc sặc sỡ kết thành, chính là trên mặt lại lóng lánh lên quang hoa màu xanh nhạt.
Kiếm của Thải Chi dừng lại, nàng nhìn chiếc chuông gió, trong đôi mắt u ám xuất hiện sợ run rất nhỏ. Nàng không quên, cũng không thể quên được, chiếc chuông ngọc đơn giản... thậm chí có thể nói là đơn giản này là năm đó khi nàng còn nhỏ, được sự giúp đỡ của Mạt Lỵ đã làm một món lễ vật đầu tiên cho huynh trưởng Khê Tô, bao hàm quan tâm lo lắng đơn thuần nhất, chân thành tha thiết nhất của nàng, hy vọng có thể bảo hộ hắn vĩnh viễn bình an khi lịch luyện bên ngoài.
Cũng do nàng nhón chân tự tay đeo bên hông Khê Tô.
Sau này hắn mang theo một hơi quay về giới, bên hông lại không có chiếc chuông ngọc kia.
- Ngươi...
Răng ngọc khẽ cắn, đôi mắt của Thải Chi có mông lung trong khoảnh khắc.
- Ngươi yên tâm, không phải do ta cướp được từ trên người hắn, là năm đó sau khi hắn biết khả năng sống đã cạn, trước khi treo một hơi trở về Tinh Thần giới đã chủ động giao cho ta.
Thải Chi: “...”
- Ta vốn cho rằng vĩnh viễn không có khả năng dùng nó, nhưng mà thoạt nhìn tâm tư của hắn cũng không hề uổng phí.
Vừa nói, ngón tay của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ động, một tiếng “Tinh tinh”, lam quang phủ trên chuông ngọc kia đột nhiên bay ra, sau đó cấp tốc tràn ngâp lóng lánh, tiếp theo thong thả hiện ra một hình ảnh mơ hồ màu thương lam.
Bóng dáng của một người.
Dáng người của bóng dáng thương lam này xấp xỉ với Vân Triệt, mơ hồ khó nhận rõ được gương mặt. Nhưng khoảnh khắc xuất hiện, Vân Triệt và Thải Chi đồng thời chấn động trong lòng.
Vân Triệt không hề xa lạ gì với hình ảnh này, cùng với khí tức theo tới này, bởi vì hắn từng xuất hiện trên chiếc nhẫn mà Thải Chi đưa cho hắn.
Hồn ảnh của Thiên Lang Khê Tô!
Mà Thải Chi, cho dù mơ hồ giọng nói và hồn tức gấp bội, nàng đều không có khả năng nhận sai!
Ánh mắt Vân Triệt nheo lại... Sau khi tàn hồn của Khê Tô ở trên chiếc nhẫn kia báo cho hắn biết chân tướng, hắn vốn tưởng rằng đó là phần tàn hồn lưu lại cuối cùng trên thế gian của Thiên Lang Khê Tô. Không nghĩ tới lại vẫn còn lưu lại một sợi tàn hồn ở bên chỗ Thiên Diệp Ảnh Nhi!
“...” Nhìn hồn ảnh Khê Tô càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt Thải Chi chưa động, nhưng đôi mắt lại triệt để ngây ra.
Nhiều năm trôi qua như vậy, nàng chưa từng nghĩ đến, bản thân lại vẫn có thể ở bên cạnh và đối diện với linh hồn của ca ca.
Một giọng nói yếu ớt phiêu đãng theo hồn ảnh:
- Thải Chi, muội trưởng thành.
Giọng nói này giống giọng nói lúc trước Vân Triệt nghe được như đúc, chính là mỏng manh hơn rất nhiều.
“...” Thải Chi lại không phản ứng, ngón tay nhỏ nhắn cầm kiếm siết chặt thêm một phần.
- Không nghĩ tới sẽ là muội nối nghiệp ta kế thừa Thiên Lang thần lực. Muội đã từng mảnh mai như con bướm nhỏ, lại đẩy thần nữ vào tuyệt cảnh, cho dù là muội hay là Mạt Lỵ đều là kiêu ngạo cả đời ta.
Giọng Khê Tô bình thản ấm áp, chính là mấy lời ngắn ngủi, hồn ảnh của hắn đã nhạt đi gần nửa. Hiển nhiên tàn hồn phong ở trên chuông ngọc không dày nặng bằng trên chiếc nhẫn. Không đợi Thải Chi đáp lại, hắn đã theo sát nói tiếp:
- Trước khi ta rời thế, đã định dặn dò không cần báo thù. Nhưng ta biết, Thải Chi cũng vậy, Mạt Lỵ cũng thế, nhất định sẽ không nghe lời ta. Cho nên, ta để lại... lễ vật trân quý nhất mà ta đã nhận được cho nàng.
- Ta hy vọng nếu như có một ngày như vậy, khi hai bên đối diện, sự tồn tại của ta có thể khiến cho hai bên buông bỏ thù hận với chấp niệm...
- Thần nữ điện hạ, các nàng là người thân quan trọng nhất của ta trên đời này. Xin thần nữ nể tình cái giá ta đã trả, đừng thương tổn các nàng, bằng không, ta đây cam nguyện trả giá cả sinh mệnh cho thần nữ cũng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho thần nữ.
- Mạt Lỵ, Thải Chi, thần nữ điện hạ là giấc mộng mà ta nguyện dùng một đời theo đuổi. vì nàng mà chết, ta cam tâm tình nguyện. Nàng bình an cũng là ý nguyện cả đời ta.
- Đừng báo thù, bởi vì giữa mọi người chưa hề có thù hận. Cho dù trong mọi người ai bị thương tổn, thế giới sau khi ta chết đều khó có thể yên bình.
Tinh...
Theo lời nói mỏng manh cuối cùng của hắn bay đi, tàn hồn bay bổng bất định theo gió mà tán, không còn dấu vết.
Trên chuông ngọc trong tay Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng không còn lam quang nữa.
Thế giới yên tĩnh lại, Thải Chi ngơ ngác nhìn chuông ngọc, hồi lâu không tiếng động.
Vân Triệt thầm thở ra một hơi.
Muốn lưu lại mảnh nhỏ linh hồn như vậy, cần lấy tổn thương tuổi thọ và hồn nguyên rất lớn làm cái giá. Mà Khê Tô khi đó đã sức sống ở trạng thái cạn kiệt, vẫn cố chấp để lại mảnh nhỏ linh hồn ở chỗ Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Mục đích hắn làm như thế, một nửa là vì bảo hộ Mạt Lỵ và Thải Chi. Hắn biết Mạt Lỵ và Thải Chi nhất định sẽ muốn báo thù cho hắn, biết chắc chắn với sự cường đại của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nếu như các nàng cố chấp báo thù, rất có thể sẽ bị Thiên Diệp Ảnh Nhi giết ngược... Nếu như phát sinh chuyện như vậy, hắn hy vọng Thiên Diệp Ảnh Nhi nể tình hắn liều mạng vì mình như vậy mà bỏ qua tính mạng cho hai nàng, cũng phóng thích hồn ảnh, chặt đứt chấp niệm báo thù của các nàng.
Một mục đích khác là lỡ như Thiên Diệp Ảnh Nhi bị các nàng đẩy vào tử cảnh, có thể dùng nó để cứu vớt tính mạng.
Nhưng thật hiển nhiên, mục đích trước vốn không ảnh hưởng được đến Thiên Diệp Ảnh Nhi. Sau khi Khê Tô đi không bao lâu, Thiên Diệp Ảnh Nhi đã mượn dùng tay Nam Minh thần đế, suýt chút nữa hại chết Mạt Lỵ.
