Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1625 - Chương 1627: Ma Nữ Yêu Điệp

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1626" class="block_" lang="en">Trang 813# 2

 

 

 

Chương 1627: Ma nữ Yêu Điệp

Chương 1627: Ma nữ Yêu Điệp



Chương 1627: Ma nữ Yêu Điệp
Giọng Thiên Mục Nhất âm trầm không nghe ra vẻ tức giận:
- Xem ra hai vị hôm nay vì gây hấn mà đến. Thiên mỗ rất tò mò, rốt cuộc là ai cho hai vị lá gan mà dám lỗ mãng ở Hoàng Thiên giới ta.
Đối mặt với uy áp đột nhiên phóng thích của người Hoàng Thiên giới, tư thái giọng điệu của Thiên Diệp Ảnh nhi lại không hề biến hóa:
- Gây hấn? hai người chúng ta chẳng qua vì xem hội mà đến, sau khi tới ngay cả nói cũng không nói một lời, lại bị đứa con ngu xuẩn này của ngươi chẳng hiểu ra làm sao quát mắng, còn định chụp lên trên đầu cái mũ thối không ngửi nổi ngay trước mặt mọi người, nhưng bây giờ ngược lại sỉ nhục chúng ta gây hấn?
- Như thế nói đến, chỉ cho phép chúng ta bị người của Hoàng Thiên giới các ngươi khi dễ vô cớ, lại không cho phép chúng ta phản kháng lại? Không hổ là tinh giới hạng nhất bắc thần vực, thật sự khí phái rất lớn, uy phong thật to nha!
Thiên Cô Hộc nâng cánh tay lên, tay áo khẽ múa, thần sắc lạnh nhạt:
- Khi dễ vô cớ? Ta với các ngươi vốn không quen không biết, lời nói hôm nay đều vốn do ta tận mắt nhìn thấy. Hành vi của các ngươi không phải ta có thể dung thứ, cho nên nói ra ở trước mặt mọi người, mà phụ vương lòng dạ rộng rãi, đã dung thứ cho các ngươi, tại sao lại vô cớ khi dễ!
Sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, giọng nói đột ngột trầm xuống, một thân áo xanh phồng lên, trải rộng ra một mảnh khí thế kinh người:
- Mà lời các ngươi nói lại từng chữ mang nhục, nhục một mình ta thì thôi, lại dám sỉ nhục đại trưởng lão của tông ta! Chỉ một điểm này, cho dù phụ vương và đại trưởng lão có thể tha thứ cho các ngươi, Thiên Cô Hộc ta cũng quyết không để cho các ngươi bình yên đi xuống khỏi Hoàng Thiên khuyết!
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc hắn, giọng nói giống như mang cười:
- Hả? Chỉ bằng ngươi?
Lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói khiến mọi người trố mắt kinh sợ rất nhiều, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Ở bắc thần vực ai lại không biết Thiên Cô Hộc có thể nghiền áp vượt cấp hai tiểu cảnh giới ở Thần Quân cảnh, như kỳ tích ngang hàng với ba tiểu cảnh giới.
Đều là Thần Quân cấp bảy, nàng thế mà lại dám nói ra ba chữ “Chỉ bằng ngươi” với Thiên Cô Hộc...
Đây không phải là hai chữ “Không biết” có thể hình dung được.
Thiên La Giới Vương đứng dậy, nhàn nhạt nói:
- Cô Hộc công tử, hôm nay là thiên quân thịnh hội thuộc về các ngươi, hai mặt hàng này còn không xứng làm hỏng hứng thú hôm nay, càng không xứng để ngươi tự mình ra tay.
- Quỳnh Võ, Nguyên Điển... đánh hai người này ra đi!
Theo Thiên La Giới Vương ra lệnh một tiếng, hai lão giả bên người hắn chậm rãi đứng lên, một Thần Quân cảnh cấp mười, một Thần Quân cảnh cấp chín, hai luồng khí tức trầm trọng tuyệt luân tập trung chặt chẽ vào Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Tất cả mọi người rõ ràng, chỉ bằng giọng điệu hôm nay của hai người, hai người này tuyệt đối không chỉ đơn giản bị “Đánh đi ra” như vậy.
Nơi này là Hoàng Thiên khuyết, lại là hội trường của thiên quân thịnh hội, là nơi không thích hợp ác chiến nhất. Mà sau khi đánh ra khỏi Hoàng Thiên khuyết, hai Thần Quân cao nhất của Thiên La giới này chắc chắn hạ tử thủ.
Mà cho dù hai người này thoát được một kiếp ngày hôm nay, về sau cuộc sống ở bắc thần vực cũng không thể tốt hơn.
- A, thật sự không biết sống chết.
Một Giới Vương thượng vị khác cười lạnh nói.
- Cô Hộc công tử nói không sai chút nào, hai người này thật sự là sỉ nhục của Thần Quân.
Lại một Giới Vương thượng vị nói:
- Thiên La Giới Vương nhớ thuận tiện điều tra rõ lai lịch của bọn họ. Bổn vương rất tò mò, rốt cuộc là nơi nào mà lại ra được hai mặt hàng như vậy.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đều đã không hề có thương hại như lúc trước mà toàn là trào phúng với hèn mọn. Thân là Thần Quân cấp bảy, cao quý cỡ nào, không dễ cỡ nào. Bắc thần vực có vô số nơi bọn họ có thể tùy ý hoành hành, nhưng bọn họ lại cố ý tình giương oai ở Hoàng Thiên khuyết này.
Hoàn toàn chính là tự chui đầu vào rọ, ngu xuẩn không thể bằng.
Thiên Mục Hà chậm rãi ngồi xuống, hắn và Thiên Mục Nhất không nói nhiều lời nữa, nhưng đồng thời cho Thiên La Giới Vương một ánh mắt. Thiên La Giới Vương ngầm hiểu, chậm rãi gật đầu.
Mà đúng lúc này, mây xám trên trời cao tan ra, ba luồng uy nghiêm làm cho người ta sợ hãi đồng thời chụp xuống, chỉ trong một nháy mắt đã đột nhiên thay đổi bầu không khí của Hoàng Thiên khuyết, hoàn toàn tách khí thế đang áp chế về phía hai người Vân Triệt ra.
Thân hình Thiên Mục Nhất với Thiên Mục Hà mới vừa ngồi xuống lại đứng bật dậy, Họa Thiên Tinh với Khuê Xà Thánh Quân cũng đứng lên theo, nhìn lên trời cao.
Ba phương hướng, ba khí tức hoàn toàn khác nhau đồng thời đến, giọng nói của một vị lão giả vang lên trước:
- Diêm Ma giới Diêm Tam Canh đặc biệt đến tiếp kiến.
Dưới giọng nói già nua hiện ra bóng dáng của một người trung niên. Áo bào tro quá mức rộng rãi so với thân hình hắn, sắc mặt cương nghị màu tro, hai mắt vô thần, giống như tử thi sống.
Diêm Tam Canh, đứng đầu ba mươi sáu diêm quỷ của Diêm Ma giới, địa vị có thể so với mười diêm ma tồn tại khủng bố.
Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm -- trong bắc thần vực, cái tên Diêm Tam Canh vang lên, vạn linh đều kinh hãi run rẩy.
Thiên quân thịnh hội hôm nay, người giám sát của Diêm Ma giới chính là vị đứng đầu diêm quỷ vô cùng đáng sợ này. Hắn đến, khí tức chưa đến, chỉ cần cái tên của hắn thôi đã khiến cho cả Hoàng Thiên khuyết bao phủ một tầng sát khí đáng sợ.
Thiên Mục Nhất lớn tiếng nói:
- Mục Nhất cung nghênh diêm quỷ vương.
- Ha ha ha, ngàn năm không thấy, Hoàng Thiên Giới Vương vẫn khỏe chứ.
Ở một phương hướng khác, một tiếng cười to hết sức tùy ý vang lên, sau đó một nam tử nhìn như rất trẻ tuổi chậm rãi hạ xuống, ấn ký “Phần Nguyệt” trên người hiển lộ rõ ràng xuất thân vô cùng tôn quý của hắn. mà đối mặt với một đám cường giả của tinh giới thượng vị thậm chí Giới Vương, hắn thế mà lại hai mắt nhếch lên, không giấu vẻ ngạo nghễ.
Thiên Mục Nhất cũng cười lớn tiếng:
- Ha ha ha ha, chẳng qua chỉ ngàn năm ngắn ngủi không thấy, đế tử điện hạ lại đã đặt chân đến cảnh giới Thần Chủ, khiến Thiên mỗ kinh thán vạn phần.
- Chút thành tựu đó của ta nào bằng Cô Hộc công tử uy chấn bắc vực nhà ngươi chứ?
Đế tử Phần Nguyệt cười tủm tỉm, ánh mắt vô cùng chuẩn xác quét nhìn Thiên Cô Hộc.
Người này chính là con ruột của Phần Nguyệt thần đế, một trong những đế tử của Phần Nguyệt Vương giới -- Phần Kiết Nhiên.
Thiên Mục Nhất cười ha ha nói:
- Điện hạ nói đùa, tương lai điện hạ chính là vầng trăng diệu thế, nếu như khuyển tử có thể may mắn chạm vào một chút thần quang đã là ba đời hữu hạnh, nào có một chút tư cách nào để so sánh được với điện hạ.
Giọng Thiên Mục Nhất vừa dứt, bóng dáng thứ ba cũng chậm rãi rơi xuống trong tầm mắt mọi người.
Đây là một nữ tử áo vàng, tay áo bay bay, tóc dài như mực, trên mặt mang mặt nạ hình cánh bướm tươi đẹp lạ thường, không hề nhìn thấy đôi mắt và dung nhan giống như Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Cả người không hề có khí tức, nhưng khoảnh khắc nàng hạ xuống lại lập tức chôn diệt khí thế của Diêm Tam Canh và Phần Nguyệt đế tử.
- Ma... nữ!?
Cảm nhận được khí tức cường đại đến gần như mộng ảo, lại trong vô hình mãnh liệt rung động tâm hồn, sắc mặt của các cường giả đều thay đổi, trong miệng một vài Giới Vương phát ra tiếng than nhẹ giống như kinh hãi, giống như khó có thể tin.
Thiên Mục Nhất xoay người lại, thu hồi tất cả vẻ mặt, trịnh trọng vái nói:
- Hoàng Thiên Thiên Mục Nhất, cung nghênh Yêu Điệp điện hạ. Có thể được điện hạ đích thân tới đây, thiên quân thịnh hội lần này đã vinh quang đầy trời.
Hai chữ “Yêu Điệp” vừa ra, gần như tất cả trái tim kịch liệt chấn động.
Bởi vì đây là tên của ma nữ thứ tư của Kiếp Hồn giới!
Nữ tử này quả nhiên là một trong chín ma nữ ở dưới trướng Ma hậu!
Thần Quân trẻ tuổi trên bắc vực thiên quân bảng không thể nghi ngờ sẽ là người chưởng khống bắc thần vực tương lai. Cho nên Vương giới thủy chung đều rất coi trọng mỗi một kỳ thiên quân thịnh hội, thân phận của người đến giám sát cũng cực kỳ cao. Giống như lần này, Diêm Ma giới tới là người đứng đầu diêm quỷ, Phần Nguyệt giới tới là một đế tử, vả lại là đế tử có địa vị gần với thái tử nhất ở Phần Nguyệt thần giới.
Mà Kiếp Hồn giới lần này lại phái ra một ma nữ, thật sự vượt qua dự đoán trước của mọi người.
Đối với Thiên Mục Nhất ân cần thăm hỏi, Yêu Điệp không hề phản ứng lại.
Trên đời hiếm thấy có ai có thể nhìn thấy chân nhan của bất cứ ma nữ nào, các nàng được gọi là “Cái bóng” của Ma hậu, chính là “Cái bóng”, tự nhiên hiếm thấy hiện ra trước mọi người.
Không ai cảm thấy kỳ quái vì phản ứng hờ hững của nàng. Mặt nạ cánh bướm nàng mang che đậy dung nhan và tầm mắt của nàng, cũng tự nhiên không ai có thể phát hiện, ngay từ mới đầu ánh mắt của nàng đã dừng ở trên người Vân Triệt, thủy chung không dời.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, hô to cung nghênh ba đại giám sát của Vương giới.
Phần Nguyệt đế tử Phần Kiết Nhiên không nhanh không chậm ngồi xuống, thản nhiên mở miệng:
- Vài năm gần đây, trong lứa trẻ tuổi không có nhân tài nào được ra đời, nhưng thanh danh của Thiên Cô Hộc lại cường thịnh thêm mỗi ngày trong mấy trăm năm này, cho nên lần này bản thiếu chủ động thỉnh cầu phụ vương tự mình tiến đến. Cô Hộc công tử, ngươi nhất định không được để cho bản thiếu thất vọng... Hả?
Ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào trên người Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Hai người này là có chuyện gì?
Thiên Mục Nhất nói:
- Điện hạ không cần để ý. Chẳng qua chỉ là hai thứ cuồng vọng không biết sống chết, mới vừa rồi lại gây hấn làm càn ở Hoàng Thiên khuyết ta.
Hắn xoay người lạnh lùng nói:
- Còn không nhanh chóng đánh chúng ra, đừng làm bẩn nhã hứng của hai vị khách quý.
- Vâng!
- Đợi chút.
Tiếng trả lời vừa lên, đột nhiên vang lên giọng nữ tử. Hai chữ ngắn ngủi, nhu hòa như gió nhẹ, lại giống như có ma lực không cách nào nói rõ, không cách nào kháng cự được, khiến tâm hồn của mọi người vì vậy mà không hiểu sao buộc chặt, toàn thân cũng không tự chủ được run rẩy.
Hai trưởng lão Thiên La giới đang định ép về phía Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi nhất thời như bị khựng lại ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Mà người nói ra lời ngăn cản rõ ràng là ma nữ thứ tư của Kiếp Hồn giới -- Yêu Điệp.
Thiên Mục Nhất giật mình, lại lập tức nói:
- Điện hạ, không biết có gì chỉ giáo?
Yêu Điệp không hề để ý đến hắn, mà đối diện với Vân Triệt, hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Vân Triệt nhìn nàng, đối mặt với nữ tử đứng ở cấp bậc đỉnh điểm nhất bắc thần vực này, ánh mắt của hắn lại không hề tránh né, nhàn nhạt đáp lại hai chữ:
- Lăng Vân.
Ma nữ Yêu Điệp khẽ gật đầu:
- Lăng Vân? Hai người các ngươi vì xem hội mà đến?
Vân Triệt khẽ động khóe miệng, lộ ra một ý cười làm cho người ta nhìn rất không thoải mái:
- Ngươi nói đi?
Câu trả lời này không hề nghi ngờ khiến mọi người đột nhiên cả kinh trong lòng. Sắc mặt Thiên Mục Nhất thoáng đổi, trầm giọng nói:
- Thế mà lại dám nói với ma nữ điện hạ như vậy, đây đâu chỉ to gan lớn mật... Xem ra hai người này quả nhiên là kẻ điên không thể nghi ngờ.
- Còn không nhanh chóng đánh chúng ra!
- Không cần.
Yêu Điệp lại nói ra hai chữ nhàn nhạt, tất cả khí tức áp chế về phía Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi đã bị trừ khử toàn bộ trong nháy mắt, nàng liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, sau đó ánh mắt quay lại nhìn Vân Triệt nói:
- Cùng ngồi xem hội, được chứ?
Lời vừa nói ra, mỗi một người ở đây, kể cả Diêm Ma Diêm Tam Canh, Phần Nguyệt Phần Kiết Nhiên, phản ứng đầu tiên đều là bản thân xuất hiện thính giác sai lệch... thậm chí có thể là nghe lầm.
- Có thể.
Chỉ riêng Vân Triệt, kể cả thất thần một chút đều không có, đáp lại một lời thật bình thản, không hề khách khí như thế.
- Đến đây.
Yêu Điệp xoay người, u ảnh vừa lướt, đã rơi xuống chỗ ngồi tôn quý của người giám sát. Thế tay làm ra rõ ràng đang mời Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Thiên Mục Nhất có thân phận, tu vi, lịch duyệt hạng nào mà cũng sửng sốt mất vài giây, hắn kinh nghi nói:
- Điện hạ, ngài đây là...
Thiên Mục Nhất mới vừa nói ra khỏi miệng, không thấy Yêu Điệp có động tác gì, kể cả ánh mắt đều không quét tới, lời nói sau đó của hắn lại đột nhiên tự dừng, không còn cách nào nói ra.
- Ta muốn mời ai, chẳng lẽ còn cần Hoàng Thiên Giới Vương ngươi cho phép sao?
Yêu Điệp nói ra lời nói rất lạnh nhạt.
Thiên Mục Nhất buông tay, không biết vì sao trên trán lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh dày:
- Không... không dám, là Thiên mỗ đường đột.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment