.
._811__2" class="block_" lang="en">Trang 811# 2
Chương 1623: Thiên cô hồng hộc
Chương 1623: Thiên cô hồng hộc
Chương 1623: Thiên cô hồng hộc
P/s: thiên - trời; cô - cô độc, chỉ có một
Hồng hộc - thiên nga, cũng chỉ người có chí hướng cao rộng. Ý nghĩa tên chương sẽ được tác giả giải đáp ở chương sau
Thái sơ thần cảnh.
Thế giới màu xám trắng, hai bóng dáng nữ tử yểu điệu mà đứng có vẻ đặc biệt đáng chú ý, lại có phần không hợp nhau.
- Xác định là nơi này sao?
Hạ Khuynh Nguyệt lơ lửng giữa không trung, mắt đẹp hơi cúi xuống. Mặt đất nơi này hoang tàn khắp nơi. Mà có thể phá hủy mặt đất thái sơ thần cảnh thành như thế, chỉ có lực lượng ở cấp bậc Thần Chủ.
Tuy rằng dấu vết hủy diệt này nhìn thấy ghê người, nhưng hơi tập trung, hiển nhiên, trận ác chiến cấp bậc Thần Chủ kia không kéo dài lâu lắm... Không, phải là nói quá ngắn, rất có thể trong thời gian vài giây ngắn ngủi đã kết thúc.
Liên Nguyệt không hề chần chừ nói:
- Thưa chủ nhân, tỳ nữ đã dùng bí pháp nhiều lần xác nhận, thật đúng là nơi này. Vết máu lưu lại cũng xác nhận là máu của người thủ hộ Trụ Thiên.
Hạ Khuynh Nguyệt thoáng nghĩ, sau đó nói:
- Bên chỗ Trụ Thanh Trần có biến hóa gì không?
Liên Nguyệt trả lời:
- Cũng không có tiến triển. Tin tức vẫn là vào bảy tháng trước thái tử Trụ Thiên thí luyện bị thương nặng ở thái sơ thần cảnh, đang bế quan an dưỡng, bất cứ kẻ nào không được quấy nhiễu.
- Kể cả huynh đệ tỷ muội của hắn cùng với người thủ hộ đều không thể thăm hỏi, đúng không?
Liên Nguyệt ngẫm nghĩ, nói:
- Hình như thế.
Hạ Khuynh Nguyệt nhắm mắt, hồi lâu không nói gì.
Liên Nguyệt khẽ ngước đầu, không hiểu nói:
- Chủ nhân, người thủ hộ Trụ Thiên ngã xuống cũng không phải là chuyện quá lớn đối với Nguyệt Thần giới ta, vì sao chủ nhân phải dời tôn thân tới xác nhận chuyện này?
“...” Yên tĩnh đáng kể, Hạ Khuynh Nguyệt mở mắt đẹp, chiếu ra hai tử mang băng hàn:
- Người giết người thủ hộ Trụ Thiên kia là Vân Triệt.
- Cái gì!?
Liên Nguyệt ngẩng phắt đầu, không thể tin, phản ứng đầu tiên đó là thính giác của mình xuất hiện lệch lạc.
Người thủ hộ Trụ Thiên là tồn tại như thế nào, mà Vân Triệt... cho dù hắn thật sự đã đến nơi này, lại làm sao có khả năng giết được một người thủ hộ Trụ Thiên.
Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên khẽ nói nhỏ:
- Giết Khư Uế, giết một người thủ hộ, Trụ Thanh Trần lại vẫn chưa chết... cũng khó trách, đã gặp được, sao hắn có khả năng bỏ qua một cơ hội trả thù tuyệt hảo như thế chứ.
Cánh môi Liên Nguyệt khẽ nhếch, nhất thời ngơ ngác.
Đổi lại là bất cứ kẻ nào, đoán chừng đều không thể lý giải nổi câu nói “Vân Triệt giết người thủ hộ Trụ Thiên”.
Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên nói:
- Liên Nguyệt, ngươi đi đi. Đừng để ý đến chuyện bên cạnh Trụ Thiên nữa, toàn lực điều tra [Hai người kia], ta sẽ đi ngay bây giờ.
- Dạ.
Liên Nguyệt lên tiếng trả lời, vừa định đứng dậy, chú ý tới phương hướng ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt nhìn tới, theo bản năng hỏi:
- Chủ nhân, ngài...
- Ta còn cần làm chuyện khác.
- Vâng, tỳ nữ cáo lui.
Liên Nguyệt rời đi, Hạ Khuynh Nguyệt đứng dậy, bay thẳng đến chỗ sâu của thái sơ thần cảnh... cũng là nơi hiểm địa lớn nhất của toàn bộ hỗn độn.
Nơi cực sâu của thái sơ thần cảnh, nơi được rất nhiều ghi chép lại đoán rằng là trung tâm của thái sơ thần cảnh --
Vực sâu không đáy!
Vực sâu muôn vàn dặm, sương mù màu xám vĩnh hằng muôn vàn dặm.
Bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi rơi xuống, đối mặt với thế giới đáng sợ chôn diệt tất cả, quy tất cả về không còn này, nàng thân là Nguyệt Thần đế, nhỏ bé như một hạt bụi trần.
Bước chân của nàng chậm rãi tiến về trước, cho đến sát bên cạnh nơi đáng sợ này, sương mù không tiếng động lơ lửng lượn lờ dưới chân nàng, lại tiến về trước một bước nữa, nàng sẽ rơi vào vực sâu, hóa về không còn... cho dù nàng là Nguyệt Thần đế.
Trong lịch sử thần giới đã từng có vô số người muốn thăm dò sự huyền bí của nó. Mà người có thể xâm nhập vào nơi đây không ai không phải là nhân vật đứng ở trên đỉnh huyền đạo. Nhưng một khi rơi vào trong đó, cho dù vật sống, vật chết, kể cả khí tức, ánh sáng đều hoàn toàn chôn diệt, vô tung vô ảnh.
Trong “Vực sâu không đáy” này rốt cuộc cất giấu cái gì, lại vì sao mà tồn tại, không có ai biết được. Cho dù từ thời đại chư thần thượng cổ đều chưa từng có người biêt.
Một ngày...
Hai ngày...
Ba ngày...
Hạ Khuynh Nguyệt yên tĩnh đứng thẳng ở bên cạnh vực sâu không đáy, đôi tròng mắt cũng bị chiếu thành màu xám xanh.
Cho đến ngày thứ bảy, nàng cuối cùng xoay người, không tiếng động rời đi.
Lúc rời đi, khóe môi nàng khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhạt rất nhẹ, nhưng vĩnh viễn sẽ không có ai biết.
Trở lại Nguyệt Thần giới, từ bên ngoài Thần Nguyệt thành nàng đã nhận ra vài khí tức không thuộc về Nguyệt Thần giới nhưng vẫn không hề lưu lại, càng không liếc nhìn một lần, trực tiếp trở lại tẩm cung của mình.
Rất nhanh, Cẩn Nguyệt vội vàng báo lại:
- Chủ nhân, ngài cuối cùng đã về... Giới Vương mới nhậm chức của Lưu Quang giới Thủy Ánh Nguyệt và tiền Giới Vương Thủy Thiên Hành đã chờ ở ngoài Thần Nguyệt thành mấy ngày, cầu xin thăm Thủy Mị Âm bị giam ở nguyệt ngục thứ bảy.
- Đánh ra đi.
Hạ Khuynh Nguyệt không quay đầu, trả lời chỉ có ba chữ vô cùng lạnh lùng.
“...” Cẩn Nguyệt hơi ngẩn ra, nỗ lực giấu không đành lòng dưới đáy lòng, đáp lời:
- Dạ.
Hạ Khuynh Nguyệt lại nói:
- Nói cho bọn họ biết, mình làm ra chuyện ngu xuẩn, sẽ phải thành thật tử tế gánh vác hậu quả. Trong ngàn năm này, Thủy Mị Âm đừng mong rời khỏi nguyệt ngục nửa bước, bọn họ cũng đừng vọng tưởng có thể nhìn thấy nàn.
- Lần này chính là đánh bọn họ ra. Nếu như lần sau còn dám đến quấy nhiễu... ta sẽ tự mình phế đi một chân của Thủy Mị Âm kia.
- ... Dạ, tỳ nữ đi truyền lời.
Cẩn Nguyệt vội vàng lên tiếng trả lời, nhanh chóng lui ra.
Chuyện vì năm đó Lưu Quang giới che giấu ma nhân Vân Triệt bị Nguyệt Thần giới phát hiện, mặc dù được Trụ Thiên thần đế cầu tình, nhưng vẫn rơi vào trừng phạt Thủy Thiên Hành bị phế, Thủy Mị Âm bị giam cầm ở Nguyệt Thần giới ngàn năm, đây đã là chuyện thiên hạ đều biết, dẫn tới vô số thổn thức.
Càng nhiều người thở dài không phải là kết cục của Thủy Thiên Hành mà là vận mệnh của Thủy Mị Âm. Nữ tử có Vô Cấu thần hồn trời ban, cả đời mang theo vầng hào quang diệu thế này, sau Thiên Diệp Ảnh Nhi lại được đội lấy cái tên “Thần nữ”, nàng vốn nên có tương lai chói mắt vô tận, lại vì suy nghĩ sai lầm, che chở cho ma nhân bị tất cả các Vương giới đều đuổi giết mà rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Có thể tưởng tượng, lấy ngoan tuyệt của Nguyệt Thần đế đối với Vân Triệt, vận mệnh của Thủy Mị Âm ở Nguyệt Thần giới nhất định sẽ không quá tốt... thậm chí rất có thể sẽ thê thảm làm cho người ta không muốn suy nghĩ.
...
...
Bắc thần vực.
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi cùng đi. Lúc trước vì man hoang thần tủy mà trong lúc vô tình bọn họ chọc phải hai tổ ong vò vẽ cực lớn của bắc thần vực, không thể không tạm thời rời đi, lần này lại một lần nữa hiện thân ở bắc thần vực, chỉ cách không đến hai mươi tháng, nhưng trên người lại không nhìn thấy kinh hoàng gì.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Không đi Thiên Hoang giới nhìn tiểu nha đầu kia sao? Lỡ như phát hiện tiểu nha đầu kia với cả Thiên Cương Vân tộc đều bị người diệt sạch sẽ, đây chẳng phải lại quá mức hoàn mỹ.
- Không cần.
Vân Triệt hờ hững đáp lại.
Hắn biết rõ, đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi mà nói, ngược lại thật sự ước gì Vân Thường đã chết thì tốt.
Chỗ bọn họ đang đứng là một tinh giới mây đen vĩnh viễn bồng bềnh lơ lửng, có khí tức hắc ám cực kỳ nồng đậm, lại còn hơn cả Thiên Hoang thần giới.
Không hề nghi ngờ, nơi này là một tinh giới thượng vị của bắc thần vực.
Vân Triệt cũng không biết tên của tinh giới này, chính là trên đường tới đây. Nếu nhất định phải tìm một lý do đặt chân tới nơi đây, vậy đại khái chính là lúc tới gần, hắn nhận thấy được có một lượng lớn huyền giả và khí tức đang tập trung về phía tinh giới này.
Mà hắn muốn đi đâu, muốn làm cái gì, từ đầu đến cuối Thiên Diệp Ảnh Nhi đều không hề hỏi tới, giống như hoàn toàn không quan tâm.
Đón gió lạnh nặng nề, tay áo của Vân Triệt thoáng bị mang lên, lưu âm thạch trên cổ không ngừng đụng chạm vào làn da hắn, cho hắn duy nhất lại là lo lắng khoan tim nhất.
Ba năm, nếu như Vô Tâm còn sống, con bé đã mười bảy tuổi rồi... Hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ con bé trưởng thành, duyên dáng yêu kiều cỡ nào.
Ba năm... rất ngắn.
Nhưng đối với Vân Triệt mà nói lại dài dòng hơn bất kỳ một ba năm nào trong đời.
Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn vốn có thể lại có trăm năm, ngàn năm... Nhưng hắn không chờ được, hoàn toàn không chờ được. Hận lệ tràn ngập mỗi một giọt huyết dịch toàn thân kia trước khi triệt để bùng nổ, phát tiết, mỗi một ngày, từng khoảnh khắc, hắn đều giống như đi trong một tầng sâu nhất, u ám nhất, phủ kín kim độc bụi gai trong vực sâu địa ngục.
Ầm rầm!
Một tiếng vang thật lớn, một ngọn núi thấp trước mặt gãy ngang, tiếng đánh nhau kịch liệt theo gió truyền đến, xen lẫn với tiếng rít gào luống cuống phẫn nộ của huyền thú hắc ám.
Phía trước chiếu ra mấy bóng đen vĩ đại, rõ ràng là năm con huyền thú hắc ám toàn thân tối đen, chiều cao trăm trượng, có hàm răng kỳ dị, trên thân bùng nổ ra khí tức hắc ám Thần Vương cảnh.
Giữa chúng nó là hai bóng dáng nhân loại có vẻ vô cùng nhỏ bé. Một nam một nữ, đều hơi trẻ tuổi, có quần áo và khí tức gần giống, huyền khí huy động trong tay cũng cực kỳ phi phàm, tu vi càng cao tới Thần Vương cảnh.
Tất cả đều đang hiển lộ rõ ràng thân phận của hai người này cực kỳ không tầm thường.
Nhưng bọn họ đang gặp phải có lẽ là hiểm cảnh tuyệt vọng nhất cả đời này.
Lấy thực lực của bọn họ, nếu chỉ đối mặt với một con, có thể thoải mái toàn thân mà lui, thậm chí còn có thể liên thủ đánh bại. Nhưng đồng thời gặp phải năm con, hai người bị áp chế triệt để dưới ma trảo và răng nanh của năm con huyền thú nổi giận, mỗi một giây đều cực kỳ nguy hiểm, thương tổn trên người càng ngày càng nhiều, hy vọng chạy trốn đã gần như tuyệt diệt.
Lúc này, bọn họ liếc nhìn thấy Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đang bay vút không trung mà qua, hai người chấn động tinh thần, trong mắt chợt hiện lên hy vọng.
Nam tử kêu rên một tiếng, giữa lúc thống khổ chống đỡ kiệt lực phát ra tiếng gầm lên khàn khàn:
- Hai vị bằng hữu! Tại hạ La Ưng con trai Giới Vương Thiên La giới cùng với vương muội tới đây thăm dò... Ưm! Cầu hai vị ra tay tương trợ, hai huynh muội chúng ta nhất định sẽ chân thành cảm tạ!
Nữ tử cũng theo sát phát ra tiếng kêu to kích động:
- Khẩn cầu hai vị ra tay cứu giúp... Thiên La giới ta nhất định sẽ không phụ công ơn của hai vị.
Bọn họ nhanh chóng báo ra thân phận của mình. Thiên La giới, bắc thần vực không ai không biết là một trong những tinh giới thượng vị, con của Giới Vương tinh giới thượng vị, thân phận của bọn họ cao quý không cần nói cũng biết. Mà nếu như thật sự có thể cứu bọn họ, phải là một nhân tình lớn cỡ nào.
Nhưng... Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi lại ngoảnh mặt làm ngơ, kể cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn về phía này, vẫn duy trì tốc độ như trước xẹt qua không trung, nhanh chóng đi xa.
Hy vọng hiện ra nháy mắt tan biến vô tình, gương mặt kích động của La Ưng lập tức vặn vẹo thành tuyệt vọng, trong miệng phát ra tiếng thét lên như phát tiết:
- Khốn nạn!!
Xoẹt!!
Mà trong nháy mắt này, bầu trời bao la âm u đột nhiên hiện lên ánh sáng.
Năm đường kiếm quang màu tím như trời giáng lôi đình, một chớp mắt xuyên suốt năm con mãnh thú Thần Vương, lôi điện phá nát nháy mắt quấn quanh toàn thân, hoàn toàn đánh khựng thân thể vĩ đại thậm chí cả lực lượng của chúng nó.
Xoẹt rẹt!
Lúc hai huynh muội triệt để ngơ ngác, lôi quang đột nhiên lóe lên, tiếng xé rách không hề chói tai như vậy, nhưng trong một khoảnh khắc đã vô tình cắt xé thân thể Thần Vương của năm con mãnh thú.
Rầm --
Thân thể vĩ đại như núi ngã xuống, nhưng không hề có một chút bọt máu văng ra.
Vào lúc này một bóng người cũng chậm rãi từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt hai huynh muội La thị còn kinh hồn chưa định, tử kiếm mang sau lưng còn phát ra tiếng rít rất nhỏ, lại đặc biệt run hồn.
Đây là một nam tử thân hình cao to, một thân áo xanh đơn giản, mặt như bạch ngọc, tuấn dật phi thường, vẻ ngoài cực kỳ trẻ tuổi, nhưng khí chất khí độ lại làm cho người ta có cảm giác như tiên phong đạo cốt.
Khuôn mặt của hắn bình thản, hai mắt giống như mang theo ý cười trấn an. Khí chất khí độ cả người đã không thể dùng thanh nhã để hình dung, mà giống như dị nhân đã vượt qua phàm tâm phàm trần, đứng ở ngoài trần thế.
Một chớp mắt diệt sát năm con huyền thú Thần Vương khiến cho bọn họ rơi vào tuyệt vọng, tu vi bực này có thể nói kinh hãi thế tục. La Ưng nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng thi lễ nói:
- Cảm tạ tiền bối trượng nghĩa ra tay, đại ân cứu mạng không gì báo đáp...
- A!
Hắn còn chưa dứt lời, bên người lại đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của nữ tử. La Ưng liếc mắt, vừa định trách cứ, lại phát hiện hai mắt nàng trợn trừng, bàn tay che miệng, ánh mắt nóng bỏng đang run run không thôi:
- Ngươi... ngươi là... ngươi là...
Được cứu vớt ở trong tuyệt cảnh, La Ưng dưới kinh hồn còn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt của nam tử áo xanh, lúc này ánh mắt chuyển qua, hai mắt của hắn lập tức phóng đại giống như vương muội, sau đó thân thể đột nhiên run rẩy lên.
Chính là lần này không phải bởi vì tuyệt vọng mà là do kích động vô tận và khó có thể tin:
- Ngươi... chẳng lẽ... chẳng lẽ là... Cô... Cô Hộc công tử!?
Nam tử áo xanh cười cười, từ chối cho ý kiến, nhưng đột nhiên chuyển mắt nhìn về phía Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi rời đi, giọng nói trong suốt hoàn toàn không hợp với thế giới hắc ám truyền thẳng tới không gian chỗ hai người:
- Nếu như thực lực bản thân không đủ, hoặc vì oán thù riêng với người khác, không ra tay còn coi như đương nhiên.
- Hai người bọn họ gặp phải kiếp nạn huyền thú, các ngươi thân mang lực lượng Thần Quân, trong nháy mắt đã có thể giải cứu, đã thấy chết không cứu, hờ hững rời đi, chẳng phải làm bẩn uy nghi bậc Thần Quân.
- Thiên quân thịnh hội lần này, sợ rằng sẽ không hoan nghênh khách nhân như hai vị.
Giọng nói lọt vào tai, ở toàn bộ bắc thần vực đều khó tìm được giọng nói trong suốt như thế. Thân phận của chủ nhân giọng nói này càng tượng trưng cho huyền giả một thế hệ ở bắc thần vực cùng với thần thoại ở một phạm vi không người có thể siêu việt.
Nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi đừng nói dừng lại xoay người, kể cả vẻ mặt đều không hề thay đổi, đoán chừng phản ứng khi nghe được con chuột ở ven đường kêu to còn lớn hơn.
Còn Vân Triệt lại chân mày vừa động, tròng mắt hơi híp lại, thân hình dần dần dừng lại.