Trừ bỏ phụ thân của nàng, Thiên Diệp Ảnh Nhi không có khả năng bị tình cảm gì chi phối. Đối với Khê Tô mà nói, Thiên Diệp Ảnh Nhi là người mà hắn cam nguyện trả giá cả sinh mạng, nhưng đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi mà nói... Khê Tô chỉ đơn giản là công cụ dễ dùng. Kể cả vì nàng mà chết cũng không đổi được một chút sắc mặt khác của nàng.
Thậm chí... cho dù sau khi chết vẫn bị nàng lợi dụng.
Còn mục đích sau, cũng không có khả năng không ảnh hưởng đến được Mạt Lỵ và Thải Chi.
Nhất là một câu nói cuối cùng... Nếu như Thiên Diệp chết, thế giới sau này của hắn đều khó có thể sống yên ổn.
Gần như lấy cái giá nguyền rủa bản thân để bảo vệ cho Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Thải Chi cũng được, Mạt Lỵ cũng thế, đối mặt với câu nói này, cho dù lại hận Thiên Diệp Ảnh Nhi gấp trăm lần vạn lần, nào có khả năng vẫn xuống tay được.
Trên đời này có rất nhiều người vì “Thần nữ” mà điên cuồng. Tài phú cực hạn, quyền thế cực hạn, huyền đạo cực hạn... mà nàng, là cực hạn của sắc đẹp.
Trong số những người điên cuồng vì nàng, Thiên Lang Khê Tô có lẽ là người thâm tình nhất.
Nhưng hắn đối mặt với lại cứ là nữ nhân tuyệt tình vô tình nhất trên đời này.
Đối với Thiên Lang Khê Tô, Vân Triệt không biết nên kính nể hay cảm thán... hoặc thương hại.
Cuối cùng kiếm trong tay Thải Chi chậm rãi buông xuống... sau đó biến mất trong tay nàng.
Kiếm thu hồi, sát khí lại vẫn tràn ngập như trước.
Xoẹt!
Không gian xé rách, chuông ngọc trong tay Thiên Diệp Ảnh Nhi đã bị Thải Chi cướp vào trong tay, nàng chậm rãi ngước mắt, nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, nói ra từng chữ:
- Ta thật sự không thể giết ngươi.
- Hả?
Đuôi chân mày của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhếch.
- Nhưng có người có thể.
Nàng đảo mắt qua, nhìn Vân Triệt:
- Vân Triệt, ta cho ngươi hai lựa chọn.
Nàng xưng hô không còn là “Tỷ phu” mà là hai chữ “Vân Triệt” lạnh như băng.
Vân Triệt: “...”
Giọng điệu của nàng lạnh băng vô tình, ánh mắt càng lạnh lùng mà Vân Triệt hoàn toàn x xa lạ:
- Giết nàng. Ta theo ngươi đi bắc thần vực, làm kiếm của ngươi, công cụ của ngươi, lô đỉnh của ngươi.
“...” Đuôi chân mày của Vân Triệt nheo lại.
Đôi mắt vốn u lãnh lại giống như càng thêm u ám:
- Hoặc là ngươi lưu nàng lại. Như vậy ta và ngươi về sau không còn liên quan. Đời này kiếp này ngươi cũng đừng mong nhìn thấy ta.
- Ngươi chọn đi!
Nữ hài đã từng thần thái sáng láng, hồn nhiên hơi quá đáng, hoàn toàn không hề để ý đến tuổi tác dáng người của mình, có lẽ đã vĩnh viễn không có khả năng lại xuất hiện. Đối mặt với Thải Chi hiện giờ, còn có giọng điệu tuyệt tình mà nếu như là nàng trước kia tuyệt đối không có khả năng nói ra, Vân Triệt chậm rãi giơ bàn tay của mình lên.
Trên ngón tay là chiếc nhẫn mà Thải Chi đã đưa cho hắn.
Vân Triệt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
- Tại sao lại muốn hỏi vấn đề ngu ngốc này. Tuy rằng năm đó “Nghi thức” của chúng ta nhìn có vẻ như trò khôi hài đơn giản, nhưng đó là tâm nguyện của Mạt Lỵ, có nàng, cũng có mẫu thân của ngươi chứng kiến, tam bái đã thành, cho tín vật lẫn nhau, ta và ngươi đã là vợ chồng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...?”
Cánh môi của Thải Chi giật giật rất nhẹ.
Vân Triệt chậm rãi tiến lên trước, chìa bàn tay đeo chiếc nhẫn kia ra:
- Ngươi là thê tử của ta, còn nàng là công cụ của ta, đây vốn không phải là chuyện ta nên lựa chọn. Thải Chi, theo ta đi bắc thần vực, có được không?
Tay của Vân Triệt, còn có khí tức của hắn càng ngày càng gần, trong đôi mắt của Thải Chi với khí thế vô cùng tuyệt tình làm cho người ta sợ hãi lại thoáng qua một chút hoảng loạn.
Sát ý đầy trời đột nhiên tiêu tán, thân hình bé bỏng của nàng đột nhiên xoay đi, thế mà lại bay đi xa xa, đảo mắt đã biến mất ở cuối chân trời.
- Thải Chi!
Vân Triệt la lên một tiếng, nhưng tốc độ của Thải Chi thật sự quá nhanh, hắn vốn không có khả năng đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng hoàn toàn biến mất khỏi trong tầm mắt của mình.
Hai quang hoa từ phương hướng của Thải Chi chậm rãi bay xuống.
Vân Triệt đưa tay chộp chúng vào trong lòng bàn tay. Một là thái sơ thần quả, một viên là tinh thạch không gian đơn giản... bên trong tinh thạch chất vài trăm viên huyền đan dị thú!
Những huyền đan này đều được cất giữ cực kỳ hoàn hảo, trọn vẹn mấy trăm viên, khí tức của mỗi một viên đều cường đại đến làm cho người ta kinh sợ.
Những huyền đan này, toàn bộ đến từ mãnh thú thượng cổ ở thái sơ thần cảnh. Trọn vẹn hơn ba trăm viên phóng thích ra khí tức của Thần Quân cảnh, mà còn có cả ba mươi viên... rõ ràng là khí tức Thần Chủ!
“...” Vân Triệt chậm rãi ngẩng đầu, đứng ở đó thật lâu.
Phía sau hắn vang lên giọng nói âm u của Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Giữa ngươi và tiểu Thiên Lang lại còn có loại quan hệ này. Tỷ muội ăn hết, thật sự không bằng cầm thú.
Vân Triệt không hề phản ứng lại.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:
- Thiên Lang thần lực do oán hận mà sinh. Quyết định năm đó của Thiên Sát tinh thần hiển nhiên lo lắng sau khi tiểu Thiên Lang biết được “Chân tướng” sẽ bị oán hận cắn nuốt. Nhưng mà thoạt nhìn, Thiên Sát tinh thần thành công. Lực lượng của tiểu Thiên Lang rơi vào oán hận, thậm chí đã hoàn toàn nhập ma. Nhưng kỳ dị chính là tâm hồn của nàng lại hoàn toàn không bị oán hận cắn nuốt.
- Phụ thân muốn hiến tế nàng, Tinh Thần giới bỏ qua nàng, người thân cuối cùng lại bị người ta nhốt đánh ra ngoài hỗn độn. Nàng có thể bảo trì được tâm tình như hiện giờ, ngươi là lý do duy nhất... Bằng không, nàng bây giờ đã sớm trở thành ma lang chỉ còn dư lại ngoan lệ.
Vân Triệt vẫn không hề có phản ứng, nhưng khóe miệng của hắn lại nhẹ nhàng nhếch lên... Tuy rằng rất khẽ nhưng đây thật sự đang mỉm cười.
Thải Chi...
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói không sai, lực lượng của nàng triệt để ma hóa, trở nên vô cùng cường đại, nhưng tâm hồn của nàng hoàn toàn không hề rơi vào vực sâu oán hận... Vì không để cho mình biến mất trong linh hồn và ý chí của nàng.
Mạt Lỵ, năm đó ta đã từng bởi vì nàng cố tình kéo ta và Thải Chi dính dáng với nhau mà cười nàng. Nhưng có lẽ chính vì quyết định hơi ngốc nghếch kia của nàng đã sáng tạo ra kỳ tích rất hay này.
Vân Triệt mở miệng:
- Nàng vốn không muốn giết ngươi. Bằng không, trong khoảng thời gian này nàng đã có vô số cơ hội.
Thái sơ thần quả, còn có huyền đan mà mỗi một viên đều đủ để kinh hãi thế tục đều đang nói cho hắn biết, Thải Chi đã sớm biết bọn họ đến đây. Có lẽ bắt đầu từ một năm trước nàng đều đã yên lặng nhìn bọn họ.
- Ta biết.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói. Từ lần đầu tiên khi Vân Triệt ngăn Thải Chi lại, nàng đã biết Thải Chi không phải thật sự muốn giết nàng. Bởi vì khí tức mới vừa rồi Thải Chi phóng thích ra đã gần như có thể so sánh được với Khê Tô năm đó, nếu như Thải Chi thật sự muốn giết mình, Vân Triệt vốn không có khả năng ngăn cản được.
Có lẽ nàng chỉ muốn nhận được câu trả lời mà sâu trong lòng nàng muốn nghe thấy từ trên người Vân Triệt mà thôi.
Hai tay Thiên Diệp Ảnh Nhi khoanh trước ngực, giọng nhàn nhạt:
- Hỏi ngươi một vấn đề, ngươi cố hết sức che chở ta ở trước mặt nàng, thật sự chỉ vì ta là công cụ và lô đỉnh?
- Không phải vậy sao?
Vân Triệt thu hồi thái sơ thần quả và không gian tinh thạch.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi không nói lời nào nữa.
Vân Triệt thoáng liếc mắt, nói:
- Còn có một nguyên nhân. Ngươi còn là một món đồ chơi không tệ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nở nụ cười rất nhẹ, hơi nhẹ nhàng nói:
- Chỉ “Không tệ” thôi sao? Đối với nam nhân các ngươi mà nói, ta chính là đồ chơi tốt nhất trên đời này, không ai có thể so, càng không có ai thay thế được. Công cụ và lô đỉnh đều có thể bỏ qua, nhưng đồ chơi giống như ta sẽ khiến cho người ta muốn dừng mà không được.
- A.
Vân Triệt khinh thường xì mũi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nheo mắt, giống như u oán:
- Ta ngược lại hy vọng, về sau khi ngươi đùa bỡn đồ chơi có thể đừng thô bạo như vậy. Nếu không cẩn thận chơi hỏng rồi, cho dù tương lai ngươi giẫm toàn bộ thần giới ở dưới chân cũng không tìm được vật thay thế.
- Hay vẫn nên nói, nam nhân các ngươi đều là sinh vật thô bạo thấp kém?
Vân Triệt liếc xéo nàng, lạnh lùng nói:
- Ngươi sẽ không biết, bởi vì ngươi sẽ không còn có nam nhân khác.
Mắt đẹp của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi nheo lại:
- Hả? Ngươi nói có thể không được tính!
Vân Triệt đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng từ gáy ngọc như tuyết nhung của nàng thong thả lướt đến trước ngực nàng:
- Đời này của ngươi đều khó có khả năng thoát khỏi trong bàn tay ta, một điểm này ta thật xác định.
- Vậy sau khi ngươi chết thì sao?
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười như không cười.
- ... Ta sẽ không chết trước mặt ngươi.
Ngón tay dời khỏi trên người nàng, Vân Triệt xoay người, lạnh lùng đi xa.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không lập tức đi theo, nhìn bóng lưng đi xa dần của Vân Triệt, nàng cúi đầu nói một câu mà kể cả gió nhẹ đều không thể nghe thấy được:
- Nhớ kỹ lời ngươi nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment