Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 165 - Chương 166: Mộng Huyễn Hủy Diệt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_166" class="block_" lang="en">Trang 83# 2

 

 

 

Chương 166: Mộng huyễn hủy diệt



- Ngông cuồng!

Bị một tên tiểu bối miệt thị như vậy, Phương lão tức khắc giận dữ.

- Phương Bá, không cần phí lời, lập tức giết hắn. Nếu như hắn không chết, sau này nhất định sẽ giết ta!

Phong Bạch Y một tay chống đất đứng lên, đầy mặt oán hận cộng thêm hoảng sợ.

Phương lão hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên bay người lên, vươn tay phải ra, chụp vào cuống họng Vân Triệt. Một chiêu này đủ để vặn gãy cổ Vân Triệt trong nháy mắt.

Vân Triệt chuẩn bị rút lui, nhưng hơi phát động huyền lực, khoang ngực lập tức truyền đến đau nhức nhó nhịn. Ánh mắt nhìn thẳng móng vuốt đoạt mệnh càng ngảy càng gần, trong lòng gầm nhẹ nói:

- Mạt Lỵ, giết hắn!

Từ khi Mạt Lỵ giết chết Viêm Long, hồn thể độc phát đã qua mấy tháng, chỉ cần ngoài ba tháng có thể sử dụng huyền lực. Bây giờ Mạt Lỵ đã có thể trong thời gian cực ngắn phát động huyền lực...... Lấy sức mạnh Mạt Lỵ, đánh giết Vương Huyền Chi Long chỉ cần nháy mắt, huống hồ một Địa Huyền Cảnh. Tuy rằng mỗi một lần ra tay, đều sẽ khiến độc tính phát tác, nhưng loại tình cảnh này, cũng chỉ có thể ỷ lại sức mạnh Mạt Lỵ mới có thể giải vây.

- Không cần ta ra tay!

Mạt Lỵ cự tuyệt:

- Tự nhiên sẽ có người cứu ngươi.

- Hả?

Vân Triệt ngẩn ra, mà lúc này, Phương lão cách hắn không tới một trượng, một giây sau, cũng đủ để trực tiếp bóp nát cổ hắn.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tròng mắt phương lão bỗng nhiên chừng lên, thân thể liều mạng cực tốc vọt tới trước đình trệ ở nơi đó, mà trong tầm mắt của hắn, một vệt ánh sáng xanh xuất hiện, xẹt qua trước mắt của hắn, sau đó rơi xuống bãi cỏ giữa hắn và Vân Triệt.

Đây là một đoản đao, nhưng phóng ra lạnh lẽo, mà chính khối lạnh lẽo này, như thể bao phủ tất cả màu sắc trong thiên địa, cực kì chói mắt.

Mà nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện căn bản không phải một cái đoản đao, mà là một khối...... Băng hình dạng lưỡi dao. Nhưng sau khi rơi xuống đất không có dấu hiệu hòa tan, trực tiếp cắm trên mặt đất, phát ra lam quang lạnh lẽo.

Phương lão nhìn ánh sáng xanh trên đất, trong đôi mắt già nua càng lóe lên sắc thái sợ hãi, bước chân cũng theo bản năng về phía sau một bước, lam quang trước mắt cực kỳ mỹ lệ, nhưng cũng khiến lòng hắn có một loại hồi hộp. Mà thời điểm lam quang hạ xuống, hắn rõ ràng cảm giác được một luồng lạnh lẽo thông suốt toàn thân. Cũng là băng hàn này, khiến thân thể hắn khựng lại, cũng không dám lên trước.

Vân Triệt cũng rõ ràng cảm giác được cỗ áp bách đáng kinh ngạc của khối băng trước mặt, tâm vừa thả xuống, liền kích động...... Lẽ nào...... Chẳng lẽ là......

- Không biết là vị tiền bối nào ở đây, kính xin hiện thân gặp mặt.

Phương lão hít một hơi sâu, hướng về bốn phía chắp tay nói, trong giọng nói thêm phần kính cẩn, đồng thời cũng không dám tiếp tục ra tay với Vân Triệt...... Suy đoán đến người bí mật này, vô cùng có khả năng là thủ hộ của thiếu niên trước mắt, hơn nữa huyền lực, ít nhất phải hơn hắn một cảnh giới lớn. Mà có thủ hộ thực lực như thế, thân phận của thiếu niên này tuyệt không tầm thường, nói không chắc còn muốn vượt qua gia tộc của thiếu gia Phong Bạch Y.

Bầu trời đêm tịch mịch, dù hắn gọi nửa ngày, căn bản không người đáp lại.

- Phương Bá

Phong Bạch Y ở phía sau kêu to:

- Thân thế tên Vân Triệt ta đã điều tra, hắn bất quá đến từ Tân Nguyệt thành nho nhỏ, đừng nói gia thế, ngay cả cha mẹ đều không có, căn bản không khả năng có thủ hộ! Nhưng người này quỷ kế đa đoan, cái màu xanh lam gì đó, nhất định là quỷ kế của hắn, Phương Bá tuyệt đối không nên bị hắn doạ dẫm, lập tức giết hắn! Nếu như ngươi bây giờ không giết hắn, một ngày nào đó, ta sẽ chết trong tay hắn!

Phong Bạch Y khiến Phương lão một trận do dự, liếc mắt nhìn vẻ mặt Vân Triệt, phát hiện khi Phong Bạch Y nói xong, Vân Triệt trên mặt rõ ràng lộ vẻ bối rối...... Tuy rằng hắn che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị lão bắt được.

Băng lam lạnh lẽo trên đất vẫn phóng ra tia lạnh lẽo uy hiếp, nhưng Phương lão"Trong lòng hiểu rõ" không chút nào e ngại, mặt cũng trở nên âm trầm:

- Tiểu tử, lại dám trêu đùa lão phu, nhận lấy cái chết!

Nói xong, cánh tay vung ra một chiêu, trực tiếp lướt qua băng lam, lần thứ hai chụp tới Vân Triệt......

Keng......

Một thanh âm rất nhỏ vang lên, nhẹ nhàng như tiếng châm rơi xuống đất. Một khắc kia, thân thể lão nhân vô cùng quỷ dị như ngừng lại nơi đó, hắn duỗi tay phải cách cổ Vân Triệt chỉ vài bước chân, nhưng dường như cách một rãnh trời, cũng không còn cách nào bước lên trước nửa bước.

Hai mắt Phương lão gắt gao trừng lớn, đồng tử co rút lại như cây kim. Lão há hốc mồm, nhưng không cách nào phát ra một tiếng, mà trên người, một vệt lam quang lạnh lẽo chậm rãi lan tràn, từ trong thân thể nhanh chóng bao trùm hắn toàn bộ thân thể, cho đến tứ chi của lão, đầu, chân tóc, y phục......

Giường như trong lúc đó, cả người lão đều bị băng bao phủ, hóa thành một tượng băng bất động.

Trời......

Một trận gió đêm thổi tới, lướt nhẹ bên tai Vân Triệt, lại nhẹ lướt qua lão nhân bị biến thành băng, thân thể nhất thời tan thành đầy trời bụi băng lam, bay ra xa, từ đầu đến chân, trong nháy mắt hoàn toàn biến mất ở nơi đó, chỉ trong bầu trời đêm có thêm từng mảnh từng mảnh ánh sáng băng lam mỏng manh.

Vân Triệt ánh mắt đờ đẫn, cuống họng gian nan"Ục ục" một hồi. Đời này, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy rực rỡ như vậy, quả thực thủ pháp giết người đẹp đến khiến người khác nghẹt thở, nhưng cũng tàn khốc tới cực điểm, Phương lão kia chết đừng nói toàn thây, căn bản một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Hắn đối diện Phong Bạch Y ngã trên mặt đất, toàn thân kịch liệt run cầm cập, cả khuôn mặt hoảng sợ trắng bệch một mảnh. Bỗng nhiên, hắn"A" một tiếng, không biết sức mạnh từ đâu tới, đột nhiên từ dưới đất bò dậy, sợ hãi liều mạng chạy thục mạng, giống như chó điên sợ mất mật.

- Muốn chạy?

Vân Triệt lại há có thể để hắn đào tẩu ngay trước mắt, thân thể di chuyển, hai tay mãnh liệt vung, Phách Vương cự kiếm mang theo luồng gió mạnh phóng tới, mũi kiếm nặng nề dễ dàng phá tan rồi thân thể kẻ địch, tàn nhẫn khiến Phong Bạch Y đóng đinh trên mặt đất.

Vân Triệt cũng không ngay lập tức thu kiếm về, hơn nữa nhìn xung quanh bốn phía, kích động hô:

- Tiểu Tiên Nữ! Tiểu Tiên Nữ ngươi ở đâu? Ta biết là ngươi, nhanh lên một chút đi ra!! Tiểu Tiên Nữ!

Hắn kêu to, cũng không người trả lời.

Lúc trước Tiểu Tiên Nữ đáp ứng hắn, sau hai tháng đi sẽ ở bên cạnh hắn bảo vệ hắn ba tháng. Bây giờ cách lúc trước nàng rời đi vừa vặn qua hai tháng, nàng cũng đúng hẹn trở về, cũng ở vừa từ hiểm cảnh cứu hắn.

- Tiểu Tiên Nữ, nhanh ~ chút ~ ra ~ đây ~! Trở về vẫn cùng ta chơi trốn tìm...... Ta biết là nàng, mau ra đây! Chí ít để ta hảo hảo cám ơn nàng......

- Này! Tiểu Tiên Nữ!

"......"

Vân Triệt liên tiếp gọi rất lâu sau đó, trong bầu trời đêm cuối cùng cũng truyền đến thanh âm Tiểu Tiên Nữ nhẹ nhàng mà lại lạnh lẽo thấu xương:

- Ta chỉ là đáp ứng bảo vệ ngươi ba tháng, nhưng không có đáp ứng gặp mặt, càng không đáp ứng sẽ thuận theo ngươi cái gì, ngươi không cần phải tốn nhiều tâm tư.

Sau đó, mặc cho Vân Triệt gọi to như thế nào đi nữa, đều không hồi âm lại.

- Ô ô...... Cái này Tiểu Tiên Nữ, cũng thật là kiêu ngạo, đến rồi còn sống chết không xuất hiện.

Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng lầm bầm lầu bầu :

- Nếu ta không cách nào gọi ngươi đi ra, như vậy, khà khà...... Ta sẽ chờ ngươi chủ động xuất hiện.

Trong lòng nghĩ đến cái gì, Vân Triệt nhướng lông mày nở nụ cười, không hề la lên Tiểu Tiên Nữ, cất bước đi tới bên cạnh thi thể Phong Bạch Y, rút Phách Vương cự kiếm từ trên người, sau đó lấy huyền lực xóa sạch vết máu trên kiếm.

- Đàng hoàng làm tiêu dao đại thiếu gia không thích, một mực muốn tìm chết.

Vân Triệt khinh thường cười gằn một tiếng, lấy đi chiếc nhẫn Không Gian Giới Chỉ.

Trong chiếc nhẫn gì đó của Phong Bạch Y rất nhiều thứ hỗn tạp, có 800 viên tử huyền tiền, một quyểnThương Long Thương Quyết, một quyển huyền công gia truyền Băng Long Quyết, một đống bảo ngọc cùng đan dược, còn có mấy bộ y phục của hắn, vân vân.

Lật lại một lần Phong Bạch Y gì đó, Vân Triệt cũng thuận tiện rõ ràng thân phận của hắn...... Nhi tử bình tây đại tướng quân.

Phụ thân của hắn ta và Mộ Dung Dật, một Bình Tây, một Trấn Bắc, môn đăng hộ đối, cùng nắm quân quyền, chẳng trách là thế giao.

Vân Triệt phóng ra Phượng Hoàng Chi Viêm, đốt cháy xác Phong Bạch Y và Tiết Lãng. Trong ánh lửa, Vân Triệt thu hồi trọng kiếm, chậm rãi rời đi, nhưng rời đi không phải về hướng Thương Phong Huyền phủ, mà là hướng về thành Bắc.

Là Phong Bạch Y mang theo Tiết Lãng tới giết hắn, không quan hệ tới Mộ Dung Dật.

- Đến mà không trình diện quả bất lịch sự...... Nếu muốn giết ta, ta chưa bao giờ cho phép hắn tiếp tục lưu lại trên thế giới này!

Vân Triệt lẩm bẩm tự nói. Hắn nội thương chưa lành, vốn không thích hợp động thủ. Nhưng hắn mới vừa giết Phong Bạch Y, chuyện Phong Bạch Y"Biến mất" vào ngày mai nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó còn không biết sẽ có thế nào. Đêm dài lắm mộng, người đáng chết chết càng sớm càng tốt...... Đây cũng là một trong các tín điều của hắn!

Vân Triệt tùy tiện tìm người hỏi vị trí phủ trấn bắc tướng quân, bóng người xuyên qua màn đêm, khi hắn đi tới cổng phủ Trấn Bắc tướng quân, y phục trên người đã đổi thành y phục lấy từ Không Gian Giới Chỉ, ngay cả mặt cũng giống Phong Bạch Y như đúc.

Ánh mắt cuồng ngạo và phong thái, còn có các điểm trên cơ thể, không hề khác biệt với Phong Bạch Y.

Thị vệ canh cửa phủ trấn bắc tướng quân vừa nhìn thấy"Phong Bạch Y", vội vã chủ động tiến lên đón, cung kính nói:

Phong công tử, người đã đến rồi. Là đến thăm thiếu gia nhà ta phải không?"

- Ừm!

Vân Triệt mũi vểnh lên trời ừ một tiếng, sau đó chỉ tay một cái:

Ta đây đến trễ, tự nhiên có chuyện rất trọng yếu. Ngươi, theo ta cùng đi vào, không nên hỏi tại sao, phía trước dẫn đường.

Tiến vào phủ trấn bắc tướng quân, hắn cũng không biết đâu là phòng Mộ Dung Dật, vì lẽ đó chỉ có thể để một người thị vệ đi trước dẫn đường.

- Vâng vâng!

Thị vệ nào dám không đáp ứng:

- Phong thiếu gia xin mời đi theo ta.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment