.
._816__2" class="block_" lang="en">Trang 816# 2
Chương 1633: Chạy trối chết
Chương 1633: Chạy trối chết
Chương 1633: Chạy trối chết
Không có Vân Triệt “Hỗ trợ”, Yêu Điệp và Thiên Diệp Ảnh Nhi lại rơi vào giằng co, lực lượng của hai người khiến kết giới cho các Giới Vương khởi động lên bị xung kích không ngừng co rút lại.
Mà mọi người dùng lỗ mũi đều có thể nghĩ đến, ở dưới trận chiến giữa hai đại Thần Chủ, Hoàng Thiên giới tất nhiên đã bị giáng xuống tai họa còn đáng sợ hơn thiên tai.
Mục tiêu của Yêu Điệp là Vân Triệt, vốn tuyệt đối sẽ không cho phép người khác nhúng tay. Nhưng ở dưới thực lực của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơn xa dự đoán trước với can thiệp quỷ dị rất có thể đến từ Vân Triệt, nàng không có cách nào ngăn cản Diêm Tam Canh, lại một lần nữa nhìn thấy hình ảnh mà cho dù nằm mộng nàng đều không thể nghĩ đến.
Hai lần trước Vân Triệt tránh khỏi công kích của Diêm Tam Canh, hiển nhiên là ngụy trang do hắn thiết lập, chính là vì một kiếm lôi đình sau đó. Đây cũng là thủ đoạn hắn thường dùng.
Mà cũng không phải là thủ đoạn cao minh gì, ở trong mắt cường giả có lịch duyệt phong phú còn là trò cười. Nhưng ở trên người Vân Triệt lại chưa bao giờ thất thủ. Diêm Tam Canh mạnh tới Thần Chủ cấp bảy, lại có lịch duyệt huyền đạo mấy vạn năm đều trực tiếp trúng chiêu.
Không phải thủ pháp của hắn có bao nhiêu tinh xảo, mà vì khí tức huyền đạo của hắn có tính lừa gạt quá mức, có thể nói vô số lần vượt qua nhận thức của bất cứ huyền giả nào. Một con kiến cường thịnh hơn nữa cũng tuyệt đối không có khả năng khiến một đầu mãnh thú vạn trượng sinh ra cảnh giác chân chính, càng không có khả năng lấy toàn lực đề phòng.
Huống chi là một con kiến đã hoàn toàn bị chế trụ, không thể động đậy.
Nhưng trái lại, cho dù Diêm Tam Canh không còn chuẩn bị, không còn cảnh giác cũng cuối cùng vẫn là một Thần Chủ cấp bảy! Cảnh giới bậc này, thân thể và huyền lực hộ thân mạnh mẽ tuyệt đối không phải người thường có khả năng tưởng tượng được.
Lại bị Vân Triệt... một kiếm xuyên thể!?
Ầm rầm!
Một tiếng vang thật lớn, hắc vụ với mây đen đồng thời nổ tung, trời cao giống như bị tách ra một vết rách đáng sợ tuyệt luân. Thân hình nhỏ nhắn của Thiên Diệp Ảnh Nhi xoay người đã đi tới bên cạnh người Vân Triệt, ma nữ Yêu Điệp cũng không ra tay tiếp, nàng nhìn Diêm Tam Canh với Vân Triệt, ánh mắt lay động vẻ kinh hãi cực nhỏ hiếm có.
Huyền khí của Vân Triệt mới vừa bùng nổ trong nháy mắt đó vẫn là khí tức Thần Quân cấp bảy, nhưng sự cuồng bạo trong khí tức lại giống như vô số Thần Quân cấp bảy đồng thời bùng nổ lực lượng, cường thịnh đến gần như không khác Diêm Tam Canh thân là Thần Chủ cấp bảy!
Càng không cách nào tin tưởng chính là... cho dù Vân Triệt thật sự có thể tăng lực lượng đến cấp bậc gần với Diêm Tam Canh, Diêm Tam Canh trở tay không kịp cũng không thể dễ dàng bị một kiếm xuyên thủng như thế.
Ánh mắt của Yêu Điệp rơi lên trên miệng vết thương trên thân thể Diêm Tam Canh, sáng rọi màu son nơi đó đâm vào trong ánh mắt nàng. Hình ảnh của Kiếp Thiên Tru Ma kiếm hiện ra trong đầu nàng, không cách nào tan đi.
Một màn phá diệt tưởng tượng khiến Hoàng Thiên khuyết yên tĩnh đến đáng sợ, mọi người gần như trợn trừng mắt cũng vốn không thể nào tin nổi hình ảnh bản thân nhìn thấy được.
Mà bản thân Diêm Tam Canh giống như đã triệt để kinh ngạc đến ngây người, một giây... hai giây... ba giây... hắn thế mà lại cứ khựng lại ở đó, ngơ ngác nhìn lỗ thủng ở trước ngực mình.
Cuối cùng, môi hắn mấp máy, phát ra một âm thanh:
- Ngươi...
Một chữ ra khỏi miệng, toàn thân hắn đột nhiên hơi run lên, sau đó cả người rơi thẳng tắp xuống, vẫn luôn rơi thẳng vào trong kết giới ở phía dưới, hai chân lún vào thật sâu dưới đất, sau đó đứng khựng ở đó, vẫn không nhúc nhích.
- Quỷ... quỷ vương tiền bối?
Mấy Giới Vương cách gần nhất thử tiến lên trước, sau đó không hẹn mà cùng lấy linh dược tốt nhất trên người ra. Tuy rằng thân là diêm quỷ vương vốn không có khả năng để ý đến linh dược của bọn họ, nhưng nếu như có thể chiếm được chút ấn tượng tốt, đều sẽ vô cùng có tác dụng về sau.
Nhưng bọn họ mới vừa tiến lên trước không được mấy bước đã đột nhiên toàn bộ khựng lại ở đó.
Thân hình đám người Thiên Mục Nhất, Họa Thiên Tinh đang định xông tới cũng khựng lại ở đó, vẻ mặt sợ hãi, như gặp quỷ thần.
Huyền khí còn có khí tức sinh mệnh của Diêm Tam Canh đang trôi đi, mà mầm mống trôi đi cũng không phải yếu đuối dưới thương thế mà là... như một khí cầu đột nhiên bị vỡ, lấy tốc độ nhanh đến kinh người tán loạn.
Mới trong vài giây ngắn ngủi, khí tức đã trở nên mỏng manh không chịu nổi, sau đó thân thể nửa quỳ mềm yếu giống như bùn nhão tê liệt đi.
Khoảnh khắc đầu đập đất, tròng mắt trợn đến lớn nhất của hắn chậm rãi rút về, sau đó không còn rung chuyển.
Khí tức sinh mệnh của Diêm Tam Canh hoàn toàn biến mất, cho dù mạnh như Yêu Điệp cũng không cảm giác được một chút gì.
Yên tĩnh, yên tĩnh vô cùng đáng sợ.
Cao trên không trung, tròng mắt Yêu Điệp co rút lại.
Thân là ma nữ, tu luyện Hắc Ám huyền lực, nàng đã sớm quên “Lạnh” là gì. Nhưng giờ phút này, vô số hàn khí chưa bao giờ có điên cuồng tán loạn trên dưới toàn thân nàng, mỗi một sợi lông đều trong dựng đứng co rúm lại.
Diêm Tam Canh...
Chết...
Thân là Thần Chủ cấp chín, Yêu Điệp tự nhiên có thể toàn thắng Diêm Tam Canh Thần Chủ cấp bảy. Nhưng muốn giết hắn lại cực kỳ khó khăn.
Ở Diêm Ma giới, dưới diêm đế là diêm ma, dưới diêm ma là diêm quỷ, mà Diêm Tam Canh đứng đầu diêm quỷ, ở toàn bộ Diêm Ma giới, cho dù thực lực hay địa vị đều là tồn tại siêu nhiên gần với diêm đế và diêm ma.
Cho nên cho dù Yêu Điệp dễ dàng giết được hắn cũng sẽ không có gan xuống tay.
Thậm chí nàng đều không thể tin được ở trong bắc thần vực lại có ai có thể giết... còn dám giết quỷ vương của Diêm Ma giới!
Càng không cách nào lý giải nổi hắn rốt cuộc chết như thế nào!?
Lấy sự cường đại, sức sống và năng lực tự lành của Thần Chủ đều đã vượt quá xa lĩnh vực phàm linh, cho dù gãy chi đều có thể hoàn mỹ mọc lại, bị một kiếm đâm xuyên thể, có thể nói hoàn toàn không coi là trọng thương đối với một Thần Chủ, trí mạng càng vốn là chuyện không có khả năng.
Nhưng dưới một kiếm của Vân Triệt, Diêm Tam Canh thế mà lại đã chết như vậy!
Đôi mắt xám trắng, khí tức hoàn toàn mất hết đều đang chứng minh chuyện vốn không có khả năng này lại là sự thật... ngay tại trước mắt bọn họ.
Miệng vết thương trên người hắn, vào lúc này dấu vết màu son cuối cùng chậm rãi biến mất, mà khi biến mất đồng thời có từng làn sương mù tối đen chậm rãi tràn ra.
Mọi người ở đây đều cả đời tu luyện Hắc Ám huyền lực, cũng có phần lớn Thần Chủ Thần Quân ở đây, nhưng không một ai trong bọn họ cảm giác được khí tức huyền đạo của những hắc khí này, giống như kia là từng làn khói bụi màu đen hết sức bình thường.
- Đây... đây là...
Tay Thiên Mục Nhất đang duỗi ra cứng đờ trong không trung, không cách nào thu về, không cách nào buông xuống. Thân là Giới Vương hạng nhất, Thần Chủ cấp tám, hắn vô cùng rõ ràng Thần Chủ cấp bảy là khái niệm như thế nào, kinh hãi và khó có thể tin ở trong lòng hắn còn hơn xa người khác.
Diêm quỷ vương chết, đây là chuyện... không thể tưởng tượng nổi nhất đã phát sinh ở bắc thần vực sau khi Tịnh Thiên thần đế đột tử vào vạn năm trước.
- Đang sống yên ổn, cứ muốn chết.
Trong thế giới tĩnh lặng vang lên một giọng nói lạnh nhạt, giọng nói với giọng điệu hoàn toàn giống với lúc trước, lúc này rơi vào trong tai lại giống như băng châm thấu xương, làm cho toàn thân bọn họ phát lạnh.
Vân Triệt cười lạnh một tiếng:
- Kẻ ngu xuẩn ở bắc thần vực thật sự nhiều. Chẳng lẽ chỉ có thể giống như một ổ súc vật bị người vĩnh viễn nhốt ở trong lồng sao.
“...” Ma nữ Yêu Điệp chậm rãi đảo mắt, nàng nhìn Vân Triệt, trầm giọng nói:
- Ngươi biết... hắn là ai không?
Nói ra miệng, nàng mới giật mình, giọng nói của mình thế mà lại mang theo run rẩy không cách nào khống chế.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:
- Diêm Tam Canh, đứng đầu ba mươi sáu quỷ vương của Diêm Ma giới. Danh khí rất lớn, đáng tiếc đầu óc dùng không được tốt, đang sống yên ổn, lại cứ muốn chết đi.
Đôi mắt của Yêu Điệp vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt như trước, hắn giết diêm quỷ vương, nhưng lại vẫn có vẻ thản nhiên như trước, không hề có bất cứ hưng phấn, đắc ý, kiêu ngạo, nghĩ mà sợ... giống như lúc trước đánh bại Thiên Cô Hộc, bình thản giống như tiện tay nghiền chết một con kiến!
Đó chính là quỷ vương của Diêm Ma giới!
Hay là hắn vốn không có tình cảm?
- Hắn... chết... như thế nào?
Yêu Điệp cắn răng, từng chữ gian nan.
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đều không trả lời, chính là ánh mắt đều lóe lên một chút khinh miệt, giống như đang nói cho nàng biết: Mắt của ngươi bị mù sao? Đương nhiên là một kiếm đâm chết.
Diêm quỷ vương bị người một kiếm đâm chết... Ha ha, chuyện cười hoang đường cỡ nào.
Yêu Điệp không hỏi lại, nàng nhìn thoáng qua thi thể của diêm quỷ vương một lần cuối cùng, khẽ lẩm bẩm:
- Không trách được...
Nàng xoay người, hắc điệp nhảy múa trên người, mang theo bóng dáng của nàng đột nhiên đi xa, đảo mắt đã biến mất ở nơi chân trời âm u.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Không giữ nàng ta lại? Ngươi đã nói muốn khiến cho nàng ta hối hận.
Vân Triệt nói:
- Không cần. nàng ta vừa đi, trong tay chúng ta cũng coi như nhiều thêm một “Lợi thế”.
Thiên Diệp Ảnh Nhi thoáng nghĩ, xem như hiểu ý tứ của Vân Triệt.
Vân Triệt nâng tay của mình lên, trong lòng bàn tay, một luồng khí xoáy màu đen thật nhỏ đang thong thả lưu chuyển. Khoảnh khắc khi Kiếp Thiên Tru Ma kiếm đâm xuyên thân thể Diêm Tam Canh, lực lượng hắc ám vĩnh kiếp của hắn cũng từ trên thân kiếm dũng mãnh vào trong cơ thể Diêm Tam Canh.
Huyền công hắc ám đến từ ma đế giống như một đầu ma thần thượng cổ điên cuồng nổi giận ở trong cơ thể Diêm Tam Canh, phá diệt tất cả tồn tại hắc ám ở trên người hắn.
Năm ngón tay chậm rãi khép lại, Vân Triệt nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắc ám vĩnh kiếp có thể chế tài tất cả hắc ám, nhưng chỉ giới hạn cho hắc ám. Nếu như có thể làm như thế đối với huyền giả của thần vực khác, sẽ có bao nhiêu tốt.
Yêu Điệp rời đi, tư thái gần như chạy trối chết. Có thể làm cho một ma nữ chịu kinh hãi với khiếp sợ to lớn như thế, trong thiên hạ có lẽ cũng chỉ có Vân Triệt quái thai này.
Giao chiến dừng lại, nhưng kết giới che phủ gần nửa Hoàng Thiên khuyết lại không hề biến mất đi, từng đôi ánh mắt đang trong co rúm nhìn Vân Triệt. Vào hôm nay tất cả nhận thức của bọn họ hoàn toàn bị nghiền nát triệt để.
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Thiên Mục Nhất lên tiếng, hai tay gắt gao siết chặt lại, toàn thân căng thẳng.
Một người kể cả Diêm Ma quỷ vương đều dám giết, đây đã không phải hai chữ “Đồ điên” có thể hình dung được.
Mà chỉ một kiếm khiến một Thần Chủ cấp bảy chết, lần đầu tiên trong đời Thiên Mục Nhất trên dưới toàn thân đều lộ ra kinh sợ.
- Đi thôi.
Vân Triệt không hề liếc mắt nhìn bất cứ kẻ nào, trực tiếp xoay người chuẩn bị rời đi. Hắn sẽ đến nơi này, hắn vốn định nhờ vào thiên quân thịnh hội cố ý làm ra động tĩnh. Nhưng ma nữ đến đây, cũng coi như là một niềm vui ngoài ý muốn.
Lúc này khi Vân Triệt nói ra hai chữ này, mọi người như nhặt được ân xá, ào ào thở phào một hơi, thân thể cứng đờ của Thiên Mục Nhất cũng theo đó thả lỏng, lại không dám lên tiếng, e sợ có hành động dư thừa gì sẽ đột nhiên dẫn tới sự chú ý của Vân Triệt.
Lúc trước hắn tuyệt đối sẽ không cho phép hai người còn sống rời đi. Hiện giờ hắn lại chỉ cầu cho bọn họ có thể lập tức rời đi, không cần xuất hiện nữa, kể cả thân phận của bọn họ, hắn đã không dám muốn biết.
Mà giết Diêm Tam Canh, Diêm Ma giới nhất định triển khai toàn lực đuổi giết đối với hắn. Bởi vì một kiếm kia không chỉ cắm ở trên người Diêm Tam Canh, càng cắm lên trên mặt Diêm Ma giới.
- Đợi chút!
Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến trong lòng mọi người hồi hộp, hận không thể một chưởng chụp chết người phát ra âm thanh, nhưng khi nhìn thấy người nói chuyện, bọn họ lại không thể không cắn răng nhịn xuống.
Người lên tiếng rõ ràng là Phần Kiết Nhiên, hắn nhìn bóng lưng của Vân Triệt, nói:
- Ngươi có phải họ Vân không?
Đối mặt với câu hỏi của hắn, Vân Triệt không hề đáp lại, cấp tốc đi xa, rõ ràng không quan tâm đến sự hiện hữu của hắn.
Phần Kiết Nhiên âm thầm cắn răng, nhưng không dám hỏi lại.
Lúc này, Vân Triệt đột nhiên dừng lại. Khi mọi người ở đây cho rằng hắn định nói chuyện với Phần Kiết Nhiên, hắn thế mà lại chậm rãi nói:
- Thiên Cô Hộc, cái này gọi là quỷ vương phạm ta, ta ban thưởng cho hắn chết. Còn ngươi lại còn sống, ngươi có biết vì sao?
Thương thế của Thiên Cô Hộc rất nặng nhưng từng cảnh tượng mới vừa rồi, hắn lại nhìn hoàn chỉnh toàn bộ vào trong mắt. Nghe lời nói của Vân Triệt, hắn khó nhọc ngẩng đầu, bóng dáng đã hơi xa xôi kia, giờ phút này hắn ngưỡng vọng, trong lòng lại chỉ có xấu hổ với hèn mọn.
Hành vi trước đó của mình buồn cười nực cười cỡ nào... quá buồn cười
- Tiền bối... khinh thường giết ta.
Thiên Cô Hộc nói. Cho dù suy yếu và ảm đạm, giọng nói của hắn vẫn có một phần trong veo riêng biệt.
Hắn gọi Vân Triệt là tiền bối, nhưng nằm mơ đều sẽ không nghĩ đến, tuổi của Vân Triệt còn không bằng một phần mười hắn.
Vân Triệt khẽ cười một tiếng, nói:
- A! Bắc thần vực nhà giam này, có rất nhiều người muốn chạy trốn ra ngoài, vì nhà giam này có thể nói quá mức khó sinh tồn đối với bọn họ. Và có rất nhiều người chưa bao giờ nghĩ tới chạy đi, bởi vì thực lực của bọn họ cường đại, thân ở địa vị cao, là chúa tể của bắc thần vực, chưa bao giờ cần lo lắng đến hai chữ “Sinh tồn”, mà được tôn sùng hưởng thụ những thứ người khác mười đời đều không dám hy vọng xa vời.
- Thay đổi? Trốn đi? Đây vốn chính là chê cười đối với bọn họ. Tôn sùng hưởng thụ tất cả, tại sao phải bất chấp tất cả đi thay đổi? Lúc bọn họ còn tại thế, bắc thần vực còn không đến mức hoàn toàn biến mất, về phần đời sau... a, lại có liên quan gì với bọn họ chứ?
“!!” Thiên Cô Hộc ngẩng mạnh đầu, tròng mắt vốn ảm đạm lại run rẩy giống như điên
Vân Triệt lạnh lùng cười:
- Cực kỳ có năng lực nên là người đấu tranh nhất, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới đấu tranh. Trái lại khó có được lại ra ngươi một ngoại tộc như vậy. Chỉ tiếc... Hành động việc làm của ngươi thật ngây thơ thật tức cười! Quả thật... còn nực cười hơn ta đây năm đó!
Hắn xoay người, ánh mắt rơi lên trên người Thiên Cô Hộc:
- Lòng người? Đạo nghĩa? Ha ha ha... đây là thứ gì chứ? Có thể thay đổi tất cả chỉ có ngoan độc đặt bản thân vào trong tử địa, còn có máu đủ để phủ kín toàn bộ bắc vực, hiểu không!
Thiên Cô Hộc như bị sét đánh, toàn thân chấn động. Ánh mắt hắn nhìn Vân Triệt, đôi mắt run run càng ngày càng kịch liệt... đột nhiên hắn giãy giụa bò dậy, chịu đựng miệng vết thương nứt toác, chính là quỳ gối trên đất.
- Cô Hộc, con?
Thiên Mục Nhất ngạc nhiên, tất cả mọi người sửng sốt.
Phịch!
Hướng về phía Vân Triệt, đầu hắn nặng nề dập xuống đất, một cái dập đầu này, hắn dùng hết toàn lực, lại chỉ không dùng hộ thân, miệng vết thương mới vừa phong kín lại nứt toác toàn bộ, trán phun máu, lúc ngẩng đầu, trên mặt trừ bỏ vết máu lại tràn đầy nước mắt:
- Cầu tiền bối... thu ta làm đồ đệ. Cô Hộc... nguyện đi theo tiền bối, làm trâu làm ngựa... cầu tiền bối thành toàn!
Lời Thiên Cô Hộc nói khiến đám người Thiên Mục Nhất cả kinh, Thiên Mục Nhất lập tức tiến lên trước, chộp lấy bả vai Thiên Cô Hộc:
- Cô Hộc, con đang ăn nói bậy bạ gì vậy!
Hắn lập tức xoay người, nói với Vân Triệt:
- Lăng Vân... tiền bối, khuyển tử thương thế quá nặng, thần chí không rõ, hồ ngôn loạn ngữ, mong rằng đừng để ý.
Vân Triệt lai lịch bất minh, tính cách quái dị tàn nhẫn không bàn đến, lại mới vừa giết diêm quỷ vương, tiếp theo chắc chắn gặp phải Diêm Ma giới toàn lực đuổi giết, sao hắn có thể cho phép Thiên Cô Hộc có dính líu gì với Vân Triệt được.
Bình thường Thiên Cô Hộc cũng không làm trái lời phụ thân nói, nhưng một lần này, hai mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, giọng nói khàn khàn mà quyết tuyệt:
- Phụ vương, cả đời con chưa bao giờ tỉnh táo như thế.
Thiên Mục Nhất sững sờ.
Hắn chưa từng thấy ánh mắt như lúc này của Thiên Cô Hộc. Một khắc này, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một suy nghĩ bi thương nhưng lại vô cùng rõ ràng... Dường như bản thân chưa bao giờ chân chính hiểu biết người con mà hắn kiêu ngạo này.
Cô Hộc... cô độc đến kể cả hắn người phụ vương này đều bài trừ ở bên ngoài.
Vân Triệt quay lưng đi:
- Bái ta làm thầy? Dựa vào ngươi còn xa không đủ tư cách. Nhưng mạng của ngươi có lẽ sẽ có tác dụng đối với ta. Hơn nữa một ngày này... sẽ không quá lâu.
Giọng nói còn bên tai nhưng bóng dáng của Vân Triệt đã đi xa xa, chỉ còn lại Thiên Cô Hộc si ngốc ngơ ngác nhìn trên không.