.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_164" class="block_" lang="en">Trang 82# 2
Chương 164: Thương Phong xuất chiến thư
Sàn nhà nứt toác, đỉnh điện sụp đổ, đá vụn với cát bụi tung tóe phủ đầy nơi Vân Triệt đứng, không cách nào thấy rõ.
- Ah?
Lăng Kiệt thét lên kinh hãi, bởi vì hắn chợt phát hiện liên hệ giữa mình và kiếm trong lúc đó đột nhiên biến mất. Mà lúc này, trong cát bụi, một trường kiếm màu bạc xoay tròn bay ra, trên không trung cắt xuống một cong thật dài, rơi vào trước người Lăng Kiệt, lúc sắp sửa rơi xuống đất, bỗng nhiên phát sinh một tiếng"Keng" chói tai, thanh kiếm dài ban đầu giống như tấm kính mỏng manh vỡ thành từng mảnh.
Lăng Kiệt cả người ngốc ở nơi đó, nhìn mảnh vỡ trường kiếm dưới chân, nửa ngày chưa hồi hồn.
Cát bụi rốt cục bắt đầu rơi xuống, Vân Triệt kéo trọng kiếm, bước chân chậm rãi đi tới. Sắc mặt hắn đặc biệt bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết vừa mới đem hết toàn lực.
- Lăng Kiệt tiểu đệ đệ, kiếm thứ ba này...... Ta cũng đỡ được rồi. Ngươi... Thua... Rồi.
Vân Triệt đứng trước mặt Lăng Kiệt, chậm rãi nói. Kiếm thứ ba, hắn cực kỳ mạo hiểm ngăn cản, hơn nữa còn gian lận. Bởi vì hắn trước sau dùng hai kiếm, một cái là viên nguyệt trầm tinh và một cái khác thiên lang trảm, mới gắng chống đỡ một chiêu kiếm này. Nhưng Lăng Kiệt chỉ nói đỡ hắn ba kiếm, còn chưa nói dùng mấy kiếm đỡ.
Lăng Kiệt nhìn Vân Triệt một chút, lại nhìn một chút vụn kiếm trên đất, có chút choáng váng nói:
- Ta dĩ nhiên thua...... Ngươi thậm chí ngay cả chiêu quán nhật cũng cản được rồi...... Còn làm hỏng kiếm của ta......
- Ngườ có thể chính diện đỡ lấy một chiêu kiếm của ta, Sơn Trang có rất nhiều, nhưng huyền lực bọn họ đều cao hơn ta rất nhiều, tuổi cũng lớn hơn so với ta, cản được cũng chẳng có gì ghê gớm. Ngươi rõ ràng mới Chân Huyền Cảnh, dĩ nhiên thật sự cản được......
Nói tới chỗ này, Lăng Kiệt bỗng nhiên mắt lộ kỳ quang, trừng trừng nhìn Vân Triệt:
- Ngươi quả thực thật lợi hại! Mới Chân Huyền Cảnh lại mạnh như vậy, nếu như đến Linh Huyền Cảnh, ta căn bản cũng không thể là đối thủ của ngươi. Không trách công chúa tỷ tỷ xinh đẹp như vậy coi trọng ngươi, ngươi thật xứng với công chúa tỷ tỷ.
Vân Triệt nhếch miệng, nói:
- Nói những câu vô dụng này. Ngươi sẽ không đã quên thua nên làm như thế nào chứ? Là một nam nhân chân chính, cần phải biết phụ trách! Nếu không, không xứng được gọi là nam nhân.
"Hừ!" Lăng Kiệt nhếch mũi, không chút nào làm ra vẻ nói:
- Lăng Kiệt ta đã nói, đương nhiên sẽ không đổi ý. Không phải gọi ngươi lão đại thôi sao, có gì đặc biệt.
Nói xong, hắn bước lên trước, cợt nhả nói:
- Ôi, Vân Triệt lão đại, Lăng Kiệt ta thua cuộc, sau này sẽ là tiểu đệ của ngươi rồi. Ừ, lão đại, ngươi là làm thế nào đến Chân Huyền Cảnh lợi hại như vậy. Làm lão đại, nhất định không thể keo kiệt với tiểu đệ, phương diện này ngươi có thể nhất định phải chỉ điểm tiểu đệ a a! Nếu như ta cũng có thể giống như ngươi, ta bây giờ khẳng định có thể đi khiêu chiến đại ca rồi! Không cần tiếp tục bị mỗi lần đại ca đánh sưng mặt sưng mũi rồi.
Lăng Kiệt nhanh chóng thừa nhận, đúng là làm Vân Triệt có chút bất ngờ. Hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn cũng không có làm ra vẻ miễn cưỡng, trong đôi mắt ngược lại thật sự có một chút hiếu kỳ với...... Dáng vẻ sùng bái!
Hiển nhiên chính mình lấy Chân Huyền Cảnh chống đỡ tuyệt kỹ của hắn, phá nát kiếm của hắn, đối với hắn thực tạo thành kích thích rất lớn lên tâm lí.
Vân Triệt cười châm chọc nói:
- Cái này còn phải xem tiểu đệ đệ ngươi đủ tiêu chuẩn hay không, nếu như làm lão đại này hài lòng nói, ta có thể nói cho ngươi biết.
Đôi mắt Lăng Kiệt bỗng sáng lên, kích động kêu to:
- Thật sự? Oa a a a, ngươi nếu như thật sự chịu nói cho ta biết, đừng nói làm tiểu đệ, bái ngươi làm sư phụ đều được a!
Lăng Vân đi tới, quay về Vân Triệt cười nhạt, chân thành nói:
- Vân huynh đệ, lúc mới tới Hoàng Thành, chung quanh nghe được lời đồn về ngươi, lúc đó còn không tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn hơn lời đồn, tin tưởng tiểu Kiệt dù bại cũng thấy xứng đáng.
Nói xong, Lăng Vân thâm ý sâu sắc nhìn Vân Triệt một chút, chuyển hướng Lam Tuyết Nhược nói:
- Công chúa điện hạ, lần này huynh đệ chúng ta tới Hoàng Thành, là vì muốn đưa thiệp mời Hoàng thất, kính xin công chúa điện hạ nhận lấy.
Một tấm thiệp mời màu vàng nhạt được Lăng Vân lấy ra, giao vào tay Lam Tuyết Nhược, Lăng Vân tiếp tục nói:
- Nửa năm sau, chúng tôi sẽ ở sơn trang nghênh đón Hoàng thất đến. Nếu công chúa điện hạ có thể nể nang mặt mũi đến dự, đó là phúc phần của sơn trang. Lần này bên người công chúa có Vân huynh đệ là kì tài hiếm thấy, tin tưởng sau ba năm, hoàng thất nhất định có thể nhờ vào Vân huynh đệ rực rỡ hào quang...... Như vậy, nhiệm vụ huynh đệ chúng tôi đã hoàn thành, xin cáo từ.
Hướng Lam Tuyết Nhược và Vân Triệt thi lễ, không chờ Lam Tuyết Nhược đáp lại, Lăng Vân kéo Lăng Kiệt:
- Tiểu Kiệt, chúng ta phải đi.
- Hả? Đi sao? Nhưng ta còn chưa cùng lão đại lĩnh giáo làm sao mới có thể ở Chân Huyền Cảnh trở nên lợi hại như vậy...... A a!
Lăng Kiệt chưa nói xong, đã bị Lăng Vân dùng thân pháp huyền kỹ lôi đi thật xa. Một giây sau, đại điện ở ngoài xa xa truyền đến thanh âm của Lăng Kiệt:
- Lão đại, rảnh rỗi nhất định phải đến Thiên Kiếm Sơn Trang...... Ta muốn để những tên kia biết cái gì mới thật sự là thiên tài, Chân Huyền Cảnh có thể đánh bại bọn họ...... A a a đại ca ngươi không được kéo ta......
Lăng Vân lấy thiệp mời ra, nói xong liền trực tiếp lôi kéo Lăng Kiệt rời đi, toàn bộ quá trình đảo mắt đã xong, làm cho Lam Tuyết Nhược không ứng phó kịp, lời từ biệt cũng không kịp nói ra. Nàng nhìn về hướng cửa điện, kinh ngạc nói:
- Lăng Vân tính nết trầm ổn khiêm tốn, làm sao bỗng nhiên đi vội như vậy, chẳng lẽ nhớ ra việc gì gấp sao?
Nàng mới vừa nói xong, Vân Triệt bên cạnh bỗng nhiên thân thể lay động, sau đó đỡ trọng kiếm quỳ một gối xuống, sắc mặt trắng nhợt, một ngụm máu tươi phun ra, đem nhuộm đỏ tảng lớn sàn nhà phía trước.
- A! Vân sư đệ!
Lam Tuyết Nhược hoa dung thất sắc, cuống quít đỡ lấy Vân Triệt, lo lắng nói:
- Vân sư đệ ngươi làm sao vậy? Ngươi bị thương? Có nghiêm trọng không?
Vân Triệt đem hầu hết trọng lượng cơ thể tựa lên kiếm, lắc lắc đầu, mặt trắng bệch cười nói:
- Sư tỷ không cần lo lắng, ta không sao. Một kiếm của Lăng Kiệt này...... Thật bá đạo. Tuy rằng vừa nãy mạnh mẽ cản lại, nhưng vẫn chịu chút nội thương. Lăng Vân sở dĩ gấp như vậy rời đi...... Là bởi vì hắn nhìn ra ta đang cực lực kiềm nén thương thế, xem như bảo toàn mặt mũi cho ta.
Lam Tuyết Nhược vội vàng lấy ra một viên Hồi Thiên Đan, nhìn Vân Triệt ăn, mãi đến lúc sắc mặt Vân Triệt từ từ hồi phục, nàng mới thở phào nhẹ nhõm:
- Ta biết Vân sư đệ nếu dám cùng Lăng Kiệt đánh cược, nhất định có thể nắm chắc đối phương, có điều mới vừa rồi còn quá vôi vàng. Tuy rằng Lăng Kiệt nhìn qua rất nhỏ, nhưng xuất thân Thiên Kiếm Sơn Trang, đều là người trăm năm khó gặp, thực lực của bọn họ, căn bản không thể tính toán theo lẽ thường. Có điều cũng may ngươi thắng, lại còn khiến hắn trở thành tiểu đệ của ngươi
Đại đạo phù đồ quyết giúp thương thế Vân Triệt bằng tốc độ kinh người khép lại. Nghe Lam Tuyết Nhược nói, hắn lắc lắc đầu:
- Đây chỉ là ta thấy Lăng Kiệt tâm tính non nớt, vì lẽ đó nhất thời nảy lòng tham mà thôi, tuy rằng hắn đã đáp ứng, nhưng căn bổn không có cái gì trói buộc. Chỉ là kỳ vọng sau này có thể nhờ hắn ở vài phương diện khác giúp một chút mà thôi, dù sao, hắn cũng là con trai trang chủ Thiên Kiếm Sơn Trang."
- Đúng rồi, Lăng Vân bọn họ đến đưa thiệp mời...... Chẳng lẽ là?
Lam Tuyết Nhược lấy tấm thiệp mời ra:
- Phụ hoàng dự đoán không sai, là chiến thư mời tham gia Thương Phong xuất chiến. Mỗi một thư mời, đều gửi sớm hơn nửa năm, để các thế lực ở Thương Phong tham gia có thời gian chuẩn bị.
- Nói đúng là, còn có thời gian nửa năm?
Vân Triệt kinh ngạc nói.
- Ừ.
Lam Tuyết Nhược gật đầu:
Xác thực chỉ còn dư lại nửa năm. Có điều Vân sư đệ, ngươi cũng không cần gấp, bởi vì lần này ngươi không cần tham gia, mà tham gia lần sau.
Lần tới? Tại sao?
Vân Triệt lông mày hơi động. Hắn nhớ tới Lăng Vân trước khi đi nói câu kia"Tin tưởng sau ba năm, hoàng thất nhất định có thể nhờ Vân huynh đệ rực rỡ hào quang......”
Sau ba năm? Lẽ nào ý Lăng Vân, cũng là lúc Thương Phong xuất chiến.
Lam Tuyết Nhược giải thích:
- Thương Phong xuất chiến ba năm một lần, tên như ý nghĩa, đây là trận đấu quyết định thứ bậc trong Thương Phong đế quốc. Nhưng tham gia thi đấu cũng không phải nhất định là Tối Cường Giả (người đứng đầu), bởi vì bất kể là thế lực nào, đặc biệt là những kia thế lực to lớn, đều tuyệt đối không thể đem lá bài tẩy bại lộ trước người khác, vì lẽ đó ‘ Tối Cường Giả ’ so đấu, căn bản không hoàn toàn đúng, mà là lấy người trẻ tuổi thi đấu quyết định thứ hạng. Bởi vì trẻ tuổi có khả năng đạt tới độ cao, đủ để biểu lộ ra gốc gác cùng thực lực của thế lực đứng sau, lấy để xếp thứ hạng, cơ bản cũng coi là công bình nhất.
- Mỗi một lần Thương Phong xuất chiến tổ chức, được mời khoảng 500 thế lực, mỗi thế lực nhiều nhất chỉ có thể phái ba tên đệ tử trẻ tuổi tham gia, lấy đệ tử đạt được thứ hạng cao nhất quyết định thứ hạng thế lực. Độ tuổi tham gia, hạn định từ 16 đến 20 tuổi, thấp hơn mười sáu tuổi hoặc cao hơn 20 tuổi cũng không được đến tham gia, trước giao đấu đều phải kiểm tra, điểm này không cách nào gian lận. Vì lẽ đó, vì bảo đảm sức chiến đấu tốt nhất, đệ tử tham dự tuổi tác đều tập trung lần lượt ở 20, 19, 18 tuổi, thấp hơn mười tám tuổi rất ít. Vân sư đệ vừa mới tròn mười bảy tuổi, còn nhỏ, căn bản không thích hợp tham gia lần Thương Phong xuất chiến này. Lần tới, Vân sư đệ vừa tròn 20 tuổi, lại có ba năm tích lũy, là thời cơ tốt nhất tham gia xuất chiến.
- Thì ra là như vậy.
Vân Triệt chậm rãi gật gật đầu, trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi:
- Sư tỷ, lần trước đứng đầu Thương Phong xuất chiến, hắn lúc đó huyền lực cấp bậc bao nhiêu?"
Lam Tuyết Nhương không suy nghĩ, trực tiếp nói:
- Lần trước đứng đầu Thương Phong xuất chiến, chính là người ngươi vừa nhìn thấy Lăng Vân.
- Là hắn sao?
Vân Triệt lẩm bẩm một tiếng.
- Vân sư đệ, ngươi cảm thấy Lăng Vân người này...... Như thế nào?
Lam Tuyết Nhược hỏi.
Vân Triệt suy nghĩ một chút, chậm rãi nói rằng:
- Lăng Kiệt thiên phú kinh người, có thể nói là yêu nghiệt, nhưng ta chí ít còn dám can đảm cùng hắn đấu ba kiếm, nhưng Lăng Vân, hắn cho ta cảm giác chỉ có sâu không lường được. Ngay cả tính tình của hắn cũng sạch sẽ hoàn hảo, làm cho không ai có thể sinh ra ác cảm, cả người có thể nói...... Không hề có kẽ hở.
- Đánh giá của ngươi rất giống với cha ta.
Lam Tuyết Nhược cảm thán nói:
- Phụ hoàng năm đó lần đầu tiên thấy Lăng Vân liền đánh giá ‘ không hề kẽ hở ’. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, Thương Phong xuất chiến lần này, hắn vẫn sẽ tham gia.
- Ồ.
Vân Triệt trả lời, lông mày hơi động, kinh ngạc nói:
- Tỷ nói...... Lần này hắn còn có thể tham gia? Nói đúng hơn, tuổi tác hắn bây giờ, vẫn chưa tới 20 tuổi? Như vậy lần trước, tuổi của hắn lẽ nào mới......
- Không sai. Hắn đoạt được đệ nhất Thương Phong xuất chiến khi mới 17 tuổi,
Lam Tuyết Nhược tiếp tục nói:
Lúc đó tu vi huyền lực đã Linh Huyền Cảnh cấp chín.
17 tuổi Linh Huyền Cảnh cấp chín...... Vân Triệt hít một hơi lạnh.
- 17 tuổi Linh Huyền cảnh cấp chín hiển nhiên cực kỳ kinh người, nhưng Lăng Vân thực lực còn muốn cao hơn Linh Huyền cấp chín. Trong trận chung kết, đối thủ của hắn là Mộc Lăng Tuyết của Băng Vân Tiên Cung, lúc đó Mộc Lăng Tuyết tuổi tròn 20 tuổi, huyền lực cao đến Linh Huyền Cảnh cấp mười, cách Địa Huyền Cảnh bất quá chỉ nửa bước, là người có huyền lực cao nhất lúc đó. Nhưng trong tay Lăng Vân...... Nàng ta chỉ chịu được bảy kiếm...... Mà Lăng Vân còn chưa dốc hết toàn lực.
Vân Triệt:"......"