.
._814__2" class="block_" lang="en">Trang 814# 2
Chương 1629: Không biết tự lượng sức mình
Chương 1629: Không biết tự lượng sức mình
Chương 1629: Không biết tự lượng sức mình
Lời Vân Triệt nói khiến Thiên Cô Hộc híp hai mắt lại, tiếng xì mũi và tiếng cười nhẹ chung quanh nháy mắt lớn mấy lần, từng cặp mắt cấp tốc dời khỏi trên người Vân Triệt, cũng khinh thường liếc nhìn hắn lần nữa.
Ý cười của Thiên Cô Hộc nhiều thêm vài phần tự giễu, giọng nói cũng lạnh nhạt đi vài phần:
- Xem ra cho dù là tên hề, ta cũng vẫn đã đánh giá cao ngươi.
Đến giờ phút này, bản thân Thiên Cô Hộc cùng với đám người chung quanh đều cảm giác được sâu sắc, dùng “Mất mặt xấu hổ” đều không đủ để hình dung mặt hàng này, cho dù là Thần Quân cấp bảy, nhưng từ đầu đến cuối đều không đủ tư cách để cho Thiên Cô Hộc ra tay.
Thiên Cô Hộc chủ động đứng ra, quả thật đã kéo thấp thân phận và phẩm cách của mình.
Thiên Cô Hộc chậm rãi gật đầu, kể cả lời nói trào phúng đều lười nói thêm một câu:
- Nhưng mà... được rồi. Vậy ba chiêu đi, ta hoàn toàn triệt để thành toàn cho ngươi.
Hắn giơ ba ngón tay, chính là thần thái và ngôn ngữ đã khinh miệt hơn mới vừa rồi đâu chỉ mấy lần:
- Ngươi chỉ cần không bại sau ba chiêu dưới tay ta sẽ coi như ngươi thắng, ngươi còn có lời nào muốn nói không!
Đúng vậy, đều là Thần Quân cấp bảy, hắn muốn ba chiêu đánh bại “Lăng Vân”!
Câu nói này, khí phách thế này, thực lực như vậy, chỉ có Thiên Cô Hộc.
Cũng là đáp lại ngạo nghễ nhất, giẫm lên triệt để nhất đối với “Lăng Vân”.
Vân Triệt liếc xéo hắn, ánh mắt giống như quét kiến cangf:
- Thiên Cô Hộc, hình như ngươi hiểu lầm cái gì. Ta nói, nếu như ngươi có thể không bại sau ba chiêu dưới tay ta, coi như ngươi thắng.
Lời vừa nói ra, Hoàng Thiên khuyết thoáng chốc tĩnh lặng, sau đó lại bùng nổ từng loạt tiếng cười điên cuồng vô cùng mãnh liệt. Kể cả Giới Vương thượng vị địa vị cao tận trời đều một đám nhe răng trợn mắt, khóe mắt run rẩy.
Ở trong tiếng cười nhạo thỏa sức bùng nổ, giọng điệu của Vân Triệt vẫn thản nhiên trầm thấp như trước:
- Tiện thể, ta lại cho ngươi một ân huệ. Sau ba chiêu, chỉ cần ngươi còn có thể đứng lên, sẽ coi như ngươi thắng.
- A...
Khóe miệng Thiên Cô Hộc khẽ động, lộ ra nụ cười nhạt có lẽ là bất đắc dĩ nhất lại hèn mọn nhất cả đời này của hắn.
- Lại lãng phí nhiều thời gian như vậy ở trên người một tên điên, quả thật buồn cười!
Họa Thiên Tinh lạnh lùng nói.
- Không phải rất thú vị sao?
Khuê Xà Thánh Quân vẫn cười tủm tỉm như trước.
- Ha ha ha ha ha!
Phần Nguyệt đế tử Phần Kiết Nhiên trực tiếp cười không ngừng đến thắt lưng đều gập lại, gần như muốn lộn nhào trên đất.
Nếu như nói trước đó Vân Triệt ở trong mắt của mọi người chính là một tên hề buồn cười, như vậy hiện giờ ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Vân Triệt hoàn toàn đang nhìn một tên hề triệt để bị điên rồi.
Thiên Cô Hộc muốn trong ba chiêu đánh bại cùng cấp, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta nhạo báng. Nhưng một huyền giả cùng cấp muốn ba chiêu đánh bại Thiên Cô Hộc... Đây sợ rằng là trò cười nực cười nhất huyền đạo toàn bộ bắc thần vực.
- Cô Hộc, nhanh chóng kết thúc.
Thiên Mục Nhất nói, hiển nhiên cực kỳ buồn cười, trong lòng đã vô cùng không bình tĩnh. Đối mặt với một Thần Quân cấp bảy vừa ngu xuẩn lại điên khùng như vậy, cho dù Thiên Cô Hộc một chiêu thắng được cũng sẽ không hề có vinh quang chút nào, ngược lại có phần bẩn tay.
- Vâng, phụ vương.
Thiên Cô Hộc thu lại toàn bộ biểu cảm, khôi phục vẻ lạnh nhạt. Mà vẻ mặt hắn biến hóa đã trong vô hình kéo theo cảm xúc của mọi người, khiến Hoàng Thiên khuyết yên tĩnh trở lại trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt cũng đều tập trung chặt chẽ ở trên người hắn.
Vào lúc này một giọng nói khô héo đột nhiên vang lên, rõ ràng là Diêm Tam Canh đứng đầu diêm quỷ của Diêm Ma Giới:
- Đã là đổ chiến liên quan đến vinh dự và tôn nghiêm, vậy không nên bị bất cứ ngoại lực gì can thiệp, càng không được truy cứu về sau, các vị nghĩ sao?
Câu nói này của Diêm Tam Canh không hề nghi ngờ đang nói cho Yêu Điệp nghe.
Trong ba Vương giới, Hoàng Thiên giới với Diêm Ma giới kết giao thân mật nhất, Diêm Tam Canh sẽ nói lời ấy, không hề ngoài ý muốn người khác.
Khuê Xà Thánh Quân nheo đôi mắt hẹp dài lại:
- Diêm quỷ vương yên tâm, ở trong đây trừ bỏ bọn đạo chích nực cười nào đó ra đều là nhân vật có mặt mũi thể diện, không làm ra nổi hành vi thấp hèn đến nhục thân phận như vậy.
Tất cả mọi người đều phụ họa.
- Nói không sai.
Người nói rõ ràng là ma nữ Yêu Điệp:
- Kiếp Hồn giới ta không muốn gặp nhất chính là thấp hèn! Đây là đổ chiến do hai phe tự đặt, bản ma nữ đã ở đây chứng kiến, sẽ không chấp nhận được bất công gì... Ai dám bao che, lừa đảo, can thiệp, truy cứu sau đó, đừng trách ta trở mặt!
Lời Yêu Điệp nói khiến toàn trường chợt tĩnh lặng.
Lời Diêm Tam Canh là vì để phòng Yêu Điệp hạ minh thủ hoặc ám thủ trợ giúp Vân Triệt, bởi vì lúc trước nàng mời hai người Vân Triệt, nhất định có nguyên nhân đặc thù gì.
Lại không nghĩ rằng, lời của nàng còn ngoan tuyệt hơn Diêm Tam Canh mấy lần.
Lời ma nữ nói mang đến hồi hộp, sau đó trong lòng người của Hoàng Thiên giới ngược lại triệt để trở nên thoải mái, bởi vì một tia lo lắng cuối cùng cũng triệt để tiêu tán.
- Bắt đầu đi.
Diêm Tam Canh nói.
- Ngươi ra tay đi.
Lúc nói chuyện, Thiên Cô Hộc chắp hai tay sau lưng. Đối mặt với một đối thủ có cảnh giới huyền đạo giống mình, vả lại còn muốn ba chiêu đánh bại, hắn thế mà lại không lấy ra binh khí, còn bày ra tư thái để lộ khoảng trống.
Thậm chí kể cả huyền khí đều không vận chuyển.
Đây không phải là sơ ý ngu xuẩn mà là khí phách với tự tin chỉ thuộc về Cô Hộc công tử hắn... cùng với cực kỳ miệt thị.
Đúng vậy, hắn chưa bao giờ khinh miệt một người như vậy.
Vân Triệt chưa động, cũng không hiện binh khí, chưa ngưng huyền khí.
Thiên Cô Hộc khẽ lẩm bẩm một tiếng, ngón tay chỉ ra, ngón tay lóng lánh hắc mang, sau đó lại từ trong hắc mang xé mở ra từng đường lôi điện màu tím đậm:
- Thôi. Trò chơi không thú vị, lập tức kết thúc đi.
Giọng nói chưa dứt, không gian đột nhiên tối xuống, hắc khí tràn ngập, trên không lại tử mang đầy trời. Thân là huyền giả bắc vực, cho dù Hắc Ám huyền lực hay lôi điện huyền lực, Thiên Cô Hộc đều đạt tới đỉnh cao, chỉ trong nháy mắt đã khiến tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Ở Thần Quân cảnh ba chiêu đánh bại cùng cấp, Thiên Cô Hộc hắn có thể làm được, nhưng nhất định không thể thoải mái làm được. Cho nên về tư thái hắn khinh miệt đối thủ, nhưng về lực lượng lại tuyệt đối sẽ không.
- Đây... đây thật sự là lực lượng Thần Quân cấp bảy?
Nói lên câu nói này là một nhân vật quan trọng của tinh giới thượng vị, hắn có tu vi cao tới Thần Quân cấp mười đã đứng lên, đầy mặt kinh sợ.
Cái tên Thiên Cô Hộc vang vọng bắc thần vực, kể cả ba phương thần vực khác đều có nghe nói đến. Nhưng sau khi trưởng thành tới Thần Quân cảnh trung hậu kỳ, người tận mắt nhìn thấy hắn ra tay cũng không nhiều. Mà hắn vừa ra tay, uy áp trải rộng kia khiến các Thần Quân cấp mười đều cảm nhận được cảm giác áp bách vô cùng rõ ràng.
Mà huyền giả rõ ràng gần với cảnh giới này ngược lại trực tiếp hít thở không thông, hoảng sợ trong lòng không lời nào có thể diễn tả được.
- Xem ra Cô Hộc chuẩn bị nghiền giết hắn trong chớp mắt.
Thiên Mục Nhất thản nhiên nói. Trên mặt bình tĩnh không hề thấy chút lo lắng nào.
Hoang Thiên đại trưởng lão Thiên Mục Hà lạnh lùng hừ khẽ:
- Lăng Vân này sống đến bây giờ đã tiện nghi cho hắn rồi, còn cần lưu lại một chút thể diện cho hăn? Trực tiếp diệt, xong hết mọi chuyện.
- Quỳ xuống.
Thiên Cô Hộc khẽ kêu lên một tiếng, bóng dáng đã biến mất trong khoảnh khắc khi âm tiết cuối cùng vừa dứt, chỉ còn dư lại một đường lôi đình tối đen phá nát ngang trời.
Xoẹt!
Lôi quang đột nhiên lóe lên, xé ra một vết đen ngàn trượng ngang Hoàng Thiên khuyết, trong vết đen ngàn vạn đường lôi quang đang rít vang lóng lánh, bất cứ một đường nào trong đó, thậm chí một tia đều ẩn chứa lực lượng khủng bố phá hủy núi.
Lúc bóng dáng của Thiên Cô Hộc xuất hiện ở chỗ Vân Triệt đứng trước đó, vết đen phía sau thật lâu bất diệt. Nhưng sắc mặt của hắn lại thay đổi, không hề có vẻ khinh miệt thong dong giống như lúc trước, chỉ còn dư lại vẻ kinh ngạc.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn chợt xoay người, trong ánh mắt, Vân Triệt đang đứng ở vị trí Thiên Cô Hộc đứng trước đó, trên mặt không chút biểu tình, hai tay vẫn chắp sau lưng, tư thái đứng thẳng không hề có bất cứ khác biệt nào so với trước, kể cả tóc dài và tay áo đều không có dấu vết bay lên.
Tất cả hiện ra vẻ trái ngược với vẻ mặt ngạc nhiên của Thiên Cô Hộc làm cho người ta khó có thể tin.
- Sao lại thế này?
Thiên Mục Nhất đứng lên, đầy mặt kinh ngạc.
Không có ai trả lời hắn, chung quanh hắn, trên mặt mỗi người đều chỉ có kinh ngạc. Kể cả ánh mắt của Diêm Tam Canh đều khựng lại, nụ cười cẩu thả của Phần Nguyệt thiếu chủ cũng nhất thời cứng lại trên mặt.
Lấy độ cao của các cường giả ở đây, cho dù thân pháp huyền kỹ cao tới đâu đều có thể nhìn thấy. Nhưng mới vừa rồi, trong bọn họ lại không một ai nhìn thấy rõ Vân Triệt rốt cuộc thay đổi vị trí như thế nào.
Hơn nữa ở dưới khí tức mạnh mẽ thái quá của Thiên Cô Hộc áp chế, huyền giả cùng cấp đừng nói thuấn thân, kể cả di động đều đặc biệt khó khăn.
Mà Vân Triệt lại thay đổi vị trí trong nháy mắt dưới lực lượng của Thiên Cô Hộc, vả lại rõ ràng lông tóc vô thương, thần thái, khí tức càng bình tĩnh đến làm cho người ta sợ hãi... hắn rốt cuộc làm được như thế nào?
Yêu Điệp khẽ nâng đầu, ánh mắt híp lại rất nhẹ.
- Chiêu thứ nhất.
Vân Triệt lạnh lùng lên tiếng, truyền vào trong tai Thiên Cô Hộc lại khiến cho màng tai hắn rung động một trận khó chịu.
- Thiên tông chủ, ngươi có nhìn thấy rõ động tác của hắn không?
Họa Thiên Tinh trầm giọng nói.
Thiên Mục Nhất lắc đầu.
- Đây đã có thể có phần không tưởng tượng nổi.
Họa Thiên Tinh cũng chậm rãi đứng lên, nhìn Vân Triệt, thần sắc bất định.
Khuê Xà Thánh Quân nhàn nhạt lên tiếng:
- Mới vừa rồi khi hắn thuấn thân, huyền khí dao động thật sự là Thần Quân cấp bảy không thể nghi ngờ. Nếu lão hủ không cảm giác sai, mới vừa rồi có khí tức hàn băng trong nháy mắt.
Thiên Mục Nhất chau mày:
- Hàn băng? Huyền giả bắc thần vực kiêm tu hàn băng cực ít, vả lại nặng về phòng ngự mà nhẹ về thân pháp...
Trong lúc Thiên Mục Nhất nói chuyện, thân thể của Thiên Cô Hộc đã chuyển qua, một lần nữa quay mặt về phía Vân Triệt, thần sắc đã khôi phục lạnh nhạt, huyền khí mới vừa rồi còn có điều thu liễm đã trong một nháy mắt phóng thích toàn lực, cuốn lên một dòng xoáy hắc ám cấp tốc phóng đại ở quanh thân mình.
Thiên Mục Nhất dừng nói, hừ nhẹ một tiếng:
- Thôi, Cô Hộc nào cần bổn vương lo lắng.
Thiên Cô Hộc tóc dài tung bay, hai mắt tím đen luân phiên, khí tức phóng ra ngoài kinh hãi trái tim của từng huyền giả:
- Rất tốt. Trước đây chưa từng gặp thân pháp kỳ dị, lại để cho ta chật vật trong nháy mắt, xem ra ta có phần xem thường ngươi.
Hai hàng chân mày của Thiên Cô Hộc trầm xuống:
- Nhưng mà, nếu như ngươi có vốn liếng để ngang ngược càn rỡ là thân pháp mà nói... Vậy cũng thật sự làm cho người ta thất vọng rồi.
Rắc rắc!
Một đường tử lôi đánh xuống, trời đất chấn động, mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra trên trời cao đã trải rộng ra một hắc ám lôi vực vô cùng khổng lồ, lan tràn ra trọn vẹn không gian trăm dặm.
Không cho Vân Triệt chút cơ hội trốn đi nào, ngón tay Thiên Cô Hộc vừa điểm, lôi vực hạ xuống, trong nháy mắt nuốt sống không gian chỗ bản thân và Vân Triệt, hóa gần nửa Hoàng Thiên khuyết thành biển lôi sôi trào.
Hiển nhiên, ra chiêu đầu tiên đã dẫn cháy phẫn nộ của Thiên Cô Hộc, hắc ám lôi vực này, hắn không hề giữ lại.
Thân pháp lại tuyệt đỉnh nữa cũng quả quyết không có cách nào tránh đi khỏi lôi vực khổng lồ trải rộng ra trong thời gian vài giây ngắn ngủi. Vân Triệt chưa động, tất cả mọi người trơ mắt nhìn hắn bị lôi vực nuốt hết, vả lại hắn giống như đã nhận mệnh, không hề biểu hiện ra phản kháng giãy giụa gì.
Thật sự, kia đã vượt ra quá xa giới hạn của Thần Quân cấp bảy, khiến Thần Quân cấp mười đều cảm thấy uy áp tim đập nhanh sâu sắc, thật sự đủ để đánh tan tín niệm của một Thần Quân cấp bảy.
Họa Thiên Tinh nói:
- Xem ra đã kết thúc. Tuy rằng ra chút ngoài ý muốn, nhưng kết quả vẫn nhàm chán tới...
Giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng đột ngột thay đổi. Bên cạnh hắn, Thiên Mục Nhất và Khuê Xà Thánh Quân đều đồng thời thay đổi sắc mặt.
Trong lôi vực sôi trào, khí tức của Vân Triệt vẫn tồn tại như trước, hơn nữa cho dù vị trí, cường độ đều giống như mới vừa rồi không hề biến hóa.
Bọn họ ngưng tụ thị lực, xuyên thấu qua từng tầng lôi điện hắc ám, rõ ràng nhìn thấy Vân Triệt đang bình tĩnh đứng ở trong biển lôi, hắc ám với lôi quang đang tàn sát bừa bãi chung quanh, nhưng hắn lại như tảng đá trong gió, đồ sộ bất động.
- Đây là!?
Mà Thiên Cô Hộc cách Vân Triệt gần nhất, lại đang ở trong lĩnh vực của bản thân rõ ràng cũng phát hiện khác lạ, tròng mắt đột nhiên co rút lại.
Thiên Mục Nhất gầm nhẹ một tiếng:
- Cô Hộc! Ra tay!
Trong vòng ba chiêu đánh bại Vân Triệt, “Đổ chiến” này do chính miệng Thiên Cô Hộc nói ra, vô số cường giả ở bên cạnh nhìn thấy, cho dù như thế nào đều không thể bị thua.
Keng!
Một tiếng kêu vang, hắc mang chợt lóe lên trong tay Thiên Cô Hộc, Hoàng Thiên kiếm đã ra khỏi vỏ, thân kiếm quấy lôi vực, ngưng tụ hắc ám lôi đình, trong nháy mắt đã quấy quanh lên ngàn vạn hắc ám lôi quang, sau đó đâm thủng lôi vực, đâm thủng không gian, khi tới gần Vân Triệt, mũi kiếm đã nồng đậm chói mắt đến như thần linh giáng thế, đâm thẳng vào mi tâm của Vân Triệt.
Nhưng mà...
Không có đâm thủng và lực lượng bùng nổ giống như trong tưởng tượng, thế giới đột nhiên yên tĩnh lại quỷ dị, kể cả âm thanh tàn sát bừa bãi trong lôi vực đều dừng lại.
Bên trong lôi quang đột nhiên dập tắt hiện ra bóng dáng của Thiên Cô Hộc và Vân Triệt. Thanh Hoàng Thiên kiếm ở bắc thần vực không ai không biết kia đang chỉ thẳng vào mi tâm của Vân Triệt. Uy thế của kiếm còn đó, lôi điện đang quấn quanh, thần quang vẫn chói mắt, còn Vân Triệt bị Hoàng Thiên kiếm đâm chính diện vào mi tâm... Đừng nói đâm thủng, kể cả một giọt máu đều không chảy ra.
Ở trong đôi mắt phóng đại đến cực điểm của Thiên Cô Hộc, Vân Triệt chậm rãi ngước mắt, đồng thời nâng lên còn có một ngón tay không hề ngưng tụ lực lượng gì, bên tai vẫn là giọng nói lạnh lẽo u ám như trước của hắn:
- Thiên Cô Hộc, ngươi thật sự cho rằng bản thân xứng làm đối thủ của ta sao?
Giọng nói vừa dứt, ngón tay của hắn cũng đã chạm lên thân Hoàng Thiên kiếm, nhẹ nhàng bắn ra.