.
._83__1" class="block_" lang="en">Trang 83# 1
Chương 165: Phản sát!
Thiên hạ rộng lớn, càng tiếp xúc nhiều người, đi qua càng nhiều nơi, càng cảm thấy bản thân nhỏ bé. Từ Lưu Vân thành đến Tân Nguyệt thành, lại tới Thương Phong Hoàng Thành, sau đó là Thiên Kiếm Sơn Trang, khái niệm thiên tài trong nhận thức Vân Triệt lần lượt được định nghĩa lại. Ngày hôm nay, không hề chuẩn bị, hắn thậm chí được tiếp xúc với các thế hệ trẻ số một Thương Phong đế quốc, ôn tồn lễ độ, không hề có kẽ hở.
Nếu như một người như vậy trở thành kẻ địch, chắc chắn so với những kẻ ngang ngược, cuồng ngạo bất tuân đáng sợ hơn nhiều.
Vân Triệt dùng một buổi chiều ở trong hoàng cung chữa khỏi thương thế, lúc rời khỏi hoàng cung, sắc trời đã tối lại. Lam Tuyết Nhược bởi vì cổ độc trong người Thương Vạn Hác tâm sự nặng nề, Vân Triệt cũng không cần đưa tiễn, một thân một mình ra hoàng cung, đi theo hướng Thương Phong Huyền phủ.
Màn đêm buông xuống, đường phố Hoàng Thành cũng không có quá nhiều người, lúc Vân Triệt chịu một kiếm của Lăng Kiệt đã chịu nội thương không nhẹ, dù cho có đại đạo Phù Đồ quyết, cũng không phải một sớm một chiều có thể khỏi hẳn. Vì lẽ đó hắn không có triển khai huyền lực, cũng không đi nhanh, đi được nửa đường, bỗng nhiên quay đầu, không nhanh không chậm đi về phía đông.
Đi thẳng đến một bãi cỏ rộng lớn không có dấu chân người, Vân Triệt mới ngừng lại, nhìn về phía trước thản nhiên nói:
- Đi ra đi.
Sau khi nói xong, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Qua một hồi lâu, sau lưng của hắn mới vang một tiếng hừ lạnh, theo sau đó, truyền tới tiếng bước chân không hề ngụy trang.
Vân Triệt xoay người lại, thấy một người trẻ tuổi toàn thân hắc y. Người này vóc người không cao, nhìn qua trên dưới 20 tuổi, đôi mắt tràn đầy mù mịt, ánh mắt trầm thấp nhìn về phía Vân Triệt dường như nhìn một kẻ sắp phải chết.
Trên người hắn toát ra huyền khí dày đặc, còn vượt xa Vân Triệt...... Thậm chí, vượt qua Chân Huyền Cảnh cấp chín Mộ Dung Dật!
Vân Triệt hai tay ôm ngực, trên mặt không tỏ vẻ sợ hãi chút nào, cười lạnh nói:
- Còn có một người? Cũng đi ra đi. Thế nào, sau khi ăn một đường tro bụi sau mông ta, đến nơi này, trái lại không có can đảm xuất đầu lộ diện?
- Ha ha ha ha!
Vân Triệt vừa nói xong, một tiếng cười điên cuồng vang lên, tiếp đó, một thanh niên mặc áo trắng từ sau gốc cây chậm rãi đi ra, chính là Phong Bạch Y.
- Vân Triệt, vốn ta còn muốn động thủ không để lại dấu vết, không nghĩ tới, ngươi lại tự tìm nấm mộ tốt như vậy. Ta nên nói ngươi ngớ ngẩn, hay nói ngươi ngu xuẩn đây.
- Mộ?
Vân Triệt tựa tiếu phi tiếu nhìn Phong Bạch Y và hắc nam tử:
- Không sai, đích thật là mộ tốt, bất quá ta không phải tìm cho mình, mà là để cho các ngươi.
Phong Bạch Y sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói:
- Chết đến nơi rồi còn dám nói khoác không biết ngượng. Cũng được, đối với một kẻ sắp chết cũng không cần thiết nói nhảm, Tiết Lãng, giết hắn!
Tiết Lãng? Cái tên này lọt vào trong tai Vân Triệt, trong nháy mắt lóe qua tâm trí hắn...... Đây là tên trong nội phủ Thiên Huyền Bảng, hơn nữa đứng thứ bảy! Có Chân Huyền Cảnh cấp mười.
Phong Bạch Y vừa nói, trong tay Tiết Lãng liền có thêm một thanh kiếm đỏ đậm, thân thể phi nhanh, trong màn đêm xoẹt qua một bóng đen, mũi kiếm màu đỏ cắt xuyên màn đêm, như lưỡi rắn độc đâm về yết hầu Vân Triệt.
Tiết Lãng ra tay gọn gàng nhanh chóng, thân pháp cùng tốc độ kiếm cực nhanh, giống như một vệt sáng!
Vân Triệt trong con ngươi lóe qua sát cơ (ý định giết người), phát động Tinh Thần Toái Ảnh, thân thể đột nhiên nhảy lên cao, khiến Tiết Lãng chớp một đòn đánh hụt. Mà khi Vân Triệt nhảy lên, toàn thân hơi ngưng lại, một cỗ đau nhức từ khoang ngực truyền đến.
Hắn phát động huyền lực, nhất thời chạm vào nội thương còn chưa lành.
Nhất định phải tốc chiến tốc thắng...... Vân Triệt che ngực một hồi. Hai tay vung một cái, Phách Vương cự kiếm xuất hiện trong tay, quanh thân cũng bỗng nhiên bốc cháy Phượng Hoàng Chi Viêm màu đỏ thắm.
Tiết Lãng một chiêu kiếm đánh hụt, liền nhanh như tia chớp thay đổi phương hướng, giơ kiếm lên, đột nhiên đâm về phía Vân Triệt đang từ không trung hạ xuống.
"Chết đi...... Phượng Dực Thiên Khung Vũ!"
Trong con ngươi Vân Triệt lạnh lẽo, toàn thân bốc lên Phượng Viêm, một đôi Phượng Hoàng Viêm Dực từ sau lưng thoáng hiện, mang theo hỏa khí ngập trời, hướng về Tiết Lãng bổ nhào xuống.
Tiết Lãng sở trường là tốc độ, bất luận thân pháp hay kiếm tốc, đều như lưu quang. Nhưng ngay ở trước mắt hắn, Vân Triệt cách mười mấy bước trong nháy mắt xông tới trước mắt hắn, tốc độ nhanh như thiên thạch, làm cho hắn hoàn toàn chưa kịp phản ứng mà xông tới mặt tấn công, khủng bố đến mức hắn phải kinh hãi biến sắc.
Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng nổ vang, một đám lửa giữa Vân Triệt cùng Tiết Lãng ầm ầm nổ tung, kiếm khí màu đỏ trong nháy mắt nát tan, ngay cả xích kiếm cũng đứt thành ba đoạn, trọng kiếm Vân Triệt sức mạnh không giảm hung ác chéo vào ép Tiết Lãng.
Ầm!!!
Hộ thân huyền lực của Tiết Lãng đã bị phá vỡ dưới trọng kiếm kết hợp Phượng Hoàng Viêm Lực, giống như vật bị phá vụn. Một tiếng hét thảm, xương sườn với xương sống bị tan thành mảnh vụn, cả người bay ra như một bao tải rách, trên không trung rơi xuống vũng máu cùng nội tạng trực tiếp chia làm hai đoạn, lần lượt từng phần rơi trước mặt Phong Bạch Y.
- Cái...... Cái gì!?
Phong Bạch Y rút lui hai bước, nhìn xác chết tan xương nát thịt trên đất, trên mặt cũng không tiếp tục đắc ý cười gằn, chỉ lấy làm kinh ngạc.
Mộ Dung Dật thất bại trong tay Vân Triệt, Phong Bạch Y rất kiên định cho rằng đó là bởi vì Mộ Dung Dật quá mức khinh địch với bất cẩn mà thôi, thậm chí còn phân tích nguyên nhân thất bại. Hắn càng tự tin bản thân cùng Vân Triệt giao thủ, trong vòng mười chiêu có thể giết người...... Mà mang tới một Tiết Lãng, chủ yếu bởi vì không muốn có dấu vết tự mình động thủ, đồng thời, cũng có thêm một đảm bảo Vân Triệt chắc chắn phải chết.
Hôm nay ám sát, hắn nghĩ tới đủ các loại khả năng đến tình huống, thậm chí ngay cả Vân Triệt sẽ dùng quỷ kế đào tẩu gì hắn đều nghĩ tới. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tiết Lãng so với Mộ Dung Dật mạnh hơn một cấp, lại bị một chiêu kiếm Vân Triệt mà chết không toàn thây!
- Phong Bạch Y, tới phiên ngươi!
Vân Triệt cầm kiếm chỉ Phong Bạch Y, chậm rãi đi về phía hắn, lạnh lùng nói. Vừa vận dụng Phượng Dực Thiên Khung Vũ, nội thương đã nứt, đau đớn khó nhịn, nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh...... Dù cho nội thương nứt ra, muốn giết thêm tên Phong Bạch Y, vẫn đủ sức!
- Vân Triệt, chỉ bằng ngươi...... Cũng muốn giết ta!?
Phong Bạch Y tuy rằng vẫn tỏ ra liều lĩnh, nhưn rõ ràng ngoài mạnh trong yếu, âm thanh cũng bắt đầu có chút run. Tiết Lãng ở Phong Huyền Bảng xếp hạng cao hơn hắn gần ba mươi bậc, lại bị Vân Triệt một chiêu kiếm phân thây, hắn bây giờ há có thể không chột dạ.
Nhìn Vân Triệt từng bước áp sát, Phong Bạch Y bỗng nhiên rống một tiếng to, hai tay giữ trường thương màu xanh, quét lấy phong bạo bốn phía, quét ngang hướng về cổ Vân Triệt.
- Thương Long Giảo Hải!
Phong Bạch Y và Mộ Dung Dật đều tu luyện"Thương Long Thương Quyết", lúc trước giao thủ với Mộ Dung Dật, Vân Triệt cũng phải chịu vết thương nhỏ dưới một chiêu này.
Đối mặt với người còn muốn vượt qua Mộ Dung Dật, Vân Triệt lạnh lùng mà cười. Trước hắn bị Mộ Dung Dật dùng chiêu này gây thương tích, nguyên nhân chủ yếu do Mộ Dung Dật bỗng nhiên đánh lén, hơn nữa không có vũ khí có thể chống đỡ. Nhưng bây giờ hắn có trọng kiếm trong tay, như thế nào có khả năng làm gì được hắn.
- Cút!
Vân Triệt không chút nào quản đến một chiêu này Phong Bạch Y phóng tới, càng không có dùng huyền kỹ, trực tiếp một chiêu kiếm quét ngang, mà hắn đơn giản chỉ một cái quét ngang, tạo nên sức mạnh phong bạo còn vượt xa"Thương Long Giảo Hải" của Phong Bạch Y, chỉ nghe"Oanh" một tiếng, cậy thương trong tay Phong Bạch Y bị thô bạo đánh tan.
Phong Bạch Y tâm thần hoảng loạn...... Một khắc trọng kiếm Vân Triệt vung tới, hắn mới chính thức lãnh hội cỡ nào khủng khiếp, cũng nhất thời minh bạch Mộ Dung Dật cùng Tiết Lãng vì sao lại bại thê thảm như thế, bởi vì chiêu kiếm đó tạo nên sóng khí, mạnh mẽ như thương hải sóng lớn, để cả người hắn đều bị cuốn vào trong đó...... Không phải Mộ Dung Dật với Tiết Lãng không muốn tránh, mà là đang bị sóng to gió lớn chèn ép xuống, thân thể căn bản khó có thể nhúc nhích, chớ nói chi tránh né hoặc phản kích.
Trọng kiếm trong ấn tượng tất cả mọi người đều là cuồng bạo, bá đạo, nhưng mỗi một kiếm vung lên đều sẽ nặng nề chầm chậm, đồng thời sẽ lưu lại sơ hở rất lớn. Nhưng trọng kiếm trong tay Vân Triệt, lúc chuyển động, quả thực giống như điều động một khinh kiếm nhẹ nhàng!
Cây thương trong tay Phong Bạch Y bị phá hủy hoàn toàn, một luồng tấn công dữ dội từ phía trước kéo tới, hung hăng và thương, trường thương trong nháy mắt uốn cong, sau đó tuột tay bay đi, cả người hắn cũng như bị búa tạ đập trúng, từng luồng sức mạnh cuồng bạo tràn vào thân thể, phá vỡ mấy chục kinh mạch.
- A ——
Phong Bạch Y kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược ra vài chục trượng, nặng nề đập vào thân cây lúc nãy hắn ẩn nấp. Cây rung chuyển dữ dội, lá rơi tán loạn.
Phong Bạch Y nằm trên mặt đất, khạc ra vài ngụm máu, nửa ngày không đứng lên.
Vân Triệt nội thương càng thêm rầm trọng, để sắc mặt hắn trắng bạch, khóe miệng tràn ra một chút tơ máu. Hắn không trì hoãn nữa, phi thân lên trước, Phách Vương trọng kiếm không hề lưu thủ chém về phía cổ Phong Bạch Y, chiêu kiếm này nếu như đủ mạnh, đủ để khiến Phong Bạch Y tan xương nát thịt.
Cái chết cận kề, thân thể Phong Bạch Y hốt hoảng co về sau, đồng thời trong miệng phát sinh một tiếng hét sợ hãi đến cực điểm:
- Phương Bá, nhanh cứu ta!
Phong Bạch Y vừa hét lên, bầu trời bỗng nhiên truyền tới một tiếng quát giận dữ của lão nhân:
- Tiểu tử, không được làm bị thương thiếu gia nhà ta!
Trong tiếng rống giận dữ, một luồng sức mạnh nặng nề như núi từ phía trên Vân Triệt đè xuống, sức mạnh này mạnh mẽ, Vân Triệt tuyệt đối không thể thể ngăn cản. Nếu như hắn tiến lên một bước, nhất định sẽ bị nguồn sức mạnh này đập cho tan thành từng mảnh.
Vân Triệt tuy kinh bất loạn (kinh hãi nhưng không hoảng loạn), dùng Tinh Thần Toái Ảnh đột nhiên lui về phía sau, sau đó toàn lực ngăn chặn xung kích, thoát ly phạm vi ảnh hưởng, nhưng vẫn là bị dư âm lan đến gần, trong miệng rên lên một tiếng, lùi lại hơn hai mươi trượng mới miễn cưỡng thoát khỏi cỗ sức mạnh đáng sợ.
Phía trước Phong Bạch Y, ông lão toàn thân áo đen, chòm râu nửa bạc. Sự xuất hiện của lão mới cho Phong Bạch Y trở về từ cõi chết thở ra một hơi, sau đó gào lên như điên:
- Phương Bá, mau giết hắn, giết hắn.
Phong Bạch Y cùng Mộ Dung Dật đều là hào môn thế gia. Sau lưng hắn tự nhiên cũng sẽ không yếu hơn Mộ Dung Dật. Lại còn là trưởng nam trong nhà, an toàn của bọn họ tự nhiên đặt lên hàng đầu, bên người đều sẽ có một cường giả bí mật bảo vệ. Mà lão nhân họ Phương này chính là người thủ hộ Phong Bạch Y. Chỉ có điều, chức trách của hắn chỉ bí mật bảo vệ, mà không phải nghe theo sai khiến Phong Bạch Y, cũng sẽ không can thiệp bất kỳ hành vi với quyết định của hắn. Chỉ khi nào Phong Bạch Y có nguy hiểm mới phải xuất hiện.
Vân Triệt che ngực thở mạnh. Bên trong tim cũng truyền đến giọng nói Mạt Lỵ truyền đến:
- Địa Huyền Cảnh cấp ba, không phải người ngươi có thể đối phó.
Phương lão nhướng giận lông mày nhìn thẳng Vân Triệt, nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi làm trọng thương thiếu gia lại tha mạng cho hắn, lão phu sẽ không xuất thủ. Nhưng ngươi tâm địa ác độc, còn muốn hạ thủ giết người, vậy không nên trách lão phu lấy mạng của ngươi!
- Hắc!
Vân Triệt cười lạnh:
- Lấy mạng ta? Chỉ bằng ngươi, còn chưa xứng!