Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1622 - Chương 1624: Đứng Đầu Thiên Quân

. ._812__1" class="block_" lang="en">Trang 812# 1

 

 

 

Chương 1624: Đứng đầu thiên quân

Chương 1624: Đứng đầu thiên quân



Chương 1624: Đứng đầu thiên quân
Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng dừng lại theo, mí mắt cụp xuống, lười nhác vô lực nhìn hắn.
Ánh mắt liếc xéo nhìn nam tử áo xanh kia. Ánh mắt và giọng nói của hắn đều trong suốt, khí chất càng siêu trần lỗi lạc, cho dù người của ba phương thần vực gặp được chắc chắn đều không thể tin nổi đây chính là một ma nhân của bắc thần vực.
Sau khi liếc mắt quét qua, Vân Triệt đột nhiên nói:
- Đi theo bọn họ.
- Đã đợi không kịp?
Eo nhỏ của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi đảo.
Vân Triệt chậm rãi nói;
- Bị động chờ chung quy vẫn còn quá chậm. “Thiên quân thịnh hội” trong miệng người nọ nghe dường như không tệ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười như không cười:
- Thật sự không tệ. Nếu ta đoán không sai, thiên quân thịnh hội theo như lời hắn đại khái chính là đại hội Thần Quân mỗi trăm năm một lần, chỉ có Thần Quân dưới mười giáp mới có tư cách tham dự.
Thần Quân mười giáp trở xuống... Nói cách khác, chỉ có Thần Quân cực kỳ trẻ tuổi thuộc vào hàng ngũ “Bắc vực thiên quân bảng” kia mới có tư cách tham dự. Hiển nhiên là vũ đà thuộc về “Thiên quân” diệu thế này.
Cánh môi tươi đẹp của Thiên Diệp Ảnh Nhi nhẹ nhàng vểnh lên, sâu xa nói:
- Mặt khác, ta từng nghe nói tên của người kia.
- ... Thật không.
Vân Triệt liếc mắt nhìn nam tử áo xanh kia thêm một lần.
Lấy tính cách đã từng miệt thị tất cả của Thiên Diệp Ảnh Nhi, lại sẽ biết tên của người bắc thần vực... có thể nghĩ thân phận của hắn cũng không giống với tầm thường.
- Đừng quá mức kinh ngạc. Cho dù tin tức giữa ba phương thần vực với bắc thần vực bế tắc như thế nào, một vài nhân vật động tĩnh quá lớn luôn biết được chút ít.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhàn nhạt nói:
- Tuy rằng hắn chỉ là nhân vật trẻ tuổi, nhưng các đại Vương giới của đông thần vực, nam thần vực rồi đến tây thần vực chắc đều biết đến tên của hắn. Giống như ba Vương giới của bắc thần vực nhất định đều biết đến tên của ngươi.
- So sánh ta với hắn?
Vân Triệt không chút biểu tình phun ra mấy chữ.
Phượng mâu của Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc xéo:
- Ngươi thật sự không so được với hắn. Danh vọng của hắn ở bắc thần vực còn lớn hơn ngươi ở đông thần vực rất nhiều.
Vân Triệt: “...”
- Nhất là ba năm trước, hắn trừ bỏ không thảm như ngươi, không chật vật như ngươi, bất cứ một phương diện nào đều thắng ngươi không biết bao nhiêu lần, kể cả nữ nhân đều nhiều hơn ngươi.
Vân Triệt đột nhiên đưa tay, nâng cằm như ngọc trắng không tỳ vết của nàng lên:
- Phải không? Đồ chơi của hắn cũng dùng tốt giống như ngươi sao?
Một ngón tay ngọc của Thiên Diệp Ảnh Nhi thong thả gạt tay của hắn ra, lông mi dài khẽ khép lại, giống như cười giống như cao giọng:
- Thế thì không có. Nam nhân biến cả Long hậu thần nữ thành đồ chơi dưới háng, về điểm này ngươi ngược lại thật sự thế gian vô song, rơi vào kết cục như hôm nay đều rất tiện nghi cho ngươi.
Giọng Vân Triệt lạnh xuống:
- Thần Hi không phải là Long hậu, lại càng không phải là đồ chơi, chỉ có ngươi thôi!
- Không phải ngươi muốn đi theo mấy người kia sao? Bọn họ đã đi xa.
- Hừ!
Vân Triệt xoay người bay lên, giấu kỹ khí tức, không tiếng động mà đi.
Huynh muội La thị tiêu hao rất lớn, nhưng bởi vì huyền công bọn họ tu luyện cực thiên về phòng ngự, thương thế cũng không phải quá nặng. Có lẽ hướng đi của nam tử áo xanh kia giống với bọn họ, sau khi cứu bọn họ đã đi cùng.
- Tại hạ Thiên La giới La Ưng, đây là vương muội... tiểu muội La Vân, đại ân cứu mạng lần này, thật sự không biết... dùng cái gì báo đáp.
La Ưng một lần nữa nói cảm tạ, nhưng càng nhiều không phải là cảm kích mà là kích động với sợ hãi.
- Ngươi... ngươi thật sự là... Cô Hộc công tử sao?
Hai mắt La Vân mù sương, đã một lúc lâu đi qua, nàng lại vẫn như chưa tỉnh lại từ trong mộng, kể cả sợ hãi với tuyệt vọng mới vừa rồi đều đã không biết quên đi nơi nào.
Nam tử áo xanh mỉm cười nói:
- Đúng là tại hạ. Hai vị khách quý Thiên La vì xem thiên quân thịnh hội mà đến, cũng lại gặp phải tai họa ở Hoàng Thiên giới ta, đây là lỗi của Hoàng Thiên giới ta. Hai vị không trách đã là ân huệ, không cần cảm tạ.
La Ưng nhi tử Giới Vương thượng vị địa vị cao quý, ở trước mặt nam tử áo xanh lại kích động đến nói năng hơi lộn xộn, không hề có khí thế uy nghi như trong ngày thường:
- Không không, có thể được Cô Hộc công tử cứu giúp, đây không phải là tai họa mà là mệnh trời... Cả đời hai huynh muội chúng ta kính ngưỡng Cô Hộc công tử, đến thiên quân thịnh hội này, nguyện vọng lớn nhất chính là có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của Cô Hộc công tử, không nghĩ tới, thế mà lại.... có thể được kỳ duyên như thế.
La Vân gật đầu giống như gà con mổ thóc, đôi mắt thủy chung chớp cũng không chớp nhìn nam tử áo xanh.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Hoàng Thiên giới, quả thế. Thật sự là hắn không thể nghi ngờ.
- Đứng đầu tinh giới thượng vị bắc thần vực, tinh giới hạng nhất dưới Vương giới?
Vân Triệt hơi híp mắt.
Vài năm này, Thiên Diệp Ảnh Nhi nói cho hắn biết tin tức về bắc thần vực cũng không nhiều... bởi vì chính nàng cũng không biết được bao nhiêu, nhưng đã từng đề cập đến cái tên “Hoàng Thiên giới” này.
Dưới Vương giới, Hoàng Thiên hạng nhất.
Hắn lại không nghĩ tới, bản thân tùy tiện chọn phương hướng thế mà lại đặt chân đến tinh giới hạng nhất bắc thần vực này.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Hắn tên là Thiên Cô Hộc, con út của Giới Vương Hoàng Thiên giới, nếu chỉ có thân phận này còn không xứng để cho ta biết.
Thế gian đều yến tước, chỉ có ta thiên nga... Vân Triệt khinh thường cười, tên này lộ ra một luồng cuồng ngạo miệt thị thiên hạ, có khác biệt rất lớn với vẻ ngoài của hắn.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:
- Ngươi một chiến thành danh ở đại hội huyền thần đông thần vực, hắn cũng giống như thế. Đại khái năm trăm năm trước, trong “Đại hội huyền thần” của bắc thần vực, hắn một đường đều toàn thắng, vả lại trận chiến cuối cùng, hắn ở dưới tình thế xấu tu vi thấp hơn hai tiểu cảnh giới, lấy tư thái nghiền áp chiến thắng đối thủ, một trận chiến phong thần.
- Huyền lực bước vào thần đạo, muốn đạt thành nghiền áp trong cùng cấp, trong tỷ không có một. Mà có thể thấy xu thế kém hơn hai tiểu cảnh giới nghiền áp đối thủ, kia có thể nói là người con của kỳ tích của huyền đạo. Ở bắc thần vực hiện giờ, người có thể có thành tựu như thế, cũng chỉ có một mình Thiên Cô Hộc.
- Châm chọc chính là, ở bắc thần vực ra nhân vật đương đại bậc này, một thế hệ này của đông thần vực, sợ rằng Lạc Trường Sinh Quân Tích Lệ đều không làm được.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn chằm chằm vào Vân Triệt:
- Ngoại trừ ngươi và Thủy Mị Âm hai ngoại tộc này, hừ, truyền thừa Tà thần và Vô Cấu thần hồn, vốn là khác lạ không nên xuất hiện ở thời đại này!
- Chính là một Thần Quân cấp bảy mà thôi.
Vân Triệt lạnh lùng nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Chính là? Đây chính là Thần Quân chưa tròn mười giáp, đứng đầu bắc vực thiên quân bảng hiện giờ. Tuy rằng không thể so sánh với ta năm đó, nhưng so sánh với ngươi cùng nổi danh thiên hạ ba năm trước... ngươi chính là kể cả một ngón chân đều kém hơn hắn.
Vân Triệt lạnh lùng cười:
- A, Vân Triệt của ba năm trước? Kia chẳng qua chỉ là phế vật hồn nhiên ngu xuẩn, cứu người đáng chết, hại chết chí thân! Vì sao phải lấy phế vật đã chết ra so sánh.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn hắn, nói:
- Ở trong cùng cấp, Thiên Cô Hộc có thể coi là vô địch tuyệt đối, nghe nói ở cảnh giới Thần Quân cũng có thể nghiền áp hai tiểu cảnh giới, địch nổi đối thủ ba tiểu cảnh giới.
- Nói cách khác, nếu như truyền thuyết không sai, hiện giờ hắn Thần Quân cấp bảy có lẽ có thể địch nổi Thần Quân cấp mười, so sánh với tu vi, đây mới là chỗ kinh thế nhất của hắn. Kể cả Thiên Diệp Phạm Thiên lão cẩu kia cũng không chỉ một lần đề cập đến Thiên Cô Hộc của bắc thần vực, nói sau khi hắn thành tựu Thần Chủ nếu như vẫn có thể nghiền áp được cảnh giới giống như vậy, như thế tương lai rất có thể sẽ trở thành nhân vật nguy hiểm nhất của bắc thần vực.
Vân Triệt không hề phản ứng lại.
Thiên Diệp Ảnh Nhi sâu xa nói:
- Đáng tiếc thay, ở cùng với ngươi ba năm, hiện giờ lại nhìn thấy Thiên Cô Hộc, chẳng qua chỉ thế mà thôi.
Thần Quân cấp bảy mười giáp, vả lại là Thần Quân cấp bảy có thể địch nổi Thần Quân cấp mười.
Vị trí đứng đầu bắc vực thiên quân bảng, cũng không hề nghi ngờ là người đệ nhất một thế hệ này của bắc thần vực.
Kể cả thế hệ trẻ tuổi của Vương giới ba phương thần vực đều biết đến tên.
Bất kỳ một vầng hào quang nào đều chói mắt đến làm cho người ta hiếm mà không dám đi chú mục.
- Rất tốt.
Vân Triệt gật đầu.
Không sai, thân phận và thành tựu của người này, hắn rất hài lòng.
- Mảnh đất này đã có Vân Triệt, vậy không cần Thiên Cô Hộc gì.
Nghe được lời nói bên tai, Thiên Diệp Ảnh Nhi yên lặng liếc nhìn Vân Triệt.
Hắn ba năm trước vĩnh viễn không có khả năng nói ra câu nói này.
- Cô Hộc công tử, hai người vừa rồi thật sự là Thần Quân?
La Ưng hỏi nam tử áo xanh. Một đường đồng hành, kích động trong lòng cuối cùng có phần bình ổn, đối mặt với nhân vật thần thoại gần trong gang tấc, lại không hề kiêu căng ngạo mạn, hắn cũng bắt đầu tự tại rất nhiều.
Thiên Cô Hộc nói:
- Không sai. Hai người đó đều là Thần Quân cấp bảy.
- A!
La Ưng với La Vân đồng thời cả kinh.
Cho dù ở tinh giới thượng vị, Thần Quân cũng là tồn tại siêu nhiên gần với Đại Giới Vương. Mà hai người kia lại đều là Thần Quân, vả lại là Thần Quân cấp bảy gần tới hậu kỳ!
Ở toàn bộ Thiên La giới bọn họ, Thần Quân đã ngoài cấp bảy cũng có số lượng không vượt qua mười ngón tay.
- Vậy... Cô Hộc công tử có nhận ra được bọn họ?
La Ưng hỏi.
Thiên Cô Hộc lắc đầu:
- Không biết. Có thể là giới chủ của tinh giới trung vị nào đó.
Thần Quân cấp bảy, nhân vật cấp bậc này, nếu như xuất thân tinh giới thượng vị, hắn không có khả năng không biết được. Nhưng hai Thần Quân hoàn toàn xa lạ, cũng chỉ có thể đến từ tinh giới trung vị.
Mà ở tinh giới trung vị, không hề nghi ngờ Thần Quân chính là vương.
Nói đến bốn chữ “Tinh giới trung vị”, kính sợ đối với hai chữ “Thần Quân” ở trong mắt huynh muội La thị lập tức phân tán đi hơn phân nửa.
Bọn họ là đời sau của Giới Vương tinh giới thượng vị, phụ thân của bọn họ là Thần Chủ kiêu ngạo. Cho nên, nếu như là Thần Quân của tinh giới thượng vị, bọn họ tuyệt đối sẽ không mất đi cấp bậc lễ nghĩa, thậm chí sẽ không có gan xen vào.
Nhưng nếu như là Thần Quân của tinh giới trung vị... cho dù là Thần Quân hậu kỳ, bọn họ đều có thể ngạo nghễ nhìn tới.
Đây chính là chênh lệch của cấp bậc tầng lớp.
- Thì ra là thế.
La Ưng gật đầu.
- Hừ, thân là Thần Quân, thế mà thấy chết không cứu... quá ghê tởm.
La Vân oán hận nói.
Thiên Cô Hộc chậm rãi nói:
- Người có thể làm Thần Quân đều là trời ban cho. Giơ tay có thể cứu mạng người khác, lại hờ hững rời đi, hành động này không khác gì giết người.
Hắn than nhẹ một tiếng:
- Cho dù hai người bọn họ có thân phận như thế nào, đều cực kỳ sỉ nhục cái tên Thần Quân.
La Ưng cũng nhíu mày nói:
- Cô Hộc công tử nói rất đúng. Nhân vật bậc này, cho dù thành Thần Quân cũng khiến cho người ta khinh thường!
Lời Thiên Cô Hộc nói khiến mắt La Vân hiện lên ngôi sao, vẻ mặt sùng bái nói:
- Công tử nhân vật như sao trên trời vậy, chẳng những cứu tính mạng của chúng ta, còn đích thân hộ tống chúng ta, quả thật giống như nằm mơ, đều là Thần Quân, bọn họ thật sự kém Cô Hộc công tử quá xa.
La Ưng cười nói:
- Tiểu Vân, lời này nói sai rồi. Người đó vốn uổng phí làm Thần Quân, kể cả tư cách so sánh với Cô Hộc công tử, bọn họ đều không có.
La Ưng vội vàng gật đầu, hỏi:
- Ừm, tam thập bát ca nói đúng. Vậy hai Thần Quân kia cũng là nhân vật trên bắc vực thiên quân bảng sao?
La Ưng nói thẳng:
- Đương nhiên không phải. Trong bắc vực thiên quân bảng phần lớn đều là Thần Quân sơ kỳ, người có thể lấy tuổi mười giáp thành Thần quân cấp bảy, thế gian chỉ có một mình Cô Hộc công tử. Hai người kia cũng là Thần Quân cấp bảy, sao có khả năng đứng vào hàng bắc vực thiên quân bảng, hiển nhiên vì xem hội mà đến.
Thiên Cô Hộc khẽ nâng hai mắt, nhìn về phía trước nói:
- Bắc vực cằn cỗi nhiều tội lỗi, mỗi một khắc đều có vô số sinh linh vì sinh tồn, vì đoạt lợi mà chết, tương lai sẽ càng thêm u ám. Chúng ta những người được vận mệnh chiếu cố, dốc sức tìm kiếm ánh sáng vì tương lai của bắc vực, mới không phụ lực lượng trời ban.
- Mà nhấc tay có thể cứu tính mạng người lại không hề để ý đến, cho dù là Thần Quân cũng không xứng vào Hoàng Thiên khuyết ta!
Nói xong, đôi mắt bình thản của hắn thoáng hiện vẻ lạnh lùng.
La Ưng khen ngợi nói:
- Không hổ là Cô Hộc công tử. Khuyên răn như thế cũng chỉ Cô Hộc công tử mới có thể nói ra được. Thế gian có Cô Hộc công tử là may mắn của bắc vực ta.
Thiên Cô Hộc cười lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng thở dài. Mặc dù hắn đồng hành với huynh muội La thị, chẳng qua chỉ cách vài thước, nhưng lại giống như ở trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau với bọn họ.
La Vân luôn luôn nhìn Thiên Cô Hộc, sau đó lại yên lặng cúi đầu, trước mắt ảm đạm.
Tuy rằng nàng là nữ nhi của Thiên La Giới Vương, nhưng nàng biết, nhân vật giống như Thiên Cô Hộc, xứng đôi với hắn sợ rằng chỉ có kiều nữ thế gian, còn bản thân trừ bỏ xuất thân ra, những cái khác vốn không có tư cách lọt vào mắt của hắn.
Phía sau xa xôi, Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi đảo mắt, sâu xa nói:
- Hóa ra Thiên Cô Hộc này lại vẫn luôn là nhân vật tâm tâm niệm iệm vì tương lai vận mệnh của bắc thần vực, dáng vẻ này so sánh với ngươi năm đó cứu vớt thần giới...
- Câm miệng!
Vân Triệt lạnh lùng quát khẽ, chân mày cũng thoáng trầm xuống.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ nhẹ một tiếng, sau đó giọng nói lại trở nên biếng nhác:
- Mỗi lần khi ngươi ép ta quỳ gối ở trước mặt ngươi, cho tới bây giờ đều không nói hai chữ này.
Vân Triệt: “...”
Nàng lẩm bẩm một tiếng giống như tự nói:
- Hoàng Thiên khuyết, thật là nơi làm cho người ta chờ mong.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment