Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1628 - Chương 1630: Lời Mời Của Ma Nữ

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1629" class="block_" lang="en">Trang 815# 1

 

 

 

Chương 1630: Lời mời của ma nữ

Chương 1630: Lời mời của ma nữ



Chương 1630: Lời mời của ma nữ
Keng!
Ngón tay với Hoàng Thiên kiếm va chạm, một tiếng kêu khẽ, yếu ớt như muỗi kêu, nhưng hắc mang trên thân kiếm lại trong nháy mắt tán loạn hầu như không còn, lôi điện vốn dữ tợn tàn sát bừa bãi giống như một con rắn độc bị điểm trúng bảy tấc nhanh chóng co rút lại, giây lát sau vô ảnh vô tung biến mất.
Thay vào đó là một chùm huyết vụ dọc theo cánh tay cầm kiếm của Thiên Cô Hộc mãnh liệt bùng nổ.
Xoẹt ~~~~
Sau tiếng kêu khẽ của ngón tay với thân kiếm đụng chạm, tiếng nứt xương vang lên lại vô cùng rõ ràng... Rõ ràng đến làm cho người ta dựng cả tóc gáy.
Trong huyết vụ đột nhiên bùng nổ, xương tay của Thiên Cô Hộc bị bể ra hơn mười khúc trong chớp mắt, da thịt càng lật hết toàn bộ ra ngoài, mà lực lượng đáng sợ này sau khi phá gãy cánh tay hắn lại không biến mất đi như vậy, lại tiếp tục tràn khắp toàn thân hắn, vẫn là huyết vụ như vậy đồng thời nổ tung ở ngực, tứ chi hắn, tàn nhẫn phá gãy toàn bộ xương ngực, xương sườn, xương tay, xương đùi hắn trong chớp mắt.
Hơn nữa đều cắt thành hơn mười đoạn.
- A ----
Vào lúc này tiếng kêu thảm thiết thê lương mới đột nhiên vang lên, thân thể của Thiên Cô Hộc cũng không lui lại, Hoàng Thiên kiếm không hề rời tay, một chớp mắt trước hắn còn thần uy kinh thế đột nhiên giống như một đống bùn nhão lộn nhào rơi xuống.
Tiếng kêu thảm thiết chỉ kéo dài nửa giây đã bị Thiên Cô Hộc lấy lực ý chí cường đại cứng rắn nhịn xuống. Sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, ngũ quan trong vặn vẹo cực độ hoàn toàn thay đổi, toàn thân kể cả tứ chi đều kịch liệt co rút run rẩy, máu lẫn lộn với mồ hôi cấp tốc trải rộng ra ở dưới thân hắn.
Mà trong đôi mắt thất sắc hơn phân nửa của hắn, so với thống khổ, nhiều hơn nữa là kinh hãi và khó có thể tin, còn có sợ hãi mãnh liệt đột nhiên nảy sinh.
Không cách nào lấy cái gì diễn tả được hoảng sợ đang tràn ngập toàn bộ Hoàng Thiên khuyết, tất cả mọi người đứng lên, ánh mắt và trái tim giống như gặp phải trọng kích, cả kinh đến sắp nứt ra.
Mặc dù chỉ vài chớp mắt ngắn ngủi, nhưng huyền lực mà “Lăng Vân” phóng thích ra thật sự là Thần Quân cảnh cấp bảy không thể nghi ngờ, nhưng uy thế bùng nổ trong chớp mắt này cũng khiến một đám Thần Chủ đều hơi hồi hộp.
Còn Thiên Cô Hộc, đứng đầu thiên quân ở bắc thần vực không ai không biết, đứa con kỳ tích có thể nghiền áp cùng cấp này, nhưng ở dưới một ngón tay của đối phương... chỉ dưới một ngón tay, trọng thương tan tác!?
“...” Thiên Mục Nhất sửng sốt, cả người giống như đóng đinh linh hồn, ngơ ngác kinh ngạc đứng ở đó, thân là Giới Vương hạng nhất bắc vực, một Thần Chủ cấp tám vô cùng cường đại, chính là vốn không thể tin nổi một màn gần trong gang tấc.
Mà ngẩn ngơ này kéo dài trọn vẹn vài giây, hắn mới phát ra tiếng gầm nhẹ run rẩy:
- Cô... Hộc!
Tiếng gầm nhẹ này cuối cùng thức tỉnh lại vô số ý thức đang trong lờ mờ, Hoàng Thiên khuyết nhất thời bùng phát ra một loạt tiếng kêu to hỗn loạn.
- Đây... đây... đây là...
- A... Cô Hộc công tử... thế mà lại...
- Cô Hộc...
Hoàng Thiên đại trưởng lão Thiên Mục Hà lẩm bẩm một tiếng, sau đó ánh mắt đột nhiên thay đổi, thân hình bay ra, như một con chim lớn nhằm thẳng vào Thiên Cô Hộc và Vân Triệt, trong miệng gầm lên một tiếng phẫn nộ dữ dội:
- Nghiệt súc nhận lấy cái chết!
Huyết vụ nhìn thấy mà ghê người với tiếng xương vỡ đâm vào tâm hồn người kia, có thể nghĩ tới Thiên Cô Hộc bị trọng thương đến mức độ nào. Thân là con của Giới Vương hạng nhất, kiêu ngạo lớn nhất của Hoàng Thiên giới hắn, người ngoài dám đả thương hắn một sợi tóc, Hoàng Thiên giới hắn nhất định sẽ không tha thứ, huống chi bị thương nặng đến mức độ như vậy.
Thiên Mục Nhất chấn kinh rất nhiều, trong lòng giận dữ không thể nghi ngờ tuyệt đối không kém hơn Thiên Mục Hà. Nhưng liếc nhìn thấy bóng dáng Thiên Mục Hà nhào ra, sắc mặt của hắn lại khẽ biến:
- Dừng tay!
Tiếng quát bảo ngưng lại của hắn vẫn chậm một phần, Thiên Mục Hà đã tới gần chiến trường, giơ cánh tay nhằm thẳng vào Vân Triệt, dưới nổi giận hiển nhiên đã bất chấp thân phận, muốn trực tiếp đánh gục ngay tại chỗ kẻ làm trọng thương Thiên Cô Hộc này.
Hoàng Thiên giới có người nổi giận ra tay không hề khiến người ta ngoài ý muốn. Thân là đại trưởng lão của Hoàng Thiên giới, mặc dù tu vi của Thiên Mục Hà còn kém hơn Thiên Mục Nhất, nhưng cũng là một Thần Chủ cường đại, dưới giận dữ ra tay, uy thế có thể nói mênh mông như biển.
Toàn thân Vân Triệt chưa động, người bên ngoài nhìn thấy giống như dưới uy áp của Thần Chủ vốn đã không thể nhúc nhích. Nhưng nếu như có người nhìn kỹ hắn sẽ phát hiện ánh mắt của hắn không hề thay đổi dưới nguy cơ tới gần chút nào, kể cả tay áo của hắn đều không phồng lên nửa phần.
Tất cả đều chỉ trong một khoảnh khắc, hơn phân nửa người còn chưa hồi phục tinh thần lại, Thiên Mục Hà đã xông thẳng vào trung tâm chiến trường, trong nháy mắt tiếp theo đã có thể trực tiếp đánh giết Vân Triệt... Nhưng lúc này, trước mắt Thiên Mục Hà đột ngột tối thui, thế giới trong tầm mắt bỗng nhiên biến mất, chỉ dư lại một bóng điệp màu sáng thoáng hiện trong khoảnh khắc.
Phụt --
Thân thể và lực lượng của hắn đột nhiên đụng chạm vào một khí tường vô hình, khí tường đặc biệt mềm mại, lúc đụng chạm vào giống như gió nhẹ quất vào mặt, lại làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn trong nháy mắt nứt ra hơn mười vết rách li ti.
Ong!
Một tiếng trầm đục, thân hình của Thiên Mục Hà lấy tốc độ còn nhanh hơn lao ra mấy lần lộn nhào xuống, hung hăng nện về trên chỗ ngồi của Hoàng Thiên giới.
Kể cả lực lượng của hắn đều bị phản chấn lại vô cùng quỷ dị, mãnh liệt nổ bung lên ở chỗ thân thể hắn rơi xuống.
Rầm!!
Thiên Mục Nhất như thiểm điện ra tay, nhưng vẫn không cách nào chặn lại toàn bộ lực lượng của Thiên Mục Hà, mấy trăm người của Hoàng Thiên tông bị đánh bay ra ngoài, kêu thảm thiết liên tiếp, máu tươi bay rơi.
Họa Thiên Tinh, Khuê Xà Thánh Quân hai người cũng đồng thời ra tay, cuối cùng chôn diệt được dư lực.
Thiên Mục Hà quỳ phịch trên đất, phun ra liên tiếp mấy ngụm tiên huyết. Thiên Mục Nhất không kiểm tra thương thế của hắn, ánh mắt chuyển qua nhìn về phía ma nữ Yêu Điệp. Ma nữ Yêu Điệp đã đứng lên, ba ngón tay giơ ra chậm rãi thu hồi, lạnh nhạt mà nói:
- Trận đổ chiến này, bất cứ kẻ nào không được ra tay can thiệp. Hoàng Thiên tông ngươi coi lời của ta là gió thoảng bên tai sao!
- Không, không dám!
Thiên Mục Nhất nhanh chóng siết chặt hai nắm tay, trái tim run rẩy, linh hồn càng co rút run run trước nay chưa từng có, tầm mắt thậm chí không dám nhìn vào thảm trạng của Thiên Cô Hộc.
Nhưng thân là Hoàng Thiên Giới Vương, cho dù dưới tình cảnh như vậy, hắn cũng phải làm ra vẻ bình tĩnh cực độ, tuyệt đối không thể đắc tội một ma nữ.
- Yêu Điệp điện hạ, Mục Hà hắn mắt thấy Cô Hộc bị thương, dưới tình thế cấp bách thiếu suy nghĩ ra tay, bị điện hạ khiển trách cũng là gieo gió gặt bão.
Thiên Mục Nhất vội vàng nói xong, nâng tay làm một lễ trọng:
- Hiện giờ đổ chiến đã kết thúc, kính xin cho phép Thiên mỗ kiểm tra thương thế của Cô Hộc.
Tuy rằng cách mặt nạ cánh bướm, nhưng Thiên Mục Nhất phát hiện ra, ma nữ trước đó vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề kinh ngạc với kết quả trước mắt, đây cũng khiến trong lòng hắn chợt hồi hộp.
Mà trái lại hai người khác ở bên cạnh, Diêm Tam Canh đứng đầu diêm quỷ của Diêm Ma giới đã đứng thẳng tắp lên, hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào Vân Triệt, rõ ràng một đôi ánh mắt như người chết lại lộ ra khiếp sợ sâu đậm.
Sợ rằng người của Diêm Ma giới đều chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ kinh hãi như thế.
Còn Phần Nguyệt đế tử Phần Kiết Nhiên càng không chịu nổi, tư thái tản mạn lúc trước hiển nhiên là vì chơi trò chơi xem cuộc vui mà đến, lúc này trên ghế ngồi hiện ra dáng ngồi tương đương với khó coi, nhưng hắn không hề phát hiện ra, hai mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, đôi mắt lồi ra ngoài, giống như gặp quỷ thần.
Yêu Điệp lẳng lặng nói:
- Kết thúc? Thiên Cô Hộc có nói, Lăng Vân có thể đánh bại hắn trong vòng ba chiêu, sẽ tính là Lăng Vân thắng. Đương nhiên, trò chê cười này, không đề cập tới cũng thế.
Trên khuôn mặt cực kỳ khó coi của Thiên Mục Nhất hung hăng run rẩy.
- Mà Lăng Vân đưa ra điều kiện là, sau ba chiêu, nếu như Thiên Cô Hộc có thể đứng lên, sẽ tính Thiên Cô Hộc thắng.
Nàng chuyển mắt, nhìn về phía Thiên Cô Hộc:
- Quy tắc của trận đổ chiến này, sẽ dựa theo lời Lăng Vân nói đến định. Bởi vì kẻ yếu không có tư cách quyết định quy tắc.
- Thiên Cô Hộc, Hiện giờ chỉ cần ngươi có thể đứng lên, sẽ coi như ngươi thắng.
Kẻ yếu không có tư cách quyết định quy tắc... Câu nói này đến từ ma nữ, một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng không hề nghi ngờ là một lời châm chọc lớn nhất cả đời Thiên Cô Hộc từng nghe thấy.
Câu nói “Chỉ cần có thể đứng lên, sẽ coi như ngươi thắng” kia, giống một câu thương hại đối với kẻ yếu cỡ nào.
- A... a...
Thiên Cô Hộc liều chết chịu đựng không phát ra tiếng kêu thảm thiết, vào lúc này từ trong miệng phát ra từng tiếng kêu ré khoan tim, không biết bởi vì đau hay bởi vì nhục.
Thân thể hắn đang run rẩy, nhưng đã vốn không cách nào đứng lên, bởi vì tứ chi của hắn đã bị Vân Triệt tàn nhẫn đánh gãy, huyền khí cũng hoàn toàn băng loạn. Dưới giãy giụa, hắn giống như một loài bò sát ngọ nguậy dưới ánh mắt nhìn xuống của Vân Triệt, mỗi một giây, từng khoảnh khắc đều là khuất nhục đời này chưa hề có.
Mọi người ngơ ngác nhìn trung tâm chiến trường, tất cả các thiên quân lúc trước ngạo khí lăng nhiên, lại vì Vân Triệt mà oán hận đầy lòng càng ngây ngốc ở đó. Ai cũng thật sự không ngờ sẽ xuất hiện kết quả như vậy, nằm mơ đều khó có khả năng nghĩ đến.
Người của Hoàng Thiên tông da đầu run lên, tay chân lạnh lẽo. Đổi lại thành bất cứ một trường hợp nào khác, Thiên Mục Nhất đã sớm xông lên. Nhưng ở bên cạnh chính là ma nữ Yêu Điệp, là cái bóng của Ma hậu! Tư thái cường ngạnh lúc trước của nàng cùng với lời mới vừa rồi nàng đã nói giống như gai độc để trên yết hầu của bọn họ, khiến cho bọn họ không dám tự tiện bước lên trước nửa bước.
- Ta thay mặt cho Cô Hộc nhận thua.
Thiên Mục Nhất nói.
Lời Yêu Điệp nói vẫn lãnh đạm mà cường ngạnh như trước:
- Ta nói rồi, trận chiến này ta đã là người giám sát, bất cứ kẻ nào đều không được phép can thiệp, kể cả Hoàng Thiên Giới Vương ngươi! Muốn nhận thua cũng chỉ có chính hắn đến nhận... cũng hoặc là, hắn có thể đứng lên?
Ngũ tạng Thiên Mục Nhất run rẩy như muốn nứt ra, nhưng lại không dám biểu lộ một chút tức giận, chợt xoay người, thấp giọng nói:
- Cô Hộc, con bị đánh bại... nhận thua!
Thiên Mục Nhất có thể trở thành Giới Vương hạng nhất bắc thần vực, không thể nghi ngờ cả đời đã trải qua vô số mưa bão sóng gió. Nhưng khi hắn nói ra hai chữ “Nhận thua” lại đặc biệt khó khăn.
Bởi vì hắn biết, đứa con bản thân kiêu ngạo nhất này cả đời chưa bao giờ bị thua, càng chưa bao giờ nhận thua.
Rắc!
Trung tâm chiến trường vang lên tiếng hàm răng bị cắn vỡ, từng vết máu chảy ra từ khóe miệng Thiên Cô Hộc. Cho dù dáng vẻ giãy giụa vô cùng khó coi, nhưng hắn vẫn hy vọng xa vời muốn đứng lên... Nhận thua? Hắn không nói nên lời, cũng không thể nói ra khỏi miệng được.
Bởi vì hắn là Thiên Cô Hộc!
Vân Triệt lạnh lẽo nhìn xuống hắn:
- Thiên Cô Hộc, lúc trước ngươi nói, ta không cứu người không hề khác gì tự tay giết bọn họ.
- Như lời ngươi nói, ta có thể giết ngươi, nhưng không giết ngươi. Ta đây chẳng phải là ân nhân cứu mạng của ngươi sao? Người đại nhân đại nghĩa giống như ngươi, khẳng định biết đạo lý tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, huống chi là ơn cứu mạng.
- Như vậy, ngươi nên báo đáp ơn cứu mạng của ta như thế nào đây?
Lời nói bên tai giống như đến từ cảnh trong mơ, hoặc là nói, cho tới giờ khắc này Thiên Cô Hộc đều giống như vẫn rơi vào trong cơn ác mộng chưa hề tỉnh lại.
Từ trước tới giờ hắn đều nghiền áp cùng cấp, cũng bởi vì vậy mà danh chấn bắc thần vực, bị một huyền giả cùng cảnh giới ba chiêu... không, chuẩn xác mà nói, là một chiêu tan tác, tê liệt giống như con chó chết ngã xuống trên mặt đất trước mặt mọi người, kể cả không thể đứng lên được, sao hắn có thể chịu được, có thể tiếp nhận.
Chậm rãi, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vân Triệt, lúc đụng chạm vào ánh mắt của Vân Triệt, hắn đột nhiên dừng giãy giụa.
Từ trên vẻ mặt và trong ánh mắt của Vân Triệt, hắn lại không nhìn thấy cười lạnh và khoái trá, một chút đều không có, chỉ có lạnh lùng và một chút trào phúng dường như khinh thường biểu lộ ra.
Đúng vậy, hoàn toàn không hề có kiêu ngạo, đắc ý và bừa bãi sau khi tàn bạo ngược lại đối thủ, chấn kinh toàn trường, chỉ có lạnh nhạt và hờ hững. Giống như... chẳng qua chỉ tiện chân nghiền giết con kiến đáng thương ven đường.
Ánh mắt khựng lại vài giây, đột nhiên, tất cả tôn nghiêm, không cam lòng, kinh hãi, khuất nhục, phẫn nộ... trong lòng hắn sụp đổ trong một nháy mắt, thừa lại chỉ có tự giễu thương hại bản thân.
Hắn coi “Lăng Vân” là một tên hề điên cuồng, giờ phút này mới biết, hóa ra ở trong mắt đối phương, mình mới là một tên hề hèn mọn chân chính.
Cho dù giờ phút này hắn dồn hết ý chí giãy giụa và kiên trì, cũng đồng thời lại chính là ngọ nguậy quá mức hèn mọn, kể cả tư cách để cho đối phương cười nhạo đều không có.
- Ta... nhận... thua...
Hắn nói ra ba chữ kia, không hề khó khăn giống như hắn nghĩ.
Hắn cũng hoàn toàn dừng giãy giụa, cả người yên lặng ngồi phịch ở trên đất, mặc dù không hôn mê, nhưng lại giống như bị rút hết tất cả nguyên khí, không muốn nhúc nhích chút nào.
Rõ ràng là ba chữ vô cùng khuất nhục, Thiên Mục Nhất lại như nghe thấy thiên âm, không kịp nhiều lời nửa chữ, bàn tay vừa trảo, đã hút thân thể Thiên Cô Hộc đến thẳng trước người mình, huyền khí phủ xuống, đồng thời trong miệng gầm to một tiếng:
- Mau! Mau đi cầm ma thiên tán!
Nhất thời toàn bộ người của Hoàng Thiên tông đều xoay chung quanh bên cạnh Thiên Cô Hộc, từng đường huyền khí dồn dập mà cẩn thận dũng mãnh vào trong thân thể hắn, ổn định thương thế cho hắn. Nhưng Thiên Cô Hộc lại hai mắt nhìn trời, si ngốc ngơ ngác, giống như mất hồn.
Ngoài Hoàng Thiên tông, chung quanh cũng hoàn toàn yên tĩnh, kể cả người xì xào bàn tán đều ít lại càng ít. Tầm mắt vẫn tập trung chặt chẽ ở trên người Vân Triệt, bọn họ gắt gao nhớ kỹ cái tên “Lăng Vân” này... Đều là Thần Quân cấp bảy, lại một chiêu trọng thương Thiên Cô Hộc, có thể nghĩ, sau ngày hôm nay, huyền giới của bắc thần vực nhất định lại nghênh đón một phen chấn động vĩ đại.
Vân Triệt quay lưng đi, cười lạnh một tiếng cực nhạt:
- Cái gọi là đứng đầu thiên quân, không hơn gì cái này. Thiên quân? A, nói là một đám rác rưởi đều đã cất nhắc bọn họ.
Trên mặt các thiên quân hiện tức giận, toàn thân phát run... Nhưng khác với lúc trước chính là một lần này bọn họ không có ai phát ra âm thanh, đều không có ai lộ ra hèn mọn và trào phúng.
Một người một chiêu có thể đánh bại Thần Quân Thiên Cô Hộc, câu nói sỉ nhục đủ để chọc giận tất cả Thần Quân thế gian này, hắn... thật sự có tư cách nói ra.
- Cái gọi là thiên quân thịnh hội, hóa ra chính là một trò chê cười, thật sự lãng phí thời gian của ta.
Thân thể Vân Triệt lơ lửng, trước mặt vô số cường giả bắc vực, dùng giọng điệu băng hàn nói ra lời nói khinh miệt mà kể cả thần đế Vương giới ở đây cũng quyết sẽ không nói ra:
- Thiên Ảnh, chúng ta đi thôi!
Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng dậy, đi theo sau lưng hắn.
- Đợi chút.
Một giọng nói trầm lặng, giống như có thể đông lại linh hồn vang lên, rõ ràng là Diêm Tam Canh, hắn nhìn Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, thản nhiên nói:
- Các ngươi rốt cuộc là ai, đến từ đâu.
Diêm quỷ vương mở miệng, những người khác nhất thời toàn bộ im tiếng, một mảnh tĩnh lặng làm cho người ta sợ hãi, e sợ thu hút được một chút chú ý của hắn.
Một luồng khí thế vô hình như có như không cũng bao phủ không gian chỗ Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Nhưng lại một lần nữa ngoài dự đoán của mọi người, đối mặt với câu hỏi của diêm quỷ vương, Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không hề quay đầu, càng không dừng lại, mà vẫn lơ lửng lên, dần dần đi xa.
Chính là ngoảnh mặt làm ngơ!
Hoàng Thiên khuyết nhất thời yên tĩnh vô cùng quỷ dị, mọi người đều nín thở theo.
Đó là Diêm Tam Canh, đứng đầu ba mươi sáu diêm quỷ của Diêm Ma giới! Ai dám không để ý đến câu hỏi của hắn!
Chân mày Diêm Tam Canh nhíu lại rất nhẹ, mà chính là thay đổi vẻ mặt nhỏ bé như vậy lại khiến cho cả Hoàng Thiên khuyết rét lạnh đi vài phần.
Khi mọi người cho rằng Diêm Tam Canh chắc chắn phát tác, lại một giọng nói vang lên.
- Hai vị tạm dừng bước.
Dưới giọng nói mềm mại, một chút điệp ảnh chớp lên, đã xuất hiện ở trước người Vân Triệt, rõ ràng là ma nữ Yêu Điệp.
Diêm Tam Canh đã đứng lại ở đó.
Vân Triệt liếc nhìn nàng, nói:
- Chuyện gì?
Đối mặt với một ma nữ, giọng điệu của hắn vẫn lạnh lẽo như tiền, khiến trái tim của mọi người lại nhảy dựng lên theo.
Yêu Điệp không hề tức giận, nói:
- Ta lấy tên ma nữ, chân thành mời hai vị vào Kiếp Hồn giới ta làm khách, kính xin hai vị nể mặt.
Giọng nói của nàng mềm mại như gió, quả thật cách biệt một trời so với lời Thiên Mục Nhất nói. Mà lời nàng nói ra khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc, Diêm Tam Canh và Phần Kiết Nhiên càng nhất tề biến sắc.
Một Diêm Ma quỷ vương, một Phần Nguyệt đế tử, vô cùng rõ ràng Yêu Điệp chủ động mời có ý vị như thế nào.
“Khách quý” có thể khiến cho ma nữ của Kiếp Hồn giới tự mình mời, vả lại là chủ động mời, trong thiên hạ có thể có mấy người?
Khiếp sợ trong lòng bọn họ còn chưa rút lui chút nào, Vân Triệt đáp lại giống như từng đường ma lôi kinh thế vang lên bên tai bọn họ...
Vân Triệt nói, ánh mắt của hắn đảo qua bóng dáng của Yêu Điệp, nhưng chính là gần như đảo qua, lại trực tiếp thu hồi, không hề nhìn nàng một lần nữa:
- Vào Kiếp Hồn giới làm khách? Có thể. Nhưng do ngươi mời ta, còn chưa đủ tư cách.
- Trở về báo cho chủ tử của ngươi Trì Vũ Thập tự mình đến mời.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment