Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1626 - Chương 1628: Nhiều Người Tức Giận

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1627" class="block_" lang="en">Trang 814# 1

 

 

 

Chương 1628: Nhiều người tức giận

Chương 1628: Nhiều người tức giận



Chương 1628: Nhiều người tức giận
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn nhau trong nháy mắt, trong ánh mắt hết sức ngạc nhiên của mọi người đi về phía ma nữ Yêu Điệp, ngồi ở bên phải nàng.
Hơn nữa còn ngồi cạnh nhau, cách nhau không đến nửa thân, động tác hơi lớn đã có thể trực tiếp đụng vào đối phương.
Yêu Điệp thoáng nhíu mày, nhưng không nói gì, cũng không kêu bọn họ tránh ra.
Hoàng Thiên khuyết hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ở trong trạng thái lờ mờ thật sâu, nhất là người của Thiên La giới đang định ra tay, nhất thời đều ngẩn người, không biết làm sao.
Hai chữ ma nữ không chỉ có uy hiếp cực kỳ to lớn, càng là tồn tại thần bí nhất của bắc thần vực. Mặc dù không ai biết tên, nhưng người thường truy tìm cả đời cũng khó nhìn thấy một lần.
Thiên Mục Nhất thân là Giới Vương đệ nhất cũng chưa từng thấy chân dung của bất cứ một ma nữ nào, có thể biết được thân phận của ma nữ thứ tư đều đã không phải Giới Vương tầm thường có thể bằng.
Mà là tồn tại như vậy, nhưng ở nơi Hoàng Thiên này lại chủ động mời hai Thần Quân bị Thiên Cô Hộc ghét bỏ, còn ác ngôn xúc phạm Hoàng Thiên tông!?
Mà mới vừa rồi Yêu Điệp hỏi tên nam tử, hiển nhiên vốn không hề quen biết.
Bọn họ không cách nào lý giải được, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Nhân vật giống như Thiên Mục Nhất còn không có tư cách nhìn thẳng vào ma nữ huống chi là người khác.
Không khí nhất thời trở nên hết sức quỷ dị, người ra sức đắc tội Hoàng Thiên giới lại vì ma nữ Yêu Điệp mà được ngồi vào chiếc ghế tôn quý nhất của Hoàng Thiên giới. Mặc dù Thiên Mục Nhất hận không thể tự tay thiên đao vạn quả hai người Vân Triệt, nhưng cũng không thể không gắt gao nhịn xuống, trên mặt lộ ra nụ cười coi như ôn hòa:
- Ma nữ điện hạ, diêm quỷ vương, Phần Nguyệt đế tử, ba vị là khách quý của Hoàng Thiên ta, cũng là người giám sát của thiên quân thịnh hội lần này. Có ba vị tọa trấn giám sát, nhất định không lo không sầu, công chính không dơ bẩn.
Thiên Mục Nhất tuyên bố:
- Khách quý đã đến, canh giờ đã đến, khai mạc thịnh hội! Các vị Thần Quân trẻ tuổi, các vị là kiêu ngạo của bắc thần vực, càng là tương lai của bắc thần vực ta. Đây là thịnh hội thuộc về riêng các vị.
- Xin thỏa sức nở rộ sáng rọi của mọi người, cũng khắc ấn vĩnh hằng lên trên trời cao của bắc vực.
Ánh mắt của Thiên Mục Nhất thoangs liếc qua ba người của Vương giới, giọng nói cũng cao thêm vài phần:
- Nếu có may mắn được Vương giới ưu ái, càng lên thẳng mây xanh. Có thể bắt lấy cơ hội duy nhất trăm năm có một này hay không, đều phải xem chính các vị...
Thiên Mục Nhất vẫn tiếp tục nói, tuyên đọc quy tắc cùng với Thiên Cô Hộc sẽ không vào chiến trường mà là trường hợp đặc biệt bị người khiêu chiến. Các Thần Quân đều không hề dị nghị, ngược lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ngồi vào bên cạnh ma nữ Yêu Điệp, Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đều trầm mặc không tiếng động, cúi đầu cúi mắt, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn các Thần Quân và chiến trường một lần.
Không ngừng có ánh mắt liếc nhìn về phía bọn họ, đều mang kinh nghi và không hiểu. Cho dù như thế nào bọn họ đều không nghĩ rõ ràng được, ma nữ bên người Ma hậu này rốt cuộc muốn làm gì.
Một tiếng nổ vang, huyền quang lóng lánh, một kết giới khổng lồ trải rộng ra ở trung tâm chiến trường, thiên quân thịnh hội lần này cũng theo đó chính thức khai mạc, một nam tử cầm song kiếm trong tay, mày kiếm mắt sáng nhảy vào chiến trường trước, ngẩng đầu cất cao giọng nói:
- Tại hạ Vẫn Châu giới Nam Thanh Vũ, xin chỉ giáo!
Lời còn chưa dứt, một thiên quân khác đã theo sát vào sân, không đối thoại, kiếm của hai người đã trực tiếp chạm vào nhau, xé mở ra một đường vết rách không gian cấp tốc lan tràn.
Giao phong giữa thiên quân bắt đầu, ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều tập trung vào trên chiến trường. Mỗi một người trên chiến trường, cho dù là người có tu vi yếu nhất cũng đều là nhân vật bọn họ phải nhớ kỹ và chú ý.
Mỗi một kỳ thiên quân thịnh hội đều sẽ xuất hiện không ít kinh hỉ. Mà Thiên Cô Hộc không thể nghi ngờ là kinh hỉ lớn nhất trong mấy trăm năm này. Ánh mắt của hắn cũng thủy chung tập trung ở trên chiến trường, nhưng ánh mắt của hắn tuyệt đối không phải nhìn thẳng vào đối thủ, mà là một cái nhìn không quan tâm đến, thỉnh thoảng lắc đầu, thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ thưởng thức tán thành.
Thịnh hội liên tục, theo từng trận giao thủ chói mắt, tình hình càng thêm nhiệt liệt, tiếng hô kinh ngạc, tán thưởng, ca ngợi bắt đầu cao thấp nối tiếp. Mà một góc yên tĩnh nhất toàn trường, đó là chỗ của ma nữ Yêu Điệp.
Mặt nạ cánh bướm ngăn cách, ánh mắt của nàng giống như luôn luôn ở trên chiến trường, nhưng thủy chung không nói lời nào, yên tĩnh đến làm cho người ta sợ hãi. Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng thủy chung trầm mặc.
Ba người ngồi cùng một chỗ, trở thành hình ảnh quỷ dị nhất ở Hoàng Thiên khuyết.
Lúc này nữ nhi của Họa Thiên Tinh Họa Lam Cơ ra trận, vừa ra tay đã lực áp quần hùng, trong nháy mắt đã cứng rắn kéo toàn bộ kết cục của chiến trường lên một cấp bậc cao hơn.
Họa Thiên Tinh đưa tay vuốt râu ngắn khẽ cười, Thiên Mục Nhất liếc nhìn hắn, cười cười nói:
- Không hổ là nữ nhi của Họa huynh, phong thái như thế, trong nữ tử cùng thế hệ ở bắc vực, tuyệt đối không ai có thể hơn.
Họa Thiên Tinh thu liễm ý cười, liếc nhìn Thiên Cô Hộc, hừ lạnh một tiếng nói:
- Lời này nói ra từ trong miệng ngươi dường như không hề làm cho người ta cao hứng như vậy.
Thiên Mục Nhất cười nói:
- Ha ha, Cô Hộc, con cảm thấy bọn họ như thế nào?
Thiên Cô Hộc nói:
- Thưa phụ vương, so với trăm năm trước, thần thái của các vị thiên quân càng tăng lên, nhất là Họa tiên tử và Khê công tử, tiến cảnh to lớn làm cho người ta kinh thán tán thưởng.
- Mặc dù hài nhi lịch duyệt nông cạn, nhưng trận chiến hôm nay khiến hài nhi cảm thấy sâu sắc rằng tương lai của bắc vực đáng mong mỏi, cũng tin tưởng hơn, một lứa chúng con tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của các vị tiền bối
Lời Thiên Cô Hộc nói khiến các Giới Vương mỉm cười gật đầu. Kể cả Họa Thiên Tinh mới vừa tỏ mặt lạnh đều ôn hòa hơn vài phần.
Ma nữ Yêu Điệp luôn luôn yên tĩnh vào lúc này đột nhiên mở miệng:
- Lăng Vân, ngươi cảm thấy những thiên quân này như thế nào?
Giọng Yêu Điệp giống như có ma lực yêu dị, rõ ràng rất nhẹ, lại giống như nói nhỏ ở bên tai mỗi người, sau đó giống như thủy ngân rót xuống đất, lọt thẳng sâu vào trong tâm hồn, mang theo lực hút không thể kháng cự, kéo tâm thần của mọi người, kể cả các thiên quân đang ác chiến ở trên chiến trường đến trên người nàng.
Hiển nhiên cố ý làm như vậy.
Vân Triệt hơi ngẩng đầu, ánh mắt nheo lại, nhưng không liếc nhìn về chiến trường một lần, chỉ có trong lỗ mũi hừ ra một tiếng hừ lạnh vô cùng khinh miệt:
- Một đám rác rưởi, lại cũng xứng làm thiên quân, thật nực cười.
Lực chú ý của mọi người đều bị Yêu Điệp dẫn tới, lời Vân Triệt nói không thể nghi ngờ vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai mỗi một người, thoáng chốc giống như ném hòn đá vào trong mặt nước lặng, trong nháy mắt kích khởi lên vô số lửa giận.
Ác chiến trên chiến trường dừng lại, toàn bộ các thiên quân đều xoay người, ánh mắt đâm thẳng vào Vân Triệt, mang theo nổi giận nháy mắt dâng lên.
Thân là Thần Quân trẻ tuổi nhất bắc thần vực, chỉ có trăm người được đội lấy cái tên “Thiên quân”, bọn họ đều là người trưởng thành trong cùng thế hệ sùng bái ngưỡng mộ, người đời thừa nhận kính sợ, lại còn tự tôn với ngạo nghễ tương xứng.
Thịnh hội của bọn họ, hơn phân nửa Giới Vương thượng vị đều tự mình đến xem hội, người giám sát Vương giới phái tới cũng là nhân vật hết sức quan trọng. Mặc dù còn trẻ, nhưng ở cấp bậc bắc thần vực, địa vị hiển nhiên tiêu biểu.
Ai dám coi khinh bọn họ, ai xứng coi khinh bọn họ!?
Mà lời Vân Triệt nói... Đâu chỉ là coi khinh, hai chữ “Rác rưởi” vô cùng chói tai kia mang theo nhục nhã thật sâu, vô cùng tùy tiện, lại không có gì buồn cười hơn vỗ lên mặt những người con của kỳ tích này.
Mà bọn họ là Thần Quân trẻ tuổi nhất của bắc thần vực, lời Vân Triệt cũng tương đương với nhục nhã tất cả Thần Quân ở đây, thậm chí toàn bộ bắc thần vực!
Cho dù là đế của Vương giới, tồn tại tối cao của bắc thần vực cũng quyết sẽ không coi thường những thiên tài chân chính này, càng không có khả năng nói ra hai chữ như vậy.
- Tìm ~~ chêt!
Thiên quân đứng ở trung tâm chiến trường ánh mắt âm trầm, huyền khí toàn thân kích động, sát khí lẫm liệt.
- Hay cho một tôm tép nhãi nhép.
Họa Lam Cơ lạnh lùng cười, sau đó đảo ánh mắt đi, lại không liếc nhìn Vân Triệt nữa, giống như sợ ô uế hai mắt của mình.
Có người mở miệng, các thiên quân nhất thời không cần áp chế, tinh thần quần chúng phẫn nộ, nếu không phải ma nữ ở bên cạnh Vân Triệt, sợ rằng từng binh khí và huyền khí đã sớm rời khỏi chiến trường, nhằm thẳng vào Vân Triệt.
Đế tử Phần Kiết Nhiên điên cuồng cười ra tiếng, ngửa tới ngửa lui:
- Ha ha ha ha ha! Thú vị thú vị, rất thú vị, đây còn là một Thần Quân cấp bảy, ha ha ha ha.
Khuê Xà Thánh Quân híp hai mắt thành một đường lạnh lẽo:
- Ha ha, đâu chỉ đế tử. Lão hủ sống gần vạn năm, đều chưa từng thấy trò cười nào lớn như thế. Kẻ này hoặc là điên, hoặc vì tìm chết mà đến.
- Hừ, thật sự là sỉ nhục của Thần Quân!
Thiên La Giới Vươn trầm giọng nói.
- Giết nghiệt súc này sợ rằng bẩn cả tay của ta!
- Ha ha, tu thành Thần Quân, không dễ cỡ nào, đáng tiếc... sợ rằng kể cả toàn thây đều đừng mong giữ lại.
...
Mắt lạnh, xì mũi, trào phúng, phẫn nộ... ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vân Triệt giống như đang nhìn một tên hề sắp chết. Bọn họ cảm thấy vô cùng vớ vẩn, vô cùng buồn cười, cũng cảm giác mình không nên tức giận... Bởi vì mặt hàng như vậy vốn không xứng để cho bọn họ tức giận, lại không cách nào không giận.
Trên chỗ ngồi tôn quý, Diêm Tam Canh liếc nhìn Vân Triệt, gương mặt xám trắng vẫn lạnh lùng cứng rắn như trước, nhàn nhạt nói:
- Ma nữ điện hạ, người này đáng chết.
Bốn chữ “Người này đáng chết” thốt ra từ trong miệng Diêm Tam Canh, trên đời lại có mấy người có thể bảo vệ được hắn?
Ma nữ Yêu Điệp lại không đáp lại.
Thiên Mục Nhất đứng lên, sắc mặt coi như bình tĩnh, nhưng ánh mắt mang theo sát ý không che giấu:
- Hừ, lời ấy không chỉ làm nhục những thiên quân giỏi giang này, còn làm nhục tất cả Thần Quân bắc vực ta, tội không thể tha thứ cho.
- Đã muốn chết như vậy, thế bổn vương sẽ thành toàn ngươi!
Thiên Cô Hộc lại đột nhiên lên tiếng, bóng dáng lóe lên, đã rời khỏi chỗ ngồi mà ra, nói:
- Đợi chút! Phụ vương, người này sỉ nhục thiên quân chúng con, vậy để do thiên quân chúng con đến tự giải quyết. Chuyện nhỏ như vậy, hạng người buồn cười này còn không xứng làm phiền phụ vương, lại càng không xứng làm ô uế tay của phụ vương và các vị tiền bối.
Không hề lo nghĩ nhiều, Thiên Mục Nhất chậm rãi gật đầu.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thiên Cô Hộc nâng bước chân đến trước mặt Vân Triệt, thi lễ thật sâu với ma nữ Yêu Điệp:
- Tiền bối, vãn bối muốn nói mấy câu với Lăng Vân, kính xin cho phép.
Cho dù ở trong mắt tất cả mọi người Vân Triệt đã là người sắp chết, nhưng Thiên Cô Hộc vẫn hết sức tôn kính ma nữ.
- Tùy ý.
Ma nữ Yêu Điệp đáp lại hai chữ nhàn nhạt.
Tuy rằng nàng không trực tiếp đánh Vân Triệt ra, nhưng hai chữ “Tùy ý” này giống như đã nói cho mọi người rằng Lăng Vân như thế nào không hề liên quan đến nàng.
- Tạ tiền bối thành toàn.
Thiên Cô Hộc lại thi lễ, khi chuyển mắt nhìn Vân Triệt, ánh mắt lại không hề có biến hóa quá lớn, thậm chí đều không tìm được một chút tức giận, bình thản đến làm cho người ta tán thưởng:
- Lăng Vân, lời nói mới vừa rồi, ngươi có dám lặp lại lần nữa?
Vân Triệt nâng mắt, vô cùng lạnh nhạt liếc nhìn hắn:
- Một đám rác rưởi.
- Ngươi!
Một đám thiên quân lại nổi giận.
Thiên Cô Hộc nâng tay ra hiệu với các thiên quân khác, áp chế tức giận lên đến tột đỉnh của bọn họ, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười như có như không:
- Mặc dù thiên quân chúng ta kiêu ngạo, nhưng cũng không khinh người, càng tuyệt đối không thể nhục! Lời ngươi vừa mới nói, nếu không cho chúng ta câu trả lời đầy đủ, sợ rằng không đi ra khỏi Hoàng Thiên khuyết này được.
“...” Vân Triệt hờ hững không tiếng động.
Ánh mắt của Thiên Cô Hộc như kiếm, giọng nói âm trầm:
- Nhưng mà, nếu như trưởng bối ra tay, hoặc cùng tấn công, có lẽ ngươi sẽ không phục, lại càng không xứng. Như vậy đi... đã vinh hạnh làm thiên quân bắc vực, nên có lòng bao dung, ta sẽ đại biểu cho các vị huynh đệ tỷ muội, thưởng cho ngươi một cơ hội.
Hắn cười nhẹ:
- Đều là Thần Quân cấp bảy, ta đây “Rác rưởi” ở trong miệng ngươi đến giao thủ với ngươi. Nếu như ngươi thắng, chúng ta tự nhiên không có mặt mũi nào truy cứu. Còn nếu như ngươi bị bại, bại bởi ta đây “Rác rưởi” ở trong miệng ngươi... Sỉ nhục thiên quân bắc vực ta, ngươi sẽ tận mắt nhìn thấy cái giá lớn mà ngươi nên trả.
Không đợi Vân Triệt đáp lại, Thiên Cô Hộc đã chậm rãi giơ ngón tay lên:
- Đừng vội kiếm cớ cự tuyệt, ta lại thưởng cho ngươi một ân điển cực lớn. Bảy chiêu. Đều là Thần Quân cấp bảy, ngươi chỉ cần không bại dưới bảy chiêu của ta sẽ coi như ngươi thắng, như thế nào?
Lời Thiên Cô Hộc nói khiến mọi người mới vừa nổi giận đều lộ ra nụ cười, trong ánh mắt Thiên Mục Nhất càng tràn đầy kiêu ngạo vì thân là cha của Thiên Cô Hộc.
Cùng cảnh giới, bảy chiêu không thắng coi như bại. Huyền giả ở thần đạo nghe thấy câu này là vớ vẩn cuồng vọng hạng nào.
Nhưng hắn là Thiên Cô Hộc, Thiên Cô Hộc tư thế Thần Quân cấp bảy này đủ để địch nổi Thần Quân cấp mười!
Mặc dù chỉ bảy chiêu, nhưng không có ai cho rằng hắn sẽ bại. cũng chỉ có hắn có khả năng, vả lại nhất định có thể trong vòng bảy chiêu áp chế được đối thủ cùng cảnh giới.
Không thể nói một chiêu này của Thiên Cô Hộc không cao minh. Có thể giương oai bản thân, trút căm phẫn thay các thiên quân, càng có thể làm nhục cực độ “Lăng Vân”, để cho Lăng Vân mất hết tất cả mặt mũi tôn nghiêm trước khi chết, kể cả sau khi chết đều sẽ trở thành trò cười truyền lưu cực lâu.
Không sai, khiêu khích Hoàng Thiên giới, sỉ nhục các thiên quân, nếu như trực tiếp giết hắn đi vậy quá mức tiện nghi cho hắn rồi.
Ánh mắt phẫn nộ đều biến thành trêu tức, cho dù Thần Vương trong ngày thường đều phải ngưỡng vọng Thần Quân, lúc này ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt đều tràn đầy hèn mọn và thương hại.
- Lăng Vân, ngươi sẽ không phải... kể cả như vậy cũng không dám đi?
Thiên Cô Hộc chậm rãi nói, hắn vừa dứt lời, không biết thiên quân nào đã trực tiếp cười nhạo ra tiếng.
Cánh tay Vân Triệt buông khỏi trước ngực, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, lạnh nhạt mà vô lực nói:
- Bảy chiêu nhiều quá, ba chiêu đi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment