.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1624" class="block_" lang="en">Trang 812# 2
Chương 1625: Hoàng Thiên khuyết
Chương 1625: Hoàng Thiên khuyết
Chương 1625: Hoàng Thiên khuyết
Hoàng Thiên khuyết, lơ lửng ở trên đỉnh núi cao nhất Hoàng Thiên giới, trong truyền thuyết là nơi gần với cung trời nhất.
Là thánh địa vô số huyền giả bắc vực hướng tới.
Hoàng Thiên khuyết hôm nay lại một lần nữa nghênh đón một ngày náo nhiệt nhất, thịnh đại nhất trong trăm năm.
Vô số huyền giả bắc vực từ bốn phương tám hướng tới, tất cả bọn họ đều đến từ tinh giới khác nhau, trong mây đen không ngừng tràn ngập đã dựng lên hơn mười vạn bóng dáng.
Mặc dù người không nhiều lắm, nhưng lại bao gồm cường giả của hơn phân nửa tinh giới thượng vị và tinh giới trung vị của bắc vực, bất cứ người nào trong đó, hoặc làm đứng đầu một giới, hoặc uy chấn một phương, hoặc xuất thân nổi bật.
Bởi vì hôm nay Hoàng Thiên khuyết cử hành đại hội thiên quân của bắc vực!
Thiên quân, chính là danh hiệu đặc thù thuộc về Thần Quân của bắc thần vực, danh hiệu này chỉ thuộc về Thần Quân có độ tuổi chưa tròn mười giáp ở ngoài Vương giới, là huyền giả trẻ tuổi nhất, cũng có vầng hào quang to lớn nhất, có tương lai và khả năng vô hạn.
Đại hội huyền thần là vũ đài thuộc về huyền giả trẻ tuổi của một phương thần vực, chiếu lên thế gian vô số ngôi sao mới.
Nhưng nhiều ngôi sao sáng ngời như thế, luôn có rất nhiều ngôi sao sẽ dần dần ảm đạm, thậm chí triệt để không còn ánh sáng.
Còn thiên quân lại là mặt trời trên trời cao chân chính của bắc thần vực!
Có thể trong độ tuổi mười giáp thành tựu Thần Quân, thiên phú, tương lai của bọn họ đã không cần hoài nghi. Thần Chủ bắc vực tương lai cũng gần như sinh ra từ trong toàn bộ những người này.
Từng thời đại ở bắc thần vực, bảng thiên quân của bắc vực thiên quân bảng cơ bản đều chừng trăm người. Những cái tên xuất hiện trên đó đều là chúa tể một thời đại của tương lai bắc thần vực.
Cho nên từ trước tới nay bắc vực thiên quân bảng là huyền bảng được chú ý nhất, cũng cao thượng nhất của bắc thần vực.
Mà hôm nay đại hội thiên quân được cử hành ở Hoàng Thiên khuyết, đó là sự kiện chỉ thuộc về thiên quân ở bắc vực.
Bắc vực thiên quân một thế hệ này sẽ triển lãm phong tư của bọn họ ở đây, lúc nổi danh cũng có khả năng thay đổi vận mệnh và tương lai của bọn họ.
Mới vừa sáng sớm Hoàng Thiên Giới Vương Thiên Mục Nhất đã tọa trấn, làm giới chủ của tinh giới hạng nhất dưới Vương giới ở bắc thần vực, thân phận của hắn tôn quý, khí thế quá lớn, còn giỏi hơn tất cả Giới Vương thượng vị khác.
Mà có thể thân ở vị trí này, tu vi Thần Chủ cấp tám của hắn cũng giống như con rồng che thế ở bắc thần vực, nhìn xuống toàn bộ thần vực hắc ám.
Ngồi bên cạnh hai bên hắn là hai nam tử có tư thái không giống nhau.
Người trung niên phía bên phải một thân áo đỏ, sắc mặt lạnh lùng cương nghị, hai mắt mang hung, bất cứ kể nào liếc nhìn thấy hắn đều sẽ không hề nghi ngờ đây là một người có tính nết cực kỳ dữ dằn.
Phía bên trái là một lão giả áo đen, mặt cười tủm tỉm. Trên mặt hắn trải đầy nếp nhăn, da thịt âm trầm quá đáng, mà làm cho người ta liếc mắt chính là ánh mắt của hắn... đôi mắt màu nâu nhạt, tròng mắt cũng hẹp dài như châm, giống như mắt rắn.
Nụ cười của hắn rõ ràng ôn hòa, nhưng kết hợp với ánh mắt của hắn lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đâm thẳng vào xương tủy.
Hai người này đều không phải là người của Hoàng Thiên giới mà là Giới Vương của hai đại tinh giới khác.
Đại Giới Vương của Họa Hoang giới -- Họa Thiên Tinh.
Đại Giới Vương của Thần Mãng giới -- Khuê Xà Thánh Quân.
Hoàng Thiên giới, Họa Hoang giới, Thần Mãng giới, lấy Hoàng Thiên giới đứng đầu, là ba đại tinh giới mạnh nhất dưới Vương giới ở bắc thần vực.
Cũng là tinh giới có quyền phát ngôn và đối diện với ba Vương giới duy nhất ở bắc thần vực.
Địa vị của ba tinh giới ở bắc thần vực tương đương với Thánh Vũ giới, Lưu Quang giới, Phúc Thiên giới ở đông thần vực.
Ba Đại Giới Vương đều có mặt, có thể nghĩ tới coi trọng đối với thiên quân thịnh hội.
Không nói đến tinh giới trung vị, cho dù đều là Giới Vương của tinh giới thượng vị đều không phải cùng một cấp bậc với bọn họ.
Bắc vực thiên quân bảng hiện giờ, trên bảng có tổng cộng một trăm lẻ một người, bất cứ một cái tên nào đều vang vọng bốn phương, từ Giới Vương cho tới phàm linh đều được ghi khắc.
Giờ phút này chín mươi chín vị thiên quân đã vào sân, hấp dẫn lấy ánh mắt của gần như toàn trường. Ánh mắt của ba Đại Giới Vương Hoàng Thiên, Họa Hoang, Thần Mãng đều hoàn toàn đảo qua trên thân chín mươi chín người này.
Thần Quân có độ tuổi chưa đầy mười giáp và Thần Quân tu hành vạn năm mới thành mặc dù đều là Thần Quân nhưng cách biệt một trời, cho dù là ai, kể cả ba Đại Giới Vương đều không cách nào không coi trọng một người nào trong đó.
Khuê Xà Thành Quân híp đôi mắt hẹp dài, cười hề hề nói:
- Nghe nói Bắc Hàn Sơ ba năm trước mới vào bắc vực thiên quân bảng đã bị người làm hại, ngã xuống ở U Khư năm giới. Hiện giờ xem ra xác nhận thật sự không thể nghi ngờ.
- Chính là một Cửu Diệu thiên cung, được trời ban cho một thiên tài cấp thiên quân, nhưng kể cả năng lực bảo vệ đều không có, thật sự chê cười.
Họa Thiên Tinh hừ lạnh một tiếng cực kỳ khinh thường.
Thiên Mục Nhất lại trầm giọng nói:
- Chuyện này không đơn giản như vậy. Cửu Diệu thiên cung tổn hại một thiên quân có thể thay đổi vận mệnh toàn tông trong tương lai, vốn nên giận tím mặt, không tiếc tất cả đi truy cứu đến cùng.
- Nhưng bọn họ lại giấu giếm không tuyên bố chuyện này, càng không có dấu hiệu truy cứu đến cùng, ngược lại giữ kín như bưng. Thiên quân thịnh hội lần này, bọn họ cũng không có ý định đến đây. Đủ loại dấu hiệu, Bắc Hàn Sơ chết rất có thể...
Thiên Mục Nhất không nói thêm gì nữa, đưa tay chỉ lên trời.
Họa Thiên Tinh lại không e dè nói thẳng ra, sau đó trên mặt càng lộ vẻ châm chọc:
- Vương giới sao? Lại trêu chọc đến Vương giới, nói bọn họ ngu xuẩn đều là cất nhắc bọn họ.
Khuê Xà Thánh Quân thủy chung mặt cười tủm tỉm, không biết do hắn quen như thế hay đây là do khuôn mặt của hắn hợp lại mà thành:
- Một thanh niên phù dung sớm nở tối tàn, tuy rằng đáng tiếc, nhưng không phải không có. Thiên quân thịnh hội lần này, lệnh lang vẫn tham dự trong đó sao?
Nói tới chuyện này, trên mặt Thiên Mục Nhất lộ ra ý cười rất nhạt:
- Thánh Quân có gì chỉ giáo khuyển tử sao?
Khuê Xà Thánh Quân nói:
- Ha ha, chỉ giáo thì không dám nhận, chính là có lệnh lang ở đây, các thiên quân khác lại có phong thái gì đáng nói chứ.
- Ngôi sao mặc dù sáng, nhưng sao có thể sáng hơn mặt trời. Theo ý kiến của lão hủ, từ hai trăm năm trước đã nên cho lệnh lang một mình một bảng riêng, ở trên tất cả thiên quân.
- Hừ.
Họa Thiên Tinh hừ nhẹ một tiếng, nhưng không phản bác.
Lời nói này nghe như tâng bốc, nhưng bất cứ kẻ nào nghe được đều sẽ không cảm thấy khoa trương.
Thiên Cô Hộc, sau khi hắn tiến vào bắc vực thiên quân bảng, trong vòng trăm năm một người một ngựa bao trùm ở trên tất cả thiên quân khác. Mà theo thời gian chuyển dời, hắn chẳng những không bị đuổi kịp, ngược lại chênh lệch càng ngày càng lớn...
Bắc vực thiên quân bảng hiện giờ, người xếp hạng thứ hai là nữ nhi của Họa Thiên Tinh Họa Lam Cơ, là Thần Quân cấp năm. Mà Thiên Cô Hộc xếp hạng nhất là Thần Quân cấp bảy... Mà nghe đồn nếu như hắn dốc hết toàn lực có thể địch nổi Thần Quân cấp mười!
Kém một thứ hạng, cách biệt một trời.
Đều là Thần Quân, hắn mặt trời chiếu rọi, các ngôi sao đều u ám.
Thiên Mục Nhất cười to một tiếng:
- Ha ha ha ha, Thánh Quân nói quá lời. Lệnh tôn đều là thiên quân, chính là còn nhỏ tuổi, bằng không thành tựu nhất định không dưới Thiên Cô Hộc.
Khuê Xà Thánh Quân cười một tiếng quái dị:
- Ha ha ha, nếu như thằng nhãi kia không chịu thua kém bằng một nửa lệnh lang, cục xương già ta đây trực tiếp thành tro đều nhận.
Họa Thiên Tinh đột nhiên nói:
- Lời Khuê lão nói đúng một nửa, nhi tử kia của ngươi thật sự không thích hợp so sánh với các thiên quân khác, quá mức chói mắt, che đậy ánh sáng khác cũng không phải là chuyện tốt gì.
Thiên Mục Nhất cười ha ha, thần thái tự nhiên, hiển nhiên đã tính trước kỹ càng:
- Hai vị nói rất đúng, Thiên mỗ đã sớm nghĩ đến chuyện này. Bởi vậy lần thiên quân thịnh hội này, Cô Hộc xác thực sẽ không tham dự trọn vẹn.
- Nhưng dù sao tuổi của Cô Hộc còn chưa đến, lại vẫn còn lưu trên bắc vực thiên quân bảng, trực tiếp loại trừ cũng không thích hợp. Cho nên “Trận chiến thiên quân” hạch tâm của thịnh hội, Cô Hộc chỉ làm người quan sát, nếu như người thắng sau cùng muốn, có thể khiêu chiến Cô Hộc; nếu như không muốn, Cô Hộc sẽ không ra tay toàn bộ quá trình, cũng tự nhiên sẽ không che mất ánh sáng của người khác, hai vị cảm thấy như thế nào?
Họa Thiên Tinh và Khuê Xà Thánh Quân đều thoáng suy nghĩ, sau đó Khuê Xà Thánh Quân cười hề hề nói:
- Không hổ là Thiên Giới Vương, quả nhiên suy nghĩ chu toàn. Như thế vừa không làm yếu đi tư thái của lệnh lang, vừa khiến cho người trẻ tuổi khác có vũ đài hoàn chỉnh, thật sự không thể tốt hơn.
- Rất tốt.
Họa Thiên Tinh cũng gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía nữ nhi mà bản thân kiêu ngạo, trực tiếp truyền âm báo cho nàng biết chuyện này, để giải áp lực cho nàng.
- Ba vị khách quý của Vương giới có chiều hướng gì?
Khuê Xà Thánh Quân hỏi.
Thiên Mục Nhất còn chưa trả lời, Họa Thiên Tinh đã hừ lạnh một tiếng:
- Thân phận của khách từ Vương giới tôn quý, không đến một khắc cuối cùng, sao lại có người tới, hừ.
Thiên Mục Nhất nói:
- Ta đã sai người nghênh đón từ xa, tin tưởng sẽ nhanh chóng tới.
Khuê Xà Thánh Quân ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Lại nói tiếp, vì sao lệnh lang lại chậm chạp chưa tới? Thanh niên ở trong sân này, sợ rằng chín thành chín đều vì một mình lệnh lang mà đến.
Thiên Mục Nhất nói:
- Trước đó Cô Hộc vẫn luôn luôn lịch lãm ở bên ngoài, hôm qua mới khởi hành trở về. Lúc trước có truyền âm, trên đường cứu được hai vị khách nhân của Thiên La giới bị huyền thú công ích, vì thân phận hai người bất phàm, vả lại trên người có vết thương, vì thế thuận đường hộ tống bọn họ đến đây, cho nên tốc độ quay về sẽ chậm một chút.
- Vốn dĩ với tính tình của Cô Hộc, quả quyết sẽ không đến trễ.
Đề cập đến nhi tử bản tiếng tăm khắp bắc vực, gương mặt uy lăng của Thiên Mục Nhất sẽ trong lơ đãng bình thản đi rất nhiều.
Giọng nói của Thiên Mục Nhất vừa dứt, một âm thanh tuyên báo cố tình kéo dài đã truyền từ ngoài Hoàng Thiên khuyết vào:
- Cô Hộc công tử đến!
Hoàng Thiên khuyết thoáng chốc yên tĩnh, trong cùng một khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều chuyển về cùng một hướng. Nhất là huyền giả trẻ tuổi theo trưởng bối mới vào Hoàng Thiên khuyết, một đám mắt hiện ánh sao kỳ lạ, kích động đến máu toàn thân sôi trào.
Thiên Cô Hộc từ cửa chính mà vào, trong ánh mắt chú mục của mọi người đi thẳng vào chỗ dưới chủ tọa, kính cẩn bái Thiên Mục Nhất:
- Nhi tử Cô Hộc, bái kiến phụ vương, bái kiến các vị tiền bối.
Thân là phụ thân, thân là Giới Vương hạng nhất, Thiên Mục Nhất khi đối mặt với con mình lại trực tiếp đứng lên, cười hề hề nói:
- Đứng lên đi.
Ánh mắt của hắn chuyển về phía sau, nhìn về phía hai huynh muội La thị đi cùng với Thiên Cô Hộc tới, đang khẩn trương đến nói không ra lời, nói:
- Chính là hai người này?
- Dạ.
Thiên Cô Hộc trả lời một chữ rất đơn giản, không hề giải thích cái gì.
Mà lúc này, giọng nói kích động của Thiên La Giới Vương đã vang lên:
- Ưng nhi, Vân nhi, thật sự... thật sự là do Cô Hộc công tử cứu các con?
- Vâng! Là Cô Hộc công tử cứu chúng con, còn tự mình hộ tống chúng con đến đây.
La Vân vô cùng dùng sức gật đầu, đồng hành hồi lâu, mỗi một khắc đều giống như trong mơ.
La Ưng vô cùng trịnh trọng nói:
- Chúng con gặp phải năm con cự thú quỳ nha ở dưới Cửu Tiêu sơn, lúc mạng treo lơ lửng, may mắn được Cô Hộc công tử từ trên trời giáng xuống, cứu chúng con khỏi tuyệt cảnh. Nếu không có Cô Hộc công tử, con và tiểu Vân nhất định đã sớm...
La Vân cúi đầu xấu hổ nói:
- Phụ vương, chúng con biết sai. Chúng con nên nghe lời đi cùng phụ vương, về sau... không bao giờ dám tùy hứng nữa.
Thiên La Giới Vương lại không quan tâm đến La Vân nhận sai, trong lòng càng không hề có một chút nghĩ lại mà sợ, chỉ có kích động và kinh hỉ điên cuồng dâng lên. Hắn chợt xoay người, trịnh trọng thi lễ với Thiên Cô Hộc và Thiên Mục Nhất, nói:
- Đại ân Cô Hộc công tử cứu mạng khuyến tử và tiểu nữ, La mỗ vô cùng cảm kích. Khuyển tử tiểu nữ sẽ cả đời ghi khắc ơn này, cả đời báo đáp!
Lỗi? Nào có lỗi gì! Đừng nói bọn họ không bị thương tổn gì quá nặng, cho dù bị mất nửa cái mạng, nếu có thể bởi vì vậy mà kết được chút duyên phận với Thiên Cô Hộc, đều là may mắn hưởng thụ cả đời.
Bởi vì Thiên Cô Hộc tương lai vô cùng có khả năng trở thành người đệ nhất bắc vực!
Thiên Cô Hộc xoay người lại, đáp lễ nói:
- Tiền bối nói quá lời. Ưng huynh và Vân muội là khách quý của Hoàng Thiên giới ta, nhưng lại gặp phải kiếp nạn ở đây, Hoàng Thiên giới khó chối tội này. Tiền bối không trách, Cô Hộc đã cảm kích trong lòng, tuyệt đối không nhận nổi tiền bối thâm tạ như vậy.
Thiên La Giới Vương còn định nói thêm gì nữa, Thiên Mục Nhất đã lên tiếng:
- Ha ha, Thiên La Giới Vương, ngươi không cần để chuyện này trong lòng. Từ nhỏ Cô Hộc đã ghét ác, cho tới bây giờ không nhìn nổi ỷ mạnh hiếp yếu, càng sẽ không thấy chết mà không cứu, không phải vì kiếm ơn, chỉ vì không thẹn. Hiện giờ lệnh lang lệnh ái mạnh khỏe đã là an ủi và hồi báo đối với Cô Hộc rồi.
Thiên La Giới Vương nhất thời khó nói, lại cúi đầu thật sâu.
Mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Bắc thần vực là một thế giới có cách sinh tồn cực kỳ tàn khốc, vì sinh tồn, vì đoạt lợi, mỗi một ngày, mỗi một giây đều có vô số máu tươi, tử vong và tội ác.
Thiện niệm là thứ quá mức xa xỉ ở bắc thần vực!
Mà làm tồn tại đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, Thiên Cô Hộc chẳng những thiên phú tuyệt đỉnh, uy danh ngập trời, tương lai càng không thể dự đoán trước, lại thủy chung có một trái tim không nhiễm bụi trần.
Ở nơi bắc thần vực mãi mãi âm u này, quá mức chói mắt, cũng quá mức trân quý
Lúc này, bên ngoài Hoàng Thiên khuyết, Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đã theo Thiên Cô Hộc đến.
Dừng bước, nhìn cánh cửa cung điện xuyên mây vào trời cao, chân mày của Vân Triệt chợt trầm xuống.
Cảm giác được khí tức đến từ Hoàng Thiên khuyết, Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:
- Thế này có phần hơi quá mức. Bắc thần vực có tổng cộng không đến hai trăm tinh giới thượng vị, tư thái này, sợ rằng một nửa Thần Chủ của bắc thần vực đều ở đây.
- Đúng là chỗ tìm đường chết rất tốt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười như không cười liếc nhìn Vân Triệt.